Sâu Không Lường Được

Chương 27

Trước Sau
Bách Thần không chút hoang mang liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Quả nhiên, hai chiếc xe màu đen lấy khoảng cách tương đối an toàn, ổn định theo sát phía sau họ. Bách Thần kỳ thật đã sớm chú ý tới, chỉ là do lượng xe trong nội thành quá lớn, không thể loại trừ khả năng do tiện đường. Nhưng sau khi chạy qua vài con phố, hai chiếc xe màu đen vẫn bám theo gắt gao, như vậy không thể nói là trùng hợp được.

“Sắp đặt hôm nay của chúng ta, ngươi đã nói với ai?” Long Dục liếc xéo, hỏi.

Sắc mặt Bách Thần nghiêm túc, tự hỏi, tiếp đó trầm giọng nói: “Chỉ có người bên trong trang viên biết.”

“Còn có vài tên tâm phúc đi.” Long Dục thay anh bổ sung, không hài lòng mà phê bình: “Người dưới trướng của mình đều quản không tốt, ngươi vẫn là thiếu dạy dỗ.”

Bách Thần khiêm tốn nở nụ cười, gật đầu đáp: “Cậu nói phải, về sau còn làm phiền ngài dạy dỗ thêm.”

Thanh niên nói đến nghiêm túc trịnh trọng, Long Dục lại bỗng thấy không được tự nhiên, nhìn ra cửa sổ, ngữ khí cứng nhắc: “Đừng lắm lời.”

Bách Thần cười mà không đáp, đạp chân ga, tăng tốc phóng đi.

Đã vòng vèo rất nhiều đoạn, xe theo dõi vẫn dùng khoảng cách chặt chẽ bám theo sau, dường như đang tìm kiếm thời cơ thích hợp để ra tay.

Long Dục hơi mất kiên nhẫn, cau mày ra lệnh: “Hướng vùng ngoại thành tách ra, chỗ ít người.”

Bách Thần minh bạch, nhếch miệng nói: “Ngài chẳng lẽ muốn… “

“Tìm địa phương ít người, diệt đám rác rưởi này.” Ánh mắt Long Dục thâm trầm, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra nụ cười khát máu.

Hiếm khi thấy Long Dục hứng thú, Bách Thần tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Anh đặc biệt thích dáng vẻ tàn nhẫn của người nọ, loại thần sắc, phong thái này hợp lại khiến tế bào trên người anh đều trở nên hưng phấn, liều mạng muốn chinh phục, muốn chiếm hữu.

Bách Thần áp chế ý niệm tà ác, nắm chặt tay lái, xoay một cái, chuyển đầu xe, bẻ lái hướng tới sơn đạo.

Kẻ theo dõi hẳn đã biết bại lộ hành tung, cũng không còn sợ hãi e dè, thẳng tay rồ ga, nhanh chóng bám sát không buông.

Đường lên núi lượng xe thưa thớt, rất thích hợp để xử lý lũ bọ chét đáng ghét. Long Dục quan sát một chút tình huống phụ cận, giương cằm với Bách Thần, hỏi: “Súng đâu?”

“Đặt ở bên dưới ghế sau.” Bách Thần nhanh chóng trả lời, tự mình đem chiếc xe vận tải vướng bận phía trước ném ra sau.

Long Dục thoải mái tựa vào lưng ghế, từ phía sau lấy ra một đen hình chữ nhật, dễ dàng mở ra, cầm lấy một khẩu súng tiểu liên hạng nặng*. Tiếp đó, táo bạo mở ra cửa trên trần xe, chỉ để lại một câu “Lái ổn định một chút” đã thẳng người lên, đón gió.

Gió rét thấu xương như dao cắt qua mặt nhưng Long Dục lại không hề để ý. Hắn suất khí mười phần mà khiêng lên khẩu súng tiểu liên, ánh mắt trầm tĩnh băng lãnh, mái tóc đen dài theo gió tung bay. Một giây sau, ngón tay thon dài vững vàng bóp cò.

Mười mấy phát đạn liên tục được bắn ra từ nòng súng, chuẩn xác găm vào săm lốp của một chiếc xe. Chiếc xe màu đen mất khống chế phát ra một tiếng ma sát ngắn ngủi chói tai, đánh tay lái, xoay tròn một vòng hướng ra rìa sơn đạo. Tiếp đó, không may va chạm vào hàng rào, trong nháy mắt thất linh bát lạc (loạn lạc, rải rác), dừng lại báo hỏng ở một bên.

Quân địch hoàn toàn không dự đoán được Long Dục sẽ tấn công chính diện, trước mắt không còn dám khinh thường. Một bên từ cửa kính xe lộ ra kẻ bắn trả, một bên lái thành hình chữ Z để né tránh xạ kích.

Trong lúc nhất thời, tiếng súng liên tục rung động một vùng, trong không khí mang theo mùi thuốc súng nhàn nhạt.

Sau khi tránh được một đường đạn, Long Dục vững vàng, ngoan chuẩn (tàn nhẫn + chuẩn xác) bắn trúng ngực một người. Người nọ kêu lên một tiếng thảm thiết, cả súng và người nhanh chóng bay khỏi xe.



Bên ngoài mưa bom bão đạn, dù biết Long Dục thân thủ cường hãn, Bách Thần vẫn sẽ lo lắng. Anh đặt một tay lên vô lăng, vừa định nhắc nam nhân cẩn thận. Ngay lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe việt dã, dùng khí thế mạnh mẽ ngược hướng tông đến.

Mẹ nó!

Bách Thần không kịp cùng Long Dục nói chuyện, dùng một tay lôi người xuống dưới, chân đạp phanh xe, nhanh chóng đánh tay lái.

Lốp xe ma sát ma sát mãnh liệt với mặt đường phát ra âm thanh bén nhọn.

Thân xe xoay tròn vài vòng, mới phát ra một tiếng “két”, vắt ngang giữa đường, dừng lại.

Bách Thần đem Long Dục ôm chặt vào trong ngực, ánh mắt trấn tĩnh quan sát động thái bốn phía.

Bọn họ bị tiền hậu giáp kích (đồng loạt đánh từ hai phía), đối phương là một đám Beta đã được tiếp nhận huấn luyện đặc thù. Hiểu được đoàn thể tác chiến, không phát ra chất dẫn dụ cũng không tiếp nhận nó, cho nên Bách Thần và Long Dục thân là Alpha đỉnh cấp, uy áp đối với bọn chúng mà nói không có một chút ảnh hưởng.

Long Dục nhìn kẻ địch từng bước tiếp cận, sắc mặt âm lãnh từ trong ngực Bách Thần vùng ra, lạnh lùng nói: “Việc này sẽ không lại do mi cố ý an bài đi?”

Bách Thần bất đắc dĩ cười khổ: “Cậu à, tôi thề, lần này thật không phải tôi. Tôi bây giờ đều cố gắng dùng phương thức bình thường theo đuổi ngài nha !”

“Tốt nhất là như vậy.” Long Dục liếc y một cái, cầm lấy súng tiểu liên, chuẩn bị tốt đột kích.

Hiện tại, trước sau đều có quân địch tiếp cận, hai người Bách Long chỉ có thể mỗi người phụ trách một bên.

Hai người nhìn nhau chốc lát, dùng ánh mắt trao đổi thông tin.

Thấy bên trong con ngươi sáng ngời của Long Dục là toàn bộ thân ảnh của mình, Bách Thần không kiềm được mà tiến sát, trên môi Long Dục liếm cắn một chút, híp mắt cười: “Ngài thật soái, phải cẩn thận.”

Long Dục câu lên đôi môi đỏ tươi, ác liệt nở nụ cười: “Ngươi cũng đừng bị giết quá dễ dàng.”

Kế tiếp, hai người song song đẩy ra cửa xe, đón đánh trực diện.

Nhân số của đối phương không ít, độ phối hợp vô cùng cao, dù là Alpha cấp S đối phó cũng có chút vất vả. Dần dần, Bách Thần phát hiện ra một chi tiết nhỏ, những người này không có hạ tử thủ (đòn hiểm hóc) với anh, ngược lại câu kéo, sau đó chủ động tấn công Long Dục.

Cho nên mục tiêu của đám người này là Long Dục?

Vì sao?

Người chủ mưu phía sau màn là ?

Trong đầu Bách Thần chợt hiện lên vài kẻ nghi vấn, bất quá sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước. Anh dùng tốc độ cực cao di chuyển, súng lục màu bạc hoa lệ chuyển động, nâng tay không chút do dự đem hai tên Beta hạ gục, sau đó một bên phòng thủ, một bên không yên lòng hướng gần về phía Long Dục.

Lúc này, Long Dục đã hoàn toàn trở nên hưng phấn, sớm đã vứt bỏ súng ống, dùng tay không mà đối kháng. Khóe miệng của hắn mang theo nụ cười kinh tủng, một lượng lớn chất dẫn dụ mạnh mẽ phóng thích ra ngoài, tay như vuốt ưng trực tiếp cắt đứt cổ một người, thuận tay ném xuống đất, so với vứt rác còn muốn tùy ý hơn.

Long Dục ghét bỏ vẫy cánh tay còn lưu lại máu người, nhìn Beta đối diện, gằn từng chữ: “Cuộc đi săn bắt đầu.” Vừa dứt lời, thân thể lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, linh hoạt nhanh chóng cùng địch thủ quấn thành một đoàn, giọt máu nối liền thành từng mảng vung lên trong không khí, dường như đang trình diễn màn mỹ học bạo lực kinh người.



Thời gian hai bên chém giết không dài cũng không quá ngắn.

Sau khi Bách Thần bên này đã giải quyết được toàn bộ, Long Dục đem tên Beta cuối cùng hung hăng đạp ở dưới chân. Ánh mắt hắn rét buốt thấu xương, tựa như một quân vương đứng giữa trung tâm, xung quanh nằm la liệt thi thể không còn hình người.

Thật soái…

Thật thiếu thao…

Bách Thần nheo mắt lại, mặt vô biểu tình bước tới.

“Cậu.”

Long Dục không để ý cùng Bách Thần chào hỏi, trái lại dùng mũi giày gảy tên Beta coi như còn chút ý thức kia, hỏi: “Này, ai phái chúng mày đến?”

Beta không phát ra tiếng, chỉ là lắc cái mặt bê bết máu.

Đối với bọn họ, có thể tổ chức ám sát, tự nhiên đối với thông tin khách hàng miệng kín như bưng, đây là đạo đức nghề nghiệp.

Bách Thần thản nhiên liếc mắt, sau đó nói với Long Dục: “Hiện tại tra không được, có thể mang về nhà hỏi rõ ràng.”

“Ừm.” Long Dục gật đầu đồng ý, nhưng dưới chân càng thêm dùng sức, lập tức nghe rõ tiếng xương vỡ vụn của người kia.

Nhưng, giữa lúc hai người còn đang thương nghị đối sách đối phó con tin, một Beta còn chút hơi tàn gian nan đứng lên, gã thu liễm hơi thở, giơ đao hướng thẳng về phía Long Dục đâm tới.

Sát khí xuất hiện trong nháy mắt, hai người lập tức quay đầu.

Mũi dao sáng loáng gần ngay trước mắt, Bách Thần không chút do dự dùng tay nắm lấy lưỡi dao sắt bén, dùng máu thịt ngăn cản nó, không để cho nó đến gần Long Dục thêm một tấc.

“Tích tóc… ”

Dòng máu đỏ tươi dọc theo thân đao chảy xuống, đọng lại trên mặt đất lạnh như băng.

Long Dục mặt đầy âm trầm, tim như bị kim châm, bỗng có chút đau. Tiếp đó, hắn xuất ra toàn lực, đá một cước trúng bụng Beta. Đem người đạp bay đến nơi xa hơn mười mấy mét, lăn trên đất vài vòng mới dừng lại, tắt thở.

Đồng bạn tập kích, khiến tên beta còn lại có cơ hội tự sát, gã thừa dịp Long Dục đặt toàn bộ sự chú ý lên người Bách Thần, uống vào một lọ thuốc, ngã ra đất không dậy nổi.

“Đệt.” Long Dục mắng một câu, nhìn tay Bách Thần vẫn luôn chảy máu, buồn bực nói: “Ngươi không có não sao? Tay không bắt lưỡi dao?”

Bách Thần ủy khuất biểu môi: “Cậu à, tôi là sợ ngài bị thương.”

Long Dục vô pháp tức giận với khuôn mặt này.

Hiện tại, một người sống cũng không có, Long Dục hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong xe.

Bách Thần ác liệt câu lên khóe miệng, đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau