Sâu Không Lường Được

Chương 39: Bách x Long (3)

Trước Sau
Bởi vì Cecil đến, bữa tối thường ngày từ cơm Trung biến thành cơm Tây, đồng thời bữa ăn cũng nhiều thêm vài người.

Trên bàn ăn hình chữ nhật đặt vài cây nến trắng cùng một ít hoa tươi, tô điểm choa bầu không khí thêm sinh động. Long Dục ngồi ở chủ vị, bên phải là Cecil, bên trái là Bách Thần, còn dư lại Bạch Phong và Tá Cẩm thì chia ra ngồi xuống, mà Vương Tước thì ngồi bên cạnh Bách Thần, yên lặng đem cảm giác tồn tại của mình hạ xuống thấp nhất.

Sau khi Long Dục nói vài câu tượng trưng, là có thể khai tiệc. Trên bàn ăn, mặt ngoài thì bầu không khí vẫn rất hòa thuận. Tất nhiên là Cecil hoàn toàn đem Bách Thần ở đối diện xem như không khí, vô cùng vui vẻ cùng Long Dục nói một vài chuyện lý thú khi mình đang ở nước ngoài, một hồi lại quay sang trò chuyện liên tục cùng Bạch Phong và Tá Cẩm, tiếng cười nói vui vẻ không dứt. Nếu xem nhẹ vẻ mặt không đổi của Bách Thần, vậy thì thật sự là rất sôi động.

Vương Tước vừa gặm sườn bò trong miệng vừa liếc tới liếc lui giữa Bách Thần và Cecil, nói thật diện mạo của Cecil so Bách Thần thì đẹp hơn một chút, không phải kiểu thanh niên già dặn, không có lệ khí, sạch sẽ hoạt bát hơn nhiều. Đương nhiên, gã biết đây chỉ là mặt ngoài. Người của Long gia sao có khả năng sẽ hồn nhiên lương thiện, bọn họ đều là ác ma a…

Nghĩ đến đây, Vương Tước ngẩng đầu lên nhìn đại ma vương ngồi ở chủ vị. Không may chính là, Long Dục vừa vặn đem ánh mắt quét qua, chặt chẽ tóm được Vương Tước. Chỉ trong nháy mắt, cả người Vương Tước run lên, lúng túng ngây ngốc nở nụ cười, lật đật cầm lên ly rượu nhấp một ngụm an ủi. Trong lòng không khỏi cảm thán: Đại ma vương thật đáng sợ, suýt nữa làm gã muốn tè ra quần rồi…

“Tiểu thúc ~~ cháu đang nuôi một con chó lớn, đặc biệt uy mãnh!” Cecil khoa tay múa chân “Cháu đặt cho nó một cái tên tiếng Trung rất êm tai! Gọi là Đại Pháo!”

“Phốc…” Vương Tước thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun ra ngoài, gã rất kinh ngạc, tại sao Cecil lớn lên đẹp như vậy, sao lại đặt một cái tên dở hơi như vậy !

Cecil nghe tiếng nhìn qua, hơi chu môi, ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn Vương Tước một cái, sau đó quay sang Long Dục, vui vẻ nói về sự tích quang vinh của “Đại Pháo”.

Số lần Long Dục đáp lại rất ít, đa phần đều là lắng nghe. Đợi đến khi Cecil trò chuyện với Tá Cẩm đến long trời lở đất, hắn mới có cơ hội để ý đến Bách Thần cả buổi tối đều không có lên tiếng.

Nhìn bên trong chiếc dĩa của Bách Thần chỉ còn dư lại xương gà, hắn nhíu mày. Sau đó, mặt không cảm xúc đem đùi gà của mình đặt vào trong dĩa của thanh niên, tiếp đó như không có việc gì xảy ra mà cầm lên ly rượu.

Đối với đùi gà bỗng nhiên xuất hiện, Bách Thần hơi ngây người. Một giây sau, khóe miệng không nhịn được liền cong lên, mặt hướng về phía Long Dục, dùng hàm răng cắn xuống thịt gà mềm mại kia, ánh mắt cong cong cười nói: “Cảm ơn cậu, quả thật rất mỹ vị.”

Long Dục đặt ly rượu xuống, hiếm khi đáp lời: “Vậy thì ăn nhiều một chút.”

Kiểu đáp lại này khiến nụ cười của Bách Thần càng thêm xán lạn, tâm tình tiêu cực do bị cô lập trên bàn ăn liền kỳ diệu mà tan thành mây khói.



Anh nhìn khóe môi Long Dục, ôn nhu nở nụ cười cười, “Ngài chờ một chút.” Nói xong, duỗi tay phải ra, dùng bụng ngón tay cái xẹt qua khóe miệng nam nhân, đem toàn bộ chất lỏng màu đỏ trong lúc vô ý lưu lại trên mặt lau trên ngón tay, sau đó nhìn thẳng Long Dục, đặt ở một bên miệng mình, đầu lưỡi duỗi ra khẽ liếm ngón tay, như đang thưởng thức.

“Cái này cũng rất mỹ vị.” Giọng điệu Bách Thần ngả ngớn, cười đến ý vị sâu xa.

Trong nháy mắt, những người khác trên bàn ăn đều trở nên yên tĩnh, cúi đầu hoặc nhìn qua nơi khác, chỉ có Cecil là hung tợn trừng Bách Thần, dường như để hả giận mà đem sườn bò trong dĩa cắt đến kêu lên ken két.



Sau khi kết thúc bữa tối, Bách Thần và Long Dục trở lại phòng ngủ.

Cả người Long Dục thả lỏng mà ngồi trên ghế sofa mềm mại rộng lớn, nhắm mắt dưỡng thần, Bách Thần đi thẳng vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm.

“Cậu à.” Bách Thần vuốt ve mái tóc đen dài của Long Dục, đôi mi đen dày như cánh quạt nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, chọc cho lòng người đều mềm ra. Vì vậy ngữ điệu càng thêm ôn nhu: “Nước đã thích hợp, đi tắm rửa thôi.”

Đợi nửa ngày, Long Dục mới chậm rãi mở mắt ra, dưới sự dẫn dắt của Bách Thần tiến vào phòng tắm.

Nguyên nhân do độ ẩm, trong không khí dày đặc sương mù cùng các hạt nước nhỏ li ti lơ lửng. Long Dục sảng khoái cởi hết quần áo, ngồi dựa vào bồn tắm, lộ ra một nửa lồng ngực rắn chắc tinh tráng, bắp đùi thon dài hơi co lại.

Bách Thần thuần phục đem một đầu tóc dài của nam nhân dùng dây cột buộc lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, khiến anh có chút động tâm tư. Bách Thần ngồi xổm xuống, trêu chọc mà đem một ít nước ấm đổ lên trên cơ thể hoàn mỹ kia, khiến da dẻ nhạt màu nóng đến hơi đỏ ửng. Từ từ, ám muội mà kề sát bên tai Long Dục, nhẹ giọng hỏi:

“Nước ấm thích hợp sao?”

Long Dục thoải mái khép hờ mắt, con ngươi hẹp dài hiện ra một chút hơi nước mờ mịt, ngay cả âm thanh cũng không còn lạnh nhạt như vậy: “Vừa vặn.” Ngón tay hắn câu lấy ngón trỏ của Bách Thần, dùng động tác tinh tế bày tỏ sự thỏa mãn của mình.



Bách Thần cúi đầu, trên chiếc trán nhẵn nhụi, căng mịn nhanh chóng hôn một cái, vừa xoa bóp vai nam nhân vừa cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Long Dục dưới lực đạo xoa bóp vừa phải triệt để thả lỏng ra, hắn nhắm hai mắt trầm tư một lúc, đợi đến khi bên tai chỉ còn lại tiếng nước tí ta tí tách mới mở miệng nói:

“Cecil là con trai độc nhất của anh ta, từ nhỏ đã sống ở Long gia một đoạn thời gian, tự nhiên quan hệ với Bạch Phong và Tá Cẩm sẽ thân cận hơn một chút… “

Nghe được giọng nói như lơ đãng, Bách Thần hơi run lên.

… Đây là đang an ủi anh sao, giải thích để anh đừng quá để ý ư?

Đêm nay kinh hỷ thật sự rất nhiều!

Bách Thần biết Long Dục đã tiếp nhận chính mình, lại trăm lần không nghĩ đến lại tiếp nhận triệt để đến như vậy, thậm chí sẽ thời thời khắc khắc mà chú ý anh có phải chịu oan ức hay không, có hay không bất công. Loại hành vi bao che khuyết điểm này, quả thật làm anh thích đến tận xương tủy.

Trong lòng Bách Thần cười trộm, ngoài mặt lại giả trang bộ dáng mất mát, ôm cổ nam nhân cọ loạn, nhỏ giọng nói: “Tôi biết, bọn họ đều không thích tôi.”

Long Dục không có lập tức lên tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất nơi hõm vai kia, nâng môi trêu đùa: “Không khác biệt lắm, ngươi từ khi nào lại quan tâm người khác có thích ngươi hay không?”

“… Ai nói tôi không để ý!” Bị vạch trần, Bách Thần lập tức cười khổ phản bác.

Anh vòng tay ra phía sau, hai tay chống ở thành bồn tắm, đem nam nhân vây giữa hai tay mình, đôi mắt tràn đầy nghiêm túc cùng thâm tình: “Cả đời tôi, chỉ quan tâm đến một người duy nhất trong tâm trí, cho nên… Long Dục, ngài có thích tôi hay không?”

Dưới ánh đèn mờ nhạt nhiễm lên hơi nước, khiến con ngươi màu đen của Bách Thần càng thêm sâu thẳm, trong lòng Long Dục đột ngột có chút chấn động, hắn hơi nghiêng đầu. Một lúc sau mới phát ra vài tiếng cười nhẹ câu nhân từ trong cổ họng. Hắn nâng cằm, đôi mắt hẹp dài mang theo tia sáng ngông cuồng ngạo mạn, tiếp đó rướn người, hung hăng cắn lên môi Bách Thần, trầm giọng nói: “Cho đến bây giờ ngươi còn không rõ sao?”

Bách Thần mỉm cười nheo mắt lại, thân thể đổ về phía trước, trực tiếp lấp kín.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau