Chương 121: Anh không muốn làm ca của em
Đúng vậy, từng ấy năm anh đã từng nghĩ chuyện này rất nhiều lần, mẹ anh cũng có hỏi, nhưng mỗi lần như vậy anh đều nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, tim anh đều sẽ mềm đi, lúc nhỏ anh nghĩ nếu em ấy phân hoá thành alpha thì anh vẫn ở bên cạnh em ấy làm một người anh trai, sẽ bảo vệ em ấy cả đời, không lấy vợ, nhưng sau này ở bên em ấy anh lại không thể nhịn nổi mà đánh đổ bình dấm chua khi thấy em ấy bị quay quanh bởi rất nhiều người khác, lúc đó trong lòng anh như nổi lên cảm giác bạo ngược muốn giữ em ấy cho riêng mình, theo thời gian lại càng lớn mạnh, anh cũng không biết nếu em ấy phân hoá thành alpha thì anh sẽ làm sao nữa, có khi anh sẽ chịu không được mà nhốt em ấy lại, chiếm lấy em ấy cả đời, mặc kệ em ấy có muốn hay không.1
Nhìn khuôn mặt nhỏ chẳng bằng bàn tay anh đang ngậm kẹo que đến thơm ngọt mà sủng nịnh trong mắt anh còn nhiều, kèm theo một chút gì đó nói không rõ.
" Minh Hiên ca, anh sao vậy?"
Lưu Kỳ Dương nhận thấy tâm tình của anh khác lạ mà nghẹo đầu hỏi.
" anh không muốn làm ca của em"
Thụy Minh Hiên bỗng trầm trầm nói một câu.
Lưu Kỳ Dương bị anh nói một câu mà đờ người quên cả mút kẹo, tay sờ lên chỗ trái tim vừa đập lỗi một nhịp, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu tại sao anh nói vậy.
Lưu Kỳ Trạch đang nói chuyện với hai anh em Duyệt gia cũng giật nẫy mình, cái tên này muốn làm gì đây, cậu đang tính quay lại hỏi thì nghe Thụy Minh Hiên bên kia đã lên tiếng trước.
" anh muốn làm bạn trai em thôi, được không?"
Thụy Minh Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ của bé cưng nghiêm nghị nói.
Lưu Kỳ Dương bùng một cái mặt đỏ như trái cà chua.
Lưu Kỳ Trạch thì triệt để bạo tẩu, tên chết tiệt này, em trai cậu còn chưa phân hoá mà hắn đã muốn hốt em ấy đi, này là cái thể loại gì đây.
Nhưng cậu lần nữa bị chặn họng bởi vì em trai nhỏ đã lên tiếng trước.
" được a"
Lưu Kỳ Dương vừa đỏ mặt vừa ngọt ngào nói.
Lưu Kỳ Trạch tức chết, đương trường hộc máu bỏ mình, cha a, con trai bất lực.1
Thụy Minh Hiên cười, cười đến là dương quang sáng lạn, hận không thể lúc này bay khỏi xe đến trước mặt em ấy, ôm người vào lòng mà nhào nặn vài cái, chiếm đoạt đôi môi ngọt ngào kia.
" vậy chỉ gọi Hiên thôi"
Thụy Minh Hiên không quên đổi xưng hô.
Lưu Kỳ Dương chỉ thấy mặt sắp bốc cháy, cái kẹo trong miệng đã ngọt đến sắp nhuộm cậu thành một cái kẹo que, ấp úng mãi vẫn không gọi ra được cái tên kia, chữ Hiên đảo lộn vài vòng trên đầu lưỡi đến quay mòng mòng vẫn không sao thoát ra được.
Thụy Minh Hiên đợi để nghe bé cưng gọi một tiếng mà mãi vẫn chưa thấy, nếu không phải nhìn bé cưng bên kia màn hình nghẹn đến đỏ mặt, hai mắt óng ánh thủy quang chọc người yêu thương thì anh đã nghĩ cậu hối hận rồi kia.
" Hiên.."
Cụp.
Màn hình tối đen rồi biến mất trong sự ngỡ ngàng của hai người.
Giang Bân đang nổi cả da gà ngồi một bên bỗng nghe một tiếng cười sung sướng khó nhịn của cậu bạn mình, trực tiếp há hốc mồm nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi của mình, lần đầu hắn thấy Thụy Minh Hiên cười đến như vậy, xem kìa, bao nhiêu ánh mắt nhìn muốn rớt cả tròng mà người kia vẫn cứ cười, ánh mắt còn ôn nhu đến chảy cả ra nước.
Thụy Minh Hiên không ngờ em ấy luống cuống đến độ cúp cả kết nối, cơ mà cuối cùng anh cũng nghe được cậu gọi tên anh, chỉ một chữ thôi mà khiến tim anh nhũn ra.
Lưu Kỳ Trạch nhìn mặt em trai méo xẹo mà nhịn cười muốn nội thương, em trai trầm ổn của cậu cũng có ngày luống cuống tay chân đến độ này, xem cái mặt nó kia, ha ha ha, nhịn, phải nhịn...1
Lưu Kỳ Dương đen mặt quay qua nhìn anh trai mình, nhận ra cậu đang cười thì đưa tay bấm một cái lên eo cậu.
" ấu!! Lưu Kỳ Dương, em bấu anh làm gì?"
Lưu Kỳ Trạch nhảy dựng lên, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
" hừ"
Lưu Kỳ Dương chẳng thèm lý tới cậu, quay mặt ra cửa sổ xe, miệng bậm bậm cái kẹo que, mặt vẫn đỏ như đít khỉ.
Lưu Kỳ Trạch trừng mắt nữa ngày trời cũng phải nhận mệnh mà ngồi lại ghế, em trai xấu hổ, làm anh phải khoan dung, cơ mà... phụt... vẫn hài quá... há há...
Ting.
Lưu Kỳ Dương đang hờn dỗi thì nghe tiếng tin nhắn, cậu uốn éo một hồi vẫn mở ra xem.
Anh nghe thấy rồi.
Đằng một cái, mặt nhỏ lại càng đỏ hơn, nó thiệt muốn tìm cái lỗ mà chui vào quá a.
Thụy Minh Hiên thoả mãn mà thu hồi màn hình tinh tế, khoé miệng giương giương.
" sao có cảm giác bị thồn cơm chó vậy nhỉ?"
Giang Bân méo mặt nói, hắn mới không thừa nhận hắn ghen tỵ đâu.
Tên này tình thân thì chẳng đặng mà sao tình yêu lại phơi phới thế chứ, hắn cũng muốn a...
Hâm mộ ghen tỵ hận còn có một đám người ngồi xung quanh, bên xe của Lưu Kỳ Dương cũng là như vậy, một bông hoa cứ thế bị hốt mất, bọn họ không cam lòng.
...
Lưu Thiếu Nghiêm không hề hay biết tên nhóc thúi trong miệng anh đã hốt con anh đi một cách đường đường chính chính, lúc này anh đang chở vợ yêu đi chơi, địa điểm đúng là cái nơi hai đứa con anh đang đi, chỉ là chúng không có biết.
" sao anh không nói cho hai đứa nhỏ biết?"
Giang Kỳ nằm trên nệm giường phía sau, đầu tựa bên cạnh tay cầm cần lái của anh ngẩng đầu hỏi.
Cái xe này cũng tiện ích quá đi chứ, như này mà đi dã ngoại cũng không cần tìm chỗ ngủ rồi, trực tiếp ngủ trên xe là tốt nhất a.
" kỳ phân hoá đến lúc nào cả chúng ta còn không biết, anh cũng chỉ là thuận tiện đưa em đi chơi thôi, từ khi sinh bé Nhiên em rất ít khi đi ra ngoài, lần này vừa mang em đi chơi vừa trông chừng hai đứa nhỏ luôn"
Lưu Thiếu Nghiêm rảnh tay sờ má cậu trầm thấp nói.
" anh nói cũng đúng, không phải mẹ nói năm xưa anh là bị cưỡng ép phân hoá sao, em thấy đám con cháu thế gia kia nhìn chằm chằm bé Miêu nhà ta, không chừng chúng lại làm bậy cũng nên"
Giang Kỳ nương theo cái vuốt ve của anh mà nghiêng đầu nói.
" ừm"
Lưu Thiếu Nghiêm chính là sợ tình huống bất ngờ nên mới đi theo, nếu thật sự có chuyện thì anh cũng không sợ con anh bị chiếm tiện nghi.
" nếu bé Miêu phân hoá thành omega thì sao?"
Giang Kỳ tự nhiên hỏi.
" chúng ta đã dặn nó mang thuốc ức chế"
Lưu Thiếu Nghiêm trầm mặt một chút rồi nói.
" lỡ thuốc ức chế không có tác dụng thì sao?"
Giang Kỳ lại hỏi.
Lưu Thiếu Nghiêm triệt để câm nín.
Vợ anh hôm nay là muốn áp đảo anh hay gì, hỏi khó như vậy.
" anh nói gì đi chứ?"
Giang Kỳ thúc thúc anh, cậu là hỏi thật, lỡ may không thể dùng thuốc thì sao, chẳng lẽ phải để bé con ngủ với một alpha mới được sao chứ.
" vợ ạ, chuyện này anh cũng không nghĩ tới..."
Lưu Thiếu Nghiêm thật sự không nghĩ tới a.
" giờ anh nghĩ đi a"
Giang Kỳ cuống.
Lưu Thiếu Nghiêm bị cậu hối đến bối rối, anh trực tiếp đỗ xe bên lề đường, chuyên tâm nghĩ chuyện này.
Nếu con trai bắt buộc phải lăn giường cùng một người... Lưu Thiếu Nghiêm nghĩ thôi cũng đã muốn nóng đầu, nếu thật sự để cho người khác chiếm tiện nghi của con anh chắc anh sẽ giết nó quá.
" anh nghĩ xong chưa?"
Giang Kỳ lại giục.
" anh... "
Lưu Thiếu Nghiêm nói không nên lời.
Giang Kỳ nhìn anh như vậy cùng không biết làm sao nữa, cậu biết anh thương con, cậu cũng không muốn, nhưng họ thật sự phải nghĩ cho xong, để khi tình huống thật sự xảy ra bọn họ cũng không đến mức luống cuống.
" anh thấy đứa bé kia được không?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ chẳng bằng bàn tay anh đang ngậm kẹo que đến thơm ngọt mà sủng nịnh trong mắt anh còn nhiều, kèm theo một chút gì đó nói không rõ.
" Minh Hiên ca, anh sao vậy?"
Lưu Kỳ Dương nhận thấy tâm tình của anh khác lạ mà nghẹo đầu hỏi.
" anh không muốn làm ca của em"
Thụy Minh Hiên bỗng trầm trầm nói một câu.
Lưu Kỳ Dương bị anh nói một câu mà đờ người quên cả mút kẹo, tay sờ lên chỗ trái tim vừa đập lỗi một nhịp, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu tại sao anh nói vậy.
Lưu Kỳ Trạch đang nói chuyện với hai anh em Duyệt gia cũng giật nẫy mình, cái tên này muốn làm gì đây, cậu đang tính quay lại hỏi thì nghe Thụy Minh Hiên bên kia đã lên tiếng trước.
" anh muốn làm bạn trai em thôi, được không?"
Thụy Minh Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ của bé cưng nghiêm nghị nói.
Lưu Kỳ Dương bùng một cái mặt đỏ như trái cà chua.
Lưu Kỳ Trạch thì triệt để bạo tẩu, tên chết tiệt này, em trai cậu còn chưa phân hoá mà hắn đã muốn hốt em ấy đi, này là cái thể loại gì đây.
Nhưng cậu lần nữa bị chặn họng bởi vì em trai nhỏ đã lên tiếng trước.
" được a"
Lưu Kỳ Dương vừa đỏ mặt vừa ngọt ngào nói.
Lưu Kỳ Trạch tức chết, đương trường hộc máu bỏ mình, cha a, con trai bất lực.1
Thụy Minh Hiên cười, cười đến là dương quang sáng lạn, hận không thể lúc này bay khỏi xe đến trước mặt em ấy, ôm người vào lòng mà nhào nặn vài cái, chiếm đoạt đôi môi ngọt ngào kia.
" vậy chỉ gọi Hiên thôi"
Thụy Minh Hiên không quên đổi xưng hô.
Lưu Kỳ Dương chỉ thấy mặt sắp bốc cháy, cái kẹo trong miệng đã ngọt đến sắp nhuộm cậu thành một cái kẹo que, ấp úng mãi vẫn không gọi ra được cái tên kia, chữ Hiên đảo lộn vài vòng trên đầu lưỡi đến quay mòng mòng vẫn không sao thoát ra được.
Thụy Minh Hiên đợi để nghe bé cưng gọi một tiếng mà mãi vẫn chưa thấy, nếu không phải nhìn bé cưng bên kia màn hình nghẹn đến đỏ mặt, hai mắt óng ánh thủy quang chọc người yêu thương thì anh đã nghĩ cậu hối hận rồi kia.
" Hiên.."
Cụp.
Màn hình tối đen rồi biến mất trong sự ngỡ ngàng của hai người.
Giang Bân đang nổi cả da gà ngồi một bên bỗng nghe một tiếng cười sung sướng khó nhịn của cậu bạn mình, trực tiếp há hốc mồm nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi của mình, lần đầu hắn thấy Thụy Minh Hiên cười đến như vậy, xem kìa, bao nhiêu ánh mắt nhìn muốn rớt cả tròng mà người kia vẫn cứ cười, ánh mắt còn ôn nhu đến chảy cả ra nước.
Thụy Minh Hiên không ngờ em ấy luống cuống đến độ cúp cả kết nối, cơ mà cuối cùng anh cũng nghe được cậu gọi tên anh, chỉ một chữ thôi mà khiến tim anh nhũn ra.
Lưu Kỳ Trạch nhìn mặt em trai méo xẹo mà nhịn cười muốn nội thương, em trai trầm ổn của cậu cũng có ngày luống cuống tay chân đến độ này, xem cái mặt nó kia, ha ha ha, nhịn, phải nhịn...1
Lưu Kỳ Dương đen mặt quay qua nhìn anh trai mình, nhận ra cậu đang cười thì đưa tay bấm một cái lên eo cậu.
" ấu!! Lưu Kỳ Dương, em bấu anh làm gì?"
Lưu Kỳ Trạch nhảy dựng lên, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
" hừ"
Lưu Kỳ Dương chẳng thèm lý tới cậu, quay mặt ra cửa sổ xe, miệng bậm bậm cái kẹo que, mặt vẫn đỏ như đít khỉ.
Lưu Kỳ Trạch trừng mắt nữa ngày trời cũng phải nhận mệnh mà ngồi lại ghế, em trai xấu hổ, làm anh phải khoan dung, cơ mà... phụt... vẫn hài quá... há há...
Ting.
Lưu Kỳ Dương đang hờn dỗi thì nghe tiếng tin nhắn, cậu uốn éo một hồi vẫn mở ra xem.
Anh nghe thấy rồi.
Đằng một cái, mặt nhỏ lại càng đỏ hơn, nó thiệt muốn tìm cái lỗ mà chui vào quá a.
Thụy Minh Hiên thoả mãn mà thu hồi màn hình tinh tế, khoé miệng giương giương.
" sao có cảm giác bị thồn cơm chó vậy nhỉ?"
Giang Bân méo mặt nói, hắn mới không thừa nhận hắn ghen tỵ đâu.
Tên này tình thân thì chẳng đặng mà sao tình yêu lại phơi phới thế chứ, hắn cũng muốn a...
Hâm mộ ghen tỵ hận còn có một đám người ngồi xung quanh, bên xe của Lưu Kỳ Dương cũng là như vậy, một bông hoa cứ thế bị hốt mất, bọn họ không cam lòng.
...
Lưu Thiếu Nghiêm không hề hay biết tên nhóc thúi trong miệng anh đã hốt con anh đi một cách đường đường chính chính, lúc này anh đang chở vợ yêu đi chơi, địa điểm đúng là cái nơi hai đứa con anh đang đi, chỉ là chúng không có biết.
" sao anh không nói cho hai đứa nhỏ biết?"
Giang Kỳ nằm trên nệm giường phía sau, đầu tựa bên cạnh tay cầm cần lái của anh ngẩng đầu hỏi.
Cái xe này cũng tiện ích quá đi chứ, như này mà đi dã ngoại cũng không cần tìm chỗ ngủ rồi, trực tiếp ngủ trên xe là tốt nhất a.
" kỳ phân hoá đến lúc nào cả chúng ta còn không biết, anh cũng chỉ là thuận tiện đưa em đi chơi thôi, từ khi sinh bé Nhiên em rất ít khi đi ra ngoài, lần này vừa mang em đi chơi vừa trông chừng hai đứa nhỏ luôn"
Lưu Thiếu Nghiêm rảnh tay sờ má cậu trầm thấp nói.
" anh nói cũng đúng, không phải mẹ nói năm xưa anh là bị cưỡng ép phân hoá sao, em thấy đám con cháu thế gia kia nhìn chằm chằm bé Miêu nhà ta, không chừng chúng lại làm bậy cũng nên"
Giang Kỳ nương theo cái vuốt ve của anh mà nghiêng đầu nói.
" ừm"
Lưu Thiếu Nghiêm chính là sợ tình huống bất ngờ nên mới đi theo, nếu thật sự có chuyện thì anh cũng không sợ con anh bị chiếm tiện nghi.
" nếu bé Miêu phân hoá thành omega thì sao?"
Giang Kỳ tự nhiên hỏi.
" chúng ta đã dặn nó mang thuốc ức chế"
Lưu Thiếu Nghiêm trầm mặt một chút rồi nói.
" lỡ thuốc ức chế không có tác dụng thì sao?"
Giang Kỳ lại hỏi.
Lưu Thiếu Nghiêm triệt để câm nín.
Vợ anh hôm nay là muốn áp đảo anh hay gì, hỏi khó như vậy.
" anh nói gì đi chứ?"
Giang Kỳ thúc thúc anh, cậu là hỏi thật, lỡ may không thể dùng thuốc thì sao, chẳng lẽ phải để bé con ngủ với một alpha mới được sao chứ.
" vợ ạ, chuyện này anh cũng không nghĩ tới..."
Lưu Thiếu Nghiêm thật sự không nghĩ tới a.
" giờ anh nghĩ đi a"
Giang Kỳ cuống.
Lưu Thiếu Nghiêm bị cậu hối đến bối rối, anh trực tiếp đỗ xe bên lề đường, chuyên tâm nghĩ chuyện này.
Nếu con trai bắt buộc phải lăn giường cùng một người... Lưu Thiếu Nghiêm nghĩ thôi cũng đã muốn nóng đầu, nếu thật sự để cho người khác chiếm tiện nghi của con anh chắc anh sẽ giết nó quá.
" anh nghĩ xong chưa?"
Giang Kỳ lại giục.
" anh... "
Lưu Thiếu Nghiêm nói không nên lời.
Giang Kỳ nhìn anh như vậy cùng không biết làm sao nữa, cậu biết anh thương con, cậu cũng không muốn, nhưng họ thật sự phải nghĩ cho xong, để khi tình huống thật sự xảy ra bọn họ cũng không đến mức luống cuống.
" anh thấy đứa bé kia được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất