Chương 140
Nguyên Bảo nhìn Hàn Trác không thể khống chế được sắc mặt, trong lòng cũng là vạn phần cảm khái. Kỳ thực bốn đạo thánh chỉ này vẫn có thuyết pháp, hoàng đế vừa bắt đầu chỉ hạ xuống một đạo thánh chỉ, chính là đạo tước phong hào Thế tử của Hàn Tư Ân kia, chỉ là lão mới vừa cầm thánh chỉ của hoàng đế đi được không bao xa, đã bị người gọi trở về, hoàng đế liền nộ khí đằng đằng ném cho một phần khác.
Nguyên Bảo cầm hai đạo thánh chỉ này đi tới cửa cung, lại bị hoàng đế gọi về, sau đó liền có đạo thánh chỉ thứ ba này. Nguyên Bảo ôm ba đạo thánh chỉ không nhúc nhích, ở bên ngoài cửa cung đợi một lát, bên trong cung điện lại truyền tới âm thanh tức đến nổ phổi của hoàng đế: "Người đâu, gọi Nguyên Bảo trở về cho trẫm..."
Thời điểm hoàng đế vừa dứt lời, Nguyên Bảo liền tự mình đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Hoàng thượng, lão nô còn chưa đi xa đây." Hoàng đế nhìn dáng dấp kia của Nguyên Bảo, cười lạnh một tiếng, sau đó bút lớn vung lên một cái, cuối cùng có đạo thánh chỉ thứ tư này.
Thời điểm đang Hàn Trác lộ ra ý cười miễn cưỡng, Nguyên Bảo chậm rãi từ phía sau lấy ra đạo thánh chỉ thứ tư, kỳ thực Nguyên Bảo cảm thấy, đạo thánh chỉ thứ tư này mới xem như là ý nghĩ chân chính của hoàng đế.
Đạo thánh chỉ thứ tư hơi dài, chỉ là tổng thể nói tới ba chuyện. Chuyện thứ nhất, hoàng đế dùng lí do Bạch Thư võ công cao cường thế gian khó tìm, mệnh hắn vào cung môn, trở thành giáo đầu của cấm quân. Người giáo đầu của cấm quân này là cái chức quan rất đặc biệt, có thực quyền, cũng có thể dằn vặt hết thảy cấm quân, nhưng dù sao cũng bị người căm ghét nhất.
Chuyện thứ hai, hoàng đế dùng mười phần giọng điệu trang trọng, biểu đạt những năm gần đây Hàn Tư Ân đã cống hiến rất nhiều cho triều đình, khen ngợi hắn làm ra công lao to lớn này đó. Hoàng đế biểu thị tuy rằng Hàn Tư Ân vô lễ trước quân bị tước danh hiệu Thế tử của quốc công phủ, mà công lớn hơn tội, dựa theo những công lao này, hoàng đế liền ban thưởng phong Hàn Tư Ân thành Vạn An hầu.
Địa chỉ của hầu phủ hoàng đế cũng chọn xong, là sẵn có, chính là nhà Thượng Thư bộ Lại bị lục soát lúc trước Lý phủ, là một viện tử rất lớn. Lại nói cũng chỉ cách Hàn Quốc công phủ một con phố, khoảng cách thực sự rất gần.
Chuyện thứ ba, đó chính là hoàng đế dùng ngữ khí đau thương biểu thị Hàn Trác bị thương không thể cống hiến cho triều đình, hắn cảm thấy cực kỳ thương tâm khổ sở, nghĩ đến quân thần nhiều năm giúp đỡ lẫn nhau như vậy, hoàng đế không nhịn được rơi lệ.
Chỉ là nếu Hàn Trác đã thượng tấu chương biểu lộ chính mình quyết tâm, hắn làm hoàng đế mặc dù là rất không nỡ, cũng phải tôn trọng lựa chọn của Hàn Trác. Cuối cùng hoàng đế nói, thời điểm mình hạ ý chỉ này, tay cầm bút đều run rẩy, nước mắt đảo quanh bên trong vành mắt, cuối cùng vẫn là rơi xuống làm ướt thánh chỉ, trong lòng thật sự là bi thống không thôi, không thể tiếp tục viết. Trên triều đình mất đi thần tử khiến người yên lòng như Hàn Trác, làm hoàng đế khủng hoảng, may mà hổ phụ vô khuyển tử, Hàn Trác còn có một nhi tử tài năng xuất chúng là Hàn Tư Ân, sau này chuyện trên triều đình có thể từ Vạn An hầu làm giúp, hoàng đế biểu thị chính mình rất vui mừng, cuối cùng hắn hi vọng Hàn Trác có thể ở nhà dưỡng thương cho tốt.
Cuối cùng khái quát chuyện này bằng một câu chính là Hàn Trác ngươi bị thương không cần thượng triều, để nhi tử ngươi Hàn Tư Ân thay ngươi là được.
Nguyên Bảo đọc xong thánh chỉ, Hàn Trác nhìn chòng chọc vào mặt đất, hắn nhìn cổ tay của mình, có chút mờ mịt, cổ tay của mình là bị thương tổn, nhưng chỉ là bị thương nhẹ, rất nhanh liền có thể khôi phục. Hắn còn rất trẻ, còn có thể nhúc nhích, còn có rất nhiều hoài bão chưa làm, tại sao đến trong miệng hoàng đế lại thành chính mình bị thương sắp chết, còn tự động thượng tấu chương thỉnh chỉ cáo lão về quê rồi?
Hàn Trác không nghĩ thông, Hàn Tư Ân ngược lại là rõ ràng, hắn chỉ là không nghĩ tới chính mình tùy ý gây xích mích một câu, hoàng đế lại phản ứng lớn như vậy, trực tiếp một đạo ý chỉ liền đem Hàn Trác đẩy ra ngoài triều đình. Hắn còn tưởng rằng hoàng đế sẽ từ từ đến đây, quả nhiên là trọng lượng của chu sa chí trong lòng khá là cường đại phải không?
Nguyên Bảo nhìn mọi người trầm mặc, hé mắt, nụ cười trên mặt sâu hơn, hắn tiến lên một bước nâng Hàn Trác dậy, ôn hòa nói: "Hàn Quốc công, trong lòng hoàng thượng rất là lo lắng cho thương thế của ngươi, thời điểm hôm nay hạ chỉ còn cố ý bảo lão nô âm thầm cầm theo dược liệu trong kho, mang cho ngươi dùng."
Sắc mặt Hàn Trác có chút cứng ngắc, đáy mắt đọng tuyết, hiện ra lãnh ý, hoàng đế lời vàng ý ngọc, nếu thánh chỉ đã hạ xuống, người hoàng thượng kia nói thương thế của hắn nghiêm trọng, đó chính là vô cùng nghiêm trọng, hoàng thượng nói hắn thượng tấu chương tự mình thỉnh chỉ, đó chính là hắn tự mình thượng tấu chương.
Hàn Trác vươn tay ra lĩnh chỉ tạ ân.
Hàn gia trước mắt vẫn không có ở riêng, người của chi thứ hai cùng tam phòng đều còn ở trong quốc công phủ, mà hoàng đế hiện tại hạ xuống đạo thánh chỉ này, Hàn Tư Ân thành Vạn An hầu, ban phủ đệ cho hắn, xem như là tách khỏi Hàn Quốc công phủ.
Người của chi thứ hai cùng tam phòng có nguyện ý rời đi hay không, đó chính là chuyện của bọn họ.
Chi thứ hai Hàn Thù cùng người của tam phòng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều rất phức tạp. Hàn Thù ba năm trước bởi vì cuộc nháo kịch cùng Hàn Tư Ân kia, chức quan sớm đã không còn, những năm này vẫn luôn ngồi xổm ở Hàn Quốc công phủ, dùng danh tiếng Hàn Thanh Tuyết Ngũ hoàng tử phi này để bảo toàn mặt mũi của chính mình. Hàn Duyệt Trung cũng thành thật hơn rất nhiều, thế nhưng con đường quan trường cực kỳ không thuận.
Tam phòng Hàn Bình còn đang ở đất lưu vong nào đó đây, Hàn Duyệt Thanh dựa vào một chút danh nghĩa của quốc công phủ đi lên thương lộ, thương lộ lại không được tốt lắm, đặc biệt là loại công tử ca như hắn, vừa bắt đầu đã bị gạt nhiều lần, tiền trong tay tài đều là của hồi môn của Văn thị, thế nhưng Hàn Duyệt Thanh không có đường lui, chỉ có thể ở trên con đường này tiếp tục đi, Văn thị thì lại cùng Hàn Thanh Vân cả ngày ở trong viện tử của mình, đóng cửa không ra.
Lúc này, hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, đánh thức tất cả mọi người đang bám vào Hàn Quốc công phủ. Hàn Quốc công phủ là quốc công phủ của Hàn Trác, không phải của bọn hắn.
Mà người duy nhất cảm thấy mờ mịt trong sân chính là Hàn Duyệt Văn, hắn bây giờ còn có loại cảm giác đang nằm mơ, làm sao một cái chớp mắt mình đã trở thành Thế tử của Hàn Quốc công phủ.
Nguyên Bảo nhìn thấy Hàn Trác lộ hẳn gân xanh của mu bàn tay khi tiếp nhận thánh chỉ, nụ cười trên mặt sâu hơn, sau đó hắn vừa nhìn về Hàn Tư Ân đứng ở một bên, lần này nụ cười trên mặt chân thành hơn rất nhiều, "Lão nô chúc mừng Thế tử... Không, chúc mừng Hầu gia." Một phủ Thế tử cùng chủ tử của một phủ là cảm niệm* hoàn toàn khác nhau, Nguyên Bảo ở trong lòng lẩm bẩm hai chữ Hầu gia, cảm thấy hai chữ này so với Thế tử thì nghe êm tai hơn nhiều, hắn cười nói: "Hoàng thượng mệnh phủ nội vụ đang dọn dẹp Hầu phủ, Hầu gia có thể bổ khuyết bất cứ lúc nào. Hoàng thượng nói, Hầu gia mới nhập phủ, nếu như thiếu sót cái gì, Hầu gia cứ đề xuất ra, lão nô sai người đều bù đắp."
*Cảm niệm: cảm tình và khái niệm
Trên mặt Hàn Tư Ân hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn nói: "Gia trạch do hoàng thượng ban thưởng tự nhiên là tốt, nếu thật sự có thiếu cái gì, vi thần tất nhiên sẽ hướng hoàng đế mở miệng."
Nguyên Bảo cười, nói: "Hầu gia sảng khoái." Lúc này Hàn Trác lên tiếng, hắn nhìn về phía Nguyên Bảo, âm thanh có chút chột dạ nói: "Nguyên công công, năm đó vong thê rời đi nhân thế, của hồi môn vẫn luôn phong tồn trong quốc công phủ. Mới chuẩn bị một phần cho hôn sự của Minh Châu, còn có chút là để cho khuyển tử, những thứ này lão thần sẽ cho người chuyển tới... Hầu phủ. Khuyển tử thân là đích tử đích tôn của Hàn gia, được hoàng thượng ưu ái như vậy, lão thần cảm kích."
Nguyên Bảo đối với Hàn Trác vắt víu quan hệ này, không tiếp, Hàn Tư Ân cũng nước đổ đầu vịt, chỉ coi như không biết. Chỉ là lúc này Hàn Tư Ân ngược lại là thật sự có chút bội phục Hàn Trác, vào lúc này, chịu đả kích lớn như vậy, hắn vẫn còn muốn là làm sao để kéo Hàn Tư Ân xích vào Hàn Quốc công phủ đây.
Thời điểm Hàn Trác nhìn thấy gương mặt của Hàn Tư Ân, đáy lòng e rằng đã hiểu, vóc người Hàn gia bọn họ quá giống Vương Anh năm đó, chính là đang thời khắc nhắc nhở hoàng đế, Hàn gia đưa Hàn Vân vào cung, liên hợp với thái hậu bức bách Vương Anh.
Hàn Trác sợ sệt sợ hãi trong lòng, một mặt là nghĩ tới Vương thị, mặt khác chính là sợ sệt hoàng đế sẽ động thủ với Hàn gia, mà hắn lớn tuổi, không nghĩ cũng không dám thừa nhận điểm này mà thôi.
Hàn Trác biết rõ hoàng đế, hoàng đế nhu nhược, những năm này vẫn luôn không nắm lấy nhược điểm của Hàn gia, cũng chỉ có thể bỏ mặc Hàn gia. Thế nhưng đáy lòng hoàng đế là bất mãn, hắn vừa bắt đầu e rằng sẽ không làm cái gì, nhưng tâm tình bất mãn càng ngột ngạt, mặt sau lại càng bạo phát. Chờ cuối cùng sự tình mẫn cảm đạt được mức độ nhất định, chỉ cần nhẹ nhàng khiêu khích giây thần kinh kia trong đầu hoàng đế, một chút chuyện nhỏ liền có thể khiến một thế gia trâm anh biến thành gia đình bình thường.
Đương nhiên hoàng đế lựa chọn thời cơ ra tay cũng tốt lắm, Hàn Trác trải qua ba năm có đại tang kỳ, thế lực trên triều đường đã bị suy yếu không xong, nếu ba năm trước hoàng đế làm như thế, có lẽ sẽ có không ít người cầu xin cho Hàn Trác, ba năm sau thì lại không phải.
Đáy lòng Hàn Trác suy nghĩ gì, Hàn Tư Ân không có chút nào muốn biết, hắn nhìn Nguyên Bảo nói: "Nguyên công công, chuyện Bạch Thư nhậm chức, hoàng thượng có cho kỳ hạn không?"
Hoàng đế tự nhiên là cho, Nguyên Bảo nghĩ thầm, hoàng đế lúc đó nói với hắn, bảo Bạch Thư lập tức cút ngay đến trong cung nhậm chức. Chỉ là vào lúc này Nguyên Bảo vẫn muốn bán một cái nhân tình cho Hàn Tư Ân, nhân tiện nói: "Hầu gia, hoàng thượng nói là mau chóng, đương nhiên Bạch công tử có thể xử lý xong việc tư của mình rồi lại vào cung."
Hàn Tư Ân ừm một tiếng, Bạch Thư nhưng thật ra là cực kỳ không muốn vào cung giáo đầu gì gì đó, y căn bản không muốn rời khỏi Hàn Tư Ân, trong lòng vẫn luôn nghĩ, chính mình phải từ chối việc xấu này ra sao đây.
Chỉ là khi Hàn Tư Ân thay y mở miệng dò hỏi Nguyên Bảo, từ chối trong lòng Bạch Thư lại biến mất. Y nghĩ, nếu Hàn Tư Ân muốn y đi, vậy y liền đi, y cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Chuyện Hàn Quốc công phủ liên tiếp nhận được bốn đạo thánh chỉ, rất nhanh đã truyền khắp kinh thành. Thị Lang bộ Hộ là bận tâm nhất, vừa bắt đầu nghe thấy Hàn Tư Ân bị tước đoạt vị trí Thế tử, hắn còn tưởng rằng hôn sự này thất bại, ai biết mặt sau xoay chuyển tình thế, nhi tử khắc phu kia của hắn thế mà vẫn bị hoàng đế gả đi.
Tuy rằng đổi người, nhưng vẫn là Thế tử của Hàn Quốc công phủ. Mà ngay sau đó là thánh chỉ Hàn Tư Ân trở thành Hầu gia, Hàn Trác bị hoàng đế hạ chỉ ở nhà an dưỡng.
Thị Lang bộ Hộ buồn bực trong lòng, một cái Hầu gia, so với một cái Thế tử không có quyền thế, đương nhiên là không có cách nào so. Chỉ là việc này đã đến trước mặt hoàng đế, hắn đến hậu viện cố ý dặn dò thê tử của mình, bảo nàng đối xử với Triệu Dịch tốt chút một, nói thế nào thì Hàn Quốc công phủ cũng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Vợ hắn tự nhiên là ôn nhu vạn phần đồng ý, ít nhất ở bề ngoài là không dám làm gì với Triệu Dịch.
Người của kinh thành đối với chuyện Hàn Quốc công phủ luân phiên biến hóa thảo luận không thôi, chuyện trong quan trường dân chúng không hiểu, nhưng việc hôn nhân bọn họ đều hiểu. Liễu thị trước đó vài ngày còn đang lựa chọn thê tử cho Hàn Tư Ân, không nghĩ tới đảo mắt Liễu thị này lại chọn thành con dâu của chính mình.
Rất nhiều phụ nhân bên trong đều là ôm tâm thái chế giễu mà bàn luận chuyện này. Triệu Dịch cũng vì chuyện này mà ở kinh thành nổi danh, rất nhiều người đều biết danh tiếng khắc phu của hắn.
Có tin đồn vặn vẹo thậm chí truyền ra cái gì mà huynh đệ tranh đoạt một thê, sau khi đồn đại này truyền đến tai Liễu thị, nàng trực tiếp đánh rớt một bộ đồ sứ mà mình thích nhất.
Liễu thị sai người gọi Hàn Duyệt Văn vào trong phòng, nàng lôi kéo tay của Hàn Duyệt Văn không ngừng rơi lệ, nói: "Ngươi yên tâm, cho dù là hoàng thượng hạ chỉ, mẫu thân cũng sẽ nghĩ biện pháp không cho cái người kia khắc ngươi."
Hàn Duyệt Văn nghe Liễu thị nói, hắn nhíu nhíu mày, nói: "Mẫu thân, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Liễu thị cho là hắn đang sợ sệt, vì vậy càng thêm chua xót, nàng vỗ vỗ tay Hàn Duyệt Văn, nói: "Ngươi yên tâm, kế mẫu của Triệu Dịch căn bản không yêu thích hắn, đối với hôn sự này cũng không hài lòng, nàng trước đây đối với Triệu Dịch rất bình thường, chỉ lo Triệu Dịch ngày sau có chỗ dựa sẽ gây sự với nàng, việc này chỉ cầnn xử lý thỏa đáng, Triệu Dịch khẳng định khắc không được ngươi."
Hàn Duyệt Văn trợn mắt ngoác mồm nhìn Liễu thị, hắn hiểu ý của Liễu thị, hắn mím môi một cái, đôi mắt hơi lạnh lẽo, nói: "Mẫu thân, chuyện này ngươi không nên nhúng tay, không quản Triệu Dịch có danh tiếng gì, ta đều sẽ lấy."
"Nhưng là..." Liễu thị có chút lo lắng, Hàn Duyệt Văn đánh gãy Liễu thị, hắn nói: "Mẫu thân, ngươi vẫn chưa rõ sao? Triệu Dịch là hoàng đế ban cho ta, kể cả hắn sắp chết rồi, thì thê tử đầu tiên của ta cũng phải là hắn. Mẫu thân, phụ thân hiện tại không thể vào triều, ta làm Thế tử này, có hay không cũng không khác gì nhau, nếu như ngươi tùy ý nhúng tay vào việc này, chọc giận hoàng thượng, vậy ngươi sẽ chờ hoàng thượng để đầu ta rơi xuống đất đi."
Liễu thị nghe lời này, mờ mịt.
Việc này truyền tới tai Hàn Tư Ân còn chưa chuyển đi, hắn khẽ cười, sau đó đem việc này bỏ qua sau đầu.
Nguyên Bảo cầm hai đạo thánh chỉ này đi tới cửa cung, lại bị hoàng đế gọi về, sau đó liền có đạo thánh chỉ thứ ba này. Nguyên Bảo ôm ba đạo thánh chỉ không nhúc nhích, ở bên ngoài cửa cung đợi một lát, bên trong cung điện lại truyền tới âm thanh tức đến nổ phổi của hoàng đế: "Người đâu, gọi Nguyên Bảo trở về cho trẫm..."
Thời điểm hoàng đế vừa dứt lời, Nguyên Bảo liền tự mình đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Hoàng thượng, lão nô còn chưa đi xa đây." Hoàng đế nhìn dáng dấp kia của Nguyên Bảo, cười lạnh một tiếng, sau đó bút lớn vung lên một cái, cuối cùng có đạo thánh chỉ thứ tư này.
Thời điểm đang Hàn Trác lộ ra ý cười miễn cưỡng, Nguyên Bảo chậm rãi từ phía sau lấy ra đạo thánh chỉ thứ tư, kỳ thực Nguyên Bảo cảm thấy, đạo thánh chỉ thứ tư này mới xem như là ý nghĩ chân chính của hoàng đế.
Đạo thánh chỉ thứ tư hơi dài, chỉ là tổng thể nói tới ba chuyện. Chuyện thứ nhất, hoàng đế dùng lí do Bạch Thư võ công cao cường thế gian khó tìm, mệnh hắn vào cung môn, trở thành giáo đầu của cấm quân. Người giáo đầu của cấm quân này là cái chức quan rất đặc biệt, có thực quyền, cũng có thể dằn vặt hết thảy cấm quân, nhưng dù sao cũng bị người căm ghét nhất.
Chuyện thứ hai, hoàng đế dùng mười phần giọng điệu trang trọng, biểu đạt những năm gần đây Hàn Tư Ân đã cống hiến rất nhiều cho triều đình, khen ngợi hắn làm ra công lao to lớn này đó. Hoàng đế biểu thị tuy rằng Hàn Tư Ân vô lễ trước quân bị tước danh hiệu Thế tử của quốc công phủ, mà công lớn hơn tội, dựa theo những công lao này, hoàng đế liền ban thưởng phong Hàn Tư Ân thành Vạn An hầu.
Địa chỉ của hầu phủ hoàng đế cũng chọn xong, là sẵn có, chính là nhà Thượng Thư bộ Lại bị lục soát lúc trước Lý phủ, là một viện tử rất lớn. Lại nói cũng chỉ cách Hàn Quốc công phủ một con phố, khoảng cách thực sự rất gần.
Chuyện thứ ba, đó chính là hoàng đế dùng ngữ khí đau thương biểu thị Hàn Trác bị thương không thể cống hiến cho triều đình, hắn cảm thấy cực kỳ thương tâm khổ sở, nghĩ đến quân thần nhiều năm giúp đỡ lẫn nhau như vậy, hoàng đế không nhịn được rơi lệ.
Chỉ là nếu Hàn Trác đã thượng tấu chương biểu lộ chính mình quyết tâm, hắn làm hoàng đế mặc dù là rất không nỡ, cũng phải tôn trọng lựa chọn của Hàn Trác. Cuối cùng hoàng đế nói, thời điểm mình hạ ý chỉ này, tay cầm bút đều run rẩy, nước mắt đảo quanh bên trong vành mắt, cuối cùng vẫn là rơi xuống làm ướt thánh chỉ, trong lòng thật sự là bi thống không thôi, không thể tiếp tục viết. Trên triều đình mất đi thần tử khiến người yên lòng như Hàn Trác, làm hoàng đế khủng hoảng, may mà hổ phụ vô khuyển tử, Hàn Trác còn có một nhi tử tài năng xuất chúng là Hàn Tư Ân, sau này chuyện trên triều đình có thể từ Vạn An hầu làm giúp, hoàng đế biểu thị chính mình rất vui mừng, cuối cùng hắn hi vọng Hàn Trác có thể ở nhà dưỡng thương cho tốt.
Cuối cùng khái quát chuyện này bằng một câu chính là Hàn Trác ngươi bị thương không cần thượng triều, để nhi tử ngươi Hàn Tư Ân thay ngươi là được.
Nguyên Bảo đọc xong thánh chỉ, Hàn Trác nhìn chòng chọc vào mặt đất, hắn nhìn cổ tay của mình, có chút mờ mịt, cổ tay của mình là bị thương tổn, nhưng chỉ là bị thương nhẹ, rất nhanh liền có thể khôi phục. Hắn còn rất trẻ, còn có thể nhúc nhích, còn có rất nhiều hoài bão chưa làm, tại sao đến trong miệng hoàng đế lại thành chính mình bị thương sắp chết, còn tự động thượng tấu chương thỉnh chỉ cáo lão về quê rồi?
Hàn Trác không nghĩ thông, Hàn Tư Ân ngược lại là rõ ràng, hắn chỉ là không nghĩ tới chính mình tùy ý gây xích mích một câu, hoàng đế lại phản ứng lớn như vậy, trực tiếp một đạo ý chỉ liền đem Hàn Trác đẩy ra ngoài triều đình. Hắn còn tưởng rằng hoàng đế sẽ từ từ đến đây, quả nhiên là trọng lượng của chu sa chí trong lòng khá là cường đại phải không?
Nguyên Bảo nhìn mọi người trầm mặc, hé mắt, nụ cười trên mặt sâu hơn, hắn tiến lên một bước nâng Hàn Trác dậy, ôn hòa nói: "Hàn Quốc công, trong lòng hoàng thượng rất là lo lắng cho thương thế của ngươi, thời điểm hôm nay hạ chỉ còn cố ý bảo lão nô âm thầm cầm theo dược liệu trong kho, mang cho ngươi dùng."
Sắc mặt Hàn Trác có chút cứng ngắc, đáy mắt đọng tuyết, hiện ra lãnh ý, hoàng đế lời vàng ý ngọc, nếu thánh chỉ đã hạ xuống, người hoàng thượng kia nói thương thế của hắn nghiêm trọng, đó chính là vô cùng nghiêm trọng, hoàng thượng nói hắn thượng tấu chương tự mình thỉnh chỉ, đó chính là hắn tự mình thượng tấu chương.
Hàn Trác vươn tay ra lĩnh chỉ tạ ân.
Hàn gia trước mắt vẫn không có ở riêng, người của chi thứ hai cùng tam phòng đều còn ở trong quốc công phủ, mà hoàng đế hiện tại hạ xuống đạo thánh chỉ này, Hàn Tư Ân thành Vạn An hầu, ban phủ đệ cho hắn, xem như là tách khỏi Hàn Quốc công phủ.
Người của chi thứ hai cùng tam phòng có nguyện ý rời đi hay không, đó chính là chuyện của bọn họ.
Chi thứ hai Hàn Thù cùng người của tam phòng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều rất phức tạp. Hàn Thù ba năm trước bởi vì cuộc nháo kịch cùng Hàn Tư Ân kia, chức quan sớm đã không còn, những năm này vẫn luôn ngồi xổm ở Hàn Quốc công phủ, dùng danh tiếng Hàn Thanh Tuyết Ngũ hoàng tử phi này để bảo toàn mặt mũi của chính mình. Hàn Duyệt Trung cũng thành thật hơn rất nhiều, thế nhưng con đường quan trường cực kỳ không thuận.
Tam phòng Hàn Bình còn đang ở đất lưu vong nào đó đây, Hàn Duyệt Thanh dựa vào một chút danh nghĩa của quốc công phủ đi lên thương lộ, thương lộ lại không được tốt lắm, đặc biệt là loại công tử ca như hắn, vừa bắt đầu đã bị gạt nhiều lần, tiền trong tay tài đều là của hồi môn của Văn thị, thế nhưng Hàn Duyệt Thanh không có đường lui, chỉ có thể ở trên con đường này tiếp tục đi, Văn thị thì lại cùng Hàn Thanh Vân cả ngày ở trong viện tử của mình, đóng cửa không ra.
Lúc này, hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, đánh thức tất cả mọi người đang bám vào Hàn Quốc công phủ. Hàn Quốc công phủ là quốc công phủ của Hàn Trác, không phải của bọn hắn.
Mà người duy nhất cảm thấy mờ mịt trong sân chính là Hàn Duyệt Văn, hắn bây giờ còn có loại cảm giác đang nằm mơ, làm sao một cái chớp mắt mình đã trở thành Thế tử của Hàn Quốc công phủ.
Nguyên Bảo nhìn thấy Hàn Trác lộ hẳn gân xanh của mu bàn tay khi tiếp nhận thánh chỉ, nụ cười trên mặt sâu hơn, sau đó hắn vừa nhìn về Hàn Tư Ân đứng ở một bên, lần này nụ cười trên mặt chân thành hơn rất nhiều, "Lão nô chúc mừng Thế tử... Không, chúc mừng Hầu gia." Một phủ Thế tử cùng chủ tử của một phủ là cảm niệm* hoàn toàn khác nhau, Nguyên Bảo ở trong lòng lẩm bẩm hai chữ Hầu gia, cảm thấy hai chữ này so với Thế tử thì nghe êm tai hơn nhiều, hắn cười nói: "Hoàng thượng mệnh phủ nội vụ đang dọn dẹp Hầu phủ, Hầu gia có thể bổ khuyết bất cứ lúc nào. Hoàng thượng nói, Hầu gia mới nhập phủ, nếu như thiếu sót cái gì, Hầu gia cứ đề xuất ra, lão nô sai người đều bù đắp."
*Cảm niệm: cảm tình và khái niệm
Trên mặt Hàn Tư Ân hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn nói: "Gia trạch do hoàng thượng ban thưởng tự nhiên là tốt, nếu thật sự có thiếu cái gì, vi thần tất nhiên sẽ hướng hoàng đế mở miệng."
Nguyên Bảo cười, nói: "Hầu gia sảng khoái." Lúc này Hàn Trác lên tiếng, hắn nhìn về phía Nguyên Bảo, âm thanh có chút chột dạ nói: "Nguyên công công, năm đó vong thê rời đi nhân thế, của hồi môn vẫn luôn phong tồn trong quốc công phủ. Mới chuẩn bị một phần cho hôn sự của Minh Châu, còn có chút là để cho khuyển tử, những thứ này lão thần sẽ cho người chuyển tới... Hầu phủ. Khuyển tử thân là đích tử đích tôn của Hàn gia, được hoàng thượng ưu ái như vậy, lão thần cảm kích."
Nguyên Bảo đối với Hàn Trác vắt víu quan hệ này, không tiếp, Hàn Tư Ân cũng nước đổ đầu vịt, chỉ coi như không biết. Chỉ là lúc này Hàn Tư Ân ngược lại là thật sự có chút bội phục Hàn Trác, vào lúc này, chịu đả kích lớn như vậy, hắn vẫn còn muốn là làm sao để kéo Hàn Tư Ân xích vào Hàn Quốc công phủ đây.
Thời điểm Hàn Trác nhìn thấy gương mặt của Hàn Tư Ân, đáy lòng e rằng đã hiểu, vóc người Hàn gia bọn họ quá giống Vương Anh năm đó, chính là đang thời khắc nhắc nhở hoàng đế, Hàn gia đưa Hàn Vân vào cung, liên hợp với thái hậu bức bách Vương Anh.
Hàn Trác sợ sệt sợ hãi trong lòng, một mặt là nghĩ tới Vương thị, mặt khác chính là sợ sệt hoàng đế sẽ động thủ với Hàn gia, mà hắn lớn tuổi, không nghĩ cũng không dám thừa nhận điểm này mà thôi.
Hàn Trác biết rõ hoàng đế, hoàng đế nhu nhược, những năm này vẫn luôn không nắm lấy nhược điểm của Hàn gia, cũng chỉ có thể bỏ mặc Hàn gia. Thế nhưng đáy lòng hoàng đế là bất mãn, hắn vừa bắt đầu e rằng sẽ không làm cái gì, nhưng tâm tình bất mãn càng ngột ngạt, mặt sau lại càng bạo phát. Chờ cuối cùng sự tình mẫn cảm đạt được mức độ nhất định, chỉ cần nhẹ nhàng khiêu khích giây thần kinh kia trong đầu hoàng đế, một chút chuyện nhỏ liền có thể khiến một thế gia trâm anh biến thành gia đình bình thường.
Đương nhiên hoàng đế lựa chọn thời cơ ra tay cũng tốt lắm, Hàn Trác trải qua ba năm có đại tang kỳ, thế lực trên triều đường đã bị suy yếu không xong, nếu ba năm trước hoàng đế làm như thế, có lẽ sẽ có không ít người cầu xin cho Hàn Trác, ba năm sau thì lại không phải.
Đáy lòng Hàn Trác suy nghĩ gì, Hàn Tư Ân không có chút nào muốn biết, hắn nhìn Nguyên Bảo nói: "Nguyên công công, chuyện Bạch Thư nhậm chức, hoàng thượng có cho kỳ hạn không?"
Hoàng đế tự nhiên là cho, Nguyên Bảo nghĩ thầm, hoàng đế lúc đó nói với hắn, bảo Bạch Thư lập tức cút ngay đến trong cung nhậm chức. Chỉ là vào lúc này Nguyên Bảo vẫn muốn bán một cái nhân tình cho Hàn Tư Ân, nhân tiện nói: "Hầu gia, hoàng thượng nói là mau chóng, đương nhiên Bạch công tử có thể xử lý xong việc tư của mình rồi lại vào cung."
Hàn Tư Ân ừm một tiếng, Bạch Thư nhưng thật ra là cực kỳ không muốn vào cung giáo đầu gì gì đó, y căn bản không muốn rời khỏi Hàn Tư Ân, trong lòng vẫn luôn nghĩ, chính mình phải từ chối việc xấu này ra sao đây.
Chỉ là khi Hàn Tư Ân thay y mở miệng dò hỏi Nguyên Bảo, từ chối trong lòng Bạch Thư lại biến mất. Y nghĩ, nếu Hàn Tư Ân muốn y đi, vậy y liền đi, y cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Chuyện Hàn Quốc công phủ liên tiếp nhận được bốn đạo thánh chỉ, rất nhanh đã truyền khắp kinh thành. Thị Lang bộ Hộ là bận tâm nhất, vừa bắt đầu nghe thấy Hàn Tư Ân bị tước đoạt vị trí Thế tử, hắn còn tưởng rằng hôn sự này thất bại, ai biết mặt sau xoay chuyển tình thế, nhi tử khắc phu kia của hắn thế mà vẫn bị hoàng đế gả đi.
Tuy rằng đổi người, nhưng vẫn là Thế tử của Hàn Quốc công phủ. Mà ngay sau đó là thánh chỉ Hàn Tư Ân trở thành Hầu gia, Hàn Trác bị hoàng đế hạ chỉ ở nhà an dưỡng.
Thị Lang bộ Hộ buồn bực trong lòng, một cái Hầu gia, so với một cái Thế tử không có quyền thế, đương nhiên là không có cách nào so. Chỉ là việc này đã đến trước mặt hoàng đế, hắn đến hậu viện cố ý dặn dò thê tử của mình, bảo nàng đối xử với Triệu Dịch tốt chút một, nói thế nào thì Hàn Quốc công phủ cũng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Vợ hắn tự nhiên là ôn nhu vạn phần đồng ý, ít nhất ở bề ngoài là không dám làm gì với Triệu Dịch.
Người của kinh thành đối với chuyện Hàn Quốc công phủ luân phiên biến hóa thảo luận không thôi, chuyện trong quan trường dân chúng không hiểu, nhưng việc hôn nhân bọn họ đều hiểu. Liễu thị trước đó vài ngày còn đang lựa chọn thê tử cho Hàn Tư Ân, không nghĩ tới đảo mắt Liễu thị này lại chọn thành con dâu của chính mình.
Rất nhiều phụ nhân bên trong đều là ôm tâm thái chế giễu mà bàn luận chuyện này. Triệu Dịch cũng vì chuyện này mà ở kinh thành nổi danh, rất nhiều người đều biết danh tiếng khắc phu của hắn.
Có tin đồn vặn vẹo thậm chí truyền ra cái gì mà huynh đệ tranh đoạt một thê, sau khi đồn đại này truyền đến tai Liễu thị, nàng trực tiếp đánh rớt một bộ đồ sứ mà mình thích nhất.
Liễu thị sai người gọi Hàn Duyệt Văn vào trong phòng, nàng lôi kéo tay của Hàn Duyệt Văn không ngừng rơi lệ, nói: "Ngươi yên tâm, cho dù là hoàng thượng hạ chỉ, mẫu thân cũng sẽ nghĩ biện pháp không cho cái người kia khắc ngươi."
Hàn Duyệt Văn nghe Liễu thị nói, hắn nhíu nhíu mày, nói: "Mẫu thân, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Liễu thị cho là hắn đang sợ sệt, vì vậy càng thêm chua xót, nàng vỗ vỗ tay Hàn Duyệt Văn, nói: "Ngươi yên tâm, kế mẫu của Triệu Dịch căn bản không yêu thích hắn, đối với hôn sự này cũng không hài lòng, nàng trước đây đối với Triệu Dịch rất bình thường, chỉ lo Triệu Dịch ngày sau có chỗ dựa sẽ gây sự với nàng, việc này chỉ cầnn xử lý thỏa đáng, Triệu Dịch khẳng định khắc không được ngươi."
Hàn Duyệt Văn trợn mắt ngoác mồm nhìn Liễu thị, hắn hiểu ý của Liễu thị, hắn mím môi một cái, đôi mắt hơi lạnh lẽo, nói: "Mẫu thân, chuyện này ngươi không nên nhúng tay, không quản Triệu Dịch có danh tiếng gì, ta đều sẽ lấy."
"Nhưng là..." Liễu thị có chút lo lắng, Hàn Duyệt Văn đánh gãy Liễu thị, hắn nói: "Mẫu thân, ngươi vẫn chưa rõ sao? Triệu Dịch là hoàng đế ban cho ta, kể cả hắn sắp chết rồi, thì thê tử đầu tiên của ta cũng phải là hắn. Mẫu thân, phụ thân hiện tại không thể vào triều, ta làm Thế tử này, có hay không cũng không khác gì nhau, nếu như ngươi tùy ý nhúng tay vào việc này, chọc giận hoàng thượng, vậy ngươi sẽ chờ hoàng thượng để đầu ta rơi xuống đất đi."
Liễu thị nghe lời này, mờ mịt.
Việc này truyền tới tai Hàn Tư Ân còn chưa chuyển đi, hắn khẽ cười, sau đó đem việc này bỏ qua sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất