Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 67

Trước Sau
Triệu đại phu nhân nổi giận đùng đùng tìm đến cửa phủ An Dương Bá, chỉ nhận được một câu của Triệu Thu Như: “Ta đâu biết là ngươi ngu đến mức đưa con gái lớn nhà họ Triệu đến làm thiếp cho Vệ Vân Chiêu.”

Dĩ nhiên, bà ta rất vui vì con gái lớn của Triệu đại phu nhân rơi vào tình cảnh này. Còn lý do nhà họ Triệu chọn con gái lớn nhà bọn họ thì rất đơn giản, vì Giang Lâm là nam, không thể sinh con, bọn họ không coi Giang Lâm ra gì, chỉ cảm thấy con gái nhà họ Triệu vào được cửa nhà họ Vệ, sớm muộn gì cũng sẽ làm chính thê.

Làm chính thê thì muốn gây khó dễ cho Giang Lâm kiểu gì cũng được, con gái nhà họ Triệu biết quản lý nhà cửa, cũng hiểu làm sao quản lý tiền tài, như thể Triệu Thu Như gả đi mấy năm là đã dám đụng vào của hồi môn của Vân Uyển Yên vậy. Triệu đại phu nhân cảm thấy nhất định con gái mình cũng có thể làm được. 

Nếu đã như thế thì tại sao không chọn con gái lớn mà chọn con gái thứ không có thể diện bằng làm gì cơ chứ?

Triệu đại phu nhân bị Triệu Thu Như nói mà á khẩu, lập tức ngang ngược mà rằng: “Ta mặc kệ, ngươi là kẻ ra chủ ý, nếu xảy ra chuyện thì ngươi phải chịu trách nhiệm! Không thể để danh tiếng nhà họ Triệu bị hủy được, ngươi phải lập tức nghĩ cách giải quyết chuyện này, còn con gái của ta nữa, nó không thể làm ni cô trong miếu được, tất cả đều là do ngươi làm hại, ngươi phải xử lý!”

Triệu Thu Như trào phúng ra mặt: “Không thể tính nợ như thế được, là nhà họ Triệu các người khát khao của hồi môn của Vân Uyển Yên, mơ ước quà tặng năm mới mà nhà họ Vân tặng cho Giang Lâm, cho nên mới nổi lòng tham, không tiếc đưa con gái lớn đi làm thiếp. Kết quả bây giờ muốn đổ hết mọi chuyện lên người ta, ngươi cảm thấy được à?”

“Nếu không phải ngươi đề nghị, làm sao mọi chuyện trở nên như thế này? Triệu Thu Như, ngươi đang trả thù, trả thù nhà họ Triệu!” Tất nhiên, Triệu đại phu nhân không thể thừa nhận do mình tham lam, còn đổ hết mọi chuyện lên người Triệu Thu Như. 

Triệu Thu Như hỏi lại: “Cho dù là thế thì sao?” Nhà họ Triệu chỉ biết lấy tư cách nhà mẹ đẻ để uy hiếp bà ta, khi cần thì coi bà ta là con gái nhà họ Triệu, khi không cần thì chỉ coi bà ta đã từng là người nhà họ Triệu. 

Huống chi, không phải bà ta đang trả thù mà là cho nhà họ Triệu một cơ hội, chỉ cần con gái nhà họ Triệu gả vào nhà họ Vệ được, bọn họ có thể có tiền tài mà bọn họ muốn, mà bà ta cũng có thể thấy được Giang Lâm bị Vệ Vân Chiêu ghét bỏ như ý nguyện. Không có tình cảnh tốt đẹp như bây giờ, Giang Lâm sẽ phải nhả ra tất cả những gì tên tiện nhân đó cướp đi của Nguyệt Nhi nhà bà ta.

Nhưng không ngờ đám người nhà họ Triệu lại vô dụng như vậy, lông tóc của hai người Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm không hề gì, nhà họ Triệu lại trở thành cái mương thối khiến người ta ghét bỏ vứt đi.

Triệu Thu Như không muốn nói nhiều với Triệu đại phu nhân, chỉ nói: “Ngươi có thời gian gây sự với ta vào lúc này, còn không bằng bảo con gái của ngươi bỏ mặt mũi qua một bên, chạy đến cửa nhà họ Vệ đâm đầu vào cửa mà chết. Từ đó không chỉ lấy được sự trong sạch của nó, có thể rửa sạch tiếng xấu của nhà họ Triệu các người mà còn có thể khiến nhà họ Vệ gánh một mạng người trên lưng.”

Nghe vậy, Triệu đại phu nhân nổi điên, bà ta định xông lên đánh Triệu Thu Như: “Triệu Thu Như, ngươi không phải người, con tiện nhân này, đó là cháu của ngươi thế mà ngươi bảo nó đi chết! Thứ lòng lang dạ sói, ngươi không chết tử tế được đâu!”

Nha hoàn ngăn cản bà ta, không để bà ta đụng đến Triệu Thu Như, nhưng cũng khiến Triệu Thu Như sợ hãi. Triệu Thu Như lạnh mặt: “Đại tẩu, ngươi còn dám khóc lóc um sùm trong Bá phủ, ta thấy ngươi đã quên bài học lần trước, biết điều thì mau chạy nhanh đi, nếu không…”

Bà ta chưa uy hiếp xong đã bị Triệu đại phu nhân ngắt lời: “Nếu không thì sao? Ngươi có thể ăn ta được chắc? Triệu Thu Như, ngươi hung ác cái gì, chẳng phải là gả cho Hầu gia sao? Không đúng, bây giờ là Bá gia! Ngươi nói xem nếu ta nói tất cả những chuyện tốt ngươi làm cho An Dương Bá nghe, ông ta có li dị với ngươi hay không?” 

Triệu Thu Như trợn mắt: “Ngươi dám!”

Triệu đại phu nhân quát lên: “Có gì mà ta không dám! Ngươi dám hại ta tại sao ta không dám nói! Ngươi bị đuổi rồi, không phải chỉ có thể quay về nhà họ Triệu thôi sao? Đến lúc đó ngươi cho là người trong nhà sẽ nhìn ngươi như thế nào?”

“Triệu Thu Như, ta đã nói rồi, ngươi là con gái của nhà họ Triệu, nếu nhà họ Triệu sống không yên, ngươi cùng đừng mong an ổn!”

Giọng của Triệu đại phu nhân rất lớn, cực kỳ dõng dạc, một câu một nói ra khiến cho Triệu Thu Như tái mặt.

Bà ta từ từ đến gần Triệu đại phu nhân, vẻ tàn nhẫn trong mắt bà ta khiến Triệu đại phu nhân sợ hãi, Triệu đại phu nhân nhìn bà ta với vẻ cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì? Triệu Thu Như, ta cảnh cáo ngươi, ta là đại tẩu của ngươi, nếu ngươi dám làm gì ta, ngươi chết chắc rồi!”

Nghe đến chữ “chết” này, Triệu Thu Như lại mỉm cười: “Ngươi nói đúng, nếu ta bị li dị rồi cũng sẽ không sống tốt, nếu ta không sống tốt thì đừng ai mong sống tốt!”

Gần như là Triệu Thu Như nghiến răng rít lên câu này, bà ta đến gần Triệu đại phu nhân, bèn giơ tay cào mặt Triệu đại phu nhân, cào thành một vết máu trên mặt Triệu đại phu nhân.

Nha hoàn đứng cạnh nhìn mà sợ ngây ra, liên tục kêu phu nhân, nha hoàn của Triệu đại phu nhân lôi bà ta ra sau vài bước, nhìn Triệu Thu Như với vẻ sợ hãi: “Bà cô, ngươi làm gì vậy? Đại phu nhân là tẩu tử của ngươi!”

Móng tay Triệu Thu Như cũng dính máu, bà ta nhẹ nhàng lau đi: “Ta không có một tẩu tử luôn ngóng trông ta sống không yên, không phải ngươi muốn tố cáo hả? Bây giờ muốn đi thì đi nhanh đi, ta muốn xem xem Bá gia có đuổi ta về nhà đẻ hay không!”

Khí thế của Triệu Thu Như hoàn toàn đè bẹp Triệu đại phu nhân, khiến Triệu đại phu nhân vô cùng hãi hùng, nhưng sau khi Triệu đại phu nhân sờ đến máu trên mặt mình, bà ta quát to, đánh về phía Triệu Thu Như như phát điên: “Con tiện nhân Triệu Thu Như, ngươi dám cào rách mặt ta! Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!”

Nha hoàn không cản lại được, Triệu đại phu nhân và Triệu Thu Như lao vào đánh nhau, không ai cam lòng yếu thế, cào mặ,t giật tóc, kéo quần áo, há mồm cấu xé, đánh nhau cực kỳ điên cuồng.

Nha hoàn can ngăn còn bị tai bay vạ gió, bị đánh mấy cái, sau đó không dám can ngăn nữa.

Sợ hai người đánh nhau nữa thì có chuyện, nha hoàn nhanh chóng chạy đến gọi An Dương Bá, An Dương Bá đang hưởng thụ phục vụ đấm bóp chân của người đẹp Thu Thủy ngay trong viện của nàng ta, nghe nha hoàn nói xong, vẻ mặt ông ta tức giận vô cùng, mắng một câu đàn bà chanh chua rồi đen mặt đi với nha hoàn đến viện của Triệu Thu Như.

Triệu Thu Như và Triệu đại phu nhân vẫn còn chưa dừng lại, tóc tai hai người rối tung lên, quần áo xốc xếch, mặt đầy vết cào, nhìn chẳng ra làm sao. 

An Dương Bá vừa thấy tình cảnh này, lập tức lửa giận phừng phừng hét lớn: “Dừng lại!”

Hai người đang đánh nhau hăng say, thấy An Dương Bá đến đây, bọn họ đều sửng sốt, cùng thả lỏng tay không đánh nhau nữa.



An Dương Bá đi qua hỏi: “Mấy người làm gì vậy? Có gì không thể nói cho rõ ràng mà lại đánh nhau, còn ra thể thống gì nữa!”

An Dương Bá chỉ vào mặt Triệu Thu Như, mắng chửi: “Nhất là nàng, nàng đường đường là Bá phu nhân nhưng lại không chú ý thân phận, mất mặt xấu hổ!”

Sau đó ông ta nhìn lướt qua Triệu đại phu nhân, ông ta không tiện mắng Triệu đại phu nhân, chỉ nói: “Sao vậy? Nhà họ Triệu tham lam quà tặng từ nhà ông bà ngoại của con ta còn chưa đủ, bây giờ còn đến cửa đánh phu nhân của ta, các người tưởng phủ An Dương Bá này dễ ức hiếp lắm phải không?”

Triệu đại phu nhân và Triệu Thu Như đánh nhau ra nông nỗi này, bà ta đã giận điên người, hoàn toàn không để ý đến hậu quả, bà ta nói thẳng: “Vậy sao Bá gia không hỏi xem phu nhân nhà ngươi làm chuyện tốt gì mà tôi mới đánh nhau với bà ta? Nếu không phải do bà ta đưa chủ ý tồi, hôm nay ta đã không đến đây!”

“Bà ta làm chuyện gì thì ta sẽ dạy dỗ lại, không đến lượt một tẩu tử nhà mẹ đẻ như ngươi nhúng tay vào! Người đâu, mời Triệu đại phu nhân ra ngoài đi!” Trước mặt người ngoài, An Dương Bá vẫn giữ mặt mũi cho Triệu Thu Như.

Người hầu gần như phải cưỡng ép lôi Triệu đại phu nhân đi, bà ta còn nói với vào cho An Dương Bá nghe: “Ngươi bênh vực bà ta như vậy thì đừng có mà hối hận, ngươi chờ mối họa này diệt phủ An Dương Bá của ngươi hệt như đứa con gái sao chổi của bà ta đi!”

Triệu đại phu nhân còn gào thét về phía Triệu Thu Như, nói bà ta lòng dạ ác độc, sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo.

Triệu đại phu nhân đi rồi, bầu không khí bây giờ vẫn còn rất gượng, Triệu Thu Như không tỏ ra hòa nhã với An Dương Bá, nhưng trong dạ cũng không vững. Bà ta có thể làm một bà vợ cáu kỉnh gây sự với An Dương Bá, nhưng chuyện ra chủ ý để phá hoại duyên số của Giang Lâm thì chắc chắn ông ta sẽ cho rằng lòng dạ của bà ta ác độc thật.

An Dương Bá gọi một nha hoàn đến: “Ngươi nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không được phép nói sót một câu nào, nếu ngươi dám giấu diếm gian dối, ta sẽ bán ngươi vào lầu xanh để cả đời ngươi làm kĩ nữ thấp hèn!”

Ông ta uy hiếp như vậy, nha hoàn sợ đến mức quỳ xuống đất, ấp úng nói: “Nô… Nô tỳ không dám nói.”

Nàng ta sợ Triệu Thu Như, An Dương Bá nhìn về phía Triệu Thu Như: “Vậy chính nàng nói đi, rốt cuộc là nàng đã làm chuyện gì mà để người ta chạy đến phủ đánh nàng như thế?”

Dĩ nhiên là Triệu Thu Như không chịu nói, bà ta nhắm mắt lại không để ý đến An Dương Bá, mặt mày bị Triệu đại phu nhân cào mấy vết máu, cộng thêm bây giờ tóc tai quần áo của bà ta đều lộn xộn, trông cực kỳ không ra gì.

An Dương Bá nhìn bà ta bằng ánh mắt càng ghét bỏ, rồi quát to vào mặt nha hoàn: “Nói! Còn chưa đến lượt bà ta làm chủ quý phủ này!”

Nha hoàn chỉ đành nói tất cả những chuyện từ Triệu Thu Như bày kế cho nhà họ Triệu đưa con gái vào nhà họ Vệ làm thiếp đến chuyện Triệu đại phu nhân đến cửa gây sự cho An Dương Bá nghe. Ông ta vừa nghe xong, lập tức giận điên người, hai mắt đỏ đậm, sắp tức chết đến nơi.

Ông ta bước đến tát vào mặt Triệu Thu Như hai bạt tai: “Con tiện nhân, con đàn bà độc ác! Thế mà nàng lại làm ra được chuyện như thế này! Thảo nào đại tẩu tử muốn đánh nàng, ta thấy bà ta phải đánh chết người đàn bà độc ác như nàng mới đúng!”

Triệu Thu Như mở mắt ra, nhìn An Dương Bá với vẻ không tin nổi: “Ông hy vọng ta chết như vậy sao?”

Rồi bà ta cười thảm: “Ta là phu nhân của ông, là phu nhân mà ông cưới hỏi đàng hoàng, chỉ vì mấy câu nói đùa mà ông đã muốn để người khác đánh chết ta à?”

An Dương Bá trợn mắt trừng bà ta: “Đó là câu nói đùa ư? Rõ ràng nàng muốn hại Lâm Nhi và Vệ Vân Chiêu xa cách với nhau. Ta nói mà, tại sao hai ngày trước bỗng nhiên hắn đến cửa hỏi ta có phải là đàn bà nhà họ Triệu nào cũng không có liêm sỉ, chủ động lao đầu vào ngực đàn ông ngay giữa đường cái hay không, không ngờ trong chuyện đó cũng có công lao của nàng!”

“Không hổ là nàng xuất thân từ nhà họ Triệu, nàng cũng không biết xấu hổ giống hệt bọn họ, ta rất hối hận khi cưới nàng!” An Dương Bá lắc đầu thất vọng.

Triệu Thu Như cũng thất vọng, bà ta cảm thấy mồm miệng chua xót: “Ta gả cho ông nhiều năm như thế rồi, sinh con đẻ cái cho ông, kết quả là chỉ đổi được một câu hối hận của ông ư.”

“Bá gia, ông không hỏi ta một câu “tại sao” mà đã kết tội cho ta như vậy rồi, trong lòng ông, ta rẻ rúng như vậy sao?”

An Dương Bá không muốn hỏi, lòng ông ta có kết luận cả rồi: “Còn có thể vì sao nữa? Chẳng phải là vì của hồi môn và quà năm mới sao? Mấy năm nay nàng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ còn chưa đủ à, Lâm Nhi đã là người nhà họ Vệ, các người còn tham lam đồ của nó, sao người nhà họ Triệu các người lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Đúng, ông cảm thấy bây giờ Vệ Vân Chiêu là một tên quan tam phẩm, Giang Lâm sống tốt nên ông coi trọng cậu ta! Nhưng ngoài cậu ta ra thì sao? Ông còn nhớ đến những người khác hay không? Trấn Nhi, Huy Nhi, còn có đứa con gái số khổ chết đi của chúng ta, trong lòng ông còn có bọn họ không?”

“Nếu trong lòng Bá gia còn nhớ rõ, ngoại trừ Giang Lâm ra ông còn có ba đứa con khác, cần gì ta phải làm chuyện như vậy? Bá gia, nhanh như vậy mà ông đã quên việc đứa con ngoan Giang Lâm của ông đã hại chết Nguyệt Nhi!”

Trong mắt Triệu Thu Như lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Ta chỉ muốn báo thù cho Nguyệt Nhi mà thôi, huống chi, ta cũng chỉ bày kế!”

An Dương Bá nghe bà ta nói Giang Lâm hại chết Giang Cẩm Nguyệt, trong đầu ông ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Người đàn bà này điên rồi!

“Rõ ràng là Hoàng hậu sai người ban chết cho Nguyệt Nhi, có liên quan gì đến Lâm Nhi đâu? Nàng tỉnh táo chút được không? Đừng có chuyện gì cũng đổ lên người Lâm Nhi!”

Nhưng Triệu Thu Như hoàn toàn không chấp nhận kiểu nói này của An Dương Bá, bà ta khăng khăng cho rằng Giang Lâm hại chết Giang Cẩm Nguyệt, còn bắt đầu tính toán với cậu, nói rằng Giang Lâm gả cho Vệ Vân Chiêu là cướp phúc khí của Giang Cẩm Nguyệt…

An Dương Bá nghe bà ta nói xong, ông ta tức giận: “Ta thấy nàng điên thật rồi!”

Sau đó, An Dương Bá gọi quản gia đến: “Nếu nàng điên rồi thì ở trong phòng dưỡng bệnh cho tốt đi, bớt ra ngoài hãm hại người khác! Quản gia, phái người trông chừng Phu nhân cho kĩ, không cho bà ta bước ra khỏi viện tử!”



Triệu Thu Như nghe mình bị cấm túc, thế mà bà ta lại thở phào nhẹ nhõm, An Dương Bá không nhắc đến chuyện ly hôn, rốt cuộc bà ta vẫn sợ thứ này nhất.

An Dương Bá ôm lòng tức giận rời khỏi viện, sau đó, đâm đầu vào viện nhỏ của Thu Thủy ở đối diện, lửa giận đầy mình, được Thu Thủy dịu dàng dỗ dành một hồi lâu mới tan.

Thu Thủy thấy ông ta không giận nữa, bèn nhân cơ hội mà hỏi: “Bá gia, theo ý của Phu nhân, bà ta cảm thấy Đại thiếu gia hại chết Đại tiểu thư, có khi nào qua một thời gian nữa, bà ta lại gây sự với Đại thiếu gia không?”

Thu Thủy nhíu mày: “Bá gia, mặc dù Thu Thủy chỉ là một người hầu được Bá gia mua về, không nên có ý kiến xằng bậy với chủ nhân, nhưng Thu Thủy không muốn Bá gia thường xuyên tức giận vì chuyện này, Thu Thủy đau lòng đó!”

An Dương Bá vừa nghe nàng ta nói thế, lòng mềm mại như gì, ông ta nắm lấy tay nhỏ của Thu Thủy, hôn lên: “Vẫn là người đẹp biết đau lòng ta, nàng yên tâm đi, ta sẽ không cho bà ta cơ hội gây phiền phức cho Lâm Nhi nữa đâu. Nếu bà ta còn dám làm bậy, ta sẽ đuổi bà ta về nhà họ Triệu.”

Danh tiếng của nhà họ Triệu tụt dốc không phanh, bọn họ lại trốn tránh trách nhiệm như trước. Trong mắt bọn họ, tất cả những thứ này là do Triệu Thu Như gây ra, nếu Triệu Thu Như bị phu quân đuổi về nhà mẹ đẻ, sẽ biết cuộc sống ra sao.

Bây giờ, An Dương Bá cũng không muốn làm mích lòng Vệ Vân Chiêu, vả lại bây giờ, ông ta cảm thấy trong mấy đứa con của mình, chỉ có Giang Lâm là tài giỏi nhất, nếu phủ An Dương Bá muốn sống yên thì còn phải dựa vào đứa con này, vậy nên ông ta càng không thể để Triệu Thu Như tiếp tục nhắm vào Giang Lâm nữa. 

An Dương Bá nghĩ ngợi, đứng dậy từ trên đùi mỹ nhân, đến viện của Triệu Thu Như cảnh cáo bà ta một lần, thậm chí dặn dò quản gia sắp xếp nhiều người đứng canh gác ở cửa, không cho bà ta ra ngoài, cũng không cho người nào vào từ bên ngoài, lại càng không chấp nhận cho truyền tin ra ngoài.

Quản gia đáp lại, không bao lâu sau là người của Bá phủ biết Phu nhân bị Bá gia ghét, Phu nhân không còn như trước nữa.

Sau đó, tối nay, Triệu Thu Như lại gặp ác mộng, có người nói với bà ta trong mơ là quả báo của bà ta đến rồi. 

Khi Triệu Thu Như mở mắt ra, thấy được chữ bằng máu trên gương đồng, vì vậy Phu nhân của An Dương Bá vừa mới khỏi bệnh lại mắc bệnh lần nữa, còn nghiêm trọng hơn lúc trước một chút. 

Nhà họ Triệu thì tàn nhẫn, tung tin Triệu Thu Như bày kế để người nhà họ Triệu phá hoại duyên số của Giang Lâm ra ngoài, đổ hết mọi chuyện lên người Triệu Thu Như. Bọn họ còn nói Triệu đại phu nhân đến cửa phủ An Dương Bá đòi lại công bằng, bị Triệu Thu Như đánh đập dữ dội, về nhà là nằm luôn, mấy ngày rồi còn chưa xuống giường được. 

Cộng thêm chuyện Triệu Thu Như từng lấy cắp của hồi môn của mẫu thân Giang Lâm, tiếng ác của Triệu Thu Như hoàn toàn được xác thực.

Vì nhà họ Triệu đùn đẩy trách nhiệm giỏi quá, cho dù trong lòng nhiều người biết rõ bọn họ là kiểu người gì thì thể diện của bọn họ cũng tốt hơn chút rồi. 

Chuyện tiếng xấu của Triệu Thu Như không ảnh hưởng đến phủ An Dương Bá bao nhiêu, nhưng lại ảnh hưởng rất nhiều đến Giang Trấn.

Đỗ Ngọc Linh nói cho Đỗ Oánh Oánh tất cả mọi chuyện Triệu Thu Như hại Giang Lâm, muốn đưa thiếp cho Vệ Vân Chiêu, sau đó còn nói màn anh hùng cứu mỹ nhân trong chùa lúc trước của Giang Trấn là cố ý sắp đặt, đều do mẫu thân của gã xúi giục gã. Bọn họ muốn mượn chuyện này để Đỗ Oánh Oánh phải lòng Giang Trần, mượn thanh thế nhà họ Đỗ để lấy lợi ích cho con đường của mình. Mẫu thân của Giang Trấn độc ác như vậy, Giang Trấn là con bà ta, chắc chắn cũng không tốt được chỗ nào.

Vốn là Đỗ Oánh Oánh cũng không thích Giang Trấn nhiều, lại nghe ca ca của mình tẩy não như vậy, cô bé cũng bắt đầu cảm thấy Giang Trấn không ổn.

Dĩ nhiên, tác dụng của Giang Lâm trong chuyện này rất lớn, Đỗ Ngọc Linh lấy chuyện Giang Lâm nấu điểm tâm rất ngon ra nói, nói là Triệu Thu Như hại Giang Lâm như vậy, nếu cô bé gả cho Giang Trấn, e rằng sau này không còn được ăn đồ ăn ngon do Giang Lâm nấu nữa.

Vì vậy, Đỗ Oánh Oánh đã cắt đứt liên lạc với Giang Trấn như thế. Nhà họ Đỗ tuyên bố với Giang Trấn, bọn họ tuyệt đối không gả Đỗ Oánh Oánh cho gã.

Từ trông thấy hy vọng biến thành tuyệt vọng vì bị nhà họ Đỗ từ chối ngoài cửa, đủ để tưởng tượng sự chênh lệch giữa chuyện này, trong lòng Giang Trấn cũng oán hận Triệu Thu Như, bà ta không hề suy nghĩ cho con mình. Bà ta biết rõ quan hệ của Giang Lâm và nhà họ Đỗ rất tốt, lại nhắm vào Giang Lâm ngay khi gã còn chưa cưới Đỗ Oánh Oánh, làm cho việc hôn sự này xôi hỏng bỏng không. 

Nhưng hận thì hận, Giang Trấn không chạy đến chỉ trích Triệu Thu Như ngay lập tức mà chỉ sai tên sai vặt đi hỏi tình hình bên phía bà ta, gã không đến thăm bà ta.

Phu quân thì ở trong viện của hồ ly tinh, con cả lại không thèm đến thăm bà ta, con thứ thì đã lâu rồi không về nhà, Triệu Thu Như bệnh tật nằm trên giường, hồi tưởng tại sao bà ta lại làm nhiều chuyện như vậy, cũng càng nhớ đến đứa con gái ngoan ngoãn khi còn nhỏ của mình.

Nếu Nguyệt Nhi còn sống thì thật tốt, nhưng trong đầu có một giọng nói vẫn luôn nói với bà ta, Nguyệt Nhi của bà ta đã chết rồi, đứa con gái ngoan của bà ta chết lâu rồi.

Bây giờ, bà ta là một con ma bệnh không ai cần, phu quân, con trai, ngay cả người nhà mẹ đẻ, tất cả bọn họ đều hận bà ta thấu xương, toàn bộ đều hận bà ta, bọn họ chỉ muốn bà ta chết đi cho rồi.

Có đôi khi Triệu Thu Như cũng không nhịn được mà nghĩ, sống như vậy còn không bằng chết cho hết chuyện. 

Nhưng bà ta lại tiếc nuối, bà ta chưa báo thù cho Nguyệt Nhi, bà ta không thể chết được.

Triệu Thu Như bắt đầu ngủ không yên mỗi đêm, chỉ cần bà ta vừa nhắm mắt là như có người nói bên tai bà ta, quả báo đến rồi. Có người giục bà ta đi chết, mỗi lần vừa nhắm mắt là sẽ bừng tỉnh, đèn luôn cháy sáng cả đêm, không được tắt một giây phút nào.

Gương đồng trong phòng đã được đem đi, Triệu Thu Như sợ nhìn thấy mấy thứ kia.

Người hầu hầu hạ bà ta cảm thấy càng lúc Phu nhân càng không ổn, bà ta cứ luôn nói là có người muốn hại mình, thường xuyên giật mình bất thình lình. Đám nha hoàn bắt đầu suy nghĩ liên miên, lần nào cũng thế, chỉ khi uống thuốc xong bà ta mới im lặng được một lát, bà ta giằng co nhiều quá, đám nha hoàn cũng ngóng trông bà ta uống thuốc nhiều chút để người làm kẻ hầu như bọn họ được yên bình chốc lát.

Giang Lâm vui vẻ sung sướng đón giao thừa xong, vào buổi sáng mùng Một, cậu nhận được tin Triệu Thu Như điên rồi từ phủ An Dương Bá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau