Phế Đế Vi Phi

Chương 19: Xích Vũ

Trước Sau
04/02/2022

Edit: Chary

______________________________________

Ngự mã trường.

"Lấy con này." Liễu An Di chỉ vào con hồng tông liệt mã, trong mắt tràn ngập kinh diễm.

Con ngựa kia vừa xem đã biết là mã trung long phượng, bộ lông toàn thân hỏa hồng sắc, trông cực kì xinh đẹp, lại cực kì ngạo mạn, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn người ta, vẫn ưu nhã ăn cỏ như cũ, cả ngươi tản ra cổ khí chất cao quý người sống chớ đến gần.

Vừa khéo rất xứng đôi cùng Mặc Ảnh của Tiêu Chấn Diệp, Liễu An Di thậm chí có thể hình dung bộ dáng mình cưỡi hồng tông liệt mã này cùng Tiêu Chấn Diệp song song mà đứng, đón nhận ánh mắt sùng kính của mọi người ở kì săn thu.

"Hửm?" Liễu An Di phục hồi tinh thần từ tưởng tượng, phát hiện tiểu thái giám uy mã nửa ngày vẫn bất động, sắc mặt tức thì trầm xuống.

"Nương nương nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe sao?" Thị nữ Lan Phong đứng bên cạnh Liễu An Di quất tiểu thái giám một roi, gã lập tức hoảng sợ quỳ xuống đất.

"Hồi nương nương......" Tiểu thái giám sợ hãi đỗ mồ hôi lạnh, thấp thỏm thưa: "Con ngựa này là...... của Mộc phi nương nương......"

Mộc! Tử! Khâm!

Đầu ngón tay bị Liễu An Di niết thành trắng bệch, lại là Mộc Tử Khâm!

Biểu cảm dần hiện tiếu ý ác độc nham hiểm, nếu là ngựa của Mộc Tử Khâm, vậy hắn không có không được.

"Lan Phong, dắt ngựa ra."

"Vâng, nương nương." Lan Phong lườm tiểu thái giám kia, liền đi về phía con ngựa.

Liễu An Di tại hậu cung quen thói ương ngạnh kiêu ngạo, thái giám chẳng dám cản hắn, chỉ có thể run rẩy quỳ trên nền đất, lòng thầm cầu nguyện Mộc Tử Khâm đừng giáng tội gã.

Mắt thấy tay Lan Phong sắp chạm vào ngựa, nó bỗng nhiên giương vó, vừa vặn đá trúng bụng Lan Phong.

Chỉ nghe một tiếng 'bịch', Lan Phong bị nó đá bay xa ra ngoài, vẽ thành đạo dấu vết thật sâu trên đất.

"Phụt!" Thị nữ mãnh liệt phun ngụm máu tươi, vừa nổ lực đứng dậy, lại nặng nề thổ huyết rồi ngã khụy.

Ngựa ta bấy giờ mới hạ chân sau, diệu bộ khiêu kích liếc chủ tớ hai người, sau đó cúi đầu tiếp tục tao nhã gặm cỏ.

Liễu An Di và thái giám uy mã đều ngốc lăng nhìn màn trước mặt, họ căn bản chẳng nghĩ rằng con ngựa sẽ đột nhiên công kích người, càng chẳng ngờ một con ngựa cư nhiên có lực công kích mạnh dường này, thế mà một cước đá cho Lan Phong xuất thân ảnh vệ vô lực chống đỡ.

Hơn nửa ngày, Liễu An Di mới phản ứng, phẫn nộ tức thì xông thẳng lên đầu.

Mộc Tử Khâm cưỡi trên đầu hắn còn chưa tính, hiện tại ngay cả súc sinh cũng làm nhục hắn!

Lửa giận càng đốt càng lớn, Liễu An Di đoạt lấy trường tiên trong tay Lan Phong, chuẩn bị nhắm hồng tông liệt mã vung qua.

Roi kia sắp quất trúng thân thể, nhưng ngựa ta chả có ý định tránh né, nó ngẩng đầu nhìn Liễu An Di, chỉ một cái liếc mắt, Liễu An Di đã sợ tới triệt để bất động.



Hắn vậy mà ở nơi đáy mắt liệt mã, bắt gặp thần thái giống như đúc với Mộc Tử Khâm!

Giống sự cao ngạo, giống sự...... Không ai bì nổi.

"Nương nương, loại sự tình này xin để nô tỳ làm thay ngài." Giữa lúc Liêu An Di đang ngây người, Lan Phong đã khôi phục khí lực trở về bên người Liễu An Di.

Tiếp nhận roi Liễu An Di đưa qua, mắt Lan Phong xẹt qua tia âm lãnh, nâng tay hung hăng đánh xuống liệt mã.

"Chát!"

Tiếng roi phá không, trên thân liệt mã xuất hiện vệt roi sâu hoắm, da tróc thịt bong, huyết nhục đỏ sẫm so với hồng tông càng thêm chói mắt.

"Hí ––––––"

Tiếng ngựa hí thống khổ vang vọng, hồng tông liệt mã bốn vó mất lực, đương trường ngã gục.

Liệt mã dù mạnh mẽ thế nào, thủy chung vẫn là một con ngựa, làm sao có khả năng đấu thắng Lan Phong vốn xuất thân ảnh vệ trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Ban nảy nó đắc thủ, hoàn toàn bởi vì Lan Phong chưa từng phòng bị nó đột nhiên tập kích, và cự ly quá gần mới công kích thành công.

Hiện tại trên tay Lan Phong có vũ khí, lại kéo dãn cự ly, hơn nữa thân thủ Lan Phong được nghiêm chỉnh huấn luyện, ngựa kia bây giờ căn bản không có sức phản kháng, ngay cả tránh né cũng chẳng xong, chỉ có thể chịu đòn.

"Chát!"

Lại một roi hạ xuống, tiếng thống hí thật dài, trên thân ngựa xé mở huyết khẩu, cùng với vết thương trước đó chồng chéo nhau tạo thành chữ "Xoa*", thoạt nhìn cực kì đáng sợ.

(*叉: dấu gạch chéo 'X')

Lan Phong thưởng thức tiếng hồng tông liệt mã thống khổ kêu, vẻ mặt, đáy mắt nhuốm đầy ác ý lạnh lẽo, trường tiên trong tay càng huy vũ hăng say.

Mắt thấy roi mang khí thế lăng không sẽ lần nữa đánh vào hồng tông liệt mã, một đạo thân ảnh hồng sắc thình lình xuất hiện chắn trước nó, đạo trường tiên liền dừng tại thân ảnh nọ.

Người tới hô lên đau đớn, máu tươi từ vết thương ở lưng y ồ ạt tuôn trào, vẽ trên nền đất từng đóa huyết hoa.

"Mộc... Mộc phi nương nương......" Tiểu thái giám uy ngựa bị tràng cảnh bất ngờ này dọa cho trái tim ngừng đập.

Thị nữ có chút không biết làm sao, nàng nào nghĩ tới Mộc Tử Khâm sẽ đột nhiên che chở trước mặt con ngựa kia, nếu việc này bị Tiêu Chấn Diệp phát hiện, nàng tuyệt đối chẳng có kết cục tốt, nàng theo bản năng đem roi giấu đi.

Mộc Tử Khâm thoáng đưa mắt xem liệt mã té trên đất không ngừng kêu đau, sau đó xoay người, từng bước hướng Lan Phong đi đến.

Lan Phong vô thức lùi về phía sau.

Đối phương rõ ràng chỉ là phế nhân mất hết võ công, thế nhưng áp bách thuộc về cường giả tỏa ra từ đối phương khiến đáy lòng nàng nảy sinh sợ hãi.

Khóe miệng Mộc Tử Khâm chợt giương nụ cười làm lòng người phát lạnh, ngón tay thon dài bóp chặt cổ thị nữ đem nàng nhấc lên.

Thị nữ còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác ngực tê rần, nàng theo phản xạ xem xét, nhánh cây nhọn hoắt từ sau lưng đâm xuyên ngực đập vào mắt nàng.

Đau đớn phô thiên cái địa mạnh liệt đánh úp, nàng vùng vẫy muốn tránh thoát, nhưng tay Mộc Tử Khâm gắt gao chế trụ cổ nàng, nàng làm thế nào đều không thoát.



Lan Phong chống cự dần yếu đi, cho đến khi hoàn toàn mất sinh tức.

Bấy giờ Mộc Tử Khâm mới buông tay, chuyển thân, cước bộ thong thả đi sang phía Liễu An Di sớm bị dọa co quắp.

"Ai cho ngươi lá gan, dám động vào ngựa của ta?" Từng câu từng chữ, phảng phất từ cực hàn chi địa vọng về, từ tốn mà hàm chứa thập phần áp bách.

Mộc Tử Khâm tiến gần một bước, Liễu An Di liền cảm thấy không khí loãng một phần, hắn cảm giác mình có chút hụt hơi, sợ tới mức liều mạng thối lui.

Rất nhanh, hắn đã lui vào góc tường, chẳng thể lui nữa.

Mộc Tử Khâm từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ Liễu An Di chật vật co rút trong góc, dưới ánh mắt sợ hãi của đối phương, nhấc chân, giẫm xuống cổ hắn, nghiền áp.

Đế giày băng lãnh cản trở hô hấp, Liễu An Di không thở nổi, hai tay hắn cố sức nắm lấy cổ chân Mộc Tử Khâm liều mạng đẩy ra, lại vô pháp lay động nửa phần.

Cảm giác nghẹt thở ngày càng mãnh liệt, nhưng hắn vô pháp dời chân đối phương, giữa lúc hoảng loạn, hắn đành phải uy hiếp: "Ta.... ta chính là sủng phi..... của bệ hạ.... ngươi...... ngươi giết ta...... bệ hạ...... nhất định sẽ không... buông...... buông ta cho ngươi...."

"Ồ, phải không?" Nghe Liễu An Di lấy Tiêu Chấn Diệp chống đỡ, Mộc Tử Khâm chẳng những không chút thu liễm, ngược lại câu lên tiếu ý lạnh cùng cực, dưới chân càng dùng sức.

"Hức...... cứu...... mệnh......" Liễu An Di như cá thiếu mất dưỡng khí liều mạng đạp nước, nhưng làm sao cũng chả đào thoát nổi.

Liễu An Di vật lộn càng lúc càng yếu, con ngươi bắt đầu trắng dã, mặt mày biến thành xanh mét, tùy thời sẽ hít thở không thông mà chết, bỗng có tiếng 'ầm' vang, lực chú ý của Mộc Tử Khâm nhanh chóng bị hấp dẫn.

"Xích Vũ......!"

Trông thấy hồng tông liệt mã vừa đúng dậy đã muốn té ngã, Mộc Tử Khâm tạm thời buông tha Liễu An Di, chạy nhanh tới bên liệt mã, đúng lúc đỡ lấy nó.

"Ô......"

Tiếng kêu của Xích Vũ chứa ủy khuất cùng lên án, đầu lông xù liên tiếp cọ cọ Mộc Tử Khâm, vừa giống làm nũng, vừa như oán trách.

"Thực xin lỗi......"

Khẽ vuốt miệng vết thương ghê người trên thân Xích Vũ, đầu ngón tay y đều đang phát run.

"Ta dẫn ngươi đi thượng dược......" Mộc Tử Khâm cẩn thận dắt Xích Vũ li khai.

Thời điểm đi ngang qua Liễu An Di mới trải qua bờ vực tử vong, giờ phút này ôm cổ ho đến tê tâm liệt phế, Mộc Tử Khâm dừng bước.

Y cư cao lâm hạ, mi mục lạnh băng: "Lần này trước hết lưu cho ngươi một mạng, nếu còn tái phạm, ta sẽ khiến ngươi biết cái gì gọi là, sống không bằng chết!"

Thanh âm lạnh lẽo phảng phất đến từ địa ngục thâm xử, thân thể Liễu An Di vô thức run rẩy, hoảng sợ mà trừng Mộc Tử Khâm.

Mộc Tử Khâm phớt lờ biểu tình của Liễu An Di, dẫn Xích Vũ về Huyễn Hoa cung.

Đương lúc xuất môn vừa vặn gặp phải Tiêu Chấn Diệp bị tiểu thái giám thỉnh tới, Mộc Tử Khâm đơn giản liếc qua hắn, rồi tiếp tục đi về phía trước.

"Tử Khâm à......" Tiêu Chấn Diệp xem cũng chưa xem cảnh tượng đằng sau, nhấc chân đuổi theo y.

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau