Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu
Chương 29
Lông mày Tần Hoán Sâm nhướng lên, xem ra cô gái này trong chốc lát sẽ không rời đi, bọn họ cũng không thể cứ đứng đây với cô ta như vậy.
Tô Vũ Thần dùng ánh mắt ra hiệu một chút cho Tần Hoán Sâm, sau đó rón rén cẩn thận thò đầu ra, cậu dám khẳng định cô gái này cậu nhất định quen biết.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là một đôi giày cao gót xinh đẹp màu đỏ, trong trí nhớ của cậu, thích màu đỏ như vậy cũng chỉ có duy nhất một người — Vương Tuyết, cũng chính là thư ký của Tô Hằng Nghị, cũng có thể nói, là tình nhân.
Chuyện này còn lại bị chính Tô Tử Nghiên truyền ra ngoài, vốn dĩ người cha tốt trong lòng cô ta cư nhiên lại vụng trộm với thư ký của mình trong phòng làm việc, điều này làm cho Tô Tử Nghiên lúc đó vẫn còn nhỏ tuổi hoàn toàn không chấp nhận được, vì vậy vừa khóc vừa chạy ra ngoài cùng đám chị em của mình đến quán bar uống rượu, trong lúc say túy lúy đã nói ra không sót thứ gì.
Vương Tuyết này kiếp trước bị Hác Lâm trừng trị rất thảm, cuối cùng chán nản rời khỏi thành phố này.
Thế nhưng kiếp này, Tô Vũ Thần muốn giúp cô ấy.
“Anh ở đây đừng nhúc nhích.” Tô Vũ Thần kề sát vào tai Tần Hoán Sâm nhẹ giọng nói.
Hai tai Tần Hoán Sâm hồng hồng gật đầu, đây là lần đầu tiên bảo bối chủ động tiếp cận anh trong trạng thái tỉnh táo.
Tô Vũ Thần không chú ý tới chút biến hóa của Tần Hoán Sâm, nếu không hình tượng tổng tài cao lớn mà anh bày ra đã ầm ầm ngã xuống rồi.
“Muốn sinh đứa bé không?” Tô Vũ Thần đứng trước mặt Vương Tuyết giọng điệu vững vàng hỏi.
Vương Tuyết ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện.
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Tô Vũ Thần, con trai Tô Hằng Nghị, Hác Lâm là mẹ kế của tôi.”
Vương Tuyết hít mũi một cái gật gật đầu, bình thường cô cũng khá quan tâm giới giải trí, thế nên cũng biết Tô Vũ Thần.
“Tôi có thể giúp cô.”
Trong mắt Vương Tuyết xuất hiện vẻ do dự.
“Tôi rất hận Hác Lâm kẻ thứ ba đã cướp mất cha tôi, cho nên tôi có thể giúp cô đi lên.”
Nụ cười nơi khóe miệng của Tô Vũ Thần ẩn chứa một chút bí hiểm, “Bây giờ cô chỉ có thể tin tưởng tôi, nếu không để Hác Lâm người phụ nữ ác độc kia biết được sự tồn tại của cô, đừng nói là đứa bé trong bụng cô, ngay cả cô, có thể tiếp tục sống hay không còn chưa biết được đâu.”
Vương Tuyết cúi đầu trầm tư một lúc, Tô Vũ Thần lại gia tăng sức nặng.
“Gia thế của bà ta hẳn là cô biết rõ, cô không thể dây vào.” Cho nên nếu muốn giải thoát chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ, đương nhiên câu nói này Tô Vũ Thần không hề nói ra.
“Được, tôi đáp ứng cậu.” Vương Tuyết mạnh mẽ gật đầu, cuộc sống buộc phải chiến đấu, nếu không kiếp này cô mãi mãi không có cơ hội gả vào hào môn.
Tô Vũ Thần thoả mãn gật đầu, “Đầu tiên đứa nhỏ này của cô nhất định phải sinh ra, Tô Hằng Nghị tuy rằng có con trai, có điều hai người chúng tôi rất đề phòng lẫn nhau, Tô Hằng Nghị cũng không muốn để tôi làm người thừa kế của ông ta. Cho nên chỉ cần sau khi đứa con trai này của cô được bí mật sinh ra, thì có khả năng rất cao sẽ kế thừa tài sản trong tay Tô Hằng Nghị.”
Vương Tuyết gật đầu, cho dù cậu không nói thì cô cũng sẽ làm như vậy.
“Trong lúc này cô phải chu toàn giữa Hác Lâm và Tô Hằng Nghị.”
Vương Tuyết há miệng định nói chuyện.
“Cô phải tự mình cẩn thận Hác Lâm, người đàn ông như Tô Hằng Nghị vô cùng ích kỷ, không phải mới vừa rồi cô cũng đã thấy rồi sao? Nếu như chưa từ bỏ ý định cô có thể tiếp tục thăm dò, điều kiện tiên quyết là không được làm hỏng việc của tôi. Đương nhiên đây cũng là vì tôi có việc cần cô làm, nếu muốn Tô Hằng Nghị bỏ Hác Lâm trước hết phải khiến gia tộc của Hác Lâm vứt bỏ bà ta.”
Tô Vũ Thần nheo mắt lại, “Hác Lâm bà ta thích chơi cổ phiếu, bởi vì nắm giữ tin tức chuẩn xác nên những năm gần đây kiếm được không ít, chuyện cô cần phải làm, chính là giựt giây để bà ta khiến cả gia tộc đều đầu tư vào Tập đoàn Công nghệ Hưng Thịnh.”
Cổ phiếu tập đoàn này sáu tháng cuối năm bắt đầu không ngừng tăng lên, nhưng qua năm sau, sẽ nhanh chóng liên tục rớt giá đến sụp đổ.
Chuyện này lúc đó chấn động vô cùng, ngay cả người không quan tâm đến thị trường chứng khoán như Tô Vũ Thần cũng biết, tuy rằng không rõ những tập đoàn thế lực phía sau đang giở thủ đoạn gì, có điều chuyện này cũng không cản trở cậu mượn cơ hội trừng trị đối thủ của mình.
Ánh mắt Vương Tuyết lóe lóe.
Tô Vũ Thần ngẩng đầu lên nhìn về một nơi không biết tên nào đó, “Về phần tôi, trước giờ tôi không muốn động vào tài sản của người đàn ông kia, tôi hận ông ta, một chút cũng không muốn liên quan gì đến ông ta.”
Tô Vũ Thần chuyển mắt lại trên mặt Vương Tuyết, khẽ cười nói: “Cho nên tôi cũng không sợ cô nói những chuyện ngày hôm nay tôi nói với cô cho người khác biết.”
Vẻ mặt Vương Tuyết có chút lúng túng.
“Đưa điện thoại di động cho tôi.”
Tô Vũ Thần nhận lấy điện thoại di động của Vương Tuyết rồi nhập vào số điện thoại của mình, “Có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Vương Tuyết nhận lại điện thoại di động của mình, lúc đứng lên cũng vì hai chân tê dại mà suýt chút nữa đã khụy xuống, cả người vô thức ngã về phía Tô Vũ Thần.
Hai vật mềm mại đụng phải cánh tay Tô Vũ Thần, Tô Vũ Thần nhíu mày, sau khi đỡ cô lên thì buông tay ra.
Cậu là gay, chuyện này nếu đổi thành một anh đẹp trai nói không chừng cậu còn vui vẻ một chút.
“Xin lỗi.” Vương tuyết đỏ mặt nói.
“Tự sắp xếp ổn thỏa đi.” Tô Vũ Thần hờ hững trả lời.
Vương Tuyết gật đầu, xoay người giẫm lên đôi giày cao gót có chút chật vật rời đi.
Một bóng người cao to lặng lẽ không một tiếng động nhẹ nhàng đi tới, sâu kín nói một câu với Tô Vũ Thần: “Em ôm cô ta.”
“Đây gọi là đỡ.” Tô Vũ Thần xoay người lại, dang tay ôm chặt lấy Tần Hoán Sâm, “Đây mới gọi là ôm.”
“A.” Tần Hoán Sâm không nhịn được cười nhẹ một tiếng.
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi ra rồi đó.” Tô Vũ Thần rút tay về đứng thẳng người, cậu đã lờ mờ lĩnh hội được cách thức vuốt lông Boss đại nhân.
“Ừm.” Tần Hoán Sâm gật đầu, vai kề vai cùng Tô Vũ Thần đi ra ngoài.
Nào ngờ vừa mới ra khỏi cổng lớn bệnh viện, một đám nữ sinh đã ầm ầm chạy tới.
“A, Tô Vũ Thần! Đúng là Tô Vũ Thần rồi!”
“Tiểu Thần Thần ký tên cho em đi!”
“Tô Vũ Thần em yêu anh!”
…
Sắc mặt Tần Hoán Sâm đen lại.
Tô Vũ Thần vô thức quay đầu nhìn về phía anh, không khỏi nở nụ cười.
Tần Hoán Sâm lườm cậu một cái, lại nhìn những fan hâm mộ sắp bao vây xung quanh, quyết đoán kéo Tô Vũ Thần chạy về phía xe của mình cách đó không xa.
Mở cửa xe bước lên.
“Ngồi vững.”
Tô Vũ Thần chỉ nghe thấy hai chữ ngắn gọn như vậy, trong nháy mắt, xe đã phóng ra ngoài.
Đợi đến khi xuống xe, hai người đã đi tới bên ngoài căn hộ chung cư của Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần xuống xe, vừa định cúi người nói một tiếng cám ơn với Tần Hoán Sâm, liền thấy anh cũng xuống xe theo cậu.
“Anh muốn làm gì?”
“Đưa em lên.” Tần Hoán Sâm gương mặt chuyện đương nhiên.
“Không hay lắm.” Tô Vũ Thần có chút do dự hỏi.
Sắc trời cũng đã tối như vậy, lúc này mời người ta lên nhà không khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ chứ.
“Anh chỉ đưa tới cửa.” Tần Hoán hiên ngang lẫm liệt trả lời.
“Được rồi.” Tô Vũ Thần gật đầu, dù gì Boss đại nhân cũng không giống với loại người làm những chuyện như vậy. Ngoại trừ ngày hôm nay, trước giờ cũng chưa từng động tay động chân với cậu.
Hai người đứng trong thang máy, đi tới cánh cửa bên trái, Tô Vũ Thần thò tay vào túi móc chìa khóa ra.
Tô Vũ Thần cắm chìa khóa vào bên trong ổ khóa, rồi ngừng tay nhìn Tần Hoán Sâm, ánh mắt ý hỏi lần này có thể đi được chưa.
Tần Hoán Sâm không trả lời ánh mắt của cậu, chỉ hất cằm ra hiệu cậu mở cửa.
Được rồi, Tô Vũ Thần thỏa hiệp, mở cửa thì mở cửa thôi.
Cầm lấy dép lê trên kệ chính, sau khi đổi giày mang dép vào, xoay người định tạm biệt Tần Hoán Sâm.
Chỉ thấy người nọ hết sức tự giác cầm lấy một đôi dép lê khác, không chút ghét bỏ cúi người cởi giày mình ra mang dép lê vào.
Mặc dù hơi nhỏ, nhưng cũng có thể mang được.
Tô Vũ Thần yên lặng nhìn động tác của anh, hai người lặng lẽ nhìn nhau không nói lời nào.
Tần Hoán Sâm đổi giày xong liền cởi áo khoác của mình ra, sau đó vẻ mặt thản nhiên đi vào phòng khách ngồi trên ghế sô pha.
Tô Vũ Thần cũng theo vào ngồi trên một ghế sô pha khác.
“Không phải anh nói đưa tôi tới rồi đi liền sao?”
“Hình như anh chưa từng nói hai chữ ‘đi liền’ nha.” Ánh mắt Tần Hoán Sâm nhìn xung quanh đánh giá căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách này.
“Trời đã tối lắm rồi.” Tô Vũ Thần uyển chuyển đuổi người.
“Ừm, hẳn là nên đi ngủ.” Vẻ mặt Tần Hoán Sâm thật ngay thẳng.
“Chỗ của tôi có hơi nhỏ.” Tô Vũ Thần không uyển chuyển như vậy nữa.
“Ừ, anh cũng không ngại cùng em chen chung một cái giường.” Vẻ mặt Tần Hoán Sâm cứ như “Anh cũng không chê em em cứ yên tâm đi”.
Tô Vũ Thần (#‵′)
Nhưng khi nhìn thấy Tần Boss bình yên ngồi ở chỗ kia không chút tiếng động, cuối cùng cậu vẫn là người thỏa hiệp.
“Được rồi tôi đi rửa mặt trước, nếu anh cảm thấy chán có thể lên máy tính của tôi, không có password.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa đi về phía phòng tắm, chỗ của cậu thường ngày Hoa Văn cũng sẽ đến ở, thế nên cơ bản cũng không cần nằm trong tình trạng đề phòng.
Tần Hoán Sâm bình chân như vại gật đầu, vẻ mặt ổn trọng ngồi ở đó cũng khiến Tô Vũ Thần yên tâm không ít.
Đợi đến lúc tiếng nước trong phòng tắm của Tô Vũ Thần vang lên, Tần Hoán Sâm bỗng nhiên đứng dậy, mục tiêu thẳng tiến những tấm ảnh cũ được bày trên kệ, những thứ này đều là ảnh chụp khi còn bé của Tô Vũ Thần.
Tần Hoán Sâm yên lặng lấy điện thoại di động ra chụp tách tách như một paparazi chuyên nghiệp, lại đổi vài góc độ chụp tất cả các bức ảnh.
Cất điện thoại di động xong liền quan sát phòng khách, do gần đây chủ nhân ít trở về nên có vẻ hơi loạn, dù sao những thứ khác cũng không có gì đáng xem.
Ngồi trước máy tính mở máy lên, mơ hồ mong đợi có thể phát hiện một vài bí mật của thỏ con, cả người anh đều có chút cảm giác hưng phấn không rõ.
QQ cũng tự động đăng nhập sau khi máy khởi động, Tần Hoán Sâm vẫn chưa làm gì, một dòng tin nhắc nhở có mail gửi đến liền xuất hiện ở góc phải bên dưới.
Trên đó báo người gửi đến là Ẻo lả, danh hiệu này Tần Hoán Sâm cũng biết, chính là người quản lí của thỏ con mới vừa rồi còn ở bệnh viện vẻ mặt tựa như phát xuân.
Lẽ nào hắn ta cho thỏ con nhận mấy cái hoạt động quái lạ gì à?
Nhớ tới hình ảnh trước đây không lâu thỏ con bị “ép” bắt rắn, lông mày Tần Hoán Sâm không khỏi nhíu lại, phải cẩn thận mà dạy dỗ cái người đại diện này một chút.
Tay phải nhẹ nhàng click mở ra, một tập tin đính kèm ghi rõ “Phim giáo dục giới tính” liền xuất hiện trước mắt anh.
Tần Hoán Sâm cau mày nhấn tải xuống, sau khi giải nén liền thấy là một số video tư liệu, ngón tay nhấn một cái vào nút Play.
Tô Vũ Thần dùng ánh mắt ra hiệu một chút cho Tần Hoán Sâm, sau đó rón rén cẩn thận thò đầu ra, cậu dám khẳng định cô gái này cậu nhất định quen biết.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là một đôi giày cao gót xinh đẹp màu đỏ, trong trí nhớ của cậu, thích màu đỏ như vậy cũng chỉ có duy nhất một người — Vương Tuyết, cũng chính là thư ký của Tô Hằng Nghị, cũng có thể nói, là tình nhân.
Chuyện này còn lại bị chính Tô Tử Nghiên truyền ra ngoài, vốn dĩ người cha tốt trong lòng cô ta cư nhiên lại vụng trộm với thư ký của mình trong phòng làm việc, điều này làm cho Tô Tử Nghiên lúc đó vẫn còn nhỏ tuổi hoàn toàn không chấp nhận được, vì vậy vừa khóc vừa chạy ra ngoài cùng đám chị em của mình đến quán bar uống rượu, trong lúc say túy lúy đã nói ra không sót thứ gì.
Vương Tuyết này kiếp trước bị Hác Lâm trừng trị rất thảm, cuối cùng chán nản rời khỏi thành phố này.
Thế nhưng kiếp này, Tô Vũ Thần muốn giúp cô ấy.
“Anh ở đây đừng nhúc nhích.” Tô Vũ Thần kề sát vào tai Tần Hoán Sâm nhẹ giọng nói.
Hai tai Tần Hoán Sâm hồng hồng gật đầu, đây là lần đầu tiên bảo bối chủ động tiếp cận anh trong trạng thái tỉnh táo.
Tô Vũ Thần không chú ý tới chút biến hóa của Tần Hoán Sâm, nếu không hình tượng tổng tài cao lớn mà anh bày ra đã ầm ầm ngã xuống rồi.
“Muốn sinh đứa bé không?” Tô Vũ Thần đứng trước mặt Vương Tuyết giọng điệu vững vàng hỏi.
Vương Tuyết ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện.
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Tô Vũ Thần, con trai Tô Hằng Nghị, Hác Lâm là mẹ kế của tôi.”
Vương Tuyết hít mũi một cái gật gật đầu, bình thường cô cũng khá quan tâm giới giải trí, thế nên cũng biết Tô Vũ Thần.
“Tôi có thể giúp cô.”
Trong mắt Vương Tuyết xuất hiện vẻ do dự.
“Tôi rất hận Hác Lâm kẻ thứ ba đã cướp mất cha tôi, cho nên tôi có thể giúp cô đi lên.”
Nụ cười nơi khóe miệng của Tô Vũ Thần ẩn chứa một chút bí hiểm, “Bây giờ cô chỉ có thể tin tưởng tôi, nếu không để Hác Lâm người phụ nữ ác độc kia biết được sự tồn tại của cô, đừng nói là đứa bé trong bụng cô, ngay cả cô, có thể tiếp tục sống hay không còn chưa biết được đâu.”
Vương Tuyết cúi đầu trầm tư một lúc, Tô Vũ Thần lại gia tăng sức nặng.
“Gia thế của bà ta hẳn là cô biết rõ, cô không thể dây vào.” Cho nên nếu muốn giải thoát chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ, đương nhiên câu nói này Tô Vũ Thần không hề nói ra.
“Được, tôi đáp ứng cậu.” Vương Tuyết mạnh mẽ gật đầu, cuộc sống buộc phải chiến đấu, nếu không kiếp này cô mãi mãi không có cơ hội gả vào hào môn.
Tô Vũ Thần thoả mãn gật đầu, “Đầu tiên đứa nhỏ này của cô nhất định phải sinh ra, Tô Hằng Nghị tuy rằng có con trai, có điều hai người chúng tôi rất đề phòng lẫn nhau, Tô Hằng Nghị cũng không muốn để tôi làm người thừa kế của ông ta. Cho nên chỉ cần sau khi đứa con trai này của cô được bí mật sinh ra, thì có khả năng rất cao sẽ kế thừa tài sản trong tay Tô Hằng Nghị.”
Vương Tuyết gật đầu, cho dù cậu không nói thì cô cũng sẽ làm như vậy.
“Trong lúc này cô phải chu toàn giữa Hác Lâm và Tô Hằng Nghị.”
Vương Tuyết há miệng định nói chuyện.
“Cô phải tự mình cẩn thận Hác Lâm, người đàn ông như Tô Hằng Nghị vô cùng ích kỷ, không phải mới vừa rồi cô cũng đã thấy rồi sao? Nếu như chưa từ bỏ ý định cô có thể tiếp tục thăm dò, điều kiện tiên quyết là không được làm hỏng việc của tôi. Đương nhiên đây cũng là vì tôi có việc cần cô làm, nếu muốn Tô Hằng Nghị bỏ Hác Lâm trước hết phải khiến gia tộc của Hác Lâm vứt bỏ bà ta.”
Tô Vũ Thần nheo mắt lại, “Hác Lâm bà ta thích chơi cổ phiếu, bởi vì nắm giữ tin tức chuẩn xác nên những năm gần đây kiếm được không ít, chuyện cô cần phải làm, chính là giựt giây để bà ta khiến cả gia tộc đều đầu tư vào Tập đoàn Công nghệ Hưng Thịnh.”
Cổ phiếu tập đoàn này sáu tháng cuối năm bắt đầu không ngừng tăng lên, nhưng qua năm sau, sẽ nhanh chóng liên tục rớt giá đến sụp đổ.
Chuyện này lúc đó chấn động vô cùng, ngay cả người không quan tâm đến thị trường chứng khoán như Tô Vũ Thần cũng biết, tuy rằng không rõ những tập đoàn thế lực phía sau đang giở thủ đoạn gì, có điều chuyện này cũng không cản trở cậu mượn cơ hội trừng trị đối thủ của mình.
Ánh mắt Vương Tuyết lóe lóe.
Tô Vũ Thần ngẩng đầu lên nhìn về một nơi không biết tên nào đó, “Về phần tôi, trước giờ tôi không muốn động vào tài sản của người đàn ông kia, tôi hận ông ta, một chút cũng không muốn liên quan gì đến ông ta.”
Tô Vũ Thần chuyển mắt lại trên mặt Vương Tuyết, khẽ cười nói: “Cho nên tôi cũng không sợ cô nói những chuyện ngày hôm nay tôi nói với cô cho người khác biết.”
Vẻ mặt Vương Tuyết có chút lúng túng.
“Đưa điện thoại di động cho tôi.”
Tô Vũ Thần nhận lấy điện thoại di động của Vương Tuyết rồi nhập vào số điện thoại của mình, “Có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Vương Tuyết nhận lại điện thoại di động của mình, lúc đứng lên cũng vì hai chân tê dại mà suýt chút nữa đã khụy xuống, cả người vô thức ngã về phía Tô Vũ Thần.
Hai vật mềm mại đụng phải cánh tay Tô Vũ Thần, Tô Vũ Thần nhíu mày, sau khi đỡ cô lên thì buông tay ra.
Cậu là gay, chuyện này nếu đổi thành một anh đẹp trai nói không chừng cậu còn vui vẻ một chút.
“Xin lỗi.” Vương tuyết đỏ mặt nói.
“Tự sắp xếp ổn thỏa đi.” Tô Vũ Thần hờ hững trả lời.
Vương Tuyết gật đầu, xoay người giẫm lên đôi giày cao gót có chút chật vật rời đi.
Một bóng người cao to lặng lẽ không một tiếng động nhẹ nhàng đi tới, sâu kín nói một câu với Tô Vũ Thần: “Em ôm cô ta.”
“Đây gọi là đỡ.” Tô Vũ Thần xoay người lại, dang tay ôm chặt lấy Tần Hoán Sâm, “Đây mới gọi là ôm.”
“A.” Tần Hoán Sâm không nhịn được cười nhẹ một tiếng.
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi ra rồi đó.” Tô Vũ Thần rút tay về đứng thẳng người, cậu đã lờ mờ lĩnh hội được cách thức vuốt lông Boss đại nhân.
“Ừm.” Tần Hoán Sâm gật đầu, vai kề vai cùng Tô Vũ Thần đi ra ngoài.
Nào ngờ vừa mới ra khỏi cổng lớn bệnh viện, một đám nữ sinh đã ầm ầm chạy tới.
“A, Tô Vũ Thần! Đúng là Tô Vũ Thần rồi!”
“Tiểu Thần Thần ký tên cho em đi!”
“Tô Vũ Thần em yêu anh!”
…
Sắc mặt Tần Hoán Sâm đen lại.
Tô Vũ Thần vô thức quay đầu nhìn về phía anh, không khỏi nở nụ cười.
Tần Hoán Sâm lườm cậu một cái, lại nhìn những fan hâm mộ sắp bao vây xung quanh, quyết đoán kéo Tô Vũ Thần chạy về phía xe của mình cách đó không xa.
Mở cửa xe bước lên.
“Ngồi vững.”
Tô Vũ Thần chỉ nghe thấy hai chữ ngắn gọn như vậy, trong nháy mắt, xe đã phóng ra ngoài.
Đợi đến khi xuống xe, hai người đã đi tới bên ngoài căn hộ chung cư của Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần xuống xe, vừa định cúi người nói một tiếng cám ơn với Tần Hoán Sâm, liền thấy anh cũng xuống xe theo cậu.
“Anh muốn làm gì?”
“Đưa em lên.” Tần Hoán Sâm gương mặt chuyện đương nhiên.
“Không hay lắm.” Tô Vũ Thần có chút do dự hỏi.
Sắc trời cũng đã tối như vậy, lúc này mời người ta lên nhà không khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ chứ.
“Anh chỉ đưa tới cửa.” Tần Hoán hiên ngang lẫm liệt trả lời.
“Được rồi.” Tô Vũ Thần gật đầu, dù gì Boss đại nhân cũng không giống với loại người làm những chuyện như vậy. Ngoại trừ ngày hôm nay, trước giờ cũng chưa từng động tay động chân với cậu.
Hai người đứng trong thang máy, đi tới cánh cửa bên trái, Tô Vũ Thần thò tay vào túi móc chìa khóa ra.
Tô Vũ Thần cắm chìa khóa vào bên trong ổ khóa, rồi ngừng tay nhìn Tần Hoán Sâm, ánh mắt ý hỏi lần này có thể đi được chưa.
Tần Hoán Sâm không trả lời ánh mắt của cậu, chỉ hất cằm ra hiệu cậu mở cửa.
Được rồi, Tô Vũ Thần thỏa hiệp, mở cửa thì mở cửa thôi.
Cầm lấy dép lê trên kệ chính, sau khi đổi giày mang dép vào, xoay người định tạm biệt Tần Hoán Sâm.
Chỉ thấy người nọ hết sức tự giác cầm lấy một đôi dép lê khác, không chút ghét bỏ cúi người cởi giày mình ra mang dép lê vào.
Mặc dù hơi nhỏ, nhưng cũng có thể mang được.
Tô Vũ Thần yên lặng nhìn động tác của anh, hai người lặng lẽ nhìn nhau không nói lời nào.
Tần Hoán Sâm đổi giày xong liền cởi áo khoác của mình ra, sau đó vẻ mặt thản nhiên đi vào phòng khách ngồi trên ghế sô pha.
Tô Vũ Thần cũng theo vào ngồi trên một ghế sô pha khác.
“Không phải anh nói đưa tôi tới rồi đi liền sao?”
“Hình như anh chưa từng nói hai chữ ‘đi liền’ nha.” Ánh mắt Tần Hoán Sâm nhìn xung quanh đánh giá căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách này.
“Trời đã tối lắm rồi.” Tô Vũ Thần uyển chuyển đuổi người.
“Ừm, hẳn là nên đi ngủ.” Vẻ mặt Tần Hoán Sâm thật ngay thẳng.
“Chỗ của tôi có hơi nhỏ.” Tô Vũ Thần không uyển chuyển như vậy nữa.
“Ừ, anh cũng không ngại cùng em chen chung một cái giường.” Vẻ mặt Tần Hoán Sâm cứ như “Anh cũng không chê em em cứ yên tâm đi”.
Tô Vũ Thần (#‵′)
Nhưng khi nhìn thấy Tần Boss bình yên ngồi ở chỗ kia không chút tiếng động, cuối cùng cậu vẫn là người thỏa hiệp.
“Được rồi tôi đi rửa mặt trước, nếu anh cảm thấy chán có thể lên máy tính của tôi, không có password.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa đi về phía phòng tắm, chỗ của cậu thường ngày Hoa Văn cũng sẽ đến ở, thế nên cơ bản cũng không cần nằm trong tình trạng đề phòng.
Tần Hoán Sâm bình chân như vại gật đầu, vẻ mặt ổn trọng ngồi ở đó cũng khiến Tô Vũ Thần yên tâm không ít.
Đợi đến lúc tiếng nước trong phòng tắm của Tô Vũ Thần vang lên, Tần Hoán Sâm bỗng nhiên đứng dậy, mục tiêu thẳng tiến những tấm ảnh cũ được bày trên kệ, những thứ này đều là ảnh chụp khi còn bé của Tô Vũ Thần.
Tần Hoán Sâm yên lặng lấy điện thoại di động ra chụp tách tách như một paparazi chuyên nghiệp, lại đổi vài góc độ chụp tất cả các bức ảnh.
Cất điện thoại di động xong liền quan sát phòng khách, do gần đây chủ nhân ít trở về nên có vẻ hơi loạn, dù sao những thứ khác cũng không có gì đáng xem.
Ngồi trước máy tính mở máy lên, mơ hồ mong đợi có thể phát hiện một vài bí mật của thỏ con, cả người anh đều có chút cảm giác hưng phấn không rõ.
QQ cũng tự động đăng nhập sau khi máy khởi động, Tần Hoán Sâm vẫn chưa làm gì, một dòng tin nhắc nhở có mail gửi đến liền xuất hiện ở góc phải bên dưới.
Trên đó báo người gửi đến là Ẻo lả, danh hiệu này Tần Hoán Sâm cũng biết, chính là người quản lí của thỏ con mới vừa rồi còn ở bệnh viện vẻ mặt tựa như phát xuân.
Lẽ nào hắn ta cho thỏ con nhận mấy cái hoạt động quái lạ gì à?
Nhớ tới hình ảnh trước đây không lâu thỏ con bị “ép” bắt rắn, lông mày Tần Hoán Sâm không khỏi nhíu lại, phải cẩn thận mà dạy dỗ cái người đại diện này một chút.
Tay phải nhẹ nhàng click mở ra, một tập tin đính kèm ghi rõ “Phim giáo dục giới tính” liền xuất hiện trước mắt anh.
Tần Hoán Sâm cau mày nhấn tải xuống, sau khi giải nén liền thấy là một số video tư liệu, ngón tay nhấn một cái vào nút Play.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất