Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 109: Tình yêu là ánh sáng xanh(23)

Trước Sau
Editor: Gấu Lam

Sau khi Diệp Anh đơn giản báo cáo xong tình huống, Thời Kham liền tắt điện thoại, hắn trầm mặc nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, nhớ lại vừa nãy khi Nhiếp Gia kể rằng cậu đã giết người, gần như có hành vi tự ngược, dùng thanh đao thọc vào tim đến máu tươi đầm đìa.

Thời Kham ngồi ở phòng khách hồi lâu, bên ngoài trời đã tối rồi, mưa vẫn rơi, ngẫu nhiên còn có sấm sét ầm ầm.

Đoán rằng cảm xúc của Nhiếp Gia hẳn đã ổn định, Thời Kham mới đứng lên đẩy cửa phòng ngủ. Nhiếp Gia vẫn như lúc hắn rời đi, rúc trong chăn quấn thành một đoàn, tựa hồ không hề xoay người, tĩnh lặng, cũng không biết ngủ rồi hay chưa.

Thời Kham mở đèn, không có gọi Nhiếp Gia, chỉ là cởi áo khoác tây trang của mình sau đó xốc một góc chăn chui vào, trong bóng đêm sờ soạng, ôm Nhiếp Gia vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Là anh làm em thấy bất an sao, lão bà?"

Hắn trấn an vuốt cái ót của Nhiếp Gia, cảm nhận được thân thể cậu cứng đờ, nhịn không được cười nói: "Lão công tới đây, đừng sợ đừng sợ."

Nhiếp Gia muốn giãy giụa, lại bị Thời Kham ôm càng chặt hơn, cậu tâm hoảng ý loạn nói: "Thời Kham?"

" Ừ ừ, ở đâu à, lão công đây này." Thời Kham giống như dỗ trẻ con vỗ vỗ cậu, nhịn không được đau lòng nghĩ rằng tức phụ nhi (?) quả nhiên khóc rồi.

(?): vợ

"Anh, anh khôi phục ký ức hồi nào?"thanh âm Nhiếp Gia rầu rĩ, có kinh hỉ cũng có chút chột dạ.

Thời Kham nói: "Vừa rồi sét đánh em có nghe thấy không? Anh bị sấm sét làm hoảng sợ, nên khôi phục rồi."

Nhiếp Gia nghe hắn không đứng đắn như vậy, hơi có chút dở khóc dở cười, "Anh gạt em."

"Em không phải cũng gạt anh sao? Không giết ai lại nói mình giết người làm gì chứ?" Thời Kham lau nước mắt của cậu, cúi đầu muốn hôn cậu một cái, lại không tìm đúng vị trí, hôn lên chóp mũi của Nhiếp Gia.

Hai người đều nhịn không được cười cười, cười xong Nhiếp Gia lại không nói gì, chỉ là càng thêm dùng sức ôm Thời Kham, phát ra tiếng thở khổ sở rất nhỏ.

"Đừng khóc, đau lòng muốn chết." Thời Kham lại vỗ vỗ Nhiếp Gia, lúc này cuỗi vùng đã tìm đúng rồi, hắn hôn cậu thật lâu.

Nhiếp Gia có thể cảm giác được cảm tình mà Thời Kham gửi gắm, cậu thực vui sướng, lại cũng vẫn luôn vì thế cảm thấy thấp thỏm bất an.

"Em lần trước đã muốn hỏi, anh hoàn toàn không giữ lại gì mà đem ý thức dung nhập vào trong thế giới giả thuyết này, liệu trong hiện thực anh có gặp nguy hiểm hay không? Anh tin tưởng giao sự an toàn của anh ở đó sao?" Nhiếp Gia nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên sẽ có nguy hiểm." Thời Kham không lừa cậu, ăn ngay nói thật: "Nhưng hiện thực không có em, em không biết anh nhớ em bao nhiêu đâu."

Nhiếp Gia há mồm thở dốc, có chút câm lặng không trả lời được.

Thời Kham lẩm bẩm ở bên tai cậu: "Tiểu Vương tử của anh bị người xấu bắt đi nhốt vào ác mộng đen tối, làm một kỵ sĩ, nghĩ cách cứu viện Tiểu Vương tử là sứ mệnh cùng chức trách của anh. Hiện tại kỵ sĩ của em vượt mọi chông gai đến bên cạnh em, em. Ó muốn thưởng hắn một nụ hôn, sau đó hắn sẽ đem đặt em lên lưng ngựa, mang em trở lại lâu đài, sau đó Tiểu Vương tử sẽ thưởng cho kỵ sĩ tư cách kết hôn với cậu, từ nay về sau bọn họ sẽ vĩnh viễn đứng ở nơi tràn ngập ánh sáng."

Thời Kham xốc chăn lên, ánh đèn thiên ti vạn lũ chợt trút xuống, sáng đến Nhiếp Gia theo bản năng nhắm hai mắt lại, lại nhịn không được dùng tay che lại ánh sáng, nhìn tròng mắt phiếm quang của Thời Kham, trong lòng đột nhiên có một loại ảo giác muốn hòa tan.

Nhiếp Gia cắn chặt hàm răng, cậu nhìn Thời Kham, bỗng nhiên xúc động, khóc,, rõ ràng nước mắt đã sớm khô cạn lại lập tức dâng trào lên.

" Thôi đừng khóc đừng khóc," Thời Kham ngồi dậy, ôm Nhiếp Gia, quơ quơ, "Không khóc sẽ thưởng cho em."

Nhiếp Gia hít hít thật lâu cảm xúc mới bình tĩnh trở lại, nghẹn ngào nói: "Thưởng cái gì?"

Thời Kham buông cậu ra, xoa xoa đuôi mắt đỏ bừng ướt át của cậu, "Thưởng em hôn anh một cái."

Trên lông mi của Nhiếp Gia còn vương nước mắt, lại bị hắn làm tức cười.

Thời Kham bỗng chốc thò lại gần cậu hôn một ngụm, xoay người túm hai tờ giấy lau khô nước mắt cho Nhiếp Gia, tiếp theo ôm người vào trong lòng ngực, thấp giọng nói những lời âu yếm khiến người mặt đỏ tim đập.

" Sắp 10 giờ rồi, em vẫn chưa ăn cơm chiều, anh đi nấu cơm cho em." Thời Kham buông Nhiếp Gia, nói xong liền đi xuống giường.

Khi quay đầu nhìn thấy Nhiếp Gia mặc áo sơ mi trắng ngồi quỳ ở trên giường, vạt áo không che được cái đù trắng nõn, sợi tóc còn hơi ướt, hỗn độn tán loạn trên lông mi đỏ ửng, cậu ngẩng đầu nhìn mình, giống như chú chó nhỏ đáng thương bị vứt bỏ.

Thời Kham câu môi cười, vươn tay với Nhiếp Gia nói: " Đi cùng anh."



Giữa mày Nhiếp Gia buông lỏng một chút, duỗi tay, được Thời Kham túm xuống giường.

Khi Diệp Anh trở về, vừa vào cửa nhìn thấy Nhiếp Gia ghé vào trên quầy bar trong phòng bếp, một chân thả xuống, một chân dẫm lên ghế, đôi chân ở dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt dài. Cậu nhìn Thời Kham bận rộn ở trong phòng bếp, cậu có câu không trò chuyện, sắc cười nhàn nhạt bên môi so với trong ấn tượng của Diệp Anh có vẻ ôn nhu, sung sướng hơn.

Diệp Anh lui ra, không quấy rầy hai người họ, cả đêm cũng không quay về.

Sáng hôm sau Nhiếp Gia bị khí lạnh sáng sớm làm cậu ho khan hai tiếng, Thời Kham nhất thời từ trên giường nhảy dựng lên, ôm Nhiếp Gia về giường, lại đi tìm nhiệt kế, một bên lải nhải một bên đo nhiệt độ cơ thể cho cậu: "Tối hôm qua mắc mưa, tóc cũng không lau khô đã bảo em đi ngủ, hại em phát sốt, trách anh."

" Em không sao." Nhiếp Gia không biết hắn đang khẩn trương cái gì.

"Em nhất định bị bệnh rồi, sao lại không có việc gì chứ, em xem, 40°!" Hai mắt Thời Kham trừng to, ghém chăn cho Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia nhìn trên nhiệt kế rõ ràng là 37°, Thời Kham trợn mắt nói dối nói cao hơn ba độ, bọc cậu như chả giò đặt ở trên giường không thể động đậy, bất đắc dĩ nói: " Anh đang làm gì thế?"

"Anh đang chăm sóc em." Thời Kham đi rớt ly nước uy Nhiếp Gia, hôn cậu một cái nói: "Lão công đi ra ngoài mua đồ ăn làm cơm sáng, lão bà ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi, biết không?"

Trong lòng Nhiếp Gia không thể hiểu được, lại bị ba câu của Thời Kham dỗ ngọt khiến mặt mày nóng lên, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Chờ Thời Kham đi rồi, Nhiếp Gia hỏi KK: 【 Thời Kham luôn như vậy sao? 】

KK điên cuồng lắc đầu trong lòng, trưởng phòng không như vậy, chỉ ở trước mặt ngài mới thế!

Giống như mất trí......

【Emm......】 Dục vọng cầu sinh mãnh liệt của KK bảo cậu mình nên đánh mosaic, (?) dời tiêu điểm nói: 【 Tính đến thì, ngài ở bên trưởng phòng còn lâu hơn chúng tôi, ngài hẳn là hiểu trưởng phòng nhất. 】

Nhiếp chả giò ngây thơ chớp chớp mắt.

Ở trong thế giới giả tưởng, cậu không phải chính mình, Thời Kham đương nhiên cũng không phải Thời Kham, đây là điều không thể giống như ở hiện thực.

【 Nhiếp tiên sinh, hiện tại ngài an tâm hơn chưa? 】 KK hỏi.

Nhiếp Gia mờ mịt nói: 【 không biết. 】

Hai người trò chuyện không bao lâu bên ngoài đã vang lên thanh âm sốt ruột hoảng hốt của Thời Kham: "Gia Gia! Lão bà lão bà!"

Nghe được hắn đang sốt ruột, trong lòng Nhiếp Gia căng thẳng nghĩ tính ra xem thử, nhưng cậu bị Thời Kham bọc kín mít, lăn hai vòng trên giường chăn mới trải ra, kết quả Nhiếp Gia sốt ruột lại lăn sai hướng, rầm, liền rớt vào kẽ hở giữa giường và cửa sổ, không thể động đậy.

Nhiếp Gia: "......"

"Lão bà!" Thời Kham vọt vào phòng ngủ, trên giường không có một bóng người, tức khắc ngốc: "Lão bà đâu?"

"Em ở dưới giường......" Nhiếp Gia gian nan thở hắt ra.

Thời Kham đi qua ôm cậu trở về giường: "Bướng bỉnh, trốn ở chỗ này làm gì."

Nhiếp Gia lần đầu tiên muốn đấm hắn hai quyền.

"Anh sao lại thế này?" Nhiếp Gia thấy mặt hắn nổi đầy nốt đỏ, tức khắc cũng không muốn đánh người, vội vàng rút tay mình ra trị liệu cho hắn.

Thời Kham nói: "Dưới lầu có người nuôi chó, nên anh sờ thử."

Nhiếp Gia quả thực dở khóc dở cười: " Anh không biết mình bị dị ứng lông chó lông mèo sao, còn sờ?"

Thời Kham đúng lý hợp tình: " Chỉ là anh hơi mẫn cảm với lông chó thôi."

" Anh bị dị ứng." Nhiếp Gia thấy nốt đỏ trên người hẳn lặn xuống mới buông tâm, "Chính anh tự thiết lập cho mình, anh không nhớ rõ sao?"

"Cái này không liên quan tới anh, tại anh nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới thiết lập thôi." Trên người Thời Kham không đau nữa, ôm Nhiếp Gia hôn một cái, "Thưởng cho em."



Sau đó Thời Kham lại đem Nhiếp Gia gói thật kỹ rồi đi làm bữa sáng cho cậu.

Nhiếp Gia ở trong phòng thở ngắn than dài.

Không lâu sau Thời Kham bưng cơm sáng tiến vào, một hai đòi đút cậu ăn, Nhiếp Gia hơi ngượng ngùng muốn tự mình anh, đã bị Thời Kham giáo huấn hai câu: "Người bệnh phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không sẽ phạt em, há mồm."

Nhiếp Gia nói: " Em không có bệnh."

Thời Kham nói: " Em có bệnh."

Đúng lý hợp tình, hoàn toàn làm lơ vừa rồi hắn bị dị ứng chứng là ai chữa khỏi cho.

Cuối cùng Nhiếp Gia không lay chuyển được hắn, đỏ mặt chậm rì rì để Thời Kham uy cơm, sau đó Thời Kham lại nhìn chằm chằm cậu uống xong nửa ly nước, đặp chăn cho cậu xong, nói: "Người bệnh phải nghỉ ngơi nhiều, hiện tại ngoan ngoãn ngủ đi, không ngủ đủ hai tiếng sẽ phạt em đó."

"Phạt cái gì?" Nhiếp Gia đột nhiên hỏi.

"Phạt em hôm nay không thể hôn anh." Thời Kham nói.

Nhiếp Gia nhịn không được nở nụ cười, cẩn thận tưởng tượng cái này quả thật xem như trừng phạt, hơn nữa tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt cũng có chút mệt nhọc, liền nghe lời nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ nướng.

Nhìn cậu ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ, ý cười bất hảo trong mắt Thời Kham tức khắc rút đi, dư lại chỉ có ôn nhu dâng trào như đại dương mênh mông.

Thời Kham ngồi ở mép giường canh chừng hồi lâu, xác nhận Nhiếp Gia đã ngủ say rồi mới dùng bàn tay đặt lên trán cậu, thanh sắc như đao kiếm sắc bén, 【 Đem bảng đo lường tinh thần trong khoảng thời gian này của Gia Gia cho tôi. 】

【 Vâng, trưởng phòng! 】 KK vội vàng trả lời.

Thời Kham đơn giản nhìn lướt qua, hơi chút vui mừng, 【 Đã tốt hơn trước khá nhiều. Tình huống tối hôm qua như thế nào báo cáo một lần. 】

【 Vâng! 】 KK đã sớm tổng kết xong báo cáo, vốn là sau khi thế giới sau kết thúc chỉnh hợp lại số liệu mới đưa cho Thời Kham, nhưng nếu hiện tại trưởng phòng đã tự mình lại đây, KK liền tóm tắt đơn giản rõ ràng.

Tinh thần của Nhiếp Gia dao động từ khi biết Thời Kham xảy ra chuyện ở tiệc mừng thọ của Thời lão, liền vẫn luôn liên tục tiến vào trạng thái kịch liệt, nhưng cậu luôn do dự, nhẫn nại. Chân chính bùng nổ chính là ở trong văn phòng nhìn thấy Thẩm Tư Vũ, kỳ thật cậu cũng chỉ tính đóng băng Thẩm Tư Vũ xem như dạy dỗ hắn, nhưng sau khi Thập Lí mang hắn đến, Nhiếp Gia vừa nhìn thấy mặt hắn, nhớ tới hắn mang tâm tư với Thời Kham, một khắc đó sát khí như nước phun trào từ giếng.

Đêm qua Nhiếp Gia lại mất khống chế, thật thật sự sự đâm Thẩm Tư Vũ mấy chục đao.

Sau khi giải quyết xong kỳ thật Nhiếp Gia đã rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, lại trở về trị liệu cho Thẩm Tư Vũ, thống khổ gần chết cũng coi như là đã dạy hắn một bài học.

Cảm xúc của KK hạ xuống nói: 【Nội tâm của Nhiếp tiên sinh giãy giụa rất nhiều, cậu nửa đường quay lại, nói đến cùng vẫn là xuất phát từ yêu ngài. So với Nhiếp tiên sinh ngài nhắc tới trước kia, cậu ấy hiện tại càng mạnh mẽ hơn, cũng càng thêm lạnh nhạt, tàn nhẫn, cậu ấy chán ghét mình như vậy, nhưng cũng không muốn để ngài chán ghét cậu ấy. 】

【 Mặc dù có anh ở bên, em vẫn cảm thấy bất lực. 】 Thời Kham bất đắc dĩ dùng đầu ngón tay cọ cọ gương mặt Nhiếp Gia, thấp giọng nói: " Em đã chống cự vậy là đủ rồi, ngàn vạn đừng từ bỏ dễ dàng."

【 Trưởng phòng, có chuyện ta cảm thấy rất kỳ quái, cần phải nói với ngài một chút. 】 KK nghiêm túc nói.

Thời Kham lên giọng đao to búa lớn: 【 Nói. 】

【 Ta không biết có phải ta kiểm tra không chuẩn xác không, đêm qua Thẩm Tư Vũ đã chết, Nhiếp tiên sinh là bác sĩ, đều đâm ở vị trí trí mạng, lại lặp lại nhiều lần, Trong quá trình Nhiếp tiên sinh hành hung cũng đã chết rồi. 】

【 Ý gì? 】 Thời Kham nghe ra manh mối, lông mày như lưỡi kiếm nhíu lại: 【 Ngươi nói, Gia Gia đã khiến hắn sống lại? 】

【 Đúng vậy, Nhiếp tiên sinh lúc ấy tinh thần hỗn loạn nên không chú ý đến chi tiết này. 】

Thời Kham trầm mặc, Nhiếp Gia là người có năng lực chữa trị mạnh nhất đế quốc, nhưng trước nay chưa nghe qua ai lại có khả năng cứu sống một người đã chết.

【 Cái này khi tôi trở về sẽ tra, tạm thời trước đừng nói với Gia Gia. 】 Thời Kham phân phó nói.

KK vâng dạ, sau đó lại nói: 【 Còn có, trưởng phòng ngài không cảm thấy màu mắt của Nhiếp tiên sinh ngày càng nhạt sao?"

Thời Kham tê một tiếng, 【 Có một chút. 】 Trước kia đôi mắt Nhiếp Gia có màu nâu nhạt, đặc biệt sáng, hơi có chút phát kim.

Nhưng hiện tại đã hoàn toàn biến thành màu vàng nhạt...... Lẽ nào có liên quan đến năng lực biến hóa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau