Sau Khi Kết Hôn Cùng Ông Xã Khuyết Tật Giàu Sang
Chương 47: “Cảnh Hoài, anh yêu em”
Dụ Phong mời Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên ăn một bữa cơm. Đầu tiên là muốn cảm ơn Quý Tĩnh Duyên đã trợ giúp cậu giành lại cổ phần từ tay Dịch Chí Đồng, sau còn muốn báo tin cậu sắp ra nước ngoài du học.
Đến cùng, cậu vẫn từ bỏ nghề y để đi theo con đường thương nghiệp.
“Dịch Chí Đồng gặp nạn xong nhà họ Dụ cũng không yên, mẹ tôi vì chuyện này mà rụng không ít tóc, mấy hôm trước còn nằm viện hết ba ngày. Nếu tôi không tiếp nhận thì Dụ gia chả còn nữa”
Đây là quyết định của cậu, Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên là người ngoài nên không khuyên bảo gì thêm.
Chồng chồng hai người ngồi đối diện cậu, dẫu họ không nói chuyện với nhau nhưng mỗi một ánh mắt thoáng trao, mỗi một động tác lơ đãng đều toát vẻ gần gũi.
Dụ Phong nhìn vệt đỏ mờ ám trên cổ anh mà lặng thinh hồi lâu.
Cảnh Hoài cảm nhận được tầm nhìn của cậu bèn duỗi tay sờ cổ theo bản năng. Cho dù có đang đối mặt với cậu, anh vẫn cười đến là thản nhiên, đầu mày cuối mắt đều tỏa ra niềm hạnh phúc.
Cậu biết rằng cậu đã hoàn toàn bỏ lỡ Cảnh Hoài rồi.
Bi kịch của họ đã được xác định ngay từ giây phút cậu chuốc thuốc anh.
Sự kiện này là cây gai trong lòng cậu, bất kể sau này Cảnh Hoài có qua lại với cậu như thường thì cậu vẫn chưa thể xác định anh đã buông bỏ chuyện cũ hay chưa. Cậu muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng trên bàn cơm còn có mặt Quý Tĩnh Duyên, cậu mở miệng mấy lần vẫn không thốt ra thành lời.
Thời gian xuất ngoại rất gấp nên khi nói chuyện chính xong đã không còn thì giờ cho họ ôn chuyện, có quá nhiều sự tình cần cậu chuẩn bị.
Ngày lên đường, thế mà Cảnh Hoài lại tới sân bay tiễn cậu làm cậu kinh ngạc vô cùng.
“Em…”
Cảnh Hoài bình tĩnh: “Cậu chả có bạn bè gì trong nước nên để tôi tới tiễn cậu đi”
Người đàn ông mét tám tên Dụ Phong lập tức đỏ bừng đôi mắt: “Em còn xem anh là bạn ư?”
Anh nhún vai: “Với sự tình Dịch Chí Đồng thì có thể gọi cậu là đối tác cùng chung hoạn nạn chứ hả, tôi miễn cưỡng tạm coi cậu là bạn bè bình thường”
Sắc mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay ấy khiến niềm mong mỏi của Dụ Phong dâng lên cao.
Cậu dè dặt nói rằng: “Thật ra, chuyện anh cưỡng ép em lúc trước, anh vẫn luôn đặt trong lòng, muốn trực tiếp gặp mặt em để nói một câu xin lỗi chân thành”
Cảnh Hoài nhìn cậu, nghe thế chỉ gật đầu, ý bảo cậu nói tiếp đi.
Đôi mắt Dụ Phong lóe lên ánh sáng khó lòng kiềm nén: “Với cả anh muốn hỏi em, em có thể tha thứ cho anh không?”
Sự chờ mong in hẳn lên trên mặt.
Anh nở nụ cười, không có vẻ trào phúng, ấy chỉ là một nụ cười mỉm bình thường mang theo chút bắt đắc dĩ: “Không thể”
Hai tiếng, đánh nát hết thảy ảo tưởng trong lòng Dụ Phong.
Cu cậu ngơ ngác đứng yên hồi lâu, lần thứ hai mở miệng giọng nói đã nghẹn ngào: “Vậy anh phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”
Dụ Phong nghiêm túc nhìn anh, như người bệnh trúng độc mãn tĩnh vừa biết được phương thuốc cứu chữa, chỉ muốn liều mình trị bệnh.
Nhưng cậu nghe thấy anh đáp lại: “Sự kiện ấy tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Kể cả tôi có đang là bạn của cậu thì chuyện này cũng không thể tha thứ đâu”
Thái độ của anh vừa thẳng thắn vừa sắc bén: “Sau khi làm ra lỗi lầm, không thể lấy một câu xin lỗi hay một chút đền bù ra để coi như chưa có chuyện gì phát sinh. Nguyên lí này không phải thứ vạn năng, ít nhất nó không có tác dụng với tôi đâu Dụ Phong à”
Người kia cuống lên, muốn giải thích: “Anh…”
Cảnh Hoài cắt lời cậu: “Hi vọng những ngày tháng sau này cậu không còn giẫm vào giới hạn nguy hiểm nào nữa. Nếu tôi có trở thành bài học kinh nghiệm cho cậu, tôi cũng rất vui lòng gánh vác trách nhiệm”
Dụ Phong không còn lời nào để nói.
Ngày trước trẻ người non dạ, ỷ vào sự thiếu hiểu biết đi phá phách khắp nơi, cuối cùng đã phải nhận lấy kết quả.
Cậu cúi đầu, đưa ra thỉnh cầu: “Vậy anh có thể, ôm em một cái không?”
Cảnh Hoài tiến lên một bước rồi vươn tay ra: “Bắt tay đi, ôm sẽ khiến ông xã tôi ghen mất, xin lỗi nhé”
Cậu hoàn toàn tử bỏ tia hi vọng ngoan cường cuối cùng.
Cảnh Hoài thật sự không muốn tha thứ cho cậu.
Sự áy náy của cậu chả thể nào xóa đi tội ác ngày xưa, dấu ấn này sẽ theo cậu cả đời.
Cuối cùng cậu cũng vươn tay, đoan đoan chính chính nắm lấy tay anh.
Trước khi kiểm vé, Dụ Phong cứng giọng nói: “Em nhất định phải hạnh phúc đấy, nếu Quý Tĩnh Duyên không đối tốt với em, em hãy đi tìm anh…”
Cảnh Hoài mỉm cười thật nhẹ, khẳng định chắc nịch: “Cảm ơn cậu, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu”
—
Trước kì nghỉ năm mới, hội nghị thường niên của tập đoàn Vân Tích lại chuẩn bị diễn ra. Cuộc hội họp này yêu cầu sự tham gia của toàn bộ các công ti chi nhánh nên cao ốc Vân Tích dành riêng một tầng lầu để trang hoàng thành phòng họp có sức chứa lên đến năm nghìn người. Sau hội nghị thường niên sẽ là kì nghỉ Tết.
Ở hội nghị thường niên những năm trước, bởi vì lần nào các vị quản lí cấp cao cũng bị lột một lớp da nên cho dù không bị quát mắng gì họ cũng sẽ luôn tự động cảm thấy năm vừa rồi là một năm không tốt.
Nhưng mà năm nay thì không giống vậy, trợ lí Từ mời ông chủ nhỏ tới chống lưng cho họ. Giờ này người ta đang nghỉ ngơi trên phòng nghỉ lầu hai.
Khoảnh khắc trông thấy trợ lí Từ dẫn ông chủ nhỏ vào phòng, các bậc tai to mặt lớn đã trải qua vô số mắm muối cuộc đời cũng phải chảy hàng lệ cảm động. Lúc chạm mặt Từ Vấn, họ chỉ hận không thể hóa tấm lòng cảm kích thành cờ thưởng in chữ “Người tốt bình an cả đời” để tặng cho y.
Vậy nên dù không khí trong tập đoàn vẫn rất bận rộn nhưng vẻ mặt mọi người đã thả lỏng hơn nhiều, khác hẳn tình cảnh bi thảm của mấy năm trước.
Cảm ơn trợ lí Từ, cảm ơn ông chủ nhỏ, ân đức lớn lao, đời này không quên.
Trường đại học đã cho sinh viên nghỉ, mà anh mới chỉ nghe qua chứ chưa được thấy hội nghị thường niên của Vân Tích nên khi Từ Vấn vừa gọi điện anh đã đồng ý luôn.
Thuận tiện nhìn xem người đàn ông nhà mình uy phong cỡ nào.
Nội dung hội nghị Cảnh Hoài không hiểu gì hết trơn, lúc các quản lí nói chuyện với người phụ trách anh gật gù mơ màng, chỉ khi nghe được những vấn đề liên quan đến sinh hoạt thường ngày của mình mới nâng cao tinh thần.
Bấy giờ anh mới biết, à, hóa ra món này do Vân Tích sản xuất; ồ, té ra người tổ chức hoạt động là người này…
Cảnh Hoài đánh cái ngáp dài, qua cánh cửa kính tầng hai, anh chỉ có thể thấy biển người đen nghịt phía dưới.
Hàng đầu là các quản lí cấp cao và cổ đông của Vân Tích, Quý Tĩnh Duyên ngồi ở vị trí chính giữa. Từ góc độ hiện thời, anh chỉ loáng thoáng mái tóc gọn gàng của hắn thôi.
Cửa phòng bị gõ vang, nhân viên công tác bưng khay đồ ăn vặt cùng trái cây đi vào và cười với anh: “Cậu Cảnh ạ, ông chủ sợ cậu chán nên bảo tôi đưa đồ ăn lên cho cậu. Nếu cậu mệt thì chợp mắt một lát đi, hội nghị lần này sẽ kéo dài đấy ạ”
Thiếu niên khoe hàm răng trắng tinh rồi nói cảm ơn.
Bộ dáng xán lạn của anh khiến người nhân viên vui vẻ hơn nhiều.
Ôi, ra đây chính là Bồ Tát sống đấy ư.
Ài lai kịt, ài lai kịt.
Cảnh Hoài không hề hay biết biết được địa vị bản thân anh trong tập đoàn là gì, anh móc điện thoại ra chơi trò chơi, thi thoảng lại nhìn xuống nghe ngóng.
Chả biết đã trôi qua bao lâu, khi điện thoại anh sắp hết pin thì dưới tầng đột nhiên phát ra tràng vỗ tay ầm ầm như sấm. Tâm linh tương thông thế nào, Cảnh Hoài hướng mắt nhìn về phía sân khấu.
Quả nhiên, người vừa lên đài là Quý Tĩnh Duyên.
Hôm nay hắn mặc nguyên cây tây trang màu đen, sơ mi trắng và cà vạt giống y như những người khác. Kẹp cà vạt với khuy măng sét trên cổ tay áo là một bộ, sáng sớm Cảnh Hoài đã tự tay cài cho hắn.
Hai người xem bộ trang sức của Star như vật kỉ niệm nên đã đem đi lưu giữ. Những món Quý Tĩnh Duyên đang dùng này là do Cảnh Hoài lặng lẽ đến cửa hàng bán đồ cao cấp, ngắm lâu thật lâu mới chọn được.
Thời điểm hắn nhận quà, sự kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành niềm sung sướng như đã lường trước được sự tình.
Nói chung là hắn rất vui.
Quý Tĩnh Duyên ngắm nghía món quà trên tay mấy lần rồi cẩn thận cất đi, mãi tới hôm nay mới dám mang ra cho Cảnh Hoài.
“Em giúp tôi cài đi”
Hắn ngồi trên xe lăn, tự mình điều khiển xe đi lên sân khấu.
Cả một phòng đầy người mặc tây trang, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt của hắn đã có thể thể hiện ra khí chất khác hẳn những người kia.
Anh nhịn không nổi bèn giơ điện thoại chụp ngay mấy tấm hình để đăng lên Weibo.
Hiện tại tài khoản cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên đã trở thành kênh khoe khoang tình cảm của anh. Nhưng thật ra anh không đăng nhiều lắm, khi nào chợt nhớ ra hoặc cầm lòng không đặng mới đẩy trạng thái lên.
Đăng ảnh xong anh lập tức tắt máy, ghé vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới như bé con vừa tan học đang chờ người nhà đến đón.
...
Khi hội nghị đi đến hồi kết thì đồng hồ đã điểm tám giờ tối, song Cảnh Hoài vẫn còn say giấc nồng trong phòng nghỉ.
Anh bị người hôn tỉnh.
Đối phương không làm quá, chỉ ôn tồn lưu luyến anh một cách dai dẳng, có lúc sẽ nắn bóp vành tai, có khi lại khẽ cắn lên làn môi anh. Cảnh Hoài bị vòng lặp của những cơn đau nhè nhẹ và cảm giác tê tê truyền tới từng hồi đánh thức.
Trước kia anh không biết Quý Tĩnh Duyên nhiệt tình đến mức này đâu.
Mới thức dậy nên Cảnh Hoài hãy còn nhập nhèm lắm, anh chưa thoát khỏi cơn mê, mơ mơ màng màng nhìn người ngồi bên giường: “Anh làm gì á”
Do chưa tỉnh táo nên giọng anh nghèn nghẹn.
Quý Tĩnh Duyên bị dáng vẻ của anh chọc cười, hắn gõ gõ lên mu bàn tay anh: “Về nhà thôi”
Cuối cùng linh hồn anh cũng bay về, ngó ra ngoài cửa, phòng hội nghị lớn đã không còn bao người.
“Mọi người về hết rồi ạ?”
“Ừ, về thôi, dì giúp việc đã làm món em thích ăn”
Đôi mắt lơ mơ của ai đó tức khắc sáng bừng lên: “Có sách bò hầm không ạ?”
Sách bò hầm
“Không có” Mặt hắn đượm vẻ thong dong: “Khoảng thời gian này em đừng ăn cay”
Cảnh Hoài có hơi thất vọng, song chỉ đành lí nhí một câu: “Vầng ạ”
Anh xoay người ngồm xổm xuống trước mặt hắn trước khi ngẩng đầu.
Quý Tĩnh Duyên hiểu ý anh, nâng đầu anh lên rồi tỉ mỉ thơm thơm.
Lúc hai người ra cửa, Cảnh Hoài mới phát hiện Từ Vấn đang đứng chờ bên ngoài.
Hồi tưởng lại động tĩnh họ vừa phát ra trong phòng, Cảnh Hoài không chắc liệu anh có tạo tiếng vang gì không, hẳn là không có đâu?
Từ Vấn tươi cười chào hỏi anh: “Cậu Cảnh”
Anh cũng đáp lại y một nụ cười, ngoài mặt thì trấn định tự nhiên nhưng đôi tay đặt trên bả vai hắn đã căng cứng.
Thiếu niên yên lặng trách cứ, tại sao anh không nhắc nhở em bên ngoài có người.
Người kia bình tĩnh không chút sóng gợn, nói với Từ Vấn: “Anh tan tầm đi, bên dưới có vệ sĩ, chúng tôi tự đi về được”
“Không sao đâu ạ, dù sao tôi cũng muốn xuống tầng”
Sau khi đưa hai người lên xe xong y mới rời đi.
Cảnh Hoài nhìn theo bóng y qua gương chiếu hậu, lười biếng dựa lên ghế rồi thắc mắc: “Chắc Từ Vấn đi theo anh lâu lắm rồi nhỉ?”
“Từ khi tôi tiếp nhận Vân Tích” Quý Tĩnh Duyên để mười ngón tay của họ đan cài vào nhau, lòng bàn tay hắn cọ xát lên ngón áp út anh: “Y sẽ không nói bừa đâu”
Thiếu niên cứng họng, trợn mắt nhìn hắn: “…Em không có ý đó”
Hắn gật đầu: “Tôi biết, em không thẹn thùng”
Cảnh Hoài: “...”
Quý Tĩnh Duyên rút bên tay đang vuốt ve ngón đeo nhẫn của anh ra để chỉ vào tai anh: “Nơi này cũng không hồng”
“...”
Má.
Cảnh Hoài giận dữ: “Em chỉ muốn nhắc anh đừng quên tăng lương cho người ta thôi!”
—
Đêm Giao thừa hôm ấy, Quý Tĩnh Duyên từ chối tất cả lời mời tiệc tùng của người quen, lí do ngắn xíu mà ẩn ý rõ nhiều—— Ở nhà ăn Tết cùng em xã của mình.
Câu này vừa thốt ra đã làm các cây cao bóng cả trong giới thượng lưu hoảng hốt ghê hồn.
Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây hả???
Ngoài hai người ra còn nhóc Cảnh Vân được mời đến chung vui.
Cảnh Lam bận công tác. Đây là hoạt động quốc dân đầu tiên sau khi cô ra mắt nên cô bắt buộc phải tham dự, lát nữa mở kênh phát trực tiếp là có thể trông thấy người.
Buổi sáng dì giúp việc đã nhào vỏ bánh và trộn nhân nên bây giờ Cảnh Hoài chỉ cần dạy hai em bé lớn xác cách gói sủi cảo là xong.
TV trong phòng khách đang phát chương trình âm nhạc Tân Xuân, bức nền đỏ làm mùa đông ấm áp hẳn lên.
Ba người vừa gói sủi cảo vừa nói về dự định sau này.
Cảnh Vân: “Sang năm tốt nghiệp xong em sẽ đến công ti của anh Quý, tương lai của em dựa hết vào anh đấy”
Quý Tĩnh Duyên gật đầu: “Tôi đã sắp xếp cương vị cho cậu rồi, cậu đến công ti báo danh là được”
Cảnh Hoài giáo huấn cậu: “Vào đó rồi nhớ phải khiêm tốn kiên định đi từ tầng chót đi lên, cậu dám chơi đặc quyền, anh sẽ là người đầu tiên đánh đòn cậu”
Cu cậu nhanh nhẹn né tránh ngón tay dính bột của ông anh cả, hừ một tiếng: “Ai dám đi cửa sau với anh chứ, em cúi đầu kiếm cơm từ anh Quý, anh Quý lại cúi đầu xin cơm của anh mà”
Anh nhíu mày: “Tết nhất đừng treo mấy câu quỳ xin trên miệng”
Quý Tĩnh Duyên cười nói: “Tiểu Vân nói cũng không sai”
Hắn đặt mấy viên sủi cảo hình dáng không đồng đều xuống trước mặt anh: “Đến lúc đó còn phiền ông chủ Cảnh nấu thêm hai cái”
Cảnh Vân ăn vóc học hay: “Phiền ông chủ Cảnh ạ”
Cảnh Hoài không nhịn nổi nụ cười: “Không để hai anh em chết đói đâu”
Thời điểm Xuân Vãn bắt đầu chiếu, ba người xếp hàng ngồi yên trên sô pha, theo chân người dẫn chương trình đi cảm thụ không khí Tết đến xuân về. Trông thì có vẻ xem chăm chú lắm, nhưng thật ra người trên TV nói gì họ cũng không biết.
Cho dù thế, họ vẫn thấy hạnh phúc lắm.
Đã rất lâu rồi Quý Tĩnh Duyên chưa được đón Tết ở nhà, những năm qua nếu không phải quay cuồng trong các hoạt động thì chính là lẻ loi một mình với tiếng nhạc trên TV. Hắn không cảm thấy gì hết.
Tết trong mắt hắn cũng chỉ là một ngày lễ nhàm chán mà thôi.
Nhưng năm nay thì khác, căn hộ to đùng đã được khoác tấm áo mới, hai thanh niên trẻ tuổi Cảnh Hoài và Cảnh Vân dán nào là câu đối, chữ phúc rồi đèn lồng hoa. Trên cửa sổ sát đất cũng đầy nhóc tranh chữ, trong đó có tận hai chữ được hắn tự tay dán lên lúc đang tập đứng. Một trải nghiệm mới lạ đã lâu hắn không trải nghiệm.
Bữa cơm Tất Niên rất là phong phú, trên bàn bày ba chén rượu, trừ Quý Tĩnh Duyên ra thì hai người còn lại không biết uống rượu, chén rượu không lớn mà mãi vẫn chưa cạn.
Nhưng dù sao họ cũng là em nhỏ, không sao hết.
TV đang phát tiểu phẩm hài kịch, hai diễn viên chính là cặp đôi nghệ sĩ rất được lòng người dân.
Cảnh Hoài mặc chiếc áo ngủ tình nhân, yên vị ngay bên cạnh hắn. Anh cởi dép, co chân ngồi trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV trong khi đôi móng vuốt bận mân mê ngón tay hắn.
Anh nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay hắn, lúc thì gảy móng tay, lúc thì nhào nặn như thể đang nghịch đồ chơi đất sét, không giây nào ngừng nghỉ.
Ánh mắt Quý Tĩnh Duyên dán lên những ngón tay anh từ lúc nào chẳng hay.
Nhưng mà thiếu niên quá chú tâm vào TV, không hề phát giác được ánh mắt của người ngồi bên. Lúc hưng phấn còn kéo tay hắn lên vỗ vỗ liên hồi vào tay anh để tạo ra tràng pháo tay rồi cười đến là vui tươi thích chí.
Không hiểu sao hắn cũng cười rộ theo anh.
Hết tiểu phẩm hài là bài hát được cả một tập thể cùng hòa ca, trong đó có Cảnh Lam.
Thời điểm cô gái nhỏ lên đài, hai đứa nhóc họ Cảnh cực kì ăn ý lôi điện thoại ra, hướng về phía màn hình và ấn quay video. Có lẽ do tác dụng của chất cồn nên Cảnh Hoài hào hứng hơn ngày thường nhiều lắm, anh chỉ vào TV, reo lên cho Quý Tĩnh Duyên cùng nghe.
“Nhìn nè, Cảnh Lam nè, ẻm là em gái em đấy, quá là tiền đồ!”
“Em ấy siêu đỉnh, lên hẳn Xuân Vãn! Còn đứng hàng đầu!”
Khóe miệng hắn cong lên, đứa nhỏ nói câu nào hắn sẽ lập tức trả lời anh câu ấy, kiên nhẫn cực kì.
Cảnh Hoài quay xong mới phát hiện anh đã nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, đại đa số là tin nhắn mẫu nhưng dù sao cũng có vài phần hơi thở Tết.
Anh chợt nhoẻn miệng cười.
Quý Tĩnh Duyên hỏi: “Em cười gì thế?”
Anh đưa máy cho hắn xem: “Từ Vấn nhắn tin cảm ơn em vì đã thổi gió bên gối anh, làm anh tăng tiền lương cho y”
Đối phương cũng cười: “Y không cảm ơn tôi mà lại đi cảm ơn em, vô lí”
“Tất nhiên là phải cảm ơn em rồi, gió bên gối anh do em thổi mà”
Thế mà hắn lại đáp rằng: “Em chưa từng thổi gió bên gối tôi”
Trong giọng nói có tí ti sự tiếc nuối.
Cảnh Hoài có đang lắc lư trên vạch kẻ giới hạn giữa tỉnh táo và mê mang cũng nhanh nhạy nắm bắt được cảm xúc mẫn cảm của hắn.
Anh quay đầu, lạch bạch tiến lên mấy bước: “Vậy đêm nay em thổi thổi cho anh na?”
Trên người thiếu niên còn thoảng hương rượu, không hề khó ngửi mà ngược lại còn mang mùi vị độc đáo riêng.
Đôi mắt trầm xuống, hắn gật đầu: “Được”
Khi kim đồng hồ điểm vào con số mười một Cảnh Vân đã không thể cầm cự thêm, lúc còn ở nhà họ Cảnh cậu chưa từng đón giao thừa, huống chi vừa nãy còn uống rượu nên cơn buồn ngủ tới rất nhanh, chào hỏi với hai anh trai xong đã chui vào phòng khách ngủ khì.
Cảnh Hoài cũng buồn ngủ không chịu được, mái đầu gật gù như gà mổ thóc.
Quý Tĩnh Duyên nhìn mà xót cả lòng: “Đi ngủ đi em, mười hai giờ tôi vào sau”
Anh ngáp một cái nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần, em muốn thức cùng anh cơ”
Cảm giác ấm áp nháy mắt bao trùm lấy hắn, Quý Tĩnh Duyên không khuyên anh nữa. Hắn điều chỉnh cho thiếu niên tựa vào vai hắn để anh chợp mắt chốc lát, hứa mười hai giờ sẽ gọi anh dậy.
Cảnh Hoài ngoan ngoãn nghe lời, trước khi nhắm mắt còn không quên đăng Weibo chúc mừng năm mới với giang cư mận.
Giấc ngủ này anh ngủ không yên, không biết tại sao anh cứ mơ về tình tiết câu chuyện trong nguyên tác, cảnh Quý Tĩnh Duyên đứng trên tầng cao rồi đột ngột nhảy xuống được khắc họa đặc biệt sắc nét.
Anh bị dọa tỉnh, lúc mở mắt ra mặt anh trắng bợt như giấy. Rồi anh chợt phát hiện bản thân đang nằm trên sô pha, mà Quý Tĩnh Duyên đã chẳng còn ngồi cạnh anh.
Cảnh Hoài vẫn chưa thoát khỏi cơn mê, anh dáo dác nhìn quanh thì thấy hắn chống gậy đứng ngoài ban công, thân thể tựa vào lan can.
Cảnh tượng ngoài đời trùng khớp với cảnh tượng trong mơ.
Thiếu niên bất chấp tất cả, vội vã lao ra ôm siết lấy vòng eo của hắn, cánh tay anh run lẩy bẩy.
Cảm nhận được sự bất an của anh, Quý Tĩnh Duyên chầm chậm xoay người: “Làm sao vậy?”
Cảnh Hoài thở hổn hển rất lâu mới bình tĩnh lại.
“Không sao ạ” Anh không muốn kể hắn nghe những chuyện không hay giữa lúc đón năm mới: “Chỉ là vừa mở mắt không thấy anh đâu nên em hơi sợ”
Người kia che phủ lên bàn tay đang vòng qua eo hắn, tỏ ra có lỗi: “Lần sau sẽ không như thế nữa”
Thiếu niên cúi đầu, rầu rĩ ứng thanh.
TV trong phòng khách truyền đến tiếng đếm ngược.
Cảnh Hoài sửng sốt chớp mắt, thì ra đã muộn thế rồi à.
Tiếng chuông báo hiệu năm mới rền vang, người bên ngoài đồng thời đốt pháo ăn mừng.
Năm mới đến rồi.
Anh không nghĩ ngợi nhiều, kiễng chân thơm lên môi người đối diện.
Màn đêm nơi xa sáng như ban ngày, muôn ngàn bông pháo rực rỡ sắc màu nở rộ trong đêm đen.
Dưới ban công nho nhỏ, hai người nồng nàn gắn kết giữa những chiếc hôn.
“Chúc mừng năm mới” Người tách ra trước tiên là Quý Tĩnh Duyên, hắn ôm thiếu niên vào lòng, đầu vùi sâu vào cổ anh rồi trao anh nụ hôn mới thành kính vô cùng.
Hắn nói: “Cảnh Hoài, anh yêu em”
Cảnh Hoài run lên thật nhẹ, được hắn ôm cứng vào lòng như trân bảo khiến cả người anh nóng ran.
“Chúc mừng năm mới” Anh cong môi cười: “Em cũng yêu anh, Quý Tĩnh Duyên”
Từ một đất nước khác, em tiến đến nơi đây để yêu anh.
Hết chương 47
Đến cùng, cậu vẫn từ bỏ nghề y để đi theo con đường thương nghiệp.
“Dịch Chí Đồng gặp nạn xong nhà họ Dụ cũng không yên, mẹ tôi vì chuyện này mà rụng không ít tóc, mấy hôm trước còn nằm viện hết ba ngày. Nếu tôi không tiếp nhận thì Dụ gia chả còn nữa”
Đây là quyết định của cậu, Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên là người ngoài nên không khuyên bảo gì thêm.
Chồng chồng hai người ngồi đối diện cậu, dẫu họ không nói chuyện với nhau nhưng mỗi một ánh mắt thoáng trao, mỗi một động tác lơ đãng đều toát vẻ gần gũi.
Dụ Phong nhìn vệt đỏ mờ ám trên cổ anh mà lặng thinh hồi lâu.
Cảnh Hoài cảm nhận được tầm nhìn của cậu bèn duỗi tay sờ cổ theo bản năng. Cho dù có đang đối mặt với cậu, anh vẫn cười đến là thản nhiên, đầu mày cuối mắt đều tỏa ra niềm hạnh phúc.
Cậu biết rằng cậu đã hoàn toàn bỏ lỡ Cảnh Hoài rồi.
Bi kịch của họ đã được xác định ngay từ giây phút cậu chuốc thuốc anh.
Sự kiện này là cây gai trong lòng cậu, bất kể sau này Cảnh Hoài có qua lại với cậu như thường thì cậu vẫn chưa thể xác định anh đã buông bỏ chuyện cũ hay chưa. Cậu muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng trên bàn cơm còn có mặt Quý Tĩnh Duyên, cậu mở miệng mấy lần vẫn không thốt ra thành lời.
Thời gian xuất ngoại rất gấp nên khi nói chuyện chính xong đã không còn thì giờ cho họ ôn chuyện, có quá nhiều sự tình cần cậu chuẩn bị.
Ngày lên đường, thế mà Cảnh Hoài lại tới sân bay tiễn cậu làm cậu kinh ngạc vô cùng.
“Em…”
Cảnh Hoài bình tĩnh: “Cậu chả có bạn bè gì trong nước nên để tôi tới tiễn cậu đi”
Người đàn ông mét tám tên Dụ Phong lập tức đỏ bừng đôi mắt: “Em còn xem anh là bạn ư?”
Anh nhún vai: “Với sự tình Dịch Chí Đồng thì có thể gọi cậu là đối tác cùng chung hoạn nạn chứ hả, tôi miễn cưỡng tạm coi cậu là bạn bè bình thường”
Sắc mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay ấy khiến niềm mong mỏi của Dụ Phong dâng lên cao.
Cậu dè dặt nói rằng: “Thật ra, chuyện anh cưỡng ép em lúc trước, anh vẫn luôn đặt trong lòng, muốn trực tiếp gặp mặt em để nói một câu xin lỗi chân thành”
Cảnh Hoài nhìn cậu, nghe thế chỉ gật đầu, ý bảo cậu nói tiếp đi.
Đôi mắt Dụ Phong lóe lên ánh sáng khó lòng kiềm nén: “Với cả anh muốn hỏi em, em có thể tha thứ cho anh không?”
Sự chờ mong in hẳn lên trên mặt.
Anh nở nụ cười, không có vẻ trào phúng, ấy chỉ là một nụ cười mỉm bình thường mang theo chút bắt đắc dĩ: “Không thể”
Hai tiếng, đánh nát hết thảy ảo tưởng trong lòng Dụ Phong.
Cu cậu ngơ ngác đứng yên hồi lâu, lần thứ hai mở miệng giọng nói đã nghẹn ngào: “Vậy anh phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”
Dụ Phong nghiêm túc nhìn anh, như người bệnh trúng độc mãn tĩnh vừa biết được phương thuốc cứu chữa, chỉ muốn liều mình trị bệnh.
Nhưng cậu nghe thấy anh đáp lại: “Sự kiện ấy tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Kể cả tôi có đang là bạn của cậu thì chuyện này cũng không thể tha thứ đâu”
Thái độ của anh vừa thẳng thắn vừa sắc bén: “Sau khi làm ra lỗi lầm, không thể lấy một câu xin lỗi hay một chút đền bù ra để coi như chưa có chuyện gì phát sinh. Nguyên lí này không phải thứ vạn năng, ít nhất nó không có tác dụng với tôi đâu Dụ Phong à”
Người kia cuống lên, muốn giải thích: “Anh…”
Cảnh Hoài cắt lời cậu: “Hi vọng những ngày tháng sau này cậu không còn giẫm vào giới hạn nguy hiểm nào nữa. Nếu tôi có trở thành bài học kinh nghiệm cho cậu, tôi cũng rất vui lòng gánh vác trách nhiệm”
Dụ Phong không còn lời nào để nói.
Ngày trước trẻ người non dạ, ỷ vào sự thiếu hiểu biết đi phá phách khắp nơi, cuối cùng đã phải nhận lấy kết quả.
Cậu cúi đầu, đưa ra thỉnh cầu: “Vậy anh có thể, ôm em một cái không?”
Cảnh Hoài tiến lên một bước rồi vươn tay ra: “Bắt tay đi, ôm sẽ khiến ông xã tôi ghen mất, xin lỗi nhé”
Cậu hoàn toàn tử bỏ tia hi vọng ngoan cường cuối cùng.
Cảnh Hoài thật sự không muốn tha thứ cho cậu.
Sự áy náy của cậu chả thể nào xóa đi tội ác ngày xưa, dấu ấn này sẽ theo cậu cả đời.
Cuối cùng cậu cũng vươn tay, đoan đoan chính chính nắm lấy tay anh.
Trước khi kiểm vé, Dụ Phong cứng giọng nói: “Em nhất định phải hạnh phúc đấy, nếu Quý Tĩnh Duyên không đối tốt với em, em hãy đi tìm anh…”
Cảnh Hoài mỉm cười thật nhẹ, khẳng định chắc nịch: “Cảm ơn cậu, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu”
—
Trước kì nghỉ năm mới, hội nghị thường niên của tập đoàn Vân Tích lại chuẩn bị diễn ra. Cuộc hội họp này yêu cầu sự tham gia của toàn bộ các công ti chi nhánh nên cao ốc Vân Tích dành riêng một tầng lầu để trang hoàng thành phòng họp có sức chứa lên đến năm nghìn người. Sau hội nghị thường niên sẽ là kì nghỉ Tết.
Ở hội nghị thường niên những năm trước, bởi vì lần nào các vị quản lí cấp cao cũng bị lột một lớp da nên cho dù không bị quát mắng gì họ cũng sẽ luôn tự động cảm thấy năm vừa rồi là một năm không tốt.
Nhưng mà năm nay thì không giống vậy, trợ lí Từ mời ông chủ nhỏ tới chống lưng cho họ. Giờ này người ta đang nghỉ ngơi trên phòng nghỉ lầu hai.
Khoảnh khắc trông thấy trợ lí Từ dẫn ông chủ nhỏ vào phòng, các bậc tai to mặt lớn đã trải qua vô số mắm muối cuộc đời cũng phải chảy hàng lệ cảm động. Lúc chạm mặt Từ Vấn, họ chỉ hận không thể hóa tấm lòng cảm kích thành cờ thưởng in chữ “Người tốt bình an cả đời” để tặng cho y.
Vậy nên dù không khí trong tập đoàn vẫn rất bận rộn nhưng vẻ mặt mọi người đã thả lỏng hơn nhiều, khác hẳn tình cảnh bi thảm của mấy năm trước.
Cảm ơn trợ lí Từ, cảm ơn ông chủ nhỏ, ân đức lớn lao, đời này không quên.
Trường đại học đã cho sinh viên nghỉ, mà anh mới chỉ nghe qua chứ chưa được thấy hội nghị thường niên của Vân Tích nên khi Từ Vấn vừa gọi điện anh đã đồng ý luôn.
Thuận tiện nhìn xem người đàn ông nhà mình uy phong cỡ nào.
Nội dung hội nghị Cảnh Hoài không hiểu gì hết trơn, lúc các quản lí nói chuyện với người phụ trách anh gật gù mơ màng, chỉ khi nghe được những vấn đề liên quan đến sinh hoạt thường ngày của mình mới nâng cao tinh thần.
Bấy giờ anh mới biết, à, hóa ra món này do Vân Tích sản xuất; ồ, té ra người tổ chức hoạt động là người này…
Cảnh Hoài đánh cái ngáp dài, qua cánh cửa kính tầng hai, anh chỉ có thể thấy biển người đen nghịt phía dưới.
Hàng đầu là các quản lí cấp cao và cổ đông của Vân Tích, Quý Tĩnh Duyên ngồi ở vị trí chính giữa. Từ góc độ hiện thời, anh chỉ loáng thoáng mái tóc gọn gàng của hắn thôi.
Cửa phòng bị gõ vang, nhân viên công tác bưng khay đồ ăn vặt cùng trái cây đi vào và cười với anh: “Cậu Cảnh ạ, ông chủ sợ cậu chán nên bảo tôi đưa đồ ăn lên cho cậu. Nếu cậu mệt thì chợp mắt một lát đi, hội nghị lần này sẽ kéo dài đấy ạ”
Thiếu niên khoe hàm răng trắng tinh rồi nói cảm ơn.
Bộ dáng xán lạn của anh khiến người nhân viên vui vẻ hơn nhiều.
Ôi, ra đây chính là Bồ Tát sống đấy ư.
Ài lai kịt, ài lai kịt.
Cảnh Hoài không hề hay biết biết được địa vị bản thân anh trong tập đoàn là gì, anh móc điện thoại ra chơi trò chơi, thi thoảng lại nhìn xuống nghe ngóng.
Chả biết đã trôi qua bao lâu, khi điện thoại anh sắp hết pin thì dưới tầng đột nhiên phát ra tràng vỗ tay ầm ầm như sấm. Tâm linh tương thông thế nào, Cảnh Hoài hướng mắt nhìn về phía sân khấu.
Quả nhiên, người vừa lên đài là Quý Tĩnh Duyên.
Hôm nay hắn mặc nguyên cây tây trang màu đen, sơ mi trắng và cà vạt giống y như những người khác. Kẹp cà vạt với khuy măng sét trên cổ tay áo là một bộ, sáng sớm Cảnh Hoài đã tự tay cài cho hắn.
Hai người xem bộ trang sức của Star như vật kỉ niệm nên đã đem đi lưu giữ. Những món Quý Tĩnh Duyên đang dùng này là do Cảnh Hoài lặng lẽ đến cửa hàng bán đồ cao cấp, ngắm lâu thật lâu mới chọn được.
Thời điểm hắn nhận quà, sự kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành niềm sung sướng như đã lường trước được sự tình.
Nói chung là hắn rất vui.
Quý Tĩnh Duyên ngắm nghía món quà trên tay mấy lần rồi cẩn thận cất đi, mãi tới hôm nay mới dám mang ra cho Cảnh Hoài.
“Em giúp tôi cài đi”
Hắn ngồi trên xe lăn, tự mình điều khiển xe đi lên sân khấu.
Cả một phòng đầy người mặc tây trang, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt của hắn đã có thể thể hiện ra khí chất khác hẳn những người kia.
Anh nhịn không nổi bèn giơ điện thoại chụp ngay mấy tấm hình để đăng lên Weibo.
Hiện tại tài khoản cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên đã trở thành kênh khoe khoang tình cảm của anh. Nhưng thật ra anh không đăng nhiều lắm, khi nào chợt nhớ ra hoặc cầm lòng không đặng mới đẩy trạng thái lên.
Đăng ảnh xong anh lập tức tắt máy, ghé vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới như bé con vừa tan học đang chờ người nhà đến đón.
...
Khi hội nghị đi đến hồi kết thì đồng hồ đã điểm tám giờ tối, song Cảnh Hoài vẫn còn say giấc nồng trong phòng nghỉ.
Anh bị người hôn tỉnh.
Đối phương không làm quá, chỉ ôn tồn lưu luyến anh một cách dai dẳng, có lúc sẽ nắn bóp vành tai, có khi lại khẽ cắn lên làn môi anh. Cảnh Hoài bị vòng lặp của những cơn đau nhè nhẹ và cảm giác tê tê truyền tới từng hồi đánh thức.
Trước kia anh không biết Quý Tĩnh Duyên nhiệt tình đến mức này đâu.
Mới thức dậy nên Cảnh Hoài hãy còn nhập nhèm lắm, anh chưa thoát khỏi cơn mê, mơ mơ màng màng nhìn người ngồi bên giường: “Anh làm gì á”
Do chưa tỉnh táo nên giọng anh nghèn nghẹn.
Quý Tĩnh Duyên bị dáng vẻ của anh chọc cười, hắn gõ gõ lên mu bàn tay anh: “Về nhà thôi”
Cuối cùng linh hồn anh cũng bay về, ngó ra ngoài cửa, phòng hội nghị lớn đã không còn bao người.
“Mọi người về hết rồi ạ?”
“Ừ, về thôi, dì giúp việc đã làm món em thích ăn”
Đôi mắt lơ mơ của ai đó tức khắc sáng bừng lên: “Có sách bò hầm không ạ?”
Sách bò hầm
“Không có” Mặt hắn đượm vẻ thong dong: “Khoảng thời gian này em đừng ăn cay”
Cảnh Hoài có hơi thất vọng, song chỉ đành lí nhí một câu: “Vầng ạ”
Anh xoay người ngồm xổm xuống trước mặt hắn trước khi ngẩng đầu.
Quý Tĩnh Duyên hiểu ý anh, nâng đầu anh lên rồi tỉ mỉ thơm thơm.
Lúc hai người ra cửa, Cảnh Hoài mới phát hiện Từ Vấn đang đứng chờ bên ngoài.
Hồi tưởng lại động tĩnh họ vừa phát ra trong phòng, Cảnh Hoài không chắc liệu anh có tạo tiếng vang gì không, hẳn là không có đâu?
Từ Vấn tươi cười chào hỏi anh: “Cậu Cảnh”
Anh cũng đáp lại y một nụ cười, ngoài mặt thì trấn định tự nhiên nhưng đôi tay đặt trên bả vai hắn đã căng cứng.
Thiếu niên yên lặng trách cứ, tại sao anh không nhắc nhở em bên ngoài có người.
Người kia bình tĩnh không chút sóng gợn, nói với Từ Vấn: “Anh tan tầm đi, bên dưới có vệ sĩ, chúng tôi tự đi về được”
“Không sao đâu ạ, dù sao tôi cũng muốn xuống tầng”
Sau khi đưa hai người lên xe xong y mới rời đi.
Cảnh Hoài nhìn theo bóng y qua gương chiếu hậu, lười biếng dựa lên ghế rồi thắc mắc: “Chắc Từ Vấn đi theo anh lâu lắm rồi nhỉ?”
“Từ khi tôi tiếp nhận Vân Tích” Quý Tĩnh Duyên để mười ngón tay của họ đan cài vào nhau, lòng bàn tay hắn cọ xát lên ngón áp út anh: “Y sẽ không nói bừa đâu”
Thiếu niên cứng họng, trợn mắt nhìn hắn: “…Em không có ý đó”
Hắn gật đầu: “Tôi biết, em không thẹn thùng”
Cảnh Hoài: “...”
Quý Tĩnh Duyên rút bên tay đang vuốt ve ngón đeo nhẫn của anh ra để chỉ vào tai anh: “Nơi này cũng không hồng”
“...”
Má.
Cảnh Hoài giận dữ: “Em chỉ muốn nhắc anh đừng quên tăng lương cho người ta thôi!”
—
Đêm Giao thừa hôm ấy, Quý Tĩnh Duyên từ chối tất cả lời mời tiệc tùng của người quen, lí do ngắn xíu mà ẩn ý rõ nhiều—— Ở nhà ăn Tết cùng em xã của mình.
Câu này vừa thốt ra đã làm các cây cao bóng cả trong giới thượng lưu hoảng hốt ghê hồn.
Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây hả???
Ngoài hai người ra còn nhóc Cảnh Vân được mời đến chung vui.
Cảnh Lam bận công tác. Đây là hoạt động quốc dân đầu tiên sau khi cô ra mắt nên cô bắt buộc phải tham dự, lát nữa mở kênh phát trực tiếp là có thể trông thấy người.
Buổi sáng dì giúp việc đã nhào vỏ bánh và trộn nhân nên bây giờ Cảnh Hoài chỉ cần dạy hai em bé lớn xác cách gói sủi cảo là xong.
TV trong phòng khách đang phát chương trình âm nhạc Tân Xuân, bức nền đỏ làm mùa đông ấm áp hẳn lên.
Ba người vừa gói sủi cảo vừa nói về dự định sau này.
Cảnh Vân: “Sang năm tốt nghiệp xong em sẽ đến công ti của anh Quý, tương lai của em dựa hết vào anh đấy”
Quý Tĩnh Duyên gật đầu: “Tôi đã sắp xếp cương vị cho cậu rồi, cậu đến công ti báo danh là được”
Cảnh Hoài giáo huấn cậu: “Vào đó rồi nhớ phải khiêm tốn kiên định đi từ tầng chót đi lên, cậu dám chơi đặc quyền, anh sẽ là người đầu tiên đánh đòn cậu”
Cu cậu nhanh nhẹn né tránh ngón tay dính bột của ông anh cả, hừ một tiếng: “Ai dám đi cửa sau với anh chứ, em cúi đầu kiếm cơm từ anh Quý, anh Quý lại cúi đầu xin cơm của anh mà”
Anh nhíu mày: “Tết nhất đừng treo mấy câu quỳ xin trên miệng”
Quý Tĩnh Duyên cười nói: “Tiểu Vân nói cũng không sai”
Hắn đặt mấy viên sủi cảo hình dáng không đồng đều xuống trước mặt anh: “Đến lúc đó còn phiền ông chủ Cảnh nấu thêm hai cái”
Cảnh Vân ăn vóc học hay: “Phiền ông chủ Cảnh ạ”
Cảnh Hoài không nhịn nổi nụ cười: “Không để hai anh em chết đói đâu”
Thời điểm Xuân Vãn bắt đầu chiếu, ba người xếp hàng ngồi yên trên sô pha, theo chân người dẫn chương trình đi cảm thụ không khí Tết đến xuân về. Trông thì có vẻ xem chăm chú lắm, nhưng thật ra người trên TV nói gì họ cũng không biết.
Cho dù thế, họ vẫn thấy hạnh phúc lắm.
Đã rất lâu rồi Quý Tĩnh Duyên chưa được đón Tết ở nhà, những năm qua nếu không phải quay cuồng trong các hoạt động thì chính là lẻ loi một mình với tiếng nhạc trên TV. Hắn không cảm thấy gì hết.
Tết trong mắt hắn cũng chỉ là một ngày lễ nhàm chán mà thôi.
Nhưng năm nay thì khác, căn hộ to đùng đã được khoác tấm áo mới, hai thanh niên trẻ tuổi Cảnh Hoài và Cảnh Vân dán nào là câu đối, chữ phúc rồi đèn lồng hoa. Trên cửa sổ sát đất cũng đầy nhóc tranh chữ, trong đó có tận hai chữ được hắn tự tay dán lên lúc đang tập đứng. Một trải nghiệm mới lạ đã lâu hắn không trải nghiệm.
Bữa cơm Tất Niên rất là phong phú, trên bàn bày ba chén rượu, trừ Quý Tĩnh Duyên ra thì hai người còn lại không biết uống rượu, chén rượu không lớn mà mãi vẫn chưa cạn.
Nhưng dù sao họ cũng là em nhỏ, không sao hết.
TV đang phát tiểu phẩm hài kịch, hai diễn viên chính là cặp đôi nghệ sĩ rất được lòng người dân.
Cảnh Hoài mặc chiếc áo ngủ tình nhân, yên vị ngay bên cạnh hắn. Anh cởi dép, co chân ngồi trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV trong khi đôi móng vuốt bận mân mê ngón tay hắn.
Anh nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay hắn, lúc thì gảy móng tay, lúc thì nhào nặn như thể đang nghịch đồ chơi đất sét, không giây nào ngừng nghỉ.
Ánh mắt Quý Tĩnh Duyên dán lên những ngón tay anh từ lúc nào chẳng hay.
Nhưng mà thiếu niên quá chú tâm vào TV, không hề phát giác được ánh mắt của người ngồi bên. Lúc hưng phấn còn kéo tay hắn lên vỗ vỗ liên hồi vào tay anh để tạo ra tràng pháo tay rồi cười đến là vui tươi thích chí.
Không hiểu sao hắn cũng cười rộ theo anh.
Hết tiểu phẩm hài là bài hát được cả một tập thể cùng hòa ca, trong đó có Cảnh Lam.
Thời điểm cô gái nhỏ lên đài, hai đứa nhóc họ Cảnh cực kì ăn ý lôi điện thoại ra, hướng về phía màn hình và ấn quay video. Có lẽ do tác dụng của chất cồn nên Cảnh Hoài hào hứng hơn ngày thường nhiều lắm, anh chỉ vào TV, reo lên cho Quý Tĩnh Duyên cùng nghe.
“Nhìn nè, Cảnh Lam nè, ẻm là em gái em đấy, quá là tiền đồ!”
“Em ấy siêu đỉnh, lên hẳn Xuân Vãn! Còn đứng hàng đầu!”
Khóe miệng hắn cong lên, đứa nhỏ nói câu nào hắn sẽ lập tức trả lời anh câu ấy, kiên nhẫn cực kì.
Cảnh Hoài quay xong mới phát hiện anh đã nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, đại đa số là tin nhắn mẫu nhưng dù sao cũng có vài phần hơi thở Tết.
Anh chợt nhoẻn miệng cười.
Quý Tĩnh Duyên hỏi: “Em cười gì thế?”
Anh đưa máy cho hắn xem: “Từ Vấn nhắn tin cảm ơn em vì đã thổi gió bên gối anh, làm anh tăng tiền lương cho y”
Đối phương cũng cười: “Y không cảm ơn tôi mà lại đi cảm ơn em, vô lí”
“Tất nhiên là phải cảm ơn em rồi, gió bên gối anh do em thổi mà”
Thế mà hắn lại đáp rằng: “Em chưa từng thổi gió bên gối tôi”
Trong giọng nói có tí ti sự tiếc nuối.
Cảnh Hoài có đang lắc lư trên vạch kẻ giới hạn giữa tỉnh táo và mê mang cũng nhanh nhạy nắm bắt được cảm xúc mẫn cảm của hắn.
Anh quay đầu, lạch bạch tiến lên mấy bước: “Vậy đêm nay em thổi thổi cho anh na?”
Trên người thiếu niên còn thoảng hương rượu, không hề khó ngửi mà ngược lại còn mang mùi vị độc đáo riêng.
Đôi mắt trầm xuống, hắn gật đầu: “Được”
Khi kim đồng hồ điểm vào con số mười một Cảnh Vân đã không thể cầm cự thêm, lúc còn ở nhà họ Cảnh cậu chưa từng đón giao thừa, huống chi vừa nãy còn uống rượu nên cơn buồn ngủ tới rất nhanh, chào hỏi với hai anh trai xong đã chui vào phòng khách ngủ khì.
Cảnh Hoài cũng buồn ngủ không chịu được, mái đầu gật gù như gà mổ thóc.
Quý Tĩnh Duyên nhìn mà xót cả lòng: “Đi ngủ đi em, mười hai giờ tôi vào sau”
Anh ngáp một cái nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần, em muốn thức cùng anh cơ”
Cảm giác ấm áp nháy mắt bao trùm lấy hắn, Quý Tĩnh Duyên không khuyên anh nữa. Hắn điều chỉnh cho thiếu niên tựa vào vai hắn để anh chợp mắt chốc lát, hứa mười hai giờ sẽ gọi anh dậy.
Cảnh Hoài ngoan ngoãn nghe lời, trước khi nhắm mắt còn không quên đăng Weibo chúc mừng năm mới với giang cư mận.
Giấc ngủ này anh ngủ không yên, không biết tại sao anh cứ mơ về tình tiết câu chuyện trong nguyên tác, cảnh Quý Tĩnh Duyên đứng trên tầng cao rồi đột ngột nhảy xuống được khắc họa đặc biệt sắc nét.
Anh bị dọa tỉnh, lúc mở mắt ra mặt anh trắng bợt như giấy. Rồi anh chợt phát hiện bản thân đang nằm trên sô pha, mà Quý Tĩnh Duyên đã chẳng còn ngồi cạnh anh.
Cảnh Hoài vẫn chưa thoát khỏi cơn mê, anh dáo dác nhìn quanh thì thấy hắn chống gậy đứng ngoài ban công, thân thể tựa vào lan can.
Cảnh tượng ngoài đời trùng khớp với cảnh tượng trong mơ.
Thiếu niên bất chấp tất cả, vội vã lao ra ôm siết lấy vòng eo của hắn, cánh tay anh run lẩy bẩy.
Cảm nhận được sự bất an của anh, Quý Tĩnh Duyên chầm chậm xoay người: “Làm sao vậy?”
Cảnh Hoài thở hổn hển rất lâu mới bình tĩnh lại.
“Không sao ạ” Anh không muốn kể hắn nghe những chuyện không hay giữa lúc đón năm mới: “Chỉ là vừa mở mắt không thấy anh đâu nên em hơi sợ”
Người kia che phủ lên bàn tay đang vòng qua eo hắn, tỏ ra có lỗi: “Lần sau sẽ không như thế nữa”
Thiếu niên cúi đầu, rầu rĩ ứng thanh.
TV trong phòng khách truyền đến tiếng đếm ngược.
Cảnh Hoài sửng sốt chớp mắt, thì ra đã muộn thế rồi à.
Tiếng chuông báo hiệu năm mới rền vang, người bên ngoài đồng thời đốt pháo ăn mừng.
Năm mới đến rồi.
Anh không nghĩ ngợi nhiều, kiễng chân thơm lên môi người đối diện.
Màn đêm nơi xa sáng như ban ngày, muôn ngàn bông pháo rực rỡ sắc màu nở rộ trong đêm đen.
Dưới ban công nho nhỏ, hai người nồng nàn gắn kết giữa những chiếc hôn.
“Chúc mừng năm mới” Người tách ra trước tiên là Quý Tĩnh Duyên, hắn ôm thiếu niên vào lòng, đầu vùi sâu vào cổ anh rồi trao anh nụ hôn mới thành kính vô cùng.
Hắn nói: “Cảnh Hoài, anh yêu em”
Cảnh Hoài run lên thật nhẹ, được hắn ôm cứng vào lòng như trân bảo khiến cả người anh nóng ran.
“Chúc mừng năm mới” Anh cong môi cười: “Em cũng yêu anh, Quý Tĩnh Duyên”
Từ một đất nước khác, em tiến đến nơi đây để yêu anh.
Hết chương 47
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất