Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 56
Ánh sáng đỏ sậm bao phủ hành lang chật hẹp yên tĩnh.
Vô số hành lang đan xen chằng chịt đã bị vặn vẹo biến thành hình dáng khác hẳn so với trí nhớ, tạo thành bản đồ phức tạp cực kỳ phù hợp cho việc đánh lén và chiến đấu.
Từ phía xa xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng giao tranh kịch liệt giữa streamer.
Tiếng bước chân lộn xộn, tiếng vang quái dị mỗi khi sử dụng đạo cụ, dư âm thiên phú mỗi khi kích hoạt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười của lũ quỷ quái vào trong cuộc chiến.
Vô số âm thanh trộn lẫn vào nhau vang vọng khắp hành lang tối tăm chật hẹp, khiến cho người nghe cảm thấy da đầu tê rần. Tìm truyện hay tại — TRЦмtrцуeИ . V n —
Tô Thành nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, máu nóng trong người đập vào màng tai phát ra tạp âm ù ù.
Ôn Giản Ngôn nói rất đúng.
Khi độ khó của phó bản tăng lên, có thể thấy rõ Phòng livestream Ác Mộng đang thúc đẩy "sự cạnh tranh" giữa streamer một cách vừa công khai vừa ngấm ngầm.
Hoặc nói đúng hơn là... "chém giết".
Cho dù là sự tồn tại của [Bàn tay chỉ dẫn] hay là cơ chế phó bản, tất cả chúng đều là chất xúc tác cho trận hỗn chiến xảy ra.
Vả lại trong tay họ cũng có Tỏa Hồn Đàn, dù cho không hề chủ động tham gia trận hỗn chiến này thì dưới tiền đề đạo cụ Bàn tay chỉ dẫn tồn tại, sớm muộn gì bọn họ cũng trở thành con mồi của các tiểu đội streamer khác.
Chủ động tấn công là cách tốt nhất.
Thỉnh thoảng cảnh tượng trước lúc chia tay Ôn Giản Ngôn lại lóe lên trước mặt.
Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, chàng trai nheo cặp mắt màu hổ phách chuyên chú nhìn anh ta, bên môi nở nụ cười nhẹ, ánh sáng lung linh trong trẻo nhảy nhót nơi đáy mắt hắn. Ẩn sâu trong đó là thứ ánh sáng quen thuộc khiến Tô Thành cảm thấy phát run, mang theo cảm giác ngây thơ nguy hiểm:
"Chúng ta cứ khuấy nước đục thêm chút nữa, như vậy bọn họ sẽ không còn nhớ đến việc đuổi giết chúng ta."
Hiển nhiên, Tô Thành làm được.
Theo lời nhận xét của Ôn Giản Ngôn, Tô Thành là "dân lừa đảo tay mơ không biết nói dối cũng chẳng biết diễn kịch", mặc dù nếu dạy dỗ tốt vẫn còn không gian phát triển rất rộng, nhưng bây giờ tốt nhất vẫn nên khởi đầu bằng vài nhiệm vụ đơn giản.
Tuy rằng Tô Thành không có ý kiến về việc phân công, song anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ...
Nói thế nào nhỉ, cứ như tương lai anh ta có thể biến từ tay mơ thành tay già đời lão luyện?
Nhìn Ôn Giản Ngôn nghiêm túc chỉ dạy Tô Thành, khán giả trong phòng livestream Tô Thành tỏ vẻ vô cùng đau đớn:
"Hết rồi, streamer bị dạy hư rồi."
"Hu hu hu hu hu, rõ ràng phó bản đầu tiên vẫn là bé con ngây thơ đáng yêu của chúng ta, thế mà nhoáng cái đã bị tên chó lừa đảo kia lôi vào con đường tà đạo lệch lạc."
"Gần mực thì đen gần đèn thì rạng."
Chính bởi lý do nghe qua có vẻ kỳ lạ này nên nhiệm vụ Ôn Giản Ngôn giao cho Tô Thành không quá phức tạp.
Trên người Tô Thành mang theo tiền giấy cùng Tỏa Hồn Đàn hàng thật giá thật, cũng chính là đống xương người bị nhét vào hộp bánh quy, chỉ có như vậy thì sự tồn tại của hai đạo cụ mới che đậy được lẫn nhau.
Dù sao, mặc dù [Bàn tay chỉ dẫn] có thể chỉ ra vị trí của đạo cụ ẩn nhưng nó không thể báo cho người dùng biết cụ thể là gì, cũng như sẽ không thông báo cấp bậc cụ thể của đạo cụ đó.
Quan trọng hơn là, nó còn có một cơ chế tạo cho mọi người rất nhiều không gian phát huy.
Bàn tay chỉ dẫn cấp thấp chỉ định vị được vị trí đạo cụ ẩn cấp bình thường khi streamer ở gần đạo cụ. Bàn tay chỉ dẫn trung cấp có thể được streamer chủ động kích hoạt, định ra vị trí đạo cụ ẩn cấp khó hoặc dưới cấp khó. Về phần rốt cuộc nó sẽ dẫn streamer đến đạo cụ cấp nào thì... lấy nguyên tắc gần nhất làm chuẩn... cái nào gần nhất liền chỉ cái đấy.
Do đó, nhất định đám streamer sẽ dùng bàn tay chỉ dẫn cấp trung.
Lúc trước Ôn Giản Ngôn đã đem khái niệm "đồng tiền giấy" là đạo cụ ẩn cấp khó cấy vào đầu Trần Mặc và Vương Hàm Vũ. Cho nên sau khi Tô Thành hiện thân, bọn họ sẽ theo bản năng cho rằng thứ mà bàn tay chỉ dẫn ám chỉ chính là tiền giấy trên người anh ta mà không ngờ rằng thứ anh ta mang thực sự là Tỏa Hồn Đàn.
"Nhưng nếu hai streamer cùng nhóm mua hai bàn tay chỉ dẫn cấp bậc khác nhau thì sao?" Tô Thành hơi lo lắng hỏi: "Thế chẳng phải là kế hoạch sẽ bại lộ?"
Nếu hai bàn tay chỉ dẫn đều chỉ cùng về một hướng, vậy thì chắc chắn đạo cụ ẩn này là cấp bình thường, còn nếu nó chỉ hai hướng khác nhau, vậy thì một cái bình thường một cái cấp khó.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu: "Bọn họ tiếc của."
"Bàn tay chỉ dẫn là đạo cụ duy nhất bị hạn chế mua sắm trong phó bản, mỗi streamer chỉ có thể mua một lần, nếu mua cấp trung thì không thể mua cấp thấp. Bàn tay chỉ dẫn lại lấy nguyên tắc gần nhất làm chuẩn, nếu đạo cụ ẩn trước mặt thật sự là đạo cụ ẩn bình thường, cộng thêm nguyên tắc kích hoạt bàn tay chỉ dẫn lại là ở gần, như vậy, tiểu đội bọn họ không chỉ lãng phí một lần sử dụng đạo cụ mà còn đem cơ hội mua bàn tay chỉ dẫn cấp trung ném vào bàn tay chỉ dẫn cấp thấp."
Tô Thành bừng tỉnh: "Tôi đã hiểu rồi."
"Còn cậu thì sao?" Anh ta hỏi tiếp.
"Tôi?"
Ôn Giản Ngôn híp mắt khẽ cười. Hắn nhẹ nhàng ước lượng bình gốm đen xì chứa đầy vụn bánh quy trong tay, chuỗi vòng hạt màu đỏ dưới ống tay áo lóe sáng.
Hắn thì thầm, gần như là hào hứng đáp:
"Tất nhiên thêm dầu vào lửa chứ còn sao nữa."
Bởi vì bên trong phó bản chỉ có năm đạo cụ, bản thân Tỏa Hồn Đàn đã chiếm ba vị trí, cho nên ắt hẳn phẩm cấp ba Tỏa Hồn Đàn cũng không giống nhau. Tuy nhiên cụ thể có mấy cái cấp thường, mấy cái cấp khó, có cấp truyền kỳ hay không thì không ai biết trước.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ nhánh cấp khó thì nhất định phải tập hợp đủ ba Tỏa Hồn Đàn. Dưới tình huống nhiều đội ngũ cùng tham gia trận chiến cướp đoạt, chuyện này thật sự quá khó.
Nói cách khác, cho dù bọn họ cướp được Tỏa Hồn Đàn cấp thường nhưng không gom đủ hai cái còn lại thì nhiệm vụ nhánh cấp khó cũng không hoàn thành.
Nhưng nếu Tỏa Hồn Đàn bọn họ cướp được từ cấp khó trở lên, như vậy mọi chuyện cũng sẽ khác hẳn. Bọn họ có thể mang nó ra ngoài phó bản, biến nó trở thành đạo cụ của riêng, cho nên dù không gom đủ ba cái cũng không trắng tay trở về.
Trong tay Ôn Giản Ngôn có đạo cụ ẩn cấp khó do mẹ chồng tặng, do đó, chỉ cần mượn điểm mù và góc chết thị giác một cách tinh vi là hắn có thể ngụy trang chiếc bình rỗng trong tay mình thành Tỏa Hồn Đàn cấp khó.
Khi ấy, giá trị của con bài này sẽ tăng gấp bội.
Tô Thành: "..."
Anh ta hít sâu một hơi, từ từ nói ra nghi hoặc trong lòng: "Cậu... cậu không lo mình sẽ đắc tội nhiều công hội hơn sao?"
Ôn Giản Ngôn vô tâm nhún vai: "Anh quên rồi à? Bây giờ trong mắt những kẻ bên kia tôi chính là người Ám Hỏa."
Khóe miệng Tô Thành giật giật: "Nhưng cậu không sợ Ám Hỏa..."
"Đừng lo." Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm đáp: "Dù sao Ám Hỏa cũng có thù hằn với tôi, nhiều thêm chút nữa cũng chẳng sao, lợn chết không sợ nước sôi*."
Tô Thành: "..."
Mặc dù biết lời hắn nói đều là giảo biện, nhưng không hiểu sao anh ta lại không vặn được câu nào.
*
Trước khi quyết định hành động, Ôn Giản Ngôn đã mua vài cái áo choàng ẩn nấp. Kết hợp với sự giúp đỡ của bàn tay chỉ dẫn, hắn đã chạm tới một chút thông tin của những đội ngũ khác trong bản đồ.
Ít nhất ba đội, một trong số đó có đồng đội cũ của họ là Vương Hàm Vũ và Trần Mặc. Việc trong tay họ có Tỏa Hồn Đàn hay không cũng không liên quan đến kế hoạch của hắn, chỉ cần Tô Thành đem "sự thật" kia nói cho bọn họ cũng đủ thu hút giá trị cừu hận.
Hai đội còn lại cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Ôn Giản Ngôn lợi dụng bàn tay chỉ dẫn, lựa chọn tiếp xúc với một đội khác cũng không có Tỏa Hồn Đàn.
Chỉ có như vậy hắn mới tạo được đủ loại tin xấu, thuyết phục đối phương tin vào thông tin mà mình cung cấp.
"Ý của cậu là..."
Đội trưởng nhíu mày, nét mặt trở nên nghiêm túc: "Đội ngũ bên kia đã tập hợp đủ hai Tỏa Hồn Đàn?"
"Đúng thế."
Chàng trai khẽ cụp mắt xuống.
Mặc dù giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng từ trong tiết tấu cắn nhả chữ lại lộ ra sự ẩn nhẫn lạnh lùng: "Tôi cùng người trong công hội tiến vào phó bản, nhưng anh xem đi, bây giờ tiểu đội chỉ còn mình tôi."
Ôn Giản Ngôn ngước mắt, ánh đèn đỏ sậm nhảy nhót trong đáy mắt hắn: "Tôi hiểu rất rõ tình huống lẻ loi hiện tại của bản thân. Lấy thực lực bây giờ mà nói, tôi không có khả năng thắng trong cuộc cạnh tranh lần này. Cho nên thay vì góp chân xen vào, không bằng tôi mau chóng rời khỏi nơi đây, bảo vệ mạng sống an toàn quan trọng hơn hết."
Hắn khẽ mỉm cười, nhưng chiếc bình gốm đen xì trong bàn tay hắn lại tỏa ánh sáng lạnh băng yêu dị:
"Tôi hiểu rất rõ đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Cho nên tôi có thể giao Tỏa Hồn Đàn trong tay mình cho các người... nếu như các người nguyện ý dùng gương bà Văn làm vật trao đổi."
Hành lang sâu hút chìm vào khoảng lặng.
Đám streamer phía đối diện lặng lẽ đánh giá nhau, bầu không khí như đông lại, ẩn sâu dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài là sự cất nhắc kỹ lưỡng, một sự nguy hiểm vô hình đang hiện hữu trong không trung.
"Tất nhiên, mấy người cũng có thể chọn cách giết tôi rồi cướp Tỏa Hồn Đàn."
Âm cuối của hắn kéo dài kèm theo nụ cười trên môi, ánh mắt thản nhiên không chút gợn sóng tựa như vực sâu hun hút: "Chẳng qua, trước khi đến đây tôi đã có chuẩn bị trước... cho nên, mấy người chắc chắn muốn quấn lấy tôi ngay thời điểm này? Mặc cho hai đội ngũ khác như hổ rình mồi thừa cơ ngư ông đắc lợi?"
Mấy đội viên mờ mịt liếc mắt nhìn nhau.
Không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến cách đó. Nhưng nếu những lời kẻ kia vừa nói là thật, dưới tình huống toàn đoàn bị diệt mà hắn vẫn có thể sống sót chạy thoát, vậy thì chứng tỏ thiên phú của tên streamer này rất cao hoặc cũng có thể là kẻ đáng gờm.
Hơn nữa không chừng hắn còn bài tẩy chưa lật nên mới ngang nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy.
Dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì cũng rất dễ dẫn đến tình huống khó lường. Đối phương không chỉ có thể lẩn trốn thành công cùng Tỏa Hồn Đàn mà thậm chí trong quá trình này, hắn có thể khiến hai tiểu đội khác xác định vị trí bọn họ đang đứng, sau đó giáp công hai mặt.
Bây giờ ba bên đang kìm kẹp nhau để giữ cân bằng, bên nào hành động thiếu suy nghĩ trước có thể sẽ bị biến thành mục tiêu vây công.
Hơn nữa... trong đội bọn họ không chỉ có một tấm gương bà Văn giao cho. Bởi vì đội ngũ hiện tại của họ được gộp từ hai tiểu đội, mỗi đội đều lần lượt gặp bà Văn và nhận được một chiếc gương từ tay bà ta.
"Tất nhiên, nếu như mấy người không cần thì tôi đoán chắc vẫn còn đội khác nguyện ý trao đổi cùng tôi."
Chàng trai nhướng mày:
"Tôi chỉ muốn sống qua màn, không muốn nảy sinh xung đột với người khác. Hơn nữa... tôi có thể cung cấp bất kỳ thông tin nào về đội ngũ từng xảy ra xung đột với chúng tôi."
Hắn cười mỉa nói: "Mặc dù điều tôi muốn nhất là rời khỏi đây, nhưng có thể chơi khăm lũ kia một vố trước khi đi cũng đủ rồi."
*
"Rì rì."
Điện thoại di động trong túi rung ba lần rồi dừng lại.
Tô Thành biết đó là tín hiệu Ôn Giản Ngôn gửi cho mình.
Anh ta hít sâu một hơi bình tĩnh, sau đó loạng choạng tiến lên phía trước túm ống áo Vương Hàm Vũ: "Anh, tôi có thể nói chút chuyện với anh không?"
Vương Hàm Vũ quay đầu thấy đồng tiền vàng xuất hiện trong tay đối phương. Hắn ngẩn người mất mấy giây, sau đó một tia tham lam xẹt qua đáy mắt.
"Cậu nói đi, có chuyện gì vậy?"
Vương Hàm Vũ ân cần hỏi han.
Trong phòng 1304, Ôn Giản Ngôn đang nghiêng người dựa vào tường.
Hắn lẳng lặng đứng im chờ đợi, tựa như chiếc bóng ẩn mình trong tối, hòa mình vào giữa màn đêm xung quanh.
Chẳng mấy chốc, một loạt tiếng bước chân dồn dập đến gần.
Mặt mày Tô Thành tái nhợt xuất hiện trước cửa, nhịp thở có chút rối loạn, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi.
"Mọi chuyện ổn chứ?"
Ôn Giản Ngôn hỏi.
Tô Thành ổn định nhịp thở, đứt quãng đáp: "Tạm, tạm ổn."
"Tiền giấy đưa ra ngoài chưa?"
Tô Thành gật đầu: "Rồi. Theo lời cậu nói tôi đã đưa đồng tiền giấy cho streamer cậu từng bắt chuyện lúc trước, hy vọng lúc sau chúng ta trốn được."
Nếu anh ta không đưa "đạo cụ" trong tay ra ngoài thì nhất định sẽ bị những streamer khác nhìn chằm chặp.
Sau khi giao đồng tiền giấy làm vỏ bọc ra, Tô Thành tiếp tục chủ động phô bày hết sạch giá trị lợi dụng của mình. Khi đó, lực chú ý trên người anh ta sẽ nhanh chóng giảm bớt và được chuyển dời lên Vương Hàm Vũ đang giữ đạo cụ.
Chẳng mấy chốc, sau khi dẫn đội ngũ này đến một địa điểm được thống nhất trước bằng cách nói dối mình biết hành tung của Ôn Giản Ngôn, một đội ngũ khác đã xuất hiện trước dựa theo thông tin tình báo của Ôn Giản Ngôn.
Hai bên gặp nhau, một trận hỗn chiến gần như lập tức bắt đầu.
Tô Thành khoác chiếc áo choàng ẩn nấp lên người, nhanh chóng chuồn từ sau lưng.
Anh ta không ngờ có ngày mình làm chuyện đâm bị thóc thọc bị gạo hia mặt này. Tim anh ta đập loạn xạ suốt buổi nói chuyện, tay đổ mồ hôi, thậm chí mãi cho đến khi thấy Ôn Giản Ngôn vẫn còn cảm thấy hãi hùng.
Ôn Giản Ngôn vỗ bả vai Tô Thành, không hề keo kiệt buông lời thưởng thức ca ngợi:
"Giỏi lắm, rất có triển vọng."
Tô Thành: "..."
Xin lỗi, tôi không muốn có loại triển vọng này, cảm ơn.
Anh ta hít sâu một hơi rồi hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm gì?"
Ôn Giản Ngôn móc một tấm gương từ trong túi ra, phía trên phủ một tầng tro nhạt màu. Hắn nhướng mày cười nhếch mép, lắc lắc tấm gương trong tay:
"Trước cứ thử xem có về được không."
Bát quái trong Tỏa Hồn Đàn có cùng nguyên lý với gương bát quái của bà Văn, nhưng có lẽ được bà Văn xử lý qua nên việc sử dụng chiếc gương này dễ dàng hơn nhiều so với việc tiến vào gương quái vật. Chỉ cần một người mang khả năng tâm linh mạnh niệm chú ngữ là xong, nhưng để vào gương quái vật thì cần mượn sức linh thể của nó.
Tô Thành gật đầu hít sâu một hơi: "Được."
Ôn Giản Ngôn là người đầu tiên thử.
Hắn đặt tay lên mặt gương, thong thả lặp lại chú ngữ bà Văn dạy mình. Tuy nhiên sau khi lật qua lật lại mặt gương đọc vài lần, xung quanh vẫn chẳng khác gì ban đầu, cũng chẳng có gì phát sinh.
"Chà, xem ra khả năng tâm linh của tôi không đủ mạnh."
Ôn Giản Ngôn thở dài quay đầu nhìn Tô Thành: "Anh qua đây thử xem nào."
Dù sao Tô Thành cũng có thiên phú tiên tri, nhất định khả năng tâm linh mạnh hơn hắn nhiều. Nếu như anh ta cũng không làm được... vậy Ôn Giản Ngôn chỉ đành vắt óc nghĩ biện pháp khác.
Tô Thành cũng bắt chước dáng vẻ đặt tay lên gương của Ôn Giản Ngôn.
Âm thanh hệ thống thông báo quen thuộc vang lên:
[Ting! Chúc mừng streamer đạt được đạo cụ ẩn (bình thường) trong phó bản!]
[Độ thu thập: 2/5]
Sau đó, Tô Thành có chút ngắc ngứ thì thầm lặp lại chú ngữ quỷ dị, còn chưa niệm xong lần ba thì bỗng cảm thấy trời đất chao đảo, kéo người anh ta vào gương.
Tô Thành loạng choạng như sắp vấp ngã. Anh ta nhanh chóng ngẩng đầu phát hiện bọn họ đã về thế giới nguyên bản, mặc dù ánh đèn bên trong hành lang mờ ảo, nhưng không còn màu đỏ sẫm đáng sợ lập lòe như thế giới kia.
"Chúng ta đã trở lại."
Tô Thành đè nén cảm xúc rạo rực trong lòng, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Lúc này hắn đang trầm ngâm cúi đầu nhìn gương bát quái tên tay:
"Cậu làm sao thế?"
"Tôi chỉ cảm thấy tò mò." Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày: "Tại sao số lượng của nó lại nhiều như vậy?"
Tô Thành mê man hỏi ngược: "Ý cậu là sao?"
Ôn Giản Ngôn nhíu mày chặt hơn: "Có phải chiếc gương này là đạo cụ ẩn cấp bình thường không?"
Tô Thành gật đầu.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên khi chạm vào gương, chắc chắn không có nhầm lẫn.
Nhưng...
Tô Thành sững sờ, lập tức hiểu ra vấn đề: "Ý cậu muốn nói..."
"Đúng vậy." Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn Tô Thành, thong thả nói tiếp: "Muốn vào thế giới bên trong nhất định phải xuyên qua gương bát quái của bà Văn. Hay nói cách khác, bây giờ cứ hai đến ba streamer còn ở trong thế giới kia thì lại có một tấm gương, áng chừng tối thiểu cũng hơn mười tấm."
Thực tế, Ôn Giản Ngôn đã nhận thấy điều này khi tra xét bản đồ và đội ngũ streamer khác, chẳng qua hắn chưa dám kết luận vội.
Dù sao hệ thống cũng nói rõ ràng toàn bộ phó bản chỉ có năm đạo cụ ẩn.
Sau khi đạt thành giao dịch cùng đội ngũ kia và lấy được gương bát quái về tay xong, Ôn Giản Ngôn hoàn toàn chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Gương bát quái là cách giúp họ thoát khỏi thế giới song song và cũng là con đường rút lui của họ. Nếu trong tay họ chỉ có duy nhất một tấm gương này, cho dù kẻ khác có dùng đạo cụ cấp khó dụ dỗ thì họ cũng không dễ dàng đồng ý trao đổi.
Nhưng nó lại là lại một đạo cụ ẩn hàng thật giá thật, hệ thống sẽ không nói dối điều này.
Dựa theo suy luận bên trên, chắc chắn tất cả đống gương bát quái đều là đạo cụ cấp thường... tuy nhiên điều này càng không khả thi.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày quan sát chiếc gương bát quái trong tay hồi lâu, cố gắng tìm ra manh mối từ nó.
Đột nhiên, hắn giật mình móc điện thoại di động trong túi ra.
Ánh sáng đèn pin chiếu gần mặt gương khiến bề mặt nó sáng bóng như mới, thậm chí còn nhìn thấy cả hoa văn tinh tế.
"Cậu phát hiện được điều gì sao?"
Tô Thành hỏi.
Ôn Giản Ngôn không trả lời, chỉ đưa điện thoại cho Tô Thành cầm: "Soi đèn giúp tôi."
Mặc dù Tô Thành không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm điện thoại, chiếu sáng tấm gương bát quái trong tay hắn.
Bề mặt chiếc gương lõm xuống. Dựa theo thuật phong thủy truyền thống thì gương bát quái lồi mới là đạo cụ trừ tà dội ngược sát khí, còn gương bát quái lõm mang nghĩa "thu vào và vay mượn", nếu treo đúng cách có thể hấp thụ tài khí phúc khí, ngược lại dẫn sát chiêu tai.
Hoa văn trên bát quái này vô cùng phổ biến, chính giữa khắc hình Âm Dương Thái Cực, bốn phía bao gồm thiên can địa chi, tiên thiên bát quái, Hà Lạc cửu tinh.
Song...
Ôn Giản Ngôn dùng đầu ngón tay vuốt ve bề mặt đồng thau lạnh lẽo, thong thả cảm nhận từng chút nhấp nhô phía trên.
Hoa văn cực kỳ bình thường, một số đường nét phức tạp khắc bằng nét chìm, giống như vết xước lưu lại do dùng quá lâu, nếu không cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy.
Những hoa văn này xuyên qua thiên can địa chi, hình thành liên kết mơ hồ tựa như...
Một giây sau, đồng tử của Ôn Giản Ngôn bỗng co lại...
Hắn vô thức nín thở, nương theo ánh sáng đèn pin trong tay Tô Thành sờ soạng mặt gương, nhẩm đếm trong lòng...
Một, hai, ba...
......
Mười ba cái. Toàn bộ đều là mười ba, hoàn toàn tương ứng với số tầng lầu.
Nói cách khác, nét chìm trên gương bát quái chính là bản đồ hoàn chỉnh của thế giới bên trong.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn cảm thấy cơn chấn động mạnh từ từ bò dọc sống lưng, suy đoán nảy lên khiến hắn không tự chủ được run rẩy, tóc gáy dựng đứng.
Hắn ngẩng phắt đầu nhìn Tô Thành: "Trong đội ngũ anh tiếp xúc có Tỏa Hồn Đàn nào không?"
Tô Thành bị vẻ mặt nghiêm túc bất thình lình của Ôn Giản Ngôn dọa sợ:
"... Không có, đã xảy ra chuyện gì à?"
Sau khi nhận được đáp án, Ôn Giản Ngôn đanh mặt.
Trừ bọn họ ra thì trong thế giới còn ba đội khác. Nếu như đội của Tô Thành không có cái nào, vậy thì theo lý mà nói... ắt hẳn đội thứ ba kia phải có hai bình.
Nhưng chuyện này thực sự quá khó.
Sau khi tìm thấy chiếc bình, quái vật bên trong sẽ được kích hoạt, các streamer ở gần đó sẽ bị kéo vào thế giới trong gương, cho dù sống sót rời đi cũng bị dịch chuyển đến địa điểm khác.
Cho nên mặc dù hai streamer đã cùng Tô Thành kích hoạt chiếc bình trong phòng 1304, nhưng người cuối cùng chiếm được là Ôn Giản Ngôn.
Nếu không có vòng tay của người mẹ chồng thì hắn cũng không thể quay về phòng 1304.
Hay nói cách khác, chưa chắc người kích hoạt bình và người nhận bình đã cùng một nhóm.
Liệu đám người kia có thể làm được chuyện này trong khoảng thời gian ngắn như vậy không?
Có thể.
Nhưng khả năng đấy rất thấp.
Trừ khi...
Thật ra toàn bộ phó bản không hề có Tỏa Hồn Đàn thứ ba.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Thành: "Tờ giấy anh nhặt trong tay người giấy 1304 viết gì?"
Hắn không cần nghe đối phương trả lời mà tự đáp luôn:
"Để mụ điên kia cút xuống địa ngục, phải không?"
"... Phải." Tô Thành gật đầu.
"Lúc trước chúng ta cứ tưởng mụ điên mà Chu Tú Thanh nhắc đến chính là vợ hắn, nhưng nếu đổi sang một góc độ khác... mụ điên ở đây ám chỉ mẹ hắn thì sao?"
Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn hơi tái trắng, nhưng con ngươi hắn lại sáng rực lạ thường. Dưới cái nhìn chăm chú kia, Tô Thành cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
"Nếu như suy đoán của tôi chính xác, vậy thì thật ra nguyện vọng của Chu Tú Thanh chưa được hoàn thành mới đúng."
"Suy cho cùng, cách chế tác Tỏa Hồn Đàn phỏng theo hai từ: dục vọng và tàn sát.
Hai tháng trước, đứa bé trong vụ 1306 bị luyện thành Tỏa Hồn Đàn.
Một tháng sau, mặc dù tất cả mọi người trong vụ 1304 chết hết nhưng nguyện vọng vẫn chưa hoàn thành, vì vậy không có Tỏa Hồn Đàn mới được tạo ra.
Đẩy lùi thêm một tháng nữa, tức là cho đến hôm nay."
Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhảy bật đến trước mặt Tô Thành, khiến anh ta giật thót.
Hắn dí chiếc gương bát quái trong tay sát mặt Tô Thành, bởi vì dùng sức nên đầu ngón tay trắng bệch.
"Trong mỗi Tỏa Hồn Đàn đều có một chiếc gương như vậy, gương là thông đạo nối liền thế giới bên trong bên ngoài, còn quái vật bị phong ấn trong gương đúng không?"
"Anh còn chưa hiểu rõ sao?"
Ôn Giản Ngôn gằn từng chữ nói: "Từ đầu đến cuối chỉ có hai Tỏa Hồn Đàn, vốn dĩ ban đầu không hề tồn tại chiếc bình thứ ba."
... Nó đã thất bại trong việc dùng phòng 1304 chế tác.
Cho nên bà Văn cần thêm trận chém giết mới để làm bình mới.
Chàng trai hít sâu một hơi, sử dụng chất giọng bình tĩnh kìm nén bật ra suy đoán đáng sợ:
"Mà những streamer như chúng ta, những người bị lừa vào gương sẽ bắt đầu chém giết nhau vì dục vọng, cuối cùng biến thành chiếc Tỏa Hồn Đàn thứ ba."
Cho nên không một chiếc gương bát quái nào trong tay họ không phải là [Đạo cụ ẩn].
Còn Tỏa Hồn Đàn bị những tấm gương nối thông mới là đạo cụ chân chính.
- ----------------------
Vô số hành lang đan xen chằng chịt đã bị vặn vẹo biến thành hình dáng khác hẳn so với trí nhớ, tạo thành bản đồ phức tạp cực kỳ phù hợp cho việc đánh lén và chiến đấu.
Từ phía xa xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng giao tranh kịch liệt giữa streamer.
Tiếng bước chân lộn xộn, tiếng vang quái dị mỗi khi sử dụng đạo cụ, dư âm thiên phú mỗi khi kích hoạt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười của lũ quỷ quái vào trong cuộc chiến.
Vô số âm thanh trộn lẫn vào nhau vang vọng khắp hành lang tối tăm chật hẹp, khiến cho người nghe cảm thấy da đầu tê rần. Tìm truyện hay tại — TRЦмtrцуeИ . V n —
Tô Thành nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, máu nóng trong người đập vào màng tai phát ra tạp âm ù ù.
Ôn Giản Ngôn nói rất đúng.
Khi độ khó của phó bản tăng lên, có thể thấy rõ Phòng livestream Ác Mộng đang thúc đẩy "sự cạnh tranh" giữa streamer một cách vừa công khai vừa ngấm ngầm.
Hoặc nói đúng hơn là... "chém giết".
Cho dù là sự tồn tại của [Bàn tay chỉ dẫn] hay là cơ chế phó bản, tất cả chúng đều là chất xúc tác cho trận hỗn chiến xảy ra.
Vả lại trong tay họ cũng có Tỏa Hồn Đàn, dù cho không hề chủ động tham gia trận hỗn chiến này thì dưới tiền đề đạo cụ Bàn tay chỉ dẫn tồn tại, sớm muộn gì bọn họ cũng trở thành con mồi của các tiểu đội streamer khác.
Chủ động tấn công là cách tốt nhất.
Thỉnh thoảng cảnh tượng trước lúc chia tay Ôn Giản Ngôn lại lóe lên trước mặt.
Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, chàng trai nheo cặp mắt màu hổ phách chuyên chú nhìn anh ta, bên môi nở nụ cười nhẹ, ánh sáng lung linh trong trẻo nhảy nhót nơi đáy mắt hắn. Ẩn sâu trong đó là thứ ánh sáng quen thuộc khiến Tô Thành cảm thấy phát run, mang theo cảm giác ngây thơ nguy hiểm:
"Chúng ta cứ khuấy nước đục thêm chút nữa, như vậy bọn họ sẽ không còn nhớ đến việc đuổi giết chúng ta."
Hiển nhiên, Tô Thành làm được.
Theo lời nhận xét của Ôn Giản Ngôn, Tô Thành là "dân lừa đảo tay mơ không biết nói dối cũng chẳng biết diễn kịch", mặc dù nếu dạy dỗ tốt vẫn còn không gian phát triển rất rộng, nhưng bây giờ tốt nhất vẫn nên khởi đầu bằng vài nhiệm vụ đơn giản.
Tuy rằng Tô Thành không có ý kiến về việc phân công, song anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ...
Nói thế nào nhỉ, cứ như tương lai anh ta có thể biến từ tay mơ thành tay già đời lão luyện?
Nhìn Ôn Giản Ngôn nghiêm túc chỉ dạy Tô Thành, khán giả trong phòng livestream Tô Thành tỏ vẻ vô cùng đau đớn:
"Hết rồi, streamer bị dạy hư rồi."
"Hu hu hu hu hu, rõ ràng phó bản đầu tiên vẫn là bé con ngây thơ đáng yêu của chúng ta, thế mà nhoáng cái đã bị tên chó lừa đảo kia lôi vào con đường tà đạo lệch lạc."
"Gần mực thì đen gần đèn thì rạng."
Chính bởi lý do nghe qua có vẻ kỳ lạ này nên nhiệm vụ Ôn Giản Ngôn giao cho Tô Thành không quá phức tạp.
Trên người Tô Thành mang theo tiền giấy cùng Tỏa Hồn Đàn hàng thật giá thật, cũng chính là đống xương người bị nhét vào hộp bánh quy, chỉ có như vậy thì sự tồn tại của hai đạo cụ mới che đậy được lẫn nhau.
Dù sao, mặc dù [Bàn tay chỉ dẫn] có thể chỉ ra vị trí của đạo cụ ẩn nhưng nó không thể báo cho người dùng biết cụ thể là gì, cũng như sẽ không thông báo cấp bậc cụ thể của đạo cụ đó.
Quan trọng hơn là, nó còn có một cơ chế tạo cho mọi người rất nhiều không gian phát huy.
Bàn tay chỉ dẫn cấp thấp chỉ định vị được vị trí đạo cụ ẩn cấp bình thường khi streamer ở gần đạo cụ. Bàn tay chỉ dẫn trung cấp có thể được streamer chủ động kích hoạt, định ra vị trí đạo cụ ẩn cấp khó hoặc dưới cấp khó. Về phần rốt cuộc nó sẽ dẫn streamer đến đạo cụ cấp nào thì... lấy nguyên tắc gần nhất làm chuẩn... cái nào gần nhất liền chỉ cái đấy.
Do đó, nhất định đám streamer sẽ dùng bàn tay chỉ dẫn cấp trung.
Lúc trước Ôn Giản Ngôn đã đem khái niệm "đồng tiền giấy" là đạo cụ ẩn cấp khó cấy vào đầu Trần Mặc và Vương Hàm Vũ. Cho nên sau khi Tô Thành hiện thân, bọn họ sẽ theo bản năng cho rằng thứ mà bàn tay chỉ dẫn ám chỉ chính là tiền giấy trên người anh ta mà không ngờ rằng thứ anh ta mang thực sự là Tỏa Hồn Đàn.
"Nhưng nếu hai streamer cùng nhóm mua hai bàn tay chỉ dẫn cấp bậc khác nhau thì sao?" Tô Thành hơi lo lắng hỏi: "Thế chẳng phải là kế hoạch sẽ bại lộ?"
Nếu hai bàn tay chỉ dẫn đều chỉ cùng về một hướng, vậy thì chắc chắn đạo cụ ẩn này là cấp bình thường, còn nếu nó chỉ hai hướng khác nhau, vậy thì một cái bình thường một cái cấp khó.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu: "Bọn họ tiếc của."
"Bàn tay chỉ dẫn là đạo cụ duy nhất bị hạn chế mua sắm trong phó bản, mỗi streamer chỉ có thể mua một lần, nếu mua cấp trung thì không thể mua cấp thấp. Bàn tay chỉ dẫn lại lấy nguyên tắc gần nhất làm chuẩn, nếu đạo cụ ẩn trước mặt thật sự là đạo cụ ẩn bình thường, cộng thêm nguyên tắc kích hoạt bàn tay chỉ dẫn lại là ở gần, như vậy, tiểu đội bọn họ không chỉ lãng phí một lần sử dụng đạo cụ mà còn đem cơ hội mua bàn tay chỉ dẫn cấp trung ném vào bàn tay chỉ dẫn cấp thấp."
Tô Thành bừng tỉnh: "Tôi đã hiểu rồi."
"Còn cậu thì sao?" Anh ta hỏi tiếp.
"Tôi?"
Ôn Giản Ngôn híp mắt khẽ cười. Hắn nhẹ nhàng ước lượng bình gốm đen xì chứa đầy vụn bánh quy trong tay, chuỗi vòng hạt màu đỏ dưới ống tay áo lóe sáng.
Hắn thì thầm, gần như là hào hứng đáp:
"Tất nhiên thêm dầu vào lửa chứ còn sao nữa."
Bởi vì bên trong phó bản chỉ có năm đạo cụ, bản thân Tỏa Hồn Đàn đã chiếm ba vị trí, cho nên ắt hẳn phẩm cấp ba Tỏa Hồn Đàn cũng không giống nhau. Tuy nhiên cụ thể có mấy cái cấp thường, mấy cái cấp khó, có cấp truyền kỳ hay không thì không ai biết trước.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ nhánh cấp khó thì nhất định phải tập hợp đủ ba Tỏa Hồn Đàn. Dưới tình huống nhiều đội ngũ cùng tham gia trận chiến cướp đoạt, chuyện này thật sự quá khó.
Nói cách khác, cho dù bọn họ cướp được Tỏa Hồn Đàn cấp thường nhưng không gom đủ hai cái còn lại thì nhiệm vụ nhánh cấp khó cũng không hoàn thành.
Nhưng nếu Tỏa Hồn Đàn bọn họ cướp được từ cấp khó trở lên, như vậy mọi chuyện cũng sẽ khác hẳn. Bọn họ có thể mang nó ra ngoài phó bản, biến nó trở thành đạo cụ của riêng, cho nên dù không gom đủ ba cái cũng không trắng tay trở về.
Trong tay Ôn Giản Ngôn có đạo cụ ẩn cấp khó do mẹ chồng tặng, do đó, chỉ cần mượn điểm mù và góc chết thị giác một cách tinh vi là hắn có thể ngụy trang chiếc bình rỗng trong tay mình thành Tỏa Hồn Đàn cấp khó.
Khi ấy, giá trị của con bài này sẽ tăng gấp bội.
Tô Thành: "..."
Anh ta hít sâu một hơi, từ từ nói ra nghi hoặc trong lòng: "Cậu... cậu không lo mình sẽ đắc tội nhiều công hội hơn sao?"
Ôn Giản Ngôn vô tâm nhún vai: "Anh quên rồi à? Bây giờ trong mắt những kẻ bên kia tôi chính là người Ám Hỏa."
Khóe miệng Tô Thành giật giật: "Nhưng cậu không sợ Ám Hỏa..."
"Đừng lo." Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm đáp: "Dù sao Ám Hỏa cũng có thù hằn với tôi, nhiều thêm chút nữa cũng chẳng sao, lợn chết không sợ nước sôi*."
Tô Thành: "..."
Mặc dù biết lời hắn nói đều là giảo biện, nhưng không hiểu sao anh ta lại không vặn được câu nào.
*
Trước khi quyết định hành động, Ôn Giản Ngôn đã mua vài cái áo choàng ẩn nấp. Kết hợp với sự giúp đỡ của bàn tay chỉ dẫn, hắn đã chạm tới một chút thông tin của những đội ngũ khác trong bản đồ.
Ít nhất ba đội, một trong số đó có đồng đội cũ của họ là Vương Hàm Vũ và Trần Mặc. Việc trong tay họ có Tỏa Hồn Đàn hay không cũng không liên quan đến kế hoạch của hắn, chỉ cần Tô Thành đem "sự thật" kia nói cho bọn họ cũng đủ thu hút giá trị cừu hận.
Hai đội còn lại cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Ôn Giản Ngôn lợi dụng bàn tay chỉ dẫn, lựa chọn tiếp xúc với một đội khác cũng không có Tỏa Hồn Đàn.
Chỉ có như vậy hắn mới tạo được đủ loại tin xấu, thuyết phục đối phương tin vào thông tin mà mình cung cấp.
"Ý của cậu là..."
Đội trưởng nhíu mày, nét mặt trở nên nghiêm túc: "Đội ngũ bên kia đã tập hợp đủ hai Tỏa Hồn Đàn?"
"Đúng thế."
Chàng trai khẽ cụp mắt xuống.
Mặc dù giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng từ trong tiết tấu cắn nhả chữ lại lộ ra sự ẩn nhẫn lạnh lùng: "Tôi cùng người trong công hội tiến vào phó bản, nhưng anh xem đi, bây giờ tiểu đội chỉ còn mình tôi."
Ôn Giản Ngôn ngước mắt, ánh đèn đỏ sậm nhảy nhót trong đáy mắt hắn: "Tôi hiểu rất rõ tình huống lẻ loi hiện tại của bản thân. Lấy thực lực bây giờ mà nói, tôi không có khả năng thắng trong cuộc cạnh tranh lần này. Cho nên thay vì góp chân xen vào, không bằng tôi mau chóng rời khỏi nơi đây, bảo vệ mạng sống an toàn quan trọng hơn hết."
Hắn khẽ mỉm cười, nhưng chiếc bình gốm đen xì trong bàn tay hắn lại tỏa ánh sáng lạnh băng yêu dị:
"Tôi hiểu rất rõ đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Cho nên tôi có thể giao Tỏa Hồn Đàn trong tay mình cho các người... nếu như các người nguyện ý dùng gương bà Văn làm vật trao đổi."
Hành lang sâu hút chìm vào khoảng lặng.
Đám streamer phía đối diện lặng lẽ đánh giá nhau, bầu không khí như đông lại, ẩn sâu dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài là sự cất nhắc kỹ lưỡng, một sự nguy hiểm vô hình đang hiện hữu trong không trung.
"Tất nhiên, mấy người cũng có thể chọn cách giết tôi rồi cướp Tỏa Hồn Đàn."
Âm cuối của hắn kéo dài kèm theo nụ cười trên môi, ánh mắt thản nhiên không chút gợn sóng tựa như vực sâu hun hút: "Chẳng qua, trước khi đến đây tôi đã có chuẩn bị trước... cho nên, mấy người chắc chắn muốn quấn lấy tôi ngay thời điểm này? Mặc cho hai đội ngũ khác như hổ rình mồi thừa cơ ngư ông đắc lợi?"
Mấy đội viên mờ mịt liếc mắt nhìn nhau.
Không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến cách đó. Nhưng nếu những lời kẻ kia vừa nói là thật, dưới tình huống toàn đoàn bị diệt mà hắn vẫn có thể sống sót chạy thoát, vậy thì chứng tỏ thiên phú của tên streamer này rất cao hoặc cũng có thể là kẻ đáng gờm.
Hơn nữa không chừng hắn còn bài tẩy chưa lật nên mới ngang nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy.
Dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì cũng rất dễ dẫn đến tình huống khó lường. Đối phương không chỉ có thể lẩn trốn thành công cùng Tỏa Hồn Đàn mà thậm chí trong quá trình này, hắn có thể khiến hai tiểu đội khác xác định vị trí bọn họ đang đứng, sau đó giáp công hai mặt.
Bây giờ ba bên đang kìm kẹp nhau để giữ cân bằng, bên nào hành động thiếu suy nghĩ trước có thể sẽ bị biến thành mục tiêu vây công.
Hơn nữa... trong đội bọn họ không chỉ có một tấm gương bà Văn giao cho. Bởi vì đội ngũ hiện tại của họ được gộp từ hai tiểu đội, mỗi đội đều lần lượt gặp bà Văn và nhận được một chiếc gương từ tay bà ta.
"Tất nhiên, nếu như mấy người không cần thì tôi đoán chắc vẫn còn đội khác nguyện ý trao đổi cùng tôi."
Chàng trai nhướng mày:
"Tôi chỉ muốn sống qua màn, không muốn nảy sinh xung đột với người khác. Hơn nữa... tôi có thể cung cấp bất kỳ thông tin nào về đội ngũ từng xảy ra xung đột với chúng tôi."
Hắn cười mỉa nói: "Mặc dù điều tôi muốn nhất là rời khỏi đây, nhưng có thể chơi khăm lũ kia một vố trước khi đi cũng đủ rồi."
*
"Rì rì."
Điện thoại di động trong túi rung ba lần rồi dừng lại.
Tô Thành biết đó là tín hiệu Ôn Giản Ngôn gửi cho mình.
Anh ta hít sâu một hơi bình tĩnh, sau đó loạng choạng tiến lên phía trước túm ống áo Vương Hàm Vũ: "Anh, tôi có thể nói chút chuyện với anh không?"
Vương Hàm Vũ quay đầu thấy đồng tiền vàng xuất hiện trong tay đối phương. Hắn ngẩn người mất mấy giây, sau đó một tia tham lam xẹt qua đáy mắt.
"Cậu nói đi, có chuyện gì vậy?"
Vương Hàm Vũ ân cần hỏi han.
Trong phòng 1304, Ôn Giản Ngôn đang nghiêng người dựa vào tường.
Hắn lẳng lặng đứng im chờ đợi, tựa như chiếc bóng ẩn mình trong tối, hòa mình vào giữa màn đêm xung quanh.
Chẳng mấy chốc, một loạt tiếng bước chân dồn dập đến gần.
Mặt mày Tô Thành tái nhợt xuất hiện trước cửa, nhịp thở có chút rối loạn, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi.
"Mọi chuyện ổn chứ?"
Ôn Giản Ngôn hỏi.
Tô Thành ổn định nhịp thở, đứt quãng đáp: "Tạm, tạm ổn."
"Tiền giấy đưa ra ngoài chưa?"
Tô Thành gật đầu: "Rồi. Theo lời cậu nói tôi đã đưa đồng tiền giấy cho streamer cậu từng bắt chuyện lúc trước, hy vọng lúc sau chúng ta trốn được."
Nếu anh ta không đưa "đạo cụ" trong tay ra ngoài thì nhất định sẽ bị những streamer khác nhìn chằm chặp.
Sau khi giao đồng tiền giấy làm vỏ bọc ra, Tô Thành tiếp tục chủ động phô bày hết sạch giá trị lợi dụng của mình. Khi đó, lực chú ý trên người anh ta sẽ nhanh chóng giảm bớt và được chuyển dời lên Vương Hàm Vũ đang giữ đạo cụ.
Chẳng mấy chốc, sau khi dẫn đội ngũ này đến một địa điểm được thống nhất trước bằng cách nói dối mình biết hành tung của Ôn Giản Ngôn, một đội ngũ khác đã xuất hiện trước dựa theo thông tin tình báo của Ôn Giản Ngôn.
Hai bên gặp nhau, một trận hỗn chiến gần như lập tức bắt đầu.
Tô Thành khoác chiếc áo choàng ẩn nấp lên người, nhanh chóng chuồn từ sau lưng.
Anh ta không ngờ có ngày mình làm chuyện đâm bị thóc thọc bị gạo hia mặt này. Tim anh ta đập loạn xạ suốt buổi nói chuyện, tay đổ mồ hôi, thậm chí mãi cho đến khi thấy Ôn Giản Ngôn vẫn còn cảm thấy hãi hùng.
Ôn Giản Ngôn vỗ bả vai Tô Thành, không hề keo kiệt buông lời thưởng thức ca ngợi:
"Giỏi lắm, rất có triển vọng."
Tô Thành: "..."
Xin lỗi, tôi không muốn có loại triển vọng này, cảm ơn.
Anh ta hít sâu một hơi rồi hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm gì?"
Ôn Giản Ngôn móc một tấm gương từ trong túi ra, phía trên phủ một tầng tro nhạt màu. Hắn nhướng mày cười nhếch mép, lắc lắc tấm gương trong tay:
"Trước cứ thử xem có về được không."
Bát quái trong Tỏa Hồn Đàn có cùng nguyên lý với gương bát quái của bà Văn, nhưng có lẽ được bà Văn xử lý qua nên việc sử dụng chiếc gương này dễ dàng hơn nhiều so với việc tiến vào gương quái vật. Chỉ cần một người mang khả năng tâm linh mạnh niệm chú ngữ là xong, nhưng để vào gương quái vật thì cần mượn sức linh thể của nó.
Tô Thành gật đầu hít sâu một hơi: "Được."
Ôn Giản Ngôn là người đầu tiên thử.
Hắn đặt tay lên mặt gương, thong thả lặp lại chú ngữ bà Văn dạy mình. Tuy nhiên sau khi lật qua lật lại mặt gương đọc vài lần, xung quanh vẫn chẳng khác gì ban đầu, cũng chẳng có gì phát sinh.
"Chà, xem ra khả năng tâm linh của tôi không đủ mạnh."
Ôn Giản Ngôn thở dài quay đầu nhìn Tô Thành: "Anh qua đây thử xem nào."
Dù sao Tô Thành cũng có thiên phú tiên tri, nhất định khả năng tâm linh mạnh hơn hắn nhiều. Nếu như anh ta cũng không làm được... vậy Ôn Giản Ngôn chỉ đành vắt óc nghĩ biện pháp khác.
Tô Thành cũng bắt chước dáng vẻ đặt tay lên gương của Ôn Giản Ngôn.
Âm thanh hệ thống thông báo quen thuộc vang lên:
[Ting! Chúc mừng streamer đạt được đạo cụ ẩn (bình thường) trong phó bản!]
[Độ thu thập: 2/5]
Sau đó, Tô Thành có chút ngắc ngứ thì thầm lặp lại chú ngữ quỷ dị, còn chưa niệm xong lần ba thì bỗng cảm thấy trời đất chao đảo, kéo người anh ta vào gương.
Tô Thành loạng choạng như sắp vấp ngã. Anh ta nhanh chóng ngẩng đầu phát hiện bọn họ đã về thế giới nguyên bản, mặc dù ánh đèn bên trong hành lang mờ ảo, nhưng không còn màu đỏ sẫm đáng sợ lập lòe như thế giới kia.
"Chúng ta đã trở lại."
Tô Thành đè nén cảm xúc rạo rực trong lòng, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Lúc này hắn đang trầm ngâm cúi đầu nhìn gương bát quái tên tay:
"Cậu làm sao thế?"
"Tôi chỉ cảm thấy tò mò." Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày: "Tại sao số lượng của nó lại nhiều như vậy?"
Tô Thành mê man hỏi ngược: "Ý cậu là sao?"
Ôn Giản Ngôn nhíu mày chặt hơn: "Có phải chiếc gương này là đạo cụ ẩn cấp bình thường không?"
Tô Thành gật đầu.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên khi chạm vào gương, chắc chắn không có nhầm lẫn.
Nhưng...
Tô Thành sững sờ, lập tức hiểu ra vấn đề: "Ý cậu muốn nói..."
"Đúng vậy." Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn Tô Thành, thong thả nói tiếp: "Muốn vào thế giới bên trong nhất định phải xuyên qua gương bát quái của bà Văn. Hay nói cách khác, bây giờ cứ hai đến ba streamer còn ở trong thế giới kia thì lại có một tấm gương, áng chừng tối thiểu cũng hơn mười tấm."
Thực tế, Ôn Giản Ngôn đã nhận thấy điều này khi tra xét bản đồ và đội ngũ streamer khác, chẳng qua hắn chưa dám kết luận vội.
Dù sao hệ thống cũng nói rõ ràng toàn bộ phó bản chỉ có năm đạo cụ ẩn.
Sau khi đạt thành giao dịch cùng đội ngũ kia và lấy được gương bát quái về tay xong, Ôn Giản Ngôn hoàn toàn chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Gương bát quái là cách giúp họ thoát khỏi thế giới song song và cũng là con đường rút lui của họ. Nếu trong tay họ chỉ có duy nhất một tấm gương này, cho dù kẻ khác có dùng đạo cụ cấp khó dụ dỗ thì họ cũng không dễ dàng đồng ý trao đổi.
Nhưng nó lại là lại một đạo cụ ẩn hàng thật giá thật, hệ thống sẽ không nói dối điều này.
Dựa theo suy luận bên trên, chắc chắn tất cả đống gương bát quái đều là đạo cụ cấp thường... tuy nhiên điều này càng không khả thi.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày quan sát chiếc gương bát quái trong tay hồi lâu, cố gắng tìm ra manh mối từ nó.
Đột nhiên, hắn giật mình móc điện thoại di động trong túi ra.
Ánh sáng đèn pin chiếu gần mặt gương khiến bề mặt nó sáng bóng như mới, thậm chí còn nhìn thấy cả hoa văn tinh tế.
"Cậu phát hiện được điều gì sao?"
Tô Thành hỏi.
Ôn Giản Ngôn không trả lời, chỉ đưa điện thoại cho Tô Thành cầm: "Soi đèn giúp tôi."
Mặc dù Tô Thành không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm điện thoại, chiếu sáng tấm gương bát quái trong tay hắn.
Bề mặt chiếc gương lõm xuống. Dựa theo thuật phong thủy truyền thống thì gương bát quái lồi mới là đạo cụ trừ tà dội ngược sát khí, còn gương bát quái lõm mang nghĩa "thu vào và vay mượn", nếu treo đúng cách có thể hấp thụ tài khí phúc khí, ngược lại dẫn sát chiêu tai.
Hoa văn trên bát quái này vô cùng phổ biến, chính giữa khắc hình Âm Dương Thái Cực, bốn phía bao gồm thiên can địa chi, tiên thiên bát quái, Hà Lạc cửu tinh.
Song...
Ôn Giản Ngôn dùng đầu ngón tay vuốt ve bề mặt đồng thau lạnh lẽo, thong thả cảm nhận từng chút nhấp nhô phía trên.
Hoa văn cực kỳ bình thường, một số đường nét phức tạp khắc bằng nét chìm, giống như vết xước lưu lại do dùng quá lâu, nếu không cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy.
Những hoa văn này xuyên qua thiên can địa chi, hình thành liên kết mơ hồ tựa như...
Một giây sau, đồng tử của Ôn Giản Ngôn bỗng co lại...
Hắn vô thức nín thở, nương theo ánh sáng đèn pin trong tay Tô Thành sờ soạng mặt gương, nhẩm đếm trong lòng...
Một, hai, ba...
......
Mười ba cái. Toàn bộ đều là mười ba, hoàn toàn tương ứng với số tầng lầu.
Nói cách khác, nét chìm trên gương bát quái chính là bản đồ hoàn chỉnh của thế giới bên trong.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn cảm thấy cơn chấn động mạnh từ từ bò dọc sống lưng, suy đoán nảy lên khiến hắn không tự chủ được run rẩy, tóc gáy dựng đứng.
Hắn ngẩng phắt đầu nhìn Tô Thành: "Trong đội ngũ anh tiếp xúc có Tỏa Hồn Đàn nào không?"
Tô Thành bị vẻ mặt nghiêm túc bất thình lình của Ôn Giản Ngôn dọa sợ:
"... Không có, đã xảy ra chuyện gì à?"
Sau khi nhận được đáp án, Ôn Giản Ngôn đanh mặt.
Trừ bọn họ ra thì trong thế giới còn ba đội khác. Nếu như đội của Tô Thành không có cái nào, vậy thì theo lý mà nói... ắt hẳn đội thứ ba kia phải có hai bình.
Nhưng chuyện này thực sự quá khó.
Sau khi tìm thấy chiếc bình, quái vật bên trong sẽ được kích hoạt, các streamer ở gần đó sẽ bị kéo vào thế giới trong gương, cho dù sống sót rời đi cũng bị dịch chuyển đến địa điểm khác.
Cho nên mặc dù hai streamer đã cùng Tô Thành kích hoạt chiếc bình trong phòng 1304, nhưng người cuối cùng chiếm được là Ôn Giản Ngôn.
Nếu không có vòng tay của người mẹ chồng thì hắn cũng không thể quay về phòng 1304.
Hay nói cách khác, chưa chắc người kích hoạt bình và người nhận bình đã cùng một nhóm.
Liệu đám người kia có thể làm được chuyện này trong khoảng thời gian ngắn như vậy không?
Có thể.
Nhưng khả năng đấy rất thấp.
Trừ khi...
Thật ra toàn bộ phó bản không hề có Tỏa Hồn Đàn thứ ba.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Thành: "Tờ giấy anh nhặt trong tay người giấy 1304 viết gì?"
Hắn không cần nghe đối phương trả lời mà tự đáp luôn:
"Để mụ điên kia cút xuống địa ngục, phải không?"
"... Phải." Tô Thành gật đầu.
"Lúc trước chúng ta cứ tưởng mụ điên mà Chu Tú Thanh nhắc đến chính là vợ hắn, nhưng nếu đổi sang một góc độ khác... mụ điên ở đây ám chỉ mẹ hắn thì sao?"
Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn hơi tái trắng, nhưng con ngươi hắn lại sáng rực lạ thường. Dưới cái nhìn chăm chú kia, Tô Thành cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
"Nếu như suy đoán của tôi chính xác, vậy thì thật ra nguyện vọng của Chu Tú Thanh chưa được hoàn thành mới đúng."
"Suy cho cùng, cách chế tác Tỏa Hồn Đàn phỏng theo hai từ: dục vọng và tàn sát.
Hai tháng trước, đứa bé trong vụ 1306 bị luyện thành Tỏa Hồn Đàn.
Một tháng sau, mặc dù tất cả mọi người trong vụ 1304 chết hết nhưng nguyện vọng vẫn chưa hoàn thành, vì vậy không có Tỏa Hồn Đàn mới được tạo ra.
Đẩy lùi thêm một tháng nữa, tức là cho đến hôm nay."
Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhảy bật đến trước mặt Tô Thành, khiến anh ta giật thót.
Hắn dí chiếc gương bát quái trong tay sát mặt Tô Thành, bởi vì dùng sức nên đầu ngón tay trắng bệch.
"Trong mỗi Tỏa Hồn Đàn đều có một chiếc gương như vậy, gương là thông đạo nối liền thế giới bên trong bên ngoài, còn quái vật bị phong ấn trong gương đúng không?"
"Anh còn chưa hiểu rõ sao?"
Ôn Giản Ngôn gằn từng chữ nói: "Từ đầu đến cuối chỉ có hai Tỏa Hồn Đàn, vốn dĩ ban đầu không hề tồn tại chiếc bình thứ ba."
... Nó đã thất bại trong việc dùng phòng 1304 chế tác.
Cho nên bà Văn cần thêm trận chém giết mới để làm bình mới.
Chàng trai hít sâu một hơi, sử dụng chất giọng bình tĩnh kìm nén bật ra suy đoán đáng sợ:
"Mà những streamer như chúng ta, những người bị lừa vào gương sẽ bắt đầu chém giết nhau vì dục vọng, cuối cùng biến thành chiếc Tỏa Hồn Đàn thứ ba."
Cho nên không một chiếc gương bát quái nào trong tay họ không phải là [Đạo cụ ẩn].
Còn Tỏa Hồn Đàn bị những tấm gương nối thông mới là đạo cụ chân chính.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất