Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 126

Trước Sau
Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch.

Tám từ treo trên đỉnh đầu có vẻ đặc biệt chói lọi dưới nền trời đỏ sẫm.

Cậu nhóc thấp bé đứng một mình trước cổng, bên cạnh là quảng trường khổng lồ kỳ dị, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cánh cổng màu đỏ hoen gỉ trước mắt.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Đờ mờ?”

“Đờ mờ?!”

“Tôi bị làm cho bối rối luôn rồi. Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch là sao!! Đây không phải Công viên giải trí Mộng Ảo à!”

“A! Tự nhiên tôi hiểu ra rồi. Mọi người còn nhớ nội dung viết trên tờ giấy đó không? Tôi nhớ tờ giấy lặp đi lặp lại ba lần Công viên giải trí Mộng Ảo không phải là một Công viên giải trí…”

“Đúng đúng đúng, tôi nhớ rõ có cái này!”

Trong lúc khán giả đang thảo luận rôm rả trong phòng livestream, đột nhiên logo bên ngoài đại sảnh livestream nhấp nháy mà không hề báo trước.

[Công viên giải trí Mộng Ảo]

Mức độ khó khăn của đại sảnh: A

Lịch sử tiến độ mở khóa cao nhất: 62%

Giá trị xem: C

“Ding-dong! Phát hiện độ khó phó bản không phù hợp với phán đoán của hệ thống, hệ thống đang điều chỉnh lại…”

Giây tiếp theo, logo đỏ máu từ từ thay đổi…

[Công viên giải trí Mộng Ảo]

Mức độ khó khăn của đại sảnh: S

Lịch sử tiến độ mở khóa cao nhất: 0%

Giá trị xem: S

“???!!!”

“Chờ đã!!! Đậu má!!! Ý này là sao!!! Có chuyện gì vậy?”

“Má ơi, tôi ngu luôn rồi!”

“Tôi đệt, đây là lần đầu tôi được chứng kiến cảnh này a a a a a chứng kiến lịch sử đấy nha!”

“Vậy nên đây là phó bản có độ khó và giá trị xem cấp song S?! Đờ mờ, tôi sốc đến độ nhảy dựng lên luôn!”

“A a a a tôi đã nói mà! Phó bản này mở lần nào là diệt toàn đoàn lần đó! Ngay từ ban đầu tôi đã nghĩ rằng nó không thể nào là cấp A được, độ khó trên trời như vậy cơ mà!”

“Chết tiệt, hồi trước toàn là streamer nắm BUG phó bản, lần này đổi thành hệ thống nắm BUG! Chó lừa đảo đỉnh vãi nhái!!”

“Chó lừa đảo trâu bò!!”

Đang lúc khán giả thảo luận sôi nổi thì âm thanh hệ thống máy móc lại vang lên.

Tuy nhiên không giống như vừa rồi, âm thanh lần này không chỉ vang trong đại sảnh livestream [Công viên giải trí Mộng Ảo] mà còn vang khắp toàn bộ quảng trường livestream…

“Ding-dong! Chúc mừng streamer [Ôn Giản Ngôn] kích hoạt thông báo khen thưởng toàn máy chủ!”

Một giây sau, thứ hạng của phòng livestream [Thành Tín tối thượng] tăng vọt, trực tiếp nhảy lên top 1 của bảng xếp hạng cá nhân! Trừ bỏ đại thần cấp S mở livestream thì chưa từng thấy người nào có thể leo lên vị trí bảng xếp hạng cao như vậy ở lần livestream thứ tư!

“?!”

“???!!!”

Bất kể khán giả ở trong sảnh livestream [Công viên giải trí Mộng Ảo] hay là những người đang xem livestream các phó bản khác đều giật nảy mình.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ôn Giản Ngôn? Ai thế?”

“Thông báo khen thưởng toàn máy chủ!?! Đậu má?!”

“Đi, chúng ta đi xem!”

Cả quảng trường livestream náo loạn, vô số khán giả lũ lượt rời khỏi phòng livestream ban đầu của mình, giống như thủy triều đổ xô về phòng livestream [Thành Tín tối thượng] ở trong Công viên giải trí Mộng Ảo!

Chỉ trong vài phút, số lượng người xem trực tuyến trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng] đã tăng gấp ba lần!

Những khán giả có mặt trong phòng livestream không khỏi sửng sốt:

“Chờ đã? Tôi nhìn nhầm chăng? Sao tự nhiên số lượng người xem trực tuyến lại tăng thế này?”

“Nom khoa trương vãi!”

“Đây là sức mạnh thông báo toàn máy chủ sao…”

“Đù… Cho nên streamer đang nổi tiếng sao?”

*

Tuy nhiên bản thân Ôn Giản Ngôn lại không biết gì về sự thay đổi lưu lượng truy cập trong livestream.

Hắn ngẩng đầu nhìn quảng trường trước mặt.

Mặc dù bố cục sắp xếp ở đây giống hệt quảng trường phía Bắc Công viên giải trí Mộng Ảo, thế nhưng bầu không khí giữa chúng lại hoàn toàn khác biệt.

Nơi kia có ánh nắng mặt trời, bóng bay, âm nhạc và nhân viên trong các bộ đồ linh thú sặc sỡ. Mà phóng mắt nhìn nơi này, chỉ có một mảnh hoang vắng tĩnh mịch.

Xuyên qua hàng rào sắt rỉ sét của cánh cổng chính, có thể nhìn thấy những cành cây khô trơ trụi bên trong nhà máy cùng vô số đường ống kỳ lạ nằm khuất trong những cành cây chết khô.

Đường ống màu đồng nối thẳng vào trong tòa nhà, khói đỏ thình lình bốc lên từ đỉnh đường ống, nháy mắt tan biến trên nền trời cùng màu.

Mùi máu và ẩm ướt trong không khí nặng hơn.

Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước, cẩn thận đến gần cánh cổng nhà máy.

Trên cột cửa bằng thép màu đỏ xám có đóng đinh một tấm biển, phía trên viết hàng chữ nhỏ lốm đốm loang lổ:

[Chào mừng bạn đến với Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch. Nhà máy sẽ cung cấp cho bạn tất cả thực phẩm tươi ngon từ thịt ếch xanh. Ở đây bạn có thể mua các loại sản phẩm ếch ngon, bao gồm nước sốt ếch, trứng ếch, sashimi ếch, ếch đóng hộp… Đáp ứng nhu cầu của bạn là theo đuổi trọn đời của chúng tôi, Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch luôn chào đón bạn!]

[Mở cửa: 00:00-08:00]

Thời gian làm việc trên…

Đó là thời gian nhân viên dọn dẹp và nhân viên ca ngày nghỉ ngơi, đồng thời cũng là thời gian Giám đốc công viên và nhân viên ca đêm làm việc.

Ôn Giản Ngôn đọc lại toàn bộ nội dung trên tấm biển sắt một lần nữa, cảm thấy sống lưng ớn lạnh, trong đầu lóe lên câu nói trên tờ giấy kia:

“Ếch là thức ăn, ếch là công cụ, ếch là nạn nhân, ếch sẽ không làm tổn thương bạn, sẽ làm tổn thương bạn không phải là ếch.”

Thật vậy.

Sau khi xem xong nội dung trên tấm sắt này, lại liên hệ với manh mối mà hắn nắm được trước đó, Ôn Giản Ngôn đã có thể chắp vá diện mạo chung của toàn bộ phó bản.

[Công viên giải trí Mộng Ảo] thực chất là một [Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch], những khách du lịch đặt chân vào đây không phải khách hàng mà là nguyên liệu thực phẩm.

Mục đích của nhà máy này là chế biến tất cả các khách du vào trong thành “ếch” thông qua ô nhiễm tinh thần, từ đó để “khách” có thể ăn và mua được.

Mục đích của nó không phải “gây hại” mà là “ô nhiễm” và “đồng hoá”.

Cho nên mới nói, ếch là công cụ, là thức ăn, là nạn nhân chứ không phải kẻ chủ mưu đứng sau toàn bộ phó bản. Kẻ thật sự có ác ý với toàn bộ du khách tiến vào trong chỉ có nhà máy.

Nhưng… Nếu mục đích của nó là gia công con người thành các sản phẩm thịt ếch thì tại sao lại có cơ chế giảm nhẹ ô nhiễm như siro trong khu Ẩm thực? Dựa theo dây chuyền lắp ráp của toàn bộ nhà máy, công đoạn này thực sự là thứ dư thừa và không cần thiết.

Chỉ để kéo dài thời gian giãy dụa của lũ ếch sao?

Ôn Giản Ngôn chưa biết câu trả lời cho câu hỏi ấy.

Hắn giơ tay bụm mặt, cảm thấy dạ dày bắt đầu quặn lên.

Boss lớn nhất của phó bản không phải ác quỷ hay quái vật… Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện dễ dàng giải quyết hơn nhiều.

Boss lớn nhất của phó bản chính là Công viên giải trí Mộng Ảo.

“…”

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi buộc mình phải bình tĩnh, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn trung tâm thương mại và ba lô trong ứng dụng Ác Mộng. Tất cả lựa chọn bên trong đều là màu xám… quả nhiên dưới trạng thái kích hoạt Ngài Gương, hắn không thể sử dụng bất kỳ đạo cụ nào trong hệ thống.

Và tệ hơn cả…



Lần trước tiến vào Ngài Gương còn có thời gian đếm ngược, tuy nhiên lần này lại không. Hay nói cách khác, không có khái niệm thời gian đếm ngược kết thúc để quay về vị trí ban đầu.

Như vậy, hắn phải tự tìm đường ra nếu muốn rời khỏi đây.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm tư.

Điều sáu quy tắc Giám đốc Công viên giải trí Mộng Ảo:

[Văn phòng của bạn là trung tâm cốt lõi của toàn bộ công viên. ■ ■ ■ ■ ■ ■ là lối vào, là nơi Công viên giải trí Mộng Ảo duy trì trật tự bình thường và nguồn năng lượng hoạt động hàng ngày]

Trong công viên giải trí Mộng Ảo, Ôn Giản Ngôn đã lục tung toàn bộ văn phòng Giám đốc nhưng cũng không tìm thấy được mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc hay là đạo cụ có thể áp chế đối phương.

Mà Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch và Công viên giải trí Mộng Ảo lại là thế giới bên trong bên ngoài của nhau…

Vậy nếu thứ kia không nằm trong văn phòng Giám đốc Công viên giải trí thì chỉ có thể nằm trong Văn phòng Giám đốc nhà máy này.

Sau khi xác định mục đích tiếp theo của mình, Ôn Giản Ngôn lẻn vào nhà máy.

Đường đi vào trong Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch khác hẳn bản đồ Công viên giải trí Mộng Ảo. Tuyến đường bên trong công viên đan xen ngoằn ngoèo, vô cùng phức tạp, còn tuyến đường trong nhà máy lại xây theo trục thẳng, liên kết các tòa nhà lại với nhau. Nếu không biết trước mối quan hệ giữa hai khu vực thì dù có đặt bản đồ của chúng trước mặt so sánh cũng khó tìm ra được mối liên kết giữa cả hai.

Thân là một người thuộc lòng bản đồ Công viên giải trí, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tìm ra quy luật.

… Tương ứng với những con đường quanh co trong công viên không phải là đường đi của nhà máy, mà đó là đường ống.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn những đường ống cong cong bằng đồng phía trên đỉnh đầu cách đó không xa.

Đường ống kéo dài từ mọi hướng và giao nhau theo chiều dọc chiều ngang, tạo thành bản đồ tuyến đường phức tạp. Nếu cấu trúc không gian lập thể ấy được in trên mặt phẳng sẽ trùng khớp với tuyến đường du lịch trong công viên.

Này thì dễ làm.

Ôn Giản Ngôn thu mắt rồi cất bước.

Mặc dù hắn không quen thuộc đường đi của nhà máy ếch và cũng không có bản đồ mặt phẳng, nhưng hắn rất quen thuộc với bản đồ công viên giải trí.

Chỉ cần dựa theo trí nhớ, men theo đường ống tiến về phía trước là hắn có thể nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần tìm.

Cậu nhóc với dáng người mảnh khảnh đi xuyên qua lâu đài quái vật đúc từ sắt thép và hơi nước. Thân hình thấp thoáng trong bóng tối dưới ống dẫn, giống như cái bóng nhẹ nhàng hoặc cơn gió thoảng vụt qua, lẳng lặng xẹt qua rồi biến mất.

Khoảng cách từ đây đến phòng Giám đốc trong trí nhớ ngày càng gần.

Chẳng bao lâu sau, một toà nhà màu xám cao lớn đã xuất hiện trước mặt Ôn Giản Ngôn.

Tòa nhà u ám nặng nề, mơ hồ có thể nhìn thấy đốm đỏ rỉ sét trên vách tường xám cứng rắn, những đường ống đồng kéo dài từ bốn phương tám hướng đâm sâu vào tòa kiến trúc, khiến cho tòa nhà nom như một trái tim bằng bê tông khổng lồ. Vô số đường ống rậm rạp chằng chịt từ trong kéo dài ra ngoài, liên tục bơm đầy máu tươi vào trong cơ thể con quái vật sắt thép.

Ôn Giản Ngôn định thần rồi cất bước tiến về phía toà nhà. Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” vang lên từ phía trước, cánh cửa sắt dưới toà nhà bị đẩy ra.

“!!!”

Trái tim trong ngực như quặn thắt lại, hắn vội vàng lùi về sau, núp dưới bóng râm bên hông một cây cột.

Ôn Giản Ngôn bất giác thở nhẹ, sống lưng dán chặt lên bức tường cứng rắn lạnh lẽo, trái tim đập bình bịch bình bịch trong lồng ngực.

Tiếng bước chân vội vã truyền đến từ đằng sau, dần dần phóng đại…

Cuối cùng lướt qua cây cột mà Ôn Giản Ngôn lẩn trốn rồi từ từ biến mất.

Hắn giật mình.

Đó là hai nhân viên mặc bộ đồ Ộp Ộp đang vội vã đi về nơi xa. Dưới nền trời đỏ sẫm, bộ đồng phục màu xanh lá cây kỳ lạ có vẻ cực kỳ chói mắt.

Không, không phải đồng phục.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt nhìn chuyên chú.



Không có khe hở giữa “mũ trùm đầu” và cơ thể, bộ đồ quá mức kín kẽ giống như mọc ra từ trên người, để lộ kết cấu nhớp nháp trơn trượt dưới ánh mặt trời đỏ sậm, dù chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“??? Đệt mợ, cái quái gì thế?”

“Chẳng lẽ… Đây là hình dáng chân thật của những nhân viên mặc đồ Ộp Ộp?”

“Thật sự rất có khả năng! Khi ở Công viên giải trí Mộng Ảo chúng nó như khoác trên mình bộ đồ hoá trang, nhưng trên thực tế đây lại là hình dáng vốn dĩ của chúng… Cũng như Công viên giải trí Mộng Ảo thực chất chính là Nhà máy chế biến ếch!”

“Người mới vào xem nên xin được phép hỏi ngu, đây là Công viên giải trí Mộng Ảo phải không? Tại sao nó khác với ấn tượng của tôi nhỉ? Cảnh này có trong phó bản hả? Cả mấy NPC ghê tởm vừa rồi nữa?”

“Tôi cũng vậy! Phó bản này bây giờ trông khác hoàn toàn trí nhớ của tôi! Rốt cuộc streamer đã làm gì mà làm tôi sợ thế!”

“Ha ha ha ha ha chân thành đề nghị tất cả người mới nên đi xem lại, bằng không chỉ sợ sau này càng xem càng hoang mang!”

“Lần này người mới ùa vào đây xem nhiều quá, làm tôi không tìm được mấy thảo luận nói về phó bản, hầy…”

“Hy vọng mọi người không nên spam trôi hết bình luận, cứ xem phát lại khắc biết tất cả ha!”

Ôn Giản Ngôn núp trong bóng tối, bình tĩnh nhìn hai bóng lưng dần đi xa.

Phải biết rằng giờ làm việc của nhà máy được đánh dấu trên tấm bảng sắt trước cổng là sau mười hai giờ đêm, nếu đám Ộp Ộp hoạt động trong khu vực này, vậy thì chứng tỏ…

Chúng là nhân viên ca đêm được đề cập đến trong bộ quy tắc Giám đốc Công viên trước đây.

Bây giờ việc phân loại các công việc trong phó bản đã rất rõ ràng. Nhân viên ca ngày phụ trách vận hành thế giới bên ngoài, nhân viên ca ngày sau khi ô nhiễm sẽ biến trở thành nhân viên dọn dẹp, chịu trách nhiệm về công việc chuyên sâu hơn, nhưng nói cho cùng thì chúng cũng vẫn được coi là “người sống”.

Mà hai loại công việc chuyên sâu nhất thì dành cho nhân viên ca đêm và Giám đốc công viên.

Bọn chúng không chỉ phụ trách vận hành thế giới bên trong, đảm bảo dây chuyền sản xuất ếch không gặp sự cố bất ngờ, bên cạnh đó còn phải tiếp đãi “khách hàng” sau mười hai giờ đêm… Giống như việc nghe thấy [tiếng nhai] và [tiếng cười] tức là “khách hàng” hài lòng, nghe thấy [tiếng khóc] và [tức giận] tức là số lượng ếch xanh phục vụ không đủ, không đáp ứng được yêu cầu của thực khách.

Ôn Giản Ngôn ngửa đầu tựa vừa vách tường nhìn chăm chú vào hư không, như thể đang nói chuyện với khán giả trong phòng livestream:

“Mọi người có biết đây là gì không?”

Một loạt “?” bay qua phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Streamer đã mở bình luận rồi à?”

“Không mở.”

“Có phải hắn đang nói chuyện với chúng ta không?”

“Chắc là vậy á.”

Cậu nhóc nheo đôi mắt màu hổ phách, nhe răng cười nói: “Đám tư bản uống máu chết tiệt.”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]: “…”

“Đệt.”

“Đệt.”

“Theo một ý nghĩa nào đó, hình như… quả thực… hắn nói cũng không sai?”

Con quái vật bằng thép trước mặt này ăn thịt người, được xây dựng trên việc bức ép và cướp đoạt mạng sống.

Con người không phải là ếch thì là nhân viên; không phải đồ ăn thì là nô lệ.

Con người đã bị ô nhiễm và đồng hóa thành thức ăn sẽ theo bản năng khuếch tán loại ô nhiễm ấy, khiến càng nhiều con người bị đồng hóa thành “ếch” hơn, sau đó từ từ đẩy mình vào trong dây chuyền sản xuất.

Ôn Giản Ngôn thờ ơ nheo mắt.

… Nói thế nào nhỉ, mặc dù không giống hệt với mô hình kinh doanh của phòng livestream nhưng được xem như là anh em họ hàng.

“!!”

Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn như chợt nhận ra điều gì đó. Hắn quay người kéo vội ba lô đằng sau rồi cúi đầu nhìn vào trong.

Con gấu bông Ộp Ộp…

Đã biến mất.

Thay vào đó là một bộ đồ Ộp Ộp màu xanh lá cây.

Mặc dù là một bộ đồ nhưng chất liệu của nó lại không giống bất cứ loại vải nào, trái lại trơn trượt nhớp nháp như da ếch thật.

Có một phong thư phía trên bộ đồ.

Mặt ngoài phong thư không có chữ nào, không có người nhận cũng chẳng có người gửi, chỉ nằm lặng lẽ trong sâu ba lô chờ được mở đọc.

Ôn Giản Ngôn lấy phong thư rồi mở ra, một tờ giấy trắng trong đó bay xuống:

[Tuyển dụng nhân viên ca đêm]



Để đáp ứng nhu cầu ngày càng gia tăng của khách hàng và mở rộng thị phần, nhà máy chúng tôi luôn cần nhiều nhân tài tham gia hơn. Vì vậy nhà máy quyết định trong thời gian tới sẽ mở thêm một kênh tuyển việc tạm thời để sàng lọc những nhân viên có đủ điều kiện làm việc!

Khi thấy tờ thông báo này tức là bạn đã vượt qua bài kiểm tra viết và phỏng vấn của chúng tôi, trở thành một nhân viên ca đêm đủ điều kiện.

Sau mười hai giờ đêm nay, bạn sẽ tự khoác đồng phục Ộp Ộp lên người, chính thức tham gia công việc, trở thành nhân viên ca đêm vinh quang của Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch, vĩnh viễn cống hiến nhiệt huyết và sinh mệnh của mình cho khách hàng.

Nhà máy nhiệt liệt chào đón bạn tham gia.

Ôn Giản Ngôn nheo hai mắt, lấy tờ hoá đơn trong ba lô ra.

Không biết bắt đầu từ khi nào, dòng chữ trên đó không còn mờ nữa, giấy trắng mực đen có thể đọc được rõ ràng:

[Cảm ơn bạn đã mua gấu bông Ộp Ộp được sản xuất tại cửa hàng của chúng tôi]

[Con gấu bông là liên kết cuối cùng của cuộc phỏng vấn này. Nó sẽ tạo ra một liên kết chết cho bạn, nếu bạn thành công sống sót thì bạn có thể nhận được vị trí nhân viên ca đêm trong Nhà máy chế biến thực phẩm ếch và một bộ đồng phục Ộp Ộp]

“…”

Giống như đường ống siro từ thuyền cướp biển nối thẳng vào khu Ẩm thực, rất nhiều manh mối vụn vặt được xâu chuỗi lại, phác hoạ quy tắc cực kỳ nghiêm mật của phó bản.

Chìa khoá trong phó bản này không phải “xử lý” mà là “tuyển dụng”.

Muốn chế biến ếch cũng không cần nhiều quy tắc như vậy, chỉ cần để nguyên liệu vào công viên giải trí chơi một hạng mục là đủ.

Trên thực tế, những quy tắc ấy là “bài kiểm tra viết” được sử dụng để sàng lọc những nhân viên xuất sắc, có đủ tiềm năng từ trong đống thực phẩm.

Đó là lý do vì sao cơ chế siro xuất hiện…

Theo cơ chế ô nhiễm trên thuyền cướp biển, có thể thấy rằng siro ếch khiến tình trạng ô nhiễm của nhân viên càng nặng thêm, càng không thể rời Công viên giải trí.

Từ nhân viên bình thường cho đến nhân viên quét dọn, cuối cùng đến nhân viên làm ca đêm, cũng tức là Ộp Ộp… thời gian làm việc của chúng càng muộn thì càng tiếp cận tình trạng ô nhiễm hoàn toàn.

Điều ấy chứng tỏ, Công viên giải trí sẽ đào tạo và chuyển hóa khách du lịch tiềm năng theo hướng nhân viên thông qua siro.

Sau khi trải qua vô số hạng mục và uống đủ lượng siro để hóa thành trẻ nhỏ, streamer có thể mua được gấu bông Ộp Ộp.

Đó là câu hỏi phỏng vấn cuối cùng.

[Quy tắc là một cái bẫy]

Vào ngay lúc này, suy đoán Ôn Giản Ngôn đã đoán đúng.

Mục đích của tờ giấy không phải để nói với họ rằng “quy tắc là sai”, điều nó muốn nói với bọn họ là: “mặc dù các quy tắc đúng nhưng mang mục đích xấu xa”.

Nếu bạn tuân thủ chính xác các quy tắc ấy bạn sẽ chẳng thể rời khỏi nhà mày.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, bình tĩnh nhét tờ hoá đơn và phong bì vào ba lô rồi kéo khoá lại.

Tất nhiên không phải hệ thống không có lỗ hổng, chỉ là yêu cầu của nó khá cao… Ngay cả khi streamer không tìm thấy ý nghĩa thực sự của quy tắc và vượt qua bài kiểm tra phỏng vấn, nhưng nếu họ vẫn hoàn thành năm hạng mục trước mười hai giờ đêm thì sẽ được hệ thống đưa ra trước khi bị ép tham gia công việc, cũng có thể coi là thành công qua màn.

Điều này không khó với Ôn Giản Ngôn.

Bốn hạng mục đã thông qua, chỉ còn hạng mục cuối cùng là hoàn thành xong nhiệm vụ tuyến chính.

Nhưng giờ phút này hắn không tính làm như vậy.

Ôn Giản Ngôn đếm số phiếu thưởng trên người…

Sau khi uống siro trong khu Ẩm thực, hắn lại cất đủ phiếu thưởng trên người. Như vậy nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng có thể thông qua cách uống siro khôi phục hình thể trưởng thành.

Sau khi xác nhận số lượng phiếu thưởng chính xác, hắn móc một ống thuỷ tinh nhỏ trong túi ra.

Đây là thứ hắn trao đổi từ trung thương mại hệ thống. Xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt có thể nhìn thấy dung dịch màu đỏ lắc lư bên trong, càng làm nổi bật ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của đứa trẻ.

Ôn Giản Ngôn mở nắp chai.

Mùi hương ngọt ngào xông vào khoang mũi, quyện lẫn với mùi máu tươi trong không khí khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Hắn nheo đôi mắt màu hổ phách, sau đó cười nhẹ giơ bình thuỷ tinh về phía vết sẹo đỏ rực giữa nền trời.

“Cạn ly.”

Một giây sau, hắn ngửa cổ lên uống sạch siro trong bình.

Thân hình của hắn bắt đầu run rẩy.

Cánh tay và chân yếu ớt trở nên thon dài rắn chắc, thân hình ngây ngô non nớt dần dần cao hơn.

Vải vóc trên người nhanh chóng căng chặt.

Để phòng ngừa miệng vết thương bị rách, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tháo băng, sau đó lấy bộ quần áo ban đầu của mình từ ba lô ra.

Dưới bầu trời đỏ rực, thiếu niên không ngần ngại phơi bày cơ thể trắng nõn tinh tế.

Chỉ qua vài giây ngắn ngủi, chiếc bụng mềm mại và bờ vai gầy gò đã xuất hiện đường cong cơ bắp, một lớp cơ bắp mỏng manh trải dài dưới da, giống như con mèo có bộ lông tuyệt đẹp.

Trên cơ thể hắn có nhiều vết bầm.

Có vết bầm tím ngã trên tàu lượn, có vết cọ trên cầu trượt, từng vết nông sâu hằn lên làn da trắng nõn, hiện ra vẻ đẹp tàn khốc rợn người.

Phía trên vùng bụng mịn màng săn chắc là hoa văn phức tạp màu đỏ tươi, sinh trưởng lan tràn quấn quanh xương hông, giãn ra theo từng động tác hô phập phồng. Hai màu trắng đỏ tương phản mãnh liệt đến độ nghẹt thở.

Ôn Giản Ngôn cũng không thấy xấu hổ vì trần truồng. Ngược lại, tư thế và động tác của thanh niên vô cùng tự nhiên tao nhã, đầu ngón tay mảnh khảnh cực kỳ linh hoạt, cho dù là băng bó miệng vết thương hay mặc quần áo cũng vô cùng vui mắt.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“!!!”

“!!! Tôi là người mới vào xem, muốn hỏi phòng livestream này lúc nào cũng kích thích vậy hả?”

“A a a a, đây chính là thứ mà người dùng trả tiền như chúng ta nên xem!!”

“Máy quay kéo xuống! Kéo xuống cho tôi xem phần phía dưới có nghe không!!”

“Đệt, tôi vừa phát hiện quy mô lựa chọn của streamer là bán mở!! Tại sao có thể như vậy chứ!!! Hu hu hu hu hu buồn thối ruột…”

“? Người mới vào xem bị dọa ngu người, cho hỏi có chuyện gì vậy? Tại sao hắn lại bắt đầu cởi quần áo thế?”

“Á đù, tôi nghe thông báo trên toàn server nên tiến vào, vốn còn tưởng rằng là đại thần nào, kết quả là dùng trò mèo này để nổi tiếng sao? Đúng là đồ hạ cấp.”

“Lầu trên sửng cồ làm cái mẹ gì vậy? Mặc kệ người ta là loại streamer nào, miễn đẹp là được, cởi ra cho tôi!!”

“Đúng vậy, cởi ra!!! [Thưởng 50 tích phân]”

Chỉ tiếc là Ôn Giản Ngôn hoàn toàn không biết tiếng hô hào tăng vọt trong phòng livestream của mình.

Trái lại, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, sửa sang lại ống tay áo lộn xộn.

Thân hình thanh niên đã khôi phục, bả vai rộng lớn giống như móc treo áo trời sinh, khiến cho bộ quần áo tầm thường trở nên cực kỳ đẹp.

Chưa đầy một phút đồng hồ Ôn Giản Ngôn đã trở về hình dáng bình thường, có thể mặc vừa bộ quần áo kia.

Cuối cùng tấm mắt của hắn không còn thấp nữa.

Ôn Giản Ngôn hạ giọng thở dài, vươn tay chỉnh lại cổ áo, sau đó rời khỏi bóng râm cây cột, không thèm giấu giếm tránh né, đi thẳng về phía toà nhà màu xám cách đó không xa.

Hắn đẩy cửa bước vào bụng con quái vật thép.

Ánh sáng bên trong lập tức mờ nhạt, giữa vô số đường ống màu đồng thau, hơi nước ngập tràn bốn phía, bên dưới là vài con Ộp Ộp đứng canh. Giờ phút này, chiếc mũ trùm đầu bỗng trở nên chân thật và kinh khủng, chúng nó quay đầu nhìn sang chàng trai trước cửa.

Phút chốc, không khí chìm vào khoảng lặng.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“?”

“???”

“A a a tôi hồi hộp đến nghẹt thở, có chuyện gì xảy ra vây?!”

“Rốt cuộc streamer muốn làm gì, muốn làm gì!!!”

“Đậu má!”

Chàng trai với đôi mắt màu hổ phách giơ tay lên, lịch sử gõ vào cánh cửa do mình đẩy ra. Ngón tay thon dài của hắn cho vào túi quần, lấy tờ giấy trắng bị gập làm đôi lắc nhẹ, để lộ phần tin tuyển dụng in bằng mực đen trên nền giấy trắng, thong thả mở lời:

“Xin chào, tôi đến đây để ứng tuyển.”

Ôn Giản Ngôn nheo hai mắt lại, ý cười bên môi càng sâu hơn, mang theo một chút thờ ơ bất cần:

Hắn nâng ngón tay lên chỉ vào mình:

“Tôi nghĩ tôi rất phù hợp cho chức Giám đốc Công viên giải trí Mộng Ảo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau