Chương 102: Trong cái rủi có cái may
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Tuy rằng Lý Mộ Nhiên giận dữ nhưng trong lòng lại tỉnh táo dị thường, không nhìn đủ loại ánh mắt chung quanh, giơ đao trong tay lên, trong tiếng hét chói tai đầy sợ hãi của Tiểu Phượng Kiều cùng với tiếng hô nhỏ nổi lên bốn phía, cô chém đứt mái tóc xoăn bẩn dính nhớp của ả, sau đó một tay đẩy người ngã trên mặt đất, mũi đao vẫn chỉ vào cổ họng yếu ớt của đối phương.
Haizz….. tất cả mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra nhưng ngay sau đó lại khẽ phát ra tiếng cười nhạo, cho rằng cũng chỉ là ra vẻ thùng rỗng kêu to mà thôi, còn một trong những diễn viên chính — Tiểu Phượng Kiều thì đã sợ tới mức tè ra quần, run run trên đất không dám ồn ào nữa.
Lý Mộ Nhiên cười lạnh “Đao của tao vốn để chém zombie, nhưng nếu bị chọc giận thì cũng không phải không thể liếm máu người…” Cô đương nhiên còn chưa tức đến mức hồ đồ giết người trong căn cứ.
“Đúng vậy, chúng tôi đều từng giết zombie rồi, không sợ bà đâu!” Ba nhóc Phó Đam cũng vung vẩy vũ khí đã được Tống Nghiễn cải tạo của mình ở bên cạnh trợ trận.
Trương Duệ Dương phản ứng chậm hơn một chút, ngơ ngác nhìn Lý Mộ Nhiên rồi lại nhìn mấy anh chị hùng hùng hổ hổ, cảm thấy mình hình như cũng có thể làm được điều gì đó, vì thế rút dao găm cất trong ngực ra rồi giơ về hướng Tiểu Phượng Kiều lớn tiếng nói “Cháu cũng từng giết quái thú rồi đấy.”
Một trận xôn xao, không khí vốn nghiêm túc thoáng chốc sụp đổ, người vây xem cười ha ha mà ngay cả Tiểu Phượng Kiều cũng nhịn không được nhếch miệng cười, sợ hãi trong lòng giảm bớt đi rất nhiều. Lý Mộ Nhiên yên lặng ngầm lau đi mồ hôi lạnh, cảm thấy đáng lẽ nên để mấy đứa nhỏ lại trong phòng, miễn cho ra ngoài phá hủy khí thế khó lắm cô mới tạo ra được. Cô ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đám người đang xem náo nhiệt, mặc kệ nói như thế nào, lập trường của mình vẫn phải nói rõ.
“Nhân lúc mọi người đều ở đây, tôi nói rõ luôn, mấy người chúng tôi là dựa vào giết zombie và sinh vật biến dị để kiếm cơm ăn, không làm mấy chuyện khác, mệt mỏi cả ngày buổi tối chỉ muốn ngủ ngon một giấc, mong rằng không ai lại đến quấy rầy. Có thể sống đến hiện tại cũng không dễ dàng gì, thông cảm cho nhau đi!” Nói xong, cô hơi hơi cúi người lễ phép, không đợi đáp lại liền mang mấy đứa nhỏ tách khỏi đám đông rồi trở về.
Đến khi bóng dáng của họ biến mất đám đông mới kịp phản ứng, sau đó bắt đầu bàn tán. Tiểu Phượng Kiều vội vàng đứng lên lủi về nhà trong tiếng giễu cợt của mọi người.
“Cô ta cũng quá đề cao mình đi, với ngoại hình thế kia chỉ cần mắt không mù thì ai tìm tới cô ta chứ? Còn sợ bị người ta nhớ thương, hứ!” Lời này nói chua loét, vừa nghe đã biết người nói chuyện là vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
“Vậy cũng không nhất định, tôi thấy cô nàng hình như là cố ý làm mình thành xấu như vậy vì sợ gặp phiền toái.” Cũng có người bắt đúng được sự thật.
“Xấu thì sao? Chỉ cần là phụ nữ là được. Trời tối ai thấy được gì?” Lời nói dâm loạn dẫn tới một trận cười vang, nhưng cười thì cười, đúng là không ai dám có ý đồ với đám Lý Mộ Nhiên nữa. Chỉ cần không phải kẻ thần kinh có vấn đề, không ai lại nhắm đến một cô gái có thể ra ngoài chém giết zombie như đàn ông mà lại còn mang theo mấy đứa trẻ thế này.
Mấy người đêm qua đến chơi gái sờ sờ mũi không nói gì, xám xịt rời đi. Ở đây có năng lực đủ để kiếm được đồ dùng phần lớn là kiếm được từ bên ngoài căn cứ, đương nhiên đều hiểu tầm quan trọng của giấc ngủ đối với bọn họ. Bởi vì hôm nay họ có thể nghỉ ngơi và hồi phục không cần đi săn nên tối hôm qua mới có thể đi tìm vui, bình thường bọn họ cũng không dám như vậy, nào biết lại làm lớn chuyện.
Người khác thấy thế nào, Lý Mộ Nhiên cũng không thèm để ý. Cô làm hành động xả giận như thế nên quả nhiên mấy ngày kế tiếp không có ai đến gõ cửa vào buổi tối, còn về cô nàng tên Tiểu Phượng Kiều ngẫu nhiên đụng mặt đều “hứ” một tiếng rồi nhanh chóng trốn xa, cũng không biết là do bị dọa thật hay là do có nguyên nhân khác, tóm lại coi như an phận. Mà chuyện này còn mang đến một kết quả không tưởng được, đó là không cần Tiêu Thắng ra mặt đã có người đồng ý kết nhóm với bọn họ. Có lẽ ban đầu chỉ là tò mò thậm chí chỉ muốn giúp một chút nhưng khi chân chính hợp tác với Lý Mộ Nhiên mới biết lời nói ngày đó của cô đều không phải là khuyếch đại. Mà điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là Trương Duệ Dương mới hơn năm tuổi, không phải là người thức tỉnh dị năng, thế nhưng thân thủ lại khiến cho năm người đàn ông hợp tác chặt chẽ cũng không theo kịp. Sau khi hợp tác vài ngày thì không còn ai dám coi khinh họ nữa, gặp xe cũng có thể đi nhờ.
Thấy cuộc sống của cô đã đi vào quỹ đạo, Tiêu Thắng cũng không đến nữa, bởi vì Tống Nghiễn đã trở về. Nhiệm vụ đã làm cho họ mất đi vài người, ngay cả Tống Nghiễn cũng bị thương, tin tức mang về lại khiến cho toàn bộ căn cứ đều chấn động: phát hiện zombie biến dị. Tình huống cụ thể thì căn cứ còn chưa công bố, thế nhưng người ra ngoài săn bắn lại tự giác tăng mạnh đề phòng.
Tống Nghiễn bị thương, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì Lý Mộ Nhiên đều cảm thấy nên đi thăm hắn. Vì thế cô chắp vá lung tung một ít đồ ăn vặt và chai rượu vang đã quá hạn, dẫn theo mấy đứa nhỏ đến tìm Tống Nghiễn. Đáng tiếc Tống Nghiễn ở khu một, canh gác rất nghiêm ngặt, căn bản là không vào được, cuối cùng chỉ có thể nhờ người canh gác mang đồ vào rồi sau đó liền quay về.
Mặc dù có hơi lo lắng nhưng dù sao thân phận hai người cũng cách nhau quá xa, Lý Mộ Nhiên quả thật không giúp được gì, vì vậy cô chỉ có thể cầu nguyện trong lòng chủ nhiệm bị thương không nghiêm trọng, sau đó tạm thời dẹp chuyện này qua một bên, nên làm gì thì làm cái đó. Mỗi ngày cô đều đốc thúc mấy đứa trẻ huấn luyện tăng thể lực, sức chịu đựng cùng với tốc độ, cũng cho bọn chúng luyện ngũ cầm hí theo Trương Duệ Dương. Có lẽ là do mỗi ngày đều được ăn no hoặc là do rèn luyện nên đám trẻ nhìn qua rất có tinh thần, sức mạnh cũng tăng lên. Nhưng do vấn đề về vóc dáng nên Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác vẫn cần làm cho zombie ngã xuống rồi mới có thể chém giết.
Ngày thứ mười một từ khi vào ở căn cứ, bên phía Tống Nghiễn còn chưa có tin tức gì tốt truyền tới, bên nhóm Lý Mộ Nhiên thì lại xảy ra một chuyện nho nhỏ hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Sáng nay khi họ đã chuẩn bị tươm tất để xuất phát, phát hiện phòng bên phải vẫn luôn đóng chặt thế nhưng lại mở ra. Bọn họ đã ở đây bao lâu, cửa phòng này liền đóng bấy lâu, thậm chí họ từng nghĩ rằng căn phòng đó vẫn chưa có ai thuê, cũng từng vì vậy mà cảm thấy may mắn ít nhất buổi tối sẽ không bị tiếng ồn hai bên trái phải cùng quấy rối.
Có lẽ là mới tới, trong lòng Lý Mộ Nhiên nghĩ vậy. Cô cũng không có ý định ngừng lại, thế nhưng mấy đứa nhỏ lại tò mò muốn biết hàng xóm mới là ai.
“Chào chú ~” Thanh âm non nớt, giòn giã của Trương Duệ Dương đột nhiên vang lên, âm cuối còn kéo dài làm cho ba nhóc Phó Đam hoảng sợ, nhanh chóng thu lại ánh mắt nhìn trộm, đứng nghiêm giả bộ không có chuyện gì, trong lòng lại oán giận nhóc con kia cứ luôn lễ phép như vậy, hơn nữa… còn làm như thân quen lắm.
Theo tiếng chào của Trương Duệ Dương, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt nhìn qua như thể một trận gió cũng có thể đẩy ngã, cứ như mắc bệnh nguy kịch từ sau cửa phòng đi ra. Nghe được tiếng chào, ánh mắt của người nọ thản nhiên đảo qua Trương Duệ Dương, đi hai bước cũng phải thở mấy hơi mà đi ra khỏi khu chín, còn về mấy người còn lại của nhóm Lý Mộ Nhiên thì ngay cả liếc mắt cũng không liếc một cái. Kỳ lạ chính là, vẻ mặt, thái độ kia cũng không làm cho người ta cảm thấy cao ngạo miệt thị, mà là tựa như con người nhìn con kiến vậy, chưa nói tới bễ nghễ, nhìn xuống, mà chính là cái loại hờ hững như thể giẫm chết cũng không bận tâm. Nhóm Lý Mộ Nhiên nhất loạt không lên tiếng, thẳng cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng người nọ nữa thì hô hấp mới khôi phục lại bình thường, thế nhưng khi nhớ lại thì chợt cảm thấy ấn tượng trước đó có thể là hơi quá mức, chẳng qua là bị ăn bơ thôi. Ở tận thế, hình thức ở chung giữa người với người phần lớn đều là như vậy.
“Chú ấy hình như bị bệnh.” Trương Duệ Dương là người duy nhất không có cảm giác gì, nhóc ôm Ú Ú nói với Lý Mộ Nhiên, mắt đen to sáng ngời chứa đầy lo lắng.
Lý Mộ Nhiên sờ sờ đầu cậu nhóc không nói gì, trong lòng lại cảm thấy nhóc đối với người đàn ông bề ngoài mơ hồ này hình như quan tâm quá mức.
Vốn nghĩ chuyện này sẽ dừng ở đây, nào biết khi đi nhờ xe lại gặp người nọ. Lần này cô không khỏi nhìn người nọ nhiều thêm một chút, mới nhận ra ngũ quan của đối phương kỳ thật rất ưa nhìn, mũi cao trán rộng, đuôi mày hơi xéo, do ánh mắt rũ xuống nên có thể thấy khóe mắt thật dài, giống như cặp mắt phượng, tản ra cảm giác tựa thần tiên.
“Đó là một gã kì lạ, mỗi nửa tháng mới ra ngoài một lần, những lúc khác đều tự giam mình trong phòng.” Bên tai vang lên tiếng nói chuyện, là của một người đàn ông trung niên đi cùng xe.
Lý Mộ Nhiên thu hồi ánh mắt, vẫn chưa trả lời, đột nhiên phát hiện mình hình như không thể nhớ nổi dung mạo người nọ. Cô sửng sốt, mới nghĩ đến người khác còn đang nói chuyện với mình, vội đánh mất ý nghĩ quay đầu lại mà nhìn về phía người đàn ông có hình thể hơi béo vẫn luôn chăm sóc họ nhưng lại hơi nhiều chuyện “Không phải anh ta mới tới sao?”
Người đàn ông hơi béo tên là Dư Kiến Quân, là người chưa thức tỉnh. Do thể lực tốc độ đều yếu kém nên không có đội nào nhận, vẫn luôn đi chung với đám người đơn độc không có nhóm trong khu chín ra ngoài giết zombie, tuy đã mạnh hơn rất nhiều so với phụ nữ và trẻ em không dám ra khỏi căn cứ nhưng tổ hợp này trong mắt đoàn đội chính qui vẫn là một đám bỏ đi. Lý Mộ Nhiên đã hợp tác với người này một thời gian, đương nhiên không có ý khinh thường, thậm chí còn từng vì thân thể mập mạp của đối phương mà nghĩ tới cục thịt Trần, cho dù hai người kỳ thật không thể so sánh với nhau nhưng vẫn có chút cảm giác thân thiết với người này.
“Không phải, không phải.” Dư Kiến Quân cười tủm tỉm khoát tay, giọng nói của ông có hơi lanh lảnh nên nghe vào tai không dễ chịu lắm, nhưng tính tình lại rất tốt, bị người khác bắt nạt cũng rất ít khi tức giận. Có người xem thường ông mắng ông nhát gan, cũng có người ức chế thay ông nhưng ông không để bụng chút nào mà còn luôn cười ha ha. “Gã đó tới căn cứ còn sớm hơn bất cứ người nào trong này, nhưng gã không để ý bất kỳ ai, cho nên đến bây giờ vẫn không có người bạn nào, càng không có ai biết gã tên là gì, tất cả mọi người đều gọi gã là Quỷ Bệnh. Có thể gã bị câm…” Nói đến đây, ông quay mặt nhìn thoáng qua, trong ánh mắt mang theo một chút thương cảm, nhưng thanh âm nói chuyện lại không nhỏ hơn chút nào, gần như toàn bộ mọi người trong xe đều nghe thấy.
Lý Mộ Nhiên hơi xấu hổ, cảm thấy thảo luận về người khác như vậy không tốt lắm, hơn nữa còn nói trước mặt đối phương, đang định bảo Dư Kiến Quân đừng nói nữa thì kết quả còn chưa mở miệng đã bị chặn lại.
“Yên tâm yên tâm, gã không nghe thấy đâu, không tin em hỏi mọi người đi, trước kia còn từng có người lớn tiếng cười mắng gã kìa, gã cũng không có phản ứng gì.” Thực hiển nhiên Dư Kiến Quân vẫn là một người rất cẩn thận, lập tức đã nhận ra băn khoăn của Lý Mộ Nhiên nên cười ha ha nói.
Lý Mộ Nhiên đương nhiên không hỏi những người khác nhưng vẫn nhìn xung quanh, nhận ra người cùng xe quả nhiên đều không có vẻ lo lắng. Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy làm thế là không tốt, nhất là cô gần như có thể khẳng định người nọ không phải là người điếc, bởi vì trước đó gã đã đáp lại Trương Duệ Dương.
“Em đừng thấy gã như thể bị bệnh lao sắp chết mà lầm, kỳ thật gã lợi hại lắm, mỗi tháng gã chỉ ra ngoài hai lần mà có thể kiếm đủ điểm trả tiền thuê nhà và chi tiêu hằng ngày. Nếu ông đây có năng lực như gã, thà làm nhiều hơn vài ngày, đổi một chỗ ở tốt hơn chứ không phải cứ ở trong khu chúng ta, vừa lạnh vừa loạn, buổi tối ngủ cũng không ngon.” Dư Kiến Quân vẫn lải nhải bên tai cô một khắc cũng không ngừng, có lẽ là do chỉ có cô mới có thể im lặng nghe ông tán gẫu mà không ra vẻ mất kiên nhẫn. “Nhưng mà nói thật, ở căn phòng chỗ chúng ta liên tục nửa tháng không ra ngoài thì buồn điên mất, ông đây một ngày cũng không ở được…”
“Anh ấy nhìn là biết thân thể không tốt, thời tiết lạnh như thế, đương nhiên có thể không ra ngoài thì không cần ra, để tránh bệnh tình tăng thêm.” Lý Mộ Nhiên ho nhẹ một tiếng, rốt cục tìm được cơ hội cắt ngang lời đối phương, dùng một câu chấm dứt đề tài này, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác “Nghe nói là xuất hiện zombie biến dị, không biết lợi hại thế nào, anh Dư, căn cứ còn chưa tuyên bố tin tức về chuyện này sao?”
Nói tới vấn đề này, trên mặt Dư Kiến Quân hiếm thấy lộ ra vẻ nghiêm trọng, gãi đầu rồi lắc đầu “Chưa. Không biết thứ kia lợi hại thế nào mà đoàn xe của ngài Tống cũng bị tổn thất.”
Beta: Yến Phi Ly
Tuy rằng Lý Mộ Nhiên giận dữ nhưng trong lòng lại tỉnh táo dị thường, không nhìn đủ loại ánh mắt chung quanh, giơ đao trong tay lên, trong tiếng hét chói tai đầy sợ hãi của Tiểu Phượng Kiều cùng với tiếng hô nhỏ nổi lên bốn phía, cô chém đứt mái tóc xoăn bẩn dính nhớp của ả, sau đó một tay đẩy người ngã trên mặt đất, mũi đao vẫn chỉ vào cổ họng yếu ớt của đối phương.
Haizz….. tất cả mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra nhưng ngay sau đó lại khẽ phát ra tiếng cười nhạo, cho rằng cũng chỉ là ra vẻ thùng rỗng kêu to mà thôi, còn một trong những diễn viên chính — Tiểu Phượng Kiều thì đã sợ tới mức tè ra quần, run run trên đất không dám ồn ào nữa.
Lý Mộ Nhiên cười lạnh “Đao của tao vốn để chém zombie, nhưng nếu bị chọc giận thì cũng không phải không thể liếm máu người…” Cô đương nhiên còn chưa tức đến mức hồ đồ giết người trong căn cứ.
“Đúng vậy, chúng tôi đều từng giết zombie rồi, không sợ bà đâu!” Ba nhóc Phó Đam cũng vung vẩy vũ khí đã được Tống Nghiễn cải tạo của mình ở bên cạnh trợ trận.
Trương Duệ Dương phản ứng chậm hơn một chút, ngơ ngác nhìn Lý Mộ Nhiên rồi lại nhìn mấy anh chị hùng hùng hổ hổ, cảm thấy mình hình như cũng có thể làm được điều gì đó, vì thế rút dao găm cất trong ngực ra rồi giơ về hướng Tiểu Phượng Kiều lớn tiếng nói “Cháu cũng từng giết quái thú rồi đấy.”
Một trận xôn xao, không khí vốn nghiêm túc thoáng chốc sụp đổ, người vây xem cười ha ha mà ngay cả Tiểu Phượng Kiều cũng nhịn không được nhếch miệng cười, sợ hãi trong lòng giảm bớt đi rất nhiều. Lý Mộ Nhiên yên lặng ngầm lau đi mồ hôi lạnh, cảm thấy đáng lẽ nên để mấy đứa nhỏ lại trong phòng, miễn cho ra ngoài phá hủy khí thế khó lắm cô mới tạo ra được. Cô ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đám người đang xem náo nhiệt, mặc kệ nói như thế nào, lập trường của mình vẫn phải nói rõ.
“Nhân lúc mọi người đều ở đây, tôi nói rõ luôn, mấy người chúng tôi là dựa vào giết zombie và sinh vật biến dị để kiếm cơm ăn, không làm mấy chuyện khác, mệt mỏi cả ngày buổi tối chỉ muốn ngủ ngon một giấc, mong rằng không ai lại đến quấy rầy. Có thể sống đến hiện tại cũng không dễ dàng gì, thông cảm cho nhau đi!” Nói xong, cô hơi hơi cúi người lễ phép, không đợi đáp lại liền mang mấy đứa nhỏ tách khỏi đám đông rồi trở về.
Đến khi bóng dáng của họ biến mất đám đông mới kịp phản ứng, sau đó bắt đầu bàn tán. Tiểu Phượng Kiều vội vàng đứng lên lủi về nhà trong tiếng giễu cợt của mọi người.
“Cô ta cũng quá đề cao mình đi, với ngoại hình thế kia chỉ cần mắt không mù thì ai tìm tới cô ta chứ? Còn sợ bị người ta nhớ thương, hứ!” Lời này nói chua loét, vừa nghe đã biết người nói chuyện là vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
“Vậy cũng không nhất định, tôi thấy cô nàng hình như là cố ý làm mình thành xấu như vậy vì sợ gặp phiền toái.” Cũng có người bắt đúng được sự thật.
“Xấu thì sao? Chỉ cần là phụ nữ là được. Trời tối ai thấy được gì?” Lời nói dâm loạn dẫn tới một trận cười vang, nhưng cười thì cười, đúng là không ai dám có ý đồ với đám Lý Mộ Nhiên nữa. Chỉ cần không phải kẻ thần kinh có vấn đề, không ai lại nhắm đến một cô gái có thể ra ngoài chém giết zombie như đàn ông mà lại còn mang theo mấy đứa trẻ thế này.
Mấy người đêm qua đến chơi gái sờ sờ mũi không nói gì, xám xịt rời đi. Ở đây có năng lực đủ để kiếm được đồ dùng phần lớn là kiếm được từ bên ngoài căn cứ, đương nhiên đều hiểu tầm quan trọng của giấc ngủ đối với bọn họ. Bởi vì hôm nay họ có thể nghỉ ngơi và hồi phục không cần đi săn nên tối hôm qua mới có thể đi tìm vui, bình thường bọn họ cũng không dám như vậy, nào biết lại làm lớn chuyện.
Người khác thấy thế nào, Lý Mộ Nhiên cũng không thèm để ý. Cô làm hành động xả giận như thế nên quả nhiên mấy ngày kế tiếp không có ai đến gõ cửa vào buổi tối, còn về cô nàng tên Tiểu Phượng Kiều ngẫu nhiên đụng mặt đều “hứ” một tiếng rồi nhanh chóng trốn xa, cũng không biết là do bị dọa thật hay là do có nguyên nhân khác, tóm lại coi như an phận. Mà chuyện này còn mang đến một kết quả không tưởng được, đó là không cần Tiêu Thắng ra mặt đã có người đồng ý kết nhóm với bọn họ. Có lẽ ban đầu chỉ là tò mò thậm chí chỉ muốn giúp một chút nhưng khi chân chính hợp tác với Lý Mộ Nhiên mới biết lời nói ngày đó của cô đều không phải là khuyếch đại. Mà điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là Trương Duệ Dương mới hơn năm tuổi, không phải là người thức tỉnh dị năng, thế nhưng thân thủ lại khiến cho năm người đàn ông hợp tác chặt chẽ cũng không theo kịp. Sau khi hợp tác vài ngày thì không còn ai dám coi khinh họ nữa, gặp xe cũng có thể đi nhờ.
Thấy cuộc sống của cô đã đi vào quỹ đạo, Tiêu Thắng cũng không đến nữa, bởi vì Tống Nghiễn đã trở về. Nhiệm vụ đã làm cho họ mất đi vài người, ngay cả Tống Nghiễn cũng bị thương, tin tức mang về lại khiến cho toàn bộ căn cứ đều chấn động: phát hiện zombie biến dị. Tình huống cụ thể thì căn cứ còn chưa công bố, thế nhưng người ra ngoài săn bắn lại tự giác tăng mạnh đề phòng.
Tống Nghiễn bị thương, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì Lý Mộ Nhiên đều cảm thấy nên đi thăm hắn. Vì thế cô chắp vá lung tung một ít đồ ăn vặt và chai rượu vang đã quá hạn, dẫn theo mấy đứa nhỏ đến tìm Tống Nghiễn. Đáng tiếc Tống Nghiễn ở khu một, canh gác rất nghiêm ngặt, căn bản là không vào được, cuối cùng chỉ có thể nhờ người canh gác mang đồ vào rồi sau đó liền quay về.
Mặc dù có hơi lo lắng nhưng dù sao thân phận hai người cũng cách nhau quá xa, Lý Mộ Nhiên quả thật không giúp được gì, vì vậy cô chỉ có thể cầu nguyện trong lòng chủ nhiệm bị thương không nghiêm trọng, sau đó tạm thời dẹp chuyện này qua một bên, nên làm gì thì làm cái đó. Mỗi ngày cô đều đốc thúc mấy đứa trẻ huấn luyện tăng thể lực, sức chịu đựng cùng với tốc độ, cũng cho bọn chúng luyện ngũ cầm hí theo Trương Duệ Dương. Có lẽ là do mỗi ngày đều được ăn no hoặc là do rèn luyện nên đám trẻ nhìn qua rất có tinh thần, sức mạnh cũng tăng lên. Nhưng do vấn đề về vóc dáng nên Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác vẫn cần làm cho zombie ngã xuống rồi mới có thể chém giết.
Ngày thứ mười một từ khi vào ở căn cứ, bên phía Tống Nghiễn còn chưa có tin tức gì tốt truyền tới, bên nhóm Lý Mộ Nhiên thì lại xảy ra một chuyện nho nhỏ hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Sáng nay khi họ đã chuẩn bị tươm tất để xuất phát, phát hiện phòng bên phải vẫn luôn đóng chặt thế nhưng lại mở ra. Bọn họ đã ở đây bao lâu, cửa phòng này liền đóng bấy lâu, thậm chí họ từng nghĩ rằng căn phòng đó vẫn chưa có ai thuê, cũng từng vì vậy mà cảm thấy may mắn ít nhất buổi tối sẽ không bị tiếng ồn hai bên trái phải cùng quấy rối.
Có lẽ là mới tới, trong lòng Lý Mộ Nhiên nghĩ vậy. Cô cũng không có ý định ngừng lại, thế nhưng mấy đứa nhỏ lại tò mò muốn biết hàng xóm mới là ai.
“Chào chú ~” Thanh âm non nớt, giòn giã của Trương Duệ Dương đột nhiên vang lên, âm cuối còn kéo dài làm cho ba nhóc Phó Đam hoảng sợ, nhanh chóng thu lại ánh mắt nhìn trộm, đứng nghiêm giả bộ không có chuyện gì, trong lòng lại oán giận nhóc con kia cứ luôn lễ phép như vậy, hơn nữa… còn làm như thân quen lắm.
Theo tiếng chào của Trương Duệ Dương, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt nhìn qua như thể một trận gió cũng có thể đẩy ngã, cứ như mắc bệnh nguy kịch từ sau cửa phòng đi ra. Nghe được tiếng chào, ánh mắt của người nọ thản nhiên đảo qua Trương Duệ Dương, đi hai bước cũng phải thở mấy hơi mà đi ra khỏi khu chín, còn về mấy người còn lại của nhóm Lý Mộ Nhiên thì ngay cả liếc mắt cũng không liếc một cái. Kỳ lạ chính là, vẻ mặt, thái độ kia cũng không làm cho người ta cảm thấy cao ngạo miệt thị, mà là tựa như con người nhìn con kiến vậy, chưa nói tới bễ nghễ, nhìn xuống, mà chính là cái loại hờ hững như thể giẫm chết cũng không bận tâm. Nhóm Lý Mộ Nhiên nhất loạt không lên tiếng, thẳng cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng người nọ nữa thì hô hấp mới khôi phục lại bình thường, thế nhưng khi nhớ lại thì chợt cảm thấy ấn tượng trước đó có thể là hơi quá mức, chẳng qua là bị ăn bơ thôi. Ở tận thế, hình thức ở chung giữa người với người phần lớn đều là như vậy.
“Chú ấy hình như bị bệnh.” Trương Duệ Dương là người duy nhất không có cảm giác gì, nhóc ôm Ú Ú nói với Lý Mộ Nhiên, mắt đen to sáng ngời chứa đầy lo lắng.
Lý Mộ Nhiên sờ sờ đầu cậu nhóc không nói gì, trong lòng lại cảm thấy nhóc đối với người đàn ông bề ngoài mơ hồ này hình như quan tâm quá mức.
Vốn nghĩ chuyện này sẽ dừng ở đây, nào biết khi đi nhờ xe lại gặp người nọ. Lần này cô không khỏi nhìn người nọ nhiều thêm một chút, mới nhận ra ngũ quan của đối phương kỳ thật rất ưa nhìn, mũi cao trán rộng, đuôi mày hơi xéo, do ánh mắt rũ xuống nên có thể thấy khóe mắt thật dài, giống như cặp mắt phượng, tản ra cảm giác tựa thần tiên.
“Đó là một gã kì lạ, mỗi nửa tháng mới ra ngoài một lần, những lúc khác đều tự giam mình trong phòng.” Bên tai vang lên tiếng nói chuyện, là của một người đàn ông trung niên đi cùng xe.
Lý Mộ Nhiên thu hồi ánh mắt, vẫn chưa trả lời, đột nhiên phát hiện mình hình như không thể nhớ nổi dung mạo người nọ. Cô sửng sốt, mới nghĩ đến người khác còn đang nói chuyện với mình, vội đánh mất ý nghĩ quay đầu lại mà nhìn về phía người đàn ông có hình thể hơi béo vẫn luôn chăm sóc họ nhưng lại hơi nhiều chuyện “Không phải anh ta mới tới sao?”
Người đàn ông hơi béo tên là Dư Kiến Quân, là người chưa thức tỉnh. Do thể lực tốc độ đều yếu kém nên không có đội nào nhận, vẫn luôn đi chung với đám người đơn độc không có nhóm trong khu chín ra ngoài giết zombie, tuy đã mạnh hơn rất nhiều so với phụ nữ và trẻ em không dám ra khỏi căn cứ nhưng tổ hợp này trong mắt đoàn đội chính qui vẫn là một đám bỏ đi. Lý Mộ Nhiên đã hợp tác với người này một thời gian, đương nhiên không có ý khinh thường, thậm chí còn từng vì thân thể mập mạp của đối phương mà nghĩ tới cục thịt Trần, cho dù hai người kỳ thật không thể so sánh với nhau nhưng vẫn có chút cảm giác thân thiết với người này.
“Không phải, không phải.” Dư Kiến Quân cười tủm tỉm khoát tay, giọng nói của ông có hơi lanh lảnh nên nghe vào tai không dễ chịu lắm, nhưng tính tình lại rất tốt, bị người khác bắt nạt cũng rất ít khi tức giận. Có người xem thường ông mắng ông nhát gan, cũng có người ức chế thay ông nhưng ông không để bụng chút nào mà còn luôn cười ha ha. “Gã đó tới căn cứ còn sớm hơn bất cứ người nào trong này, nhưng gã không để ý bất kỳ ai, cho nên đến bây giờ vẫn không có người bạn nào, càng không có ai biết gã tên là gì, tất cả mọi người đều gọi gã là Quỷ Bệnh. Có thể gã bị câm…” Nói đến đây, ông quay mặt nhìn thoáng qua, trong ánh mắt mang theo một chút thương cảm, nhưng thanh âm nói chuyện lại không nhỏ hơn chút nào, gần như toàn bộ mọi người trong xe đều nghe thấy.
Lý Mộ Nhiên hơi xấu hổ, cảm thấy thảo luận về người khác như vậy không tốt lắm, hơn nữa còn nói trước mặt đối phương, đang định bảo Dư Kiến Quân đừng nói nữa thì kết quả còn chưa mở miệng đã bị chặn lại.
“Yên tâm yên tâm, gã không nghe thấy đâu, không tin em hỏi mọi người đi, trước kia còn từng có người lớn tiếng cười mắng gã kìa, gã cũng không có phản ứng gì.” Thực hiển nhiên Dư Kiến Quân vẫn là một người rất cẩn thận, lập tức đã nhận ra băn khoăn của Lý Mộ Nhiên nên cười ha ha nói.
Lý Mộ Nhiên đương nhiên không hỏi những người khác nhưng vẫn nhìn xung quanh, nhận ra người cùng xe quả nhiên đều không có vẻ lo lắng. Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy làm thế là không tốt, nhất là cô gần như có thể khẳng định người nọ không phải là người điếc, bởi vì trước đó gã đã đáp lại Trương Duệ Dương.
“Em đừng thấy gã như thể bị bệnh lao sắp chết mà lầm, kỳ thật gã lợi hại lắm, mỗi tháng gã chỉ ra ngoài hai lần mà có thể kiếm đủ điểm trả tiền thuê nhà và chi tiêu hằng ngày. Nếu ông đây có năng lực như gã, thà làm nhiều hơn vài ngày, đổi một chỗ ở tốt hơn chứ không phải cứ ở trong khu chúng ta, vừa lạnh vừa loạn, buổi tối ngủ cũng không ngon.” Dư Kiến Quân vẫn lải nhải bên tai cô một khắc cũng không ngừng, có lẽ là do chỉ có cô mới có thể im lặng nghe ông tán gẫu mà không ra vẻ mất kiên nhẫn. “Nhưng mà nói thật, ở căn phòng chỗ chúng ta liên tục nửa tháng không ra ngoài thì buồn điên mất, ông đây một ngày cũng không ở được…”
“Anh ấy nhìn là biết thân thể không tốt, thời tiết lạnh như thế, đương nhiên có thể không ra ngoài thì không cần ra, để tránh bệnh tình tăng thêm.” Lý Mộ Nhiên ho nhẹ một tiếng, rốt cục tìm được cơ hội cắt ngang lời đối phương, dùng một câu chấm dứt đề tài này, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác “Nghe nói là xuất hiện zombie biến dị, không biết lợi hại thế nào, anh Dư, căn cứ còn chưa tuyên bố tin tức về chuyện này sao?”
Nói tới vấn đề này, trên mặt Dư Kiến Quân hiếm thấy lộ ra vẻ nghiêm trọng, gãi đầu rồi lắc đầu “Chưa. Không biết thứ kia lợi hại thế nào mà đoàn xe của ngài Tống cũng bị tổn thất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất