Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 261: Dị biến ở gara (3)

Trước Sau
Edit: Cháo

Beta: Yến Phi Ly

Bởi vì còn muốn đưa người trở về, Lý Mộ Nhiên không dừng lại lâu, sau khi chào hỏi Tiêu Thắng bèn nắm chặt thời gian lên tầng tìm Tống Nghiễn.

Buổi sáng lúc cô rời đi thì Tống Nghiễn đang giết thú biến dị, bởi vì muốn mau chóng đưa người của đoàn xe về doanh trại, hơn nữa nhớ tới chuyện tối qua, trong lòng cô có chút không được tự nhiên, không biết nên đối mặt với hắn thế nào, cho nên không chờ hắn về đã đi rồi. Hiện giờ nghĩ lại cô hơi có chút thấp thỏm. Tính tình hắn vẫn luôn không tốt, sau khi dị thú hóa lại càng không ổn, cô rời đi không nói tiếng nào, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.

Nghĩ vậy, theo bản năng cô dùng tinh thần lực tìm tầng cao nhất của tòa nhà, nhưng không thấy Tống Nghiễn đâu cả. Bước chân đi lên không khỏi dừng lại, phạm vi tìm của tinh thần lực mở rộng hơn, đầu tiên cẩn thận quét cả tòa nhà một lần, sau đó là những tòa xung quanh, cuối cùng phát hiện ra cả người Tống Nghiễn đầy máu đang chém giết với một con thú biến dị ở trong một con hẻm cách tòa cao ốc hơn 200m.

Dường như cảm giác được sự tồn tại của cô, Tống Nghiễn nhìn qua vốn như ngang sức với đối thủ đột nhiên bạo khởi, một quyền thụi mạnh vào cổ con dị thú, cả người bám sát, trong nháy mắt thừa dịp con thú choáng váng, từng quyền nối tiếp nhau, giống như mưa rền gió dữ nện liên tiếp vào cùng một chỗ.

Phần cổ của thú biến dị yếu ớt hơn nhiều so với những bộ phận khác, rốt cục không chịu nổi lực đấm mạnh mẽ kia, cột sống nát hết, thân thể mang giáp nặng nề ngã xuống đất. Mà xung quanh nó đã có thi thể của bốn năm con thú biến dị bị xé thành mảnh nhỏ. Lấy đó để so, kết quả của nó dường như tốt hơn một chút, ít nhất còn được toàn thây.

Tống Nghiễn cũng không dừng lại, đưa tay xách cổ thú biến dị đã chết nằm trên đất, vác qua vai, sau đó cứ vậy chạy nhanh về phía tòa thương mại. Sau khi hắn rời khỏi, không ít thú biến dị quan sát ở đằng xa lao tới, bắt đầu tranh đoạt xác thú biến dị còn sót lại. Thú biến dị vốn thích tự bắt giết con mồi hơn, nhưng bị đói lâu quá rồi, cũng không rảnh để ý nhiều như vậy nữa.

Tống Nghiễn không hề để ý tới chuyện xảy ra phía sau, trước khi đến tòa thương mại, cũng không thèm tìm đường vào, cứ dựa vào một tay cùng hai chân, giống như vượn như khỉ theo dốc tường thẳng đứng của tòa nhà mà trèo lên, móng vuốt sắc bén mỗi lần vung ra đều sẽ cắm sâu vào trong vách tường bê tông.

Thấy hắn không có việc gì, Lý Mộ Nhiên thả lỏng, thu lại tinh thần lực, tiếp tục đi lên. Nhưng mà còn chưa lên được hai tầng, cô đã cảm thấy một trận gió lạnh mang theo mùi máu tươi thổi qua, ngay sau đó eo cô bị tóm lấy. Bởi vì xảy ra đột ngột, cô theo bản năng hô nhỏ một tiếng nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, thậm chí còn vươn tay bắt lấy cánh tay thô chắc đầy vảy kia để giữ cân bằng cho cơ thể.

Người tới là Tống Nghiễn, cho nên không phải sợ, nếu hắn thật sự muốn giết cô, một cái móng vuốt là đủ rồi.

Thái độ phối hợp của cô khiến hơi thở thô bạo quấn quanh người Tống Nghiễn thu bớt lại một chút, đến khi tới tầng cao nhất rồi, động tác thả người ra cũng nhẹ hơn rất nhiều. Chẳng qua sau đó hắn bèn không để ý đến cô nữa, mà ngồi một bên xử lý đầu thú biến dị hắn mang về theo kia.

“Ờm… Chủ nhiệm à, vừa rồi em về thung lũng Hồ Lô, đem tin tức bên này của chúng ta nói cho bên kia, thuận tiện mang theo vài người tới.” Lý Mộ Nhiên ho khan một tiếng, chủ động mở miệng. Cô có thể cảm giác toàn thân Thống Nghiễn đang căng chặt, biểu thị hắn đang nỗ lực áp chế cái gì đó, đoán chừng là tức giận do ban sáng mình tự ý rời đi. Cho nên mặc kệ ra sao, cô cũng phải giải thích một chút.



Tống Nghiễn không có phản ứng, xé lớp da của thú biến dị ném sang một bên, sau đó tiếp tục dùng vuốt sắc chia tảng thịt thành từng miếng. Đây là một con trâu biến dị dài năm mét cao ba mét, trên người có lớp vảy đen cứng rắn, trên đầu không có sừng nhưng lại mọc răng nanh giống lợn rừng, có thể cắn xuyên đất đá. Tống Nghiễn phí không ít công sức mới tìm được nhược điểm của nó.

“Em còn đi tìm anh Bệnh, từ chỗ anh ấy cũng biết được một vài chuyện liên quan đến dị thú hóa.” Lý Mộ Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục lẩm bẩm.

Cũng may lần này Tống Nghiễn rốt cuộc không thờ ơ nữa, động tác trên tay hắn dừng lại một chút, tuy rằng chỉ trong chớp mắt nhưng cũng đã đủ khích lệ Lý Mộ Nhiên, bởi vì biết được hắn xác thực nghe vào tai. Vì thế cô nhanh chóng nói lại lời của Bệnh Quỷ, không chỉ là chuyện dị thú hóa, mà còn về ngọn nguồn của tận thế, hay tình hình căn cứ Vân Châu, không để sót chút nào.

Động tác chia thịt của Tống Nghiễn chậm dần, cuối cùng ngừng lại, nhưng đến khi cô nói xong, động tác của hắn đột nhiên lại nhanh lên, từ đầu đến cuối không nói một câu nào. Lý Mộ Nhiên thấy hơi nhụt chí, đồng thời trong lòng lạnh dần, bắt đầu cảm thấy khả năng là tự mình đa tình rồi, có lẽ hắn không cần cô nhiều chuyện ở bên cạnh. Ý niệm này vừa xuất hiện, cô nhất thời lúng túng, sờ sờ mặt rồi đứng lên.

“Vậy… Chủ nhiệm cứ bận đi, em xuống trước đây, còn phải đưa những người khác về nữa.” Cô nỗ lực để bản thân biểu hiện không có việc gì, nói xong còn chờ một lát, không thấy đáp lại mới cất bước rời đi, trong lòng có chút hỗn loạn vội đi xuống tầng. Đồng thời âm thầm thề, sau này không xen vào chuyện người khác nữa.

Tống Nghiễn cao chừng 2m6, bắp thịt cuồn cuộn ngồi xổm ở đằng kia, giống như một ngọn núi nhỏ. Hắn không chút hoang mang xé miếng thịt cuối cùng xuống, vì thế con thú biến dị to đùng kia chỉ còn lại khung xương trắng hếu cùng với nội tạng. Sau đó còn gỡ răng nanh sắc hơn cả kim loại của nó xuống, đập mở xương sọ, móc ra tinh hạch màu vàng to cỡ quả trứng gà bên trong.

Xé rèm cửa lau răng nanh và tinh hạch sạch sẽ, sau đó là móng vuốt của mình. Lúc này, áp lực và cơn nóng nảy trên người hắn mới tiêu hết, ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ Nhiên rời đi thâm chí còn mang chút dịu dàng.

Lý Mộ Nhiên đã xuống đến tầng bốn nhưng tâm tình vẫn vây trong hỗn loạn, điều này khiến cô mơ hồ ý thức được chuyện gì đó. Tâm trí cô không khỏi hoảng lên. Trước tận thế, bởi vì hoàn cảnh gia đình cùng kế sinh nhai bức bách, sinh hoạt tình cảm của cô hoàn toàn trống không, tận thế tới rồi lại càng chẳng có tâm tư nghĩ đến. Cho nên khi cô phát hiện bản thân dường như đặc biệt để ý Tống Nghiễn bèn cảm thấy không biết nên làm thế nào cả.

Tình cảm với cô mà nói là thứ rất xa vời, dù thế nào cũng sẽ không rơi xuống người cô. Nhất là trong thế đạo hiện giờ, vì tình yêu mà đau khổ càng là chuyện không hợp thời thế. Như vậy, có lẽ cô nên…

Ngay lúc Lý Mộ Nhiên đang tự hỏi có nên quyết đoán bóp chết thứ tình cảm vừa mới nảy mầm lên hay không, cơn gió lạnh mang theo mùi máu tươi quen thuộc lại ập đến, sau đó eo cô bị túm lấy ép sát vào tường, khuôn ngực lạnh băng cứng như sắt thép, nụ hôn nồng nhiệt điên cuồn khiến uất ức bực bội dâng lên tròng lòng cô, thế nên cô bèn nâng tay lên dùng sức đấm đánh, muốn đẩy cái người đàn ông khó hiểu này ra. Kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết.

Thời điểm Tống Nghiễn buông ra, cô đã không còn sức lực, chỉ đành bất chấp mặc kệ hắn làm gì thì làm.

“Sau này cho dù đi đâu, đều phải nói cho tôi biết, hiểu chưa?” Tầng bốn là khu bán đồ nội thất, Tống Nghiễn trực tiếp ôm Lý Mộ Nhiên đến ghế sô pha cách đó không xa ngồi xuống, sau đó nhéo nhéo mũi cô, ngữ khí vô cùng chân thật đáng tin.



“Vâng.” Lý Mộ Nhiên rất muốn kiên cường mà nói không, nhưng nghĩ tới lúc này Tống Nghiễn bị ảnh hưởng bởi thú tính, chỉ sợ mình vừa nói không thì chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, chỉ có thể rầu rĩ mà đáp ứng.

“Mang người về xong, phải đi lên luôn.” Tống Nghiễn tiếp tục hạ lệnh.

“Dạ.” Đi lên làm gì, tự nói một mình à? Lý Mộ Nhiên buồn bực nghĩ.

“Cái này em cầm để phòng thân.” Tống Nghiễn như không cảm giác được sự chống cự tiêu cực của cô, bỏ răng nanh đã lau sạch máu vào tay cô, thuận tiện cũng cho cô viên tinh hạch kia luôn. Tuy rằng cô có cầm cũng không được tác dụng gì mấy.

Răng nanh cứng rắn sắc bén nhưng không lạnh lẽo như kim loại, ngược lại có một cảm giác rất ấm áp, cầm trong tay vô cùng thoải mái. Lý Mộ Nhiên sửng sốt, không khỏi dùng tinh thần lực cẩn thận đánh giá đồ trong tay, sau khi thấy rõ là cái gì, cảm xúc vốn sa sút nháy mắt bay sạch, môi không chịu không chế mà cong lên.

“Cảm ơn anh……” Cô có chút ngượng ngùng nhẹ giọng nói, mặt bắt đầu nóng lên, sớm đã vứt cái ý tưởng muốn bóp chết mầm non tình cảm này lên chín tầng mây. Suy nghĩ duy nhất là thì ra hắn tự đi tìm vũ khí cho cô, sau đó trộm vui vẻ.

“Lúc nãy……” Tống Nghiễn nâng móng vuốt sờ soạng tóc Lý Mộ nhiên, vốn muốn giải thích vì sao không để ý đến cô, nhưng ngẫm nghĩ chút lại thôi. Vừa rồi chiến đấu kịch liệt cùng thú biến dị, thú tính trong cơ thể hắn hoàn toàn bị kích phát ra, hơn nữa trong lòng còn vì chuyện cô im lặng rời đi mà tức giận, nếu lúc đó lên tiếng thì chính hắn cũng không nắm chắc có làm ra chuyện gì tổn thương đến cô hay không. Cho nên mới dựa vào việc chia xác thú biến dị để phân tán sự chú ý, cũng như áp lệ khí sôi trào xuống. Hắn lo lắng nếu nói ra, cô sẽ sợ hãi.

“Sao ạ?” Lý Mộ Nhiên hỏi, thân thể bị hắn giam trong ngực vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại không kháng cự nữa.

Tống Nghiễn không trả lời, mà lại hôn cô lần nữa. Thật ra hắn muốn nhiều hơn, nhưng đừng nói hai tay đầy vuốt của hắn không cẩn thận sẽ khiến cô bị thương, mà chính hình thể hiện giờ của hắn, Lý Mộ Nhiên cũng sẽ không thừa nhận được. Như vậy, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, cho đến khi hắn hoàn toàn khôi phục hình người. Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn không khỏi hâm mộ Nam Thiệu, ít nhất người kia sau khi hóa thú hình thể không khoa trương như mình thế này.

Lý Mộ Nhiên mang cái môi sưng đỏ đi xuống, ánh mắt người khác nhìn cô đều mang chút ám muội mập mờ, may mà bản thân cô không thấy, nếu không chỉ sợ sẽ xấu hổ đến mức mấy ngày liền không dám gặp người khác.

Từ tòa thương mại đến thung lũng Hồ Lô chỉ hơn 20km, Lý Mộ Nhiên dịch chuyển hai lần là có thể tới, vì để mau chóng đưa người đoàn xe ra ngoài, cuối cùng cô và đám Tiêu Thắng thương lượng chỉ dịch chuyển một lần, mang người đến một nơi an toàn bên ngoài huyện Chương, đồng thời tiện thể mang mấy chiếc xe qua luôn, để bọn họ tự lái xe trở về. Cũng may xe là vật chết, giống như các vật tư khác, khi cô sử dụng dị năng không bị chịu hạn chế như mang người đi.

Còn chuyện có thể bị thú biến dị tấn công hay không, cái này còn phải xem vận may. Chung quy hiện tại đang là tận thế, không có khả năng chặn được tất cả nguy hiểm cho bọn họ được, chỉ cần không gặp phải tình huống bị một đàn thú biến dị vây quanh như lúc ở khu vực quanh trung tâm thương mại thì chiến đấu cùng với khó khăn là chuyện mà mỗi người đều phải đối mặt. Nhưng để nâng cao tỷ lệ an toàn, Tiêu Thắng vẫn quyết định mỗi ngày đều sẽ sắp xếp hai người dị năng đi cùng.

Lý Mộ Nhiên xác định một địa điểm cách thung lũng Hồ Lô mấy km, lái xe không tới vài phút nhưng chính mấy km này, cô phải dịch chuyển một lần mới có thể tới, hoàn toàn là một loại lãng phí. Nếu cô dịch chuyển đơn thuần không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần hai ba phút đã có thể đi được ba chuyến mang theo mười tám người cùng đi, còn mang thêm được ba chiếc xe, cô còn có thể nhìn người mình đưa đi đến được thung lũng Hồ Lô rồi mới quay về. Cộng thêm lúc nãy qua lại thung lũng Hồ Lô đã mất bốn chuyến, số lần dùng dị năng ngày hôm nay coi như xong, lần vận chuyển tiếp theo phải đợi cô khôi phục mới có thể tiếp tục được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau