Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 267: Khắp nơi hội tụ (6)

Trước Sau
Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Vì sao lại xuất hiện tình huống như thế?” Thẩm Trì hỏi.

Lý Mộ Nhiên sợ bị chuyển đề tài, làm cô quên mình muốn nói gì, bởi vậy chỉ lắc đầu một cái, không trả lời mà nói tiếp: “Đoàn xe của tụi em đóng quân ở thung lũng Hồ Lô thuộc huyện Chương, tính giúp đỡ căn cứ Vân Châu thành lập rừng thực vật biến dị, rồi sau đó vừa tìm kiếm vật tư vừa tiêu diệt zombie… Lúc ấy dù là huyện Chương hay các thành phố xung quanh đều vắng vẻ, trên đường phố không có zombie cũng không có động vật biến dị, thu thập vật tư khá thoải mái.”

Phát hiện mình hơi bị lạc đề, cô ngượng ngùng mỉm cười, “Theo suy đoán, chỉ cần là tuyến đường chính thông từ Vân Châu đến các thành phố lớn thì zombie và thú biến dị đều dốc toàn bộ lực lượng vây chặt căn cứ. Thú biến dị nhiều đến mức không đếm nổi, thế nhưng số lượng zombie có thể đoán được khoảng chừng hơn 10 triệu.”

Nghe đến đó, đám Thẩm Trì không khỏi rùng mình. Nghĩ đến tình cảnh đồ sộ mà đáng sợ kia, không rét mà run.

“Chủ nhiệm vốn định dùng một năm ở lại đây diệt sạch zombie, như vậy không chỉ có thể giải nguy cho căn cứ Vân Châu mà còn có thể khiến các thành thị xung quanh nâng cao độ an toàn. Nào ngờ….” Lý Mộ Nhiên hít sâu một cái, nhìn Tống Nghiên đang đuổi giết con thú biến dị cuối cùng bên ngoài, trong mắt lộ ra sự đau lòng. Vào lúc này nhân viên vốn cần chiến đấu đều đã nhàn rỗi, tuy rằng vẫn đang đề phòng Tống Nghiên dị thú hóa nhưng vẫn có thể phân tâm nghe Lý Mộ Nhiên nói chuyện.

“Hơn mười ngày trước, zombie và thú biến dị vây quanh căn cứ Vân Châu đột nhiên tản ra, đoàn xe tụi em bị zombie vây ở thung lũng Hồ Lô, trong thời gian ngắn không có cách nào đi ra.”

Có người không nhịn được mà thở hắt ra, rõ ràng không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế.

“Cho nên hiện tại đoàn xe ở trong thung lũng Hồ Lô cách nơi này không xa, chứ không phải bên Dục Lĩnh?” Thẩm Trì rốt cục phản ứng lại, nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn, nếu không bị zombie ngăn chặn, bọn họ từ ngàn dặm xa xôi mà chạy đến Dục Lĩnh, e là không tìm được người. “Vậy Tống Nhị cũng ở đó hả?”

Lý Mộ Nhiên mím môi, giơ ngón tay chỉ về Tống Nghiên đã giải quyết xong con thú biến dị cuối cùng, ngập ngừng nói: “Chủ nhiệm đó.”

“Cái gì cơ?” Tuy Thẩm Trì lắm lời, nhưng coi như còn giữ được bình tĩnh bỗng nhiên đứng lên, thất thố hỏi. Giọng hắn hơi lớn lại có chút cao, khiến cho Tống Nghiên đang xé đầu lâu thú biến dị ra đào lấy tinh hạch đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn sang.

“Không có gì, không có gì.” Lý Mộ Nhiên vội vã hướng về phía hắn liên tục xua tay, đến tận khi hắn cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình, mới thở một hơi, thấp giọng nói với Thẩm Trì: “Anh đừng lớn tiếng như vậy, hiện tại tính tình anh ấy không tốt lắm.”

Trên thực tế không chỉ mình cô thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Trì cũng vậy, ngay lúc nãy, tích tắc khi ánh mắt Tống Nghiễn nhìn về phía hắn, hắn có cảm giác như bị ác thú viễn cổ nhìn chằm chằm, lông tơ sau gáy dựng thẳng, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đó thực sự là Tống Nhị sao?” Hắn nuốt ngụm nước bọt, từ từ ngồi xuống, chỉ sợ động tác đột ngột khiến con “Thú hoang” ngoài kia bị kinh động lần nữa, giọng nói cũng cố gắng hạ xuống.

“Dạ….” Lý Mộ Nhiên thấy Tống Nghiễn đào tinh hạch ra để trên đất, giống cô dự liệu, Tỗng nghiễn không vào gặp bạn bè của hắn, mà mang theo thi thể đẫm máu của thú biến dị rời khỏi tầm mắt của bọn họ, không biết đi đâu. Cô hơi lo lắng, đến khi dùng tinh thần lực xác định hắn chỉ đang ở trên nóc nhà xưởng thì mới yên lòng. “Anh biết chuyện lúc trước chủ nhiệm ở căn cứ Đông Châu đã từng bị một người họ Lâm bắt đến viện nghiên cứu làm thí nghiệm rồi phải không?”

“Sao cơ, lại liên quan tới tên khốn Lâm An kia?” Thẩm Trì gật đầu, lúc nhắc tới hai chữ Lâm An, có chút nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên là hận người này vô cùng. Hắn là bạn thân của Tống Nghiễn, đương nhiên biết đến Lâm An, cũng chính bởi vì biết quan hệ giữa Tống Nghiễn và Lâm An, còn cả vợ Lâm An nữa, cho nên mới có thể càng ngày càng hận cái thứ độc ác xảo trá lòng lang dạ sói kia.

“Lúc đó chủ nhiệm bị truyền dịch của thú biến dị vào cơ thể, nhưng khi ấy ngoại trừ ký ức xảy ra vấn đề thì cũng không có phản ứng khác. Mãi đến tận khi tụi em từ thủ đô trở về, trên đường bị người của Võ Tông đuổi giết, chủ nhiệm bị thương nghiêm trọng suýt không cứu được nữa. Khi đó không biết tại sao thân thể của anh ấy lại bắt đầu biến hóa, xuất hiện một ít đặc trưng của thú biến dị.”

Lý Mộ Nhiên chậm rãi nhỏ nhẹ mà nói. Cô biết chuyện như vậy không thể nào che giấu, so với việc che che giấu giấu khiến người khác hoài nghi, còn không bằng cứ thế nói ra, dù sao cũng không ai biết khi nào Tống Nghiễn mới có thể khôi phục bình thường, cô không thể luôn giấu người đi không cho ai gặp. Hơn nữa việc này đã không còn là bí mật.

Không nghĩ tới lúc đó bọn họ gấp rút đưa người rời khỏi thủ đô, vẫn không tránh được bị Võ Tông truy sát, nếu Tống Nhị có mệnh hệ gì… khuôn mặt Thẩm Trì dần dần trở nên tái nhợt. Lần này tất cả bọn họ rút khỏi thủ đô trở lại Nhữ Châu, cũng bởi vì bị Võ Tông làm cho không ở nổi nữa. Thù mới hận cũ tính gộp lại, hắn biết với tính cách của Tống Đại, chắc chắn sẽ không nuốt giận vào bụng, sớm muộn gì bọn họ cũng chiến một trận với Võ Tông.

“Lúc đó còn không quá nghiêm trọng, thân thể sau khi dị hoá vẫn có thể khôi phục bình thường, sau này vì giúp đỡ Căn cứ Vân Châu chặn thú biến dị và thành lập rừng thực vật phòng ngự, có thể do sử dụng năng lực quá độ nên tình trạng dị hóa trở nên nghiêm trọng. Đến tận một thời gian trước, thú biến dị và zombie tản đi, vì giúp cho đại đội ba an toàn lui về, một mình anh ấy tiêu diệt thú biến dị nên mới biến thành bộ dáng hiện tại.” Lý Mộ Nhiên buồn bực xoa mặt, tuy Quỷ Bệnh nói dị thú hóa cũng không hẳn là một việc xấu, nhưng trước khi Tống Nghiễn có thể hoàn toàn áp chế thú tính trong cơ thể, mọi người sẽ không khỏi lo lắng.

“Vậy hiện tại… cậu ấy là cái gì? Có còn nhớ mọi người nữa không? Tại sao không vào đây?” Thẩm Trì hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

Những người khác cũng khẩn trương, kể cả mấy chiến sĩ canh gác ngoài cửa và cửa sổ. Nếu để thủ trưởng biết em trai hắn, người thân duy nhất còn lại trên đời biến thành một con quái vật, hậu quả kia… Bọn họ không nhịn được mà run lập cập.

“Đương nhiên là người.” Lý Mộ Nhiên tức giận đáp, cái câu “là cái gì” kia chọc giận cô. Nhưng cô bình tĩnh rất nhanh, thuật lại lời giải thích của Quỷ Bệnh liên quan đến việc người dị thú hóa một lần, cuối cùng nói: “Anh ấy không khác gì người thường đâu, chỉ là tính tình khá nóng nảy mà thôi.” Về phần hắn không kìm nén được dục vọng với máu thịt với người sống giống như thú biến dị, cô quyết định bỏ qua.

Thẩm Trì yên lòng, rồi lại bĩu môi. Hắn cũng không bị ngu, chỉ từ lời giải thích của Quỷ Bệnh liên quan về việc người dị thú hóa, trong cơ thể người đó hẳn phải có thú tính, mà thú tính của dị thú là cái gì? Tàn bạo, thích giết chóc, khát máu, chỉ sợ đó chính là tình trạng của Tống Nhị hiện giờ. Ngẫm lại màn giết thú biến dị vừa rồi cũng có thể suy ra đại khái. Nhưng mà, sức mạnh như vậy vẫn có phần khiến người khác thèm thuồng.

“Thực sự là hời cho thằng nhóc kia.” Hắn ước ao ghen tị mà nói.

Lý Mộ Nhiên nghe vậy thì cạn lời, mà cũng vui vẻ vì bọn họ không lộ ra sự sợ hãi hay chán ghét.

Sau đó Thẩm Trì cẩn thận hỏi về chuyện thú biến dị bao vây căn cứ Vân Châu. Nghe Lý Mộ Nhiên nhắc tới nguyên nhân xảy ra tận thế và thú triều do Quỷ Bệnh giải thích, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng. Chuyện này hoàn toàn vượt quá khả năng lý giải của bọn họ, dù bây giờ nói tin tưởng hay hoài nghi cũng thành lời dư thừa. Cuối cùng đề tài này qua loa nói xong.

Nhờ Lý Mộ Nhiên nhắc nhở, biết Tống Nghiễn đang ngồi trên nóc nhà xưởng, vì vậy Thẩm Trì cố gắng nói thật to, thuật lại một lần chuyện bọn họ đến tìm hắn theo lệnh của Tống Đình, lại nhắc đến tình trạng các quốc gia xung quanh Hoa quốc. Không biết tại sao, chỉ là hắn cảm thấy, chắc chắn Tống Nghiễn nghe được bọn họ nói chuyện.



Đối với những tin tức này, Tống Nghiễn nghĩ như thế nào thì không ai biết, Lý Mộ Nhiên lại không có cảm thụ gì sâu sắc. Phải biết rằng, hiện nay bọn họ còn khó xoay xở ở chính quê hương mình, ai còn có tâm tư để ý tới những chuyện cách xa vạn dặm  cơ chứ.

Cân nhắc đến tình trạng của Tống Nghiễn, lại thêm tất cả các chiến sĩ trọng thương đã được đưa đến chỗ Nam Thiệu, những người còn lại trong một hai ngày tới sẽ không có chuyện gì, cho nên cơ hội dịch chuyển tức thời của Lý Mộ Nhiên vẫn không dùng đến, buổi tối cô cùng ở trong nhà xưởng với đoàn của Thẩm Trì.

Có lẽ là bởi vì có Tống Nghiễn, hoặc cũng có lẽ không có thú biến dị nào đi ngang qua, nói chung đêm đó không xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ cửa sắt lớn ngoài cùng bị zombie xô đẩy vang kèn kẹt, đối với đám Thẩm Trì mà nói, đây quả thực là sự bình yên hiếm thấy.

Hôm sau trời vừa sáng, Lý Mộ Nhiên lập tức đưa ba mươi người trở về, còn sót lại mười mấy người chỉ có thể đợi đến hôm sau chuyển tiếp. Nhưng có Tống Nghiễn ở đây nên cũng không xảy ra vấn đề lớn gì. Lúc cửa lớn bên ngoài bị đâm hỏng, đàn zombie tràn vào, may mắn đám Thẩm Trì đã nhanh chóng gia cố lại cửa lớn và cửa sổ nhà xưởng, miễn cưỡng chặn chúng nó lại bên ngoài. Đêm nay, trừ Lý Mộ Nhiên, những người khác đều không thể ngủ ngon, may mà cuối cùng cũng bình an vượt qua. Lý Mộ Nhiên vừa tỉnh, lại lập tức bắt đầu công việc chuyển người.

Rõ ràng chỉ cần ba chuyến là xong, cô lại cần đến bốn chuyến. Một chuyến nhiều thêm này để đưa một mình Tống Nghiễn.

Hứng gió lạnh hai ngày trên nóc xưởng, suýt nữa bị tuyết rơi đắp thành người tuyết, Tống Nghiễn có vẻ rất hài lòng với sự chăm sóc đặc biệt của Lý Mộ Nhiên, sau khi quay lại tầng cao nhất của siêu thị, cứ ôm cô vào trong ngực vừa hôn vừa xoa vừa nắn hơn một giờ, không nỡ thả người, thế nhưng Lý Mộ Nhiên đã không dám xuống gặp ai nữa.

Mà Thẩm Trì được đưa đến bãi đỗ xe ngầm trước đó, trong nháy mắt nhìn thấy Viên Tấn Thư đã suýt chút nữa nhào tới. Hắn đã ở thủ đô rất lâu, đương nhiên biết tên nổi danh biến thái của Võ Tông này, cũng liên tưởng đến chuyện Tống Nghiễn suýt bị người này giết chết, sao kiềm chế lại được. Những người khác không biết Viên Tấn Thư, nhưng cũng không trở ngại việc bọn họ cùng chung mối thù với Thẩm Trì.

May mắn Trương Dịch ngăn cản đúng lúc, giải thích ngắn gọn với Thẩm Trì việc tại sao Viên Tấn Thư ở đây, mới miễn cưỡng trấn an người ta.

“Này người anh em, chúng ta thương lượng chút đi.” Sau khi Thẩm Trì biết Viên Tấn Thư bị Quỷ Bệnh xem là người hầu mà sai bảo, đầu tiên là vui sướng cười to một trận, sau đó lại cảm thấy như vậy vẫn quá có lợi cho gã, vì vậy cười híp mắt đi đến bên cạnh cái người mà xung quanh vắng hoe, đang nhắm mắt ngồi bàng quan với tất cả xung quanh – Quỷ Bệnh, nói.

Quỷ Bệnh không để ý tới hắn.

Trương Dịch nở nụ cười, không quan tâm nữa. Chỉ cần không đánh nhau, dù có cãi nhau om sòm, anh đều cảm thấy không sao cả. Mà ngay lúc này, Nam Thiệu chọt chọt eo anh, anh khó hiểu nhìn qua. Kết quả Nam Thiệu kéo anh, lặng lẽ đi lên trên trung tâm thương mại.

Trương Dịch hơi trầm ngâm, lập tức hiểu ra tâm tư Nam Thiệu. Nhưng không chờ anh lo lắng vấn đề có thích hợp hay không, đã cảm thấy quần bị một cái tay nhỏ bắt được.

“Ba ơi, ba đi đâu vậy? Con cũng muốn đi.” Trương Duệ Dương ngước đầu nhỏ, tò mò hỏi.

Nam Thiệu lập tức giơ tay lên day day trán. Trương Dịch không khỏi dùng nắm tay che môi, khẽ bật cười ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau