Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 354: Tụ hội ở thủ đô (17)

Trước Sau
Edit: Yến Phi Ly, Cháo

Trước khi hội nghị được tổ chức nửa tháng, Tống Nghiễn đã đến được căn cứ thủ đô, đi theo hắn có Lý Mộ Nhiên, Thẩm Trì và Đằng Tấn. Trên nửa đường đi Đằng Tấn chuyển hướng về Nhữ Châu chứ không tới căn cứ thủ đô. Từ chỗ Thẩm Trì biết được, nhà họ Đằng chỉ còn lại chị hai của Đằng Tấn là Đằng Anh, lúc này cô đang ở Nhữ Châu.

Nhà họ Đằng cũng có địa vị cao trong quân đội, quan hệ thân thiết với nhà Tống Nghiễn, dù sau tận thế cả nhà gần như chết hết, nhưng Đằng Anh may mắn sống sót vẫn có sức kêu gọi rất lớn ở trong quân đội. Đương nhiên, việc này có liên quan đến địa vị cũng như năng lực của chính cô.

Vào lúc tận thế xảy ra, cô đã thức tỉnh hai hệ dị năng mộc và hỏa, thực lực mạnh mẽ nên nhanh chóng thu nạp cấp dưới, chiếm giữ một vị trí ở căn cứ thủ đô. Sau đó bởi vì Tống Đình không cam lòng cấp cao trong căn cứ bị Võ Tông điều khiển, và chế độ phân biệt đối xử với người thường, coi những người chưa thức tỉnh như súc sinh nô lệ, nên tức giận mà rời khỏi thủ đô để bắt đầu lại từ đầu, cô cũng dẫn người đi theo luôn. Một phần xuất phát từ tình cảm lâu năm với nhà họ Tống, còn lại thì chính là vì kiêng kị sự tồn tại của Võ Tông.

Lần này Đằng Tấn về thủ đô chính là để tìm người thân, sau khi biết chị gái ở Nhữ Châu, đương nhiên phải đi về phía đó.

Mà khiến Trương Dịch và Nam Thiệu bất ngờ chính là, đi cùng nhóm Tống Nghiễn đến thủ đô còn có cả người của thôn Tam Gia do ông Lưu Thất dẫn đầu, Kiều Dũng, Thạch Bằng Tam cũng trong hàng ngũ đó. Nhưng hai bên là do gặp nhau trên đường, vì vậy mới cùng đồng hành.

Bởi vì có thôn Tam Gia làm chỗ dựa, những người già yếu bệnh tật hay những người chưa thức tỉnh đã hoàn toàn ổn định, sự tồn tại của Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam không còn mấy quan trọng nữa. Tính hai người vốn không chịu ngồi yên, cũng chẳng thích dừng lại một chỗ quá lâu, trước kia thì không thoát được trách nhiệm trên người, hiện tại rảnh rỗi thảnh thơi, lại vừa vặn ông Lưu Thất muốn tới thủ đô dự họp cho nên hai người họ bèn đi theo.

Bên thủ đô cố ý mở một khu phố để đón tiếp tất cả những người đến tham dự hội nghị, bởi vậy đã giúp họ tiết kiệm được thời gian tìm chỗ ở. Tống Nghiễn và ông Lưu Thất chọn hai khu nhà liền kề để thuận tiện chăm sóc lẫn nhau.

Thẩm Trì quả thật làm trùm của nơi này, bên này mọi người vừa mới sắp xếp ổn thỏa xong, bên kia anh ta đã liên lạc được với Trương Dịch và Nam Thiệu. Mọi người đã lâu không gặp, đương nhiên là rất vui mừng. Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam còn mừng hơn, sau vài câu hàn huyên bèn vác Trương Duệ Dương lên đi chơi rồi.

Hơn nửa năm này, Nam Thiệu và Trương Dịch ngoài việc định kì ra ngoài căn cứ săn zombie và sinh vật biến dị để lấy tinh hạch cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày cùng với nguyên liệu nấu ăn thì chính là dùng thân phận bán sức lao động ngụp lặn trong mấy đội săn bắn, trà trộn trong đám người tầng chót, thông qua các loại thủ đoạn thu thập được khá nhiều tin tức.

Mà trong quá trình này, Khương Hồng rốt cục đã gia nhập chiến đội, cũng chính là chiến đội Chanh Xanh khi lần đầu đến thủ đô họ từng đi theo làm nhiệm vụ. Sau hai lần hợp tác với đội, thực lực của cô đã được các thành viên công nhận tán thành nên trực tiếp mời vào đội.

Ngược lại thì Lan Lan vẫn không có đội nào tiếp nhận, một là bởi vì cô bé quá nhát gan không huấn luyện được, còn lại thì chính là thực lực bình thường lại không sử dụng được dị năng. Khương Hồng mang theo cô bé đi theo cũng gặp khá nhiều trắc trở, cuối cùng không thể không tạm thời từ bỏ, thầm nghĩ chờ sau khi bản thân đứng vững trong chiến đội Chanh Xanh, lấy được quyền lên tiếng sẽ tới đón cô bé về.

Vì vậy sau khi Khương Hồng gia nhập Chanh Xanh, Lan Lan không thể làm gì khác là làm cái đuôi nhỏ giống Trương Duệ Dương hay Ú Ú đi theo sau Nam Thiệu và Trương Dịch. Đương nhiên, đội hình như vậy là khi Trương Dịch ra ngoài đi săn zombie và tìm đồ ăn. Nếu như là đi làm thuê thì Trương Duệ Dương và Ú Ú không thể đi theo được.

“Đang có một nhóm người sống sót không có người dị năng che chở và cũng không muốn trở thành nô lệ trốn bên trong hệ thống thoát nước ở thủ đô, việc này hẳn mọi người đã biết. Một tháng trước căn cứ đã ban bố biện pháp, dành riêng ra một khu vực cho những người này cư trú, trả lại thân phận tự do cho bọn họ để họ không còn là người lệ thuộc vào người dị năng hay nô lệ nữa. Tuy rằng khu vực này ở ngoại ô, nhà cửa cũng đơn sơ nhưng lại có tường rào che chắn, dù thế nào cũng tốt hơn trốn dưới cống thoát nước cả ngày không thấy được ánh sáng.”

Trương Dịch nói với đám Tống Nghiễn những tin tức mà mình và Nam Thiệu đã thu thập được trong hơn nửa năm nay ở Thủ đô, chưa bàn tới việc chúng có hữu dụng với Tống Nghiễn và ông Lưu Thất khi tham gia hội nghị hay không nhưng ít nhất còn có thể chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Trước mắt tuy rằng quy định bắt những người không phải người thức tỉnh làm nô lệ vẫn còn nhưng đã có chiều hướng hủy bỏ rồi. Không chỉ vậy, mấy tháng qua đám con cháu Võ Tông ngang tàng ngỗ ngược thích giết hại người khác vô cớ đã bị trừng trị liên tục, thậm chí có vài kẻ còn mất mạng. Trong căn cứ mặc kệ là người thức tỉnh hay không thức tỉnh đều vỗ tay vui mừng, dần dần đám Võ Tông đàng hoàng hơn nhiều rồi…”

“Bắt đầu biết xoa dịu lòng người rồi đây!” Ông Lưu Thất ngậm tẩu thuốc cười ha ha, không quá quan tâm chuyện này. Ông vốn chỉ ôm chút ít mong đợi khi đến Thủ đô. Ông không có dục vọng đối với quyền lực giống nhiều người khác, trong lòng ông, người dân của thôn Tam Gia có được sự bảo vệ để sống qua ngày là điều quan trọng nhất, nếu phía Thủ đô làm tốt thì ủng hộ chút cũng không sao. Nhưng khi nghe đến phong cách làm việc của Võ Tông và sự phân chia giai tầng ở Thủ đô, ông bèn cảm thấy mọi người không đi chung một con đường, ông vẫn chỉ nên đường hoàng tới đây du lịch để thêm chút kiến thức thôi.

“Người ở tầng đáy Thủ đô đều biết lãnh đạo cấp cao của căn cứ muốn tổ chức hội nghị, hiện đang âm thầm lan truyền tin đồn rằng căn cứ muốn khôi phục lại thể chế trước tận thế, hy vọng trung ương có thể tiếp tục nắm quyền địa phương. Phần lớn mọi người đều thấy đó là lẽ đương nhiên.” Trương Dịch nói tiếp.

“Bây giờ đường sá không thông, giao thông bất tiện, dù hắn muốn thì cũng không dễ dàng như vậy.” Tống Nghiễn trả lời một câu, cũng không thấy áp lực gì. Căn cứ hiện tại của hắn thực sự quá nhỏ, không nhất định bị kẻ khác đặt vào mắt, có lẽ đến lúc đó chỉ cần nhìn người ta cấu xé là được.

Bên này Trương Dịch thu thập các loại tin tức là một chuyện, tình báo do Nhữ Châu cài vào thủ đô cũng sẽ báo cáo lại đây. Mấy ngày tới Tống Nghiễn chắc chắn đều sẽ rất bận rộn, không chỉ hắn cần phải xem xét những tin tình báo này một lần mà Thẩm Trì cũng phải tập hợp tình báo từ hai phe. Sau đó chọn lọc tin có giá trị, vừa cung cấp cho Tống Nghiễn làm tham khảo, vừa phải gửi tới Nhữ Châu cho Tống Đình.

Nói cách khác trước khi trở về căn cứ Hi Vọng, e là họ chỉ có đêm nay có thể tụ tập một chỗ dễ dàng trò chuyện, kể lại những chuyện đã xảy ra từ sau khi ly biệt. Chờ Trương Dịch nói xong, Lý Mộ Nhiên cũng kể về những chuyện trong căn cứ Hi Vọng sau khi anh đi, còn cả chuyện về thôn Tam Gia nữa.

Trong đó đáng nhắc tới chính là sau khi Trương Dịch đi không bao lâu, Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn đã từng đến thành phố Trát Phong một chuyến. Cô còn nhớ lời thỉnh cầu của ông Lâm đ*o Nho bảo họ sau khi yên ổn thì quay lại giúp ông mang chút bản thảo và tài liệu ra ngoài. Đoạn thời gian đó vừa vặn không có việc gì đặc biệt quan trọng nên hai người bèn lên đường.

Ông Lâm vẫn sống rất tốt, tinh thần tốt hơn không ít so với trước kia, nhìn thấy bọn họ thật sự hết lòng tuân thủ cam kết mà đến đây thì ông cực kỳ vui sướng. Ông chỉ nói mình còn chưa chỉnh lý xong, bảo bọn họ mang đi những phần đã sửa sang hoàn hảo, chờ sau này rảnh rỗi trở lại lấy phần còn lại.

Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn lại một lần nữa nhiệt tình mời ông tới căn cứ Hi Vọng, kết quả vẫn bị cự tuyệt. Ông Lâm nói sau khi ông sắp xếp tư liệu xong, còn đang thử nghiệm dạy Nửa người biết ngôn ngữ kí hiệu bằng tay. Dây thanh quản của Nửa người dường như có vấn đề, không có cách nào phát ra âm thanh, cho nên ông không thể dạy họ nói chuyện được, nhưng lại có thể nghĩ biện pháp để họ nghe hiểu ý người, cũng học được cách giao tiếp với con người.

Ông nói, nếu như ông không chết thì sẽ có một ngày ông rời khỏi thành phố Trát Phong và đó cũng là ngày ông mang theo đám Nửa người này.

Ông Lâm khiến người ta phải nổi lòng tôn kính, căn cứ Bác Vệ lại làm cho người ta cảm thấy bi ai.

Bởi vì hiện nay ở lại thôn Tam Gia, đám Kim Mãn Đường cực kỳ oán hận căn cứ Bác Vệ, cho nên bọn họ vừa nỗ lực tăng lên thực lực của bản thân lại vừa luôn chú ý tin tức bên kia. Ngay trước khi ông Lưu Thất lên đường, một đội săn bắn cố gắng đi tới Bác Vệ truyền đến một tin tức.

Căn cứ Bác Vệ đã đảo chính rồi. Lúc trước Đường Bác Văn phản bội Giang Vệ Quốc, không chỉ đoạt quyền của ông ta mà còn bố trí cạm bẫy, mưu toan bắt hết những kẻ trung thành với ông. Ai ngờ đâu chỉ hơn một năm sau, Đường Bác Văn lại bị cấp dưới của mình chém đầu nhân lúc say rượu, thật có thể nói là lấy mạng đền mạng.

Vì vậy không chờ Kim Mãn Đường trả thù, căn cứ Bác Vệ đã tự mình tan rã, mà kẻ ám sát Đường Bác Văn thì lại mang theo đám người trong căn cứ đã bị áp bức nô dịch gần như không ngóc đầu lên nổi chuyển tới thành phố Thường, cùng nhau bắt đầu từ con số không, xây dựng nên căn cứ Trung Châu. Còn căn cứ Bác Vệ thì đã hoàn toàn biến mất. Những ai không muốn đi theo thủ lĩnh mới thì đều phân tán khắp nơi, tự tìm đường mưu sinh.

Căn cứ Trung Châu mới thành lập, tuy rằng lượng người giảm đi rất nhiều so với Bác Vệ khi xưa, nhưng vì đã trải qua một hồi thanh tẩy cho nên có một sự đoàn kết hiếm thấy. Thực lực của căn cứ không mạnh nhưng cuộc sống của các thành viên lại tốt hơn rất nhiều so với khi Đường Bác Văn còn thống trị Bác Vệ.

Lần này tổ chức hội nghị thủ lĩnh các căn cứ, người đứng đầu Trung Châu hẳn cũng sẽ tới, đến lúc đó không chừng có thể gặp mặt một lần.

Nghe đến tin tức này, Trương Dịch không khỏi thổn thức không thôi, vừa cảm phục chí lớn của ông Lâm, rồi lại thở than vì căn cứ Bác Vệ hỗn loạn tranh đấu, cũng may cuối cùng đã có một kết thúc. Anh chỉ hy vọng căn cứ Trung Châu mới thành lập sẽ tốt đẹp, đừng tiếp tục xảy ra chuyện gì nữa. Người may mắn còn sống vốn đã không nhiều, còn hao tổn vì tranh đấu nội bộ nữa thì loài người sẽ tự hủy diệt trước tiên.

Những ngày tiếp đó, Trương Dịch và Nam Thiệu vẫn tiếp tục ở cùng với cô bé Lan Lan chứ không chuyển tới khu phố căn cứ bố trí tiếp đãi, chỉ chờ Tống Nghiễn họp xong thì cả nhóm sẽ đồng thời về Vân Châu. Anh cũng tiện thể giới thiệu Khương Hồng, Triệu Tân và Lan Lan cho mấy người Lý Mộ Nhiên, có điều đôi bên không quen biết nhau nên nhất thời cũng khó có thể thân thiện.



Lúc này Khương Hồng sống tương đối như ý, hẳn là cô sẽ quyết định ở lại căn cứ thủ đô, Triệu Tân hiển nhiên sẽ ở với cô. Lan Lan thì khác, xem ý của cô bé thì dường như rất muốn về căn cứ Hi Vọng với họ. Có điều suy nghĩ của cô bé khó lường, hết thảy đều phải chờ lúc chính thức lên đường trở về mới có thể xác định.

Ngày thứ chín khi nhóm Lý Mộ Nhiên đến thủ đô, cách hội nghị thủ lĩnh chỉ còn khoảng năm ngày. Nửa đêm hôm ấy, Trương Dịch dậy đi vệ sinh, thiếu chút nữa đã bị bóng người ngồi ngẩn ngơ trong đêm tối cạnh bếp dọa cho mất hồn.

“Lan Lan?” Tỉnh táo lại, anh dựa vào ngũ giác nhạy cảm mà nhận ra đối phương.

“Dạ.” Trong bóng tối vang lên tiếng đáp lại rầu rĩ, đúng là giọng của Lan Lan.

“Sao cháu lại ngồi ở đây? Không ngủ được hả?” Trương Dịch vừa thắp lên một ngọn nến vừa hỏi.

“Cháu gặp ác mộng.” Lan Lan nhẹ giọng nói, giọng điệu cực kỳ não nề.

Trương Dịch không thể làm gì khác hơn là tạm thời dừng việc đi nhà vệ sinh, anh bưng cây nến đi tới gần bếp, ngồi đối diện với Lan Lan rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ là một giấc mơ thôi, cháu sợ cái gì?”

“Cháu mơ thấy rất nhiều rất nhiều máu, nhưng cố nghĩ thế nào cũng nhớ không nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì….” Lan Lan nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Trương Dịch. Gương mặt Trương Dịch dưới ánh nến mờ nhạt hiện ra vô cùng dịu dàng ấm áp, thấp thỏm lo âu của Lan Lan bất giác cũng bình tĩnh lại. “Chú Dịch, mấy ngày gần đây cháu luôn cảm thấy không quá thoải mái, chú nói xem có khi nào sẽ chết người hay không?” Hiển nhiên, cô bé rất ghét năng lực có thể nhận biết được cái chết của chính mình.

“Cháu cảm thấy là ở phương hướng nào?” Trương Dịch không tự chủ được trở nên nghiêm túc. Tuy mỗi lần chờ Lan Lan có cảm giác thì đã chậm, nhưng nếu như có thể tìm ra quy luật từ trong đó thì rất khó nói sau này không có tác dụng.

Lan Lan giơ tay lên, hơi chần chờ mà chỉ về phía tây nam: “Hình như là bên kia, nhưng mà có lúc lại thành một bên khác… Bên này…” Nói rồi tay cô bé lại chỉ về tây bắc, sau đó lại chỉ về hướng tây.

Trương Dịch không khỏi thấy đau đầu, hoài nghi có phải là cô bé ngái ngủ nên nói mơ hay không. Trầm mặc chốc lát, anh thử thăm dò: “Đâu đâu cũng có sao?”

Lan Lan gãi đầu một cái, hơi ngượng ngùng mà nói: “Cháu cũng không xác định được ạ.”

Trương Dịch hỏi thêm vài điều nữa nhưng không hỏi ra được gì. Anh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, hơn nữa lúc này đã hơn nửa đêm, không phải thời gian hợp để trò chuyện, chẳng thể làm gì khác hơn là bảo: “Chờ lần này nhiệm vụ của chị Hồng kết thúc, chúng ta đi xem thử nhé.” Về phần đi nơi nào thì chính anh cũng chẳng rõ, đến lúc đó lại đó nói sau đi. Không chừng chờ đến khi ấy, Lan Lan lại không cảm giác được gì nữa cũng nên.

Khương Hồng dám đánh dám liều, thực lực cũng không tệ nên ở trong chiến đội Chanh Xanh cứ như cá gặp nước. Đội trưởng coi trọng cô, để cô thử tự dẫn theo một nhóm nhỏ, ngày mai là ngày đầu tiên cô dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ. Trong lòng cô không tự tin cho nên mời mấy người trong nhà tới trà trộn trong nhóm nhân viên thời vụ để hỗ trợ. Cũng không phải cần Trương Dịch và Nam Thiệu phải ra tay, chỉ là nếu có họ ở đó thì lòng cô sẽ vững tin hơn.

Nhận được lời cam kết của Trương Dịch, Lan Lan lập tức bèn vui vẻ. Thành thật mà nói, cô bé chẳng hề muốn đi xem xảy ra chuyện gì đâu, nhưng chung quy cứ hãi hùng khiếp vía như thế này cũng không phải chuyện hay, bởi vậy dù cho không tình nguyện thì cô bé vẫn cảm thấy nên đi xem thử sẽ tốt hơn.

Vốn Trương Dịch cũng không quá để chuyện này trong lòng, dù sao mỗi lần Lan Lan có cảm ứng, chờ họ chạy tới nơi xảy ra chuyện thì đều đã muộn. Đương nhiên, anh cũng không định bỏ qua, chờ chuyện của Khương Hồng xong xuôi, có thời gian anh nhất định sẽ đi tìm hiểu.

Ai ngờ đâu trong mấy ngày đi làm nhiệm vụ, trạng thái của Lan Lan lại càng ngày càng kém, mỗi đêm cô bé đều bị ác mộng đánh thức, ban ngày lại càng hoảng hốt không yên, nhiều lần thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện. Trương Dịch thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, chuyện của Khương Hồng vừa kết thúc anh bèn mượn xe, không về căn cứ mà đi luôn cùng với Nam Thiệu. Hai người mang theo Lan Lan chạy tới phương hướng làm cho cô bé cảm thấy sợ hãi.

Lần này không phải là đi về phía tây nam mà là đi thẳng về hướng nam. Trương Dịch cân nhắc một lát mới kịp nhận ra, trước đó Lan Lan hết chỉ tây chỉ bắc cũng không phải là bởi vì khắp nơi đều xảy ra chuyện, sợ là chỉ có một nơi nào đấy cố định mà thôi. Chẳng qua vị trí của cô bé thay đổi liên tục, cho nên hướng mà cô bé cảm ứng được cũng khác biệt. Đa số phụ nữ và bé gái không quá giỏi về nhận biết phương hướng, mà Lan Lan rõ ràng cũng là nhân vật mù đường điển hình.

Phát hiện ra là cùng một vị trí, Trương Dịch ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, nếu như cứ theo lời Lan Lan trước đó mà khắp nơi, làm sao họ có thể tìm ra được đây?

***

Ngay khi Trương Dịch và Nam Thiệu chạy về hướng Lan Lan nói tới, Tống Đình rốt cục cũng mang cấp dưới đi tới căn cứ thủ đô. Lúc này, hết thảy thủ lĩnh có thể tới căn cứ đều đã đến, bởi vì ngày kế chính là ngày diễn ra hội nghị. Hiển nhiên Tống Đình tới sát ngày mới đủng đỉnh có mặt.

Tống Đình phô trương rất lớn, dẫn theo hơn hai mươi chiếc xe, hơn 200 bộ đội tinh nhuệ súng ống đầy đủ. Y cũng không tới sản nghiệp tư nhận của mình trong căn cứ thủ đô mà là trực tiếp tới nơi ở do thủ đô sắp xếp.

Các thủ lĩnh tới tham gia hội nghị hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mang theo vài người, thế nhưng phô trương giống Tống Đình thì không một ai cả, dù sao cũng không phải đến để đánh nhau. Bởi vậy sự xuất hiện của y cứ như một tảng đá đập vào mặt hồ êm ả, trong nháy mắt khơi dậy từng đợt bọt nước.

“Mẹ kiếp, có cần phách lối thế không?” Nhìn thấy thủ lĩnh của căn cứ thủ đô tự mình ra nghênh tiếp, có người chua xót mà mắng. Bọn họ một là vì thuận tiện khi lên đường, hai là nghĩ ở trên địa bàn của người ta, mang bao nhiêu người cũng vô dụng, đâu thể đem toàn bộ căn cứ đến được, cho nên trên cơ bản đều nhẹ nhàng tiện lợi mà lên đường. Thế nhưng lúc này thấy Tống Đình khuếch trương khí thế thì vẫn không khỏi mê tít mắt.

Nhưng mà bọn họ quên mất, thể hiện ra sức mạnh của căn cứ mình một cách phù hợp cũng sẽ làm cho họ nắm giữ nhiều quyền lên tiếng hơn. Đương nhiên, có lẽ không phải họ quên mất, mà là do từ đầu họ đã ôm lòng bất mãn đối với chuyện căn cứ thủ đô tự chủ trương khởi xướng hội nghị thủ lĩnh ẩn chứa tính chất cưỡng ép. Sau đó họ theo bản năng mà không coi hội nghị lần này là chuyện gì đáng kể, cho nên mới có thể khinh thường như vậy.

Chẳng qua dù cho họ thực sự coi trọng, bàn về trang bị, bàn về thực lực, nơi có thể sánh vai cùng với căn cứ Nhữ Châu cũng chỉ vẻn vẹn hai, ba cái. Bọn họ không biết rằng bên ngoài trụ sở ở thủ đô, Tống Đình còn có một nhánh hơn ngàn bộ đội tinh nhuệ trú đóng. Đối với cấp cao trong căn cứ thủ đô, từ trước đến giờ Tống Đình không sợ dùng suy đoán ác ý nhất để đề phòng. Mặt khác, cũng coi như là để luyện binh.

Tống Nghiễn nghe nói Tống Đình đến nên ra đón, vừa thấy anh trai mình bày binh bố trận kiểu này thì lập tức kéo Lý Mộ Nhiên quay đầu định bỏ đi. Ai biết còn chưa đi ra hai bước, phía sau bèn truyền đến một tiếng quát trầm thấp: “Tống Nghiễn!”

Tống Nghiễn phản xạ có điều kiện mà đứng nghiêm, quay người, chào theo nghi thức quân đội.

Ánh mắt Tống Đình lóe lên ý cười, giơ tay chào lại theo nghi thức, sau đó cũng không nói gì với Tống Nghiễn, mà là quay đầu nói với thủ lĩnh của căn cứ thủ đô tới đón mình: “Đây là em trai tôi, tính nết trẻ con nên ở bên ngoài cũng lập một căn cứ, nên mới tới góp mặt cho vui.”

Trước tận thế thân phận Tống Đình và thủ lĩnh của căn cứ thủ đô ngang nhau, cũng không ít lần giao lưu, quan hệ có tốt hay không trước tiên không nói, ít nhất đôi bên cũng xem như quen thuộc.

Tống Nghiễn rơi lệ đầy tim, hắn quên mất hắn đã sớm không bị anh trai quản lý rồi, vừa rồi đáng ra không nên dừng lại, không, là không nên ra đón, chờ dàn xếp xong xuôi gặp lại nhau cũng không muộn mà. Hắn sẽ không phải lúng túng đứng ở đây giống như bây giờ, bị nói thành hệt như một đứa bé trai không hiểu chuyện.

Lý Mộ Nhiên đi theo chưa từng thấy dáng vẻ này của Tống Nghiễn, cô vừa hơi kinh ngạc lại có chút buồn cười, còn thêm cả lúng túng. Vì vậy cô lặng lẽ lui về phía sau một bước, yên lặng mà giấu mình sau tấm lưng vạm vỡ của tống Nghiễn. Cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ ấy hả? Thôi thôi, không tồn tại đâu.

“Tôi đã nghe nói về đứa con Kỳ Lân của nhà họ Tống từ lâu. Mười lăm tuổi vào trường quân đội, mười tám tuổi tiến vào Răng Máu, quang vinh lấy được một lần huân chương hạng nhất, một huân chương hạng hai, bốn lần huân chương hạng ba, khen thưởng nhiều đếm không xuể. Hai mươi mốt tuổi vì biến cố nên xuất ngũ, thi vào đại học y, một năm sau ra nước ngoài chuyển đến viện y học hàng đầu thế giới, hai mươi sáu tuổi lấy được bằng bác sĩ, về nước nhận việc trong bệnh viện, mấy năm qua thành tích nổi bật. Không nghĩ tới sau tận thế lưu lạc ở bên ngoài, không có gia tộc chống đỡ mà vẫn có thể xây dựng nên thế lực của chính mình, quả nhiên là vàng tới chỗ nào cũng có thể phát sáng.” Thủ lĩnh của căn cứ thủ đô tên là Lưu Thừa Hán, hắn dùng ánh mắt nhìn con cháu trong nhà mà quan sát Tống Nghiễn, vừa cười vừa nói.

Rất hiển nhiên, hắn nắm rõ quá khứ của Tống Nghiễn trong lòng bàn tay, chỉ không biết là trước tận thế đã điều tra hay là gần đây mới nắm được tin tức, hay hoặc là trong lúc nghiên cứu về đối thủ Tống Đình mới tiện thể phát hiện.



“Tuy tính tình thằng oắt này xấu lắm, suy nghĩ cứng nhắc lại còn tùy hứng cứng đầu, nhưng mà cũng có chút năng lực.” Đầu tiên Tống Đình vờ vĩnh chê bai Tống Nghiễn mấy câu, sau đó mới chuyển giọng, không hề khách sáo mà nhận hết toàn bộ lời ngợi khen của Lưu Thừa Hán, hoàn toàn không quan tâm đối phương có nói thật lòng hay không.

Lưu Thừa Hán chỉ có thể cười ha ha trong lòng, thành thật mà nói, đối với việc Tống Nghiễn chỉ thành lập một căn cứ bé nhỏ với hai, ba ngàn người thật sự không được hắn để ở trong mắt. Thế nhưng hắn cũng không thể không hâm mộ hai anh em nhà này, ít nhất bọn họ xây dựng được căn cứ hoàn toàn thuộc về chính họ, không giống như hắn phải thờ cả Võ Tông như Thái thượng hoàng trên đầu. Ở bề ngoài Lưu Thừa Hán có thể làm chủ, trên thực tế làm chuyện gì hắn cũng đều phải nghe người khác, đáng thương nhất chính là chỉ cần ngày nào hắn còn ở trên vị trí này thì ngày đó chẳng thể thoát khỏi khống chế. Cho nên tụ hội lần này mục đích lớn nhất của hắn chính là khiến toàn bộ thủ lĩnh các căn cứ đều phải thờ một vị Thái thường trên đầu giống mình. 

Về phần Tống Nghiễn bị hai người bình phẩm thì lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, trong lòng hắn gần như là tê dại, không nghĩ tới lâu như vậy không gặp mặt, anh trai hắn vẫn y như xưa.

Ngược lại thì Lý Mộ Nhiên vô cùng thán phục với quá khứ huy hoàng của Tống Nghiễn, cô còn thấy hơi kì lạ, luôn cảm giác khi Tống Đình nói về Tống Nghiễn cứ như người cha đang đàm luận về đứa con trai nhà mình vậy. Thực tế cô không hề biết, ông cụ Tống bận bịu đánh trận từ trẻ, ngoài ba mươi tuổi mới chịu kết hôn, khó khăn lắm mới sinh được hai người con. Chờ tới khi sinh ra Tống Nghiễn thì ông đã hơn năm mươi tuổi, bởi vì ông vẫn chưa nghỉ hưu nên cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng. Vợ ông lại là người công tác trong lĩnh vực văn nghệ thế nên cũng chẳng rảnh rỗi, chính vì vậy việc chăm sóc và dạy dỗ cho Tống Nghiễn bé bỏng hoàn toàn được giao cho đứa con trai lớn lúc đó đã thành niên.

Tống Đình gần như là xem Tống Nghiễn như con trai để mà nuôi lớn, khi y vào quân đội thì cũng đem theo đứa em trai vẫn còn bé xíu vào quân đội, huấn luyện chung với binh lính, rồi cùng nhau ăn cơm, bớt đi không ít chuyện. Đương nhiên, lượng huấn luyện nhất định phải tiến hành điều chỉnh cho phù hợp với độ tuổi.

Tống Nghiễn được nuôi lớn trong hoàn cảnh nghiêm túc đầy quy định như vậy, cho nên trong xương hắn luôn mang theo tác phong cứng rắn, nghiêm trang, linh hoạt của người lính.

“Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi theo!” Hai thủ lĩnh của hai căn cứ lớn vừa hàn huyên vừa đi vào trong, Tống Nghiễn thấy mình rốt cục sắp được thoát khỏi tình cảnh làm khúc gỗ thì Tống Đình lại đột nhiên quay đầu hô một câu.

“Vâng!” Tống Nghiễn đứng nghiêm theo bản năng lần thứ hai, lớn tiếng trả lời. Làm xong tất cả những thứ này hắn mới ảo não muốn gõ đầu mình.

Cho nên hắn không muốn trở về đi theo anh trai sống chung trong một căn cứ chính là vì vậy, lúc nào cũng bị dạy bảo như trẻ con ấy.

Tuy rằng nghĩ như thế nhưng Tống Nghiễn vẫn đi theo, đương nhiên trước đó hắn không quên căn dặn vài câu với Lý Mộ Nhiên đang trốn sau lưng cười trộm, bảo cô về trước chờ mình. Tình huống hiện tại như vậy cũng không phải đơn giản như đi gặp người lớn trong nhà, cô đi theo sẽ không thích hợp. Với tính cách của Lý Mộ Nhiên thì nhất định cô cũng sẽ không thấy thoải mái.

Quả nhiên, khi biết mình không cần đi theo, Lý Mộ Nhiên không khỏi tàn nhẫn mà thở phào nhẹ nhõm. Thật sự không trách cô được, anh trai của Tống Nghiễn quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả Tống Nghiễn lúc trước.

Tống Nghiễn bật cười, an ủi sờ sờ đầu cô, lúc này mới rời đi.

Trên thực tế, trước khi hội nghị bắt đầu, Lưu Thừa Hán cũng không có gì muốn trao đổi với Tống Đình, hơn nữa nói nhiều sai nhiều, khó bảo đảm sẽ không bị tên tình báo cáo già này ngửi ra manh mối. Bởi vậy, sau khi làm xong lễ nghĩa mặt ngoài nên làm hắn bèn cấp tốc rời đi, cơ bản không cho đối phương cơ hội thám thính, càng không sắp xếp mấy hoạt động tiếp đón gì cả. Dẫu sao quan hệ của bọn họ đã rạn nứt khi Tống Đình dẫn người rời khỏi căn cứ thủ đô, lúc này Lưu Thừa Hán có thể tới đón tiếp là vì coi trọng thực lực và thân phận ngang hàng của đối phương trước tận thế, còn làm nhiều hơn nữa thì đừng hòng.

Lưu Thừa Hán vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai anh em, ngay cả vệ sĩ bên người cũng bị Tống Đình cho lui.

“Đều biết cả rồi hả?” Tống Đình hỏi.

“Vâng.” Tống Nghiễn trả lời.

Tống Đình dừng lại vài giây, dường như còn đang thất thần, qua một lúc mới lấy lại tinh thần, nói: “Biết là được rồi. Đi cũng chẳng khổ sở gì, so với ở lại nơi rách nát này còn tốt hơn nhiều.”

Nói đến đó, y khoát tay quăng vấn đề này qua một bên, chuyển sang đề tài khác: “Mắt nhìn của chú mày chẳng ra sao cả, cô vợ nhỏ kia của chú nhát gan quá, sống trong thời buổi tận thế này không được. Mặc dù bây giờ phụ nữ ít nhưng nếu dùng thân phận và thực lực của chú mà muốn chọn một người xuất sắc mọi mặt cũng không phải chuyện…” Ánh mắt của Tống Đình sắc bén, chỉ quét qua một cái đã phán đoán rõ ràng được tính cách của Lý Mộ Nhiên tận tám chín phần.

“Nếu như không có cô ấy thì em đã chết từ lâu rồi.” Tống Nghiễn ngắt lời anh trai mình.

Tống Đình nghẹn họng, vẻ mặt trở nên hơi quái dị, một lát sau y mới hỏi: “Cho nên chú mày lấy thân báo đáp hả?”

Tống Nghiễn không nói gì nhìn chằm chằm anh trai mình, dùng sự im lặng để biểu thị kháng nghị. Tống Nghiễn dám cam đoan, anh trai hắn chắc chắn hiểu được câu nói kia của hắn là nhằm vào đánh giá nhát gan. Còn lí do tại sao Tống Đình lại muốn nghiêm trang tận lực bóp méo ý của hắn thì chỉ có thể nói là người này thích đùa giỡn, chẳng qua muốn nhìn hắn tức đến nổ phổi mà thôi. Đáng tiếc Tống Nghiễn đã không còn là thiếu niên mười mấy tuổi tính tình xúc động dễ giận từ lâu, nào còn có khả năng dễ dàng bị khiêu khích.

“Rồi rồi rồi, quả nhiên đùa giỡn ông chú trung niên đầy mỡ chẳng vui gì cả, buổi tối bảo em dâu đến ăn bữa cơm đi. Chờ chuyện bên này xong xuôi thì theo anh về Nhữ Châu làm bữa tiệc, kính chén rượu cho ba mẹ, hai người vẫn luôn ngóng trông chuyện kết hôn của chú mà. Lần này chắc hai cụ yên tâm rồi.” Thấy thế, Tống Đình đành chịu thua.

Bị gọi thành ông chú trung niên đầy mỡ, Tống Nghiễn không khỏi đen mặt, nhưng mà còn chưa kịp phản bác thì đã bị câu kế tiếp của Tống Đình làm cho cảm động, lực chú ý bị dời đi, thành công bị bẫy một lần.

“Vâng, em sẽ nói với Mộ Nhiên.” Dù cho Tống Nghiễn lười tổ chức tiệc rượu lần nữa, nhưng trước câu nói kính rượu lên ba mẹ thì hắn không thể nói ra được lời cự tuyệt.

“Được rồi, cút nhanh lên đi. Ôi, cái bộ xương già cỗi của anh mày, đoạn đường này vất vả quá chừng, anh phải cẩn thận nghỉ ngơi mới được.” Không có vẻ dịu dàng quyến luyến khi anh em ruột gặp lại như trong tưởng tượng của người khác, nói xong, Tống Đình bèn đuổi Tống Nghiễn đi ngay như thể xua ruồi.

Biết anh mình lại giả vờ giả vịt, Tống Nghiễn âm thầm trợn mắt, cũng không phí lời nữa mà tức khắc xoay người rời đi. Nhưng mà còn chưa đi được vài bước, Tống Đình đột nhiên gọi hắn lại.

“Đúng rồi, nghe đồn chú mày có thể biến thân, biến một cái cho anh chiêm ngưỡng chút nào.”

“…” Tống Nghiễn.

Cuối cùng, Tống Đình vẫn được thỏa tâm nguyện, thậm chí bị sức mạnh của người dị hóa chấn động mạnh mẽ, bởi vậy y còn bất chợt có suy nghĩ nghiên cứu chế tạo người dị thú. Tống Nghiễn không thể không hao hết miệng lưỡi, lấy tỷ lệ thất bại cao và tỷ lệ thành công thấp của thí nghiệm dị hóa, còn có tác dụng phụ sản sinh ra tâm tính thích giết chóc, táo bạo khó có thể khống chế của bán thành phẩm, cùng với xã hội càng ngày càng ít nhân khẩu. Hắn liên tục bày ra từng luận điểm chứng cứ để giảng giải cho anh trai mình hiểu, chứng minh làm như vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất. Cuối cùng hắn còn ném ra hai bộ công pháp mà Quỷ Bệnh sáng chế thì mới khiến Tống Đình từ bỏ ý định này.

Mãi đến tận khi Tống Nghiễn rời đi, trên nét mặt lạnh lẽo cứng rắn của Tống Đình mới hiện lên nụ cười cáo già. Mà cũng trong lúc đó, Tống Nghiễn ra khỏi cửa cũng không khỏi lắc đầu một cái, cười đầy bất đắc dĩ.

Với trí tuệ và tầm nhìn của Tống Đình, còn có tin tức tình báo sâu rộng của y thì làm sao có khả năng không biết tác hại của việc chế tạo người dị hóa. Lí do Tống Đình tỏ ý như vậy chẳng qua là muốn khiến đứa em trai trầm mặc ít lời chịu nói nhiều thêm mấy câu mà thôi. Tống Nghiễn hiểu rõ anh trai mình, sở dĩ hắn sẽ “trúng kế” chẳng qua cũng xuất phát từ sự quan tâm săn sóc với người thân mà hắn mãi mãi sẽ không nói ra thành lời.

Bữa cơm tối chỉ có ba người tham gia, Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên, ngoài ra còn có anh lớn của bọn họ. Vốn khi nghe đến việc sẽ phải ăn cơm với anh chồng, Lý Mộ Nhiên hồi hộp suốt cả một buổi chiều. Ai biết được Tống Đình lại khác hẳn vẻ xa cách nghiêm túc lúc sáng, trở nên cực kỳ chan hòa dễ gần, thậm chí còn nói khá nhiều, thỉnh thoảng y kể chút chuyện về Tống Nghiễn nghịch ngợm gây sự hồi bé, hệt như người lớn trong nhà kể về con trẻ, khiến cho tâm tình Lý Mộ Nhiên được thả lỏng.

Sau một bữa cơm, bầu không khí trở nên ấm áp vô cùng, trước khi đi Lý Mộ Nhiên đã bất giác hiện lên chút cảm giác thân thiết với người anh lớn Tống Đình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau