Nam Chủ Là Của Tôi

Chương 17:

Trước Sau
Hai người lang thang một đường mới về đến thôn, lộ trình hai giờ mà đi đến hơn ba giờ đồng hồ.

Khưu Bạch có chút xấu hổ, nếu không phải vì cậu, Chu Viễn có thể đã về nhà từ lâu rồi.

Đứng ở giao lộ, cậu cản đường Chu Viễn đang muốn về nhà lại.

"Cho anh." Cậu lấy ra một cái bọc giấy.

Chu Viễn còn chưa nhìn đã nói không cần.

"Nói cho anh chính là cho anh." Khưu Bạch nhét bọc giấy vào lồng ngực Chu Viễn rồi bỏ chạy.

Chu Viễn nhìn bóng lưng cậu thanh niên đang chạy, cúi đầu mở bọc giấy ra, chỉ thấy bên trong có hai cái bánh bao hấp và một miếng bánh táo ngọt.

Còn có, một con thỏ trắng lớn.

Mặt trời đã ngả về Tây, hoàng hôn đỏ như máu nơi góc chân trời, phủ khắp thôn trang một màu vàng mờ nhạt.

Nam nhân cao lớn rũ mắt đứng đó, sửng sốt hồi lâu mới quay người trở về nhà.

Lúc Khưu Bạch trở về ký túc xá của thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức cũng bắt đầu ăn cơm tối.

Nhìn thấy Khưu Bạch, Tôn Thiến hỏi: "Cậu làm gì mà giờ mới về?"

"Đừng nói nữa." Khưu Bạch giơ giơ hai miếng thịt ba chỉ lên: “Làm thịt kho tàu ăn."

Lữ Nam kinh ngạc: "Cậu mua được thịt!"

Khưu Bạch đắc ý gật đầu: “Đêm nay tớ đãi mọi người ăn lớn!"

Ngô Lỵ đang làm cơm, nhìn thấy thế thì cầm thịt trong tay Khưu Bạch ước chừng một chút, nói: "Cái này chắc cũng tầm ba kí, làm hết luôn sao?"

"Làm đi!" Khưu Bạch đáp như chém đinh chặt sắt: “Khí trời nóng như vậy, không làm hết lỡ nó thiu thì hỏng hết."



Cậu lại từ trong bao lấy gia vị và dầu ra, nói với Ngô Lỵ: “Cho thêm chút gia vị sẽ ngon hơn."

Ngô Lỵ gật gật đầu, tự tin nói: "Được, tớ nhất định sẽ dùng toàn bộ kỹ năng của mình!"

Đợi đến khi Ngô Lỵ bưng một nồi thịt thơm ngát ra, tất cả mọi người đều thi nhau hít hà.

"Chờ đã!" Khưu Bạch ngăn mấy người đang nóng lòng muốn thử: “Để tớ múc ra một bát trước đã."

Cậu lấy ra một hộp cơm làm bằng thiếc, múc hai muỗng canh thịt và súp, đậy nắp lại rồi treo ở trong giếng, bảo đảm nó sẽ không bị hư.

Sau đó trở lại bàn cơm, vẫy tay: “Ăn thôi."

Những miếng thịt kho tàu vuông vắn, lớp da béo nhưng không ngấy, phần thịt nạc mềm, hương vị thơm ngon nhảy nhót với vị giác, mang đến cho người ta sự hưởng thụ tuyệt đỉnh.

Cùng với những cái bánh cao lương nhúng với nước sốt đậm đà, món bánh khó ăn cũng trở nên ngon hơn.

Khưu Bạch thầm nghĩ, nhưng đáng tiếc không có cơm tẻ, nếu không nhất định sẽ càng ngon.

Ba cân thịt, mặc dù coi là rất nhiều, nhưng bọn họ có tận năm người, trong đó còn có ba tên trẻ ranh to xác nhiệt huyết, ăn cũng không ít.

Cho nên một nồi thịt ăn đến hết sạch, ngay cả canh trong nồi cũng bị mấy người quét sạch sẽ, một chút cũng không dư lại.

Ăn uống no nê, mọi người đồng loạt tựa lưng vào ghế, sờ bụng thở dài.

"Lần này thật sự phải cảm ơn Khưu Bạch đã cho mọi người ăn thịt."

"Đúng đúng đúng, ăn Tết cũng không có ngon như vậy."

Khưu Bạch không nhúc nhích, chỉ hơi xua tay, biểu thị không cần cảm ơn.

Cậu từ trước tới giờ đều ân oán rõ ràng, mấy thanh niên trí thức này đối xử với cậu cũng không tệ lắm, cậu tất nhiên cũng phải biểu hiện thành ý của mình.

Hơn nữa cậu vẫn nhớ Lữ Nam và Lưu Vĩ lúc trước còn xuống sông bắt cá cho cậu, nên bây giờ cho họ ăn thịt, với lại cũng là vì cậu thèm ăn.

Lữ Nam suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, để tỏ lòng cảm ơn của tớ, tớ sẽ giặt quần áo cho cậu trong một tháng nha."



"Không cần, không cần."

Lưu Vĩ gãi đầu một cái: “Tớ, tớ giúp cậu làm việc."

Khưu Bạch bất lực nói: “Không cần đâu, tớ mời các cậu ăn cơm cũng không phải vì muốn các cậu trả ơn gì."

Tôn Thiến cùng Ngô Lỵ thấy thế nói: "Như vậy đi, chúng tớ có thể may vá quần áo cho cậu, quần áo cậu có chỗ nào bị rách thì đưa hết cho bọn tớ."

Cái này Khưu Bạch không từ chối được, cậu thật sự có việc muốn nhờ các bạn nữ trong nhóm hỗ trợ.

"Cậu có thể may một chiếc khăn tay không?" Khưu Bạch hỏi. Cái khăn tay kia là tác phẩm do cậu tùy tiện cắt ra, sợi chỉ ở mép cứ bay bay nhìn không ổn lắm.

Tôn Thiến gật gật đầu: “Tớ có thể may."

"Tuyệt." Khưu Bạch lấy khăn mềm ra: “Đưa cho cậu, cậu có thể may thêm cái gì cũng được, tớ không có yêu cầu gì, chỉ cần ria mép đừng có phấp phới là được."

Tôn Thiến mỉm cười: “Bảo đảm sẽ làm thật đẹp cho cậu."

Rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng được ăn thịt, vốn dĩ đêm nay Khưu Bạch phải ngủ rất ngon, mà thực tế thì bị Lưu Vĩ ồn ào đến mức mắt mở tới tận sáng.

Sức khoẻ của nguyên chủ không sao, chắc là vì điều kiện tốt nên thường xuyên ăn được đồ tốt, nhưng Lưu Vĩ không giống, hắn nhiều năm không ăn món mặn, đột nhiên ăn nhiều thịt như vậy, dạ dày tất nhiên là không chịu được, vì vậy mà bị rượt chạy suốt cả tối.

Mệt mỏi đến hừng đông mới dừng lại.

Vì vậy ngày thứ hai, ba người đem ba cặp mắt gấu trúc đi làm việc.

Các cây con đều được trồng xong trong ruộng, nên công việc hôm nay của bọn họ là đi nhổ cỏ cho ruộng ngô.

Khưu Bạch một mình bị phân đến một mảnh đất, không được làm chung với Lữ Nam. Ra đến ruộng, cậu chết lặng nhìn đám cỏ dại mọc trên bờ ruộng.

Chết tiệt, cậu không có đeo găng tay, chẳng lẽ phải quay lại lấy?

Ngẫm lại vẫn là dẹp đi, cậu lười đi thêm một vòng, thuận mông ngồi xổm trên mặt đất lấy tay nhổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau