Nam Chủ Là Của Tôi

Chương 18:

Trước Sau
Một nắm rồi một nắm, làm cho cả tay cậu đều lấm lem toàn bùn là bùn, bởi vì hôm qua không ngủ ngon, cậu lấy tay xoa nhẹ mắt một cái, mới miễn cưỡng lên tinh thần.

Khi Chu Viễn đi tới, nhìn thấy thanh niên phờ phạc ngồi xổm ở đó, đôi mắt híp lại, đầy mặt đầy tay đều là bùn đất, y như người đang chạy nạn.

Chu Viễn ho khan một tiếng.

Khưu Bạch sắp ngủ lại bị anh làm sợ hết hồn, cái mông hôn nhau với đất mẹ, ngước đầu hoảng sợ nhìn anh.

Sau khi thấy rõ người tới, Khưu Bạch thở phào một hơi, vỗ ngực một cái, nhỏ giọng oán giận: “Làm sợ chết mình rồi, đi gì mà không có tiếng động vậy chứ."

Chu Viễn nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, nhíu mày: "Tối qua cậu đi trộm gà hả?"

"Anh mới trộm gà đó! Tôi là ngủ không ngon." Khưu Bạch cúi đầu dụi mắt, như có hạt cát bay vào mắt.

Chu Viễn không nói nữa, cởi găng tay ném cho Khưu Bạch, quay người đi.

Khưu Bạch mờ mịt nhìn đôi bao tay cũ nát kia, có chút sững sờ.

Không ngờ một lát sau Chu Viễn lại quay lại hỏi, giọng nói cứ khàn khàn như bị bóp nghẹt: “Ngươi làm mảnh ruộng nào?"

Vì vậy, Khưu Bạch ngồi dưới đất nhìn động tác gọn gàng của Chu Viễn dọn sạch cỏ.

Trong lòng Khưu Bạch có chút đắc ý. Chu Viễn thích mình rồi, anh ấy nhất định là thích mình, anh ấy không thích mình thì sao lại làm việc giúp mình chứ? Anh ấy nhất định là thích mình.

Đúng là không ai có thể chống lại được mị lực của mình, đến nam chủ cũng không thể may mắn thoát khỏi.



"Được rồi, đây coi như là trả cho bánh bao thịt và bánh táo ngọt của cậu." Chu Viễn thở hổn hển, lau mồ hôi.

Khưu Bạch: "..." Mộng đẹp tan vỡ.

Khưu Bạch tức giận: “Hôm qua anh cũng có ăn tô mì của tôi, anh làm sao trả đây?

Chu Viễn không lên tiếng.

Khưu Bạch hừ một tiếng, nhìn trời một chút, đến giờ cơm trưa rồi, con mắt hơi chuyển, nói với Chu Viễn: "Anh ở đây chờ tôi, không cho đi "

Hai mươi phút sau, cậu ôm một hộp cơm bằng thiếc hổn hển chạy đến: “Đi thôi, đến nhà anh ăn cơm."

Chu Viễn : "Không được."

Khưu Bạch cây ngay không sợ chết đứng nói: “Sao không được, tôi có mang theo đồ ăn của mình đến, đến ăn chút cơm của anh thôi, đừng keo kiệt vậy chứ!"

Chu Viễn cắn răng, lại không có biện pháp gì với thanh niên: “Cậu muốn tới thì tới, bất quá nhà tôi không có thứ tốt gì để ăn."

Khưu Bạch khoát tay một cái, hoàn toàn không thèm để ý, cậu chỉ muốn cải thiện chất lượng thức ăn cho Chu Viễn một chút thôi.

Cậu biết điều kiện gia đình của Chu Viễn cũng không tốt lắm, Chu Viễn săn thú kiếm tiền đều dùng để mua thuốc cho bà nội, nhà ở có khả năng còn không bằng nhà ăn ở ký túc xá của thanh niên trí thức, mà Chu Viễn vóc người cao lớn, không ăn thịt sao mà được, cậu phải nghĩ biện pháp tẩm bổ cho anh một chút.

Nhà Chu Viễn là ở đầu thôn phía Đông, là một ngôi nhà lợp tranh bằng bùn thấp, sân rất nhỏ, nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, trên kệ còn để một ít quả ớt và kê già phơi khô.

Hai con gà mẹ ở trong sân ục ục kêu, chậm rãi đi dạo mổ đất.

Bà nội Chu ngồi ở trên ghế mây trong sân tắm nắng, thấy Chu Viễn dẫn theo một người trở về liền nheo đôi mắt già nua vẩn đục đánh giá.



"Bà nội, đây là Khưu Tri Thanh trong thôn."

Bà nội nhìn một chút, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn mới lộ ra nụ cười hiền lành: “Tiểu tử này nhìn cũng thật đẹp trai."

Khưu Bạch khéo léo ngồi xổm bên đầu gối của bà: “Bà nội Chu, thân thể người thế nào rồi?"

"Ta a, người đã già rồi, không còn dùng được nữa." Bà thở dài một tiếng.

Khưu Bạch nói: "Người đừng nói như vậy, nhìn sân nhỏ này nè, sạch sẽ biết bao. Chu Viễn không có tỉ mỉ như vậy, nhất định là được người quét tước."

Bà nội Chu cười ha ha gật đầu.

"Người xem, người đâu có già chút nào, không thiếu người già còn không được như vậy đâu."

Bà nội Chu được cậu chọc cho cười đến nỗi gương mặt già nua đầy nếp nhăn thành đoá hoa cúc, không ngừng vỗ nhẹ tay cậu: “Ngươi đứa nhỏ này, miệng sao lại ngọt như vậy chứ."

Chu Viễn ở một bên nhìn một già một trẻ ở chung vui vẻ như vậy, biểu tình lạnh lẽo cứng rắn nháy mắt nhu hoà, khoé miệng hơi nhếch lên độ cong không dễ thấy, xoay người đến nhà bếp nấu ăn.

Bà nội Chu thấy Chu Viễn đi rồi mới khẽ nói với Khưu Bạch: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nó dẫn người về nhà đó."

Khưu Bạch rất phối hợp nghiêng người về phía trước, thì thầm: "Con và Chu Viễn là bạn tốt."

Bà khàn giọng nói: “Bạn sao? Có bạn thì tốt, Viễn ca nhi của ta vẫn luôn là người độc lai độc vãng, cuối cùng cũng kết bạn rồi."

Viễn ca nhi? Nhũ danh này thật đặc biệt, mang hương vị của thời xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau