Nam Chủ Là Của Tôi

Chương 24:

Trước Sau
Chu Viễn vừa nghe thấy tiếng hét lập tức quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người đang chìm chìm nổi nổi theo dòng nước chảy xiết, thiếu chút nữa thôi sẽ bị nhấn chìm.

Anh vội vàng muốn nhảy xuống cứu người, lại bị Khưu Bạch túm chặt cánh tay, lớn tiếng nói: "Không cho đi!"

Không thể để cho Chu Viễn đi, một khi anh ấy nhảy xuống cứu người, biến cố trong sách sẽ lặp lại lần nữa, Khưu Bạch tuyệt đối không cho phép.

Chu Viễn bị quát cho ngơ người, anh chưa từng thấy bộ dáng nghiêm nghị như vậy của thanh niên.

Chỉ nghe Khưu Bạch nói: "Em đi." Cậu đưa một đầu lưới đánh cá vào tay Chu Viễn: “Nắm chặt."

Sau đó cậu nắm một đầu khác không chút do dự nhảy xuống sông.

Chu Viễn đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại vồ hụt.

Sau khi Khưu Bạch nhảy xuống sông liền nhanh chóng bơi tới chỗ Tô Cẩm, thế nhưng cậu không có đụng vào cô ta mà dùng lưới đánh cá bao cô ta lại, sau đó dùng sức kéo lên bờ.

Những người trên bờ đều vây lại nhìn xem, nhìn thấy Tô Cẩm bên trong lưới đánh cá đang hôn mê bất tỉnh liền bàn tán xôn xao.

Khưu Bạch nhìn xung quanh rồi kéo một cô gái lại gần: "Cô lấy lưới đánh cá trên người cô ta xuống, sau đó cấp cứu cho cô ta."

"Cấp cứu kiểu gì, tôi không biết." Cô gái nói chuyện có hơi run, xem bộ rất sợ hãi

Khưu Bạch cũng gấp, cậu không dám động đến Tô Cẩm, sợ chết đi được.

Lúc này có một đại thẩm chen lên trước kéo Tô Cẩm ra khỏi lưới, sau đó nói với Khưu Bạch: "Để dì, Khưu Tri Thanh cháu chỉ cách đi."



Khưu Bạch thở phào nhẹ nhõm: “Dì để cô ấy nằm thẳng đi." Sau đó hai tay giao nhau làm một động tác ấn: “Dì làm như vậy ấn ngực cô ấy, ấn ba lần rồi dừng một chút, đừng dùng quá sức." Cậu sợ đại thẩm dùng lực quá tay sẽ đè chết dí Tô Cẩm.

Đại thẩm làm theo động tác của Khưu Bạch, cấp cứu cho Tô Cẩm, sau đó nước từ mũi miệng cô ta chảy ra, người cũng từ từ tỉnh lại.

"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!" Đám đông reo hò.

Tô Cẩm vừa mở mắt, nhìn thấy một đám người trước mặt, trong mặt lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó lại ngất đi.

Cha mẹ Tô gia nghe tin chạy tới, mẹ Tô ôm Tô Cẩm khóc không ngừng.

Tô Kiến Quốc nhìn con gái mình cả người ướt đẫm, cau mày, nhìn về phía Khưu Bạch.

"Tôi không có chạm cô ta." Khưu Bạch biết Tô Kiến Quốc đang nghĩ cái gì, nhàn nhạt mở miệng: “Tất cả mọi người ở đây đều có thể chứng minh."

"Đúng vậy." Đại thẩm vừa mới làm sơ cứu kia lên tiếng, đều là người cùng thôn, bà rất hiểu cách làm người của Tô Kiến Quốc.

"Ông cũng đừng có hồ đồ, Khưu Tri Thanh chỉ dùng lưới đánh cá kéo Tô Cẩm lên mà thôi, cấp cứu nàng là tôi làm, thanh niên người ta một chút cũng chưa từng chạm nữ nhi của ông."

Thôn dân chung quanh cũng vội phụ họa theo.

Tô Kiến Quốc đen mặt, hừ một tiếng, nói với mẹ Tô: "Đừng có khóc nữa, mang con gái về!"

Sau khi Tô Cẩm rời đi, đám đông cũng dần giải tán.

Khưu Bạch nhìn bốn phía, đi đến chỗ Chu Viễn đang đứng một cúi đầu.



"Đi thôi, về nhà!" Khưu Bạch giải quyết xong một chuyện lớn, giờ khắc này trong lòng cậu đặc biệt rất sung sướng.

Từ hôm nay trở đi, cậu không cần tiếp tục phải lo lắng Chu Viễn sẽ có quan hệ gì với nữ chủ trọng sinh nữa.

Tuy nhiên, tâm trạng Chu Viễn có chút không vui vẻ lắm, thậm chí còn có chút tức giận.

Anh vươn tay siết chặt cánh tay Khưu Bạch, đôi môi mím chặt, sải bước nhanh chân về nhà.

Khưu Bạch bị anh túm cánh tay có hơi đau, lảo đảo theo sát phía sau Chu Viễn bị anh kéo về nhà.

Vừa vào nhà, Chu Viễn đã ném Khưu Bạch lên giường, ánh mắt đen trầm nhìn chằm chằm cậu, trong mắt còn đang kiềm chế sự tức giận của mình.

Trời mới biết lúc anh nhìn thấy thanh niên nhảy xuống sông trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, phút chốc như đang trở lại đêm mưa rào lạnh lẽo kia.

Cậu tại sao, tại sao không thể để anh bớt lo được chứ!

Chu Viễn hận không thể mạnh bạo đánh cái mông của cậu một trận mới nguôi giận.

Khưu Bạch bị ánh mắt hung dữ của Chu Viễn doạ sợ hết cả hồn, trong lòng liền vội vã nghĩ cách dỗ anh, đáng thương mở miệng: "Viễn ca, em đau."

Hô hấp Chu Viễn ngưng trệ, giọng khàn khàn nói: "Đau chỗ nào?"

"Cánh tay đau." Khưu Bạch ủy khuất động động cánh tay bị anh nắm chặt: “Anh dùng quá sức."

Giọng nói thanh niên mềm mại, còn mang theo ý tứ làm nũng cùng oán giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau