Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 74: Cậu bị Niệm Nam ghét bỏ rồi à?
“Cái mặt cậu kiểu gì đấy? Không muốn thấy tôi đến thế cơ à? Sao vừa nhìn tôi đã trưng cái biểu cảm thất vọng kia là thế nào?”
Trong tay Chu Nguyên Phong cầm theo máy tính cùng một túi giấy tờ, tiện tay đặt lên bàn, ngước mắt nhìn về phía Cố Ngôn Sinh.
Một lúc sau mới Cố Ngôn Sinh mới không kiên nhẫn đáp lại: “Không phải.”
“Cậu tưởng tôi mù hay gì, cái vẻ thất vọng trong mắt cậu tràn ra ngoài rồi kìa, cậu đang ngóng ai thế?”
“Không ai hết.”
Ánh mắt Chu Nguyên Phong hơi trầm xuống, như đoán ra cái gì, anh quay đầu sang hỏi chú Từ: “Chú Từ, Niệm Nam có ở nhà không?”
Cố Ngôn Sinh vừa nghe thấy anh hỏi Ôn Niệm Nam, trong mắt thoáng vẻ bối rối, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn Chu Nguyên Phong.
“Phu nhân hồi trưa ra ngoài vẫn chưa trở về.”
Chu Nguyên Phong lại nhìn Cố Ngôn Sinh, mặt còn tỏ vẻ “ra là thế” khiến hắn bỗng nổi ý định muốn đánh người luôn.
“Bác gái đâu rồi?”
“Đang ở trêи phòng làm việc chờ cậu.”
“Oh, tôi lên đó đưa dì mấy tài liệu trước.”
Cố Ngôn Sinh đi tới cửa ngó ra bên ngoài, xoay người vào lại phòng khách thì thấy chú Từ đang cầm mấy thứ đồ từ tầng hầm đi lên.
“Đấy là cái gì?”
“Bà chủ bảo tôi xới đất bỏ vào mấy chậu cây đặt ở bệ cửa sổ để trồng hoa, phu nhân rất thích chăm mấy loại cây cỏ nhỏ nhỏ này, cậu ấy mà thấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Ah, đi làm đi.”
Chú Từ thấy Cố Ngôn Sinh định lên tầng, bỗng mở miệng hỏi: “Cậu chủ, ngài có muốn làm cùng không?”
“Tôi không thích mùi bùn đất, bẩn lắm.”
Thấy cậu chủ nhà mình có vẻ không thích, chú Từ thức thời không hỏi nữa, cầm dụng cụ đi tới mấy chậu hoa loay hoay. Cố Ngôn Sinh dừng bước, quay đầu nhìn mấy cái chậu đằng kia. Năm đó khi mới kết hôn, Ôn Niệm Nam trồng rất nhiều cây đặt ngoài ban công, mỗi ngày đều ra đó tưới nước chăm sóc chúng, xong xuôi lúc đi vào trêи mặt lúc nào cũng tủm tỉm cười.
Về sau có một lần Cố Ngôn Sinh ra đứng ngoài ban công hút thuốc không còn thấy nhiều chậu cây như thế nữa.
Hôm đó trời nổi gió lớn, một trận gió thổi mạnh qua hất đổ chậu cây xuống dưới, chẳng may rơi thẳng đập vào bả vai của Cố Ngôn Sinh, chậu cây kia vừa được tưới đẫm nước, toàn bộ bùn đất dinh dính đều ập lên ngực hắn, áo sơmi cũng như áo vest đều bị bắn bẩn.
Cố Ngôn Sinh hơi sững sờ, cúi đầu nhìn từ trêи xuống dưới của mình vừa bẩn vừa có mùi đất bùn khó ngửi, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền đen lại.
Ôn Niệm Nam khi đó vừa từ trêи lầu đi xuống, nhìn thấy toàn thân Cố Ngôn Sinh nhếch nhác bẩn thỉu đầy bùn thì cứng đờ đứng tại chỗ.
Cố Ngôn Sinh cũng đã quên mất lúc ấy mình nói cái gì với cậu, nhưng từ đó trở đi trong nhà không thấy một chậu cây nào nữa.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Chu Nguyên Phong từ cầu thang truyền tới, Cố Ngôn Sinh quay đầu lại nhìn anh. Chu Nguyên Phong chậm chạp khẽ bước xuống, ánh mặt dính chặt lấy hắn.
“Tôi nghe bác gái nói cả cậu lẫn Ôn Niệm Nam đều không muốn đi nghe nhạc cùng nhau?”
“Tôi lười đi chung với cậu ta”
“Thế sao Niệm Nam lại từ chối vậy? Cậu ấy cũng lười đi cùng cậu à? Có vẻ như cậu bị Niệm Nam ghét bỏ rồi nha.”
Tay Cố Ngôn Sinh hơi nắm lại, hắn có chút bực bội: “Việc của cậu chắc?”
Chu Nguyên Phong bất ngờ lôi ra hai tấm vé, giơ lên vẫy vẫy lắc lư trước mặt Cố Ngôn Sinh.
“Cậu thật sự không muốn đi sao? Tôi mất bao nhiêu công giúp cậu đó.”
“Tôi nói rồi, tôi không thèm.”
“Vé này có thể vào thẳng hậu trường gặp mặt trực tiếp với nghệ sĩ dương cầm kia đó, tôi nhớ trước đây Niệm Nam cực kỳ hâm mộ ông ấy, chắc chắn là cậu ấy rất muốn tham gia.”
Chu Nguyên Phong nhìn thằng bạn lộ vẻ do dự, trong mắt loé lên một tia gian xảo, cố ý nói: “Cậu không cần đúng không, tôi tự đi nghe vậy.”
Nói xong xoay người giả vờ định rời đi, đột nhiên hai tấm vé trong tay bị cướp lại. Anh quay đầu, ánh mắt đầy vẻ hỏi chấm nhìn Cố Ngôn Sinh.
Hắn đứng ngẩn người nhìn hai chiếc vé trong tay, thế quái nào lúc nãy vừa thấy Chu Nguyên Phong muốn đi mình lại vội vàng giật lấy.
“Không phải cậu vừa kêu không cần sao?”
“Sao lại không? Để cái loại mù âm điếc nhạc như cậu đi mới gọi là lãng phí.” Dứt lời xoay người bước nhanh lên lầu.
———————-
Khi Ôn Niệm Nam từ bệnh viện đi ra có chút ngây người, bác sĩ Lý nói rằng đêm qua có người đã đến bệnh viện hỏi thăm tin tức của cậu.
Người đó là ai… tại sao lại muốn nghe ngóng tin tức về mình…
Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trêи cao, xoa nhẹ cái đầu còn đang đau nhức, bước tới cạnh xe.
Ở trong một góc khuất không ai chú ý tới lại có người đang nhìn chằm chằm theo dõi cậu.
Mới vừa đi đến bãi đỗ xe Ôn Niệm Nam đã cảm giác có người đi theo mình, cậu hơi ngừng lại, liền sau đó vội vàng chạy tới mở cửa xe ngồi vào bên trong. Vừa định sập cửa thì đột ngột có một bàn tay vươn ra ngăn lại, trong mắt Ôn Niệm Nam là vẻ hoảng sợ, muốn giơ chân đá hắn thì chủ nhân của bàn tay nọ đã thò mặt ra.
“Đừng đánh, Niệm Nam, là tôi.” Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đường Sóc?”
“Là tôi là tôi.” Lúc này Đường Sóc mới chường mặt ra, nở một nụ cười nhìn cậu.
Trong tay Chu Nguyên Phong cầm theo máy tính cùng một túi giấy tờ, tiện tay đặt lên bàn, ngước mắt nhìn về phía Cố Ngôn Sinh.
Một lúc sau mới Cố Ngôn Sinh mới không kiên nhẫn đáp lại: “Không phải.”
“Cậu tưởng tôi mù hay gì, cái vẻ thất vọng trong mắt cậu tràn ra ngoài rồi kìa, cậu đang ngóng ai thế?”
“Không ai hết.”
Ánh mắt Chu Nguyên Phong hơi trầm xuống, như đoán ra cái gì, anh quay đầu sang hỏi chú Từ: “Chú Từ, Niệm Nam có ở nhà không?”
Cố Ngôn Sinh vừa nghe thấy anh hỏi Ôn Niệm Nam, trong mắt thoáng vẻ bối rối, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn Chu Nguyên Phong.
“Phu nhân hồi trưa ra ngoài vẫn chưa trở về.”
Chu Nguyên Phong lại nhìn Cố Ngôn Sinh, mặt còn tỏ vẻ “ra là thế” khiến hắn bỗng nổi ý định muốn đánh người luôn.
“Bác gái đâu rồi?”
“Đang ở trêи phòng làm việc chờ cậu.”
“Oh, tôi lên đó đưa dì mấy tài liệu trước.”
Cố Ngôn Sinh đi tới cửa ngó ra bên ngoài, xoay người vào lại phòng khách thì thấy chú Từ đang cầm mấy thứ đồ từ tầng hầm đi lên.
“Đấy là cái gì?”
“Bà chủ bảo tôi xới đất bỏ vào mấy chậu cây đặt ở bệ cửa sổ để trồng hoa, phu nhân rất thích chăm mấy loại cây cỏ nhỏ nhỏ này, cậu ấy mà thấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Ah, đi làm đi.”
Chú Từ thấy Cố Ngôn Sinh định lên tầng, bỗng mở miệng hỏi: “Cậu chủ, ngài có muốn làm cùng không?”
“Tôi không thích mùi bùn đất, bẩn lắm.”
Thấy cậu chủ nhà mình có vẻ không thích, chú Từ thức thời không hỏi nữa, cầm dụng cụ đi tới mấy chậu hoa loay hoay. Cố Ngôn Sinh dừng bước, quay đầu nhìn mấy cái chậu đằng kia. Năm đó khi mới kết hôn, Ôn Niệm Nam trồng rất nhiều cây đặt ngoài ban công, mỗi ngày đều ra đó tưới nước chăm sóc chúng, xong xuôi lúc đi vào trêи mặt lúc nào cũng tủm tỉm cười.
Về sau có một lần Cố Ngôn Sinh ra đứng ngoài ban công hút thuốc không còn thấy nhiều chậu cây như thế nữa.
Hôm đó trời nổi gió lớn, một trận gió thổi mạnh qua hất đổ chậu cây xuống dưới, chẳng may rơi thẳng đập vào bả vai của Cố Ngôn Sinh, chậu cây kia vừa được tưới đẫm nước, toàn bộ bùn đất dinh dính đều ập lên ngực hắn, áo sơmi cũng như áo vest đều bị bắn bẩn.
Cố Ngôn Sinh hơi sững sờ, cúi đầu nhìn từ trêи xuống dưới của mình vừa bẩn vừa có mùi đất bùn khó ngửi, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền đen lại.
Ôn Niệm Nam khi đó vừa từ trêи lầu đi xuống, nhìn thấy toàn thân Cố Ngôn Sinh nhếch nhác bẩn thỉu đầy bùn thì cứng đờ đứng tại chỗ.
Cố Ngôn Sinh cũng đã quên mất lúc ấy mình nói cái gì với cậu, nhưng từ đó trở đi trong nhà không thấy một chậu cây nào nữa.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Chu Nguyên Phong từ cầu thang truyền tới, Cố Ngôn Sinh quay đầu lại nhìn anh. Chu Nguyên Phong chậm chạp khẽ bước xuống, ánh mặt dính chặt lấy hắn.
“Tôi nghe bác gái nói cả cậu lẫn Ôn Niệm Nam đều không muốn đi nghe nhạc cùng nhau?”
“Tôi lười đi chung với cậu ta”
“Thế sao Niệm Nam lại từ chối vậy? Cậu ấy cũng lười đi cùng cậu à? Có vẻ như cậu bị Niệm Nam ghét bỏ rồi nha.”
Tay Cố Ngôn Sinh hơi nắm lại, hắn có chút bực bội: “Việc của cậu chắc?”
Chu Nguyên Phong bất ngờ lôi ra hai tấm vé, giơ lên vẫy vẫy lắc lư trước mặt Cố Ngôn Sinh.
“Cậu thật sự không muốn đi sao? Tôi mất bao nhiêu công giúp cậu đó.”
“Tôi nói rồi, tôi không thèm.”
“Vé này có thể vào thẳng hậu trường gặp mặt trực tiếp với nghệ sĩ dương cầm kia đó, tôi nhớ trước đây Niệm Nam cực kỳ hâm mộ ông ấy, chắc chắn là cậu ấy rất muốn tham gia.”
Chu Nguyên Phong nhìn thằng bạn lộ vẻ do dự, trong mắt loé lên một tia gian xảo, cố ý nói: “Cậu không cần đúng không, tôi tự đi nghe vậy.”
Nói xong xoay người giả vờ định rời đi, đột nhiên hai tấm vé trong tay bị cướp lại. Anh quay đầu, ánh mắt đầy vẻ hỏi chấm nhìn Cố Ngôn Sinh.
Hắn đứng ngẩn người nhìn hai chiếc vé trong tay, thế quái nào lúc nãy vừa thấy Chu Nguyên Phong muốn đi mình lại vội vàng giật lấy.
“Không phải cậu vừa kêu không cần sao?”
“Sao lại không? Để cái loại mù âm điếc nhạc như cậu đi mới gọi là lãng phí.” Dứt lời xoay người bước nhanh lên lầu.
———————-
Khi Ôn Niệm Nam từ bệnh viện đi ra có chút ngây người, bác sĩ Lý nói rằng đêm qua có người đã đến bệnh viện hỏi thăm tin tức của cậu.
Người đó là ai… tại sao lại muốn nghe ngóng tin tức về mình…
Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trêи cao, xoa nhẹ cái đầu còn đang đau nhức, bước tới cạnh xe.
Ở trong một góc khuất không ai chú ý tới lại có người đang nhìn chằm chằm theo dõi cậu.
Mới vừa đi đến bãi đỗ xe Ôn Niệm Nam đã cảm giác có người đi theo mình, cậu hơi ngừng lại, liền sau đó vội vàng chạy tới mở cửa xe ngồi vào bên trong. Vừa định sập cửa thì đột ngột có một bàn tay vươn ra ngăn lại, trong mắt Ôn Niệm Nam là vẻ hoảng sợ, muốn giơ chân đá hắn thì chủ nhân của bàn tay nọ đã thò mặt ra.
“Đừng đánh, Niệm Nam, là tôi.” Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đường Sóc?”
“Là tôi là tôi.” Lúc này Đường Sóc mới chường mặt ra, nở một nụ cười nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất