Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 202: Niệm Niệm... chúng ta hứa nhé!

Trước Sau
Nhìn tên mình được khắc trên tường, Cố Ngôn Sanh đột nhiên hiểu ra, hóa ra cấp ba… Ôn Niệm Nam lấy áo khoác để chặn dòng chữ sau lưng.

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam đang ngồi trên mép tòa nhà, run rẩy dỗ dành: "Ôn Niệm Nam... cậu xuống đi, được không? Tôi sẽ ở lại đây, cậu có thể đánh tôi và mắng tôi, xin đừng làm chuyện ngu ngốc như thế..."

Ôn Niệm Nam quay đầu lại nhìn người phía sau, ngây người hồi lâu.

" Cố Ngôn Sanh, anh còn nhớ nơi này không? Ngày còn học cấp ba lúc nào em cũng cảm thấy khó khăn, nhưng bởi vì người có tình cảm trong lòng cảm thấy chuyện gì cũng có thể chịu đựng được, nghĩ lại cũng có chút buồn cười."

Cố Ngôn Sanh tiến lên một bước, vội vàng nói: "Là anh sai, là anh... anh nhớ em..."

Ôn Niệm Nam giọng nói khẽ run lên, hai mắt đỏ bừng, nhìn Cố Ngôn Sanh, nghẹn ngào nói: "Bất luận là vì tình yêu, anh nhất định phải chịu đựng! yêu vốn dĩ rất đau! Tại sao anh lại muốn làm những điều đó cho tôi nhưng anh phải tôi! "

Một chút cảm giác tội lỗi hiện lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, và anh nói, "Tôi tưởng rằng em ghét tôi vì không muốn gặp lại tôi, tai nạn xe hơi đó ... Tôi không thể tha thứ cho bản thân vì đã làm tổn thương em, tôi muốn cố gắng hết sức để giúp em xóa các chướng ngại vật và rời khỏi ... "

"Anh đã hứa sẽ không bao giờ làm phiền em nữa, nhưng em không làm được ... Em không thể ở cùng thành phố với người mình yêu và không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Em thà cứ biến mất như thế này."

Ôn Niệm Nam nắm chặt sợi dây chuyền, cười khổ nói: "Sau đó tại sao anh hết lần này tới lần khác bảo vệ tôi? Tại sao muốn trả thù tập đoàn Tần thị, tại sao lại cùng cha tôi giấu giếm tôi..."

"Tại sao trước khi rời đi, anh lại vì em nhiều như vậy? Anh muốn em nợ anh sao? Anh chỉ muốn em mang tội cả đời... Anh chưa nhận được sự tha thứ của em mà lại muốn chạy trốn như một kẻ hèn nhát. ! "

Ôn Niệm Nam xúc động đứng trên bờ vực, như thể anh ta sẽ gục ngã trong giây tiếp theo, và trái tim của Cố Ngôn Sanh run lên khi anh ta nhìn thấy nó.

"Bởi vì anh yêu em Ôn Niệm Nam... Anh yêu em..." (đau tim quá, ôi quả tim trâu của tôi)

Cơ thể Ôn Niệm Nam đơ ra một lúc, Cố Ngôn Sanh đột nhiên lao lên ôm lấy người từ mép tòa nhà.

Cố Ngôn Sanh run rẩy ôm người tưởng như đã mất vào lòng, nghẹn ngào nói: "Tôi hứa sẽ làm tất cả những gì anh nói, xin đừng đối xử với bản thân như thế này, tôi sẽ không đi ... Tôi sẽ không rời đi nữa, được không?"

Anh ấy sẵn sàng đưa tay Ôn Niệm Nam vào trong cuộc đời mình, và anh ấy không quan tâm đến danh tiếng và thân phận của mình.

Ôn Niệm Nam bị hắn ôm vào trong lòng, cảm thấy tay run lên, thì thào nói: "Tôi không muốn thiếu nợ anh, không muốn đắc tội anh."

"Được... Không được, em không nợ tôi, tôi nợ em..."

Ôn Niệm Nam nghẹn ngào nói: "Anh xem xét lại Cố gia, anh là Cố tổng."

Cố Ngôn Sanh gật đầu và nói: "Được rồi ... Tôi sẽ làm tất cả những gì em nói, sau đó em ... em sẽ tiếp tục chơi piano?"

Anh không biết rằng Ôn Niệm Nam tuyên bố rút lui khỏi làng nhạc để lôi kéo anh.

Những người không bao giờ đăng thông tin cập nhật trên Weibo đều sử dụng Weibo để thông báo một cách bất thường, đó không phải là điều WE sẽ làm.

Ôn Niệm Nam hồi lâu không trả lời.

Phải một lúc lâu sau, Cố Ngôn Sanh mới buông người trong tay ra, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam nhìn sự dịu dàng trong mắt anh, trong tiềm thức tránh né, sợi dây chuyền trong tay rơi xuống đất.

Tay của Cố Ngôn Sanh đột nhiên cứng lại.

Ôn Niệm Nam ánh mắt né tránh, vươn tay nhặt sợi dây chuyền, Cố Ngôn Sanh quỳ xuống nhặt sợi dây chuyền.

"Xin lỗi, là do tôi làm gãy, dấu vết này thật xấu xí..."

Vết đứt trên sợi dây chuyền giống như một chiếc nhẫn đã từng bị vỡ.

"Có dấu vết là tốt rồi. Nếu có dấu vết, sẽ không hoàn hảo. Anh có thể luôn nhớ cách phá vỡ nó." Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn sợi dây chuyền.

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn vết sẹo trên trán của Ôn Niệm Nam, trong mắt đầy chua xót.

Cố Ngôn Sanh cầm sợi dây chuyền trong tay muốn đi qua đưa Ôn Niệm Nam, nhưng không cầm được liền ngã xuống đất.

"Ừm, tôi xin lỗi."

Cố Ngôn Sanh sắc mặt hơi thay đổi, anh đưa tay ra định nhặt lấy nhưng anh đã nắm lấy vài lần vì tay anh quá yếu.

Ôn Niệm Nam nhận thấy có gì đó không ổn, bối rối hỏi: "Tay anh bị sao vậy?"



"Không sao, nhưng tay tôi hơi tê."

" Cố Ngôn Sanh, đừng nói dối tôi, tay của anh đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cố Ngôn Sanh chộp lấy cảm xúc trong mắt và cười khổ: "Tôi bị thương trong trận hỏa hoạn, và tôi không thể cầm được đồ vật nữa..."

Mắt Ôn Niệm Nam nhất thời đỏ lên, cô xoay người cố nén nức nở nói: "Sao anh giấu, hôm nay nếu không tôi dụ anh đến đây thì anh sẽ bỏ đi sao? Anh sẽ không xuất hiện nữa... "

"Tôi ... tay tôi bị thương không phải do em..., là do tôi không để ý tới. Tôi hứa khi về sẽ xử lý tốt."

Cố Ngôn Sanh vuốt tóc trên trán Ôn Niệm Nam và cầu xin: "Niệm Niệm, chúng ta hứa nhé?"

"Tôi quản lý Cố gia và đi gặp bác sĩ để điều trị. Em phải hứa với tôi là nghe theo chỉ định của bác sĩ để điều trị. Sau khi khỏi bệnh, em sẽ tiếp tục chơi đàn chứ? Tôi biết rằng cây đàn rất quan trọng với em, và tôi không muốn em làm điều đó vì tôi ... "

Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh thật sâu, duỗi tay ra, móc tay anh, nói: "Được."

Cố Ngôn Sanh sững sờ một lúc, nhìn đôi tay bị mắc câu, trên mặt hiện lên ý cười.

Khi Đường Sóc vội vàng đến thì nhìn thấy Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệm Nam trên mái nhà, tay anh ta hơi nắm chặt lại.

“Tiểu Sóc, cậu vẫn đi lên sao?” Mộ Bắc Dật đau khổ nhìn vẻ cô đơn trong mắt Đường Sóc.

Đường Sóc lắc đầu cười khổ: "Bọn họ xem như là xứng đôi sao?"

Đường Sóc đã kiểm tra giám sát tại bệnh viện và phát hiện ra Ôn Niệm Nam đã rời đi từ khi nào. Sau khi tìm kiếm xung quanh bệnh viện, Đường Sóc nhớ ra đã gọi Mộ Bắc Dật ra khỏi giám sát đường phố.

Biết rằng Ôn Niệm Nam đã đến trường học, anh vội vàng chạy tới, nhưng khi đến nơi, anh thấy Cố Ngôn Sanh đã đến rồi.

" Cố Ngôn Sanh luôn đi trước tôi một bước ... Tôi sẽ không bao giờ có thể giật được anh ta."

Tôi gặp Ôn Niệm Nam sớm hơn anh ta một bước, và đánh cắp trái tim của Ôn Niệm Nam sớm hơn anh ta một bước, lần này ... tìm Ôn Niệm Nam sớm hơn anh ta một bước ...

"Bọn họ đang nói chuyện, đừng làm phiền, đi thôi."

Đường Sóc nhìn thật sâu nhìn hai người trên nóc nhà hồi lâu, sau đó xoay người rời đi nơi này.

Đường gia.

"Tiểu Sóc, em đã về."

Vẻ mặt Đường Sóc có chút không thoải mái, liền đặt cái bánh lên bàn, nói không được khỏe sẽ trở về phòng.

Đường Luân Hiên tháo kính ra, dụi mắt, nhìn thấy bánh ngọt tiến lên mở ra, ấm ức nói: "Em nghĩ gì mà mua một cái bánh kem như thế này?"

"Em không mua, mà là Chu Nguyên Phong đưa cho anh ấy. Anh ấy nói anh thích bánh kem dâu tây, để em mang đến cho anh."

Đường Luân Hiên mở hộp bánh, ánh mắt né tránh, hoảng sợ nói: "Anh ấy ... anh ấy không nói gì? Không tin những gì anh ấy nói, lúc đó tôi cũng không nhớ."

"Anh ấy không nói gì nhưng hỏi anh có tham gia bữa tiệc không. Anh có phải là bạn của anh ấy không?"

Đường Luân Hiên cúi đầu nói: "Quên đi... Có phải là..."

Câu trả lời của hai người này hóa ra giống nhau, khiến Đường Sóc có chút nghi hoặc, xoa xoa cái đầu đau đớn sau khi thức khuya hai ngày rồi trở về phòng.

“Đến, vào uống rượu, đưa Tần tổng ly đầy.” Một đám nhà giàu xúm lại cười nói uống rượu. Tần Tề Bách uống vài chén rồi ngồi sang một bên hút thuốc.

-Nhóm người ra về sau khi ăn chơi muộn, đồng loạt ra khỏi phòng riêng khoác tay người đẹp đi về khách sạn. Tần Tề Bách đi tới trước miệng ngậm điếu thuốc cười, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có mấy người từ phòng riêng đi ra. "Tiểu Kỳ..."

Tiêu Kỳ Hạo cau mày liếc mắt nhìn Tần Tề Bách một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi với anh quen viết sao? Không cần anh bận tâm."

Ánh mắt Tần Tề Bách tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi: "Đủ chưa? Giả bộ không biết có thú vị không?"

Tiêu Kỳ Hạo đột nhiên bước tới, giật điếu thuốc trên miệng anh, nghiêm nghị nói: "Ai cho phép anh hút thuốc? Anh không biết ở đây cấm hút thuốc sao!"

"Anh có tư cách gì mà dám ra lệnh cho tôi? Suýt nữa thì quên mất, anh bây giờ chính là Tiêu thiếu gia, trước đây tôi còn tưởng rằng là người tôi nuôi..."

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Hạo hơi đổi, nói: "Ngươi nuôi cái gì? Ngươi là một con chó ngoan ngoãn?"

Nụ cười trên mặt Tần Tề Bách phút chốc biến mất, anh biết mình có hơi quá đáng, nhưng anh đã buột miệng khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Hạo cố ý phớt lờ mình.



Những người phía sau Tần Tề Bách nhận ra Tiêu Kỳ Hạo, và nói một cách chế giễu: "Này, Tần Tề Bách, con chó của anh đã học được cách kiểm soát chủ nhân của nó."

Tiêu Kỳ Hạo đột nhiên đấm vào người đàn ông, ánh mắt sắc bén: "Cút ngay! Đừng để tôi nói lần thứ hai!"

-Nhóm người trong phút chốc tái mặt, bỏ mặc Tần Tề Bách mà bỏ chạy.

Tiêu Kỳ Hạo xoay người định bỏ đi nhưng bị ngăn lại, thờ ơ nói: "Tần tổng không hiểu sao? Đi đi."

"Thật sự thờ ơ như vậy sao? Không thể kết bạn sao?"

"Không."

Đôi mắt của Tần Tề Bách khẽ xẹt qua, đột nhiên anh ta bước tới, dùng hai tay ôm lấy cổ của Tiểu Kỳ, ghé sát vào lỗ tai anh thở dốc.

Tiêu Kỳ Hạo lùi lại một bước và nói một cách lạnh lùng: "Anh đang làm gì vậy?"

Tần Tề Bách nhướng mày cười nói: "Tiểu Kỳ, trên cổ cậu vẫn đeo sợi dây chuyền đôi của chúng ta. Trong lòng cậu vẫn thích tôi. Vì bạn của cậu không làm được, nên hẹn nhau một đêm ... thôi .. "

Tiêu Kỳ Hạo ấn cổ anh vào tường, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

"Tiểu thiếu gia nếu không muốn cùng tôi qua đêm, tôi chỉ có thể tìm người khác mở phòng."

Tay Tiểu Kỳ đột nhiên siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, vì Tiểu Tần tổng luôn muốn tìm người ngủ cùng, vậy thì tôi sẽ không từ chối."

Đột nhiên, Tiêu Kỳ Hạo thô bạo hôn Tần Tề Bách, cắn môi, nắm lấy tóc của anh ấy và buộc anh ấy phải ngước lên để gặp mình, làm cho nụ hôn sâu hơn.

Sau khi Tiêu Kỳ Hạo buông tay ra, anh ta đưa tay lên chạm vào đôi môi đang bị cắn của Tần Tề Bách, trong mắt tràn đầy bồn chồn cùng dục vọng.

"Tần Tề Bách, tôi cảnh cáo cậu, tôi không phải người hầu của cậu nữa. Khi ngủ với tôi sẽ không dịu dàng với cậu. Tôi thích dùng bạo lực trên giường, vậy cậu bằng lòng sao?"

Tần Tề Bách nghiêng đầu, đột nhiên tiến lên cắn một cái, sờ sờ lỗ tai Tiêu Kỳ Hạo cười: "Chậc chậc, nghe có vẻ cao hứng, đây là trả thù kiếp trước sao?"

Tần Tề Bách vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên ngón tay, ngơ ngác nói: "Làm hại tôi, chó con của tôi."

Đôi mắt của Tiêu Kỳ Hạo tối sầm lại, hơi thở của anh ấy lập tức trở nên gấp gáp, anh ấy kéo Tần Tề Bách vào phòng khách sạn ...

Cốc cốc... Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Tới đây, ai..tối rồi?” Dì Lan khoác áo, ngáp dài ra mở cửa.

Khi dì Lan nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cơn buồn ngủ của dì Lan biến mất ngay lập tức, và tôi không nói nên lời.

"Dì Lan, con về rồi."

Đứng ngoài cửa là Cố Ngôn Sanh, người đã mất tích vài tháng.

Người đứng đầu tập đoàn Cố thị, anh ấy đã trở lại ...

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Cố Ngôn Sanh trở về nhà họ Cố để lấy lại sức mạnh, mua hoa gửi Niệm Niệm bị chế nhạo, Niệm Niệm trả lại, dư luận trên Weibo liên tục ăn dưa bở, Chu Nguyên Phong tổ chức yến tiệc theo đuổi vợ.

Cố cặn bã định đuổi vợ.

Nếu Niệm Niệm hành động như một đứa trẻ trên giường, thì khả năng sát thương đối với Cố cặn bã sẽ là bao nhiêu?

Đường Đường thích bánh dâu tây vì anh ấy thầm thích hắn mà không nói cho em trai mình biết. Điều này không phù hợp với bối cảnh cá nhân của người anh trai xinh đẹp và lạnh lùng của anh ấy hahaha

Chất cặn bã là cặn bã của Tiêu Kỳ Hạo, nhưng từ khi Tiêu Kỳ Hạo đi, cặn bã vẫn chưa trôi đi và cũng không ra ngoài.

Tiểu Tần: Hì hì ... Sướng quá mà đau quá ~ sắp bị chém đứt thắt lưng rồi.

Một số tội nhỏ khác: WOC! Tôi muốn đối xử với vợ tôi theo cách tương tự

Thiểu số: (cười)

Mẹ của tác giả: Nếu bạn có can đảm, hãy thử nó! Bạn có muốn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau