Chương 19:
Sáng hôm sau cậu thức dậy sớm từ rất sớm,cậu nhìn xung quanh không thấy ai,chỉ còn thấy thẻ anh để trên bàn,cậu cầm lên rồi cười nhạt.
Cậu đang ngồi thẫn thờ thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên,cậu cầm lên đắn đo một hồi rồi mới bắc máy.
\-"Alo.."
\-"Dậy rồi sao?"
\-"Vâng..."
\-"Ba để thẻ ở bàn ấy,con thấy chưa?"
\-"Con thấy rồi"Cậu nắm chặt lòng bàn tay lại.
\-"Thôi ba có việc rồi,con mau ăn sáng đi nhé..!"
Cậu chưa kịp đáp lời thì anh đã dập máy.
Cậu ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà xe,nhìn một hồi nhưng cũng quyết định đi bộ.
Cậu đang đi dạo ngoài phố thì tự nhiên có người dơ tay ra cản đường cậu khiến cậu giật mình lùi lại.
\-"Có chuyện gì vậy ạ?"
\-"Không nhận ra tôi sao?"Hắn nhìn cậu với ánh mắt đầy thất vọng.
\-"..."
\-"Theo đuổi cậu nhiều năm như vậy..đến khi quay lại thì cậu lại quên"
\-"Anh là ai vậy..nhận nhầm người sao?"
\-"Tổn thương thật đó"Hắn đặt tay lên vai cậu.
Cậu giật mình liền né ra.
\-"Tôi xin phép đi trước"
Nói rồi cậu nhanh chóng rời đi,để hắn ở lại đó một mình.
(-Hắn tên là Duy Khánh,là một người từng theo đuổi cậu tận 2 năm nhưng cậu không hè hay biết đến cậu và sau đó thì hắn đã ra nước ngoài du học,bây giờ thì hắn đã quay lại.)
Cậu đi khắp phố mà cũng không biết là mình sẽ đi đến đâu. Cậu đi vào một quán cafe,gọi nước và đồ ăn rồi ngồi ở một góc nhìn ra ngoài.
Cậu ăn xong ra thanh toán thì thấy bánh kem,sững người lại một lúc rồi nói.
\-"Lấy cho em cái bánh kia,cái màu tím đen ấy"
\-"Em có muốn viết chữ gì lên bánh không?"Chị nhân viên nhìn cậu.
\-"..Chắc là không càn đâu ạ.."
\-"Vậy đợi chị chút nhé"
\-"Vâng ạ.."
Vài phút sau chị nhân viên đặt bánh kem lên bàn.
\-"Của em đây"
\-"Thanh toán bằng thẻ ạ"Cậu đặt thẻ lên bàn.
Thanh toán xong cậu nhận lại thẻ rồi cầm cả bánh kem đi về nhà.
......................
Về đến nhà cậu đặt bánh kem lên bàn,ngồi xuống ghế rồi mở bánh kem ra.
\-"Mai là sinh nhật mình rồi.."
Cậu ngồi nhìn chiếc bánh kem mà những giọt lệ cứ từ từ chảy xuống mà chẳng biết vì một lí do gì.
Tự nhiên chuông điện thoại reo lên làm cậu giật mình,cậu cầm điện thoại lên tắt tiếng rồi cầm chiếc bánh kem cất vào trong tủ lạnh.Sau đó cậu để điện thoại ở bàn ăn,trở về phòng ngủ.
Anh do không gọi điện được cho cậu nên rất lo lắng.
\-"Sao không bắt máy vậy chứ"
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
\-"Em vào được chứ?"
\-"Cút."
Dù cô ta đã nghe được nhưng vẫn cố tình mở cửa bước vào,vừa vào cô ta liền chạy đến bên cạnh anh.
\-"Cút ra"
\-"Sao anh lại nỡ nói vậy với người ta chứ"Cô ta sờ lên vai anh.
\-"Cô chạm tay nào vào tay tôi,tôi chặt tay đó"
Cô ta nghe liền sợ hãi mà rút tay lại.
\-"Không phải anh qua đây cũng chỉ là để bàn chuyện cưới của mình sao?"
\-"Không phải nhờ công cô dụ dỗ ông nội sao?"Anh đứng dậy nhìn cô ta với ánh mắt giết người.
Cô ta sợ hãi liền lùi lại phía sau vài bước.
\-"Mau cút đi"
\-"Nhưng anh vẫn sẽ phải..."
\-"Cút!"Anh chưa để cô ta nói xong liền lớn tiếng.
\-"Được thôi..anh cũng sẽ không thoát được đâu"
Nói rồi cô ta rời đi đầy đắc ý,anh đứng đó nhìn cô ta với vẻ mặt khinh thường.
\-"Để tôi xem..cô làm được gì"
Anh vừa ngồi xuống ghế được một lúc thì liền có điện thoại của ông nội gọi đến,anh vừa bắc máy ông liền lớn tiếng.
\-"Thằng nhóc kia..!!!"
\-"Con qua đây là đã tôn trọng ông rồi,đừng tưởng con sẽ nghe theo mọi sắp đặt của ông"Anh gác chân lên bàn,bình tĩnh nói.
\-"Mày muốn tao chết thì mới vừa lòng sao?"
\-"Nếu ông cảm thấy là vậy thì nó là vậy"
Cậu đang ngồi thẫn thờ thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên,cậu cầm lên đắn đo một hồi rồi mới bắc máy.
\-"Alo.."
\-"Dậy rồi sao?"
\-"Vâng..."
\-"Ba để thẻ ở bàn ấy,con thấy chưa?"
\-"Con thấy rồi"Cậu nắm chặt lòng bàn tay lại.
\-"Thôi ba có việc rồi,con mau ăn sáng đi nhé..!"
Cậu chưa kịp đáp lời thì anh đã dập máy.
Cậu ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà xe,nhìn một hồi nhưng cũng quyết định đi bộ.
Cậu đang đi dạo ngoài phố thì tự nhiên có người dơ tay ra cản đường cậu khiến cậu giật mình lùi lại.
\-"Có chuyện gì vậy ạ?"
\-"Không nhận ra tôi sao?"Hắn nhìn cậu với ánh mắt đầy thất vọng.
\-"..."
\-"Theo đuổi cậu nhiều năm như vậy..đến khi quay lại thì cậu lại quên"
\-"Anh là ai vậy..nhận nhầm người sao?"
\-"Tổn thương thật đó"Hắn đặt tay lên vai cậu.
Cậu giật mình liền né ra.
\-"Tôi xin phép đi trước"
Nói rồi cậu nhanh chóng rời đi,để hắn ở lại đó một mình.
(-Hắn tên là Duy Khánh,là một người từng theo đuổi cậu tận 2 năm nhưng cậu không hè hay biết đến cậu và sau đó thì hắn đã ra nước ngoài du học,bây giờ thì hắn đã quay lại.)
Cậu đi khắp phố mà cũng không biết là mình sẽ đi đến đâu. Cậu đi vào một quán cafe,gọi nước và đồ ăn rồi ngồi ở một góc nhìn ra ngoài.
Cậu ăn xong ra thanh toán thì thấy bánh kem,sững người lại một lúc rồi nói.
\-"Lấy cho em cái bánh kia,cái màu tím đen ấy"
\-"Em có muốn viết chữ gì lên bánh không?"Chị nhân viên nhìn cậu.
\-"..Chắc là không càn đâu ạ.."
\-"Vậy đợi chị chút nhé"
\-"Vâng ạ.."
Vài phút sau chị nhân viên đặt bánh kem lên bàn.
\-"Của em đây"
\-"Thanh toán bằng thẻ ạ"Cậu đặt thẻ lên bàn.
Thanh toán xong cậu nhận lại thẻ rồi cầm cả bánh kem đi về nhà.
......................
Về đến nhà cậu đặt bánh kem lên bàn,ngồi xuống ghế rồi mở bánh kem ra.
\-"Mai là sinh nhật mình rồi.."
Cậu ngồi nhìn chiếc bánh kem mà những giọt lệ cứ từ từ chảy xuống mà chẳng biết vì một lí do gì.
Tự nhiên chuông điện thoại reo lên làm cậu giật mình,cậu cầm điện thoại lên tắt tiếng rồi cầm chiếc bánh kem cất vào trong tủ lạnh.Sau đó cậu để điện thoại ở bàn ăn,trở về phòng ngủ.
Anh do không gọi điện được cho cậu nên rất lo lắng.
\-"Sao không bắt máy vậy chứ"
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
\-"Em vào được chứ?"
\-"Cút."
Dù cô ta đã nghe được nhưng vẫn cố tình mở cửa bước vào,vừa vào cô ta liền chạy đến bên cạnh anh.
\-"Cút ra"
\-"Sao anh lại nỡ nói vậy với người ta chứ"Cô ta sờ lên vai anh.
\-"Cô chạm tay nào vào tay tôi,tôi chặt tay đó"
Cô ta nghe liền sợ hãi mà rút tay lại.
\-"Không phải anh qua đây cũng chỉ là để bàn chuyện cưới của mình sao?"
\-"Không phải nhờ công cô dụ dỗ ông nội sao?"Anh đứng dậy nhìn cô ta với ánh mắt giết người.
Cô ta sợ hãi liền lùi lại phía sau vài bước.
\-"Mau cút đi"
\-"Nhưng anh vẫn sẽ phải..."
\-"Cút!"Anh chưa để cô ta nói xong liền lớn tiếng.
\-"Được thôi..anh cũng sẽ không thoát được đâu"
Nói rồi cô ta rời đi đầy đắc ý,anh đứng đó nhìn cô ta với vẻ mặt khinh thường.
\-"Để tôi xem..cô làm được gì"
Anh vừa ngồi xuống ghế được một lúc thì liền có điện thoại của ông nội gọi đến,anh vừa bắc máy ông liền lớn tiếng.
\-"Thằng nhóc kia..!!!"
\-"Con qua đây là đã tôn trọng ông rồi,đừng tưởng con sẽ nghe theo mọi sắp đặt của ông"Anh gác chân lên bàn,bình tĩnh nói.
\-"Mày muốn tao chết thì mới vừa lòng sao?"
\-"Nếu ông cảm thấy là vậy thì nó là vậy"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất