Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky
Chương 29: Đột nhiên hắn hiểu ra tại sao mấy ngày nay lại không vui
Chu Lê nghiêm mặt, gắt gao nhìn chằm chằm con đường phía trước, tăng tốc hết sức có thể.
Trước kia cuộc sống của cậu quá dễ dàng thuận lợi, tuy rằng đôi lúc vẫn sẽ tiếc nuối một chút vì những chuyện nhỏ nhưng những chuyện lớn chưa bao giờ khiến cậu hối hận như lúc này.
Cậu hối hận bản thân đã quá do dự.
Cốt truyện đã nát, Quý nhị thiếu bên kia không hành động theo nguyên văn nữa, tình hình không lạc quan lắm.
Rõ ràng cậu đã đoán ra có lẽ Quý Thiếu Yến muốn lật bài với mình, nhưng lại sợ nếu mang hắn cho Quý lão gia tử có khả năng Quý Thiếu Yến sẽ bị trị thành kẻ ngốc, cuối cùng chỉ trì hoãn hai ngày thôi lại cho ra cái kết quả này.
Quý Thiếu Yến sắp chết mới có thể trở về cơ thể con người.
Quý nhị không biết được chuyện này, nhìn thì có vẻ không cần lo lắng, nhưng hắn đã sống dưới cái bóng của Quý Thiếu Yến nhiều năm như vậy, rốt cuộc người cũng rơi vào tay mình tất nhiên không giết chết Quý Thiếu Yến ngay mà sẽ tra tấn hắn từ từ.
Dưới tình huống ấy có khi Quý Thiếu Yến sẽ tuyệt thực tự sát nhưng cũng có khi sẽ bị ngược đãi thật lâu mới chết đi, cậu biết với tính cách của hắn tám phần sẽ không thỏa hiệp, cuối cùng sẽ chọn đi lên con đường thứ hai.
Chu Lê với hình người của Quý Thiếu Yến không có tình cảm gì nhưng nếu đổi lại là husky thì thật sự cậu không chịu nổi.
Đó chính là con husky cậu đã nuôi thật lâu, cục lông ấy tuy rằng luôn tự bế nhưng vẫn chịu bồi cậu rút bài cùng với chơi đùa, chịu nghe cậu kể chuyện, nghe cậu ca hát, chịu cho cậu ôm cho cậu vuốt ve, chỉ cần nghĩ tới cảnh husky bị châm tàn thuốc hay cắt mất một đoạn nhỏ đuôi đã khiến cho cậu không kiềm nổi lửa giận.
Nhưng có rất nhiều chuyện đã qua đi rồi thì hối hận hay tức giận gì đều vô ích cả.
Cậu luôn không để mình bị những cảm xúc tiêu cực khống chế quá lâu, liều mạng đạp mạnh chân ga phóng đi, cuối cùng thấy được chiếc xe quen mắt kia ở phía xa.
Cậu điều chỉnh lại tốc độ, bắt đầu suy nghĩ xem hiện tại nên làm gì.
Nói thật chuyện cậu có thể làm lúc này thật sự không nhiều, sau khi Quý nhị nghe được tin tức chắc chắn sẽ lệnh cho bọn chúng nhanh chóng mang husky đưa tới, trừ khi cậu có thể thuyết phục Lâm gia kéo dài thời gian thêm một giờ đồng hồ, nếu không thì cũng chỉ có thể lén đi theo chúng tìm cơ hội cứu chó.
Nhưng hiện tại đã chứng minh con chó mà bọn chúng luôn tìm chính là con này, Lâm gia lại biết rõ cậu từng nuôi mấy ngày nên khẳng định không tin cậu không biết gì, e là sẽ tìm cậu tính sổ.
Nếu thật sự cùng đường, có khi cậu nên thử tìm cách tiếp cận Chu nhị trong trò chơi để về lại hào môn trước rồi mới tìm cách cứu chó sau?
Chu Lê cau mày, không ngừng phân tích thiệt hơn, một lát sau lại phát hiện chiếc xe phía trước không lái về khu Hành Bình mà muốn lên cao tốc.
Chuyện này có chút bất thường.
Tình huống như này bình thường không phải nên giao cho lão đại trước, sau đó lão đại mới giao lên trên sao? Là do lão đại không ở nhà hay là do người trong xe nhận được mệnh lệnh trực tiếp đưa cho Quý nhị?
Chu Lê vừa nghĩ vừa đánh lái vào cao tốc.
Quý Thiếu Yến đã biết được nguyên nhân bọn chúng đi lên cao tốc.
Hắn vừa nghe được bọn chúng nói chuyện điện thoại, biết được đứa em trai ngu của mình đêm nay mời khách, Nhị gia và Lâm gia đang trên xe đi vào nội thành, lúc này cũng đang từ khu Hành Bình bên kia đi lên cao tốc nên hai bên hẹn nhau gặp mặt ở hội sở. Mà chờ đến lúc tới hội sở hắn sẽ rơi vào tay đứa em ngu.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng thật nặng nề.
Em trai hắn đúng ngu nhưng cạnh nó rất có thể có quân sư, sai lầm tương tự chắc chắn sẽ không phạm thêm lần nữa, sợ rằng sẽ lập tức nhốt hắn lại. Hắn có thể trốn một lần nhưng rất khó để trốn thêm lần thứ hai.
Còn có ngốc bạch ngọt... sau khi Lâm gia biết mình bị lừa chắc chắn lúc trở về sẽ tìm cậu tính sổ.
Đồ ngốc kia lúc đó hẳn đã thấy hắn bị bắt đi, hiện tại không chừng đã tưởng tượng ra thứ gì lung tung rồi cũng nên, chắc là sẽ nghĩ ra chuyện kỳ quái gì đấy, sau đó lại trấn an Tống Oanh Thời rồi một mình đi gánh việc này.
Hắn nghĩ được một nửa mới sực tỉnh lại, cảm thấy mình rảnh rỗi tới điên rồi.
Hiện giờ chính bản thân mình hắn còn lo không xong sao lại dư hơi đi nhớ tới đồ ngốc kia, hắn là hắn nghĩ nhiều rồi, không thể nào người ta lại đuổi theo được.
Đứa ngốc kia thật sự đang đuổi theo đó.
Cậu chợt nảy ra một sáng kiến, liền dùng một tay lái xe, tay còn lại móc điện thoại ra báo cảnh sát, nức nở hô: "Cứ mạng với, chó của em bị người ta trộm rồi!"
Bên kia dừng một lúc rồi trấn an: "Đừng gấp, nói rõ tình huống nào."
Chu Lê nói: "Mấy anh biết cái tin tìm chó rất hot hôm nay chứ?"
Bên kia dĩ nhiên có biết.
Bởi vì mất tích trong địa bàn của bọn họ nên tài khoản official website nhanh chóng bị cư dân mạng tag tới lag luôn. Bên kia tức thì tập trung, hỏi: "Biết chứ, có liên quan gì tới chuyện này?"
"Thì chính là con chó kia đó!" Chu Lê vô cùng đau đớn, "Đó là do em gái em nhặt được nuôi thật là lâu, hôm nay nghe được chuyện hotsearch vốn định cùng nó nói tiếng chia tay đàng hoàng rồi đi trả cho người ta, nhưng ngờ đâu có hai người vì mấy đồng bạc mà phát điên đánh em gái em một trận, cướp chó chạy mất rồi! Em đang đuổi theo xe bọn chúng đây, ở trên đường cao tốc vào nội thành, xin các anh nhất định phải ngăn bọn họ lại!"
Chuyện này quả thật quá đơn giản.
Lâu lâu mới có một lần nhận được vụ hot như này nên bên kia cực kỳ để ý, vừa giữ máy với cậu vừa liên hệ nhân viên công tác bên trạm trên cao tốc, đồng thời còn phân tích xong tuyến đường lái xe đuổi qua.
Vì vậy đợi đến lúc hai kẻ kia vừa ra khỏi đường cao tốc đã bị cảnh sát chặn lại.
Vẻ mặt bọn chúng mơ mơ hồ hồ nghe lời tấp xe vào lề sau đó mở cửa xuống xe, thấy cảnh sát vòng sang bên kia ôm husky ra càng lú hơn: "Sao vậy, đây là chó của chúng tôi mà!"
Người nọ vuốt husky trấn an: "Thôi lý do lý trấu, cướp chó của người khác mà còn văn vở."
Vừa dứt lời thì có một chiếc xe khác lao nhanh tới rồi dừng lại gần đó. (Truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)
Chu Lê nhìn thoáng qua một vòng, đôi mắt khóa chặt trên người husky sau đó cười với hắn, vẫn là dáng vẻ dương quang xán lạn như thường ngày: "Đản Đản, tao tới rồi nè."
Trong phút chốc Quý Thiếu Yến cảm thấy mắt mình ẩn ẩn đau xót. Nhưng dù vậy hắn vẫn không muốn nhắm mắt lại.
Trên đường hắn đã nghĩ tới rất nhiều tình huống khác nhau, cái sau còn nát hơn cái trước nhưng lại không thể nào nghĩ tới chuyện Chu Lê dùng một cách không thể tưởng tượng, ở một thời điểm cũng không thể tưởng tượng nổi mà xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn không chớp mắt nhìn người kia đến gần, đột nhiên lại hiểu ra vì sao mấy ngày nay hắn lại thấy mình không vui.
Cha mẹ, anh em, vợ chồng, bạn bè... Phàm là người sống trên đời đều sẽ bị đủ loại quan hệ cuốn vào nhân gian, thế giới phồn hoa làm người ta mê đắm, có quá nhiều thứ rực rỡ dễ dàng thu hút ánh mắt của ta, chỉ là một con thú cưng nho nhỏ thôi mà, có thể từ trong bộn bề cùng vui sướng của thế gian mà phân ra một phần chú ý cho nó đã là quá tốt rồi.
Chỉ có Chu Lê không như vậy.
Chỉ cần có hắn ở đó, bất cứ nơi nào bất cứ lúc nào, không màn tới đang ở trong tình huống nào, ánh mắt Chu Lê vĩnh viễn luôn sẽ đặt lên người hắn.
Chu Lê – nhân cách thứ hai này không có tình thân ràng buộc, cùng đám côn đồ đó vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, như là một người ngoài đột ngột bước vào thế giới này, từ ánh nhìn đầu tiên khi mở mắt ra đã thấy được hắn trên mặt đất, từ đó liền xem hắn trở thành vướng bận duy nhất.
Dường như cả con người cậu đều thuộc về hắn vậy.
Vậy nên từ lúc Chu Lê mang hắn tặng cho người khác hắn liền thấy khó chịu.
Khó chịu vì đột nhiên không nhìn thấy thứ vốn thuộc về mình.
Hai gã kia biết gần đây Lâm gia lại tìm được tân hoan, lúc này nhìn thấy cậu thì nhớ ra lúc trước hình như đã bắt gặp cậu cùng cô gái kia cùng nhau nói cười chờ xe, lập tức hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, nói: "Đồng chí cảnh sát anh đừng để bị lừa, đây không phải chó của cậu ta!"
"Bọn họ biết rồi, tôi đã kể rõ hết," Chu Lê phẫn nộ tiến lại, "Chúng tôi cũng không cần mớ tiền kia, vốn tính ngày mai sẽ mang tới trả người ta, ai giống như mấy người đâu, vì hai vạn mà cả con gái cũng dám đánh! Mấy người thèm tiền tới điên rồi chứ gì!"
Hai gã thanh niên giận dữ nói: "Chúng tôi cũng không phải vì tiền!"
Chu Lê chớp chớp mắt: "Các người cùng nhau chặn cướp một cô gái ngay trên đường, không phải vì tiền vậy là vì không khống chế được tay của mình làm việc tốt à, rảnh tay rảnh chân giúp mang chó đưa về sao? Mấy người thấy vậy hợp lý không?"
Hai gã kia không nhịn được chửi thề một tiếng, híp mắt nhìn cậu chằm chằm, uy hiếp: "Nhãi con, tụi tao là người của Lâm gia, mày nghĩ kỹ lại rồi hẳn nói tiếp nhé."
Chu Lê tái mặt, không mở miệng.
Hai kẻ kia lập tức vừa lòng, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cảnh sát bên cạnh nhạy bén nói: "Lâm gia là ai?"
Chu Lê do dự vài giây, nhỏ giọng nói: "Là đại ca xã hội đen nổi tiếng ở chỗ chúng em."
"..." Hai gã kia, "Đm mày đừng nói bậy, tụi tao là công dân tốt tuân thủ pháp luật!"
Chu Lê trợn tròn mắt, mờ mịt sợ hãi nhìn bọn chúng, dường như sợ mình nói sai sẽ bị chúng đánh một trận vậy.
Hai gã thanh niên: "..."
Mẹ nó... nhìn chỗ khác nhanh giùm đi, đừng nhìn tụi tao!
Chú cảnh sát nhìn qua nhìn lại, quát: "Hai người các anh câm miệng lại!"
Y nhận ra husky đang hướng về phía thiếu niên giãy giụa nên mang nó đưa sang.
Chu Lê nhanh tay nhận lấy Cẩu đại gia, nói tiếng cảm ơn rồi ôm hắn vuốt vuốt lông.
Quý Thiếu Yến cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nhẹ nhàng ngửi ngửi sau đó ngẩng đầu nhìn cậu. Chu Lê lại vuốt lông hắn rồi nhìn cảnh sát.
Án đã được kết, cũng không phải chuyện lớn gì.
Cảnh sát giải hai thanh niên lên xe, muốn nhanh chóng mang người về làm báo cáo.
Tất nhiên Chu Lê không thể đi theo.
Hai kẻ kia có khả năng đã liên lạc với Lâm gia, nếu cậu còn theo về đồn thì thời gian cậu cho lời khai cũng đủ để đám người Quý nhị tìm tới, không cách nào chạy thoát được.
Cậu giả vờ làm ra bộ dạng sợ hãi, không muốn đi cùng với hai tên xã hội đen kia, nói: "Em có thể mang chó đi trả người ta rồi mới tới không?"
Cảnh sát nói: "Bọn anh có thể giúp em liên hệ với người mất chó."
Chu Lê cực lực lắc đầu, một mực không đồng ý.
Cảnh sát khuyên một lúc vẫn không lay động được, chỉ có thể tùy cậu.
Bởi vì cậu là người bị hại nên có quyền từ chối với việc có làm chứng, nếu cậu không muốn truy cứu thì thật ra cũng không cần phải lấy lời khai, bọn họ càng không thể áp giải cậu đi được, nhìn tình trạng này của cậu xem chừng sẽ không truy cứu rồi.
Chu Lê thầm thở phào, nói cảm ơn rất nhiều rồi ôm Cẩu đại gia lên xe chạy mất.
Quý Thiếu Yến ngồi trên ghế phụ nhìn cậu, muốn nhìn xem bọn họ đi tới nơi nào.
Bên kia đã biết được tin, chỉ mỗi mình Lâm gia đã có thể khiến Chu Lê mệt lên mệt xuống, hơn nữa hòa thượng có thể chạy nhưng chùa thì đứng yên, bọn họ quả thật không cầm cự được bao lâu. (Truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)
Quan trọng hơn nữa là cho dù chính bản thân hắn có được "trả về chủ cũ" đi nữa thì Chu Lê vẫn không thoát nổi, đắc tội Lâm gia, không biết chuyện gì đang chờ đợi cậu nữa, từ trước tới giờ cậu ấy vốn không phải kẻ ngốc nên không có khả năng không tính tới việc này.
Cho nên cuối cùng vì sao cậu lại đuổi theo, cậu ngốc như vậy thật sao?
Quý Thiếu Yến nhìn cậu, nhích lại gần đụng đụng túi quần cậu.
Chu Lê sờ đầu hắn vài cái, móc điện thoại trong túi ra đưa hắn rồi tiếp tục lái xe.
Quý Thiếu Yến lùi trở lại, bắt đầu lần mò mở điện thoại.
Nhưng trong lốt chó cho dù là gõ bàn phím máy tính thôi cũng đã tốn không ít sức, càng khỏi bàn tới điện thoại nhỏ như vậy, hắn lăn qua lộn lại nửa ngày vẫn chưa mở được ghi chú.
Lúc này đột nhiên điện thoại đổ chuông, có người gọi tới.
Trên màn hình hiện lên hai chữ: Lâm gia.
Quý Thiếu Yến nhìn thoáng qua ngốc bạch ngọt.
Chu Lê không với được điện thoại đang đặt trên ghế phụ, dứt khoát mặc kệ, vừa đánh giá nhà cửa hai bên đường vừa lái xe về phía trước.
Thứ cậu cần hiện tại là một tiệm net có phòng riêng, ôm Cẩu đại gia vào chờ cho thiếu gia lật bài với mình sau đó liên hệ với ông nội Quý, chỉ cần ông nội Quý nhúng tay thì bọn họ sẽ được an toàn.
(truyện chỉ được edit và đăng duy nhất tại https://truyen4u.net/author/neihades)
Điện thoại réo nửa ngày thì tự động ngắt. Vài giây sao lại réo điên cuồng, dừng rồi lại réo tiếp, khoảng 4 5 lần nữa mới hoàng toàn im lặng.
Chu Lê chạy thẳng một lát thấy phía trước là làng đại học, lập tức rẽ vào.
Chắc là do còn đang nghỉ hè nên người cùng với xe cộ trên đường đều không nhiều.
Cậu đang lia mắt tìm tiệm net thì đột nhiên quét thấy một chiếc xe từ kính chiếu hậu, tốc độ chiếc xe kia cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt đã rút ngắn được khoản cách với cậu. Trái tim trong ngực không có nguyên do mà nhảy lên làm bản thân cũng bất giác nhấn ga tăng tốc theo, lúc ngang qua ngã tư lại thấy chiếc xe kia vượt đèn đỏ làm dự cảm bất an trong cậu càng thêm nghiêm trọng, lập tức tăng tốc lên nữa.
Hai chiếc xe đuổi bắt nhau trong làng đại học qua bốn cái ngã tư, trước mắt đã thấy được cái thứ năm.
Chu Lê cũng đã vượt đèn đỏ từ sớm, vừa định tiếp tục chạy đi lại từ khóe mắt nhìn thấy một chiếc xe việt dã đột ngột lao ra từ bên trái, cậu nhanh chân dẫm phanh đồng thời đánh lái tránh qua.
Ngay tức thì đối phương cũng đánh lái xoay một vòng đuổi theo cậu.
Đồng tử trong mắt cậu co lại, lần nữa dẫm lên phanh xe, trong chớp mắt nâng sự tập trung lên mức cao nhất, cậu vội drift một cú, trong gang tất tránh được va chạm, một bên lốp xem trực tiếp bị mài mòn.
Không chờ cậu lấy lại được cân bằng, chiếc xe vẫn luôn đuổi theo phía sau nhanh chóng nhân cơ hội này vượt lên, két một tiếng xoay ngang chặn kín lối đi.
Ngay sau đó cửa xe mở ra, Lâm gia mặt mũi âm trầm bước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Đệch.
Trong lòng Chu Lê trầm xuống, quét mắt thấy chiếc xe việt dã bên kia cũng chặn ngang đường thì biết đã không thể chạy thoát được.
Vừa rồi Quý Thiếu Yến bị quán tính hất xuống dưới, lúc này thấy xe dừng lại liền nhảy lên bục gác chân rồi mượn lực nhảy lên đùi cậu, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Chờ tới khi thấy rõ được người tới thì trong lòng hắn cũng trầm xuống theo, biết chắc bọn họ đã đâm đầu vào đường chết.
Suy nghĩ Chu Lê vèo vèo xoay hết mấy vòng trong đầu, không chờ bên kia ra tay kéo mình ra đã thức thời tự ôm husky đi xuống, tính toán nếu thật sự tình huống không xong thì thả husky xuống đất để hắn tự chạy đi.
Cậu nhìn người trước mặt, gượng cười nói: "Lâm gia, trùng hợp ghê ta."
Lâm gia cười cười nhưng mắt lại không hề cười: "Không trùng hợp đâu, tôi vừa mới xuống khỏi cao tốc, vì đuổi theo cậu còn vượt tới mấy cái đèn
đỏ, suýt tông trúng hai chiếc xe, cậu thấy tự hào không bảo bối?"
Chu Lê vừa nghe thấy đã hiểu ra.
Khu Hành Bình cách nội thành rất xa, hiển nhiên Lâm gia có việc bên này nên đã lên cao tốc trước, nên hai tên đàn em kia mới đi lên cao tốc theo, chờ lúc được báo tin thì Lâm gia cũng vừa vặn lái tới đây.
Cậu thầm than một tiếng xui xẻo, nói: "Để tôi giải thích đã."
Lâm gia thoải mái gật đầu: "Nói."
Chu Lê nói: "Tôi thừa nhận tôi đã biết đây chính là con chó kia từ trước, nhưng nuôi mấy ngày thì ít nhiều gì cũng có chút tình cảm chứ, định hết nghỉ hè thì mang trả lại nên mới đùa với anh một chút thôi."
Lâm gia cười nói: "Ồ, đùa một chút?"
Chu Lê lập tức nói: "Là tôi đại nghịch bất đạo, tôi sai rồi tôi xin lỗi anh."
Lâm gia nhìn cậu chằm chằm, giọng nói ôn nhu xem lẫn một chút khí lạnh: "Chỉ nhận sai suông thôi thì không được đâu, lại đây chịu phạt."
"Được, tôi chịu," Chu Lê nói: "Nhưng mà... Anh có thể cho tôi thêm nửa giờ không, để tôi video call với em gái mình cho nó tạm biệt husky đàng hoàng, được chứ?"
Lâm gia lại cười nhưng ý cười vẫn không chạm tới mắt.
Chỉ là một món đồ chơi khi buồn chán thôi, lúc gã vui vẻ thì có thể dỗ nhưng lúc không vui thì dĩ nhiên sẽ không thèm để tâm tới.
Chu Lê nhìn thấy vẻ mặt hắn thì biết không có tác dụng.
Lúc này người trên xe việt dã cũng bước xuống.
Nhị gia hôm này chỉ dẫn theo Lâm gia đi dự tiệc, tổng cộng có hai chiếc xe, gã cùng Lâm gia đi một chiếc, thêm chiếc xe việt dã nữa, trên xe chính là đám tay chân đi theo. Sau khi bọn chúng nhận được tin lập tức đuổi tới đây, sợ trên đường xảy ra chuyện nên để Nhị gia và tài xế lại bên đường, bản thân thì mang đàn em đuổi theo.
Đàn em cũng không nhiều lắm, tính luôn tài xế xe chỉ có bốn người.
Vốn là dân giang hồ nên lúc bọn chúng đi xuống còn xách cả hàng theo, từ từ vây cậu vào giữa.
Chu Lê vừa thấy liền biết không xong rồi, vừa định thả chó ra đã bị Lâm gia tiến lại giữ chặt tay cậu trước: "Vẫn không chịu đưa cho tao, muốn tao tự mình tới mời mày hay còn âm mưu chuyện gì nữa?"
Quý Thiếu Yến híp mắt, mượn lực trong lòng ngốc bạch ngọt rồi phóng thẳng về phía gã.
Lực chú ý của Lâm gia đều đặt hết lên người thiếu niên nên cơ bản không nhìn thấy được hành động của hắn, chỉ thấy một bóng đen vọt lại, ngay sau đó là đau đớn truyền tới từ trên cổ.
Chu Lê: "!!!"
Đám đàn em: "!!!"
Quý Thiếu Yến đã phân tích xong tình huống từ sớm, bọn họ cơ bản đã rơi vào đường cùng.
Đợi tới lúc hắn bị mang về chắc chắn sẽ bị đám đàn em trông giữ, cơ hội tiếp xúc gần với Lâm gia chỉ có hiện tại, nên phải tận dụng thời cơ.
Mấy này ở chung này, một nửa thời gian hắn đều thấy ngốc bạch ngọt nhìn thật chướng mắt, một nửa thời gian còn lại cũng dùng để ghét bỏ cậu.
Thời gian hắn đối xử tốt với ngốc bạch ngọt thật quá ít, mà về sau e là cũng không còn cơ hội nữa rồi, ít ra lúc này có thể ngăn được ý xấu của Lâm gia lên ngốc bạch ngọt, suy đi tính lại quả thật không tệ.
Thế nên lần này hắn hạ miệng thật hiểm, Lâm gia kêu lên một tiếng thảm thiết liền ngã xuống đất, đồng thời cũng kéo hắn ngã xuống theo, quét mắt nhìn thấy mấy tên đàn em xông tới, hắn vẫn chưa thấy đủ mà dùng sức xé ra một miếng thịt nhả sang một bên, lạnh lùng nhìn cổ đối phương phun ra thật nhiều máu tươi, sự vui sướng lại trào lên từ đáy lòng.
Chu Lê: "..."
Vcl!
Cậu đột ngột hoàn hồn lại, kêu lên: "Chạy mau!"
Người phải chạy đi cho nhanh là cậu đó, cậu ngốc hay sao mà còn chưa chịu trốn đi?
Quý Thiếu Yến nhìn cậu, đang muốn chạy sang thì đám đàn em đã vọt tới.
Cả đám đều giận đỏ mắt lên.
Một tên trong đám lửa giận ngùn ngụt, lập tức ném bay yêu cầu "nguyên vẹn không thương tích" ra sau đầu, vung gậy lên vụt tới: "Súc sinh, đ*t con mẹ mày!"
Tim Chu Lê thót một cái.
Sau này mỗi khi nhớ lại cậu đều thấy lúc ấy cần gì phải làm vậy chứ, một khi Quý thiếu gia bị thương nặng sẽ trở về được thân thể mình, thật ra cậu chỉ cần đứng một bên nhìn là được rồi. Nhưng mà có rất nhiều việc luôn là lý trí nói một đường, tình cảm lại cố tình chạy theo nẻo khác.
Trong chớp mắt kia trong đầu cậu còn không kịp suy nghĩ thì cơ thể đã giành quyền phản ứng trước, vội vàng ngồi xuống che cho husky.
Ngay sau đó cậu chỉ nghe thấy một tiếng vang trên đầu, sau nữa trước mắt tối sầm lại rồi mất đi ý thức.
Quý Thiếu Yến đột ngột ngẩng đầu lên, thấy Chu Lê ngã trên mặt đất, máu từ tai đang chảy ra, trượt trên sườn mặt cậu.
Tên kia đánh không trúng được lại tiếp tục giáng thêm một gậy nữa.
Quý Thiếu Yến vẫn nhìn Chu Lê không rời mắt, bị đánh văng ra ba mét rồi cũng ngã xuống, trong lòng dâng lên một ý nghĩ: Hóa ra lại đau như vậy.
Hắn cảm thấy máu tràn vào mí mắt, cố sức giãy giụa muốn bò sang bên kia.
Lúc này đám đàn em tìm về được một chút lý trí, nhớ tới Nhị gia bảo con chó này rất quan trọng, vội vàng ngăn cản đồng bọn chạy lại bế hắn lên.
Hắn nhìn thấy khoảng cách giữa mình với Chu Lê càng kéo càng xa, bất lực nhắm mắt lại.
Ý thức hắn mơ hồ không biết đã trôi nổi bao lâu, khoảng khắc hắn bừng tỉnh liền nhìn thấy một tia sáng, tiếp theo là tiếng tí tách càng lúc càng rõ ràng, dồn dập đánh lên màng nhĩ.
Hắn đột ngột mở mắt ra lại bị ánh sáng trắng làm lóa mắt, nhắm mắt rồi lại mở ra thêm lần nữa thì phát hiện bản thân đang ở trong phòng bệnh, trước mặt còn có vài hộ sĩ và bác sĩ đang đứng.
Hắn sửng sốt một giây rồi nhanh chóng lấy lại phản ứng, đưa tay kéo loạn đống dây nhợ trên người ra muốn xoay người xuống giường, kết quả chân nhũn ra không chút sức lực, ngã mạnh lên mặt đất.
(truyện chỉ được edit và đăng duy nhất tại https://truyen4u.net/author/neihades)
Bác sĩ và hộ sĩ sợ hết hồn, nhanh chóng đỡ hắn trở lên giường.
Quý Thiếu Yến vừa mới tỉnh lại, cực kỳ suy yếu, âm thanh nhỏ tới chính bản thân hắn còn nghe không rõ, khàn khàn nói: "Biến!"
Bác sĩ đè cả buổi vẫn không kìm hắn lại được, đành phải dùng tới biện pháp mạnh.
Ông nội Quý đã đi tới dưới lầu, nhận được tin vội ước nhanh hơn lao vào phòng bệnh, đập vào mắt chính là cảnh đứa cháu nội từ trước tới nay vẫn luôn ôn hòa lúc này lại mang vẻ mặt cực kỳ dữ tợn đang không ngừng giãy giụa.
Ông hít sâu một hơi vọt tới cạnh giường: "A Yến A Yến, là ông, không sao rồi, nhìn ông đi."
Thuốc an thần bắt đầu ngấm, ý thức vốn đã suy yếu của hắn giờ đây triệt để tan rã.
Quý Thiếu Yến nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà, vẫn giãy giụa không chịu ngủ.
Chu Lê...
Chu Lê...
Bàn tay nắm chặt của hắn cuối cùng cũng thả lỏng, ý thức chậm rãi chìm vào bóng tối. ngôn tình tổng tài
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
A a ngại thiệt tui ngủ quên orz.
(khúc này tác giả cảm ơn độc giả donate trên TG)
Ngoài ra có người hỏi cái đốm kia của husky tại sao không cạo đi hay nhuộm lại thì mời xem chương 23 và 26, nói rõ hơn là nó nằm trên đệm thịt chứ không phải trên lông, cũng đừng hỏi tôi tại sao lại không cho cạo trọc lông hay nhuộm màu lại nữa, phải hiểu là ngày nào Chu Lê cũng ôm husky ra ngoài hết, mà hiện tại tờ rơi tìm chó dán đầy đường đầy chợ, cung cấp manh mối thôi đã được 5000, e là cho dù bọn họ có cho husky đeo tai thỏ thì vẫn bị tìm ra nên mới trực tiếp ra tay với cái bớt á.
Ý tưởng của Chu Lê thiệt sự không tồi nhưng lại không đỡ được hành động của người ta, đúng hông Quý nhị?
Quý nhị: [lạnh lùng rít thuốc] đừng tôn thờ anh, anh chính là truyền thuyết.
Trước kia cuộc sống của cậu quá dễ dàng thuận lợi, tuy rằng đôi lúc vẫn sẽ tiếc nuối một chút vì những chuyện nhỏ nhưng những chuyện lớn chưa bao giờ khiến cậu hối hận như lúc này.
Cậu hối hận bản thân đã quá do dự.
Cốt truyện đã nát, Quý nhị thiếu bên kia không hành động theo nguyên văn nữa, tình hình không lạc quan lắm.
Rõ ràng cậu đã đoán ra có lẽ Quý Thiếu Yến muốn lật bài với mình, nhưng lại sợ nếu mang hắn cho Quý lão gia tử có khả năng Quý Thiếu Yến sẽ bị trị thành kẻ ngốc, cuối cùng chỉ trì hoãn hai ngày thôi lại cho ra cái kết quả này.
Quý Thiếu Yến sắp chết mới có thể trở về cơ thể con người.
Quý nhị không biết được chuyện này, nhìn thì có vẻ không cần lo lắng, nhưng hắn đã sống dưới cái bóng của Quý Thiếu Yến nhiều năm như vậy, rốt cuộc người cũng rơi vào tay mình tất nhiên không giết chết Quý Thiếu Yến ngay mà sẽ tra tấn hắn từ từ.
Dưới tình huống ấy có khi Quý Thiếu Yến sẽ tuyệt thực tự sát nhưng cũng có khi sẽ bị ngược đãi thật lâu mới chết đi, cậu biết với tính cách của hắn tám phần sẽ không thỏa hiệp, cuối cùng sẽ chọn đi lên con đường thứ hai.
Chu Lê với hình người của Quý Thiếu Yến không có tình cảm gì nhưng nếu đổi lại là husky thì thật sự cậu không chịu nổi.
Đó chính là con husky cậu đã nuôi thật lâu, cục lông ấy tuy rằng luôn tự bế nhưng vẫn chịu bồi cậu rút bài cùng với chơi đùa, chịu nghe cậu kể chuyện, nghe cậu ca hát, chịu cho cậu ôm cho cậu vuốt ve, chỉ cần nghĩ tới cảnh husky bị châm tàn thuốc hay cắt mất một đoạn nhỏ đuôi đã khiến cho cậu không kiềm nổi lửa giận.
Nhưng có rất nhiều chuyện đã qua đi rồi thì hối hận hay tức giận gì đều vô ích cả.
Cậu luôn không để mình bị những cảm xúc tiêu cực khống chế quá lâu, liều mạng đạp mạnh chân ga phóng đi, cuối cùng thấy được chiếc xe quen mắt kia ở phía xa.
Cậu điều chỉnh lại tốc độ, bắt đầu suy nghĩ xem hiện tại nên làm gì.
Nói thật chuyện cậu có thể làm lúc này thật sự không nhiều, sau khi Quý nhị nghe được tin tức chắc chắn sẽ lệnh cho bọn chúng nhanh chóng mang husky đưa tới, trừ khi cậu có thể thuyết phục Lâm gia kéo dài thời gian thêm một giờ đồng hồ, nếu không thì cũng chỉ có thể lén đi theo chúng tìm cơ hội cứu chó.
Nhưng hiện tại đã chứng minh con chó mà bọn chúng luôn tìm chính là con này, Lâm gia lại biết rõ cậu từng nuôi mấy ngày nên khẳng định không tin cậu không biết gì, e là sẽ tìm cậu tính sổ.
Nếu thật sự cùng đường, có khi cậu nên thử tìm cách tiếp cận Chu nhị trong trò chơi để về lại hào môn trước rồi mới tìm cách cứu chó sau?
Chu Lê cau mày, không ngừng phân tích thiệt hơn, một lát sau lại phát hiện chiếc xe phía trước không lái về khu Hành Bình mà muốn lên cao tốc.
Chuyện này có chút bất thường.
Tình huống như này bình thường không phải nên giao cho lão đại trước, sau đó lão đại mới giao lên trên sao? Là do lão đại không ở nhà hay là do người trong xe nhận được mệnh lệnh trực tiếp đưa cho Quý nhị?
Chu Lê vừa nghĩ vừa đánh lái vào cao tốc.
Quý Thiếu Yến đã biết được nguyên nhân bọn chúng đi lên cao tốc.
Hắn vừa nghe được bọn chúng nói chuyện điện thoại, biết được đứa em trai ngu của mình đêm nay mời khách, Nhị gia và Lâm gia đang trên xe đi vào nội thành, lúc này cũng đang từ khu Hành Bình bên kia đi lên cao tốc nên hai bên hẹn nhau gặp mặt ở hội sở. Mà chờ đến lúc tới hội sở hắn sẽ rơi vào tay đứa em ngu.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng thật nặng nề.
Em trai hắn đúng ngu nhưng cạnh nó rất có thể có quân sư, sai lầm tương tự chắc chắn sẽ không phạm thêm lần nữa, sợ rằng sẽ lập tức nhốt hắn lại. Hắn có thể trốn một lần nhưng rất khó để trốn thêm lần thứ hai.
Còn có ngốc bạch ngọt... sau khi Lâm gia biết mình bị lừa chắc chắn lúc trở về sẽ tìm cậu tính sổ.
Đồ ngốc kia lúc đó hẳn đã thấy hắn bị bắt đi, hiện tại không chừng đã tưởng tượng ra thứ gì lung tung rồi cũng nên, chắc là sẽ nghĩ ra chuyện kỳ quái gì đấy, sau đó lại trấn an Tống Oanh Thời rồi một mình đi gánh việc này.
Hắn nghĩ được một nửa mới sực tỉnh lại, cảm thấy mình rảnh rỗi tới điên rồi.
Hiện giờ chính bản thân mình hắn còn lo không xong sao lại dư hơi đi nhớ tới đồ ngốc kia, hắn là hắn nghĩ nhiều rồi, không thể nào người ta lại đuổi theo được.
Đứa ngốc kia thật sự đang đuổi theo đó.
Cậu chợt nảy ra một sáng kiến, liền dùng một tay lái xe, tay còn lại móc điện thoại ra báo cảnh sát, nức nở hô: "Cứ mạng với, chó của em bị người ta trộm rồi!"
Bên kia dừng một lúc rồi trấn an: "Đừng gấp, nói rõ tình huống nào."
Chu Lê nói: "Mấy anh biết cái tin tìm chó rất hot hôm nay chứ?"
Bên kia dĩ nhiên có biết.
Bởi vì mất tích trong địa bàn của bọn họ nên tài khoản official website nhanh chóng bị cư dân mạng tag tới lag luôn. Bên kia tức thì tập trung, hỏi: "Biết chứ, có liên quan gì tới chuyện này?"
"Thì chính là con chó kia đó!" Chu Lê vô cùng đau đớn, "Đó là do em gái em nhặt được nuôi thật là lâu, hôm nay nghe được chuyện hotsearch vốn định cùng nó nói tiếng chia tay đàng hoàng rồi đi trả cho người ta, nhưng ngờ đâu có hai người vì mấy đồng bạc mà phát điên đánh em gái em một trận, cướp chó chạy mất rồi! Em đang đuổi theo xe bọn chúng đây, ở trên đường cao tốc vào nội thành, xin các anh nhất định phải ngăn bọn họ lại!"
Chuyện này quả thật quá đơn giản.
Lâu lâu mới có một lần nhận được vụ hot như này nên bên kia cực kỳ để ý, vừa giữ máy với cậu vừa liên hệ nhân viên công tác bên trạm trên cao tốc, đồng thời còn phân tích xong tuyến đường lái xe đuổi qua.
Vì vậy đợi đến lúc hai kẻ kia vừa ra khỏi đường cao tốc đã bị cảnh sát chặn lại.
Vẻ mặt bọn chúng mơ mơ hồ hồ nghe lời tấp xe vào lề sau đó mở cửa xuống xe, thấy cảnh sát vòng sang bên kia ôm husky ra càng lú hơn: "Sao vậy, đây là chó của chúng tôi mà!"
Người nọ vuốt husky trấn an: "Thôi lý do lý trấu, cướp chó của người khác mà còn văn vở."
Vừa dứt lời thì có một chiếc xe khác lao nhanh tới rồi dừng lại gần đó. (Truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)
Chu Lê nhìn thoáng qua một vòng, đôi mắt khóa chặt trên người husky sau đó cười với hắn, vẫn là dáng vẻ dương quang xán lạn như thường ngày: "Đản Đản, tao tới rồi nè."
Trong phút chốc Quý Thiếu Yến cảm thấy mắt mình ẩn ẩn đau xót. Nhưng dù vậy hắn vẫn không muốn nhắm mắt lại.
Trên đường hắn đã nghĩ tới rất nhiều tình huống khác nhau, cái sau còn nát hơn cái trước nhưng lại không thể nào nghĩ tới chuyện Chu Lê dùng một cách không thể tưởng tượng, ở một thời điểm cũng không thể tưởng tượng nổi mà xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn không chớp mắt nhìn người kia đến gần, đột nhiên lại hiểu ra vì sao mấy ngày nay hắn lại thấy mình không vui.
Cha mẹ, anh em, vợ chồng, bạn bè... Phàm là người sống trên đời đều sẽ bị đủ loại quan hệ cuốn vào nhân gian, thế giới phồn hoa làm người ta mê đắm, có quá nhiều thứ rực rỡ dễ dàng thu hút ánh mắt của ta, chỉ là một con thú cưng nho nhỏ thôi mà, có thể từ trong bộn bề cùng vui sướng của thế gian mà phân ra một phần chú ý cho nó đã là quá tốt rồi.
Chỉ có Chu Lê không như vậy.
Chỉ cần có hắn ở đó, bất cứ nơi nào bất cứ lúc nào, không màn tới đang ở trong tình huống nào, ánh mắt Chu Lê vĩnh viễn luôn sẽ đặt lên người hắn.
Chu Lê – nhân cách thứ hai này không có tình thân ràng buộc, cùng đám côn đồ đó vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, như là một người ngoài đột ngột bước vào thế giới này, từ ánh nhìn đầu tiên khi mở mắt ra đã thấy được hắn trên mặt đất, từ đó liền xem hắn trở thành vướng bận duy nhất.
Dường như cả con người cậu đều thuộc về hắn vậy.
Vậy nên từ lúc Chu Lê mang hắn tặng cho người khác hắn liền thấy khó chịu.
Khó chịu vì đột nhiên không nhìn thấy thứ vốn thuộc về mình.
Hai gã kia biết gần đây Lâm gia lại tìm được tân hoan, lúc này nhìn thấy cậu thì nhớ ra lúc trước hình như đã bắt gặp cậu cùng cô gái kia cùng nhau nói cười chờ xe, lập tức hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, nói: "Đồng chí cảnh sát anh đừng để bị lừa, đây không phải chó của cậu ta!"
"Bọn họ biết rồi, tôi đã kể rõ hết," Chu Lê phẫn nộ tiến lại, "Chúng tôi cũng không cần mớ tiền kia, vốn tính ngày mai sẽ mang tới trả người ta, ai giống như mấy người đâu, vì hai vạn mà cả con gái cũng dám đánh! Mấy người thèm tiền tới điên rồi chứ gì!"
Hai gã thanh niên giận dữ nói: "Chúng tôi cũng không phải vì tiền!"
Chu Lê chớp chớp mắt: "Các người cùng nhau chặn cướp một cô gái ngay trên đường, không phải vì tiền vậy là vì không khống chế được tay của mình làm việc tốt à, rảnh tay rảnh chân giúp mang chó đưa về sao? Mấy người thấy vậy hợp lý không?"
Hai gã kia không nhịn được chửi thề một tiếng, híp mắt nhìn cậu chằm chằm, uy hiếp: "Nhãi con, tụi tao là người của Lâm gia, mày nghĩ kỹ lại rồi hẳn nói tiếp nhé."
Chu Lê tái mặt, không mở miệng.
Hai kẻ kia lập tức vừa lòng, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cảnh sát bên cạnh nhạy bén nói: "Lâm gia là ai?"
Chu Lê do dự vài giây, nhỏ giọng nói: "Là đại ca xã hội đen nổi tiếng ở chỗ chúng em."
"..." Hai gã kia, "Đm mày đừng nói bậy, tụi tao là công dân tốt tuân thủ pháp luật!"
Chu Lê trợn tròn mắt, mờ mịt sợ hãi nhìn bọn chúng, dường như sợ mình nói sai sẽ bị chúng đánh một trận vậy.
Hai gã thanh niên: "..."
Mẹ nó... nhìn chỗ khác nhanh giùm đi, đừng nhìn tụi tao!
Chú cảnh sát nhìn qua nhìn lại, quát: "Hai người các anh câm miệng lại!"
Y nhận ra husky đang hướng về phía thiếu niên giãy giụa nên mang nó đưa sang.
Chu Lê nhanh tay nhận lấy Cẩu đại gia, nói tiếng cảm ơn rồi ôm hắn vuốt vuốt lông.
Quý Thiếu Yến cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nhẹ nhàng ngửi ngửi sau đó ngẩng đầu nhìn cậu. Chu Lê lại vuốt lông hắn rồi nhìn cảnh sát.
Án đã được kết, cũng không phải chuyện lớn gì.
Cảnh sát giải hai thanh niên lên xe, muốn nhanh chóng mang người về làm báo cáo.
Tất nhiên Chu Lê không thể đi theo.
Hai kẻ kia có khả năng đã liên lạc với Lâm gia, nếu cậu còn theo về đồn thì thời gian cậu cho lời khai cũng đủ để đám người Quý nhị tìm tới, không cách nào chạy thoát được.
Cậu giả vờ làm ra bộ dạng sợ hãi, không muốn đi cùng với hai tên xã hội đen kia, nói: "Em có thể mang chó đi trả người ta rồi mới tới không?"
Cảnh sát nói: "Bọn anh có thể giúp em liên hệ với người mất chó."
Chu Lê cực lực lắc đầu, một mực không đồng ý.
Cảnh sát khuyên một lúc vẫn không lay động được, chỉ có thể tùy cậu.
Bởi vì cậu là người bị hại nên có quyền từ chối với việc có làm chứng, nếu cậu không muốn truy cứu thì thật ra cũng không cần phải lấy lời khai, bọn họ càng không thể áp giải cậu đi được, nhìn tình trạng này của cậu xem chừng sẽ không truy cứu rồi.
Chu Lê thầm thở phào, nói cảm ơn rất nhiều rồi ôm Cẩu đại gia lên xe chạy mất.
Quý Thiếu Yến ngồi trên ghế phụ nhìn cậu, muốn nhìn xem bọn họ đi tới nơi nào.
Bên kia đã biết được tin, chỉ mỗi mình Lâm gia đã có thể khiến Chu Lê mệt lên mệt xuống, hơn nữa hòa thượng có thể chạy nhưng chùa thì đứng yên, bọn họ quả thật không cầm cự được bao lâu. (Truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)
Quan trọng hơn nữa là cho dù chính bản thân hắn có được "trả về chủ cũ" đi nữa thì Chu Lê vẫn không thoát nổi, đắc tội Lâm gia, không biết chuyện gì đang chờ đợi cậu nữa, từ trước tới giờ cậu ấy vốn không phải kẻ ngốc nên không có khả năng không tính tới việc này.
Cho nên cuối cùng vì sao cậu lại đuổi theo, cậu ngốc như vậy thật sao?
Quý Thiếu Yến nhìn cậu, nhích lại gần đụng đụng túi quần cậu.
Chu Lê sờ đầu hắn vài cái, móc điện thoại trong túi ra đưa hắn rồi tiếp tục lái xe.
Quý Thiếu Yến lùi trở lại, bắt đầu lần mò mở điện thoại.
Nhưng trong lốt chó cho dù là gõ bàn phím máy tính thôi cũng đã tốn không ít sức, càng khỏi bàn tới điện thoại nhỏ như vậy, hắn lăn qua lộn lại nửa ngày vẫn chưa mở được ghi chú.
Lúc này đột nhiên điện thoại đổ chuông, có người gọi tới.
Trên màn hình hiện lên hai chữ: Lâm gia.
Quý Thiếu Yến nhìn thoáng qua ngốc bạch ngọt.
Chu Lê không với được điện thoại đang đặt trên ghế phụ, dứt khoát mặc kệ, vừa đánh giá nhà cửa hai bên đường vừa lái xe về phía trước.
Thứ cậu cần hiện tại là một tiệm net có phòng riêng, ôm Cẩu đại gia vào chờ cho thiếu gia lật bài với mình sau đó liên hệ với ông nội Quý, chỉ cần ông nội Quý nhúng tay thì bọn họ sẽ được an toàn.
(truyện chỉ được edit và đăng duy nhất tại https://truyen4u.net/author/neihades)
Điện thoại réo nửa ngày thì tự động ngắt. Vài giây sao lại réo điên cuồng, dừng rồi lại réo tiếp, khoảng 4 5 lần nữa mới hoàng toàn im lặng.
Chu Lê chạy thẳng một lát thấy phía trước là làng đại học, lập tức rẽ vào.
Chắc là do còn đang nghỉ hè nên người cùng với xe cộ trên đường đều không nhiều.
Cậu đang lia mắt tìm tiệm net thì đột nhiên quét thấy một chiếc xe từ kính chiếu hậu, tốc độ chiếc xe kia cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt đã rút ngắn được khoản cách với cậu. Trái tim trong ngực không có nguyên do mà nhảy lên làm bản thân cũng bất giác nhấn ga tăng tốc theo, lúc ngang qua ngã tư lại thấy chiếc xe kia vượt đèn đỏ làm dự cảm bất an trong cậu càng thêm nghiêm trọng, lập tức tăng tốc lên nữa.
Hai chiếc xe đuổi bắt nhau trong làng đại học qua bốn cái ngã tư, trước mắt đã thấy được cái thứ năm.
Chu Lê cũng đã vượt đèn đỏ từ sớm, vừa định tiếp tục chạy đi lại từ khóe mắt nhìn thấy một chiếc xe việt dã đột ngột lao ra từ bên trái, cậu nhanh chân dẫm phanh đồng thời đánh lái tránh qua.
Ngay tức thì đối phương cũng đánh lái xoay một vòng đuổi theo cậu.
Đồng tử trong mắt cậu co lại, lần nữa dẫm lên phanh xe, trong chớp mắt nâng sự tập trung lên mức cao nhất, cậu vội drift một cú, trong gang tất tránh được va chạm, một bên lốp xem trực tiếp bị mài mòn.
Không chờ cậu lấy lại được cân bằng, chiếc xe vẫn luôn đuổi theo phía sau nhanh chóng nhân cơ hội này vượt lên, két một tiếng xoay ngang chặn kín lối đi.
Ngay sau đó cửa xe mở ra, Lâm gia mặt mũi âm trầm bước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Đệch.
Trong lòng Chu Lê trầm xuống, quét mắt thấy chiếc xe việt dã bên kia cũng chặn ngang đường thì biết đã không thể chạy thoát được.
Vừa rồi Quý Thiếu Yến bị quán tính hất xuống dưới, lúc này thấy xe dừng lại liền nhảy lên bục gác chân rồi mượn lực nhảy lên đùi cậu, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Chờ tới khi thấy rõ được người tới thì trong lòng hắn cũng trầm xuống theo, biết chắc bọn họ đã đâm đầu vào đường chết.
Suy nghĩ Chu Lê vèo vèo xoay hết mấy vòng trong đầu, không chờ bên kia ra tay kéo mình ra đã thức thời tự ôm husky đi xuống, tính toán nếu thật sự tình huống không xong thì thả husky xuống đất để hắn tự chạy đi.
Cậu nhìn người trước mặt, gượng cười nói: "Lâm gia, trùng hợp ghê ta."
Lâm gia cười cười nhưng mắt lại không hề cười: "Không trùng hợp đâu, tôi vừa mới xuống khỏi cao tốc, vì đuổi theo cậu còn vượt tới mấy cái đèn
đỏ, suýt tông trúng hai chiếc xe, cậu thấy tự hào không bảo bối?"
Chu Lê vừa nghe thấy đã hiểu ra.
Khu Hành Bình cách nội thành rất xa, hiển nhiên Lâm gia có việc bên này nên đã lên cao tốc trước, nên hai tên đàn em kia mới đi lên cao tốc theo, chờ lúc được báo tin thì Lâm gia cũng vừa vặn lái tới đây.
Cậu thầm than một tiếng xui xẻo, nói: "Để tôi giải thích đã."
Lâm gia thoải mái gật đầu: "Nói."
Chu Lê nói: "Tôi thừa nhận tôi đã biết đây chính là con chó kia từ trước, nhưng nuôi mấy ngày thì ít nhiều gì cũng có chút tình cảm chứ, định hết nghỉ hè thì mang trả lại nên mới đùa với anh một chút thôi."
Lâm gia cười nói: "Ồ, đùa một chút?"
Chu Lê lập tức nói: "Là tôi đại nghịch bất đạo, tôi sai rồi tôi xin lỗi anh."
Lâm gia nhìn cậu chằm chằm, giọng nói ôn nhu xem lẫn một chút khí lạnh: "Chỉ nhận sai suông thôi thì không được đâu, lại đây chịu phạt."
"Được, tôi chịu," Chu Lê nói: "Nhưng mà... Anh có thể cho tôi thêm nửa giờ không, để tôi video call với em gái mình cho nó tạm biệt husky đàng hoàng, được chứ?"
Lâm gia lại cười nhưng ý cười vẫn không chạm tới mắt.
Chỉ là một món đồ chơi khi buồn chán thôi, lúc gã vui vẻ thì có thể dỗ nhưng lúc không vui thì dĩ nhiên sẽ không thèm để tâm tới.
Chu Lê nhìn thấy vẻ mặt hắn thì biết không có tác dụng.
Lúc này người trên xe việt dã cũng bước xuống.
Nhị gia hôm này chỉ dẫn theo Lâm gia đi dự tiệc, tổng cộng có hai chiếc xe, gã cùng Lâm gia đi một chiếc, thêm chiếc xe việt dã nữa, trên xe chính là đám tay chân đi theo. Sau khi bọn chúng nhận được tin lập tức đuổi tới đây, sợ trên đường xảy ra chuyện nên để Nhị gia và tài xế lại bên đường, bản thân thì mang đàn em đuổi theo.
Đàn em cũng không nhiều lắm, tính luôn tài xế xe chỉ có bốn người.
Vốn là dân giang hồ nên lúc bọn chúng đi xuống còn xách cả hàng theo, từ từ vây cậu vào giữa.
Chu Lê vừa thấy liền biết không xong rồi, vừa định thả chó ra đã bị Lâm gia tiến lại giữ chặt tay cậu trước: "Vẫn không chịu đưa cho tao, muốn tao tự mình tới mời mày hay còn âm mưu chuyện gì nữa?"
Quý Thiếu Yến híp mắt, mượn lực trong lòng ngốc bạch ngọt rồi phóng thẳng về phía gã.
Lực chú ý của Lâm gia đều đặt hết lên người thiếu niên nên cơ bản không nhìn thấy được hành động của hắn, chỉ thấy một bóng đen vọt lại, ngay sau đó là đau đớn truyền tới từ trên cổ.
Chu Lê: "!!!"
Đám đàn em: "!!!"
Quý Thiếu Yến đã phân tích xong tình huống từ sớm, bọn họ cơ bản đã rơi vào đường cùng.
Đợi tới lúc hắn bị mang về chắc chắn sẽ bị đám đàn em trông giữ, cơ hội tiếp xúc gần với Lâm gia chỉ có hiện tại, nên phải tận dụng thời cơ.
Mấy này ở chung này, một nửa thời gian hắn đều thấy ngốc bạch ngọt nhìn thật chướng mắt, một nửa thời gian còn lại cũng dùng để ghét bỏ cậu.
Thời gian hắn đối xử tốt với ngốc bạch ngọt thật quá ít, mà về sau e là cũng không còn cơ hội nữa rồi, ít ra lúc này có thể ngăn được ý xấu của Lâm gia lên ngốc bạch ngọt, suy đi tính lại quả thật không tệ.
Thế nên lần này hắn hạ miệng thật hiểm, Lâm gia kêu lên một tiếng thảm thiết liền ngã xuống đất, đồng thời cũng kéo hắn ngã xuống theo, quét mắt nhìn thấy mấy tên đàn em xông tới, hắn vẫn chưa thấy đủ mà dùng sức xé ra một miếng thịt nhả sang một bên, lạnh lùng nhìn cổ đối phương phun ra thật nhiều máu tươi, sự vui sướng lại trào lên từ đáy lòng.
Chu Lê: "..."
Vcl!
Cậu đột ngột hoàn hồn lại, kêu lên: "Chạy mau!"
Người phải chạy đi cho nhanh là cậu đó, cậu ngốc hay sao mà còn chưa chịu trốn đi?
Quý Thiếu Yến nhìn cậu, đang muốn chạy sang thì đám đàn em đã vọt tới.
Cả đám đều giận đỏ mắt lên.
Một tên trong đám lửa giận ngùn ngụt, lập tức ném bay yêu cầu "nguyên vẹn không thương tích" ra sau đầu, vung gậy lên vụt tới: "Súc sinh, đ*t con mẹ mày!"
Tim Chu Lê thót một cái.
Sau này mỗi khi nhớ lại cậu đều thấy lúc ấy cần gì phải làm vậy chứ, một khi Quý thiếu gia bị thương nặng sẽ trở về được thân thể mình, thật ra cậu chỉ cần đứng một bên nhìn là được rồi. Nhưng mà có rất nhiều việc luôn là lý trí nói một đường, tình cảm lại cố tình chạy theo nẻo khác.
Trong chớp mắt kia trong đầu cậu còn không kịp suy nghĩ thì cơ thể đã giành quyền phản ứng trước, vội vàng ngồi xuống che cho husky.
Ngay sau đó cậu chỉ nghe thấy một tiếng vang trên đầu, sau nữa trước mắt tối sầm lại rồi mất đi ý thức.
Quý Thiếu Yến đột ngột ngẩng đầu lên, thấy Chu Lê ngã trên mặt đất, máu từ tai đang chảy ra, trượt trên sườn mặt cậu.
Tên kia đánh không trúng được lại tiếp tục giáng thêm một gậy nữa.
Quý Thiếu Yến vẫn nhìn Chu Lê không rời mắt, bị đánh văng ra ba mét rồi cũng ngã xuống, trong lòng dâng lên một ý nghĩ: Hóa ra lại đau như vậy.
Hắn cảm thấy máu tràn vào mí mắt, cố sức giãy giụa muốn bò sang bên kia.
Lúc này đám đàn em tìm về được một chút lý trí, nhớ tới Nhị gia bảo con chó này rất quan trọng, vội vàng ngăn cản đồng bọn chạy lại bế hắn lên.
Hắn nhìn thấy khoảng cách giữa mình với Chu Lê càng kéo càng xa, bất lực nhắm mắt lại.
Ý thức hắn mơ hồ không biết đã trôi nổi bao lâu, khoảng khắc hắn bừng tỉnh liền nhìn thấy một tia sáng, tiếp theo là tiếng tí tách càng lúc càng rõ ràng, dồn dập đánh lên màng nhĩ.
Hắn đột ngột mở mắt ra lại bị ánh sáng trắng làm lóa mắt, nhắm mắt rồi lại mở ra thêm lần nữa thì phát hiện bản thân đang ở trong phòng bệnh, trước mặt còn có vài hộ sĩ và bác sĩ đang đứng.
Hắn sửng sốt một giây rồi nhanh chóng lấy lại phản ứng, đưa tay kéo loạn đống dây nhợ trên người ra muốn xoay người xuống giường, kết quả chân nhũn ra không chút sức lực, ngã mạnh lên mặt đất.
(truyện chỉ được edit và đăng duy nhất tại https://truyen4u.net/author/neihades)
Bác sĩ và hộ sĩ sợ hết hồn, nhanh chóng đỡ hắn trở lên giường.
Quý Thiếu Yến vừa mới tỉnh lại, cực kỳ suy yếu, âm thanh nhỏ tới chính bản thân hắn còn nghe không rõ, khàn khàn nói: "Biến!"
Bác sĩ đè cả buổi vẫn không kìm hắn lại được, đành phải dùng tới biện pháp mạnh.
Ông nội Quý đã đi tới dưới lầu, nhận được tin vội ước nhanh hơn lao vào phòng bệnh, đập vào mắt chính là cảnh đứa cháu nội từ trước tới nay vẫn luôn ôn hòa lúc này lại mang vẻ mặt cực kỳ dữ tợn đang không ngừng giãy giụa.
Ông hít sâu một hơi vọt tới cạnh giường: "A Yến A Yến, là ông, không sao rồi, nhìn ông đi."
Thuốc an thần bắt đầu ngấm, ý thức vốn đã suy yếu của hắn giờ đây triệt để tan rã.
Quý Thiếu Yến nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà, vẫn giãy giụa không chịu ngủ.
Chu Lê...
Chu Lê...
Bàn tay nắm chặt của hắn cuối cùng cũng thả lỏng, ý thức chậm rãi chìm vào bóng tối. ngôn tình tổng tài
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
A a ngại thiệt tui ngủ quên orz.
(khúc này tác giả cảm ơn độc giả donate trên TG)
Ngoài ra có người hỏi cái đốm kia của husky tại sao không cạo đi hay nhuộm lại thì mời xem chương 23 và 26, nói rõ hơn là nó nằm trên đệm thịt chứ không phải trên lông, cũng đừng hỏi tôi tại sao lại không cho cạo trọc lông hay nhuộm màu lại nữa, phải hiểu là ngày nào Chu Lê cũng ôm husky ra ngoài hết, mà hiện tại tờ rơi tìm chó dán đầy đường đầy chợ, cung cấp manh mối thôi đã được 5000, e là cho dù bọn họ có cho husky đeo tai thỏ thì vẫn bị tìm ra nên mới trực tiếp ra tay với cái bớt á.
Ý tưởng của Chu Lê thiệt sự không tồi nhưng lại không đỡ được hành động của người ta, đúng hông Quý nhị?
Quý nhị: [lạnh lùng rít thuốc] đừng tôn thờ anh, anh chính là truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất