Chương 36
Lúc đầu Trình Dư vui vẻ vì có được công việc này bao nhiêu thì khi rời đi lại càng thất vọng bấy nhiêu, đơn xin nghỉ việc nộp lên chẳng có người nào đoái hoài đến, dường như ai cũng đoán được trước chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra.
Quan hệ với cậu và Lưu Trương cũng chấm dứt, một lần nữa cậu bơ vơ lạc lõng giữa thành phố rộng lớn.
Trình Dư không vội đi tìm việc mà ngồi ngốc ở nhà suốt nhiều ngày, trước khi bắt đầu một môi trường mới, cậu phải ép cho bản thân bình tĩnh lại.
Phải cố hoà đồng hơn, phải nhanh nhẹn hơn, phải nỗ lực nhiều hơn trước.
Hàng ngày cậu đều tự dặn lòng mình như vậy.
Ban ngày Tạ Lâm không ở nhà nên anh còn không biết cậu đã nghỉ việc, cậu dậy từ năm giờ đi mua đồ ăn sáng cho anh với hy vọng anh có thể ăn được một chút, không ngờ hôm nào Tạ Lâm cũng cau có nói:
"Tôi không có thời gian ăn đâu, lần sau em đừng làm phiền phức như vậy nữa."
Trong lòng Trình Dư rất khó chịu muốn kể những chuyện đã xảy ra với anh, nhưng ngay cả ngồi ăn với cậu còn khó, lấy đâu ra thời gian tâm sự.
Có lẽ Tạ Lâm thấy Trình Dư ngày nào cũng chuẩn bị nên mủi lòng, hôm nay cuối cùng cũng chịu dừng lại, vội vàng vơ lấy vài chiếc bánh rồi xách cơm hộp cậu chuẩn bị cho anh mang đi, anh nói:
"Tôi gọi đồ ăn ngoài cũng được, em đừng chuẩn bị đồ ăn cho tôi, dậy sớm rất mệt."
Trình Dư ấp úng nói: "Em nghỉ làm rồi, không làm cơm cho anh cũng không biết làm gì nữa..."
"Sao lại nghỉ rồi?" Tạ Lâm vừa nói dứt câu đã có điện thoại gọi đến, anh cau có trả lời vài câu rồi xoa nhẹ lên đầu cậu nói: "Tôi đi làm trước, về nói chuyện với em sau."
Những lời vùa muốn nói ra đều bị chặn lại, Trình Dư còn chưa kịp dặn anh đi làm cẩn thận đã không thấy bóng dáng người đâu nữa.
Anh cứ như một cơn gió rõ ràng cảm giác ở rất gần, nhưng nhìn không thấy, bắt cũng chẳng được.
Cuối tháng này cậu phải đi thi bằng lái xe, cậu cũng không biết thi bằng lái xe thôi tại sao nhiều người lại dẫn người thân đi cùng như vậy, nhất là những cặp đôi, bên cạnh cậu có một cô gái lo lắng bấu víu lấy tay bạn trai, người con trai kia rất kiên nhẫn cứ một chút lại vỗ người cô an ủi.
"Thi lái xe thôi có gì đâu mà phải sợ, thi trượt thì thôi lần sau thi lại, có anh đây đừng lo."
Hoặc cũng có người dẫn bạn đi theo, cứ chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa: "Mày mà thi đỗ tao mời mày một bữa ngon luôn."
Cũng có người đi một mình nhưng lại có thể quay sang bắt chuyện với người không quen biết, chỉ có cậu ngồi một góc không mở lời với ai, tay siết chặt lấy tờ giấy thi.
Con người dù già hay trẻ, tự tin đến đâu đi chăng nữa đôi khi trong lòng cũng có lúc lo lắng, mà cảm giác vui buồn không có ai chia sẻ này nó khó chịu đến chừng nào.
Trình Dư may mắn thi một lần đã đỗ, nhưng mở điện thoại ra lại không biết nên nhắn cho ai, cậu ở khung chat của Tạ Lâm nhấn một hồi, còn kèm theo một icon tươi cười.
Trình Dư: [Em thi đỗ rồi này. ^_^]
Cậu nhìn thật lâu vẫn không nhấn phím gửi, như vậy trẻ con quá, có thi đỗ lái xe thôi cũng khoe, nghĩ đi nghĩ lại lại xóa đi.
Cô gái vừa rồi đứng cạnh cậu đã thi trượt, mặt buồn thỉu buồn thiu nhưng bạn trai bên cạnh lại liên tục dỗ dành, nào là em đừng buồn anh đi mua đồ ăn ngon cho em, mua quần áo đẹp cho em...
Đỗ hay không có quan trọng gì chứ, lần này trượt còn có lần sau, nhưng để kiếm một người ở bên cạnh như vậy rất khó.
Hôm nay Tạ Lâm về không muộn lắm nhưng sắc mặt anh rất tệ, cậu chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng chán nản của anh như lúc này, đầu tóc rối bù xù trên mắt là quầng thâm, quần áo nhăn nhúm, ngay cả giày dép cũng vứt loạn xạ trên đất.
Anh nhìn vào một dãy số trên điện thoại rất lâu nhưng không ấn gọi, rồi lại bực bội ném điện thoại sang một bên.
Tạ Lâm vuốt mặt một cái rồi lại dùng tay chống lên trán, lại nhặt điện thoại về, lập tức tin nhắn của Tô Hải Nam ập đến.
Tô Hải Nam: [Cậu biết tên Triệu Mặc kia cuồng Chu Hạ đến mức nào mà, hay là cậu làm theo ý cậu ta trước tạm chia tay với Trình Dư đi, nếu không công ty chúng ta có nguy cơ phá sản thật đó.]
Tô Hải Nam: [Tôi biết cậu không phục nhưng ai bảo người ta là con cháu nhà họ Triệu, ở thành phố Nam này nhà cậu ta không là gì nhưng chúng ta không đấu nổi đâu.]
Tạ Lâm chỉ nhìn qua lập tức tắt máy, mỗi khi anh bực mình thường hay làm động tác day một bên thái dương, day mạnh đến mức hằn lên cả vết đỏ. Trình Dư rất muốn an ủi nhưng chuyện trong công ty của anh cậu không hiểu, anh cũng không kể nên cậu không biết có vấn đề gì lớn mà làm anh đau đầu suốt nhiều ngày như vậy.
Cậu chỉ có thể gói gọn những lời muốn nói vào đồ ăn, chỉ mong anh ăn nhiều thêm một chút sẽ có sức khỏe hơn, nhưng Tạ Lâm cũng không mảy may động đến.
Lúc gần đi ngủ cậu lại pha cho anh một cốc sữa, giờ này anh vẫn đang cắm cúi làm việc, cậu nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đặt sữa lên bàn anh nói: "Cả buổi tối anh không động đũa gì nhiều, anh uống một chút sữa đi."
Tạ Lâm không ngẩng đầu lên nói: "Em uống đi, tôi đang bận."
Trình Dư cảm thấy anh cứ tiếp tục như vậy thì không được, cố dùng hết can đảm khuyên thêm: "Anh uống một chút thôi mà."
Tạ Lâm vẫn không nghe thấy, cậu nghĩ anh đang dở tay nên vội cầm sữa lên kề đến gần môi anh.
"Một ngụm thôi cũng được."
Hình như Tạ Lâm đã mất hết kiên nhẫn, anh cáu kỉnh gạt tay Trình Dư ra lớn tiếng: "Tôi đã nói không uống!"
Cốc sữa tuột khỏi tay Trình Dư rơi xuống dưới đất vỡ tan tành, mảnh thủy tinh tan thành hàng ngàn mảnh, sữa chảy lai láng xuống chân hai người.
Trình Dư đứng ngốc nhìn một màn này cả người chết lặng.
Quan hệ với cậu và Lưu Trương cũng chấm dứt, một lần nữa cậu bơ vơ lạc lõng giữa thành phố rộng lớn.
Trình Dư không vội đi tìm việc mà ngồi ngốc ở nhà suốt nhiều ngày, trước khi bắt đầu một môi trường mới, cậu phải ép cho bản thân bình tĩnh lại.
Phải cố hoà đồng hơn, phải nhanh nhẹn hơn, phải nỗ lực nhiều hơn trước.
Hàng ngày cậu đều tự dặn lòng mình như vậy.
Ban ngày Tạ Lâm không ở nhà nên anh còn không biết cậu đã nghỉ việc, cậu dậy từ năm giờ đi mua đồ ăn sáng cho anh với hy vọng anh có thể ăn được một chút, không ngờ hôm nào Tạ Lâm cũng cau có nói:
"Tôi không có thời gian ăn đâu, lần sau em đừng làm phiền phức như vậy nữa."
Trong lòng Trình Dư rất khó chịu muốn kể những chuyện đã xảy ra với anh, nhưng ngay cả ngồi ăn với cậu còn khó, lấy đâu ra thời gian tâm sự.
Có lẽ Tạ Lâm thấy Trình Dư ngày nào cũng chuẩn bị nên mủi lòng, hôm nay cuối cùng cũng chịu dừng lại, vội vàng vơ lấy vài chiếc bánh rồi xách cơm hộp cậu chuẩn bị cho anh mang đi, anh nói:
"Tôi gọi đồ ăn ngoài cũng được, em đừng chuẩn bị đồ ăn cho tôi, dậy sớm rất mệt."
Trình Dư ấp úng nói: "Em nghỉ làm rồi, không làm cơm cho anh cũng không biết làm gì nữa..."
"Sao lại nghỉ rồi?" Tạ Lâm vừa nói dứt câu đã có điện thoại gọi đến, anh cau có trả lời vài câu rồi xoa nhẹ lên đầu cậu nói: "Tôi đi làm trước, về nói chuyện với em sau."
Những lời vùa muốn nói ra đều bị chặn lại, Trình Dư còn chưa kịp dặn anh đi làm cẩn thận đã không thấy bóng dáng người đâu nữa.
Anh cứ như một cơn gió rõ ràng cảm giác ở rất gần, nhưng nhìn không thấy, bắt cũng chẳng được.
Cuối tháng này cậu phải đi thi bằng lái xe, cậu cũng không biết thi bằng lái xe thôi tại sao nhiều người lại dẫn người thân đi cùng như vậy, nhất là những cặp đôi, bên cạnh cậu có một cô gái lo lắng bấu víu lấy tay bạn trai, người con trai kia rất kiên nhẫn cứ một chút lại vỗ người cô an ủi.
"Thi lái xe thôi có gì đâu mà phải sợ, thi trượt thì thôi lần sau thi lại, có anh đây đừng lo."
Hoặc cũng có người dẫn bạn đi theo, cứ chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa: "Mày mà thi đỗ tao mời mày một bữa ngon luôn."
Cũng có người đi một mình nhưng lại có thể quay sang bắt chuyện với người không quen biết, chỉ có cậu ngồi một góc không mở lời với ai, tay siết chặt lấy tờ giấy thi.
Con người dù già hay trẻ, tự tin đến đâu đi chăng nữa đôi khi trong lòng cũng có lúc lo lắng, mà cảm giác vui buồn không có ai chia sẻ này nó khó chịu đến chừng nào.
Trình Dư may mắn thi một lần đã đỗ, nhưng mở điện thoại ra lại không biết nên nhắn cho ai, cậu ở khung chat của Tạ Lâm nhấn một hồi, còn kèm theo một icon tươi cười.
Trình Dư: [Em thi đỗ rồi này. ^_^]
Cậu nhìn thật lâu vẫn không nhấn phím gửi, như vậy trẻ con quá, có thi đỗ lái xe thôi cũng khoe, nghĩ đi nghĩ lại lại xóa đi.
Cô gái vừa rồi đứng cạnh cậu đã thi trượt, mặt buồn thỉu buồn thiu nhưng bạn trai bên cạnh lại liên tục dỗ dành, nào là em đừng buồn anh đi mua đồ ăn ngon cho em, mua quần áo đẹp cho em...
Đỗ hay không có quan trọng gì chứ, lần này trượt còn có lần sau, nhưng để kiếm một người ở bên cạnh như vậy rất khó.
Hôm nay Tạ Lâm về không muộn lắm nhưng sắc mặt anh rất tệ, cậu chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng chán nản của anh như lúc này, đầu tóc rối bù xù trên mắt là quầng thâm, quần áo nhăn nhúm, ngay cả giày dép cũng vứt loạn xạ trên đất.
Anh nhìn vào một dãy số trên điện thoại rất lâu nhưng không ấn gọi, rồi lại bực bội ném điện thoại sang một bên.
Tạ Lâm vuốt mặt một cái rồi lại dùng tay chống lên trán, lại nhặt điện thoại về, lập tức tin nhắn của Tô Hải Nam ập đến.
Tô Hải Nam: [Cậu biết tên Triệu Mặc kia cuồng Chu Hạ đến mức nào mà, hay là cậu làm theo ý cậu ta trước tạm chia tay với Trình Dư đi, nếu không công ty chúng ta có nguy cơ phá sản thật đó.]
Tô Hải Nam: [Tôi biết cậu không phục nhưng ai bảo người ta là con cháu nhà họ Triệu, ở thành phố Nam này nhà cậu ta không là gì nhưng chúng ta không đấu nổi đâu.]
Tạ Lâm chỉ nhìn qua lập tức tắt máy, mỗi khi anh bực mình thường hay làm động tác day một bên thái dương, day mạnh đến mức hằn lên cả vết đỏ. Trình Dư rất muốn an ủi nhưng chuyện trong công ty của anh cậu không hiểu, anh cũng không kể nên cậu không biết có vấn đề gì lớn mà làm anh đau đầu suốt nhiều ngày như vậy.
Cậu chỉ có thể gói gọn những lời muốn nói vào đồ ăn, chỉ mong anh ăn nhiều thêm một chút sẽ có sức khỏe hơn, nhưng Tạ Lâm cũng không mảy may động đến.
Lúc gần đi ngủ cậu lại pha cho anh một cốc sữa, giờ này anh vẫn đang cắm cúi làm việc, cậu nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đặt sữa lên bàn anh nói: "Cả buổi tối anh không động đũa gì nhiều, anh uống một chút sữa đi."
Tạ Lâm không ngẩng đầu lên nói: "Em uống đi, tôi đang bận."
Trình Dư cảm thấy anh cứ tiếp tục như vậy thì không được, cố dùng hết can đảm khuyên thêm: "Anh uống một chút thôi mà."
Tạ Lâm vẫn không nghe thấy, cậu nghĩ anh đang dở tay nên vội cầm sữa lên kề đến gần môi anh.
"Một ngụm thôi cũng được."
Hình như Tạ Lâm đã mất hết kiên nhẫn, anh cáu kỉnh gạt tay Trình Dư ra lớn tiếng: "Tôi đã nói không uống!"
Cốc sữa tuột khỏi tay Trình Dư rơi xuống dưới đất vỡ tan tành, mảnh thủy tinh tan thành hàng ngàn mảnh, sữa chảy lai láng xuống chân hai người.
Trình Dư đứng ngốc nhìn một màn này cả người chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất