Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 87: Cậu Rất Sợ Tôi?
Mọi việc đều phải có chừng mực, hôm nay Sầm Lễ đã năm lần bảy lượt làm hắn mất mặt.
Hắn ở bệnh viện chăm sóc nhiều ngày thế này, thậm chí nhà cũng không trở về, đối phương còn luôn trưng cái mặt lạnh với hắn, Ninh Tu Viễn chưa từng gặp qua ai như vậy.
Có lẽ là bởi vì Bạch Thành Úc đã dặn dò qua, thấy Sầm Lễ không đáp lời, sắc mặt Ninh Tu Viễn hòa hoãn chút, lại nói, "Làm người phải thức thời, đừng cứ cái kiểu cho mặt mũi thì lại hất phăng."
Qua vài giây, Sầm Lễ nói, "Tôi mệt rồi, hiện tại muốn nghỉ ngơi."
Những lời này không thể nghi ngờ là hạ lệnh đuổi khách, ý muốn Ninh Tu Viễn nên ra ngoài rồi, đừng mãi ở trong phòng quấy rầy cậu.
Lại thấy đối phương nhích lại gần cậu, Sầm Lễ theo bản năng co rụt thân thể lại.
Ninh Tu Viễn sắc mặt không tốt lắm, "Cậu rất sợ tôi?"
Hắn bất quá là thấy Sầm Lễ mới vừa nằm xuống, đến chăn cũng không đắp tử tế, muốn tới chỉnh chăn cho cậu.
Sầm Lễ như một con chim sợ cành cong, đầy mặt đều là phòng bị đối với hắn.
Ban đầu cậu không theo Ninh Tu Viễn, đối phương sẽ dùng đủ các loại thủ đoạn tra tấn cậu, trước nay đều không cố kỵ đến thân thể tình trạng thân thể cậu ra sao.
Cậu còn nhớ rõ một lần bị Ninh Tu Viễn đưa đến bệnh viện, đơn giản là cậu bị tuột huyết áp thiếu chút nữa ngất đi, Bạch Thành Úc nâng đỡ cậu một chút, Ninh Tu Viễn liền trực tiếp dẫn cậu trở về biệt thự, thô lỗ kéo cậu lên lầu.
Cậu đã cầu xin rất nhiều lần, ngày hôm sau còn muốn đi học, nhưng đối phương sau khi làm xong, còn nhét đồ vật ở trong người cậu, sáng sớm tỉnh lại cậu bị sốt cao mãi không đỡ, vẫn là Hàn Kham sau đó đưa cậu đến phòng y tế mua thuốc giảm sốt.
Ninh Tu Viễn cúi thấp người, mới vươn tay tay tới mép chăn, liền nghe thấy Sầm Lễ môi mỏng run rẩy nói," Anh nếu đã cùng Giang Ngôn xác định ở bên nhau, loại chuyện này cũng nên đi tìm cậu ta."
Nghe thấy Sầm Lễ nói, Ninh Tu Viễn sắc mặt tức khắc thay đổi, người này hôn mê vài ngày mới tỉnh lại, hắn cũng không đến mức tàn nhẫn mà dằn vặt người ta.
"Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?" Ninh Tu Viễn tiếng nói trầm đến lợi hại.
"..."Sầm Lễ không có trả lời.
Cả người Ninh Tu Viễn, thời điểm tiếp xúc quá gần, cậu sẽ sinh ra sợ hãi cảm, mặc kệ lúc trước cậu đã chủ động thân mật với người này thế nào, nhưng đều là cố nén cảm giác không khoẻ, Ninh Tu Viễn đã cho cậu trải nghiệm qua rất nhiều cái đầu tiên, bằng không cậu cũng không biết, hai người đàn ông cư nhiên có thể quan hệ.
Ninh Tu Viễn giúp Sầm Lễ chỉnh chăn thật tốt, toàn bộ quá trình thân thể Sầm Lễ đều l cứng đờ, vẫn luôn phòng bị nhìn chằm chằm hắn.
Ninh Tu Viễn trong lòng không có tư vị gì.
Nếu đổi thành người khác, sớm đã mềm nhũn người, sau đó nói mấy câu để lấy lòng hắn, cố tình cứ tới lượt Sầm Lễ, đối phương đề phòng hắn như phòng cướp. Trong phòng trầm mặc một hồi lâu, Ninh Tu Viễn mới nói, "Lát nữa nếu có gì thì gọi tôi." Sầm Lễ nhìn đối phương ra khỏi phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu sao có thể gọi Ninh Tu Viễn tiến vào, cậu ước gì Ninh Tu Viễn có thể mau chóng rời đi.
Hôn mê vài ngày, Sầm Lễ kỳ thật cũng không quá mệt nhọc, bụng nhỏ ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau đớn, ngón tay cậu vuốt ve cảm nhận độ cong nho nhỏ, so với mấy ngày trước đã rõ ràng hơn, Sầm Lễ hy vọng đây chỉ là bản thân mập lên, nhưng những nơi khác đều không có thịt, vùng bụng này thì lại phồng lên.
Ánh mặt trời chiếu trên cửa sổ, bên ngoài thoạt nhìn ấm áp dễ chịu, lâu lắm rồi chưa ra khỏi cửa, cậu đều đã quên bên ngoài có khung cảnh như thế nào.
Sầm Lễ chậm rãi từ trên giường bệnh bước xuống, đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa ra, một tia khí lạnh ập đến, cậu lại không cảm thấy lạnh, giống như phạm nhân bị cầm tù, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ.
Cậu nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, cúi đầu nhìn xuống nơi phát ra âm thanh, là một đứa nhỏ khoảng mười tuổi, chỉ là trên đùi còn bó một lớp thạch dày.
Một người phụ nữ trẻ tuổi cầm chổi lông gà đi tới, giáo huấn nói, "Mới vừa khai giảng đã không nghe lời, còn đi đánh nhau với người khác, hiện tại thì hay rồi, xếp thứ năm đếm ngược từ dưới lên, xin nghỉ nhiều ngày như vậy làm sao mà ôn tập bù kiến thức kịp."
Đứa trẻ kia làm bộ làm tịch, bưng kín hai tai, làm bộ không nghe thấy.
"Đợi lát nữa mẹ sẽ quay lại kiểm tra, nếu bài hôm nay mà không thuộc, con cũng đừng nghĩ sẽ được chơi điện thoại." Người phụ nữ lại nói.
Chờ bà đi rồi, đứa bé lúc này mới buông xuống hai tay che tai, tiếng đọc sách dừng lại, làm mặt quỷ với người đàn bà kia.
Sầm Lễ khóe miệng nở nụ cười, đây mới là cuộc sống người bình thường nên có.
Cậu rất ít khi để mẹ phải nhọc lòng, mỗi lần nhắc tới cậu, trong mắt mẹ đều là hãnh diện, chỉ là hiện tại thì...
Ninh Tu Viễn cho người mang sách của cậu từ trường về, cậu không còn động đến, nhưng nếu là lúc trước, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ vùi mình trong đống sách.
Đứa trẻ dưới lầu đã đi vào phòng, Sầm Lễ ánh mắt ngắm nhìn nơi xa xăm.
Hắn nghĩ, nếu không gặp gỡ Ninh Tu Viễn, cuộc sống của cậu sẽ thế nào nhỉ?
Hắn ở bệnh viện chăm sóc nhiều ngày thế này, thậm chí nhà cũng không trở về, đối phương còn luôn trưng cái mặt lạnh với hắn, Ninh Tu Viễn chưa từng gặp qua ai như vậy.
Có lẽ là bởi vì Bạch Thành Úc đã dặn dò qua, thấy Sầm Lễ không đáp lời, sắc mặt Ninh Tu Viễn hòa hoãn chút, lại nói, "Làm người phải thức thời, đừng cứ cái kiểu cho mặt mũi thì lại hất phăng."
Qua vài giây, Sầm Lễ nói, "Tôi mệt rồi, hiện tại muốn nghỉ ngơi."
Những lời này không thể nghi ngờ là hạ lệnh đuổi khách, ý muốn Ninh Tu Viễn nên ra ngoài rồi, đừng mãi ở trong phòng quấy rầy cậu.
Lại thấy đối phương nhích lại gần cậu, Sầm Lễ theo bản năng co rụt thân thể lại.
Ninh Tu Viễn sắc mặt không tốt lắm, "Cậu rất sợ tôi?"
Hắn bất quá là thấy Sầm Lễ mới vừa nằm xuống, đến chăn cũng không đắp tử tế, muốn tới chỉnh chăn cho cậu.
Sầm Lễ như một con chim sợ cành cong, đầy mặt đều là phòng bị đối với hắn.
Ban đầu cậu không theo Ninh Tu Viễn, đối phương sẽ dùng đủ các loại thủ đoạn tra tấn cậu, trước nay đều không cố kỵ đến thân thể tình trạng thân thể cậu ra sao.
Cậu còn nhớ rõ một lần bị Ninh Tu Viễn đưa đến bệnh viện, đơn giản là cậu bị tuột huyết áp thiếu chút nữa ngất đi, Bạch Thành Úc nâng đỡ cậu một chút, Ninh Tu Viễn liền trực tiếp dẫn cậu trở về biệt thự, thô lỗ kéo cậu lên lầu.
Cậu đã cầu xin rất nhiều lần, ngày hôm sau còn muốn đi học, nhưng đối phương sau khi làm xong, còn nhét đồ vật ở trong người cậu, sáng sớm tỉnh lại cậu bị sốt cao mãi không đỡ, vẫn là Hàn Kham sau đó đưa cậu đến phòng y tế mua thuốc giảm sốt.
Ninh Tu Viễn cúi thấp người, mới vươn tay tay tới mép chăn, liền nghe thấy Sầm Lễ môi mỏng run rẩy nói," Anh nếu đã cùng Giang Ngôn xác định ở bên nhau, loại chuyện này cũng nên đi tìm cậu ta."
Nghe thấy Sầm Lễ nói, Ninh Tu Viễn sắc mặt tức khắc thay đổi, người này hôn mê vài ngày mới tỉnh lại, hắn cũng không đến mức tàn nhẫn mà dằn vặt người ta.
"Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?" Ninh Tu Viễn tiếng nói trầm đến lợi hại.
"..."Sầm Lễ không có trả lời.
Cả người Ninh Tu Viễn, thời điểm tiếp xúc quá gần, cậu sẽ sinh ra sợ hãi cảm, mặc kệ lúc trước cậu đã chủ động thân mật với người này thế nào, nhưng đều là cố nén cảm giác không khoẻ, Ninh Tu Viễn đã cho cậu trải nghiệm qua rất nhiều cái đầu tiên, bằng không cậu cũng không biết, hai người đàn ông cư nhiên có thể quan hệ.
Ninh Tu Viễn giúp Sầm Lễ chỉnh chăn thật tốt, toàn bộ quá trình thân thể Sầm Lễ đều l cứng đờ, vẫn luôn phòng bị nhìn chằm chằm hắn.
Ninh Tu Viễn trong lòng không có tư vị gì.
Nếu đổi thành người khác, sớm đã mềm nhũn người, sau đó nói mấy câu để lấy lòng hắn, cố tình cứ tới lượt Sầm Lễ, đối phương đề phòng hắn như phòng cướp. Trong phòng trầm mặc một hồi lâu, Ninh Tu Viễn mới nói, "Lát nữa nếu có gì thì gọi tôi." Sầm Lễ nhìn đối phương ra khỏi phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu sao có thể gọi Ninh Tu Viễn tiến vào, cậu ước gì Ninh Tu Viễn có thể mau chóng rời đi.
Hôn mê vài ngày, Sầm Lễ kỳ thật cũng không quá mệt nhọc, bụng nhỏ ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau đớn, ngón tay cậu vuốt ve cảm nhận độ cong nho nhỏ, so với mấy ngày trước đã rõ ràng hơn, Sầm Lễ hy vọng đây chỉ là bản thân mập lên, nhưng những nơi khác đều không có thịt, vùng bụng này thì lại phồng lên.
Ánh mặt trời chiếu trên cửa sổ, bên ngoài thoạt nhìn ấm áp dễ chịu, lâu lắm rồi chưa ra khỏi cửa, cậu đều đã quên bên ngoài có khung cảnh như thế nào.
Sầm Lễ chậm rãi từ trên giường bệnh bước xuống, đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa ra, một tia khí lạnh ập đến, cậu lại không cảm thấy lạnh, giống như phạm nhân bị cầm tù, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ.
Cậu nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, cúi đầu nhìn xuống nơi phát ra âm thanh, là một đứa nhỏ khoảng mười tuổi, chỉ là trên đùi còn bó một lớp thạch dày.
Một người phụ nữ trẻ tuổi cầm chổi lông gà đi tới, giáo huấn nói, "Mới vừa khai giảng đã không nghe lời, còn đi đánh nhau với người khác, hiện tại thì hay rồi, xếp thứ năm đếm ngược từ dưới lên, xin nghỉ nhiều ngày như vậy làm sao mà ôn tập bù kiến thức kịp."
Đứa trẻ kia làm bộ làm tịch, bưng kín hai tai, làm bộ không nghe thấy.
"Đợi lát nữa mẹ sẽ quay lại kiểm tra, nếu bài hôm nay mà không thuộc, con cũng đừng nghĩ sẽ được chơi điện thoại." Người phụ nữ lại nói.
Chờ bà đi rồi, đứa bé lúc này mới buông xuống hai tay che tai, tiếng đọc sách dừng lại, làm mặt quỷ với người đàn bà kia.
Sầm Lễ khóe miệng nở nụ cười, đây mới là cuộc sống người bình thường nên có.
Cậu rất ít khi để mẹ phải nhọc lòng, mỗi lần nhắc tới cậu, trong mắt mẹ đều là hãnh diện, chỉ là hiện tại thì...
Ninh Tu Viễn cho người mang sách của cậu từ trường về, cậu không còn động đến, nhưng nếu là lúc trước, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ vùi mình trong đống sách.
Đứa trẻ dưới lầu đã đi vào phòng, Sầm Lễ ánh mắt ngắm nhìn nơi xa xăm.
Hắn nghĩ, nếu không gặp gỡ Ninh Tu Viễn, cuộc sống của cậu sẽ thế nào nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất