Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 308: Em Đã Cướp Mất Trái Tim Tôi Rồi
Edit & Beta : Đoè
Ninh Tu Viễn lẩm bẩm, "Chắc chắn anh ta không có ý tốt gì khi gọi cho em muộn như vậy." Mặc dù đã nói thế, nhưng hắn vẫn đưa điện thoại cho Kiều Nguyên.
Thật sự không thể hiểu được một người như Hàn Kham, biết Kiều Nguyên đã là người có gia đình rồi, lại còn quấy rầy cậu bằng cách gọi điện vào ban đêm, anh ta không biết làm vậy là ảnh hưởng đến không khí trong nhà người khác sao??
Ninh Tu Viễn ngồi bên cạnh Kiều Nguyên một tấc không rời, hắn sợ hãi người sẽ nói chuyện gì đó mờ ám, người dính sát lấy Kiều Nguyên chỉ thiếu chút nữa là dán chặt lên người Kiều Nguyên luôn rồi.
Kiều Nguyên nhướn mày liếc nhìn hắn, Ninh Tu Viễn mới miễn cưỡng dịch bước chân rất nhỏ sang bên cạnh, Hàn Kham có tâm tư gì với cậu, hắn biết rất rõ ràng, lúc trước Hàn Kham còn ở chung với Kiều Nguyên vài ngày, mấy ngày gần đây hắn suy nghĩ nhiều tới nỗi sắp trọc đầu.
Hơn nữa, khoảng thời gian Sầm Lễ trở thành Kiều Nguyên đã vắng mặt hắn.
Đoạn thời gian đó Hàn Kham luôn ở bên cạnh Sầm Lễ, nghĩ đến là thấy ghét, nhưng khi ấy hắn cũng chẳng thể làm được gì, ngày qua ngày sống trong nỗi u buồn, mãi cho đến khi tỉnh giấc sau cơn ác mộng hằng đêm.
Và chính lúc đó, hắn mới hiểu được rằng, hắn yêu Sầm Lễ.
Nhận ra thì cũng đã quá muộn màng, sau một thời gian dài tự phong bế bản thân, không còn chút khát vọng tồn tại nào, chỉ nghỉ rằng sẽ nuôi Ninh Mặc lớn khôn trưởng thành, thường xuyên mắc chứng đau đầu, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng của ai kia giữ dòng người tấp nập.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày được ở cạnh bên Sầm Lễ, hai người cùng chung sống với nhau.
Ninh Tu Viễn cảnh giác cao độ đứng ngồi gần Kiều Nguyên, hôm nay Tết Đoan Ngọ, hai người hàn huyên vài ba câu về công việc và cuộc sống hàng ngày, Kiều Nguyên còn hỏi Hàn Kham có định tìm kiếm một người về cùng bầu bạn với anh không. Nghe thấy vậy hắn mới yên lòng. Hắn cũng chẳng biết Hàn Kham trả lời thế nào, dù sao hắn đã quyết định kết hôn với Kiều Nguyên rồi, nhất định sẽ gửi cho Hàn Kham một tấm thiệp mời.
Hắn thật sự rất mong muốn nhanh chóng được kết hôn với Kiều Nguyên, như vậy là có thể quang minh chính đại ôm người về nhà rồi, cũng có thể chung chăn chung gối với người ấy đến suốt đời, hắn rất muốn được nhìn thấy trên ngoãn áp út của cậu đeo nhẫn cưới, để cho mấy kẻ thèm muốn Kiều Nguyên kia sẽ biết cậu thuộc về ai.
Ninh Kỳ cho hắn thời gian là hai tháng, thời gian đã trôi qua được một nữa rồi.
Kiều Nguyên dường như cũng đã thích nghi với sự tồn tại của hắn, nếu trong lúc đang làm việc mà ký trà hết, cậu sẽ nhờ hắn lấy giúp cậu.
Ninh Tu Viễn làm mấy việc này rất thuận tay, chưa từng gặp bất kỳ rắc rối nào. Sau khi cúp máy, Ninh Tu Viễn đến gần Kiều Nguyên hỏi, "Hàn Kham vẫn còn độc thân sao? Phải chăng do nhân cách quá kém, nên không ai muốn hẹn hò với anh ta?" Quanh co lòng vòng muốn bôi đen, bóc phốt tình địch thì Ninh Tu Viễn thứ hai không ai thứ bảy, chủ nhật.
"Đừng nghĩ rằng ai cũng giống anh." Kiều Nguyên đốp lại một câu. =]]]
"...??"
Ninh Tu Viễn ngẫm nghĩ, vừa rồi không phải hắn tự đào hố chôn mình đấy chứ.
Từ lâu hắn đã không còn qua lại với đám người kia nữa, ngày trước đến công ty đón Kiều Nguyên, gặp phải mấy kẻ có mắt không tròng, nhưng hiện giờ chẳng còn ai đến tìm hắn nữa, mấy ngày nay hắn hận không thể thời khắc bám dính lấy Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn nói, "Tôi vẫn còn tốt lắm."
Kiều Nguyên lạnh nhạt nhìn hắn, "Quả thật rất tốt."
Ninh Tu Viễn càng lúc càng bối rối.
Điện thoại để trong túi đột nhiên rung lên, Ninh Tu Viễn không bày trò lấy ra trước mặt Kiều Nguyên, không phải hắn có tật giật mình, chủ yếu là vì Kiều Nguyên cứ nhìn hắn như vậy, cho dù thật sự không làm chuyện sai trái cũng khiến hắn chột dạ.
Hắn còn cố ý đi sang một bên lấy điện thoại ra, phát hiện có tin nhắn WeChat của một người phụ nữ tên "Mưa Bụi Mông Lung" gửi cho hắn, nội dung là: "Đã hẹn chiều mày sẽ gặp nhau ở quán cà phê, sao giờ anh vẫn còn chưa đến??"
Ninh Tu Viễn không nhớ là mình kết bạn với người như vậy từ bao giờ, hắn bấm mở xem vọng bạn be của ngươi kia, mơ hồ nhận ra người này là hoa khôi lớp bên cạnh từng hẹn hò với hắn thoại cao trung, lúc ấy cô hẹn hắn đến từng cây sau trường giải sầu, hắn còn ghét bỏ từng cây có quá nhiều muỗi. Nhưng hắn kết bạn với người mày từ khi nào nhỉ?
Mấu chốt là cũng không nhìn thấy lịch sử trò chuyện trước đó, Ninh Tu Viễn cảm thấy chuyện quá kỳ quái. Mật khẩu điện thoại hắn đã đổi từ lâu, là sinh nhật của Kiều Nguyên, hơn nữa hắn cũng không cho ai mượn điện thoại, chỉ tiện tay ném điện thoại lên bàn lúc hắn vào bếp nấu ăn. Trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ...
Ninh Tu Viễn không nghĩ là thật nên liếc nhìn về phía Kiều Nguyên, Kiều Nguyên đang cúi đầu lật xem tạp chí kinh tế tài chính, sườn mặt tinh tế không góc chết.
Mưa Bụi Mông Lung lại gửi tin nhắn: "Anh sẽ không phải là để em leo cây đó chứ??"
Ninh Tu Viễn trả lời: "Tôi không quên biết cô, cô thêm bạn nhầm người rồi."
Trả lời xong, hắn định xoá lịch sử trò chuyện rồi thẳng tay kéo đen người kia nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại bổ sung thêm một câu bên dưới," Tôi là người đã lập gia đình, tôi rất yêu vợ tôi, cho dù là bất cứ ai cũng không thể chen chân phá hoại gia đình hạnh phúc của chúng tôi đâu. Mong cô có lòng tự trọng của bản thân." Trả lời như vậy xong, Mưa Bụi Mông Lung còn hỏi hắn có phải con người nữa không, toàn nói mấy câu khác với trước kia.
Ninh Tu Viễn không trả lời.
Hắn gằn giọng, tiện tay ném điện thoại lên sô pha, đứng cách Kiều Nguyên không quá 1 mét, sau đó lại tự mình nói, "Tôi đi tắm đây."
"Không biết phải làm sao nữa" Nói rồi hắn quay về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có phòng tắm riêng, khi đã chắc chắn Ninh Tu Viễn đi rồi, Kiều Nguyên bỏ tạp chí đang cầm trên tay xuống, khẽ cau mày.
Vừa rồi sự chú ý của cậu không phải đặt trên cuốn tạp chí.
Rất tự nhiên cầm chiếc điện thoại nằm cách đó không xa, sau khi mở khóa, bấm vào phần tin nhắn, chỉ thấy nội dung trao đổi công việc gần đây, thỉnh thoảng có vài người bạn hỏi thăm, lại bấm mở album, nhưng chẳng thấy đối phương lưu ảnh gái đẹp gì, chỉ có vài tấm ảnh chụp cảnh đẹp thành phố H, hoặc là thừa dịp cậu không chú ý, chụp lén cậu, lại còn lập album riêng để lưu giữ nữa.
Ảnh của Ninh Mặc và Ninh Tâm cũng được lập riêng ở mục khác, hình nền điện thoại là ảnh chụp chung của bọn họ ngày trước.
Tất cả các mục đã được bấm mở một lần, Ninh Tu Viễn thường tắm mất tầm mười hoặc mười lăm phút, cho nên cậu còn đủ thời gian. Trong điện thoại còn có vài mục chuyên dạy nấu ăn, các mục ghi nhờ sở thích của cậu, thích gì, không thích gì, đều được phân loại rất tỉ mỉ. Không phát hiện có tật xấu gì.
Cuối cùng cậu bấm mở Wechat, nghĩ rằng hầu như ngày nào cũng có người lạ thêm bạn với Ninh Tu Viễn, mày nhướn lên, ở đầu là phần lịch sử trò chuyện với người phụ nữ vừa này, bấm vào nhìn, mày nhíu càng sâu.
Người phụ nữ kia vẫn liên tục gửi tin nhắn, để tránh bị phát hiện, Kiều Nguyên không trả lời lại tin nhắn của cô ta.
Trước đó cậu đã kiểm tra điện thoại Ninh Tu Viễn vài lần, không hề lộ chút sơ hở nào, nhưng hôm nay khi nhìn thấy yêu cầu kết bạn của một người phụ nữ, cậu không nhịn nổi nữa.
Cậu còn nhớ rõ lúc Ninh Tu Viễn và cô ta yêu nhau, trong trường xảy ra nhiều chuyện ồn ào huyên náo, thường xuyên nghe thấy người ta nói Ninh Tu Viễn trốn học, là bởi vì bạn gái. Thời cao trung, hắn phá vỡ nội quy của trường như thể chiến tích để khoe khoang. Cậu từng bắt gặp rất nhiều lần cô ta tới lớp tìm Ninh Tu Viễn.
Một nữ sinh ăn mặc không phù hợp với nguyên tắc đồng phục nhà trường, trang điểm đậm còn xịt nước hoa nồng nặc, mỗi lần nắm tay Ninh Tu Viễn cô ta làm nũng như một đứa trẻ, nói chút nữa muốn đi đâu muốn làm gì, muốn Ninh Tu Viễn đi cùng với cô ta.
Mặc dù đã gần bảy, tám nằm kể từ thời còn đi học đó, nhưng cái người mà dây dưa không rõ ràng đó chính là Ninh Tu Viễn. Ninh Tu Viễn trả lời là vì muốn bóp chết tâm tư của cô ta, nhưng Kiều Nguyên lại rất không hài lòng với màn đáp trả như vậy. Tiếng nước trong nhà tắm đã dừng, Kiều Nguyên cũng ấn tắt điện thoại, đặt lại chỗ cũ.
Gần đây Ninh Tu Viễn càng ngày càng không an phận, chỉ khoác mỗi áo tắm, đai lưng thì buộc lỏng lẻo, bước đến cạnh Kiều Nguyên thấp giọng nói, "Cũng đã muộn rồi, sao em còn chưa về phòng ngủ, hửm? "
"Đừng chạm vào em." Có chút xúc động. Cậu cũng không thể nói ra chuyện mình xem lén điện thoại của hắn, Kiều Nguyên chau mày, "Đâu ra nhiều cái vì sao như vậy, ngày mai em sẽ về nhà cũ, đón Tiểu Mặc với Tiểu Tâm về, anh chuyển sang nhà bên cạnh ở đi."
Khát vọng sống của Ninh Tu Viễn rất mạnh, "Vừa rồi tôi đã làm sai chuyện gì, tôi sẽ xin lỗi em mà."
Hắn nói vậy cứ như thể cậu mới là người cố tình gây sự ở đây.
Kiều Nguyên lạnh lùng, "Không có gì phải xin lỗi."
Cậu đã nói với hắn rằng cậu không muốn bản thân quá thụ động, nhưng hắn lại dám nhắc đến từ này trước mặt người ngoài.
"Điện thoại của tôi đâu?" Ninh Tu Viễn hỏi một cậu, tìm một lúc, mới thấy điện thoại mình nằm trên ghế sô pha, lẩm bẩm,"Tôi nhớ rõ mình không để điện thoại ở đây, sao lại đổi vị trí rồi."
Tai Kiều Nguyên đỏ lên, "Tự anh ném nó ở đó, sao em biết được."
Dứt lời, cũng không muốn nhắc lại đề tài vừa rồi, chột dạ muốn về phòng nghỉ ngơi.
Ninh Từ Viễn lại nói, "Nhà của chúng ta phải chăng có trộm ghé thăm? Tôi nhớ mình có vài trăm đồng trong Wechat, sao giờ lại không còn nữa??"
"Có lẽ anh nhớ lần."
"Không thể nào! Trong thẻ ngân hàng của tôi cũng có chút tiền, nhất định là có kẻ trộm tới đây."
"Anh để điện thoại ở đâu?" Kiều Nguyên hỏi.
"Chỉ để trong nhà thôi, em không thấy kẻ trộm nào sao?"
"Không thấy." Kiều Nguyên không thích bị người khác buộc tội mình, Ninh Tu Viễn nói, "Trên màn hình chắc chắn sẽ có dấu vân tay."
Kiều Nguyên mở miệng nói, "Lúc nãy có thể là em vô tình chạm vào, nhưng không động đến tiền của anh."
Ninh Tu Viễn bước đến bên Kiều Nguyên, thấp giọng nói,"Nhưng em đã cướp mất trái tim tôi rồi."
Ninh Tu Viễn lẩm bẩm, "Chắc chắn anh ta không có ý tốt gì khi gọi cho em muộn như vậy." Mặc dù đã nói thế, nhưng hắn vẫn đưa điện thoại cho Kiều Nguyên.
Thật sự không thể hiểu được một người như Hàn Kham, biết Kiều Nguyên đã là người có gia đình rồi, lại còn quấy rầy cậu bằng cách gọi điện vào ban đêm, anh ta không biết làm vậy là ảnh hưởng đến không khí trong nhà người khác sao??
Ninh Tu Viễn ngồi bên cạnh Kiều Nguyên một tấc không rời, hắn sợ hãi người sẽ nói chuyện gì đó mờ ám, người dính sát lấy Kiều Nguyên chỉ thiếu chút nữa là dán chặt lên người Kiều Nguyên luôn rồi.
Kiều Nguyên nhướn mày liếc nhìn hắn, Ninh Tu Viễn mới miễn cưỡng dịch bước chân rất nhỏ sang bên cạnh, Hàn Kham có tâm tư gì với cậu, hắn biết rất rõ ràng, lúc trước Hàn Kham còn ở chung với Kiều Nguyên vài ngày, mấy ngày gần đây hắn suy nghĩ nhiều tới nỗi sắp trọc đầu.
Hơn nữa, khoảng thời gian Sầm Lễ trở thành Kiều Nguyên đã vắng mặt hắn.
Đoạn thời gian đó Hàn Kham luôn ở bên cạnh Sầm Lễ, nghĩ đến là thấy ghét, nhưng khi ấy hắn cũng chẳng thể làm được gì, ngày qua ngày sống trong nỗi u buồn, mãi cho đến khi tỉnh giấc sau cơn ác mộng hằng đêm.
Và chính lúc đó, hắn mới hiểu được rằng, hắn yêu Sầm Lễ.
Nhận ra thì cũng đã quá muộn màng, sau một thời gian dài tự phong bế bản thân, không còn chút khát vọng tồn tại nào, chỉ nghỉ rằng sẽ nuôi Ninh Mặc lớn khôn trưởng thành, thường xuyên mắc chứng đau đầu, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng của ai kia giữ dòng người tấp nập.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày được ở cạnh bên Sầm Lễ, hai người cùng chung sống với nhau.
Ninh Tu Viễn cảnh giác cao độ đứng ngồi gần Kiều Nguyên, hôm nay Tết Đoan Ngọ, hai người hàn huyên vài ba câu về công việc và cuộc sống hàng ngày, Kiều Nguyên còn hỏi Hàn Kham có định tìm kiếm một người về cùng bầu bạn với anh không. Nghe thấy vậy hắn mới yên lòng. Hắn cũng chẳng biết Hàn Kham trả lời thế nào, dù sao hắn đã quyết định kết hôn với Kiều Nguyên rồi, nhất định sẽ gửi cho Hàn Kham một tấm thiệp mời.
Hắn thật sự rất mong muốn nhanh chóng được kết hôn với Kiều Nguyên, như vậy là có thể quang minh chính đại ôm người về nhà rồi, cũng có thể chung chăn chung gối với người ấy đến suốt đời, hắn rất muốn được nhìn thấy trên ngoãn áp út của cậu đeo nhẫn cưới, để cho mấy kẻ thèm muốn Kiều Nguyên kia sẽ biết cậu thuộc về ai.
Ninh Kỳ cho hắn thời gian là hai tháng, thời gian đã trôi qua được một nữa rồi.
Kiều Nguyên dường như cũng đã thích nghi với sự tồn tại của hắn, nếu trong lúc đang làm việc mà ký trà hết, cậu sẽ nhờ hắn lấy giúp cậu.
Ninh Tu Viễn làm mấy việc này rất thuận tay, chưa từng gặp bất kỳ rắc rối nào. Sau khi cúp máy, Ninh Tu Viễn đến gần Kiều Nguyên hỏi, "Hàn Kham vẫn còn độc thân sao? Phải chăng do nhân cách quá kém, nên không ai muốn hẹn hò với anh ta?" Quanh co lòng vòng muốn bôi đen, bóc phốt tình địch thì Ninh Tu Viễn thứ hai không ai thứ bảy, chủ nhật.
"Đừng nghĩ rằng ai cũng giống anh." Kiều Nguyên đốp lại một câu. =]]]
"...??"
Ninh Tu Viễn ngẫm nghĩ, vừa rồi không phải hắn tự đào hố chôn mình đấy chứ.
Từ lâu hắn đã không còn qua lại với đám người kia nữa, ngày trước đến công ty đón Kiều Nguyên, gặp phải mấy kẻ có mắt không tròng, nhưng hiện giờ chẳng còn ai đến tìm hắn nữa, mấy ngày nay hắn hận không thể thời khắc bám dính lấy Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn nói, "Tôi vẫn còn tốt lắm."
Kiều Nguyên lạnh nhạt nhìn hắn, "Quả thật rất tốt."
Ninh Tu Viễn càng lúc càng bối rối.
Điện thoại để trong túi đột nhiên rung lên, Ninh Tu Viễn không bày trò lấy ra trước mặt Kiều Nguyên, không phải hắn có tật giật mình, chủ yếu là vì Kiều Nguyên cứ nhìn hắn như vậy, cho dù thật sự không làm chuyện sai trái cũng khiến hắn chột dạ.
Hắn còn cố ý đi sang một bên lấy điện thoại ra, phát hiện có tin nhắn WeChat của một người phụ nữ tên "Mưa Bụi Mông Lung" gửi cho hắn, nội dung là: "Đã hẹn chiều mày sẽ gặp nhau ở quán cà phê, sao giờ anh vẫn còn chưa đến??"
Ninh Tu Viễn không nhớ là mình kết bạn với người như vậy từ bao giờ, hắn bấm mở xem vọng bạn be của ngươi kia, mơ hồ nhận ra người này là hoa khôi lớp bên cạnh từng hẹn hò với hắn thoại cao trung, lúc ấy cô hẹn hắn đến từng cây sau trường giải sầu, hắn còn ghét bỏ từng cây có quá nhiều muỗi. Nhưng hắn kết bạn với người mày từ khi nào nhỉ?
Mấu chốt là cũng không nhìn thấy lịch sử trò chuyện trước đó, Ninh Tu Viễn cảm thấy chuyện quá kỳ quái. Mật khẩu điện thoại hắn đã đổi từ lâu, là sinh nhật của Kiều Nguyên, hơn nữa hắn cũng không cho ai mượn điện thoại, chỉ tiện tay ném điện thoại lên bàn lúc hắn vào bếp nấu ăn. Trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ...
Ninh Tu Viễn không nghĩ là thật nên liếc nhìn về phía Kiều Nguyên, Kiều Nguyên đang cúi đầu lật xem tạp chí kinh tế tài chính, sườn mặt tinh tế không góc chết.
Mưa Bụi Mông Lung lại gửi tin nhắn: "Anh sẽ không phải là để em leo cây đó chứ??"
Ninh Tu Viễn trả lời: "Tôi không quên biết cô, cô thêm bạn nhầm người rồi."
Trả lời xong, hắn định xoá lịch sử trò chuyện rồi thẳng tay kéo đen người kia nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại bổ sung thêm một câu bên dưới," Tôi là người đã lập gia đình, tôi rất yêu vợ tôi, cho dù là bất cứ ai cũng không thể chen chân phá hoại gia đình hạnh phúc của chúng tôi đâu. Mong cô có lòng tự trọng của bản thân." Trả lời như vậy xong, Mưa Bụi Mông Lung còn hỏi hắn có phải con người nữa không, toàn nói mấy câu khác với trước kia.
Ninh Tu Viễn không trả lời.
Hắn gằn giọng, tiện tay ném điện thoại lên sô pha, đứng cách Kiều Nguyên không quá 1 mét, sau đó lại tự mình nói, "Tôi đi tắm đây."
"Không biết phải làm sao nữa" Nói rồi hắn quay về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có phòng tắm riêng, khi đã chắc chắn Ninh Tu Viễn đi rồi, Kiều Nguyên bỏ tạp chí đang cầm trên tay xuống, khẽ cau mày.
Vừa rồi sự chú ý của cậu không phải đặt trên cuốn tạp chí.
Rất tự nhiên cầm chiếc điện thoại nằm cách đó không xa, sau khi mở khóa, bấm vào phần tin nhắn, chỉ thấy nội dung trao đổi công việc gần đây, thỉnh thoảng có vài người bạn hỏi thăm, lại bấm mở album, nhưng chẳng thấy đối phương lưu ảnh gái đẹp gì, chỉ có vài tấm ảnh chụp cảnh đẹp thành phố H, hoặc là thừa dịp cậu không chú ý, chụp lén cậu, lại còn lập album riêng để lưu giữ nữa.
Ảnh của Ninh Mặc và Ninh Tâm cũng được lập riêng ở mục khác, hình nền điện thoại là ảnh chụp chung của bọn họ ngày trước.
Tất cả các mục đã được bấm mở một lần, Ninh Tu Viễn thường tắm mất tầm mười hoặc mười lăm phút, cho nên cậu còn đủ thời gian. Trong điện thoại còn có vài mục chuyên dạy nấu ăn, các mục ghi nhờ sở thích của cậu, thích gì, không thích gì, đều được phân loại rất tỉ mỉ. Không phát hiện có tật xấu gì.
Cuối cùng cậu bấm mở Wechat, nghĩ rằng hầu như ngày nào cũng có người lạ thêm bạn với Ninh Tu Viễn, mày nhướn lên, ở đầu là phần lịch sử trò chuyện với người phụ nữ vừa này, bấm vào nhìn, mày nhíu càng sâu.
Người phụ nữ kia vẫn liên tục gửi tin nhắn, để tránh bị phát hiện, Kiều Nguyên không trả lời lại tin nhắn của cô ta.
Trước đó cậu đã kiểm tra điện thoại Ninh Tu Viễn vài lần, không hề lộ chút sơ hở nào, nhưng hôm nay khi nhìn thấy yêu cầu kết bạn của một người phụ nữ, cậu không nhịn nổi nữa.
Cậu còn nhớ rõ lúc Ninh Tu Viễn và cô ta yêu nhau, trong trường xảy ra nhiều chuyện ồn ào huyên náo, thường xuyên nghe thấy người ta nói Ninh Tu Viễn trốn học, là bởi vì bạn gái. Thời cao trung, hắn phá vỡ nội quy của trường như thể chiến tích để khoe khoang. Cậu từng bắt gặp rất nhiều lần cô ta tới lớp tìm Ninh Tu Viễn.
Một nữ sinh ăn mặc không phù hợp với nguyên tắc đồng phục nhà trường, trang điểm đậm còn xịt nước hoa nồng nặc, mỗi lần nắm tay Ninh Tu Viễn cô ta làm nũng như một đứa trẻ, nói chút nữa muốn đi đâu muốn làm gì, muốn Ninh Tu Viễn đi cùng với cô ta.
Mặc dù đã gần bảy, tám nằm kể từ thời còn đi học đó, nhưng cái người mà dây dưa không rõ ràng đó chính là Ninh Tu Viễn. Ninh Tu Viễn trả lời là vì muốn bóp chết tâm tư của cô ta, nhưng Kiều Nguyên lại rất không hài lòng với màn đáp trả như vậy. Tiếng nước trong nhà tắm đã dừng, Kiều Nguyên cũng ấn tắt điện thoại, đặt lại chỗ cũ.
Gần đây Ninh Tu Viễn càng ngày càng không an phận, chỉ khoác mỗi áo tắm, đai lưng thì buộc lỏng lẻo, bước đến cạnh Kiều Nguyên thấp giọng nói, "Cũng đã muộn rồi, sao em còn chưa về phòng ngủ, hửm? "
"Đừng chạm vào em." Có chút xúc động. Cậu cũng không thể nói ra chuyện mình xem lén điện thoại của hắn, Kiều Nguyên chau mày, "Đâu ra nhiều cái vì sao như vậy, ngày mai em sẽ về nhà cũ, đón Tiểu Mặc với Tiểu Tâm về, anh chuyển sang nhà bên cạnh ở đi."
Khát vọng sống của Ninh Tu Viễn rất mạnh, "Vừa rồi tôi đã làm sai chuyện gì, tôi sẽ xin lỗi em mà."
Hắn nói vậy cứ như thể cậu mới là người cố tình gây sự ở đây.
Kiều Nguyên lạnh lùng, "Không có gì phải xin lỗi."
Cậu đã nói với hắn rằng cậu không muốn bản thân quá thụ động, nhưng hắn lại dám nhắc đến từ này trước mặt người ngoài.
"Điện thoại của tôi đâu?" Ninh Tu Viễn hỏi một cậu, tìm một lúc, mới thấy điện thoại mình nằm trên ghế sô pha, lẩm bẩm,"Tôi nhớ rõ mình không để điện thoại ở đây, sao lại đổi vị trí rồi."
Tai Kiều Nguyên đỏ lên, "Tự anh ném nó ở đó, sao em biết được."
Dứt lời, cũng không muốn nhắc lại đề tài vừa rồi, chột dạ muốn về phòng nghỉ ngơi.
Ninh Từ Viễn lại nói, "Nhà của chúng ta phải chăng có trộm ghé thăm? Tôi nhớ mình có vài trăm đồng trong Wechat, sao giờ lại không còn nữa??"
"Có lẽ anh nhớ lần."
"Không thể nào! Trong thẻ ngân hàng của tôi cũng có chút tiền, nhất định là có kẻ trộm tới đây."
"Anh để điện thoại ở đâu?" Kiều Nguyên hỏi.
"Chỉ để trong nhà thôi, em không thấy kẻ trộm nào sao?"
"Không thấy." Kiều Nguyên không thích bị người khác buộc tội mình, Ninh Tu Viễn nói, "Trên màn hình chắc chắn sẽ có dấu vân tay."
Kiều Nguyên mở miệng nói, "Lúc nãy có thể là em vô tình chạm vào, nhưng không động đến tiền của anh."
Ninh Tu Viễn bước đến bên Kiều Nguyên, thấp giọng nói,"Nhưng em đã cướp mất trái tim tôi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất