Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 357: PN 33 • Không Phải Lừa Đảo
Edit + beta : Bella
........................................
Hàn Kham cũng không biết mình tại sao lại có loại cảm giác quen thuộc này, nhìn thấy thanh niên xuất hiện ở trước mặt hắn, trái tim giống như đập nhanh hơn bình thường.
Hắn ở trong trí nhớ cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng cũng không tìm thấy mình với thanh niên trước mặt có liên quan gì.
Giọng nói thanh niên ôn tồn. " Chúng ta chưa từng gặp qua. "
……
Bên cạnh có người gọi một tiếng, là một cô gái trẻ tuổi. " Sầm Tô, cậu không phải là thích ăn rau cải xôi sao, hôm nay tôi cố ý nói nhà bếp mua thêm. "
Sầm Tô.
Cái tên này đối với Hàn Kham mà nói xác thực là rất lạ lẫm, ngũ quan thanh niên rất thanh tú, cũng không đến mức khiến cho đối phương kinh diễm, nhưng Hàn Kham lại đơ người ra, ánh mắt một mực dán tại trên người thanh niên tên gọi Sầm Tô kia.
Thanh niên lướt qua hắn, cùng cô gái bên cạnh vừa nói vừa cười.
Thanh niên khi cười lên ánh mắt cong cong, khiến cho đối phương cảm thấy rất dễ chịu.
Hàn Kham đột nhiên cảm thấy nụ cười của thanh niên rất quen mắt, giống như là đã từng quen biết.
Cô gái cùng thanh niên sát lại quá gần, nói cho cùng thì hai người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi đầu đi chung một chỗ cũng không phải là quá khó hiểu, nhưng Hàn Kham chỉ cảm thấy buồn bực, đây là một loại tâm tình không dễ nói ra.
Hàn Dư nói. " Con đã nói rồi, thầy ấy không phải người xấu ……"
Nghe thấy thanh âm của Hàn Dư, Hàn Kham lúc này mới thoáng lấy lại tinh thần, ngồi xổm người xuống hỏi Hàn Dư. " Hôm qua con nói đồ ăn là do lão sư hồi nãy đưa?
" Vâng! " Hàn Dư nhẹ gật đầu.
Có lẽ là bởi vì đối phương cùng Hàn Dư khẩu vị tương đối giống nhau, Hàn Dư cũng rất thích ăn rau cải xôi, so với thức ăn mặn thì Hàn Dư càng thích thức ăn thanh đạm hơn.
Bất quá là Hàn Dư đang trong tuổi cơ thể phát triển, nên kiểu gì cũng sẽ bị Hàn Kham bắt ăn nhiều thịt một chút.
Lúc trước, khi hắn đem Dư Giản kéo về nhà hắn, mỗi bữa ăn người hầu đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn phong phú, Dư Giản cũng hầu như là chỉ gắp một chút rau quả, những đĩa thức ăn mặn kia đều cực ít gắp tới, có lẽ Hàn Dư là di truyền sở thích từ Dư Giản.
Nghĩ đến Dư Giản, khuôn mặt nam nhân liền hiện lên vài tia thất vọng.
Một năm Dư Giản rời đi kia, hắn luôn nghĩ là Dư Giản vẫn sẽ còn xuất hiện tại mỗi chỗ hắn đi qua, sau khi tan làm sẽ còn tận lực đứng bên ngoài công ty tìm kiếm hồi lâu, cũng thường xuyên nghĩ sau khi về đến nhà có phải hay không là lập tức có thể nhìn thấy Dư Giản.
Nhưng Dư Giản không còn xuất hiện nữa.
Đúng như ý muốn lúc trước, hắn luôn ghét bỏ cậu, thấy cậu thật phiền, thật chướng mắt, cứ như vậy Dư Giản liền triệt để biến mất hoàn toàn trong thế giới của hắn.
Tro cốt của Dư Giản vẫn luôn được hắn đặt ở trong phòng ngủ của hắn, có đôi khi là một người tịch mịch đối với bình sứ băng lãnh khẽ nói gì đó, khi người còn liền một chút thái độ tốt cũng ngại thể hiện, hiện tại người không còn, muốn xám hối thì cũng đã muộn.
Sinh nhật hằng năm hắn vẫn luôn đợi Dư Giản đưa quà cho hắn, rốt cuộc chờ không được.
Đồ đã từng bị hắn vứt đi như giày, khăn quàng cổ, toàn bộ hiện tại đều được hắn để trong tủ quần áo.
Nếu như lúc trước Dư Giản có thể nhìn thấy khăn quàng cổ mà cậu mất hơn nửa tháng trời để hoàn thành hiện tại lại được nam nhân quàng trên cổ, giúp nam nhân chống lại gió lạnh, chỉ sợ sẽ vui đến nói không ra lời, mặc cho nam nhân có yêu cầu vô lý như nào, cậu vẫn sẽ giống như đồ ngốc cam tâm tình nguyện vì nam nhân mà làm hết.
Nhưng khi đó, nam nhân liền một câu quan tâm giản đơn cũng đều không nỡ bố thí cho cậu.
Rõ ràng là đã từ chỗ bác sĩ biết được cậu sinh bệnh gì, vẫn như thường liền nửa phần thương tiếc đều không có.
Ngày trước sau khi đem Hàn Dư đưa đến trường học, Hàn Kham liền trực tiếp lái xe đến công ty, nhưng hôm nay lại dừng tại nhà trẻ hồi lâu.
Lát sau, một đám trẻ nhỏ được phụ huynh đưa đến, bên tai là tiếng ồn ào của đám trẻ nhỏ, tựa hồ có chút điếc tai.
Hàn Kham nghiêng đầu, tựa như một giây sau liền có thể nhìn thấy thanh niên mang theo ý cười trên mặt.
........................................
Hàn Kham cũng không biết mình tại sao lại có loại cảm giác quen thuộc này, nhìn thấy thanh niên xuất hiện ở trước mặt hắn, trái tim giống như đập nhanh hơn bình thường.
Hắn ở trong trí nhớ cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng cũng không tìm thấy mình với thanh niên trước mặt có liên quan gì.
Giọng nói thanh niên ôn tồn. " Chúng ta chưa từng gặp qua. "
……
Bên cạnh có người gọi một tiếng, là một cô gái trẻ tuổi. " Sầm Tô, cậu không phải là thích ăn rau cải xôi sao, hôm nay tôi cố ý nói nhà bếp mua thêm. "
Sầm Tô.
Cái tên này đối với Hàn Kham mà nói xác thực là rất lạ lẫm, ngũ quan thanh niên rất thanh tú, cũng không đến mức khiến cho đối phương kinh diễm, nhưng Hàn Kham lại đơ người ra, ánh mắt một mực dán tại trên người thanh niên tên gọi Sầm Tô kia.
Thanh niên lướt qua hắn, cùng cô gái bên cạnh vừa nói vừa cười.
Thanh niên khi cười lên ánh mắt cong cong, khiến cho đối phương cảm thấy rất dễ chịu.
Hàn Kham đột nhiên cảm thấy nụ cười của thanh niên rất quen mắt, giống như là đã từng quen biết.
Cô gái cùng thanh niên sát lại quá gần, nói cho cùng thì hai người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi đầu đi chung một chỗ cũng không phải là quá khó hiểu, nhưng Hàn Kham chỉ cảm thấy buồn bực, đây là một loại tâm tình không dễ nói ra.
Hàn Dư nói. " Con đã nói rồi, thầy ấy không phải người xấu ……"
Nghe thấy thanh âm của Hàn Dư, Hàn Kham lúc này mới thoáng lấy lại tinh thần, ngồi xổm người xuống hỏi Hàn Dư. " Hôm qua con nói đồ ăn là do lão sư hồi nãy đưa?
" Vâng! " Hàn Dư nhẹ gật đầu.
Có lẽ là bởi vì đối phương cùng Hàn Dư khẩu vị tương đối giống nhau, Hàn Dư cũng rất thích ăn rau cải xôi, so với thức ăn mặn thì Hàn Dư càng thích thức ăn thanh đạm hơn.
Bất quá là Hàn Dư đang trong tuổi cơ thể phát triển, nên kiểu gì cũng sẽ bị Hàn Kham bắt ăn nhiều thịt một chút.
Lúc trước, khi hắn đem Dư Giản kéo về nhà hắn, mỗi bữa ăn người hầu đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn phong phú, Dư Giản cũng hầu như là chỉ gắp một chút rau quả, những đĩa thức ăn mặn kia đều cực ít gắp tới, có lẽ Hàn Dư là di truyền sở thích từ Dư Giản.
Nghĩ đến Dư Giản, khuôn mặt nam nhân liền hiện lên vài tia thất vọng.
Một năm Dư Giản rời đi kia, hắn luôn nghĩ là Dư Giản vẫn sẽ còn xuất hiện tại mỗi chỗ hắn đi qua, sau khi tan làm sẽ còn tận lực đứng bên ngoài công ty tìm kiếm hồi lâu, cũng thường xuyên nghĩ sau khi về đến nhà có phải hay không là lập tức có thể nhìn thấy Dư Giản.
Nhưng Dư Giản không còn xuất hiện nữa.
Đúng như ý muốn lúc trước, hắn luôn ghét bỏ cậu, thấy cậu thật phiền, thật chướng mắt, cứ như vậy Dư Giản liền triệt để biến mất hoàn toàn trong thế giới của hắn.
Tro cốt của Dư Giản vẫn luôn được hắn đặt ở trong phòng ngủ của hắn, có đôi khi là một người tịch mịch đối với bình sứ băng lãnh khẽ nói gì đó, khi người còn liền một chút thái độ tốt cũng ngại thể hiện, hiện tại người không còn, muốn xám hối thì cũng đã muộn.
Sinh nhật hằng năm hắn vẫn luôn đợi Dư Giản đưa quà cho hắn, rốt cuộc chờ không được.
Đồ đã từng bị hắn vứt đi như giày, khăn quàng cổ, toàn bộ hiện tại đều được hắn để trong tủ quần áo.
Nếu như lúc trước Dư Giản có thể nhìn thấy khăn quàng cổ mà cậu mất hơn nửa tháng trời để hoàn thành hiện tại lại được nam nhân quàng trên cổ, giúp nam nhân chống lại gió lạnh, chỉ sợ sẽ vui đến nói không ra lời, mặc cho nam nhân có yêu cầu vô lý như nào, cậu vẫn sẽ giống như đồ ngốc cam tâm tình nguyện vì nam nhân mà làm hết.
Nhưng khi đó, nam nhân liền một câu quan tâm giản đơn cũng đều không nỡ bố thí cho cậu.
Rõ ràng là đã từ chỗ bác sĩ biết được cậu sinh bệnh gì, vẫn như thường liền nửa phần thương tiếc đều không có.
Ngày trước sau khi đem Hàn Dư đưa đến trường học, Hàn Kham liền trực tiếp lái xe đến công ty, nhưng hôm nay lại dừng tại nhà trẻ hồi lâu.
Lát sau, một đám trẻ nhỏ được phụ huynh đưa đến, bên tai là tiếng ồn ào của đám trẻ nhỏ, tựa hồ có chút điếc tai.
Hàn Kham nghiêng đầu, tựa như một giây sau liền có thể nhìn thấy thanh niên mang theo ý cười trên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất