Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 363: PN 39 • Uổng Phí
Edit + beta : Bella
............................................
Chẳng biết tại sao, hắn luôn luôn có thể từ trên người thanh niên nhìn thấy bóng dáng của Dư Giản, rõ ràng là ngũ quan hai người hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào tương đồng, nhưng đơn giản chỉ là một chút thói quen cùng yêu thích, ngoài ý muốn lại rất giống nhau.
Vừa rồi khi thanh niên nói với hắn một câu kia, tôi về sau sẽ không quấy rầy đến anh nữa! "
Không hiểu sao Hàn Kham đột nhiên lại nghĩ đến trước kia tại bệnh viện, Dư Giản lần thứ nhất muốn hắn đi, nói với hắn từ giờ về sau cùng hắn không còn liên quan.
Dư Giản.
Hai từ này đã trở thành cây kim mọc sâu trong lòng hắn, không cách nào nhổ đi được, về sau hắn đem điện thoại từng bị hắn đập nát cầm đi sửa, điện thoại cũng coi như là còn tốt nhưng cũng không thể thường xuyên sử dụng được nữa, may mắn là album ảnh vẫn còn phục hồi được, hắn điểm đi vào, bên trong có một mục album ảnh riêng tư, nội dung bên trong tất cả đều là ảnh chụp của hắn.
Ghi chú trong điện thoại phân nửa đều là liên quan đến hắn, sinh nhật của hắn, hắn yêu thích, anh ấy không thích mình gửi tin nhắn cho anh ấy!, cũng không thích mình gọi điện cho anh ấy! Cậu thông qua nơi khác biết được hắn bị cảm, cố ý từ trong bệnh viện mua thuốc, lại chỉ vì biết hắn ghét bỏ đồ của mình, liền đem thuốc phó thác cho người khác đưa cho hắn.
Hàn Kham ngay từ đầu đã nghĩ là Dư Giản tới gần hắn, bất quá là vì muốn cọ lấy nhiệt của Hàn gia, nhưng trên thực tế hắn cơ hồ là chưa từng cho Dư Giản lấy một vật có giá trị, ngược lại là Dư Giản ở trên người hắn lấy được không ít.
Bình thường ăn cơm đều là không nỡ tốn nhiều tiền, thường xuyên chỉ với một cái bánh bao liền giải quyết được bữa sáng, nhưng thời điểm gặp hắn lại có thể bỏ ra không ít tiền, tại bên trong chợ bán thực phẩm chọn lựa ra rất nhiều món tốt, mỗi lần đều làm thật nhiều đồ ăn, chỉ hy vọng có thể cùng hắn dùng chung bữa tối.
Về sau Lục Việt cũng nói cho hắn biết rất nhiều chuyện cùng Dư Giản có liên quan.
Nếu thật là vì ham tiền tài, Dư Giản đã sớm có thể bỏ qua hắn, huống chi hắn đã từng nói, đợi bảo bảo sinh ra tới sẽ cho Dư Giản một trăm vạn, về sau tiền vẫn còn đó, nhưng là không thể tự tay giao đến trong tay Dư Giản.
Cằm bị ép nâng lên, con ngươi nam nhân tràn đầy lệ khí nhìn chằm chằm người cậu, giống như là muốn xuyên qua thể xác tóm lấy linh hồn của cậu, tiếng nói Dư Giản khô khốc. "…… Cho nên…… Anh để tôi đi đi, cứ xem như là tôi cố tình tiếp cận anh đi, hiện tại cũng đều không cần nữa! "
Cậu bây giờ tên gọi Sầm Tô, chung một họ với Sầm Lễ, cậu không nghĩ lại muốn tiếp tục bị nam nhân đem trở thành thành phẩm dự bị, trận dược tính kia từ nội thể dần tản đi, Dư Giản chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đến kịch liệt, phía sau lưng da bị mài đến hỏng, thân thể như là đã bị người chơi hỏng, nhất thời ngay cả nhấc tay nhấc chân cũng khó khăn.
Sớm biết như thế, cậu không nên vì cảm thấy bản thân còn có may mắn mà lưu lại L Thị.
Nam nhân tựa hồ là bị cậu chọc giận. " Nếu đã như vậy, cậu tại sao lại làm thân với Hàn Dư, theo như tôi biết thì cậu cũng không có thói quen tùy tiện đưa cho học sinh đồ ăn vặt. ?"
Trong nhà trẻ có rất nhiều học sinh, cũng không thể thường xuyên quan tâm đến hết được, con cái còn nhỏ, rất nhiều phụ huynh cũng sẽ không cho phép con mình ăn đồ ăn vặt, khi đó cậu bất quá là thấy Hàn Dư đang không vui, mới cầm lòng không nổi, đi qua đưa cho Hàn Dư một khối pho mát.
Chẳng mấy chốc mà cậu đã tới gần Hàn Dư, cậu cũng là sợ hãi bản thân sẽ không khắc chế được chính mình.
Dư Giản nói. "…… Anh hẳn là đã hiểu lầm gì đó rồi, tôi đối với mỗi học sinh, đều là giống nhau, anh…… Anh không thích nhìn thấy tôi, tôi đều đã nghỉ việc ……"
Dư Giản đột nhiên thút thít một tiếng.
Nam nhân cũng chẳng phải là người tốt, đối với một người xa lạ như cậu vẫn có thể tạo đủ kiểu tổn thương, ý thức liền mất đi, trước mắt tối sầm.
Dư Giản gần như là đã hôn mê, cũng không biết mình khi nào bị nam nhân ôm đến trên giường.
Ngày thứ hai tỉnh lại, cậu còn tưởng là mình vẫn đang nằm mơ, thoáng xê dịch cơ thể một chút, toàn thân đều giống như tan thành từng mảnh vụn, lúc này mới nhận ra đây hoàn toàn là một nơi lạ lẫm, chuyện phát sinh ngày hôm qua cũng dần dần hiện lên trong đầu.
Cậu hơi thất thần một chút, nhưng sau khi kịp phản ứng lại, cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Căn phòng quá mức rộng rãi, cậu cũng không phát hiện được trong phòng còn có thêm một người khác.
Cậu từ trên giường đi xuống, hai chân hư nhuyễn liền trực tiếp ngã xuống.
Có người đang đi tới, ánh vào mi mắt là một đôi giày da màu đen, thuận theo quần tây nhìn lên, bên trên chính là gương mặt mà cậu rất đối quen thuộc, toàn thân lập tức trở nên cứng đờ.
............................................
Chẳng biết tại sao, hắn luôn luôn có thể từ trên người thanh niên nhìn thấy bóng dáng của Dư Giản, rõ ràng là ngũ quan hai người hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào tương đồng, nhưng đơn giản chỉ là một chút thói quen cùng yêu thích, ngoài ý muốn lại rất giống nhau.
Vừa rồi khi thanh niên nói với hắn một câu kia, tôi về sau sẽ không quấy rầy đến anh nữa! "
Không hiểu sao Hàn Kham đột nhiên lại nghĩ đến trước kia tại bệnh viện, Dư Giản lần thứ nhất muốn hắn đi, nói với hắn từ giờ về sau cùng hắn không còn liên quan.
Dư Giản.
Hai từ này đã trở thành cây kim mọc sâu trong lòng hắn, không cách nào nhổ đi được, về sau hắn đem điện thoại từng bị hắn đập nát cầm đi sửa, điện thoại cũng coi như là còn tốt nhưng cũng không thể thường xuyên sử dụng được nữa, may mắn là album ảnh vẫn còn phục hồi được, hắn điểm đi vào, bên trong có một mục album ảnh riêng tư, nội dung bên trong tất cả đều là ảnh chụp của hắn.
Ghi chú trong điện thoại phân nửa đều là liên quan đến hắn, sinh nhật của hắn, hắn yêu thích, anh ấy không thích mình gửi tin nhắn cho anh ấy!, cũng không thích mình gọi điện cho anh ấy! Cậu thông qua nơi khác biết được hắn bị cảm, cố ý từ trong bệnh viện mua thuốc, lại chỉ vì biết hắn ghét bỏ đồ của mình, liền đem thuốc phó thác cho người khác đưa cho hắn.
Hàn Kham ngay từ đầu đã nghĩ là Dư Giản tới gần hắn, bất quá là vì muốn cọ lấy nhiệt của Hàn gia, nhưng trên thực tế hắn cơ hồ là chưa từng cho Dư Giản lấy một vật có giá trị, ngược lại là Dư Giản ở trên người hắn lấy được không ít.
Bình thường ăn cơm đều là không nỡ tốn nhiều tiền, thường xuyên chỉ với một cái bánh bao liền giải quyết được bữa sáng, nhưng thời điểm gặp hắn lại có thể bỏ ra không ít tiền, tại bên trong chợ bán thực phẩm chọn lựa ra rất nhiều món tốt, mỗi lần đều làm thật nhiều đồ ăn, chỉ hy vọng có thể cùng hắn dùng chung bữa tối.
Về sau Lục Việt cũng nói cho hắn biết rất nhiều chuyện cùng Dư Giản có liên quan.
Nếu thật là vì ham tiền tài, Dư Giản đã sớm có thể bỏ qua hắn, huống chi hắn đã từng nói, đợi bảo bảo sinh ra tới sẽ cho Dư Giản một trăm vạn, về sau tiền vẫn còn đó, nhưng là không thể tự tay giao đến trong tay Dư Giản.
Cằm bị ép nâng lên, con ngươi nam nhân tràn đầy lệ khí nhìn chằm chằm người cậu, giống như là muốn xuyên qua thể xác tóm lấy linh hồn của cậu, tiếng nói Dư Giản khô khốc. "…… Cho nên…… Anh để tôi đi đi, cứ xem như là tôi cố tình tiếp cận anh đi, hiện tại cũng đều không cần nữa! "
Cậu bây giờ tên gọi Sầm Tô, chung một họ với Sầm Lễ, cậu không nghĩ lại muốn tiếp tục bị nam nhân đem trở thành thành phẩm dự bị, trận dược tính kia từ nội thể dần tản đi, Dư Giản chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đến kịch liệt, phía sau lưng da bị mài đến hỏng, thân thể như là đã bị người chơi hỏng, nhất thời ngay cả nhấc tay nhấc chân cũng khó khăn.
Sớm biết như thế, cậu không nên vì cảm thấy bản thân còn có may mắn mà lưu lại L Thị.
Nam nhân tựa hồ là bị cậu chọc giận. " Nếu đã như vậy, cậu tại sao lại làm thân với Hàn Dư, theo như tôi biết thì cậu cũng không có thói quen tùy tiện đưa cho học sinh đồ ăn vặt. ?"
Trong nhà trẻ có rất nhiều học sinh, cũng không thể thường xuyên quan tâm đến hết được, con cái còn nhỏ, rất nhiều phụ huynh cũng sẽ không cho phép con mình ăn đồ ăn vặt, khi đó cậu bất quá là thấy Hàn Dư đang không vui, mới cầm lòng không nổi, đi qua đưa cho Hàn Dư một khối pho mát.
Chẳng mấy chốc mà cậu đã tới gần Hàn Dư, cậu cũng là sợ hãi bản thân sẽ không khắc chế được chính mình.
Dư Giản nói. "…… Anh hẳn là đã hiểu lầm gì đó rồi, tôi đối với mỗi học sinh, đều là giống nhau, anh…… Anh không thích nhìn thấy tôi, tôi đều đã nghỉ việc ……"
Dư Giản đột nhiên thút thít một tiếng.
Nam nhân cũng chẳng phải là người tốt, đối với một người xa lạ như cậu vẫn có thể tạo đủ kiểu tổn thương, ý thức liền mất đi, trước mắt tối sầm.
Dư Giản gần như là đã hôn mê, cũng không biết mình khi nào bị nam nhân ôm đến trên giường.
Ngày thứ hai tỉnh lại, cậu còn tưởng là mình vẫn đang nằm mơ, thoáng xê dịch cơ thể một chút, toàn thân đều giống như tan thành từng mảnh vụn, lúc này mới nhận ra đây hoàn toàn là một nơi lạ lẫm, chuyện phát sinh ngày hôm qua cũng dần dần hiện lên trong đầu.
Cậu hơi thất thần một chút, nhưng sau khi kịp phản ứng lại, cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Căn phòng quá mức rộng rãi, cậu cũng không phát hiện được trong phòng còn có thêm một người khác.
Cậu từ trên giường đi xuống, hai chân hư nhuyễn liền trực tiếp ngã xuống.
Có người đang đi tới, ánh vào mi mắt là một đôi giày da màu đen, thuận theo quần tây nhìn lên, bên trên chính là gương mặt mà cậu rất đối quen thuộc, toàn thân lập tức trở nên cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất