Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 373: PN 49 • Kinh Hãi
Edit + beta : Bella
...........................................
Dư Giản vội vàng đem cửa khóa trái, sau đó tựa ở trên cửa thở hổn hển mấy cái.
Toàn thân cậu đều bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, cũng không rõ Hàn Kham là khi nào mua chuộc được lão bản của quán trọ, nhưng vẫn là còn có chút may mắn đi, khóa cửa là kiểu khóa đã rất cũ, không dễ dàng mở ra được.
Ngoài cửa nam nhân đã bắt đầu không còn kiên nhẫn, cũng không ra lệnh cho thuộc hạ trực tiếp đem cửa đá mở.
" Sầm Tô, chúng ta có thể nói chuyện không? "
" Anh sẽ thả tôi đi sao?"
" Ngoại trừ chuyện này, những chuyện khác tôi đều có thể đáp ứng cho cậu. " Nam nhân không chút nghĩ ngợi nói.
Dư Giản cười khổ, cậu cảm thấy mình cùng nam nhân cũng không có chuyện gì để nói.
Trực tiếp chạy từ cửa chính là không quá thực tế, quán trọ này chỉ có hai tầng lầu, ngày hôm qua khi đi tới cậu nhìn thấy dưới cửa sổ là nền xi măng, nhưng nếu là vịn ống nước đi xuống hẳn là cũng không phải là quá khó khăn đi.
Chỉ là cậu đang bị thương, mắt cá chân sưng đỏ không chịu nổi, thân thể cũng thi thoảng có chút khó chịu.
Dư Giản bây giờ đã thông minh lên không ít, đối với nam nhân nói.
" Tôi còn chưa có mặc quần áo tử tế, phiền anh chờ thêm một lát. "
" Được. " Hàn Kham đáp ứng.
Tinh thần của Dư Giản hiện tại chính là căng cứng tới cực điểm, tự nhiên cũng chẳng có tâm trạng chú ý tới thái độ của nam nhân đối với cậu có biến hoá, Dư Giản mở ra cửa sổ, hướng xuống bên dưới nhìn một cái, mặc dù sợ hãi, nhưng nếu như không muốn bị nam nhân bắt về rồi lại bầu bạn với bốn bức tường, cậu phải ép chính mình vượt qua nỗi sợ hãi này.
Dư Giản dùng tay vịn vào bệ cửa sổ, một cái chân thò ra bên ngoài thăm dò, sau đó mới chậm rãi đem cái chân bị thương kia thả theo, Dư Giản quay người nhìn xuống phía dưới, yết hầu khẩn trương nuốt xuống một ngụm nước.
Tất cả những chuyện nguy hiểm mà cậu làm qua, nói chung đều là bởi vì không thể thoát khỏi mối quan hệ cùng Hàn Kham.
Dư Giản dùng tay ôm chặt ống nước đã ố vàng, sau đó nhắm mắt nhảy liều, cơ thể chợt hạ xuống với tốc độ nhanh không tưởng, khiến cậu vẫn không thể nào nắm chắc cân bằng được, không cẩn thận liền ngã xuống mặt đất.
Hàn Kham đợi hơn mười phút, lại không nghe thấy động tĩnh gì, kêu một tiếng, Sầm Tô? "
Đáp lại chỉ là tiếng không khí vang vọng.
Hàn Kham thầm nghĩ không tốt, hắn dùng chân hung hăng đạp ra cửa phòng, phát hiện bên trong gian phòng chật chội không có lấy một người nào, cửa sổ lại mở toang.
Hàn Kham nhoài ngoài ra cửa sổ nhìn, phía dưới kia là Sầm Tô đang khập khễnh chạy đi.
Hàn Kham vội vàng ra lệnh cho thủ hạ đuổi theo.
Sầm Tô nghe thấy động tĩnh sau lưng, càng là không dám dừng lại.
Luận thể lực, cậu khẳng định là chạy không nổi người khác, bây giờ cậu chỉ có thể tìm một chỗ tránh đi trước.
Cũng may là địa phương này có rất nhiều ngõ rẽ, Sầm Tô đi đến một ngõ rẽ, đột nhiên bị người dùng lực kéo một cái, kém chút là bổ nhào vào trong ngực đối phương.
Đến khi thấy rõ người trước mắt, trong con ngươi đều là sự kinh ngạc.
Lục Việt đưa tay lên môi làm động tác 'xuỵt, kỳ thật là bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn liền phái người để mắt tới Sầm Tô.
Lục Việt dẫn Dư Giản tới một địa điểm, sau đó đem cửa khép lại, ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng gần, thấy xung quanh không có người, tiếng bước chân lại càng đi xa.
Lục Việt nói. " Cậu nợ tôi một ân tình, chuẩn bị làm sao cảm tạ tôi đây? "
Dư Giản hồ nghi hỏi. " Tại sao anh lại ở chỗ này? "
" Đúng lúc đi ngang qua, liền gặp cậu, khả năng này chính là duyên phận đi. Phải không? "
Dư Giản rất ít khi hoài nghi tới lời mà Lục Việt nói, huống hồ bây giờ thân phận của cậu cùng gương mặt đều triệt để biến thành người khác, Lục Việt chắc không thể nào biết rõ ngọn nguồn được.
" Hàn Kham tìm cậu làm gì vậy? Cậu sẽ không phải là vụng trộm chạy đến trong phòng hắn, làm chuyện gì xấu đi? "
Lời nói này của Lục Việt đặc biệt dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm, hai bên tai Dư Giản đều đỏ lên, lông mày cau lại.
" Anh…… Anh đừng có nói hươu nói vượn. "
Lục Việt cười cười. " Cậu đã đắc tội gì với hắn sao? Nếu vậy thì khả năng cao là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu. "
" Tôi chỉ cần rời khỏi L Thị là được rồi. "
" Chẳng lẽ cậu dự định sẽ mai danh ẩn tích cả đời sao, liền thân phận sống " thật' cũng không cần? "
……
Thế giới hiện giờ, nếu như muốn tìm gặp một người, cũng coi như là dễ dàng, chỉ cần thông tin địa chỉ và thân phận chính xác, tuỳ tiện liền có thể truy đến vị trí của đối phương.
Dư Giản nghĩ…… Huyện thành nhỏ, cậu cũng không ở được khách sạn, lại tận lực sử dụng tiền mặt như vậy, vị trí của cậu chắc cũng không dễ dàng lộ ra bên ngoài.
Dư Giản khổ sở nói. " Người mà tôi quen biết cũng không nhiều…… "
" Trước mặt cậu còn không phải là có sẵn một người đây sao? " Lục Việt mười phần lòng tin đối với Dư Giản nói.
Dư Giản sửng sốt, đầu tiên là cùng Phương Minh dây dưa không rõ, về sau lại dính tới Hàn Kham, hiện tại lại trời xui đất khiến liên quan tới Lục Việt, không biết vì sao, loại tình trạng này khiến cậu cảm thấy càng ngày càng bất an.
Cậu không nghĩ lại phải lần nữa cuốn vào thị phi trong quá khứ.
Số tiền mượn của Lục Việt, về sau cậu cũng đã dùng hết, cậu biết ân tình mà cậu nợ Lục Việt là rất khó trả hết, nhưng nếu vẫn lưu lại L Thị, liền không tránh khỏi việc phải gặp mặt Hàn Kham.
Dư Giản tránh đi cái đề tài này.
" Vừa rồi…… Rất cám ơn anh. "
Dư Giản đẩy cửa ra, bên ngoài đã không còn động tĩnh gì, Hàn Kham chắc là đã đi xa rồi.
Nghỉ ngơi qua một đêm, tình trạng cơ thể cũng đã khá hơn một chút, Dư Giản dự định đi tìm một chiếc xe để rời khỏi L Thị, nhưng chẳng ngờ tới là Hàn Kham sớm đã bắt kịp tốc độ của cậu, so với dự đoán của cậu là phải nhanh hơn rất nhiều, không giống như trước, cậu nếu như muốn gặp nam nhân thì đều là hơn cả mười phần khó khăn.
Lục Việt đi theo phía sau, hỏi. " Cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao? "
"…… Không, không cần. " Đột nhiên bị Lục Việt đi theo, khiến cậu cảm giác được bất an.
Trong trí nhớ của cậu, Lục Việt luôn là một bộ dạng bất cần đời.
Lục Việt vội chạy đến trước mặt Dư Giản, ngăn lại đường đi, khẽ gọi cậu một tiếng, Sầm Tô. "
Dư Giản theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ngoài dự kiến, lúc này Lục Việt đột nhiên cúi đầu xuống, môi hắn chạm thẳng vào môi cậu, cậu cho là hiểu lầm, muốn đẩy người ra, nhưng Lục Việt lại đưa tay bắt lấy cái cằm của cậu.
Lúc Hàn Kham đuổi tới, liền nhìn thấy khung cảnh màu hồng kia, Lục Việt thế mà lại dám ở trước mặt hắn đi hôn người của hắn.
...........................................
Dư Giản vội vàng đem cửa khóa trái, sau đó tựa ở trên cửa thở hổn hển mấy cái.
Toàn thân cậu đều bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, cũng không rõ Hàn Kham là khi nào mua chuộc được lão bản của quán trọ, nhưng vẫn là còn có chút may mắn đi, khóa cửa là kiểu khóa đã rất cũ, không dễ dàng mở ra được.
Ngoài cửa nam nhân đã bắt đầu không còn kiên nhẫn, cũng không ra lệnh cho thuộc hạ trực tiếp đem cửa đá mở.
" Sầm Tô, chúng ta có thể nói chuyện không? "
" Anh sẽ thả tôi đi sao?"
" Ngoại trừ chuyện này, những chuyện khác tôi đều có thể đáp ứng cho cậu. " Nam nhân không chút nghĩ ngợi nói.
Dư Giản cười khổ, cậu cảm thấy mình cùng nam nhân cũng không có chuyện gì để nói.
Trực tiếp chạy từ cửa chính là không quá thực tế, quán trọ này chỉ có hai tầng lầu, ngày hôm qua khi đi tới cậu nhìn thấy dưới cửa sổ là nền xi măng, nhưng nếu là vịn ống nước đi xuống hẳn là cũng không phải là quá khó khăn đi.
Chỉ là cậu đang bị thương, mắt cá chân sưng đỏ không chịu nổi, thân thể cũng thi thoảng có chút khó chịu.
Dư Giản bây giờ đã thông minh lên không ít, đối với nam nhân nói.
" Tôi còn chưa có mặc quần áo tử tế, phiền anh chờ thêm một lát. "
" Được. " Hàn Kham đáp ứng.
Tinh thần của Dư Giản hiện tại chính là căng cứng tới cực điểm, tự nhiên cũng chẳng có tâm trạng chú ý tới thái độ của nam nhân đối với cậu có biến hoá, Dư Giản mở ra cửa sổ, hướng xuống bên dưới nhìn một cái, mặc dù sợ hãi, nhưng nếu như không muốn bị nam nhân bắt về rồi lại bầu bạn với bốn bức tường, cậu phải ép chính mình vượt qua nỗi sợ hãi này.
Dư Giản dùng tay vịn vào bệ cửa sổ, một cái chân thò ra bên ngoài thăm dò, sau đó mới chậm rãi đem cái chân bị thương kia thả theo, Dư Giản quay người nhìn xuống phía dưới, yết hầu khẩn trương nuốt xuống một ngụm nước.
Tất cả những chuyện nguy hiểm mà cậu làm qua, nói chung đều là bởi vì không thể thoát khỏi mối quan hệ cùng Hàn Kham.
Dư Giản dùng tay ôm chặt ống nước đã ố vàng, sau đó nhắm mắt nhảy liều, cơ thể chợt hạ xuống với tốc độ nhanh không tưởng, khiến cậu vẫn không thể nào nắm chắc cân bằng được, không cẩn thận liền ngã xuống mặt đất.
Hàn Kham đợi hơn mười phút, lại không nghe thấy động tĩnh gì, kêu một tiếng, Sầm Tô? "
Đáp lại chỉ là tiếng không khí vang vọng.
Hàn Kham thầm nghĩ không tốt, hắn dùng chân hung hăng đạp ra cửa phòng, phát hiện bên trong gian phòng chật chội không có lấy một người nào, cửa sổ lại mở toang.
Hàn Kham nhoài ngoài ra cửa sổ nhìn, phía dưới kia là Sầm Tô đang khập khễnh chạy đi.
Hàn Kham vội vàng ra lệnh cho thủ hạ đuổi theo.
Sầm Tô nghe thấy động tĩnh sau lưng, càng là không dám dừng lại.
Luận thể lực, cậu khẳng định là chạy không nổi người khác, bây giờ cậu chỉ có thể tìm một chỗ tránh đi trước.
Cũng may là địa phương này có rất nhiều ngõ rẽ, Sầm Tô đi đến một ngõ rẽ, đột nhiên bị người dùng lực kéo một cái, kém chút là bổ nhào vào trong ngực đối phương.
Đến khi thấy rõ người trước mắt, trong con ngươi đều là sự kinh ngạc.
Lục Việt đưa tay lên môi làm động tác 'xuỵt, kỳ thật là bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn liền phái người để mắt tới Sầm Tô.
Lục Việt dẫn Dư Giản tới một địa điểm, sau đó đem cửa khép lại, ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng gần, thấy xung quanh không có người, tiếng bước chân lại càng đi xa.
Lục Việt nói. " Cậu nợ tôi một ân tình, chuẩn bị làm sao cảm tạ tôi đây? "
Dư Giản hồ nghi hỏi. " Tại sao anh lại ở chỗ này? "
" Đúng lúc đi ngang qua, liền gặp cậu, khả năng này chính là duyên phận đi. Phải không? "
Dư Giản rất ít khi hoài nghi tới lời mà Lục Việt nói, huống hồ bây giờ thân phận của cậu cùng gương mặt đều triệt để biến thành người khác, Lục Việt chắc không thể nào biết rõ ngọn nguồn được.
" Hàn Kham tìm cậu làm gì vậy? Cậu sẽ không phải là vụng trộm chạy đến trong phòng hắn, làm chuyện gì xấu đi? "
Lời nói này của Lục Việt đặc biệt dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm, hai bên tai Dư Giản đều đỏ lên, lông mày cau lại.
" Anh…… Anh đừng có nói hươu nói vượn. "
Lục Việt cười cười. " Cậu đã đắc tội gì với hắn sao? Nếu vậy thì khả năng cao là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu. "
" Tôi chỉ cần rời khỏi L Thị là được rồi. "
" Chẳng lẽ cậu dự định sẽ mai danh ẩn tích cả đời sao, liền thân phận sống " thật' cũng không cần? "
……
Thế giới hiện giờ, nếu như muốn tìm gặp một người, cũng coi như là dễ dàng, chỉ cần thông tin địa chỉ và thân phận chính xác, tuỳ tiện liền có thể truy đến vị trí của đối phương.
Dư Giản nghĩ…… Huyện thành nhỏ, cậu cũng không ở được khách sạn, lại tận lực sử dụng tiền mặt như vậy, vị trí của cậu chắc cũng không dễ dàng lộ ra bên ngoài.
Dư Giản khổ sở nói. " Người mà tôi quen biết cũng không nhiều…… "
" Trước mặt cậu còn không phải là có sẵn một người đây sao? " Lục Việt mười phần lòng tin đối với Dư Giản nói.
Dư Giản sửng sốt, đầu tiên là cùng Phương Minh dây dưa không rõ, về sau lại dính tới Hàn Kham, hiện tại lại trời xui đất khiến liên quan tới Lục Việt, không biết vì sao, loại tình trạng này khiến cậu cảm thấy càng ngày càng bất an.
Cậu không nghĩ lại phải lần nữa cuốn vào thị phi trong quá khứ.
Số tiền mượn của Lục Việt, về sau cậu cũng đã dùng hết, cậu biết ân tình mà cậu nợ Lục Việt là rất khó trả hết, nhưng nếu vẫn lưu lại L Thị, liền không tránh khỏi việc phải gặp mặt Hàn Kham.
Dư Giản tránh đi cái đề tài này.
" Vừa rồi…… Rất cám ơn anh. "
Dư Giản đẩy cửa ra, bên ngoài đã không còn động tĩnh gì, Hàn Kham chắc là đã đi xa rồi.
Nghỉ ngơi qua một đêm, tình trạng cơ thể cũng đã khá hơn một chút, Dư Giản dự định đi tìm một chiếc xe để rời khỏi L Thị, nhưng chẳng ngờ tới là Hàn Kham sớm đã bắt kịp tốc độ của cậu, so với dự đoán của cậu là phải nhanh hơn rất nhiều, không giống như trước, cậu nếu như muốn gặp nam nhân thì đều là hơn cả mười phần khó khăn.
Lục Việt đi theo phía sau, hỏi. " Cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao? "
"…… Không, không cần. " Đột nhiên bị Lục Việt đi theo, khiến cậu cảm giác được bất an.
Trong trí nhớ của cậu, Lục Việt luôn là một bộ dạng bất cần đời.
Lục Việt vội chạy đến trước mặt Dư Giản, ngăn lại đường đi, khẽ gọi cậu một tiếng, Sầm Tô. "
Dư Giản theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ngoài dự kiến, lúc này Lục Việt đột nhiên cúi đầu xuống, môi hắn chạm thẳng vào môi cậu, cậu cho là hiểu lầm, muốn đẩy người ra, nhưng Lục Việt lại đưa tay bắt lấy cái cằm của cậu.
Lúc Hàn Kham đuổi tới, liền nhìn thấy khung cảnh màu hồng kia, Lục Việt thế mà lại dám ở trước mặt hắn đi hôn người của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất