Bảo Mẫu Nhỏ Của Lý Tiên Sinh

Chương 13

Trước
Giao thừa.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hoa huy*t Nguyên Dương không khép lại được, hột le sưng tấy không nhét vào bên trong, toàn thân tê dại.

Cậu vốn tưởng Lý Cảnh Hành chỉ giáo huấn mình một chút nhưng nhìn gương mặt ôn hoà khi ngủ của hắn lại mềm lòng đành phải nhẫn nhịn thương yêu hắn, ôm đầu Lý Cảnh Hành như đang vuốt ve mèo nhỏ chậm rãi vuốt mái tóc mềm mại của đối phương.

Lúc Lý Cảnh Hành tỉnh dậy phát hiện Nguyên Dương không có nằm bên cạnh liền mặc áo hoodie và quần đi xuống lầu.

Quả nhiên nhìn thấy đối phương đang ở trong bếp đỡ eo bận rộn làm bữa sáng.

Lý Cảnh Hành vói tay vào trong quần cậu sờ đến thịt huyệt và hột le đã sưng tấy cau mày nhìn Nguyên Dương.

Nguyên Dương ngăn không cho đối phương vói tay vào trong quần ngẩng mặt cười: “Không sao, anh mau đi ngủ thêm đi.”

Lý Cảnh Hành lạnh mặt bế Nguyên Dương lên rồi nói: “Em mới nên đi ngủ, mông còn sưng, chẳng lẽ em không thấy đau? Còn không bôi thuốc mỡ?”

Cậu ngả vào vai đối phương hôn lên sườn mặt hắn, híp mắt nói: “Vậy bữa sáng phải làm sao?”

Lý Cảnh Hành biết Nguyên Dương đang dùng chiêu làm nũng, hắn không để mình có thể sa vào, mặt mày giống như một khối băng lạnh. Kiên nhẫn dùng thuốc mỡ bôi lên miệng hoa huy*t sau đó nhét cậu vào trong ổ chăn.

Nguyên Dương vuốt lông mày hắn, nhẹ giọng: “ Cảm ơn, Tiên sinh.” Còn hôn lên: “Cháo nấu gần xong rồi chỉ còn đồ ăn kèm, lát nữa em sẽ ghi ra giấy anh dựa vào chỉ dẫn mà làm theo nhé.”

Đêm giao thừa.

Sáng sớm Nguyên Dương đã dậy bận rộn chuẩn bị quần áo và các đồ dùng cần thiết.

Sau khi Lý Cảnh Hành ăn xong bữa sáng thấy Nguyên Dương vo ve như ong vội ngăn lại: “Em không cần chuẩn bị nhiều như vậy, trong nhà đã có sẵn.”

Nguyên Dương đang gấp quần áo nhưng nghe được câu này thì dừng lại quay đầu nhìn hắn: “Vậy hôm nay em nên mặc quần áo gì?”

Lý Cảnh Hành chọn chiếc áo len màu đỏ và một chiếc quần tây vừa mua trong tủ đưa cho Nguyên Dương.

Nguyên Dương rất lo lắng: “Những cái này quá bình thường…”

Lý Cảnh Hành nói: “Đừng lo lắng.”

Nguyên Dương nhận lấy bộ quần rồi thu dọn đồ đạc cần thiết hằng ngày đứng dậy nói: “Được rồi.”

Lý Cảnh Hành ngồi ở trên giường Nguyên Dương vừa mới gấp chăn bông khi ngồi xuống rất nhiều nếp gấp đều bị đè. Nguyên Dương nhìn thấy đối phương làm như vậy, đau lòng nói: “Tiên sinh! Mau đứng dậy, chăn bông vừa gấp.”

Lý Cảnh Hành cau mày, buổi sáng thức dậy còn làm rất nhiều việc chưa bao giờ biết gấp chăn bông.

Nguyên Dương mỉm cười, ôm đầu sờ tóc rồi hôn lên trán hắn: “Tiên sinh.”

Lý Cảnh Hành mở áo của Nguyên Dương dùng tay sờ dọc theo làn da mịn màng.

Nguyên Dương vội vàng ngăn lại tay hắn lại: “Tiên sinh, chuẩn bị lên đường.”



Nguyên Dương nào là đối thủ của Lý Cảnh Hành, tay hắn sờ đến thắt lưng, Nguyên Dương không còn cách nào khác đành để cho hắn tiếp tục sờ.

Lý Cảnh Hành mở áo lót ra nhìn sóng ngực nhấp nhô bị lớp quần áo che đi cúi người về phía trước như đứa trẻ đã đói mấy ngày nay nhìn thấy sữa mẹ, mút lấy bầu vú như muốn hút sạch sữa bên trong.

Nguyên Dương nhìn thấy quần áo của mình trong lòng dở khóc dở cười, lo lắng Lý Cảnh Hành sẽ cảm thấy nhàm chán ở bên trong. Hắn dùng hai tay nắm lấy tấm lưng mịn màng của Nguyên Dương cho dù còn chưa bú hết bầu vú bên này cũng phải quay mặt sang chiếm lấy cả vị trí bên kia.

Nguyên Dương cho rằng Lý Cảnh Hành như vậy rất đáng yêu, cười híp mắt ôn nhu: “Đừng nóng vội.”

Sau khi Lý Cảnh Hành hút hết sữa hai bên vẫn còn cầm hạt đậu đỏ sưng tấy, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đâm vào lỗ sữa, ảo tưởng sẽ có một giọt sữa nữa chảy ra.

Nguyên Dương bị hút thật mạnh như một con cút nhỏ bị đánh, túm bả vai chảy thêm vài giọt sữa nhỏ.

Nguyên Dương sợ nếu đến muộn ba mẹ có ấn tượng không tốt về mình nên vỗ vai Lý Cảnh Hành: “Tiên sinh, đã đến giờ về rồi.”

Lý Cảnh Hành ôm Nguyên Dương mặt đối mặt với lòng ngực, chóp mũi tràn đầy mùi vị quen thuộc đến khi hắn buông ra, đầu v* đỏ mọng run rẩy đứng thẳng, nước miếng ướt đẫm cả bầu vú.

Lý Cảnh Hành cắn một cái đầu v* rồi giúp Nguyên Dương mặc cái áo lót màu trắng, hai vú bị áo lót ép vào nhau nặn ra một cái rãnh, bầu vú hồng hồng bởi vì tối hôm qua bị hắn xoa nắn như đang đỏ mặt.

Nguyên Dương sau cùng cũng được đối phương thả ra liền mặc quần áo vào.

Cuối cùng Lý Cảnh Hành cùng Nguyên Dương lấy hành lý lái xe về quê.

Vì buổi sáng Nguyên Dương đã làm rất nhiều việc nhà, lúc này có chút mệt cộng thêm mí mắt cứ sụp xuống nhanh chóng nhắm lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Lý Cảnh Hành nhận thấy cậu đã ngủ, đặt tấm che nắng phía trước xuống để chặn ánh nắng chiếu vào mặt rồi vặn lò sưởi tăng thêm vài mức.

Nguyên Dương đang mơ, mơ thấy mình đã đến nhà cha mẹ Lý Cảnh Hành, bị hắn giấu sau lưng, cửa mở ra …

Nguyên Dương hé mắt, cảnh tượng trước mắt không còn ở trong xe còn tưởng rằng mình còn đang mơ vì vậy liền hét lên: “ Tiên sinh.”

Liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh: “Tiểu Nguyên tỉnh rồi.”

Nguyên Dương tỉnh lại nhìn thấy trước mặt trang trí xa lạ liền quay đầu nhìn người phụ nữ đang mỉm cười.

Là dì Vương Mai.

Nguyên Dương không ngờ rằng mình sẽ ngủ quên ngay khi vừa ngủ vẫn còn ở trong xe, tại sao bây giờ lại ở trong nhà, cậu khó hiểu vừa lúng túng muốn mở miệng lại không biết phải nói cái gì.

Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha gỗ cách đó không xa cau mày giống Lý Cảnh Hành sáu bảy lần, vẻ mặt chán ghét: ” Lớn như thế còn ngủ quen! Còn được Lý Cảnh Hành ôm vào nhà, không biết xấu hổ.”

Nguyên Dương bị nói ngượng ngùng đỏ bừng mặt, nói: “Bác trai, thực, thực xin lỗi.”

Vương Mai trừng mắt nhìn cha Lý sau đó nhìn Nguyên Dương trìu mến rồi cười nhẹ: “Tiểu Nguyên, mặc kệ ông ta, ổng là một người già cứng đầu bảo thủ. Ổng không biết rằng Tiểu Nguyên thực sự có khả năng. Nhờ có sự hiện diện của Tiểu Nguyên, nếu không Cảnh Hành làm sao sống trong căn phòng đó được. “

Nguyên Dương nghĩ đến đây cảm thấy có lỗi với dì Vương, nắm chặt đệm vải dưới mông: “Không có gì, Lý tiên sinh cũng rất tốt.”

Lại nghe thấy cha Lý khịt mũi lạnh lùng: “Con trai làm việc nhà thì có gì ghê gớm.”

Nguyên Dương lúng túng không biết làm sao cũng may Lý Cảnh Hành từ trên lầu đi xuống cau mày nói: “Ba.”



Cha Lý nói: “Tôi không được phép nói vài lời? Đã rất nhiều năm không nói một lời nào cũng không có bạn gái. Thật ra là thích đàn ông! Bây giờ mới cho chúng ta biết!”

Lý Cảnh Hành ngồi bên cạnh cậu không để ý đến cha mình chơi đùa với các ngón tay của Nguyên Dương.

Cha Lý cau mày nhìn thấy bộ dạng không biết xấu hổ của hắn.

Vương Mai vẫn luôn tán gẫu với cậu sau khi nói về hoàn cảnh gia đình của Nguyên Dương, nói về tính cách của Lý Cảnh Hành ở nhà rồi hỏi về tình hình trên giường, cậu đỏ mặt trả lời.

Hơn nữa, mặc dù cha Lý đang đọc sách ở đó nhưng các trang vẫn chưa lật ra, mặc dù mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách nhưng biểu cảm của ông ấy đã thay đổi sau các câu trả lời của Nguyên Dương.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, Nguyên Dương đi vào giúp Vương Mai, Lý Cảnh Hành và cha Lý ở phòng khách không biết đang nói gì.

Nhưng thật ra hắn và cha Lý không có gì để nói chuyện, một người vẻ mặt cố chấp, một người là không muốn nói chuyện vì vậy phòng khách yên lặng như thể nghe thấy cả mũi kim rơi ra.

Cha Lý rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Thật sự quyết định?”

Lý Cảnh Hành gật đầu: “Dạ.”

Cha Lý hỏi: “Thế còn việc có con?”

Lý Cảnh Hành vẫn chưa nói với cha mẹ về cơ thể của Nguyên Dương, nói: “Chúng con có sự cân nhắc của riêng mình.”

Cha Lý không có gì để nói, hiện tại cũng không thể làm được gì chỉ có thể tiếp nhận Nguyên Dương.

Nguyên Dương đang bưng đồ ăn ra từ trong bếp nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sô pha, liền cười nói: “Chú, tiên sinh, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”

Cha Lý lúng túng nói: “Ừ.” Nó được coi là để đáp lại lời của cậu.

Nguyên Dương vui vẻ cười nói.

Tất cả các món ăn đã được hoàn thành, mọi người đang vây quanh bàn. Nguyên Dương gắp rất nhiều món cho Lý Cảnh Hành ăn không hết, hắn còn chủ động gắp rau cho Nguyên Dương.

Vương Mai khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thực sự rất cảm động: “Cảnh Hành, con thật sự muốn ở bên cạnh Tiểu Nguyên cả đời sao?”

Nguyên Dương dừng động tác, ánh mắt nhìn Lý Cảnh Hành hiển nhiên cũng có chút tò mò.

Lý Cảnh Hành nhìn vào mắt Nguyên Dương không chút do dự liền nói: “Vâng, đó là sự thật. Con muốn ở bên cạnh Nguyên Nguyên cả đời.”

Nguyên Dương cảm thấy được trong mắt hắn nhất định đang che dấu cái gì bằng không tại sao vừa nhìn đã muốn khóc.

Hai mắt cậu đỏ hoe rất cảm kích Lý Cảnh Hành đã chấp nhận thân thể không hoàn hảo của mình, nguyện ý đưa cậu về nhà ra mắt cha mẹ, nguyện ý cho cậu một cái hứa hẹn cả đời.

Nguyên Dương cảm thấy rất mỹ mãn

Cậu đã có được gia đình của riêng mình.

~ TOÀN HOÀN VĂN ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước