Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn
Chương 46: Chương 41.1
Giang Trì ngẩn người.
Đó là một khả năng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới mà cũng không dám nghĩ tới.
Vì cái bóng của Thiệu Bân, hắn đã nghĩ rằng Thịnh Gia Nam nhất định cũng sẽ chống lại những hành vi thân mật giữa những người đồng tính như hắn hoặc thậm chí tệ hơn hắn. Nhưng trên thực tế, phản ứng của Thịnh Gia Nam là vậy. So với từ chối nam sinh thì khi từ chối nữ sinh cậu dịu dàng hơn nhiều.
Họ lớn lên cùng nhau và không tiếp xúc nhiều với người khác, trong thời kỳ thanh niên thiếu hiểu biết, phản ứng đặc biệt đầu tiên của Giang Trì đương nhiên là Thịnh Gia Nam.
Bởi vì hắn biết rất ít, cũng có bản năng xấu hổ về ham muốn ở tuổi vị thành niên, lúc đó hắn không dám chắc mình đang nghĩ gì. Nhưng mà cứ có những suy nghĩ biến thái về cục cưng của mình của mình thì cũng không phải chuyện hay gì.
Để rồi mỗi lần nhìn thấy gương mặt thanh khiết trong trẻo của Thịnh Gia Nam, Giang Trì luôn ép mình bỏ qua những suy nghĩ không lành mạnh đó.
Cho đến khi Thiệu Bân xuất hiện...
Sau đó, hắn không cần phải phớt lờ nó nữa, bởi vì quá kinh tởm nên hắn không dám có thêm chút ham muốn nào đối với Thịnh Gia Nam. Ngay cả khi bắt đầu, khi nhớ lại những lời của Thiệu Bân và khả năng nếu đêm đó hắn không đi đón Thịnh Gia Nam liền cảm thấy buồn nôn.
Không ai có thể vấy bẩn cục cưng của hắn, kể cả bản thân hắn, nghĩ cũng không được nghĩ!
Hắn còn cho rằng Thịnh Gia Nam sẽ không bao giờ thích con trai, giống như việc hắn từ chối hành vi thân mật của người đồng tính.
Nhưng vừa rồi, Thịnh Gia Nam nói với hắn rằng cậu thích con trai và muốn yêu con trai. Điều này cũng có nghĩa là hành vi thân mật mà Thịnh Gia Nam muốn có thể là giữa những người đồng tính với nhau.
Những hình ảnh mà hắn cố nén tận đáy lòng ngay lập tức tràn ra, lấp đầy tâm trí hắn.
Giang Trì không khỏi nuốt nước miếng, nếu Thịnh Gia Nam muốn, thật ra, hắn dường như cũng không ngại làm những chuyện đó với cậu...
Có lẽ là hắn không bận tâm cũng không ngại.
Khi nghĩ rằng mình và Thịnh Gia Nam có thể thực hiện cảnh quay trong video chiều nay, Giang Trì không khỏi có chút nóng nực, liền cảm thấy rất hưng phấn.
"Cậu thích con trai..." Giang Trì chậm rãi nói.
Thịnh Gia Nam chăm chú nhìn hắn.
Giang Trì nhìn cậu bằng ánh mắt sáng quắc: "Tôi cũng thích con trai."
Lần này đến lượt Thịnh Gia Nam sững sờ, cậu chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Trì càng thêm hưng phấn. Dù sao thì bọn họ đều thích con trai, vì vậy Thịnh Gia Nam từng nói rằng chỉ có các cặp đôi mới có thể hôn nhau, nếu vậy có phải sau này hắn có thể thường xuyên làm chuyện này mà đúng không?
Sau đó, chờ năm sau bọn họ dọn ra ngoài ở, hắn sẽ hôn Thịnh Gia Nam mỗi ngày, mỗi phút và mỗi giây.
Đệt, vừa nghĩ đến đây máu toàn thân Giang Trì như muốn sôi trào.
"Thịnh Nam Nam, nghe đây." Giang Trì tiến lên một bước hai tay giữ mặt cậu: "Trước đây..."
Nghĩ đến những điều đó, hắn hơi dừng lại, sau đó nói: "Tôi còn tưởng rằng em sẽ chán ghét những thứ như vậy. Vừa rồi em nói rằng em thích con trai và muốn yêu con trai. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng."
"Thịnh Gia Nam, em chỉ có thể là của tôi, không thể thích người khác và cũng không được yêu ai ngoại trừ tôi. "Giang Trì hơi dừng lại, sau đó nói: "Nhưng coi như cả đời chỉ có thể yêu một lần, bé Gia Nam của chúng ta nhất định phải có những thứ người khác có."
Giang Trì cười, khóe mắt cong lên, con ngươi đen láy tràn ngập ý cười: "Tôi sẽ theo đuổi em, cho mọi người biết tôi theo đuổi em, để sau này không còn ai dám tỏ tình với em."
Rõ ràng bọn họ không chỉ là anh em tốt, nhưng những người này sẽ không bao giờ hiểu được. Giờ có thêm cái thân phận người yêu cũng giống nhau thoi, trong mắt người khác, đó chỉ là một bằng chứng khác chứng tỏ họ thân thiết hơn mà thôi.
Lồng ngực Giang Trì phập phồng, vừa nhìn là biết cảm xúc đang tăng vọt.
Gió lạnh ban đêm thổi qua sợi tóc trên trán Thịnh Gia Nam, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt cậu, Giang Trì nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, yết hầu của hắn lăn lên lộn xuống vài cái, khiến hắn bớt phấn khích hơn một chút.
Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Thịnh Gia Nam chớp mắt và khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Giang Trì lại vui vẻ, không nhịn được muốn hôn lên mặt cậu, Thịnh Gia Nam lập tức lùi ra sau, giơ tay lên che miệng.
"Không phải cậu nói muốn theo đuổi tôi à?" Thịnh Gia Nam nói.
Giang Trì nhìn cậu, trong lòng trách mình sai, đáng ra hắn nên nói chuyện trước rồi mới nói đến chuyện theo đuổi. Như vậy hắn có thể vừa hôn vừa theo đuổi.
Một lúc lâu sau, Giang Trì bị ý nghĩ của chính mình làm cho buồn cười, tiếng cười trong gió đêm có chút trầm, rất êm tai.
Hắn ậm ừ cười nói: "Được rồi, tôi sẽ hôn em sau."
...
Ngày hôm sau, nhận được lời mời hiếm hoi của Giang Trì, Lăng Mạc vội vàng đến quán cà phê của trường như lời hẹn.
Khi đến nơi, Giang Trì đang chán nản ngồi nghịch điện chờ cậu ta, đôi chân dài duỗi ra. Bên cạnh có nhiều cô gái nhìn trộm hắn, họ lén thì thầm to nhỏ với nhau.
Phải thừa nhận tuy tính cách Giang Trì chẳng ra gì, nhưng trông bộ dáng hắn thực sự rất đẹp, ở trường đại học Hạ hẳn là người đẹp nhất.
Lăng Mạc ngồi xuống đối diện hắn: "Hôm nay là ngày lành gì thế, tự nhiên lại mời tôi."
"Uống gì?" Giang Trì thản nhiên lật thực đơn trên bàn.
"Cho tôi một Americano." Lăng Mạc quay lại nói với quầy tiếp tân, sau đó hỏi Giang Trì, "Nam Nam đâu? Trong lớp?"
"Ừ." Giang Trì nhấp một ngụm cà phê, khóa điện thoại rồi ngồi thẳng, nói thẳng với cậu ta: "Tôi muốn theo đuổi Thịnh Gia Nam."
Mặc dù Lăng Mạc đã biết chuyện này từ lâu, nhưng cậu ta vẫn ho khan khi nghe hắn nói thẳng như vậy. Sau đó khóe miệng cậu ta cong lên nhưng vẫn cố nén nó lại.
"Vãi, thật không?" Lăng Mạc cố ý mở to mắt.
"Thật." Giang Trì nói.
Mặc dù Lăng Mạc giả vờ hơi giả trân, nhưng Giang Trì cũng không hề nghi ngờ phản ứng của cậu ta, trực tiếp nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ vì tôi chưa từng theo đuổi ai."
Lăng Mạc nhìn Giang Trì, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu: "Thực ra hai người đã xứng đôi rồi. Cậu dâng hết mọi thứ cho cậu ấy rồi mà không tìm được mánh khóe gì à."
"Đó là lý do tôi tìm cậu." Giang Trì vừa nói vừa mang biểu cảm "cậu nói gì vô nghĩa thế.": "Tôi muốn theo đuổi Thịnh Gia Nam, ít nhất phải cho toàn trường biết."
Nói đến đây, Giang Trì như nghĩ tới cái gì, liền không nhịn được nghiến răng nói: "Để tránh người khác lại chạy tới tỏ tình cậu ấy."
"Ừm--" Nghe vậy, nghĩ đến phong cách làm việc của Giang Trì, vẻ mặt Lăng Mạc hơi khó hiểu: "Toàn trường đều biết điều đó nhưng không cần phải vậy đâu. Có lẽ Nam Nam sẽ rất xấu hổ nếu cậu làm lớn chuyện như vậy. Dù sao thì làm gì có ai mặt dày bằng cậu được;đúng không?"
Dừng một lúc, cậu ta lại nói: "Chỉ cần sau này khi hai người ở bên nhau, thả một chút gió là cả trường sẽ biết chuyện ngay ấy mà."
Giang Trì im lặng một lúc rồi mới nói:" Tôi vừa tra trên mạng."
Hắn mở máy, đưa qua cho Lăng Mạc xem: "Cậu xem thử cách tỏ tình này thì sao?"
Lăng Mạc cầm điện thoại, vuốt xuống xem rồi mỉm cười: "Nói thật là khá sáo rỗng, kiểu tỏ tình này khá phổ biến rồi, cách thông thường này chỉ được cái tốn tiền."
Cậu ta đặt điện thoại xuống: "Cậu chỉ cần làm cho nó trở nên náo động tý, lãng mạn tý là được rồi."
Giang Trì dựa lên thành ghế uể oải cười: "Nếu không? Thịnh Gia Nam năm nay 20 tuổi, sau này còn phải yêu đương với tôi tầm mấy chục năm, cho nên tôi phải cho cậu ấy một kinh ngạc thật lớn, cậu nghĩ đúng không?"
Lăng Mạc nhìn hắn một cái, sau đó đột nhiên cười hỏi: "Trước đây không phải cậu rất ghét người đồng tính à?"
Nghe vậy Giang Trì đột nhiên im lặng một lúc. Nhìn môi hắn khẽ nhúc nhích, vẻ chần chừ muốn nói lại thôi, Lăng Mạc đột nhiên thấy có chút áy náy với hắn. Rõ ràng đây là kỷ niệm đau buồn nhất của hắn, sao tự nhiên cậu ta cứ phải hỏi làm gì chứ.
"Không thể nói là rất ghét." Giang Trì cau mày nói, vẫn vô thức cự tuyệt những thứ này. Nói cách khác, hắn ghét bất cứ điều gì gần gũi với Thịnh Gia Nam.
Không biết hắn đang nhìn nơi nào, một lúc sau, hắn trầm giọng nói: "Là những thứ tôi đã từng rất kinh tởm."
"Nhưng lại không liên quan gì đến việc tôi tỏ tình Thịnh Gia Nam." Giang Trì cụp mắt xuống nói.
Lăng Mạc nhìn hắn rồi lặng lẽ thở dài, trong lòng chợt cảm thấy có chút xót xa cho họ. Nếu không có sự xuất hiện của Thiệu Bân, có lẽ hai người này đúng như cậu ta nghĩ, họ sẽ yêu nhau từ hồi cấp 3. Cũng sẽ không có bóng đen tồn tại trong lòng nhiều năm.
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, dù sao kẻ ác cũng đã bị ác giả ác báo. Những người yêu nhau sớm muộn gì cũng sẽ về bên nhau.
...
Sau khi tan học, Thịnh Gia Nam vừa bước ra khỏi phòng học thì đã thấy Giang Trì đang đứng ở hành lang đợi mình.
Khi cậu đi đến bên cạnh Giang Trì, nhìn thấy khóe miệng Giang Trì cong lên nhìn cậu rồi cầm lấy quyển sách trong tay cậu.
Thịnh Gia Nam phát hiện ra từ khi Giang Trì nói muốn theo đuổi cậu, hắn bất đầu giống như con khổng tước xòe đuôi, lúc nào cũng thích tỏ vẻ cợt nhả.
Các bạn trong lớp lần lượt đi ra, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này không khỏi mỉm cười.
"Cậu lại tới đón Thịnh Gia Nam à?" Một bạn học quen với cảnh này cười trêu chọc.
Giang Trì không bao giờ để ý đến kiểu trêu chọc lịch sự này, vì vậy hắn cười đùa đáp lại: "Ừ, có thể đến địa bàn lớp mỹ thuật của cậu được không?"
"Được, chào mừng cậu." Bạn học kia nói: "Lần sau cứ trực tiếp vào học đi. Chúng tôi rất hoan nghênh cậu."
Giang Trì mỉm cười, các bạn học xung quanh cũng cười và rời đi.
Trước nay Thịnh Gia Nam không bao giờ bước đi vội vàng, khi các bạn học khác rời đi, họ vẫn đang chậm rãi đi xuống cầu thang.
"Em nghe rõ chưa Thịnh Nam Nam?" Giang Trì nói: "Vậy mà em lại không cho tôi lên lớp chung."
"Ngày nào cậu cũng đi theo tôi chẳng lẽ cậu không cần làm chuyện riêng à?" Thịnh Gia Nam nói.
Giang Trì đi theo phía sau, uể oải bước xuống cầu thang: "Chuyện của tôi đều là em."
Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái. Giang Trì mỉm cười, lười biếng khoác vai cậu.
Dạo này tâm trạng Giang Trì thật sự rất tốt.
Đó là một khả năng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới mà cũng không dám nghĩ tới.
Vì cái bóng của Thiệu Bân, hắn đã nghĩ rằng Thịnh Gia Nam nhất định cũng sẽ chống lại những hành vi thân mật giữa những người đồng tính như hắn hoặc thậm chí tệ hơn hắn. Nhưng trên thực tế, phản ứng của Thịnh Gia Nam là vậy. So với từ chối nam sinh thì khi từ chối nữ sinh cậu dịu dàng hơn nhiều.
Họ lớn lên cùng nhau và không tiếp xúc nhiều với người khác, trong thời kỳ thanh niên thiếu hiểu biết, phản ứng đặc biệt đầu tiên của Giang Trì đương nhiên là Thịnh Gia Nam.
Bởi vì hắn biết rất ít, cũng có bản năng xấu hổ về ham muốn ở tuổi vị thành niên, lúc đó hắn không dám chắc mình đang nghĩ gì. Nhưng mà cứ có những suy nghĩ biến thái về cục cưng của mình của mình thì cũng không phải chuyện hay gì.
Để rồi mỗi lần nhìn thấy gương mặt thanh khiết trong trẻo của Thịnh Gia Nam, Giang Trì luôn ép mình bỏ qua những suy nghĩ không lành mạnh đó.
Cho đến khi Thiệu Bân xuất hiện...
Sau đó, hắn không cần phải phớt lờ nó nữa, bởi vì quá kinh tởm nên hắn không dám có thêm chút ham muốn nào đối với Thịnh Gia Nam. Ngay cả khi bắt đầu, khi nhớ lại những lời của Thiệu Bân và khả năng nếu đêm đó hắn không đi đón Thịnh Gia Nam liền cảm thấy buồn nôn.
Không ai có thể vấy bẩn cục cưng của hắn, kể cả bản thân hắn, nghĩ cũng không được nghĩ!
Hắn còn cho rằng Thịnh Gia Nam sẽ không bao giờ thích con trai, giống như việc hắn từ chối hành vi thân mật của người đồng tính.
Nhưng vừa rồi, Thịnh Gia Nam nói với hắn rằng cậu thích con trai và muốn yêu con trai. Điều này cũng có nghĩa là hành vi thân mật mà Thịnh Gia Nam muốn có thể là giữa những người đồng tính với nhau.
Những hình ảnh mà hắn cố nén tận đáy lòng ngay lập tức tràn ra, lấp đầy tâm trí hắn.
Giang Trì không khỏi nuốt nước miếng, nếu Thịnh Gia Nam muốn, thật ra, hắn dường như cũng không ngại làm những chuyện đó với cậu...
Có lẽ là hắn không bận tâm cũng không ngại.
Khi nghĩ rằng mình và Thịnh Gia Nam có thể thực hiện cảnh quay trong video chiều nay, Giang Trì không khỏi có chút nóng nực, liền cảm thấy rất hưng phấn.
"Cậu thích con trai..." Giang Trì chậm rãi nói.
Thịnh Gia Nam chăm chú nhìn hắn.
Giang Trì nhìn cậu bằng ánh mắt sáng quắc: "Tôi cũng thích con trai."
Lần này đến lượt Thịnh Gia Nam sững sờ, cậu chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Trì càng thêm hưng phấn. Dù sao thì bọn họ đều thích con trai, vì vậy Thịnh Gia Nam từng nói rằng chỉ có các cặp đôi mới có thể hôn nhau, nếu vậy có phải sau này hắn có thể thường xuyên làm chuyện này mà đúng không?
Sau đó, chờ năm sau bọn họ dọn ra ngoài ở, hắn sẽ hôn Thịnh Gia Nam mỗi ngày, mỗi phút và mỗi giây.
Đệt, vừa nghĩ đến đây máu toàn thân Giang Trì như muốn sôi trào.
"Thịnh Nam Nam, nghe đây." Giang Trì tiến lên một bước hai tay giữ mặt cậu: "Trước đây..."
Nghĩ đến những điều đó, hắn hơi dừng lại, sau đó nói: "Tôi còn tưởng rằng em sẽ chán ghét những thứ như vậy. Vừa rồi em nói rằng em thích con trai và muốn yêu con trai. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng."
"Thịnh Gia Nam, em chỉ có thể là của tôi, không thể thích người khác và cũng không được yêu ai ngoại trừ tôi. "Giang Trì hơi dừng lại, sau đó nói: "Nhưng coi như cả đời chỉ có thể yêu một lần, bé Gia Nam của chúng ta nhất định phải có những thứ người khác có."
Giang Trì cười, khóe mắt cong lên, con ngươi đen láy tràn ngập ý cười: "Tôi sẽ theo đuổi em, cho mọi người biết tôi theo đuổi em, để sau này không còn ai dám tỏ tình với em."
Rõ ràng bọn họ không chỉ là anh em tốt, nhưng những người này sẽ không bao giờ hiểu được. Giờ có thêm cái thân phận người yêu cũng giống nhau thoi, trong mắt người khác, đó chỉ là một bằng chứng khác chứng tỏ họ thân thiết hơn mà thôi.
Lồng ngực Giang Trì phập phồng, vừa nhìn là biết cảm xúc đang tăng vọt.
Gió lạnh ban đêm thổi qua sợi tóc trên trán Thịnh Gia Nam, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt cậu, Giang Trì nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, yết hầu của hắn lăn lên lộn xuống vài cái, khiến hắn bớt phấn khích hơn một chút.
Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Thịnh Gia Nam chớp mắt và khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Giang Trì lại vui vẻ, không nhịn được muốn hôn lên mặt cậu, Thịnh Gia Nam lập tức lùi ra sau, giơ tay lên che miệng.
"Không phải cậu nói muốn theo đuổi tôi à?" Thịnh Gia Nam nói.
Giang Trì nhìn cậu, trong lòng trách mình sai, đáng ra hắn nên nói chuyện trước rồi mới nói đến chuyện theo đuổi. Như vậy hắn có thể vừa hôn vừa theo đuổi.
Một lúc lâu sau, Giang Trì bị ý nghĩ của chính mình làm cho buồn cười, tiếng cười trong gió đêm có chút trầm, rất êm tai.
Hắn ậm ừ cười nói: "Được rồi, tôi sẽ hôn em sau."
...
Ngày hôm sau, nhận được lời mời hiếm hoi của Giang Trì, Lăng Mạc vội vàng đến quán cà phê của trường như lời hẹn.
Khi đến nơi, Giang Trì đang chán nản ngồi nghịch điện chờ cậu ta, đôi chân dài duỗi ra. Bên cạnh có nhiều cô gái nhìn trộm hắn, họ lén thì thầm to nhỏ với nhau.
Phải thừa nhận tuy tính cách Giang Trì chẳng ra gì, nhưng trông bộ dáng hắn thực sự rất đẹp, ở trường đại học Hạ hẳn là người đẹp nhất.
Lăng Mạc ngồi xuống đối diện hắn: "Hôm nay là ngày lành gì thế, tự nhiên lại mời tôi."
"Uống gì?" Giang Trì thản nhiên lật thực đơn trên bàn.
"Cho tôi một Americano." Lăng Mạc quay lại nói với quầy tiếp tân, sau đó hỏi Giang Trì, "Nam Nam đâu? Trong lớp?"
"Ừ." Giang Trì nhấp một ngụm cà phê, khóa điện thoại rồi ngồi thẳng, nói thẳng với cậu ta: "Tôi muốn theo đuổi Thịnh Gia Nam."
Mặc dù Lăng Mạc đã biết chuyện này từ lâu, nhưng cậu ta vẫn ho khan khi nghe hắn nói thẳng như vậy. Sau đó khóe miệng cậu ta cong lên nhưng vẫn cố nén nó lại.
"Vãi, thật không?" Lăng Mạc cố ý mở to mắt.
"Thật." Giang Trì nói.
Mặc dù Lăng Mạc giả vờ hơi giả trân, nhưng Giang Trì cũng không hề nghi ngờ phản ứng của cậu ta, trực tiếp nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ vì tôi chưa từng theo đuổi ai."
Lăng Mạc nhìn Giang Trì, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu: "Thực ra hai người đã xứng đôi rồi. Cậu dâng hết mọi thứ cho cậu ấy rồi mà không tìm được mánh khóe gì à."
"Đó là lý do tôi tìm cậu." Giang Trì vừa nói vừa mang biểu cảm "cậu nói gì vô nghĩa thế.": "Tôi muốn theo đuổi Thịnh Gia Nam, ít nhất phải cho toàn trường biết."
Nói đến đây, Giang Trì như nghĩ tới cái gì, liền không nhịn được nghiến răng nói: "Để tránh người khác lại chạy tới tỏ tình cậu ấy."
"Ừm--" Nghe vậy, nghĩ đến phong cách làm việc của Giang Trì, vẻ mặt Lăng Mạc hơi khó hiểu: "Toàn trường đều biết điều đó nhưng không cần phải vậy đâu. Có lẽ Nam Nam sẽ rất xấu hổ nếu cậu làm lớn chuyện như vậy. Dù sao thì làm gì có ai mặt dày bằng cậu được;đúng không?"
Dừng một lúc, cậu ta lại nói: "Chỉ cần sau này khi hai người ở bên nhau, thả một chút gió là cả trường sẽ biết chuyện ngay ấy mà."
Giang Trì im lặng một lúc rồi mới nói:" Tôi vừa tra trên mạng."
Hắn mở máy, đưa qua cho Lăng Mạc xem: "Cậu xem thử cách tỏ tình này thì sao?"
Lăng Mạc cầm điện thoại, vuốt xuống xem rồi mỉm cười: "Nói thật là khá sáo rỗng, kiểu tỏ tình này khá phổ biến rồi, cách thông thường này chỉ được cái tốn tiền."
Cậu ta đặt điện thoại xuống: "Cậu chỉ cần làm cho nó trở nên náo động tý, lãng mạn tý là được rồi."
Giang Trì dựa lên thành ghế uể oải cười: "Nếu không? Thịnh Gia Nam năm nay 20 tuổi, sau này còn phải yêu đương với tôi tầm mấy chục năm, cho nên tôi phải cho cậu ấy một kinh ngạc thật lớn, cậu nghĩ đúng không?"
Lăng Mạc nhìn hắn một cái, sau đó đột nhiên cười hỏi: "Trước đây không phải cậu rất ghét người đồng tính à?"
Nghe vậy Giang Trì đột nhiên im lặng một lúc. Nhìn môi hắn khẽ nhúc nhích, vẻ chần chừ muốn nói lại thôi, Lăng Mạc đột nhiên thấy có chút áy náy với hắn. Rõ ràng đây là kỷ niệm đau buồn nhất của hắn, sao tự nhiên cậu ta cứ phải hỏi làm gì chứ.
"Không thể nói là rất ghét." Giang Trì cau mày nói, vẫn vô thức cự tuyệt những thứ này. Nói cách khác, hắn ghét bất cứ điều gì gần gũi với Thịnh Gia Nam.
Không biết hắn đang nhìn nơi nào, một lúc sau, hắn trầm giọng nói: "Là những thứ tôi đã từng rất kinh tởm."
"Nhưng lại không liên quan gì đến việc tôi tỏ tình Thịnh Gia Nam." Giang Trì cụp mắt xuống nói.
Lăng Mạc nhìn hắn rồi lặng lẽ thở dài, trong lòng chợt cảm thấy có chút xót xa cho họ. Nếu không có sự xuất hiện của Thiệu Bân, có lẽ hai người này đúng như cậu ta nghĩ, họ sẽ yêu nhau từ hồi cấp 3. Cũng sẽ không có bóng đen tồn tại trong lòng nhiều năm.
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, dù sao kẻ ác cũng đã bị ác giả ác báo. Những người yêu nhau sớm muộn gì cũng sẽ về bên nhau.
...
Sau khi tan học, Thịnh Gia Nam vừa bước ra khỏi phòng học thì đã thấy Giang Trì đang đứng ở hành lang đợi mình.
Khi cậu đi đến bên cạnh Giang Trì, nhìn thấy khóe miệng Giang Trì cong lên nhìn cậu rồi cầm lấy quyển sách trong tay cậu.
Thịnh Gia Nam phát hiện ra từ khi Giang Trì nói muốn theo đuổi cậu, hắn bất đầu giống như con khổng tước xòe đuôi, lúc nào cũng thích tỏ vẻ cợt nhả.
Các bạn trong lớp lần lượt đi ra, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này không khỏi mỉm cười.
"Cậu lại tới đón Thịnh Gia Nam à?" Một bạn học quen với cảnh này cười trêu chọc.
Giang Trì không bao giờ để ý đến kiểu trêu chọc lịch sự này, vì vậy hắn cười đùa đáp lại: "Ừ, có thể đến địa bàn lớp mỹ thuật của cậu được không?"
"Được, chào mừng cậu." Bạn học kia nói: "Lần sau cứ trực tiếp vào học đi. Chúng tôi rất hoan nghênh cậu."
Giang Trì mỉm cười, các bạn học xung quanh cũng cười và rời đi.
Trước nay Thịnh Gia Nam không bao giờ bước đi vội vàng, khi các bạn học khác rời đi, họ vẫn đang chậm rãi đi xuống cầu thang.
"Em nghe rõ chưa Thịnh Nam Nam?" Giang Trì nói: "Vậy mà em lại không cho tôi lên lớp chung."
"Ngày nào cậu cũng đi theo tôi chẳng lẽ cậu không cần làm chuyện riêng à?" Thịnh Gia Nam nói.
Giang Trì đi theo phía sau, uể oải bước xuống cầu thang: "Chuyện của tôi đều là em."
Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái. Giang Trì mỉm cười, lười biếng khoác vai cậu.
Dạo này tâm trạng Giang Trì thật sự rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất