Chương 13: Mặt trời
"Sao thế?" Hạ Lục gia từ sau tấm bình phong bước tới, ánh mắt liếc thấy chiếc sườn xám vắt cạnh giường, bụng đã sáng tỏ, nhưng mở miệng ra lại thành: "Ấy, nóng quá sao?"
Phương Y Trì không lên tiếng, cả người co rúc lại.
"Nóng cũng không cần sợ." Hạ Tác Chu vén chăn lên, bắp đùi trắng nõn loáng lên một cái, rồi vội vùi giấu trong chăn, "Tôi quạt quạt giúp em nhé?"
Vừa nói, Phương Y Trì lùi tránh đến đâu, vuốt sói lại đuổi theo đến đấy, cuối cùng cứ thế ép cậu đến góc giường, "Nhìn em kìa, một thân mồ hôi luôn rồi."
Lúc này Phương Y Trì đang bận túm chặt một góc chăn bé tẹo, hàng mi giống như chiếc quạt lông run rẩy nhè nhẹ, cậu cảm thấy Hạ Lục gia có lẽ không có ý chê bai, liền đánh bạo nói: "Lục gia, em... em để ngài chạm, ngài... ngài có thể mua thuốc Tây giúp em gái em được không?"
Hạ Lục gia hồi lâu không lên tiếng.
"Ngài muốn làm... muốn làm gì cũng được." Phương Y Trì không nhận được câu trả lời, run càng dữ dội, "Ngài cho lời khẳng định là được."
"Lời khẳng định gì cơ?" Hạ Tác Chu hơi lùi về sau, tựa vào đầu giường, đối mặt với cậu, "Nói chút xem nào."
"Thuốc..."
Hạ Tác Chu mò trong túi lôi ra một hộp thuốc lá, cúi đầu cắn phần đuôi lôi một điếu ra, sau đó nhếch khóe miệng mỉm cười không rõ: "Thuốc?"
"Thuốc Tây." Nhắc tới em gái, Phương Y Trì liền quên mất xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: "Bốc thuốc theo thang thì không phải vấn đề, nhưng riêng thuốc Tây lại thật sự khó mua."
Hạ Tác Chu không tỏ rõ ý kiến "Ồ" một tiếng, ném hột quẹt vào lòng cậu.
Phương Y Trì vội đỡ lấy, khoác chăn bò đến bên người Lục gia, đánh lửa.
Hạ Lục gia dĩ nhiên vẫn đang nhìn cậu.
Phương Y Trì lớn lên quả thực đẹp mắt, nõn nà như mầm non mới nhú, ướt át phủ sương, từ trong ra ngoài đều trong veo như nước. Cậu khoác chăn, chỉ lộ ra bộ ngực bằng phẳng mềm mại cùng nửa đoạn eo mảnh mai, Hạ Lục gia cố ý cúi đầu, cậu lại tưởng rằng hắn giục mình mau mau châm thuốc, bèn nghiêng người dựa càng gần, sau đó Lục gia liền nhìn thấy thứ mình muốn thấy.
"Chà." Hạ Tác Chu nhìn lướt qua, rồi trong nháy mắt ghé sát qua, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu.
Phương Y Trì sợ hết hồn, que diêm vừa châm rơi xuống đệm, lập tức đốt ra một lỗ nhỏ trên ga trải giường.
Cậu vội vàng nhặt lên.
Hạ Tác Chu cũng không cho cậu cơ hội táy máy linh tinh, trực tiếp đặt người dưới thân: "Em cũng như vậy với người khác sao?"
"..."
"Chỉ cần người ta cho em chỗ tốt, em liền để người ta sờ đùi, hửm?" Bàn tay to lớn của Hạ Tác Chu vỗ lên cặp mông căng mập của người trong lòng, tựa như tát một cái, chỉ là lực độ cũng không mạnh đến thế.
Phương Y Trì bị đánh mặt đỏ tới mang tai, giùng giằng vội vã giãi bày: "Không có!"
"Vậy ngủ cùng em một đêm thì sao?" Hạ Lục gia thật ra chỉ giận chính mình không đem người về nhà sớm hơn một chút, nhưng lời nói ra miệng cũng không khống chế được phẫn nộ: "Ôi chao Tiểu Phượng hoàng của tôi, tôi còn phải cầu em đừng bỏ rơi cành cao tôi đây."
Lời nói trái lòng, Hạ Lục gia khẳng định không thiếu người bò lên giường đâu, Phương Y Trì nản lòng thoái chí nghĩ, mình quả nhiên lại bị chán ghét rồi.
Chăn vén lên lại được thả xuống, thân thể nóng bỏng tách khỏi cậu, cơn rùng mình tựa như mưa phùn tháng tư, dồn dập xông tới.
Nước mắt không ngừng lăn dài trên má cậu, cậu gắt gao nắm lấy vạt váy bên cạnh, tiếng cánh tủ khép mở vang lên phía sau lưng.
Hạ Lục gia cầm một chiếc hộp nhỏ xinh xắn một lần nữa quay lại giường, thấy Phương Y Trì cuộn tròn nép trong chăn, trực tiếp áp lên, giơ chiếc hộp trong tay quơ quơ trước mặt cậu, vặn chốt mở nắp hộp ra, "Thích không?"
Hương hoa hồng ập đến trong nháy mắt.
Hai chân cậu như nhũn ra, ngồi phịch trên giường, "Cái này... đây là..."
"Sợ em đau." Hạ Tác Chu thấy cậu không ghét bỏ, câu môi cười một tiếng, "Sao thế, quần áo cũng cởi sạch rồi, còn giả bộ gì với tôi nữa?"
Sắc mặt Phương Y Trì lúc đỏ lúc trắng, ấp a ấp úng, "Tôi chỉ là... tôi chỉ là cảm thấy ngài là người tốt..."
"Chà chà, người tốt." Hạ Tác Chu híp mắt nhìn chằm chằm vành tai mong mỏng của cậu, "Con mắt nào của em thấy tôi là người tốt?"
Dứt lời, lập tức kéo Phương Y Trì vào lồng ngực, ngang ngược ôm lấy.
Phương Y Trì còn chưa kịp phản ứng, lúng túng nói, "Ngài đến hiệu ăn, chỉ uống trà cắn hướng dương, ngay cả rượu cũng không uống được mấy ngụm..."
"Hướng dương à?" Hạ Lục gia cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng cắn cắn dái tai cậu, nơi đó có một lỗ nhỏ, hẳn là thi thoảng Phương Y Trì cũng sẽ xỏ bông tai, "Số lần tôi muốn thao em cũng nhiều như số vỏ tôi cắn ra vậy."
Lời này Phương Y Trì vừa nghe thậm chí còn thấy buồn cười, có vẻ cậu vẫn tưởng 'bám cành cao' và 'ngủ' là hai khái niệm khác nhau.
Trong suy nghĩ của cậu, lại chỉ cho rằng làm cái chuyện tình ái gì đó với Lục gia, chỉ đơn giản là bồi Lục gia nói chuyện giải sầu, Lục gia 'chính nhân quân tử' như vậy chắc hẳn sẽ không làm khó cậu.
Nói trắng ra là, Phương Y Trì đang lợi dụng lòng 'tốt' của Hạ Lục gia đây, cho nên lúc trước bất luận A Thanh khuyên nhủ thế nào, cậu cũng không muốn bước lên bậc này, cuối cùng lại vẫn vì thuốc Tây mà khom lưng cúi đầu.
Nhưng mà chuyện hoàn toàn chệch theo hướng cậu không ngờ tới.
Hạ Lục gia thế mà lại muốn ngủ cậu?
Điều này sao có thể chứ?
Một nụ hôn ướt át nóng hổi đặt lên cổ Phương Y Trì, cậu bị nóng đến giật mình, chợt nhấc eo giãy giụa, "Không muốn!"
"Không muốn?" Hạ Tác Chu từ từ xé rách lớp vỏ ôn nhu, bóp chặt eo cậu, không cho cậu trốn, "Thôi đi, thời điểm tôi không ở bên, ngồi qua đùi không ít nam nhân rồi chứ gì?"
Phương Y Trì không thể phản bác, nhưng cậu là người phục vụ, sao có thể không ngồi qua chứ?
Cậu rơm rớm nước mắt lắc đầu: "Tôi không có... không có cho người khác ngủ qua."
Cái này thì Hạ Lục gia biết.
Phương Y Trì được hắn âm thầm nhét ba vị 'khách' nằm vùng che chở bên cạnh, không ai dám ngủ.
Nhưng nghĩ đến thái thái nhà mình đã từng chịu khổ nơi đó, vẻ mặt Hạ Tác Chu ngày càng lạnh xuống, bàn tay hung hăng đánh lên cặp mông trắng nõn mấy cái, "Này không phải là mời gọi tôi ngủ em hay sao?"
Nước mắt cậu thoắt cái nhỏ xuống.
Phương Y Trì vốn tưởng mình gặp được người khách bất đồng với những kẻ khác, ai ngờ lại còn sa vào cái hố sâu hơn.
Đến lúc này mà cậu còn không nhìn ra, thì thật sự là một kẻ ngốc hết thuốc chữa.
Hóa ra chuyện Lục gia muốn làm cũng chẳng khác gì những kẻ trong hiệu ăn muốn khinh bạc cậu, cậu còn một lòng biện minh cho hắn, kết quả đây lại là con sói cụ luôn!
Hạ Tác Chu mặc kệ cho Phương Y Trì suy nghĩ ngẩn ngơ, đưa tay lấy chút tinh dầu xoa trong lòng bàn tay, trực tiếp ụp lên vú cậu.
"A!" Phương Y Trì bị lạnh đến vểnh cả mông.
Hạ Tác Chu tiếp tục ôm cậu, dùng tinh dầu trơn dính tỉ mỉ xoa nắn hai viên ngọc tròn tròn mập mập, "Em quý báu nhất đó, đây chính là dầu hoa hồng nhập từ tận Anh quốc."
Tinh dầu lạnh như băng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, phủ lên bộ ngực một mảng trơn nhẫy bóng loáng.
Tâm tư muốn giãy giụa của cậu bị một câu của Hạ Tác Chu "Chuyện thuốc thang không cần suy nghĩ, tôi lo giúp em." đánh cho tan tác chim muông.
Bất kể Lục gia tốt hay xấu... có những lời này là đủ rồi.
Phương Y Trì nghĩ thông suốt điểm này, chán nản không phản kháng nữa, nằm lên gối, nghiêng đầu nhìn cửa sổ. Đầu vú hừng hực lửa cháy, nóng đến mức hô hấp dần trở nên gấp gáp, lại thêm Hạ Tác Chu xoa bóp thoải mái muốn chết, tiếng hừ nhẹ xen lẫn chút giọng mũi cuối cùng cũng không kìm được mà lọt qua khóe miệng.
Hạ Tác Chu nắn bóp ôn nhu, sợ làm cậu đau, ngón tay gảy gảy đầu nhũ đang dần đứng thẳng, không dám dùng sức.
"Tiểu Phượng hoàng của chúng ta quý giá nhất." Hạ Lục gia cảm thấy lời nói lúc trước có chút nặng nề, bèn cúi người ghé tai Phương Y Trì thầm thì dỗ dành, "Có phải hay không nhỉ?"
Cậu cắn môi dưới không nói một lời, bởi vì hơi quay lưng về phía Hạ Tác Chu mà không nhìn rõ vẻ mặt hắn, thật ra thì cậu cũng không muốn nhìn, chỉ sợ sẽ thấy một vẻ mặt cực kỳ ranh mãnh.
Nhưng mà Lục gia nắm cằm cậu, buộc cậu cùng hắn mặt đối mặt.
Cậu hoảng sợ lén vén mi, nụ cười chúm chím lập tức đập vào tầm mắt.
Phương Y Trì phút chốc ngây dại, khẽ há miệng, ngơ ngác nhìn Lục gia.
"Há miệng chính là đòi hôn hửm." Tiếng cười rất trầm của Hạ Tác Chu truyền vào tai cậu, tiếp đó trên môi bỗng nóng lên, môi lưỡi cận kề.
Nụ hôn của Hạ Tác Chu cùng con người hắn hoàn toàn trái ngược, rõ ràng là điệu bộ phách lối, nhưng đối đãi với Phương Y Trì lại giống như nâng niu bảo vật dễ vỡ, động tác nhẹ nhàng trêu chọc.
Răng lưỡi quấn quýt, cậu như ngã vào trong một hồ nước ấm áp, phảng phất mùi hương hoa hồng dịu dàng mê hoặc, rơi vào cái ôm vững chãi của Hạ Tác Chu. Hạ Tác Chu một tay đỡ eo cậu, một tay nắm cái cổ yếu ớt, hôn môi triền miên.
"Tiểu Phượng hoàng, hít thở đi nào."
Phương Y Trì nhịn đến đỏ cả mặt, nằm dính lên lồng ngực Hạ Tác Chu vội vàng thở dốc.
"Ôi chao, làm tôi đau lòng chết đi được." Hạ Lục gia nín cười ôm lấy cậu, lòng bàn tay phủ lên cánh mông căng tròn, mà cái tay này từng dính qua tinh dầu, thành ra vừa sờ một cái, toàn bộ phía sau lưng Phương Y Trì cũng nóng lên theo.
Cậu ôm mối thẹn thùng e dè nhìn Hạ Tác Chu, quên sạch oán trách ban đầu, nói cho cùng vẫn bị ánh mắt Lục gia nhìn đến mềm lòng, nơi nào còn tâm tư phản kháng, chỉ cầu mong Lục gia đừng trêu chọc mình nữa.
Hạ Tác Chu nâng cặp mông mềm mại của cậu, nghĩ nghĩ, rồi lại tiếp tục say sưa hôn lên cặp môi ướt át mời gọi kia.
Dĩ nhiên vẫn vô cùng ôn nhu, đầu lưỡi nửa là cưỡng bách, nửa là dẫn dụ khai phá hàm răng Phương Y Trì, trong chớp mắt chạm tới đầu lưỡi non nớt bên trong, liền lập tức bám lấy quấn quýt dây dưa, không để ý cậu còn đang hoảng hốt, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.
Phương Y Trì cảm thấy mình sắp bị hôn chết, toàn thân Lục gia từ trên xuống dưới nơi nào cũng rừng rực phỏng tay. Khi thì cậu vịn lên bả vai hắn, khi thì nắm lấy cổ áo nhăn nheo, lồng ngực phập phồng kịch liệt, bị Hạ Tác Chu nắm lấy đầu nhũ không nặng không nhẹ lôi kéo.
Bởi vậy hạ thân cũng bắt đầu có cảm giác, gậy thịt xinh xắn từ từ vươn mình, thẹn thùng vùi đầu bên bắp đùi Lục gia.
"Như nào đây nhỉ?" Hạ Lục gia cố tình trêu cậu, "Gấp đến thế sao?"
Phương Y Trì mất hồn mất vía, ưỡn cao bộ ngực, cọ cọ lên lồng ngực mạnh mẽ của người đối diện.
Tuy cậu không nói lời nào, nhưng từng cái động tay động chân đều phảng phất nét động tình mê hoặc.
Hạ Tác Chu hiểu rõ, liền vớt một ít tinh dầu nữa, "Giờ tách chân ra cho tôi nào."
Phương Y Trì cũng biết chút ít về chuyện đó giữa hai người đàn ông, nghe vậy cả người ửng đỏ, cắn răng chậm rãi mở chân, không để ý phía trước đã hoàn toàn ngẩng đầu, lúc này chỉ cảm thấy phía sau dâng lên chút ẩm ướt, nhất thời ngượng cháy cả mặt.
"Chà." Hạ Lục gia nhìn thấy, quả nhiên cười khẽ hai tiếng, ngón tay lướt qua đùi, đem tinh dầu xoa lên miệng huyệt mịn màng, nghe thấy một tiếng thút thít khe khẽ, đành bất đắc dĩ ôm cậu vào lòng, "Được rồi, cho nó tự tan nhé, tôi không động em, được không nào?"
Tự tan cũng có cảm giác mà. Lần đầu Phương Y Trì leo giường người đàn ông khác, cặp mắt không tự chủ đỏ hồng, cũng không phải là đau, chỉ là ngượng ngùng quá đỗi.
Nào có ai cứ ngồi như vậy, lộ cái mông ra cho người ta nhìn tinh dầu tan dần trong huyệt chứ?
Cũng chỉ càng khiến Hạ Tác Chu bừng thêm lửa dục, bàn tay vuốt ve đường eo xinh xẻo, chờ tinh dầu tan đi tương đối, liền lần tay xuống đùi cậu: "Có thể ăn rồi."
Phương Y Trì đã thẹn chín mặt, dứt khoát bình mẻ không sợ vỡ, nhắm tịt hai mắt không thấy không phiền.
Hạ Tác Chu trêu chọc mấy câu, không được đáp lại, biết đây hẳn là đã chạm đến ranh giới rồi, bèn không nhiều lời nữa, chỉ dùng tay đè chặt hai bắp đùi run lẩy bẩy của cậu, đưa ngón tay vào trong huyệt đạp căng chặt.
Vòng eo Phương Y Trì chợt giật bắn lên theo động tác Lục gia, tiếp đó cứng đờ rơi vào giữa chăn nệm mềm mại.
"Đau?" Hạ Tác Chu lúc này ngay cả quần còn chưa cởi, kiên nhẫn lau mồ hôi cho cậu, "Đau kiểu này vẫn nhịn được mà, phải không?"
Tâm tư Phương Y Trì còn đang chìm đắm nơi ngón tay thò tít sâu kia, nghe vậy, suýt bị chọc cho bật cười, không nhịn được trợn mắt nhìn Lục gia một cái.
Mà một cái nhìn này lập tức câu hết tâm tư xấu xa của Lục gia lên, "Tới, cởi quần giúp tôi."
Cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngậm ngón tay miễn cưỡng ngồi dậy, mãi không tháo được dây lưng ra, Hạ Lục gia cơ bản cũng không vội, ngón tay xoay tròn lượn qua lượn lại bên trong huyệt đạo trơn trượt, miệng lưỡi ung dung phun ra mấy lời không đứng đắn lắm, "Quần này không thể mặc nữa rồi, Tiểu Phượng hoàng của chúng ta không có thích."
Phương Y Trì vừa nghe huyệt lại rúc một cái, nước dâm lẻ tẻ tràn ra, hòa lẫn vào đống tinh dầu, chảy ướt cả lòng bàn tay Hạ Tác Chu.
Hạ Tác Chu cuối cùng cũng thôi bắt nạt cậu, dùng tay còn lại giật tung thắt lưng ra, túm tay cậu đè lên quần mình, "Biết không?"
"Mỗi lần tôi từ tiệm cơm trở về, thời điểm muốn thao em đều cứng thế này."
Mặt Phương Y Trì sắp nổ luôn rồi, cậu cách vải vóc đơn bản chạm tới tính khí to phồng dữ tợn, hoảng hốt đến không dám ngẩng đầu.
Dáng vẻ thuần khiết ấy lấy lòng Hạ Tác Chu: "Sợ?"
Cậu gật đầu.
"Sợ cái gì..." Hạ Tác Chu lại ôm cậu vào trong ngực, ngón tay nhanh chóng đảo quanh huyệt mấy cái, sau khi khuấy ra tiếng nước xùm xụp, cố tình mặt lạnh nói: "Nói không chừng em ở trên giường kẻ khác còn phóng đãng lẳng lơ kia."
"Tôi không có!" Chẳng ngờ phản ứng của Phương Y Trì lại lớn chưa từng có, không chỉ tránh thoát khỏi bàn tay Lục gia, thậm chí còn đè ngược hắn xuống giường.
Tiếp đó nước mắt lạch tạch nhỏ xuống.
Môi cậu mấp máy, run rẩy cưỡi trên hông Lục gia, dùng miệng huyệt ướt mềm cách vải vóc cọ lên gậy thịt nóng bỏng, cọ ra một đoạn ướt át nhàn nhạt: "Em...em không có!"
Phương Y Trì cũng không rõ tại sao mình phản ứng mãnh liệt đến vậy, về lý thuyết, cậu từng nghe qua những loại nhàn ngôn toái ngữ khó nghe hơn nhiều so với lời Lục gia nói. Cứ lấy bà vợ nhà hàng xóm làm ví dụ đi, mỗi sáng sớm đều phải lăng mạ cậu đến chừng mười phút.
Nhưng lại chẳng bằng được lời từ miệng Hạ Lục gia, đối với cậu mà nói, chẳng khác nào từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim.
Phương Y Trì cởi thẳng quần Hạ Tác Chu ra, hung hãn ngồi lên: "Em không có!"
Giống như là tuyên thệ, lại cũng giống như vô lực phản kháng.
Hạ Tác Chu chăm chú nhìn cặp mắt đã sớm nhiễm sắc xuân kia, bị cánh mông mềm mại cọ đến ngứa tim, dựa lên đầu giường mặc cho Phương Y Trì tự chui vào lòng mình.
"Tiểu Phượng hoàng, em có biết nếu hôm nay tôi làm em, em đảm bảo sẽ không thể bay ra ngoài được nữa."
Hạ Tác Chu nắm cằm Phương Y Trì, nhẹ nhàng nhấc lên, để cho cậu cùng hắn bốn mắt giao hòa: "Cái lồng của Hạ gia tôi đây, liệu em có thích hay không?"
Nhà cửa sâu hun hút, người làm qua lại vội vã... Phương Y Trì sao có thể thích đây?
Nhưng lời này của Lục gia, là nói chính hắn.
Nếu đi theo Lục gia, thuốc cho em gái sau này hoàn toàn có thể yên tâm.
"Em... em là của ngài..." Phương Y Trì nhắm mắt, giọng nghẹn ngào, hơi thở mong manh, "Người của ngài..."
"Nào có phải đâu?" Hạ Tác Chu hài lòng than khẽ, lần nữa ôm cậu đè dưới thân, nâng cặp chân thon dài thẳng tắp, "Em là Tiểu Phượng hoàng của tôi kia mà."
Đầu tim cậu như run lên, bỗng nhiên tăng tốc độ dao động, thì ra Hạ Tác Chu đã dùng ngón tay vạch mở huyệt đạo cậu, lại nhét thêm chút tinh dầu nữa vào bên trong.
Dù Phương Y Trì đã sớm cam chịu số phận, nhưng lúc chuyện ập tới đầu vẫn khẩn trương gần chết, hít thở sâu không ngừng, eo cố gắng giãy nhẹ, nhưng vẫn không thoát khỏi giây phút bị gậy thịt vừa cứng vừa dài thọc vào trong.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, mới đẩy vào một chút đã đau dữ dội, Phương Y Trì toát mồ hôi lạnh, bàn tay siết chặt ga trải giường.
Hạ Lục gia thật ra cũng chẳng thoải mái hơn cậu bao nhiêu, cái miệng nhỏ ướt mềm ngậm hắn sướng muốn chết, nếu không phải vẫn giữ vững lý trí, nói không chừng cứ thế ôm người lao thẳng vào.
Ai bảo đây lại là Phượng hoàng bé bỏng của hắn cơ chứ, khiến hắn chẳng nỡ lòng nào.
Trán Hạ Tác Chu nhễ nhại mồ hôi, ngoài miệng lại ung dung phát biểu: "Sao thế, đến cửa rồi, em lại không để tôi tiến vào sao?"
Phương Y Trì sợ phát khóc, cũng không hờn giận gì Lục gia, hai cánh tay mềm mại lập tức quấn lấy cổ hắn, "Em... em không được..."
Không phải không muốn, mà là không được.
Hạ Lục gia ghé sát tai cậu thổi một hơi, cố tỏ vẻ ung dung: "Có gì không được chứ? Tiểu Phượng hoàng của chúng ta rất lợi hại đó." Dứt lời, lại thọt vào trong thêm chút nữa.
Có thể là vì có lời bảo đảm của Lục gia, Phương Y Trì lại thật sự cảm thấy không đau như trước. Cậu rúc vào ngực Hạ Tác Chu ngẩn người, cảm thấy hông eo Lục gia thật rắn chắc, liền đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay còn đảo một chút quanh rốn hắn.
Xúc cảm nhè nhẹ trực tiếp khiến yết hầu Lục gia hung hãn lăn một vòng, tiếp đó đưa hai tay ra, thô lỗ vạch mở hai cánh mông mơn mởn của cậu, tiếp tục cắm thẳng vào trong.
Phương Y Trì khẽ rên lên, nghe rõ nhịp tim đập mạnh mẽ từ người đối diện, eo lại mềm đi mấy phần.
Người phục vụ trong tiệm cơm, trừ cậu và A Thanh, cơ bản đều từng bò lên giường khách, có lúc cậu nghe thấy bọn họ tán gẫu, đều nói đàn ông trên giường một chút cũng không ôn nhu, chỉ cần bản thân thoải mái là được.
Phương Y Trì không khỏi sợ hãi, nhỡ đâu Lục gia cũng vậy thì sao?
Người phục vụ bọn họ còn bị gọi là vũ nam, là đồ chơi của kẻ có tiền, ai lại thèm quan tâm sống chết của một thứ đồ chơi đây?
Hạ Tác Chu thấy cậu sợ đến thất thần, không khỏi buồn cười, cái tay bóp bóp mông cậu, cảm thấy thời cơ đã đến, bèn trầm eo đỉnh lên. Phương Y Trì ngớ mất một giây, rồi bỗng òa khóc thành tiếng, huyệt đạo bị mở ra hoàn toàn còn xộc ra chút tia máu mỏng manh.
"Ôi." Hạ Tác Chu biết thân thể cậu không tốt, nhưng hóa ra còn đánh giá thấp mức độ yếu ớt của cậu, bị mấy giọt nước mắt kia chọc cho thương yêu không dứt, vội vàng ôm cậu vào lồng ngực, "Đừng khóc, đừng khóc. Tiểu Phượng hoàng, đừng khóc mà."
"Là tôi sai, tưởng rằng em đã thích ứng được rồi."
Phương Y Trì đau đến choáng váng đầu óc, cảm thấy hạ thân bị một cây gậy sắt hừng hực cháy cắm vào, xé người cậu thành hai nửa, sợ hãi tưởng đã chìm xuống lại lần nữa dấy lên.
Lục gia... Lục gia không phải người tốt...
Lục gia cũng muốn đem cậu thành đồ chơi.
Mắt thấy Phương Y Trì càng khóc càng hăng, Hạ Tác Chu hiếm thấy chần chờ, cuối cùng vẫn không nhịn được nhấc hai chân cậu gác lên tay mình, chậm rãi đưa đẩy.
Phương Y Trì vẫn đau muốn chết, móng tay bám lấy bả vai Hạ Tác chu, cần cổ mềm mại tựa như đang tránh né cái gì, liều mạng ngửa về sau, nửa gương mặt bị ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào, dường như sáng lên trong suốt, khóe mắt lấp lánh nước.
Dù có trong bộ dạng chật vật phát điên, Tiểu Phượng hoàng của Lục gia cũng vẫn đẹp đẽ mê người.
Hạ Tác Chu dịu dàng một hồi, bị tường thịt ướt át kẹp cho nhịn hết nổi, xoay mình, để cậu ngồi trên người mình, hai tay nâng cặp mông đầy nước bắt đầu tăng tốc độ cắm rút.
Cảm giác tê đau vẫn chưa rút lui, nhưng lúc này một loại khoái cảm kỳ lạ cũng đồng thời xông tới.
Phương Y Trì thút tha thút thít chống hai tay lên, đầu nhũ bị bóp đến nhạy cảm không ngừng cọ qua lồng ngực Lục gia, mồ hôi theo bả vai trượt xuống, theo từng đợt lay động kịch liệt, chậm rãi nhỏ dọc xuống bờ eo nhỏ.
Đường eo thanh tú mê người, Hạ Tác Chu vừa cắm vừa yêu thích không buông đưa tay lên mò mò, hắn vừa sợ động tác quá nhanh làm đau cậu, lại vừa muốn nhìn cậu bị thao đến run rẩy thất thố, cuối cùng hai tay vòng qua siết lấy mông cậu, không thể kiềm chế tâm tính tàn nhẫn, đụng từng nhịp bộp bộp vang dội, cứ thế cắm đem huyệt nhỏ béo mập thọc đến sưng lên.
Phương Y Trì đã sớm không còn lý trí, đau đớn ban đầu dần tan rã, khoái cảm lặng lẽ tràn đầy, ngậm dương vật to dài trực tiếp bắn lên bụng Lục gia.
Cậu không thường thủ dâm, thành ra lần này xuất ra vừa nhiều vừa nồng, tinh dịch đậm đặc trượt khỏi bụng đối phương rỉ xuống, làm dơ cả một mảng chăn nệm.
Dĩ nhiên vào lúc này, hai người bọn họ chẳng ai còn có thể bận tâm tới ga giường làm gì.
Thư sướng ngập tràn lấn át hết thảy, lớp phòng vệ cuối cùng của Phương Y Trì cuối cùng cũng bị tình dục thiêu sạch, cậu thẳng người, ngồi trên hông Lục gia, ngón tay thanh tú khẽ khiêu khích lồng ngực người đàn ông, đuôi mắt đỏ ửng cong cong, như khóc như cười, cả người đều thấm đẫm ý xuân vô hạn.
Cậu nỉ non: "Lục gia, ngài sao lại... sao lại làm đau em rồi?"
"Đáng đánh." Hạ Tác Chu nắm cổ tay Phương Y Trì, đè bên gò má mình, cười nói, "Làm đau em, thật sự đáng đánh!"
Cậu khẽ nhúc nhích đầu ngón tay một chút, đâu có muốn đánh thật chứ.
Hạ Tác Chu lại kéo tay cậu đến bên miệng mình, rồi ghé người qua hôn môi: "Tiểu Phượng hoàng rơi vào tim tôi rồi, không được phép rời đi nữa."
Nếu còn tỉnh táo, hẳn cậu sẽ thấy lời này kỳ quặc, nhưng lúc này chỉ biết cười si ngốc, huyệt đạo hung hăng co rút mấy cái, còn chưa cười xong, đã bị Lục gia đè xuống mép giường.
Hai cái chân thon chủ động vòng quanh eo Hạ Tác Chu, không cần nhiều lời tán tỉnh, một chu kỳ tiến phá nữa lại bắt đầu. Nửa đầu của cậu hơi ngả khỏi giường, lung lay theo từng nhịp đánh đưa, đáy mắt chạm tới tấm màn trướng trắng ngần sạch sẽ.
Suy nghĩ của cậu không tìm được điểm dừng, lúc thì nghĩ đến mấy ngày nay thời tiết dường như lạnh hơn, tuyết rơi ngày càng dày, lúc lại nghĩ đến những vị khách mình từng gặp qua, nhưng ngay cả mặt cũng không nhớ nổi.
Cuối cùng vẫn trở lại trên người Lục gia.
Trước khi cởi quần áo, Phương Y Trì chỉ cảm thấy Hạ Lục gia có dáng người cao ngất, cậu với không tới được, hôm nay lên giường, mới biết nơi nào trên người Lục gia cũng lợi hại, nhất cái thứ đồ dưới quần, cậu vừa nhìn đã sợ mất hồn mất vía, cắm cả nửa ngày, mà vẫn chưa thể hoàn toàn ăn trọn đây.
Phương Y Trì nghĩ đến đây, hơi mỉm cười, sao còn nghĩ được thế chứ?
Rõ ràng lúc trước kẻ mắc cỡ là cậu, hiện tại kẻ không biết xấu hổ đánh giá một lượt toàn thân Lục gia, cũng vẫn là cậu.
"Sao thế?" Trái tim Hạ Tác Chu treo trên người Phương Y Trì, thấy cậu nghiêng đầu, lập tức ghé qua, môi cọ lên trái táo nhỏ trên cổ họng cậu, "Đau lắm sao?"
"...ưm." Phương Y Trì khe khẽ đáp lời.
"Không sao." Hạ Tác Chu cúi đầu, có chút trẻ con gặm cắn cổ cậu đôi ba phát.
Phương Y Trì bị răng mài đến ngứa ngáy, rụt cổ tránh né, Hạ Tác Chu liền đuổi theo hôn lên, hai người náo loạn thật lâu, chăn cũng đá rớt, mới ôm nhau nghỉ một lát.
Chỉ là thời điểm hai mắt đối diện, ánh mắt ướt át gợi sóng tình cuồn cuộn, chưa kịp thở được mấy hơi, Phương Y trì đã lại bị đè xuống giường, vểnh mông tùy người kia cắm rút.
Lúc này thao thật sự rất sâu, cậu quỳ sấp trên giường, ánh mắt đặt lên cửa sổ, đã không còn thấy rõ ánh mặt trời, chỉ còn lại một góc giấy cửa bị ánh hoàng hôn thiêu đốt run lẩy bẩy trong gió.
"Thật là tiểu tổ tông mà, vẫn còn chặt đến vậy." Hạ Tác Chu đỡ eo cậu, một bên đỉnh một bên xoa, "Thả lỏng một chút, được không?"
Dĩ nhiên không được rồi.
Eo cậu căng thẳng, rên rỉ tinh tế, bị chọc hồi lâu, cũng bắt đầu nổi lên chút tính tình, xoay mình nằm ngửa không cho Lục gia tiếp tục cắm nữa. Lục gia cưng chiều cậu, cũng không vội vã đâm vào, chỉ thâm tình hôn lên từng tấc từng tấc da thịt cậu.
Phương Y Trì thủ thế mấy phút, không nhịn được, tách chân ra, lộ ra miệng huyệt chảy dãi thèm ăn không ngừng.
"Hay đấy, em đã muốn, tôi nhất định phải cho." Hạ Tác Chu trừng phạt ngậm lấy đầu nhũ sưng mập của cậu hút một cái, "Không muốn, tôi phải cút đúng không?"
"Không... không muốn..." Cậu không nghe thấy lời chế giễu của Lục gia, chỉ dùng sức nhấc mông đòi yêu.
"Lại còn không muốn sao." Hạ Tác Chu nâng gáy cậu lên, thấp giọng nói, "Bên trong đều ướt đẫm."
Dứt lời, tách chân cậu ra thật rộng, tăng tốc thọt vào trong. Huyệt đạo chặt chẽ đã mềm đi không ít, Lục gia chen vào thật sâu, nhưng vẫn bất mãn như cũ, cầm chân Phương Y Trì gác lên vai mình, thô bạo đỉnh mạnh về phía trước mười mấy cái, đến lần nào đó, bỗng nhiên đụng phải một khối thịt mềm.
Chỉ thấy Phương Y Trì vốn đang rên rỉ khó nhịn dưới thân bỗng trợn tròn mắt, ưỡn người về trước co giật một cái, không kiềm được bắn tinh điên cuồng, tiếp đó xụi lơ ngã xuống giường im lặng rơi lệ, bất thường kháng cự Lục gia đến gần.
Càng bất thường, Hạ Tác Chu càng không thể bỏ qua, lúc này lại dò xét đỉnh vào một chút, ngay chính lần này, Phương Y Trì hoàn toàn không chịu nổi nữa, không khống chế được kịch liệt co rút, liên tục cao trào, sau đó cổ ngật đi, cuối cùng không chịu nổi kích thích, trực tiếp ngất lịm.
Phía Bắc phòng náo nhiệt cả chiều bỗng yên lặng trong phút chốc.
Hương hoa hồng ngào ngạt, tùy tiện uốn lượn lan tỏa khắp phòng, mà xen lẫn trong đó phảng phất một mùi hương tanh ngọt không dễ phát giác.
"Thì ra Tiểu Phượng hoàng của chúng ta có thể sinh con nha." Hạ Tác chu giữ nguyên tư thế hồi lâu không nhúc nhích, chỉ an tĩnh chăm chú ngắm nhìn đuôi mắt người đối diện.
Lúc trước Phương Y Trì rất thích dùng phấn đỏ kẻ thêm đường câu manh mảnh lên đuôi mắt, Hạ Lục gia vừa nhìn đã mê, hôm nay mới hiểu ra rằng, thì ra cặp mắt vì khóc mà đỏ lên của cậu, mới càng thêm đẹp tuyệt trần.
Quả thật không nỡ buông tay.
Hạ Tác Chu ngẫm nghĩ chốc lát, thở dài một tiếng, chậm rãi lui ra khỏi thân thể Phương Y Trì, kéo theo một luồng nước sền sệt.
"Hôm nay đến đây thôi vậy, khiến em mệt rồi." Hạ Lục gia nhìn đống thuốc lá rơi tứ tung cuối giường, nhặt một cây, ngậm trong miệng, tiếp đó vắt chân ngồi bên mép giường, xót thương vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của cậu, "Chờ sau này em chuẩn bị tốt hơn, tôi lại tận tình thương em."
Phương Y Trì không lên tiếng, cả người co rúc lại.
"Nóng cũng không cần sợ." Hạ Tác Chu vén chăn lên, bắp đùi trắng nõn loáng lên một cái, rồi vội vùi giấu trong chăn, "Tôi quạt quạt giúp em nhé?"
Vừa nói, Phương Y Trì lùi tránh đến đâu, vuốt sói lại đuổi theo đến đấy, cuối cùng cứ thế ép cậu đến góc giường, "Nhìn em kìa, một thân mồ hôi luôn rồi."
Lúc này Phương Y Trì đang bận túm chặt một góc chăn bé tẹo, hàng mi giống như chiếc quạt lông run rẩy nhè nhẹ, cậu cảm thấy Hạ Lục gia có lẽ không có ý chê bai, liền đánh bạo nói: "Lục gia, em... em để ngài chạm, ngài... ngài có thể mua thuốc Tây giúp em gái em được không?"
Hạ Lục gia hồi lâu không lên tiếng.
"Ngài muốn làm... muốn làm gì cũng được." Phương Y Trì không nhận được câu trả lời, run càng dữ dội, "Ngài cho lời khẳng định là được."
"Lời khẳng định gì cơ?" Hạ Tác Chu hơi lùi về sau, tựa vào đầu giường, đối mặt với cậu, "Nói chút xem nào."
"Thuốc..."
Hạ Tác Chu mò trong túi lôi ra một hộp thuốc lá, cúi đầu cắn phần đuôi lôi một điếu ra, sau đó nhếch khóe miệng mỉm cười không rõ: "Thuốc?"
"Thuốc Tây." Nhắc tới em gái, Phương Y Trì liền quên mất xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: "Bốc thuốc theo thang thì không phải vấn đề, nhưng riêng thuốc Tây lại thật sự khó mua."
Hạ Tác Chu không tỏ rõ ý kiến "Ồ" một tiếng, ném hột quẹt vào lòng cậu.
Phương Y Trì vội đỡ lấy, khoác chăn bò đến bên người Lục gia, đánh lửa.
Hạ Lục gia dĩ nhiên vẫn đang nhìn cậu.
Phương Y Trì lớn lên quả thực đẹp mắt, nõn nà như mầm non mới nhú, ướt át phủ sương, từ trong ra ngoài đều trong veo như nước. Cậu khoác chăn, chỉ lộ ra bộ ngực bằng phẳng mềm mại cùng nửa đoạn eo mảnh mai, Hạ Lục gia cố ý cúi đầu, cậu lại tưởng rằng hắn giục mình mau mau châm thuốc, bèn nghiêng người dựa càng gần, sau đó Lục gia liền nhìn thấy thứ mình muốn thấy.
"Chà." Hạ Tác Chu nhìn lướt qua, rồi trong nháy mắt ghé sát qua, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu.
Phương Y Trì sợ hết hồn, que diêm vừa châm rơi xuống đệm, lập tức đốt ra một lỗ nhỏ trên ga trải giường.
Cậu vội vàng nhặt lên.
Hạ Tác Chu cũng không cho cậu cơ hội táy máy linh tinh, trực tiếp đặt người dưới thân: "Em cũng như vậy với người khác sao?"
"..."
"Chỉ cần người ta cho em chỗ tốt, em liền để người ta sờ đùi, hửm?" Bàn tay to lớn của Hạ Tác Chu vỗ lên cặp mông căng mập của người trong lòng, tựa như tát một cái, chỉ là lực độ cũng không mạnh đến thế.
Phương Y Trì bị đánh mặt đỏ tới mang tai, giùng giằng vội vã giãi bày: "Không có!"
"Vậy ngủ cùng em một đêm thì sao?" Hạ Lục gia thật ra chỉ giận chính mình không đem người về nhà sớm hơn một chút, nhưng lời nói ra miệng cũng không khống chế được phẫn nộ: "Ôi chao Tiểu Phượng hoàng của tôi, tôi còn phải cầu em đừng bỏ rơi cành cao tôi đây."
Lời nói trái lòng, Hạ Lục gia khẳng định không thiếu người bò lên giường đâu, Phương Y Trì nản lòng thoái chí nghĩ, mình quả nhiên lại bị chán ghét rồi.
Chăn vén lên lại được thả xuống, thân thể nóng bỏng tách khỏi cậu, cơn rùng mình tựa như mưa phùn tháng tư, dồn dập xông tới.
Nước mắt không ngừng lăn dài trên má cậu, cậu gắt gao nắm lấy vạt váy bên cạnh, tiếng cánh tủ khép mở vang lên phía sau lưng.
Hạ Lục gia cầm một chiếc hộp nhỏ xinh xắn một lần nữa quay lại giường, thấy Phương Y Trì cuộn tròn nép trong chăn, trực tiếp áp lên, giơ chiếc hộp trong tay quơ quơ trước mặt cậu, vặn chốt mở nắp hộp ra, "Thích không?"
Hương hoa hồng ập đến trong nháy mắt.
Hai chân cậu như nhũn ra, ngồi phịch trên giường, "Cái này... đây là..."
"Sợ em đau." Hạ Tác Chu thấy cậu không ghét bỏ, câu môi cười một tiếng, "Sao thế, quần áo cũng cởi sạch rồi, còn giả bộ gì với tôi nữa?"
Sắc mặt Phương Y Trì lúc đỏ lúc trắng, ấp a ấp úng, "Tôi chỉ là... tôi chỉ là cảm thấy ngài là người tốt..."
"Chà chà, người tốt." Hạ Tác Chu híp mắt nhìn chằm chằm vành tai mong mỏng của cậu, "Con mắt nào của em thấy tôi là người tốt?"
Dứt lời, lập tức kéo Phương Y Trì vào lồng ngực, ngang ngược ôm lấy.
Phương Y Trì còn chưa kịp phản ứng, lúng túng nói, "Ngài đến hiệu ăn, chỉ uống trà cắn hướng dương, ngay cả rượu cũng không uống được mấy ngụm..."
"Hướng dương à?" Hạ Lục gia cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng cắn cắn dái tai cậu, nơi đó có một lỗ nhỏ, hẳn là thi thoảng Phương Y Trì cũng sẽ xỏ bông tai, "Số lần tôi muốn thao em cũng nhiều như số vỏ tôi cắn ra vậy."
Lời này Phương Y Trì vừa nghe thậm chí còn thấy buồn cười, có vẻ cậu vẫn tưởng 'bám cành cao' và 'ngủ' là hai khái niệm khác nhau.
Trong suy nghĩ của cậu, lại chỉ cho rằng làm cái chuyện tình ái gì đó với Lục gia, chỉ đơn giản là bồi Lục gia nói chuyện giải sầu, Lục gia 'chính nhân quân tử' như vậy chắc hẳn sẽ không làm khó cậu.
Nói trắng ra là, Phương Y Trì đang lợi dụng lòng 'tốt' của Hạ Lục gia đây, cho nên lúc trước bất luận A Thanh khuyên nhủ thế nào, cậu cũng không muốn bước lên bậc này, cuối cùng lại vẫn vì thuốc Tây mà khom lưng cúi đầu.
Nhưng mà chuyện hoàn toàn chệch theo hướng cậu không ngờ tới.
Hạ Lục gia thế mà lại muốn ngủ cậu?
Điều này sao có thể chứ?
Một nụ hôn ướt át nóng hổi đặt lên cổ Phương Y Trì, cậu bị nóng đến giật mình, chợt nhấc eo giãy giụa, "Không muốn!"
"Không muốn?" Hạ Tác Chu từ từ xé rách lớp vỏ ôn nhu, bóp chặt eo cậu, không cho cậu trốn, "Thôi đi, thời điểm tôi không ở bên, ngồi qua đùi không ít nam nhân rồi chứ gì?"
Phương Y Trì không thể phản bác, nhưng cậu là người phục vụ, sao có thể không ngồi qua chứ?
Cậu rơm rớm nước mắt lắc đầu: "Tôi không có... không có cho người khác ngủ qua."
Cái này thì Hạ Lục gia biết.
Phương Y Trì được hắn âm thầm nhét ba vị 'khách' nằm vùng che chở bên cạnh, không ai dám ngủ.
Nhưng nghĩ đến thái thái nhà mình đã từng chịu khổ nơi đó, vẻ mặt Hạ Tác Chu ngày càng lạnh xuống, bàn tay hung hăng đánh lên cặp mông trắng nõn mấy cái, "Này không phải là mời gọi tôi ngủ em hay sao?"
Nước mắt cậu thoắt cái nhỏ xuống.
Phương Y Trì vốn tưởng mình gặp được người khách bất đồng với những kẻ khác, ai ngờ lại còn sa vào cái hố sâu hơn.
Đến lúc này mà cậu còn không nhìn ra, thì thật sự là một kẻ ngốc hết thuốc chữa.
Hóa ra chuyện Lục gia muốn làm cũng chẳng khác gì những kẻ trong hiệu ăn muốn khinh bạc cậu, cậu còn một lòng biện minh cho hắn, kết quả đây lại là con sói cụ luôn!
Hạ Tác Chu mặc kệ cho Phương Y Trì suy nghĩ ngẩn ngơ, đưa tay lấy chút tinh dầu xoa trong lòng bàn tay, trực tiếp ụp lên vú cậu.
"A!" Phương Y Trì bị lạnh đến vểnh cả mông.
Hạ Tác Chu tiếp tục ôm cậu, dùng tinh dầu trơn dính tỉ mỉ xoa nắn hai viên ngọc tròn tròn mập mập, "Em quý báu nhất đó, đây chính là dầu hoa hồng nhập từ tận Anh quốc."
Tinh dầu lạnh như băng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, phủ lên bộ ngực một mảng trơn nhẫy bóng loáng.
Tâm tư muốn giãy giụa của cậu bị một câu của Hạ Tác Chu "Chuyện thuốc thang không cần suy nghĩ, tôi lo giúp em." đánh cho tan tác chim muông.
Bất kể Lục gia tốt hay xấu... có những lời này là đủ rồi.
Phương Y Trì nghĩ thông suốt điểm này, chán nản không phản kháng nữa, nằm lên gối, nghiêng đầu nhìn cửa sổ. Đầu vú hừng hực lửa cháy, nóng đến mức hô hấp dần trở nên gấp gáp, lại thêm Hạ Tác Chu xoa bóp thoải mái muốn chết, tiếng hừ nhẹ xen lẫn chút giọng mũi cuối cùng cũng không kìm được mà lọt qua khóe miệng.
Hạ Tác Chu nắn bóp ôn nhu, sợ làm cậu đau, ngón tay gảy gảy đầu nhũ đang dần đứng thẳng, không dám dùng sức.
"Tiểu Phượng hoàng của chúng ta quý giá nhất." Hạ Lục gia cảm thấy lời nói lúc trước có chút nặng nề, bèn cúi người ghé tai Phương Y Trì thầm thì dỗ dành, "Có phải hay không nhỉ?"
Cậu cắn môi dưới không nói một lời, bởi vì hơi quay lưng về phía Hạ Tác Chu mà không nhìn rõ vẻ mặt hắn, thật ra thì cậu cũng không muốn nhìn, chỉ sợ sẽ thấy một vẻ mặt cực kỳ ranh mãnh.
Nhưng mà Lục gia nắm cằm cậu, buộc cậu cùng hắn mặt đối mặt.
Cậu hoảng sợ lén vén mi, nụ cười chúm chím lập tức đập vào tầm mắt.
Phương Y Trì phút chốc ngây dại, khẽ há miệng, ngơ ngác nhìn Lục gia.
"Há miệng chính là đòi hôn hửm." Tiếng cười rất trầm của Hạ Tác Chu truyền vào tai cậu, tiếp đó trên môi bỗng nóng lên, môi lưỡi cận kề.
Nụ hôn của Hạ Tác Chu cùng con người hắn hoàn toàn trái ngược, rõ ràng là điệu bộ phách lối, nhưng đối đãi với Phương Y Trì lại giống như nâng niu bảo vật dễ vỡ, động tác nhẹ nhàng trêu chọc.
Răng lưỡi quấn quýt, cậu như ngã vào trong một hồ nước ấm áp, phảng phất mùi hương hoa hồng dịu dàng mê hoặc, rơi vào cái ôm vững chãi của Hạ Tác Chu. Hạ Tác Chu một tay đỡ eo cậu, một tay nắm cái cổ yếu ớt, hôn môi triền miên.
"Tiểu Phượng hoàng, hít thở đi nào."
Phương Y Trì nhịn đến đỏ cả mặt, nằm dính lên lồng ngực Hạ Tác Chu vội vàng thở dốc.
"Ôi chao, làm tôi đau lòng chết đi được." Hạ Lục gia nín cười ôm lấy cậu, lòng bàn tay phủ lên cánh mông căng tròn, mà cái tay này từng dính qua tinh dầu, thành ra vừa sờ một cái, toàn bộ phía sau lưng Phương Y Trì cũng nóng lên theo.
Cậu ôm mối thẹn thùng e dè nhìn Hạ Tác Chu, quên sạch oán trách ban đầu, nói cho cùng vẫn bị ánh mắt Lục gia nhìn đến mềm lòng, nơi nào còn tâm tư phản kháng, chỉ cầu mong Lục gia đừng trêu chọc mình nữa.
Hạ Tác Chu nâng cặp mông mềm mại của cậu, nghĩ nghĩ, rồi lại tiếp tục say sưa hôn lên cặp môi ướt át mời gọi kia.
Dĩ nhiên vẫn vô cùng ôn nhu, đầu lưỡi nửa là cưỡng bách, nửa là dẫn dụ khai phá hàm răng Phương Y Trì, trong chớp mắt chạm tới đầu lưỡi non nớt bên trong, liền lập tức bám lấy quấn quýt dây dưa, không để ý cậu còn đang hoảng hốt, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.
Phương Y Trì cảm thấy mình sắp bị hôn chết, toàn thân Lục gia từ trên xuống dưới nơi nào cũng rừng rực phỏng tay. Khi thì cậu vịn lên bả vai hắn, khi thì nắm lấy cổ áo nhăn nheo, lồng ngực phập phồng kịch liệt, bị Hạ Tác Chu nắm lấy đầu nhũ không nặng không nhẹ lôi kéo.
Bởi vậy hạ thân cũng bắt đầu có cảm giác, gậy thịt xinh xắn từ từ vươn mình, thẹn thùng vùi đầu bên bắp đùi Lục gia.
"Như nào đây nhỉ?" Hạ Lục gia cố tình trêu cậu, "Gấp đến thế sao?"
Phương Y Trì mất hồn mất vía, ưỡn cao bộ ngực, cọ cọ lên lồng ngực mạnh mẽ của người đối diện.
Tuy cậu không nói lời nào, nhưng từng cái động tay động chân đều phảng phất nét động tình mê hoặc.
Hạ Tác Chu hiểu rõ, liền vớt một ít tinh dầu nữa, "Giờ tách chân ra cho tôi nào."
Phương Y Trì cũng biết chút ít về chuyện đó giữa hai người đàn ông, nghe vậy cả người ửng đỏ, cắn răng chậm rãi mở chân, không để ý phía trước đã hoàn toàn ngẩng đầu, lúc này chỉ cảm thấy phía sau dâng lên chút ẩm ướt, nhất thời ngượng cháy cả mặt.
"Chà." Hạ Lục gia nhìn thấy, quả nhiên cười khẽ hai tiếng, ngón tay lướt qua đùi, đem tinh dầu xoa lên miệng huyệt mịn màng, nghe thấy một tiếng thút thít khe khẽ, đành bất đắc dĩ ôm cậu vào lòng, "Được rồi, cho nó tự tan nhé, tôi không động em, được không nào?"
Tự tan cũng có cảm giác mà. Lần đầu Phương Y Trì leo giường người đàn ông khác, cặp mắt không tự chủ đỏ hồng, cũng không phải là đau, chỉ là ngượng ngùng quá đỗi.
Nào có ai cứ ngồi như vậy, lộ cái mông ra cho người ta nhìn tinh dầu tan dần trong huyệt chứ?
Cũng chỉ càng khiến Hạ Tác Chu bừng thêm lửa dục, bàn tay vuốt ve đường eo xinh xẻo, chờ tinh dầu tan đi tương đối, liền lần tay xuống đùi cậu: "Có thể ăn rồi."
Phương Y Trì đã thẹn chín mặt, dứt khoát bình mẻ không sợ vỡ, nhắm tịt hai mắt không thấy không phiền.
Hạ Tác Chu trêu chọc mấy câu, không được đáp lại, biết đây hẳn là đã chạm đến ranh giới rồi, bèn không nhiều lời nữa, chỉ dùng tay đè chặt hai bắp đùi run lẩy bẩy của cậu, đưa ngón tay vào trong huyệt đạp căng chặt.
Vòng eo Phương Y Trì chợt giật bắn lên theo động tác Lục gia, tiếp đó cứng đờ rơi vào giữa chăn nệm mềm mại.
"Đau?" Hạ Tác Chu lúc này ngay cả quần còn chưa cởi, kiên nhẫn lau mồ hôi cho cậu, "Đau kiểu này vẫn nhịn được mà, phải không?"
Tâm tư Phương Y Trì còn đang chìm đắm nơi ngón tay thò tít sâu kia, nghe vậy, suýt bị chọc cho bật cười, không nhịn được trợn mắt nhìn Lục gia một cái.
Mà một cái nhìn này lập tức câu hết tâm tư xấu xa của Lục gia lên, "Tới, cởi quần giúp tôi."
Cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngậm ngón tay miễn cưỡng ngồi dậy, mãi không tháo được dây lưng ra, Hạ Lục gia cơ bản cũng không vội, ngón tay xoay tròn lượn qua lượn lại bên trong huyệt đạo trơn trượt, miệng lưỡi ung dung phun ra mấy lời không đứng đắn lắm, "Quần này không thể mặc nữa rồi, Tiểu Phượng hoàng của chúng ta không có thích."
Phương Y Trì vừa nghe huyệt lại rúc một cái, nước dâm lẻ tẻ tràn ra, hòa lẫn vào đống tinh dầu, chảy ướt cả lòng bàn tay Hạ Tác Chu.
Hạ Tác Chu cuối cùng cũng thôi bắt nạt cậu, dùng tay còn lại giật tung thắt lưng ra, túm tay cậu đè lên quần mình, "Biết không?"
"Mỗi lần tôi từ tiệm cơm trở về, thời điểm muốn thao em đều cứng thế này."
Mặt Phương Y Trì sắp nổ luôn rồi, cậu cách vải vóc đơn bản chạm tới tính khí to phồng dữ tợn, hoảng hốt đến không dám ngẩng đầu.
Dáng vẻ thuần khiết ấy lấy lòng Hạ Tác Chu: "Sợ?"
Cậu gật đầu.
"Sợ cái gì..." Hạ Tác Chu lại ôm cậu vào trong ngực, ngón tay nhanh chóng đảo quanh huyệt mấy cái, sau khi khuấy ra tiếng nước xùm xụp, cố tình mặt lạnh nói: "Nói không chừng em ở trên giường kẻ khác còn phóng đãng lẳng lơ kia."
"Tôi không có!" Chẳng ngờ phản ứng của Phương Y Trì lại lớn chưa từng có, không chỉ tránh thoát khỏi bàn tay Lục gia, thậm chí còn đè ngược hắn xuống giường.
Tiếp đó nước mắt lạch tạch nhỏ xuống.
Môi cậu mấp máy, run rẩy cưỡi trên hông Lục gia, dùng miệng huyệt ướt mềm cách vải vóc cọ lên gậy thịt nóng bỏng, cọ ra một đoạn ướt át nhàn nhạt: "Em...em không có!"
Phương Y Trì cũng không rõ tại sao mình phản ứng mãnh liệt đến vậy, về lý thuyết, cậu từng nghe qua những loại nhàn ngôn toái ngữ khó nghe hơn nhiều so với lời Lục gia nói. Cứ lấy bà vợ nhà hàng xóm làm ví dụ đi, mỗi sáng sớm đều phải lăng mạ cậu đến chừng mười phút.
Nhưng lại chẳng bằng được lời từ miệng Hạ Lục gia, đối với cậu mà nói, chẳng khác nào từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim.
Phương Y Trì cởi thẳng quần Hạ Tác Chu ra, hung hãn ngồi lên: "Em không có!"
Giống như là tuyên thệ, lại cũng giống như vô lực phản kháng.
Hạ Tác Chu chăm chú nhìn cặp mắt đã sớm nhiễm sắc xuân kia, bị cánh mông mềm mại cọ đến ngứa tim, dựa lên đầu giường mặc cho Phương Y Trì tự chui vào lòng mình.
"Tiểu Phượng hoàng, em có biết nếu hôm nay tôi làm em, em đảm bảo sẽ không thể bay ra ngoài được nữa."
Hạ Tác Chu nắm cằm Phương Y Trì, nhẹ nhàng nhấc lên, để cho cậu cùng hắn bốn mắt giao hòa: "Cái lồng của Hạ gia tôi đây, liệu em có thích hay không?"
Nhà cửa sâu hun hút, người làm qua lại vội vã... Phương Y Trì sao có thể thích đây?
Nhưng lời này của Lục gia, là nói chính hắn.
Nếu đi theo Lục gia, thuốc cho em gái sau này hoàn toàn có thể yên tâm.
"Em... em là của ngài..." Phương Y Trì nhắm mắt, giọng nghẹn ngào, hơi thở mong manh, "Người của ngài..."
"Nào có phải đâu?" Hạ Tác Chu hài lòng than khẽ, lần nữa ôm cậu đè dưới thân, nâng cặp chân thon dài thẳng tắp, "Em là Tiểu Phượng hoàng của tôi kia mà."
Đầu tim cậu như run lên, bỗng nhiên tăng tốc độ dao động, thì ra Hạ Tác Chu đã dùng ngón tay vạch mở huyệt đạo cậu, lại nhét thêm chút tinh dầu nữa vào bên trong.
Dù Phương Y Trì đã sớm cam chịu số phận, nhưng lúc chuyện ập tới đầu vẫn khẩn trương gần chết, hít thở sâu không ngừng, eo cố gắng giãy nhẹ, nhưng vẫn không thoát khỏi giây phút bị gậy thịt vừa cứng vừa dài thọc vào trong.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, mới đẩy vào một chút đã đau dữ dội, Phương Y Trì toát mồ hôi lạnh, bàn tay siết chặt ga trải giường.
Hạ Lục gia thật ra cũng chẳng thoải mái hơn cậu bao nhiêu, cái miệng nhỏ ướt mềm ngậm hắn sướng muốn chết, nếu không phải vẫn giữ vững lý trí, nói không chừng cứ thế ôm người lao thẳng vào.
Ai bảo đây lại là Phượng hoàng bé bỏng của hắn cơ chứ, khiến hắn chẳng nỡ lòng nào.
Trán Hạ Tác Chu nhễ nhại mồ hôi, ngoài miệng lại ung dung phát biểu: "Sao thế, đến cửa rồi, em lại không để tôi tiến vào sao?"
Phương Y Trì sợ phát khóc, cũng không hờn giận gì Lục gia, hai cánh tay mềm mại lập tức quấn lấy cổ hắn, "Em... em không được..."
Không phải không muốn, mà là không được.
Hạ Lục gia ghé sát tai cậu thổi một hơi, cố tỏ vẻ ung dung: "Có gì không được chứ? Tiểu Phượng hoàng của chúng ta rất lợi hại đó." Dứt lời, lại thọt vào trong thêm chút nữa.
Có thể là vì có lời bảo đảm của Lục gia, Phương Y Trì lại thật sự cảm thấy không đau như trước. Cậu rúc vào ngực Hạ Tác Chu ngẩn người, cảm thấy hông eo Lục gia thật rắn chắc, liền đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay còn đảo một chút quanh rốn hắn.
Xúc cảm nhè nhẹ trực tiếp khiến yết hầu Lục gia hung hãn lăn một vòng, tiếp đó đưa hai tay ra, thô lỗ vạch mở hai cánh mông mơn mởn của cậu, tiếp tục cắm thẳng vào trong.
Phương Y Trì khẽ rên lên, nghe rõ nhịp tim đập mạnh mẽ từ người đối diện, eo lại mềm đi mấy phần.
Người phục vụ trong tiệm cơm, trừ cậu và A Thanh, cơ bản đều từng bò lên giường khách, có lúc cậu nghe thấy bọn họ tán gẫu, đều nói đàn ông trên giường một chút cũng không ôn nhu, chỉ cần bản thân thoải mái là được.
Phương Y Trì không khỏi sợ hãi, nhỡ đâu Lục gia cũng vậy thì sao?
Người phục vụ bọn họ còn bị gọi là vũ nam, là đồ chơi của kẻ có tiền, ai lại thèm quan tâm sống chết của một thứ đồ chơi đây?
Hạ Tác Chu thấy cậu sợ đến thất thần, không khỏi buồn cười, cái tay bóp bóp mông cậu, cảm thấy thời cơ đã đến, bèn trầm eo đỉnh lên. Phương Y Trì ngớ mất một giây, rồi bỗng òa khóc thành tiếng, huyệt đạo bị mở ra hoàn toàn còn xộc ra chút tia máu mỏng manh.
"Ôi." Hạ Tác Chu biết thân thể cậu không tốt, nhưng hóa ra còn đánh giá thấp mức độ yếu ớt của cậu, bị mấy giọt nước mắt kia chọc cho thương yêu không dứt, vội vàng ôm cậu vào lồng ngực, "Đừng khóc, đừng khóc. Tiểu Phượng hoàng, đừng khóc mà."
"Là tôi sai, tưởng rằng em đã thích ứng được rồi."
Phương Y Trì đau đến choáng váng đầu óc, cảm thấy hạ thân bị một cây gậy sắt hừng hực cháy cắm vào, xé người cậu thành hai nửa, sợ hãi tưởng đã chìm xuống lại lần nữa dấy lên.
Lục gia... Lục gia không phải người tốt...
Lục gia cũng muốn đem cậu thành đồ chơi.
Mắt thấy Phương Y Trì càng khóc càng hăng, Hạ Tác Chu hiếm thấy chần chờ, cuối cùng vẫn không nhịn được nhấc hai chân cậu gác lên tay mình, chậm rãi đưa đẩy.
Phương Y Trì vẫn đau muốn chết, móng tay bám lấy bả vai Hạ Tác chu, cần cổ mềm mại tựa như đang tránh né cái gì, liều mạng ngửa về sau, nửa gương mặt bị ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào, dường như sáng lên trong suốt, khóe mắt lấp lánh nước.
Dù có trong bộ dạng chật vật phát điên, Tiểu Phượng hoàng của Lục gia cũng vẫn đẹp đẽ mê người.
Hạ Tác Chu dịu dàng một hồi, bị tường thịt ướt át kẹp cho nhịn hết nổi, xoay mình, để cậu ngồi trên người mình, hai tay nâng cặp mông đầy nước bắt đầu tăng tốc độ cắm rút.
Cảm giác tê đau vẫn chưa rút lui, nhưng lúc này một loại khoái cảm kỳ lạ cũng đồng thời xông tới.
Phương Y Trì thút tha thút thít chống hai tay lên, đầu nhũ bị bóp đến nhạy cảm không ngừng cọ qua lồng ngực Lục gia, mồ hôi theo bả vai trượt xuống, theo từng đợt lay động kịch liệt, chậm rãi nhỏ dọc xuống bờ eo nhỏ.
Đường eo thanh tú mê người, Hạ Tác Chu vừa cắm vừa yêu thích không buông đưa tay lên mò mò, hắn vừa sợ động tác quá nhanh làm đau cậu, lại vừa muốn nhìn cậu bị thao đến run rẩy thất thố, cuối cùng hai tay vòng qua siết lấy mông cậu, không thể kiềm chế tâm tính tàn nhẫn, đụng từng nhịp bộp bộp vang dội, cứ thế cắm đem huyệt nhỏ béo mập thọc đến sưng lên.
Phương Y Trì đã sớm không còn lý trí, đau đớn ban đầu dần tan rã, khoái cảm lặng lẽ tràn đầy, ngậm dương vật to dài trực tiếp bắn lên bụng Lục gia.
Cậu không thường thủ dâm, thành ra lần này xuất ra vừa nhiều vừa nồng, tinh dịch đậm đặc trượt khỏi bụng đối phương rỉ xuống, làm dơ cả một mảng chăn nệm.
Dĩ nhiên vào lúc này, hai người bọn họ chẳng ai còn có thể bận tâm tới ga giường làm gì.
Thư sướng ngập tràn lấn át hết thảy, lớp phòng vệ cuối cùng của Phương Y Trì cuối cùng cũng bị tình dục thiêu sạch, cậu thẳng người, ngồi trên hông Lục gia, ngón tay thanh tú khẽ khiêu khích lồng ngực người đàn ông, đuôi mắt đỏ ửng cong cong, như khóc như cười, cả người đều thấm đẫm ý xuân vô hạn.
Cậu nỉ non: "Lục gia, ngài sao lại... sao lại làm đau em rồi?"
"Đáng đánh." Hạ Tác Chu nắm cổ tay Phương Y Trì, đè bên gò má mình, cười nói, "Làm đau em, thật sự đáng đánh!"
Cậu khẽ nhúc nhích đầu ngón tay một chút, đâu có muốn đánh thật chứ.
Hạ Tác Chu lại kéo tay cậu đến bên miệng mình, rồi ghé người qua hôn môi: "Tiểu Phượng hoàng rơi vào tim tôi rồi, không được phép rời đi nữa."
Nếu còn tỉnh táo, hẳn cậu sẽ thấy lời này kỳ quặc, nhưng lúc này chỉ biết cười si ngốc, huyệt đạo hung hăng co rút mấy cái, còn chưa cười xong, đã bị Lục gia đè xuống mép giường.
Hai cái chân thon chủ động vòng quanh eo Hạ Tác Chu, không cần nhiều lời tán tỉnh, một chu kỳ tiến phá nữa lại bắt đầu. Nửa đầu của cậu hơi ngả khỏi giường, lung lay theo từng nhịp đánh đưa, đáy mắt chạm tới tấm màn trướng trắng ngần sạch sẽ.
Suy nghĩ của cậu không tìm được điểm dừng, lúc thì nghĩ đến mấy ngày nay thời tiết dường như lạnh hơn, tuyết rơi ngày càng dày, lúc lại nghĩ đến những vị khách mình từng gặp qua, nhưng ngay cả mặt cũng không nhớ nổi.
Cuối cùng vẫn trở lại trên người Lục gia.
Trước khi cởi quần áo, Phương Y Trì chỉ cảm thấy Hạ Lục gia có dáng người cao ngất, cậu với không tới được, hôm nay lên giường, mới biết nơi nào trên người Lục gia cũng lợi hại, nhất cái thứ đồ dưới quần, cậu vừa nhìn đã sợ mất hồn mất vía, cắm cả nửa ngày, mà vẫn chưa thể hoàn toàn ăn trọn đây.
Phương Y Trì nghĩ đến đây, hơi mỉm cười, sao còn nghĩ được thế chứ?
Rõ ràng lúc trước kẻ mắc cỡ là cậu, hiện tại kẻ không biết xấu hổ đánh giá một lượt toàn thân Lục gia, cũng vẫn là cậu.
"Sao thế?" Trái tim Hạ Tác Chu treo trên người Phương Y Trì, thấy cậu nghiêng đầu, lập tức ghé qua, môi cọ lên trái táo nhỏ trên cổ họng cậu, "Đau lắm sao?"
"...ưm." Phương Y Trì khe khẽ đáp lời.
"Không sao." Hạ Tác Chu cúi đầu, có chút trẻ con gặm cắn cổ cậu đôi ba phát.
Phương Y Trì bị răng mài đến ngứa ngáy, rụt cổ tránh né, Hạ Tác Chu liền đuổi theo hôn lên, hai người náo loạn thật lâu, chăn cũng đá rớt, mới ôm nhau nghỉ một lát.
Chỉ là thời điểm hai mắt đối diện, ánh mắt ướt át gợi sóng tình cuồn cuộn, chưa kịp thở được mấy hơi, Phương Y trì đã lại bị đè xuống giường, vểnh mông tùy người kia cắm rút.
Lúc này thao thật sự rất sâu, cậu quỳ sấp trên giường, ánh mắt đặt lên cửa sổ, đã không còn thấy rõ ánh mặt trời, chỉ còn lại một góc giấy cửa bị ánh hoàng hôn thiêu đốt run lẩy bẩy trong gió.
"Thật là tiểu tổ tông mà, vẫn còn chặt đến vậy." Hạ Tác Chu đỡ eo cậu, một bên đỉnh một bên xoa, "Thả lỏng một chút, được không?"
Dĩ nhiên không được rồi.
Eo cậu căng thẳng, rên rỉ tinh tế, bị chọc hồi lâu, cũng bắt đầu nổi lên chút tính tình, xoay mình nằm ngửa không cho Lục gia tiếp tục cắm nữa. Lục gia cưng chiều cậu, cũng không vội vã đâm vào, chỉ thâm tình hôn lên từng tấc từng tấc da thịt cậu.
Phương Y Trì thủ thế mấy phút, không nhịn được, tách chân ra, lộ ra miệng huyệt chảy dãi thèm ăn không ngừng.
"Hay đấy, em đã muốn, tôi nhất định phải cho." Hạ Tác Chu trừng phạt ngậm lấy đầu nhũ sưng mập của cậu hút một cái, "Không muốn, tôi phải cút đúng không?"
"Không... không muốn..." Cậu không nghe thấy lời chế giễu của Lục gia, chỉ dùng sức nhấc mông đòi yêu.
"Lại còn không muốn sao." Hạ Tác Chu nâng gáy cậu lên, thấp giọng nói, "Bên trong đều ướt đẫm."
Dứt lời, tách chân cậu ra thật rộng, tăng tốc thọt vào trong. Huyệt đạo chặt chẽ đã mềm đi không ít, Lục gia chen vào thật sâu, nhưng vẫn bất mãn như cũ, cầm chân Phương Y Trì gác lên vai mình, thô bạo đỉnh mạnh về phía trước mười mấy cái, đến lần nào đó, bỗng nhiên đụng phải một khối thịt mềm.
Chỉ thấy Phương Y Trì vốn đang rên rỉ khó nhịn dưới thân bỗng trợn tròn mắt, ưỡn người về trước co giật một cái, không kiềm được bắn tinh điên cuồng, tiếp đó xụi lơ ngã xuống giường im lặng rơi lệ, bất thường kháng cự Lục gia đến gần.
Càng bất thường, Hạ Tác Chu càng không thể bỏ qua, lúc này lại dò xét đỉnh vào một chút, ngay chính lần này, Phương Y Trì hoàn toàn không chịu nổi nữa, không khống chế được kịch liệt co rút, liên tục cao trào, sau đó cổ ngật đi, cuối cùng không chịu nổi kích thích, trực tiếp ngất lịm.
Phía Bắc phòng náo nhiệt cả chiều bỗng yên lặng trong phút chốc.
Hương hoa hồng ngào ngạt, tùy tiện uốn lượn lan tỏa khắp phòng, mà xen lẫn trong đó phảng phất một mùi hương tanh ngọt không dễ phát giác.
"Thì ra Tiểu Phượng hoàng của chúng ta có thể sinh con nha." Hạ Tác chu giữ nguyên tư thế hồi lâu không nhúc nhích, chỉ an tĩnh chăm chú ngắm nhìn đuôi mắt người đối diện.
Lúc trước Phương Y Trì rất thích dùng phấn đỏ kẻ thêm đường câu manh mảnh lên đuôi mắt, Hạ Lục gia vừa nhìn đã mê, hôm nay mới hiểu ra rằng, thì ra cặp mắt vì khóc mà đỏ lên của cậu, mới càng thêm đẹp tuyệt trần.
Quả thật không nỡ buông tay.
Hạ Tác Chu ngẫm nghĩ chốc lát, thở dài một tiếng, chậm rãi lui ra khỏi thân thể Phương Y Trì, kéo theo một luồng nước sền sệt.
"Hôm nay đến đây thôi vậy, khiến em mệt rồi." Hạ Lục gia nhìn đống thuốc lá rơi tứ tung cuối giường, nhặt một cây, ngậm trong miệng, tiếp đó vắt chân ngồi bên mép giường, xót thương vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của cậu, "Chờ sau này em chuẩn bị tốt hơn, tôi lại tận tình thương em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất