Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 6: Socola

Trước Sau
“Em biết… làm cơm không?”

“A? Dạ biết!” Phương Hách vì làm công kiếm tiền học phí, nên thường xuyên phải đi phụ bếp trong nhà hàng, bình thường cậu cũng làm cơm ăn, cho nên trù nghệ không tệ, không đúng, phải nói là tương đối khá!

“Tốt lắm, vậy bình thường em phụ trách nấu cơm, giúp anh nhận đồ, chờ qua nửa tháng này… Đến giữa tháng ba em hãy đi tìm việc làm, sau khi tìm được rồi nói tới tiền thuê nhà sau.” Ngày mùng 1 tháng 3 tận thế đã đến, đừng nói tiền thuê nhà, ngay cả vàng cũng không có người nào thèm nhìn đến huống chi là tiền giấy?

“A? Vâng… Thật tốt, cảm ơn học trưởng!” Phương Hách cho rằng Hạ Tử Trọng vì chiếu cố chăm sóc mình, mới cố ý nói như vậy, trong lòng không ngăn nổi nhảy nhót vui mừng.

Giúp Phương Hách cất đồ vào phòng khách, nhà Hạ Tử Trọng không thiếu đệm chăn, hai người hôm nay đi siêu thị còn tiện thể mua một ít, mà lúc này trong nhà có thứ dùng được, đương nhiên không cần thiết cần phải mở đồ mới ra dùng.

Giúp cậu cất đồ vào chỗ hợp lý, nhìn cậu chỉ có mấy bộ quần áo trong tủ, Hạ Tử Trọng ngẫm lại, nói với cậu: “Em trước đi tắm đi, nghỉ ngơi một chút, xem còn thiếu cái gì, mấy ngày nay tranh thủ mua đủ hết.”

Phương Hách lấy quần áo để thay, ngoan ngoãn gật đầu với Hạ Tử Trọng, đi vào buồng tắm. Hạ Tử Trọng thừa dịp cậu không ở trong phòng, nhanh chóng bước tới tủ quần áo ở phòng khách, chuẩn bị giúp Phương Hách mua đồ… Khụ, hắn đương nhiên không có ham mê biến thái gì, chỉ đơn thuần muốn nhìn xem cậu ấy mặc đồ cỡ nào thôi.

Khi Phương Hách đi ra, thấy Hạ Tử Trọng dùng máy tính trong phòng khách. Máy tính bàn đặt bên cửa sổ sát đất, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu đến, làm cho người hắn càng tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến người ta không dời mắt nổi.

“Tắm xong rồi à?” Hạ Tử Trọng xác nhận đơn hàng, giày dép quần áo đều mua xong.

“Vâng.” Phương Hách có chút hốt hoảng gật đầu.

Tóc cậu hơi dài, còn mang theo hơi nước óng ánh như hạt châu, da thịt vốn dĩ đã trắng nõn, lại bởi vì hơi nước mà hiện lên một tầng hồng nhạt. Áo sơ mi rộng khiến dáng người hơi gầy lộ rõ sự tinh tế.

Hạ Tử Trọng cảm thấy cuống họng có chút khô, không được tự nhiên dời tầm mắt qua chỗ khác, trước kia khi hai người ở chung, đa số tình huống bên ngoài đều là khẩn cấp, cho dù yên ổn, cũng không tâm tư nghĩ đến những việc kiều diễm. Không nghĩ tới sau khi sống lại, liền lập tức gặp phải tình huống này…

“Em… đi nghỉ trước đi, buổi tối, buổi tối lại nói.” Hắn vốn dĩ muốn tâm sự cùng cậu tình trạng gần đây ra sao. Nhưng không khí tựa hồ không quá thích hợp.

“A…Vâng.” Phương Hách không rõ vì sao, nhưng vẫn rất nghe lời.

“Hô… Tiếp tục thôi.” Đồ vật muốn mua còn rất nhiều, tư liệu cần tra cũng không ít, còn phải tính toán tài chính, cùng cới phương pháp mua đồ hữu hiệu nhất.

Hạ Tử Trọng lắc lắc đầu, đem hình ảnh người mới vừa tắm rửa xong quên đi.

Lương thực thực phẩm là phải mua, mà cũng không cần mua quá mức khoa trương. Không gian của hắn có thể trồng trọt, hơn nữa tốc độ gieo trồng ngắn hơn nhiều so với bên ngoài. Cho nên, một khi trồng được, liền có thể tự cấp tự túc.

Hạt giống, gia súc cũng cần, mà những thứ đó càng không cần mua nhiều. Thứ nhất, diện tích đất đai có hạn, thứ hai, tài chính có hạn, thứ ba, chỉ cần những thứ gieo trồng xuống có thể trưởng thành liền nở hoa kết trái, đến lúc đó tự nhiên sẽ lưu lại hạt giống. Gia súc cũng đồng dạng như thế.

Thứ làm cho hắn hao phí nhiều nhất là các loại thiết bị, máy móc, một khi xã hội văn minh sụp đổ thì các thứ ấy cũng biến mất.

Với tình hình tài chính hiện nay, suy nghĩ những thứ cần mua, ghi ghi viết viết đến khi đầy hơn nửa cuốn sổ mới cảm thấy hài lòng một chút.

“Học trưởng, tối nay anh muốn ăn gì?”



Hạ Tử Trọng nghe tiếng liền quay đầu lại, Phương Hách vào lúc này đã tỉnh ngủ, hai mắt trông chờ nhìn mình.

Muốn ăn gì sao?

“Sủi cảo nhân tôm.” Trong không gian hắn cất không ít sủi cảo đông lạnh, và các nguyên liệu nấu ăn khác, nhưng không biết tại sao, hắn bỗng nhiên rất muốn ăn cái này.

“Dạ! Em xuống lầu mua vật liệu!” Phương Hách hai mắt tỏa sáng, vui vẻ dị thường.

“Anh đi cùng em, em còn chưa biết đi chỗ nào mua thức ăn đâu.” Hạ Tử Trọng cười đứng dậy.

Hắn nhớ rất rõ ràng, sau khi bị Đới Quân phản bội, hai người sống nương tựa lẫn nhau, lưu lạc ba tháng, Phương Hách mỗi khi sống sót sau tai nạn nào đó liền than thở: “Em muốn làm sủi cảo nhân tôm, nhưng đáng tiếc bây giờ không có nhiên liệu, kỳ thực em làm cơm ăn cũng không tồi, nếu có cơ hội em làm cho anh ăn ha?”

Cho dù có không gian trong tay, lúc Hạ Tử Trọng còn đi cùng Đới Quân, hai người cũng chưa từng ăn một bữa cơm tiêu chuẩn. Bọn họ đều là con một, sau khi lớn lên trở thành tinh anh của xã hội, huống chi Đới Quân còn chưa tốt nghiệp đại học. Hạ Tử Trọng sau khi cha mẹ qua đời sống độc thân một mình, ít nhất còn có thể tự nấu cơm nấu mì, Đới Quân lại chỉ có thể nấu mì, thậm chí mì nấu còn không đúng phương pháp.

Hai người trong không gian, ăn táo là nhiều nhất, cùng với các loại thức ăn nhanh.

Hắn và Phương Hách hào hứng xuống lầu, lái xe đến siêu thị kế bên mua nguyên liệu làm sủi cảo, trước khi tính tiền, Hạ Tử Trọng nhìn thấy sô cô la bọc vàng để một bên, lại nhìn lướt qua Phương Hách đi phía trước, do dự một chút, tiện tay cầm một hộp.

Về sau, cho dù muốn mua cũng không mua được sô cô la tình nhân. Cũng may, hắn ngày đó đặt hàng cây giống bên trong có hạt giống cây ca cao, hi vọng có cơ hội làm thử một chút.

Nhưng bây giờ… lễ tình nhân đầu tiên, cũng là lễ tình nhân cuối cùng trước tận thế, hắn không muốn phải để lại chuyện tiếc nuối nào.

Nhân bánh thịt lợn, tôm bóc vỏ, trứng gà vàng óng ánh, nấm mèo đen, rau hẹ xanh.

Phương Hách quả nhiên không khoác lác, cậu làm sủi cảo nhân tôm rất ngon miệng, vỏ bánh lại mỏng. Đối với Hạ Tử Trọng, một kẻ luôn ăn uống bên ngoài hay phụ thuộc vào thức ăn nhanh mà nói, quả thực chính là trình độ năm sao!

Cho dù mẹ hắn lúc trước còn chưa sinh bệnh, thân thể còn khỏe mạnh thì tài nấu nướng cũng thua xa Phương Hách. Nấu ăn cũng cần có thiên phú, người bẩm sinh có năng khiếu thì về sau cũng chỉ cần nghiêm túc học hỏi, cùng một loại nguyên liệu, đồ ăn Phương Hách nấu ra so với người bình thường mà nói ngon hơn rất nhiều.

Phương Hách thấy Hạ Tử Trọng nhấc đũa, sủi cảo không lớn không nhỏ chấm vào sốt dấm chua cay được cậu làm ra, một cái lại một cái ăn không thèm ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu liền cong cong cười thành vầng trăng lưỡi liềm. Cũng tự mình ăn một cái, rồi gắp vào bát Hạ Tử Trọng hai cái.

Người ta nói muốn lấy được trái tim đàn ông, trước hết phải lấy được dạ dày, cậu mấy năm làm thêm học trộm trù nghệ, ở nhà khổ luyện tài nấu ăn quả nhiên không uổng phí!

Sủi cảo ăn thật ngon, đây là món ăn ngon nhất mà từ lúc Hạ Tử Trọng trọng sinh trở lại được ăn.

“Em có thể mở tiệm cơm đó.” Cũng có thể lấy chồng. Hạ Tử Trọng nói trong lòng.

Phương Hách cười đến cực kỳ xán lạn, bên trong má lúm đồng tiền cất đầy hạnh phúc: “Học trưởng quá khen.”

Hạ Tử Trọng lắc đầu, lời này cũng không phải khen tặng, hắn đứng dậy, lắc lư đi tới đống túi mới mua hôm nay, lục lọi: “Em thích ăn đồ ngọt không?”



“A? Dạ thích.” Phương Hách không rõ chuyện gì.

“Nhìn thấy giảm giá đặc biệt, thuận tiện mua luôn.” Nói xong, quay người đi vào buồng tắm.

Đêm đó, lần đầu tiên hai người ở chung cũng không thể ngủ được, công việc Hạ Tử Trọng cần cân nhắc còn rất nhiều, còn phải tìm đường thoát ra ngoài vào ngày thứ hai.

Phương Hách thì lại ôm một cái hộp sô cô la vàng rực rỡ cột nơ con bướm cười khúc khích hồi lâu.

Sô cô la! Sô cô la lễ tình nhân! Đây là học trưởng đưa sô cô la tình nhân cho mình!

Ôm hộp ở trên giường lăn qua lăn lại, Phương Hách cảm thấy mình hạnh phúc sắp rơi nước mắt. Cho dù học trưởng là bởi vì nhìn thấy giảm giá mới mua về, nhưng anh ấy vẫn cho mình!

Cậu không ngốc, lần này gặp lại Hạ Tử Trọng là chuyện đối với cậu tốt cỡ nào, cậu cũng có thể cảm giác được. Chỉ là cậu vẫn luôn sợ, sợ Hạ Tử Trọng chỉ khách sáo. Nhưng anh ấy có thể cho mình vào nhà anh ấy ở, để mình chăm sóc nấu cơm cho anh ấy, mua sô cô la cho mình…

Tuy rằng Hạ Tử Trọng không nói gì, nhưng Phương Hách cũng hiểu được. Hạ Tử Trọng không quên việc lúc trước cậu nói với hắn, hắn biết cậu là ai, biết cậu thích hắn.

Có thể học trưởng cũng giống như mình, có cảm giác với đàn ông…

“Đây là một cơ hội…” Phương Hách ôm hộp sô cô la, tay nắm thành quyền: “Có lẽ là cơ hội duy nhất đời này…” Cho nên, nếu muốn anh ấy chấp nhận, phải cố gắng, nỗ lực dùng hành động thực tế nói cho anh ấy biết, mình rất thích anh, đã nhiều năm như vậy, vẫn như trước thích anh! Muốn cho anh biết rõ, vô luận anh có biến thành cái gì, tính cách như thế nào, mình cũng sẽ cố gắng, cố gắng đuổi theo bước chân anh, kiên định ở bên cạnh anh!

“Phải cố gắng lên!”

Ăn xong bữa sáng ‘tình yêu’ – cháo cá độc quyền của Phương Hách, Hạ Tử Trọng rất yên lòng đi ra ngoài. Bởi vì có trí nhớ của kiếp trước, Hạ Tử Trọng theo bản năng hoàn toàn yên tâm về Phương Hách, căn bản không nghĩ tới, sau sáu, bảy năm không gặp, đối với một học đệ chỉ nói với nhau vài câu lại hoàn toàn để nhà lại cho người ta không chút phòng bị, có phải là hơi bất thường rồi không?

Cho dù đa phần vật phẩm đều đặt trong không gian, những thứ bên ngoài cũng không còn gì quan trọng, nhưng góp lại cũng có giá trị không nhỏ.

Nhưng hắn chỉ làm theo bản năng, Phương Hách tuyệt đối sẽ không làm ra việc có lỗi với mình.

Sự thực chứng minh, Hạ Tử Trọng tín nhiệm không sai người, Phương Hách lúc này ngồi trước máy tính, dựa theo những thứ ghi trong tờ giấy Hạ Tử Trọng để lại, giúp hắn đặt hàng trên internet.

“Nước tương, dấm chua, rượu gạo, đồ gia vị, sách dạy chế biến thực phẩm…” Cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng Phương Hách cũng không hoài nghi gì mà làm theo những gì Hạ Tử Trọng dặn, tìm kiếm những tư liệu cần dùng…

Phương Hách ngoại trừ tìm những tài liệu này, chỉ cần canh lúc chuyển phát nhanh đến mà nhận hàng là được. À, đúng rồi, còn phải giúp Hạ Tử Trọng tải tất cả các phim truyền hình điện ảnh trong và ngoài nước, các chương trình giải trí… Dung lượng ổ đĩa cứng rất lớn, không cần khách khí.

Mặt khác, Hạ Tử Trọng ra ngoài là muốn đến thị trường giao dịch nông sản lớn nhất nằm ở ngoại ô F thị.

Hạt giống, cây giống, có thể đặt hàng trên mạng, hoa quả khô, hoa màu các thứ cũng như vậy. Mà gia cầm, máy móc thiết bị thì không thể được.

Đỗ xe xong, ở một vùng phụ cận mướn tạm một nhà kho, Hạ Tử Trọng liền bắt đầu hành trình mua sắm quy mô lớn.

Trong không gian có thể sử dụng thiết bị năng lượng mặt trời và thiết bị thủy lợi, cho nên hắn đã sớm đặt hàng máy phát điện năng lượng mặt trời, cùng với máy phát điện thủy lợi loại nhỏ trên mạng. Bây giờ, hắn chỉ cần mua các loại máy chạy bằng điện là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau