Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 17: Sư tôn của bổn tọa bị thương, bổn tọa thật là...
Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Quỷ Ti Nghi này làm Ti Nghi gì nữa, nên đi bán xuân dược, xuân dược của người ta chỉ làm người yếu ớt trở nên hưng phấn bừng bừng như gió bão, thần tiên này thì giỏi rồi, tay nhỏ vẫy vẫy, đến người chết cũng có thể cứng. Đúng là diệu thủ hồi "xuân" chân chính!
Hắn xem đến vui vẻ, bỗng Sở Vãn Ninh vươn tay, che kín tai Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên: "Ấy?"
Thần sắc Sở Vãn Ninh cực lạnh: "Hoang dâm như thế, đừng có xem."
"Vậy nên che mắt nha, người bịt tai ta làm gì."
Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình: "Đừng xem đừng nghe, ngươi tự nhắm mắt đi."
Mặc Nhiên: "Phì. Sư tôn người thật là..." Cũng không nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của mình, nên nhắm mắt chính là ngươi ấy.
Mặc Nhiên không khỏi hơi vui mừng, Sở Vãn Ninh người này như băng tuyết, xuân cung đồ cũng chưa từng xem qua, giờ nhìn người ta thân mật gần như vậy, chắc cũng muốn nghẹn chết rồi.
Đôi phu thê minh hôn kia tằng tịu với nhau, dần dần sinh động, cổ họng cứng đờ vốn không thể phát ra âm thanh, thế mà có thể thở dốc như người sống.
Sở Vãn Ninh hiển nhiên thấy ghê tởm, bỗng xoay mặt đi, không muốn xem.
Mặc Nhiên càng vui vẻ, có tâm tư trêu đùa, cười xấu xa quay cằm y qua.
Sở Vãn Ninh như bị đâm nhanh chóng né đi: "Ngươi làm gì?"
"Không làm gì nha." Mặc Nhiên ngọt ngào, mang theo chút trào phúng cùng đùa cợt, nhìn y từ dưới lên chọc ghẹo.
Người lớn vậy rồi, xem thứ này còn đỏ mặt...
Ồ không đúng, phải nói là vừa xanh vừa đỏ. Khá buồn cười.
"Sư tôn không phải người từng nói với bọn ta, trước khi ra tay phải tìm hiểu rõ thực lực đối phương sao? Năng lực của Quỷ Ti Nghi này, người dù sao cũng phải xem rõ ràng chứ."
"Có gì mà xem, không xem."
Mặc Nhiên thở dài: "Da mặt sao lại mỏng vậy."
Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Cẩu thả bẩn thỉu, làm hỏng mắt!"
"Vậy đành để ta xem." Mặc Nhiên nói, không khách khí mà thành thật ghé vào vách, lại nhìn ra bên ngoài, còn không ngừng cảm thán "A" "Oa" "Lợi hại" "Ui ui". Làm cho Sở Vãn Ninh vô cùng tức giận, ấn lên vách quan tài. Y thấp giọng gắt lên: "Ngươi xem thì xem, nói cái gì!"
Mặc Nhiên vô tội nói: "Ta nghĩ người muốn nghe."
Sở Vãn Ninh nhịn không được, bóp cổ Mặc Nhiên, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thử hừ một tiếng nữa, ta lập tức ném ngươi ra ngoài cho cương thi ăn!"
Đùa cũng đùa đủ rồi. Sở Vãn Ninh người này, không thể chọc y quá giận, giận lên sẽ được Thiên Vấn hầu hạ, vì thế Mặc Nhiên thu liễm, ngoan ngoãn ghé vào vách, nhìn bên ngoài, cũng không hé răng.
Đôi quỷ phu thê cực kỳ sung sướng, nam thi kia rên khẽ, run rẩy trên thân nữ thi, trên hai người bỗng hiện một ít khói nhẹ, Quỷ Ti Nghi hé miệng, tham lam hút lấy làn khói kia, đến tận khi nuốt vào một ít cuối cùng, thoả mãn lau khoé miệng, đáy mắt lấp lánh.
Xem ra đó là "công đức" đôi phu thê minh hôn cho ả sẽ làm tăng tu vi.
"Ha ha, ha ha ha——" Quỷ Ti Nghi ăn được đồ ngon, nét mặt càng rạng rỡ, lại mở miệng, tiếng nói mờ ảo hư vô trở nên rõ ràng, ả hô lớn, rít gào, giọng nói bén nhọn đâm thủng màn đêm: "Lên! Lên! Si nam oán nữ các ngươi! Ngô ban cho các ngươi chi ân! Các ngươi lấy chi đức cung phụng ta! Lên! Lên! Đều lên hết đi!"
Trong lòng Mặc Nhiên lộp bộp một tiếng: Tiêu rồi...
Ả muốn làm gì?!
Mấy trăm quan tài xung quanh đồng thời rung lên, chứng minh ý nghĩ của Mặc Nhiên là đúng. Quỷ Ti Nghi muốn tất cả các quan tài hợp táng cùng giao hoan, hấp thu hết "công đức" một lần!
Bất chấp trò đùa này, Mặc Nhiên túm lấy Sở Vãn Ninh: "Sư tôn!!!"
"Lại làm sao!"
"Mau! Ra ngoài! Sư Muội còn đang ở trong quan tài với tiểu tức phụ Trần gia!" Mặc Nhiên sắp điên rồi, "Chúng ta mau đi cứu huynh ấy!"
Sở Vãn Ninh nhìn thoáng qua bên ngoài, cũng không nghĩ khẩu vị Quỷ Ti Nghi mặn tới như vậy, không ăn từng chút một, thế mà muốn ăn luôn một miếng!
Tiếng quan tài bên cạnh rung lên càng rõ, nghĩ đến mỗi đôi minh hôn đều bắt đầu chịu tác động, hành sự trong quan tài. Ý nghĩ này làm Sở Vãn Ninh nghẹn một chút, sắc mặt càng khó coi. Cố tình là lúc này, Quỷ Ti Nghi đứng một chỗ cười dài nhận ra cái gì, bỗng xoay đầu qua, đôi mắt đen không có tiêu điểm, lướt qua, dừng trên quan tài hợp táng của Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh.
Dù ả không thông minh, nhưng vẫn cảm nhận được, trong quan tài kia, không có mùi vị tình sắc ả quen thuộc.
Không có cung phụng.
Không có...
Người sống!!!
Ả bỗng cong người, thét lên chói tai, y phục Quỷ Ti Nghi bay lên, móng tay đỏ dài chọc thẳng lên thân quan tài, đâm thủng quan tài chắc chắn, cắm thẳng vào người bên trong.
Ả xuất chiêu quá bất ngờ, Mặc Nhiên không kịp lui về sau, huống chi không gian trong quan tài nhỏ, không thể lui, mắt thấy đầu sắp bị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đâm cho năm lỗ, thân mình đột nhiên nặng nề—— Sở Vãn Ninh đã tay lanh mắt lẹ mà bảo vệ hắn trong lòng, bản thân che phía trước, năm móng tay của Quỷ Ti Nghi bỗng đâm vào bả vai Sở Vãn Ninh!
Sâu vào tận xương!
"......"
Sở Vãn Ninh rên một tiếng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không kêu thành tiếng. Một tay khác không bị thương kết chú tiêu âm, chạm vào môi Mặc Nhiên, ngăn Mặc Nhiên vốn muốn kêu lên lại.
Móng tay Quỷ Ti Nghi trong huyết nhục Sở Vãn Ninh đâm sâu vào tàn nhẫn.
Đầu ả làm bằng bùn, nhận biết người sống người chết chỉ dựa vào tiếng động. Dưới tình huống như vậy, mà Sở Vãn Ninh không kêu một tiếng, máu theo vai y ồ ạt chảy ra, Mặc Nhiên bị y ôm trong lòng, không nhìn thấy vết thương của y thế nào, nhưng có thể cảm nhận được Sở Vãn Ninh rõ ràng đang phát run...
Người sống... Hay là người chết? Người sống sẽ không thể không phát ra tiếng động. Quỷ Ti Nghi nhất thời không chắc chắn, móng tay trong huyết nhục ở bả vai Sở Vãn Ninh, hung ác đâm sâu, đào khoét.
Sở Vãn Ninh đau đến phát run, co người, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục.
Nhưng y vẫn cắn chặt môi, che chở đồ đệ trong lòng, như thật sự biến thành người chết, ở trong quan tài, đã chết trong quan tài sắt.
Quỷ Ti Nghi hình như xác nhận bên trong không có người, nó bỗng rút tay ra, máu tươi bắn tứ tung, thậm chí có thể nghe được tiếng móng tay ma sát trong cốt nhục dính nhớp, làm lông tóc người ta dựng ngược.
Cơ thể cặng chặt của Sở Vãn Ninh như chợt mất hết sức lực, y buông Mặc Nhiên ra, thấp giọng thở hổn hển.
Mùi máu tươi trong quan tài nồng đậm.
Mặc Nhiên ngẩng đầu, nhờ vào ánh sáng yếu ớt trong quan tài, có thể thấy Sở Vãn Ninh rũ mi, còn có dưới mi ướt át, là đôi mắt quật cường.
Cặp mắt phượng hơi rủ xuống, mê ly ẩn đau đớn, nhưng vẫn rất ngoan cường cùng hung ác, ngập ánh nước...
Mặc Nhiên muốn nói chuyện, Sở Vãn Ninh lắc đầu, chú tiêu âm trên môi hắn không bỏ. Một lát sau, dừng một chút, ngón tay run rẩy, viết trên mu bàn tay của Mặc Nhiên:
Kết giới bị tổn hại, không thể nói chuyện.
Quỷ Ti Nghi nghiêng đầu, hình như không rõ vì sao bên trong rõ ràng không phải người sống, lại không nghe lệnh của ả, cũng không nhận được bất kỳ cung phụng nào.
Sở Vãn Ninh ngửa đầu liếc ả qua khe hở một cái, cánh tay không bị thương hiện lên ánh kim, dây liễu len lỏi ánh sáng của lửa nghe gọi mà ra.
Y cầm Thiên Vấn, nheo mắt lại.
Ngay sau đó, phá quan mà ra!!!
Thân quan tài nứt vỡ, Sở Vãn Ninh nhanh như chớp phi thân lên, Thiên Vấn chuẩn xác, bỗng siết chặt cổ Quỷ Ti Nghi, Quỷ Ti Nghi phát ra một tiếng thét chói tai——
"Là kẻ nào! Sao dám làm thế!"
Sở Vãn Ninh chỉ trả lời một chữ: "Cút!"
Cát bào đỏ thẫm tung bay, như mây trôi, y ẩn nhẫn bao lâu chỉ vì một chiêu tất sát, lập tức ra tay hung ác, Thiên Vấn siết cổ! Cắt đôi cổ Quỷ Ti Nghi!
Sương đỏ dày đặc trộn lẫn mùi thơm kỳ lạ, từ cổ bay ra. Sở Vãn Ninh nhanh chóng lui về sau, tránh sương mù, lạnh lùng nói: "Mặc Nhiên! Thiên sát trảm!"
Mặc Nhiên sớm đã đợi lệnh, nghe thấy lệnh, lấy hộp ám kiếm trong tay áo, rót linh lực vào, đánh tới cơ thể đang tìm đầu mình.
Đất trên cơ thể vỡ ra, lộ ra bản thể có ánh đỏ len lỏi gần như trong suốt. Sở Vãn Ninh giơ Thiên Vấn lên trời, muốn siết linh thể tiên thân của Quỷ Ti Nghi ra. Thân thể thần tiên không đầu phát ra tiếng kêu: "Phàm nhân to gan! Phàm nhân to gan!—— Lên! Lên! Giết bọn chúng! Giết bọn chúng——!"
Kim Đồng Ngọc Nữ vốn không có ngũ quan bỗng sáng lên một đôi mắt đỏ, mấy trăm con thét chói tai lao tới phía Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh.
Quan tài trên đất vỡ ra, tử thi bên trong vọt lên, cùng đánh về phía hai người.
Mặc Nhiên nhìn lướt rất nhanh qua đám đó, tìm thân ảnh Sư Muội. Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi còn nhìn đám cương thi thâm tình như thế làm gì! Còn không mau đánh lui bọn chúng!"
Hai người bọn họ và Quỷ Ti Nghi đã nhảy lên một quan tài, tử thi chậm chạp vây quanh bọn họ, Mặc Nhiên giơ tay cầm bùa đuổi ma, phóng ra tứ phía, kích nổ toàn bộ. Nhưng quỷ quá nhiều, một nhóm lùi lại liền có một nhóm khác vọt lên.
Mặc Nhiên quả thực sắp điên rồi: "Trấn Thải Điệp sao nhiều người chết thế? Rốt cuộc có bao nhiêu đôi phu thê minh hôn?!"
Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Ngươi xem tu vi của Quỷ Ti Nghi này đi, nam nữ thanh niên làm sao tự chết như vậy được! Tám chín phần mười là chưa từng thành hôn bị nó mê hoặc đi tự sát! Đánh bên này!"
Mặc Nhiên lại ném bùa đuổi ma đến nơi Sở Vãn Ninh chỉ, nổ tung một đám xác chết.
"Sao đánh không chết Quỷ Ti Nghi này?"
"Vũ khí bình thường không làm tổn thương ả."
"Thiên Vấn đâu?"
Sở Vãn Ninh cực giận: "Ngươi không thấy Thiên Vấn đang trói ả à! Quỷ Ti Nghi hành động rất nhanh, nếu ta thả ả ra, không kịp đánh, chỉ sợ ả đã chạy rồi!"
Những thi thể đó lên ngày càng nhiều, Mặc Nhiên vừa đuổi, vừa để ý xem có Sư Muội không, tránh làm bị thương. Một Kim Đồng nhào tới cắn vào chân hắn, hắn thầm mắng một tiếng, lá bùa đuổi ma trực tiếp ném vào mặt Kim Đồng, đá nó vào trong đám thi thể, ầm ầm nổ tung.
Sở Vãn Ninh nói: "Thấy Sư Muội và Trần phu nhân chưa?"
Mặc Nhiên đang điên cuồng tìm kiếm, bỗng thấy hai thân ảnh lay động ở xa, vui mừng nói: "Thấy rồi!"
"Cút qua đó, đưa bọn họ đi! Cách xa nơi này một chút!"
"Được!" Mặc Nhiên đồng ý, sau đó ngẩn ra, "Người muốn làm gì?"
Sở Vãn Ninh cả ngận nói: "Tay khác của ta không động được, không triệu được thần khí khác, chỉ có thể dựa vào Thiên Vấn. Lát nữa ta thả Quỷ Ti Nghi ra, lập tức phá huỷ nơi này, cả một vùng này, ngươi không muốn chết sớm thì cút ngay!"
______
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn não động như hắc động~ Sao đánh~
Hôm nay hơi vội, không có tiểu kịch trường, vội chạy đi
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Quỷ Ti Nghi này làm Ti Nghi gì nữa, nên đi bán xuân dược, xuân dược của người ta chỉ làm người yếu ớt trở nên hưng phấn bừng bừng như gió bão, thần tiên này thì giỏi rồi, tay nhỏ vẫy vẫy, đến người chết cũng có thể cứng. Đúng là diệu thủ hồi "xuân" chân chính!
Hắn xem đến vui vẻ, bỗng Sở Vãn Ninh vươn tay, che kín tai Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên: "Ấy?"
Thần sắc Sở Vãn Ninh cực lạnh: "Hoang dâm như thế, đừng có xem."
"Vậy nên che mắt nha, người bịt tai ta làm gì."
Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình: "Đừng xem đừng nghe, ngươi tự nhắm mắt đi."
Mặc Nhiên: "Phì. Sư tôn người thật là..." Cũng không nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của mình, nên nhắm mắt chính là ngươi ấy.
Mặc Nhiên không khỏi hơi vui mừng, Sở Vãn Ninh người này như băng tuyết, xuân cung đồ cũng chưa từng xem qua, giờ nhìn người ta thân mật gần như vậy, chắc cũng muốn nghẹn chết rồi.
Đôi phu thê minh hôn kia tằng tịu với nhau, dần dần sinh động, cổ họng cứng đờ vốn không thể phát ra âm thanh, thế mà có thể thở dốc như người sống.
Sở Vãn Ninh hiển nhiên thấy ghê tởm, bỗng xoay mặt đi, không muốn xem.
Mặc Nhiên càng vui vẻ, có tâm tư trêu đùa, cười xấu xa quay cằm y qua.
Sở Vãn Ninh như bị đâm nhanh chóng né đi: "Ngươi làm gì?"
"Không làm gì nha." Mặc Nhiên ngọt ngào, mang theo chút trào phúng cùng đùa cợt, nhìn y từ dưới lên chọc ghẹo.
Người lớn vậy rồi, xem thứ này còn đỏ mặt...
Ồ không đúng, phải nói là vừa xanh vừa đỏ. Khá buồn cười.
"Sư tôn không phải người từng nói với bọn ta, trước khi ra tay phải tìm hiểu rõ thực lực đối phương sao? Năng lực của Quỷ Ti Nghi này, người dù sao cũng phải xem rõ ràng chứ."
"Có gì mà xem, không xem."
Mặc Nhiên thở dài: "Da mặt sao lại mỏng vậy."
Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Cẩu thả bẩn thỉu, làm hỏng mắt!"
"Vậy đành để ta xem." Mặc Nhiên nói, không khách khí mà thành thật ghé vào vách, lại nhìn ra bên ngoài, còn không ngừng cảm thán "A" "Oa" "Lợi hại" "Ui ui". Làm cho Sở Vãn Ninh vô cùng tức giận, ấn lên vách quan tài. Y thấp giọng gắt lên: "Ngươi xem thì xem, nói cái gì!"
Mặc Nhiên vô tội nói: "Ta nghĩ người muốn nghe."
Sở Vãn Ninh nhịn không được, bóp cổ Mặc Nhiên, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thử hừ một tiếng nữa, ta lập tức ném ngươi ra ngoài cho cương thi ăn!"
Đùa cũng đùa đủ rồi. Sở Vãn Ninh người này, không thể chọc y quá giận, giận lên sẽ được Thiên Vấn hầu hạ, vì thế Mặc Nhiên thu liễm, ngoan ngoãn ghé vào vách, nhìn bên ngoài, cũng không hé răng.
Đôi quỷ phu thê cực kỳ sung sướng, nam thi kia rên khẽ, run rẩy trên thân nữ thi, trên hai người bỗng hiện một ít khói nhẹ, Quỷ Ti Nghi hé miệng, tham lam hút lấy làn khói kia, đến tận khi nuốt vào một ít cuối cùng, thoả mãn lau khoé miệng, đáy mắt lấp lánh.
Xem ra đó là "công đức" đôi phu thê minh hôn cho ả sẽ làm tăng tu vi.
"Ha ha, ha ha ha——" Quỷ Ti Nghi ăn được đồ ngon, nét mặt càng rạng rỡ, lại mở miệng, tiếng nói mờ ảo hư vô trở nên rõ ràng, ả hô lớn, rít gào, giọng nói bén nhọn đâm thủng màn đêm: "Lên! Lên! Si nam oán nữ các ngươi! Ngô ban cho các ngươi chi ân! Các ngươi lấy chi đức cung phụng ta! Lên! Lên! Đều lên hết đi!"
Trong lòng Mặc Nhiên lộp bộp một tiếng: Tiêu rồi...
Ả muốn làm gì?!
Mấy trăm quan tài xung quanh đồng thời rung lên, chứng minh ý nghĩ của Mặc Nhiên là đúng. Quỷ Ti Nghi muốn tất cả các quan tài hợp táng cùng giao hoan, hấp thu hết "công đức" một lần!
Bất chấp trò đùa này, Mặc Nhiên túm lấy Sở Vãn Ninh: "Sư tôn!!!"
"Lại làm sao!"
"Mau! Ra ngoài! Sư Muội còn đang ở trong quan tài với tiểu tức phụ Trần gia!" Mặc Nhiên sắp điên rồi, "Chúng ta mau đi cứu huynh ấy!"
Sở Vãn Ninh nhìn thoáng qua bên ngoài, cũng không nghĩ khẩu vị Quỷ Ti Nghi mặn tới như vậy, không ăn từng chút một, thế mà muốn ăn luôn một miếng!
Tiếng quan tài bên cạnh rung lên càng rõ, nghĩ đến mỗi đôi minh hôn đều bắt đầu chịu tác động, hành sự trong quan tài. Ý nghĩ này làm Sở Vãn Ninh nghẹn một chút, sắc mặt càng khó coi. Cố tình là lúc này, Quỷ Ti Nghi đứng một chỗ cười dài nhận ra cái gì, bỗng xoay đầu qua, đôi mắt đen không có tiêu điểm, lướt qua, dừng trên quan tài hợp táng của Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh.
Dù ả không thông minh, nhưng vẫn cảm nhận được, trong quan tài kia, không có mùi vị tình sắc ả quen thuộc.
Không có cung phụng.
Không có...
Người sống!!!
Ả bỗng cong người, thét lên chói tai, y phục Quỷ Ti Nghi bay lên, móng tay đỏ dài chọc thẳng lên thân quan tài, đâm thủng quan tài chắc chắn, cắm thẳng vào người bên trong.
Ả xuất chiêu quá bất ngờ, Mặc Nhiên không kịp lui về sau, huống chi không gian trong quan tài nhỏ, không thể lui, mắt thấy đầu sắp bị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đâm cho năm lỗ, thân mình đột nhiên nặng nề—— Sở Vãn Ninh đã tay lanh mắt lẹ mà bảo vệ hắn trong lòng, bản thân che phía trước, năm móng tay của Quỷ Ti Nghi bỗng đâm vào bả vai Sở Vãn Ninh!
Sâu vào tận xương!
"......"
Sở Vãn Ninh rên một tiếng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không kêu thành tiếng. Một tay khác không bị thương kết chú tiêu âm, chạm vào môi Mặc Nhiên, ngăn Mặc Nhiên vốn muốn kêu lên lại.
Móng tay Quỷ Ti Nghi trong huyết nhục Sở Vãn Ninh đâm sâu vào tàn nhẫn.
Đầu ả làm bằng bùn, nhận biết người sống người chết chỉ dựa vào tiếng động. Dưới tình huống như vậy, mà Sở Vãn Ninh không kêu một tiếng, máu theo vai y ồ ạt chảy ra, Mặc Nhiên bị y ôm trong lòng, không nhìn thấy vết thương của y thế nào, nhưng có thể cảm nhận được Sở Vãn Ninh rõ ràng đang phát run...
Người sống... Hay là người chết? Người sống sẽ không thể không phát ra tiếng động. Quỷ Ti Nghi nhất thời không chắc chắn, móng tay trong huyết nhục ở bả vai Sở Vãn Ninh, hung ác đâm sâu, đào khoét.
Sở Vãn Ninh đau đến phát run, co người, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục.
Nhưng y vẫn cắn chặt môi, che chở đồ đệ trong lòng, như thật sự biến thành người chết, ở trong quan tài, đã chết trong quan tài sắt.
Quỷ Ti Nghi hình như xác nhận bên trong không có người, nó bỗng rút tay ra, máu tươi bắn tứ tung, thậm chí có thể nghe được tiếng móng tay ma sát trong cốt nhục dính nhớp, làm lông tóc người ta dựng ngược.
Cơ thể cặng chặt của Sở Vãn Ninh như chợt mất hết sức lực, y buông Mặc Nhiên ra, thấp giọng thở hổn hển.
Mùi máu tươi trong quan tài nồng đậm.
Mặc Nhiên ngẩng đầu, nhờ vào ánh sáng yếu ớt trong quan tài, có thể thấy Sở Vãn Ninh rũ mi, còn có dưới mi ướt át, là đôi mắt quật cường.
Cặp mắt phượng hơi rủ xuống, mê ly ẩn đau đớn, nhưng vẫn rất ngoan cường cùng hung ác, ngập ánh nước...
Mặc Nhiên muốn nói chuyện, Sở Vãn Ninh lắc đầu, chú tiêu âm trên môi hắn không bỏ. Một lát sau, dừng một chút, ngón tay run rẩy, viết trên mu bàn tay của Mặc Nhiên:
Kết giới bị tổn hại, không thể nói chuyện.
Quỷ Ti Nghi nghiêng đầu, hình như không rõ vì sao bên trong rõ ràng không phải người sống, lại không nghe lệnh của ả, cũng không nhận được bất kỳ cung phụng nào.
Sở Vãn Ninh ngửa đầu liếc ả qua khe hở một cái, cánh tay không bị thương hiện lên ánh kim, dây liễu len lỏi ánh sáng của lửa nghe gọi mà ra.
Y cầm Thiên Vấn, nheo mắt lại.
Ngay sau đó, phá quan mà ra!!!
Thân quan tài nứt vỡ, Sở Vãn Ninh nhanh như chớp phi thân lên, Thiên Vấn chuẩn xác, bỗng siết chặt cổ Quỷ Ti Nghi, Quỷ Ti Nghi phát ra một tiếng thét chói tai——
"Là kẻ nào! Sao dám làm thế!"
Sở Vãn Ninh chỉ trả lời một chữ: "Cút!"
Cát bào đỏ thẫm tung bay, như mây trôi, y ẩn nhẫn bao lâu chỉ vì một chiêu tất sát, lập tức ra tay hung ác, Thiên Vấn siết cổ! Cắt đôi cổ Quỷ Ti Nghi!
Sương đỏ dày đặc trộn lẫn mùi thơm kỳ lạ, từ cổ bay ra. Sở Vãn Ninh nhanh chóng lui về sau, tránh sương mù, lạnh lùng nói: "Mặc Nhiên! Thiên sát trảm!"
Mặc Nhiên sớm đã đợi lệnh, nghe thấy lệnh, lấy hộp ám kiếm trong tay áo, rót linh lực vào, đánh tới cơ thể đang tìm đầu mình.
Đất trên cơ thể vỡ ra, lộ ra bản thể có ánh đỏ len lỏi gần như trong suốt. Sở Vãn Ninh giơ Thiên Vấn lên trời, muốn siết linh thể tiên thân của Quỷ Ti Nghi ra. Thân thể thần tiên không đầu phát ra tiếng kêu: "Phàm nhân to gan! Phàm nhân to gan!—— Lên! Lên! Giết bọn chúng! Giết bọn chúng——!"
Kim Đồng Ngọc Nữ vốn không có ngũ quan bỗng sáng lên một đôi mắt đỏ, mấy trăm con thét chói tai lao tới phía Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh.
Quan tài trên đất vỡ ra, tử thi bên trong vọt lên, cùng đánh về phía hai người.
Mặc Nhiên nhìn lướt rất nhanh qua đám đó, tìm thân ảnh Sư Muội. Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi còn nhìn đám cương thi thâm tình như thế làm gì! Còn không mau đánh lui bọn chúng!"
Hai người bọn họ và Quỷ Ti Nghi đã nhảy lên một quan tài, tử thi chậm chạp vây quanh bọn họ, Mặc Nhiên giơ tay cầm bùa đuổi ma, phóng ra tứ phía, kích nổ toàn bộ. Nhưng quỷ quá nhiều, một nhóm lùi lại liền có một nhóm khác vọt lên.
Mặc Nhiên quả thực sắp điên rồi: "Trấn Thải Điệp sao nhiều người chết thế? Rốt cuộc có bao nhiêu đôi phu thê minh hôn?!"
Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Ngươi xem tu vi của Quỷ Ti Nghi này đi, nam nữ thanh niên làm sao tự chết như vậy được! Tám chín phần mười là chưa từng thành hôn bị nó mê hoặc đi tự sát! Đánh bên này!"
Mặc Nhiên lại ném bùa đuổi ma đến nơi Sở Vãn Ninh chỉ, nổ tung một đám xác chết.
"Sao đánh không chết Quỷ Ti Nghi này?"
"Vũ khí bình thường không làm tổn thương ả."
"Thiên Vấn đâu?"
Sở Vãn Ninh cực giận: "Ngươi không thấy Thiên Vấn đang trói ả à! Quỷ Ti Nghi hành động rất nhanh, nếu ta thả ả ra, không kịp đánh, chỉ sợ ả đã chạy rồi!"
Những thi thể đó lên ngày càng nhiều, Mặc Nhiên vừa đuổi, vừa để ý xem có Sư Muội không, tránh làm bị thương. Một Kim Đồng nhào tới cắn vào chân hắn, hắn thầm mắng một tiếng, lá bùa đuổi ma trực tiếp ném vào mặt Kim Đồng, đá nó vào trong đám thi thể, ầm ầm nổ tung.
Sở Vãn Ninh nói: "Thấy Sư Muội và Trần phu nhân chưa?"
Mặc Nhiên đang điên cuồng tìm kiếm, bỗng thấy hai thân ảnh lay động ở xa, vui mừng nói: "Thấy rồi!"
"Cút qua đó, đưa bọn họ đi! Cách xa nơi này một chút!"
"Được!" Mặc Nhiên đồng ý, sau đó ngẩn ra, "Người muốn làm gì?"
Sở Vãn Ninh cả ngận nói: "Tay khác của ta không động được, không triệu được thần khí khác, chỉ có thể dựa vào Thiên Vấn. Lát nữa ta thả Quỷ Ti Nghi ra, lập tức phá huỷ nơi này, cả một vùng này, ngươi không muốn chết sớm thì cút ngay!"
______
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn não động như hắc động~ Sao đánh~
Hôm nay hơi vội, không có tiểu kịch trường, vội chạy đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất