Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 57: Bổn toạ ghét nghe quân đánh đàn

Trước Sau
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Ai ngờ tuy cách Sở Vãn Ninh làm hoành thánh vụng về, nhưng thành phẩm thế mà không xấu, từng cái sủi cảo mượt mà đáng yêu được ngón tay y đều đều xếp lại, chỉnh chỉnh tề tề xếp vào khay trên bàn.

Ba đồ đệ không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

"Sư tôn thế mà làm được sủi cảo..."

"Không phải ta mơ đấy chứ?"

"Gói còn rất tốt nữa."

"Oa..."

Bọn họ nhỏ giọng thì thầm nhưng không trốn được nhĩ lực của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh mím môi, lông mi rủ xuống, tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng thính tai lại ửng hồng.

Tiết Mông khó nhịn nổi, hỏi: "Sư tôn, người làm sủi cảo lần đâu ư?"

"... Ừm."

"Thế sao lại gói đẹp vậy được."

"... Giống làm cơ giáp, chẳng qua niết thêm nếp gấp thôi, khó gì đâu."

Mặc Nhiên cách bàn gỗ nhìn y, dần dần có hơi xuất thần.

Kiếp trước lần duy nhất hắn thấy Sở Vãn Ninh động tay nhào bột, là sau khi Sư Muội qua đời, ngày ấy Sở Vãn Ninh xuống bếp, chậm rãi gói hoành thánh Sư Muội nấu giỏi nhất.

Nhưng còn chưa kịp cho xuống nồi, đã bị Mặc Nhiên mất lý trí gạt đổ, hoành thánh trắng như tuyết rơi đầy đất.

Mặc Nhiên cũng không nhớ khi đó hoành thánh tròn hay méo, đẹp hay xấu.

Chỉ nhớ rõ ràng vẻ mặt Sở Vãn Ninh khi đó, không nói một lời nhìn mình, trên má còn dính bột, nhìn qua xa lạ như vậy, có hơi mờ mịt, thậm chí có hơi ngu ngốc...

Mặc Nhiên khi đó còn cho rằng y sẽ nổi giận, nhưng mà cuối cùng Sở Vãn Ninh chẳng nói gì, y chỉ cúi người, cúi đầu nhặt từng cái hoành thánh dính đất lên, từng bước từng bước, yên lặng nhặt lại, xếp cùng một chỗ, sau đó, tự mình vứt đi.

Khi đó Sở Vãn Ninh, đến tột cùng là mang tâm tình thế nào?

Mặc Nhiên không biết, hắn chưa từng nghĩ, không muốn nghĩ, kỳ thật, cũng không dám nghĩ.

Gói xong sủi cảo, được người tuyết mang tới nhà bếp nấu, Sở Vãn Ninh làm theo tục lệ, nhét đồng tiền vào một cái duy nhất, người ăn nó sẽ có vận khí tốt.

Người tuyết bưng sủi cảo về rất nhanh, khay gỗ còn xếp đủ cả dấm tiêu ớt.

Tiết Mông nói: "Sư tôn ăn trước đi."

Sở Vãn Ninh không từ chối, y gắp một cái sủi cảo, thả vào bát mình, nhưng không ăn, mà lại gắp ba cái, đưa lần lượt cho Tiết Mông, Mặc Nhiên và Sư Muội.

"Tân xuân vui vẻ." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói.

Các đồ đệ sửng sốt, ngay sau đó đều cười: "Sư tôn, tân xuân vui vẻ."

Nói cũng rất khéo, chỉ mới cái sủi cảo đầu liên, Mặc Nhiên đã cắn rắc một tiếng vào đồng tiền lạnh ngắt, hắn thật sự không kịp đề phòng, thiếu chút nữa vỡ luôn nửa cái răng.

Sư Muội nhìn vẻ mặt hắn nhe răng trợn mắt khổ sở, nở nụ cười: "A Nhiên năm mới sẽ có vận khí tốt đó."

Tiết Mông nói: "Xì, vận cái cứt chó."

Mặc Nhiên nước mắt lưng tròng: "Sư tôn, gắp sủi cảo cũng có thể đừng chọn chuẩn tới thế không, mới cái thứ nhất thôi, đã trúng luôn rồi..."

Sở Vãn Ninh bảo: "Nói chuyện rõ ràng."

Mặc Nhiên: "Ta cắn trúng đầu lưỡi."

Sở Vãn Ninh: "........."

Mặc Nhiên xoa xoa hàm, uống hai hớp trà Sư Muội đưa cho, cuối cùng cũng dịu hơn, nói đùa: "Ha ha, không phải sư tôn nhớ rõ cái sủi cảo nào có tiền đồng, cố ý gắp cho ta chứ?"

"Ngươi mơ cũng đẹp đấy."

Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói, sau đó cúi đầu ăn phần mình.

Nhưng không biết có phải ảo giác của Mặc Nhiên hay không, hắn thấy mặt Sở Vãn Ninh trong ánh nến ấm áp, hình như có hơi đỏ lên.

Sau bữa tối phong phú của bếp trưởng, một mâm mới được bưng ra rất nhanh, gà vịt cá thịt nặng trĩu đầy bàn.

Mạnh Bà Đường dần náo nhiệt, Tiết Chính Ung và Vương phu nhân ngồi trên thủ tịch, phát lì xì cho những ai đi qua bàn.

Một con người tuyết nhỏ cứ va vào gối Sở Vãn Ninh liên tục, đôi mắt bằng đá đen nhánh nhìn y chằm chằm.

Sở Vãn Ninh hơi giật mình: "Sao thế, ta cũng có?"

Nhận lì xì mở ra, bên trong là một lá vàng xa xỉ, y có hơi cạn lời, ngẩng đầu nhìn Tiết Chính Ung, lại nhìn hán tử thô kệch cười hì hì với mình, còn nâng chén rượu trong tay, xa xa kính một ly.

Thật ngốc.

Nhưng lại cảm thấy Tiết Chính Ung thật là... Thật là...

Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm ông trong chốc lát, nhịn không được nhếch miệng cười, cũng nâng ly rượu của mình, giơ lên với tôn chủ, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó chia đều lá vàng cho các đồ đệ, rượu quá tam tuần, trên đài không ngừng biểu diễn, không khí trên bàn rốt cuộc cũng phất lên.

Chủ yếu là ba đứa trẻ cứng đầu kia tựa như không còn sợ y như trước nữa.

Còn Sở Vãn Ninh, xưa nay ngàn ly không say.

"Sư tôn sư tôn, ta xem tướng chỉ tay cho người nhé?"

Đầu óc có chút không rõ ràng, là Tiết Mông.



Cậu túm lấy tay Sở Vãn Ninh, dán mắt vào nhìn cẩn thận. Nếu không phải cậu uống ba ly rượu vào bụng, có mượn cho cậu mười lá gan cũng không dám mạo phạm như vậy.

"Đường mệnh đứt quãng, thân thể có vẻ không được tốt lắm." Tiết Mông thì thầm lầm bầm, "Dễ sinh bệnh."

Mặc Nhiên cười ha ha nói: "Quá chuẩn."

Sở Vãn Ninh lườm hắn.

"Ngón áp út thon dài, sư tôn người rất có vận khí phát tài đấy."

"Ba tuyến đồng nguyên, nhánh cuối tình tuyến rơi vào trí tuyến, nguyện ý hi sinh vì tình..." Tiết Mông ngơ ngác nhìn một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, "Thật hay giả đấy?"

Sở Vãn Ninh xanh cả mặt, cắn răng nói: "Tiết Tử Minh, ta thấy ngươi chán sống rồi."

Nhưng Tiết Mông uống say vẫn hồn nhiên không tự biết, thế mà cười ngu ngơ, tiếp tục xem, sau đó cứ nhắc mãi: "À, còn nữa, tình tuyến có hình văn ngược, hơn nữa còn dưới ngón áp út, sư tôn, mắt nhìn người của người không được chuẩn lắm... Có lẽ là một kẻ có mắt như mù..."

Sở Vãn Ninh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tức giận hất tay, phất tay áo muốn đi.

Mặc Nhiên cười nhiều muốn chết, ôm bụng vui vẻ nửa ngày, bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Sở Vãn Ninh, cứng đờ nghẹn lại, xương sườn run run phát đau.

Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười?"

Nhưng đang bực bội muốn rời khỏi, ống tay áo lại bị Tiết Mông giữ chặt. Ngay sau đó Mặc Nhiên không cười nổi nữa, Tiết Mông mơ mơ màng màng kéo một tay Sở Vãn Ninh xuống, vùi đầu vào ngực Sở Vãn Ninh, vòng tay ôm eo y, trán dựa vào vạt áo sư tôn, thân mật cọ cọ.

"Sư tôn..." Giọng thiếu niên mềm như bông, mang theo chút ý làm nũng, "Đừng đi mà, đến đây, uống thêm chén nữa."

Sở Vãn Ninh nhìn qua như sắp nghẹn tới khùng luôn rồi.

"Tiết Tử Minh!! Ngươi, ngươi quả thực hồ nháo, mau thả ta ra!"

Ai ngờ lúc này, người tuyết trên đài bỗng thì thầm chạy xuống đây, hóa ra màn biểu diễn múa kiếm của Tham Lang trưởng lão đã kết thúc, theo trình tự, hẳn là tới lượt Sở Vãn Ninh rồi.

Chuyện này không ổn, ánh mắt mọi người đều dồn cả lên người Sở Vãn Ninh, nhìn thấy Tiết Mông sau khi uống say thế mà can đảm dám ôm eo Ngọc Hành trưởng lão, chôn trong ngực đối phương làm nũng, chúng đệ tử đều sôi nổi kinh ngạc đến cực điểm, có người thậm chí còn rơi cả đũa, nhìn góc này chằm chằm không chớp mắt.

Sở Vãn Ninh: "..."

Nhất thời gặp trường hợp cực kỳ xấu hổ, Ngọc Hành trưởng lão đứng không được, ngồi không xong, chỉ có thể cứng đờ tay chân để kệ Tiết Mông ôm.

Sau hồi lâu yên tĩnh, Mặc Nhiên bỗng nhiên cười hai tiếng khô khốc: "Không được, Tiết Mông, ngươi lớn như thế này rồi, còn làm nũng à?" Nói liền duỗi tay túm người ra, "Đứng dậy, đừng dính lên người sư tôn."

Tiết Mông cũng không phải muốn làm nũng, chuyện này lúc cậu thanh tỉnh mà còn nhớ được, có thể tát mình hai phát mạnh.

Có lẽ men say làm ý thức mơ hồ, Mặc Nhiên nài ép lôi kéo hơn nửa ngày, mới kéo được cậu ra khỏi người Sở Vãn Ninh.

"Ngồi im, nhìn xem đây là mấy?"

Tiết Mông nhìn Mặc Nhiên vươn một ngón tay ra, nhíu mày đáp: "Ba."

Mặc Nhiên: "..."

Sư Muội nhịn không được cười, cũng tới đùa cậu: "Ta là ai nào?"

"Huynh là Sư Muội mà." Tiết Mông không kiên nhẫn trợn trắng mắt.

Mặc Nhiên cũng hóng chuyện vui: "Thế ta đây là ai?"

Tiết Mông trừng mắt nhìn hắn một lát, nói: "Ngươi là chó."

"..." Mặc Nhiên cả giận nói, "Tiết Tử Minh ta không để ngươi yên."

Bỗng bàn bên cạnh, có đệ tử không biết lớn gan, hay là uống nhiều chỉ vào Sở Vãn Ninh, cười hì hì cao giọng hỏi: "Thiếu chủ, vậy cậu xem y là ai?"

Tửu lượng Tiết Mông thực sự không ổn, ngồi cũng không ngồi nổi, dựa vào cạnh bàn, híp mắt nhìn Sở Vãn Ninh hồi lâu.

Sở Vãn Ninh: "......"

Tiết Mông: "......"

Sở Vãn Ninh: "......"

Tiết Mông: "......"

Giằng co hồi lâu, mọi người cho rằng Tiết Mông say rượu, muốn ngủ luôn rồi, cậu bỗng cười rạng rỡ, lại muốn kéo ống tay áo Sở Vãn Ninh.

"Thần tiên ca ca."

Bốn chữ nói đầy khí phách có thể nghe rõ ràng.

Chúng đệ tử: "...................................."

"Phì."

Không biết là ai bật cười trước, ngay sau đó mọi người đều không nhịn nổi, cho dù sắc mặt Sở Vãn Ninh khó nhìn, tính tình lại xấu, nhưng không cản được, mọi người đoán rằng cho dù y không vui, cũng không thể dùng Thiên Vấn đánh tất cả mọi người ở đây chứ? Nên Mạnh Bà Đường náo nhiệt phi thường cười vang, trong rượu thịt mọi người đều sợ thiên hạ không đủ loạn châu đầu ghé tai.

"Ha ha, thần tiên ca ca."

"Ngọc Hành trưởng lão đẹp như vậy, thật đúng là giống thần tiên."

"Ta lại muốn nói, ta nghĩ tới một câu rất tục. Mỗi lần ta nhìn thấy y, đều không nhịn được nghĩ tới một câu."

Có người hỏi: "Câu gì?"

"Trừ ba thước tuyết trên người quân, thiên hạ ai xứng bạch y."

"... Vậy ngươi thực sự rất tục."

Sắc mặt Sở Vãn Ninh chuyển từ trắng sang xanh từ xanh sang đen cuối cùng y quyết định ra vẻ trấn định, làm như không nghe thấy.

Dù sao y cũng quen đối mặt với xa cách kính sợ của mọi người, ngày hội men say trong hơi thở tràn ra bỗng nóng bỏng như vậy, làm y không chịu nổi, muốn chạy trốn. Đối mặt với tình huống như vậy, y không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành cố trấn định.

Nhưng bên tai hơi ửng đỏ, lại bán đứng khuôn mặt thanh tú đóng băng ba thước kia của y.



Mặc Nhiên chú ý đến, mím môi, không nói gì, trong lòng lại không biết vì sao, chợt quay cuồng dấy lên nỗi ghen tỵ phiền lòng.

Hắn không phải không biết Sở Vãn Ninh đẹp, nhưng cũng như mọi người, hắn biết rõ, Sở Vãn Ninh tuy rằng tuấn mỹ, nhưng loại tuấn mỹ này sắc bén như đao phủ nhiều hơn, lúc không cười sương tuyết lạnh lẽo, làm người không dám đến gần.

Dùng tâm trạng u ám của hắn mà nói, Sở Vãn Ninh tựa như một mâm thịt đầy hương vị, nhưng hộp lại dơ bẩn rách nát, người duy mất mở hộp đồ ăn này ra, nếm mỹ vị bên trong, chỉ có mỗi mình mình. Hắn không phải lo có kẻ phát hiện món ngon này, từ đó ăn tủy nhớ vị.

Nhưng mà tối nay, trong lò ấp ám, dưới kích thích của rượu, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm lên hộp đồ ăn không người hỏi thăm như vậy.

Mặc Nhiên bỗng có chút nóng lòng. Hắn muốn che kín hộp đồ ăn lại, tựa như đuổi đám ruồi bọ phiền lòng, cưỡng chế những kẻ mơ ước tới thức ăn của hắn rời đi.

Nhưng mà bỗng nhiên lại nhận ra, đời này, tô thịt này không phải của hắn. Hắn bưng bát sủi cảo trong veo, lại không thể, đuổi những con sói thèm thịt nhỏ dãi đi nữa.

Nhóm Mặc Nhiên thật sự không nghĩ tới Sở Vãn Ninh thế mà cũng như các trưởng lão khác, nghiêm túc chuẩn bị một tiết mục, y lên sân khấu biểu diễn chơi đàn cổ. Các đệ tử sùng bái đầy mắt, có người nhỏ giọng nói: "Đúng là không ngờ được, Ngọc Hành trưởng lão thế mà sẽ đánh đàn..."

"Hơn nữa còn rất dễ nghe, ta sắp không biết vị thịt luôn rồi."

Mặc Nhiên không rên một tiếng ngồi yên, Tiết Mông đã ngủ, nằm trên bàn, hô hấp dài đều đều. Mặc Nhiên lấy bầu rượu trong tầm tay cậu, rót cho mình một ly, vừa nghe vừa uống, vừa nhìn chằm chằm người trên đài xuất thần.

Suy nghĩ trong lòng càng lúc càng thêm bực bội.

Đời trước, Sở Vãn Ninh chưa từng tụ tập diễn tấu trong các bữa tiệc trừ tịch một lần nào.

Dáng vẻ y đánh đàn, chỉ có rất ít rất ít người từng thấy.

Có lẽ lúc ấy, bị Mặc Nhiên giam lỏng, Sở Vãn Ninh thật sự khó chịu trong lòng, thấy trong đình có một cây đàn cổ gỗ đồng, liền ngồi trên mặt đất, nhắm mắt gảy dây.

Tiếng đàn kia xa xa trống vắng, chiêu hoàng dẫn điệp, khi Mặc Nhiên trở về, nhìn thấy bóng dáng Sở Vãn Ninh ngồi trong viện, nhạt nhẽo yên lặng nói không nên lời, thanh chính cao khiết.

Mình khi ấy đối đãi với y thế nào?

À, đúng rồi.

Là ấn y trên đàn làm loạn, trực tiếp xâm phạm nam nhân thanh lãnh trong viện hoa. Mặc Nhiên chỉ lo mình run rẩy sảng khoái ngập đầu, không quan tâm Sở Vãn Ninh có bao nhiêu thống khổ khó chịu, thậm chí không quan tâm khi đó đã qua lập đông, sư tôn người sợ lạnh như vậy, lại bị xé rách y phục, trên mặt gạch lạnh băng bị mình làm tới không chịu nổi, hôn mê.

Xong việc phải tĩnh dưỡng mất mấy tháng, cũng không dưỡng được lại tinh thần.

Mặc Nhiên khi đó lạnh lùng nói với y: "Sở Vãn Ninh, sau này ngươi, tuyết đối không được đánh đàn trước mặt người ngoài. Ngươi có biết dáng vẻ ngươi đánh đàn có bao nhiêu..."

Hắn mím môi, không tìm được từ thích hợp, nên không nói nữa.

Có bao nhiêu gì?

Rõ ràng là dáng vẻ đoan trang bình thản, nhưng không biết vì sao, lại dụ dỗ người ta không thể kiềm chế.

Sở Vãn Ninh không nói một lời, môi trắng xanh, khép mắt lại, mày kiếm nhíu chặt.

Mặc Nhiên nâng tay lên, do dự một lát, vuốt ve trên ấn đường nhíu chặt của y. Động tác Đạp Tiên Quân tựa như mềm nhẹ, thanh âm nề hà vẫn lạnh lùng vô tình.

"Nếu ngươi không nghe, bổn tọa sẽ xích ngươi lại trên giường, khiến ngươi ngoài lên giường cùng bổn tọa ra, không thể làm được gì nữa. Bổn tọa nói được làm được."

Khi ấy Sở Vãn Ninh đáp thế nào?

Mặc Nhiên lại buồn bực uống một ngụm rượu, nhìn người trên đài, u ám nhớ lại.

Hình như chẳng nói gì.

Lại hình như mở mắt ra, lạnh lùng nói một chữ——

"Cút."

Hắn không nhớ rõ.

Cả đời kia của hắn, thời gian dây dưa với Sở Vãn Ninh dài như vậy, rất nhiều chuyện, đều không còn rõ ràng không còn nhớ từng thứ.

Cuối cùng hắn kỳ thật chỉ cầm thú cực điểm mà thừa nhận một chuyện: Sở Vãn Ninh là người của hắn, nếu hắn không thích, hắn cũng có thể phá hủy, để hắn xé rách. Hắn thà rằng bóp nát huyết nhục Sở Vãn Ninh trong tay, như sói hổ cắn nuốt hài cốt móc lấy nội tạng Sở Vãn Ninh, cũng không để người khác chạm vào y.

Hắn muốn từ trong máu Sở Vãn Ninh sinh ra dục niệm với hắn, trong xương xốt bị hắn nguyền rủa, trong cơ thể chảy thứ nóng bỏng của hắn.

Không phải y thanh cao ư?

Thì đã sao? Còn không phải mở rộng hai chân, nằm dưới thân ác nhân ác nhất trên đời, trên giường bạo quân hung bạo nhất, bị hung khí nóng như lửa của nam nhân cướp đi tính mạng. Hắn vấy bẩn y, trong cơ thể, ngoài cơ thể, đều bẩn.

Xé nát xiêm y, sao có thể dễ dàng mặc lại.

Mặc Nhiên nhắm mắt, đốt ngón tay trắng bệch, lòng run sợ.

Hắn nhớ về chuyện quá khứ, bên tai lại không nghe thấy tiếng hoan hô náo nhiệt trong trừ tịch, không nghe thấy tiếng đàn nhẹ nhàng chậm rãi của Sở Vãn Ninh.

Trong đầu hắn chỉ còn lại một thanh âm gần như điên cuồng lãnh khốc, như con ó xé gió mà tới, xoay quanh hồi lâu.

"Địa ngục quá lạnh, Sở Vãn Ninh, ngươi tới tuẫn ta đi."

"Đúng vậy, ngươi là thần, là ánh sáng của người khác, sáng sáng Tiết Mông Mai Hàm Tuyết các bá tánh đều đợi ngươi tới chiếu sáng họ, Sở Tông sư, thánh hiền à." Thanh âm ngọt ngào cười nói, cười cười, đột nhiên hung ác như hai nửa linh hồn tách rời, giận như lôi đình, "Nhưng ta thì sao! Ngươi có từng chiếu sáng ta không! Có từng cho ta ấm áp không? Trên người ta toàn là sẹo ngươi để lại! Thánh hiền ư, Sở Vãn Ninh!"

"Ta muốn thân thể của ngươi, muốn mạng của ngươi. Ngươi muốn làm lửa của bọn họ, ta càng muốn mang ngươi tới mồ ta. Để ngươi chỉ có thể chiếu sáng thi cốt ta, ta muốn ngươi, cùng ta mục rữa."

"Sống chết không do ngươi..."

Tiếng hoan hô rung trời.

Mặc Nhiên đột nhiên mở mắt ra, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng.

Diễn tấu đã kết thúc, các đệ tử náo nhiệt vỗ tay, Mặc Nhiên ngồi trong đó, cảm thấy trước mắt chột dạ từng cơn, tái nhợt từng cơn, hắn nhìn Sở Vãn Ninh ôm đàn cổ gỗ đồng chậm rãi bước xuống bậc thang.

Trong nháy mắt kia, kiếp này của hắn lần đầu tiên, cảm thấy vớ vẩn như thế, bỗng nhiên cảm thấy kiếp trước mình điên điên khùng khùng.

Kỳ thật Sở Vãn Ninh cũng không xấu... Mình sao lại... Hà tất phải làm thế?

Rượu mạnh xuống cổ, cuối cùng mờ mịt vô thố, cuối cùng khốn đốn vô tri, chung quy, say sưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau