Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 62: Bổn toạ đến Lâm An cổ

Trước Sau
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Nhóm Mặc Nhiên rất nhanh đã bắt đầu tu hành, đương nhiên, tích lông vũ là chuyện hắn thích nhất, dù sao hắn cũng không trông cậy nhiều vào chuyện sẽ được bại tướng trong kiếp trước giúp đỡ, tự làm tự hưởng mới đáng.

Họ mỗi lúc tảng sáng đều tới vực thẳm thủy tổ cướp lông vũ, sau đó tới động Chúc Dung đả tọa, dùng linh lực trong cơ thể đối kháng với viêm dương ở động Chúc Dung, tự nâng cao tu vi của bản thân. Hai canh giờ sau, theo Vũ Dân tập mấy tâm pháp quỷ quái.

Lại thêm hai canh giờ sau, vào Tu La Tràng đối kháng.

Trước khi tới đêm, đến đài ngắm sao ở chốn đào nguyên nghe Thập Bát cô nương giảng giải “Bách Quỷ Phổ”, “Đuổi Linh Quyết”.

Đương nhiên Mặc Nhiên thích nhất chính là tối tới đài ngắm sao nghe kinh, bởi vì đó là lúc duy nhất tu sĩ của ba nhóm khác nhau tập trung lại.

Hắn biết khinh công Sư Muội không tốt, lo đối phương ăn không đủ no, nên vặt được lông vũ, mỗi ngày đều chia một nửa cho Sư Muội dùng. Có điều trừ khi ấy ra, cũng khó có thể gặp mặt Sư Muội, ngược lại mỗi ngày đều ở chung với Sở Vãn Ninh, hai người dần dần như hình với bóng.

Một khoảng thời gian này, Sở Vãn Ninh thường ngồi bên lan can thổi lá, Mặc Nhiên ngồi bên cạnh y nâng má vừa nghe vừa ngắm mặt trời lặn, mây trôi mây bay.

Hoặc là Sở Vãn Ninh đứng bên bờ sông cho cá ăn, Mặc Nhiên đứng bên cạnh ngắm cẩm lý nở rộ, hoa vàng lá xanh.

Khi chốn đào nguyên đổ mưa, Mặc Nhiên thường kéo tay Sở Vãn Ninh, đi dọc theo lối đá xanh cũ mòn, che một chiếc dù giấy đoan đoan chính chính, trên đỉnh đầu hai người.

Nếu mưa to, Mặc Nhiên sẽ cõng tiểu sư đệ, mưa rơi tí tách, tiểu gia hỏa nằm bên vai hắn thực an tĩnh, cũng không nói gì nhiều.

Chỉ có khi nóng, trán rịn mồ hôi mỏng, tiểu sư đệ sẽ lấy khăn tay yên lặng lau đi cho hắn. Khăn trắng mộc mạc, bên góc có thêu một đóa hải đường, Mặc Nhiên cũng cảm thấy quen mắt, như từng thấy ở đâu, nhưng quá nhiều ý niệm lừa dối kéo qua tựa như mưa phùn rơi xuống hồ sâu, không thể nào tìm nổi.

Một ngày ấy, Sở Vãn Ninh nghỉ ngơi trong viện, Mặc Nhiên dâng trào tâm huyết, tháo búi tóc của y thúc cao cao lên thành đuôi ngựa. Nhưng đang chải tóc, lại chợt nghe Diệp Vong Tích lướt qua, mặt đen sì đi vào trong viện.

Mặc Nhiên mắt sắc, hơi nâng lông mày: “Diệp huynh bị thương à?”

“Ừ.” Diệp Vong Tích dừng một chút, cau mày nói, “Lúc bàn luận bị thương, không sao. Chỉ là người nọ kém cỏi hạ lưu, làm người khác khinh thường!”

“…”

Mặc Nhiên ngập ngừng, khó tin nổi: “Có người phi lễ huynh?”

Diệp Vong Tích trừng mắt liếc hắn, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: “Huynh nghĩ gì thế.”

“Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi.” Mặc Nhiên xấu hổ cười hai tiếng, nhịn không được tò mò nói, “Huynh nói người nọ, là ai cơ?”

Diệp Vong Tích nói: “Còn có thể là ai? Còn không phải hạt giống phong lưu của Côn Luân Đạp Tuyết Cung à?”

Vừa nghe miêu tả như vậy, Mặc Nhiên “À” một tiếng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là hắn?

Mấy ngày nay hắn thường xuyên nghe thấy vài nữ đệ tử rỉ tai nhau nói nhỏ, há miệng “Đại sư huynh”, ngậm miệng “Đại sư huynh”. Tuổi nhỏ còn chưa nói, hôm qua, hắn còn nghe thấy nữ tu bốn năm mươi tuổi đứng bên bụi hoa phát điên, ánh mắt mơ hồ mà lẩm bẩm: “Nam tử thế gian này, không có một ai sánh vai được với đại sư huynh, nếu hắn có thể thật lòng liếc nhìn ta một cái, nói chuyện với ta, ta có rơi vào địa ngục, cũng chẳng oán hận.”

Thái độ si oán như thế, làm Mặc Nhiên phì cười, cũng hoài nghi bà ta gọi “Đại sư huynh” mình thương nhớ, nhưng mà đông đảo tu sĩ chốn đào nguyên, cứ nhắc đi nhắc lại với nhau suốt, hắn xưa nay chỉ nghe kỳ danh, chưa từng gặp, lại ngại dò hỏi nhóm nữ tu sĩ, nên cũng chẳng rõ.

“Hôm nay ta tới chợ phía Tây linh hồ uống rượu.” Diệp Vong Tích nói, “Cái tên khốn nạn đó đúng lúc cũng ở trong. Ta thấy hắn ôm hai nữ tử trong lòng, đã quá mức phong lưu, nhưng người ta ngươi tình ta nguyện, cũng không liên quan tới ta, nên chẳng dám nói gì.”

Mặc Nhiên tán đồng nói: “Đúng thế.”

“Nhưng sau đó, bên ngoài có nữ đệ tử Cô Nguyệt Dạ lao vào, thần sắc nôn nóng, nhìn quanh, đương nhiên là đang tìm người.”

Mặc Nhiên cười nói: “Chính là đang tìm “Đại sư huynh” nhỉ?”

“Huynh cũng nghe tới Đại sư huynh rồi?”



“Ha ha, vậy huynh xem thử, đến chính nhân quân tử như huynh còn biết hắn phong lưu lạn trướng, ta ngồi hóng hớt bên đường, sao lại không rõ?”

Diệp Vong Tích liếc hắn một cái, nói: “Đại sư huynh kia thật sự không ra gì. Cô nương nữ tu Cô Nguyệt Dạ ấy tới tìm hắn, bởi vì mấy ngày trước đó đã trao đổi tín vật với tên xấu xa đó, nói muốn kết làm bạn lữ, từ đó không chia lìa.”

Mặc Nhiên lại cười: “Mấy lời đó trăm triệu không nên nghe. Ta đoán tín vật định ước của Đại sư huynh, có mười bảy mười tám cái, cái nào cũng như nhau. Theo đuổi mỗi cô nương sẽ đưa cho một cái, chỉ sợ lời thệ hải minh sơn cũng chả khác nhau.”

Sở Vãn Ninh vẫn luôn an tĩnh không nói rốt cuộc mở miệng, y liếc Mặc Nhiên, làm như bất mãn nói: “Sao huynh lại biết.”

Ai ngờ Diệp Vong Tích vẫn đứng bên cạnh Mặc Nhiên: “Mặc huynh nói không sai, đúng là thế. Nữ tu kia vốn âm thầm ái mộ đại sư huynh, nghe hắn nói vậy, tin là thật, đêm đó đã thất thân cho hắn.”

Mặc Nhiên: “Ôi ôi.” Vội che tai Sở Vãn Ninh lại.

Sở Vãn Ninh bất động thanh sắc nói: “Huynh làm gì thế?”

“Trẻ con không thể nghe, nghe nhiều không tốt cho tu vi.”

Sở Vãn Ninh: “…”

Mặc Nhiên che kín tai Sở Vãn Ninh, mắt lập tức sáng rỡ gấp không chờ nổi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Diệp Vong Tích là chính nhân quân tử, nào ngờ tới Mặc Nhiên tiểu nhân đê tiện nghe y kể ra chuyện khiến lòng đầy căm phẫn mà như thoại bản quan hệ bất chính, chính khí lẫm liệt nói: “Sau đó còn thế nào được? Đại sư huynh đương nhiên không muốn chịu trách nhiệm, cũng không muốn dây dưa với nữ tu kia nhiều. Nữ tu kia lấy tín vật kiếm tuệ ra, ai ngờ hai nữ tử Đại sư huynh ôm trái phải cũng có, nói chỉ cần là bằng hữu của hắn đều có, đều sẽ tặng kiếm tuệ làm bạn, cũng không phải chỉ cho đạo lữ.”

“Chậc chậc, đúng là quá vô sỉ.”

“Đúng thế.” Diệp Vong Tích nói, “Ta không vừa mắt, đã tranh cãi với hắn.”

Y nói tới đây, sắc mặt khác thường. Một lát sau, mới nói: “Tranh luận không hợp, nên đánh nhau.”

Mặc Nhiên cười cười: “Thế à.”

Trong lòng lại nói: Chỉ sợ không phải. Nếu “Đại sư huynh” thật sự là người hắn đoán, vậy với tính cách người nọ, sẽ quả quyết không vì chuyện này mà động thủ với người khác. Có lẽ là do Diệp Vong Tích xấu hổ, che giấu chuyện gì rồi.

Có điều Diệp Vong Tích đã không muốn nói, Mặc Nhiên đương nhiên cũng không chọc thủng, nên đổi đề tài bảo: “Đại sư huynh kia thân thủ không tồi, nếu người bình thường, hẳn không làm Diệp huynh bị thương được.”

Không nói còn ổn, vừa nói, Diệp Vong Tích hình như càng bực, đôi mắt đen nhánh lóe lửa đốt thảo nguyên, chớp động tức giận hôi hổi.

“Tốt? Tốt cái gì.” Diệp Vong Tích phẫn nộ nói, “Pháp thuật của mình kém cỏi, động thủ toàn dựa vào nữ nhân—— chẳng ra gì!”

“Hả? Ha ha ha ha ha.” Mặc Nhiên nghe y nói vậy, tập trung nhìn kỹ, thấy ngoại trừ vết thương do kiếm của Diệp Vong Tích, mặt cũng có ba bốn vết máu đứt quãng, hiển nhiên do móng tay nữ nhân cào, không khỏi cười ngã ngửa ra, “Đại sư huynh đúng là danh bất hư truyền, ha ha ha ha.

Sở Vãn Ninh chẳng nói lời nào, y từ khi Diệp Vong Tích bắt đầu nói “Tranh luận không hợp, nên đánh nhau”, hình như đã suy nghĩ sâu xa.

Chờ Diệp Vong Tích trở về phòng băng bó vết thương, Sở Vãn Ninh mới bảo: “Mặc Nhiên.”

Mặc Nhiên vỗ đầu y: “Gọi sư huynh.”

“…” Sở Vãn Ninh nói, “Đại sư huynh y nói, là Mai Hàm Tuyết à?”

Mặc Nhiên cười nói: “Ta cũng đoán vậy.”

Sở Vãn Ninh lại không nói, ngẫm nghĩ.

Bỗng nhiên như nghĩ thông suốt, mở to hai mắt: “Vị Diệp Vong Tích này, không phải là bị——-“

“Suỵt! Trật tự!” Mặc Nhiên đè ngón tay lên môi y, ngừng lời y lại, sau đó ngồi xổm xuống, ngang bằng với Sở Vãn Ninh, cười nói, “Đệ tuổi còn nhỏ, nghĩ cái gì thế?”

“… Trước đây từng nghe về Mai Hàm Tuyết … Đặc biệt không đáng tin, chuyện hoang đường gì cũng làm, không ngờ ngay cả đệ tử Nho Phong Môn hắn cũng dám …”



Mặc Nhiên tùy ý cười nói: “Ha ha ha, hắn rất không đáng tin. Nhưng chuyện của người khác chúng ta không nên quản. Đến, sư huynh buộc tóc cho đệ tiếp. Lúc nãy có thấy một chiếc phát khấu khá đẹp, cũng không quý giá nên mua luôn, ta đeo cho đệ xem.”

Tựa như Mặc Nhiên không thích thẩm mĩ của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh cũng chả thích thẩm mĩ của Mặc Nhiên để mà khen.

Sở Vãn Ninh nhìn phát khấu màu vàng hoa hòe bươm bướm rực rỡ, rơi vào trầm mặc: “… Huynh thật sự định cho ta đeo?”

“Đúng rồi. Trẻ con dùng màu vàng nè đỏ nè, đệ xem, rất hoạt bát.”

Sở Vãn Ninh: “…”

Thật sự không muốn, nhưng nghĩ kỹ, tựa như đây là thứ đầu tiên Mặc Nhiên tặng mình rồi, nên cũng ngậm miệng không nói, trầm mặt mặc kệ Mặc Nhiên đeo phát khấu cài lên đuôi ngựa của y. Phát quan hoa hòe bươm bướm cài trên tóc đen dài lấp lánh.

Sở Vãn Ninh rũ mi.

Bỗng cảm thấy như vậy thật tốt.

Có dáng vẻ như vậy, Mặc Nhiên như vậy, mình như vậy, nếu thân hình khôi phục rồi, hẳn sẽ không còn nữa.

Con bướm này, tựa như bay tới từ trong mộng.

Thay đổi khôn lường, ngày tháng đưa thoi.

Chúng tu sĩ tu hành ở đào nguyên, đã qua nửa năm.

Theo lời Thập Bát cô nương nói, sau nửa năm, mọi người sẽ phải theo thứ tự nhận khảo sát của Vũ Dân, kiểm tra xem tu hành tới đâu rồi.

“Đây là lần đầu chư vị tới nơi thí luyện.” Tập trung lại, Thập Bát uyển chuyển nói, “Nội dung thí luyện dựa vào tâm pháp khác nhau của chư vị, chia làm ba đại hiểm cảnh. Nhóm phòng thủ vào “Huyết Hà Cảnh”, nhóm chữa trị vào “Đại Bi Cảnh”, nhóm tấn công vào “Tu La Cảnh”.”

“Mỗi ảo cảnh thí luyện chỉ có thể vào hai người một lần, nói cách khác, người thí luyện có thể một mình khiêu chiến, muốn mời bạn, chỉ được mời một người. Trình tự thí luyện, tiên sử sẽ thông báo.”

Một tuần trôi qua, đã tới lượt Mặc Nhiên.

Chưởng quản các tu sĩ tấn công, vừa đúng là Thập Bát, nàng hơi mỉm cười, hỏi: “Mặc Tiên Quân, có muốn mời bạn không?”

Mặc Nhiên nghĩ: “Nếu ta chọn một người bạn theo ta, thế có phải hắn cũng không cần thí luyện thêm lần nữa không?”

“Đó là đương nhiên.”

“Ta đưa theo sư đệ.” Mặc Nhiên chỉ vào Sở Vãn Ninh, “Nó còn nhỏ, đến lúc chỉ có một mình, ta không yên tâm.”

Trăng treo cao, họ theo Thập Bát tới bên một hang động tối om, cửa động phủ một lớp sương đỏ vàng mỏng.

Thập Bát nói: “Nhị vị tiên quân xin hãy nghe kỹ, Tu La Cảnh mô phỏng lại cảnh tượng vốn có, là thảm trạng hai trăm năm trước khi Quỷ Giới lần đầu nứt vỡ. Khi ấy vì kết giới không tu bổ kịp thời, rất nhiều lệ quỷ trốn tới nhân gian, tàn hại vô số sinh linh. Ảo cảnh này chính là mô phỏng theo ký ức một người còn sống ót ở Lâm An năm đó. Một khắc các ngươi bước vào sơn động, sẽ tới chiến loạn thành Lâm An hai trăm năm trước. Giết chết Quỷ Vương, ảo cảnh sẽ tự phá.”

Mặc Nhiên liếc Sở Vãn Ninh một cái, cười với Thập Bát: “Tiên tử tỷ tỷ, tỷ xem ta da dày thịt béo thì không sao, sư đệ ta mới có sáu tuổi, tỷ nói xem đao kiếm vô tình, nhỡ đâu làm nó bị thương…”

“Ngươi đừng lo, trong ảo cảnh tất cả sẽ không làm hai vị bị thương thật.” Thập Bát nói, “Các ngươi nếu như bị thương, sẽ có linh lực đánh dấu, nếu trúng điểm yếu, sẽ đại biểu cho hai vị trọng thương bỏ mình, khiêu chiến thất bại.”

Mặc Nhiên lúc này mới yên tâm, vỗ tay cười nói: “Hóa ra là thế, nhóm tiên tử tỷ tỷ suy xét thật chu toàn, đa tạ đa tạ.”

Nếu đã hết lo lắng, Mặc Nhiên liền vào động thí luyện cùng Sở Vãn Ninh. Sơn động kia tối đen, bọn họ vừa mới bước chân trước vào, thân thể đã chợt cảm thấy lơ lửng giữa không trung, ngay sau đó trước mắt hiện lên cảnh tượng mơ hồ chói lọi, vô số gương mặt người vặn vẹo thu thành con sông bay qua dưới thân.

Đợi khi hai người đáp xuống, hai chân đã ổn định, phát hiện mình bị truyền tống tới Lâm An cổ rồi, đứng bên con đường ngoại ô xưa. Lúc này đúng giữa trưa, mặt trời chói chang, không khí ngập mùi tanh hồi nồng đậm tràn ngập.

Hai trăm năm trước thành Lâm An bách quỷ dạ hành, ban ngày mùi tanh nồng nặc, như tàn quyển cháy càng trong chiến hỏa, trước mắt Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh, chậm rãi, buồn bã mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau