Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 107: Chân dung sư tôn
Thư sinh nói chuyện mất hai canh giờ, chi, hồ, giả, dã Khổng Mạnh Từng Chu, khiến Mặc Nhiên choáng đầu hoa mắt nặng nề buồn ngủ, nhưng phải làm ra một bộ vô cùng hứng thú, cũng rất vất vả.
Đối với việc giả vờ nghe giảng, Mặc Nhiên có dáng vẻ rất giống.
Lúc đầu "A?" một tiếng, cau mày, tựa hồ không hiểu, còn nghi vấn.
Đợi đối phương giảng thêm một lát, lại một tiếng "A...", mi tâm hơi giãn, tựa hồ đã hơi hiểu được, dần dần lĩnh hội.
Cuối cùng nhớ kỹ nhất định phải mở to hai mắt, ánh mắt sáng rực, một tiếng "A ~" ắt không thể thiếu, muốn để người nói chuyện hiểu, mình được hắn dạy bảo đã hiểu ra, thể hồ quán đỉnh.
Ba cái "A" này, hắn cũng không ít lần dùng trên khóa dạy của Sở Vãn Ninh.
Đáng tiếc Sở Vãn Ninh không ăn dạng này, lạnh lùng nhìn hắn, bảo hắn ngậm miệng.
Nhưng mọt sách nhỏ đâu chịu nổi lễ đãi như vậy, giảng đến hết, hai mắt phát sáng, nhảy cẫng không thôi, rất có ý hận gặp Mặc Nhiên quá muộn, không còn chút thận trọng cao ngạo.
"Ta hiểu rồi." Mặc Nhiên cười nói, "Nghe ngươi nói xong, lại xem sơn thủy đồ này, mới biết được sử sách đáng ngưỡng mộ, thiên kim không đổi."
Nếu mọt sách nhỏ vẫn là người sống, tất nhiên mặt đỏ tới mang tai, nhưng hiện tại gã trừ đỏ mặt ra, hưng phấn khác không hề kém, gã cao hứng đến nỗi múa tay múa chân, giống như trẻ con mà cười cười, khuôn mặt gầy tràn đầy quang mang.
Lần đầu tiên Mặc Nhiên nhìn thấy làm quỷ mà lại vui vẻ như vậy.
Không khác lắm, hắn đứng dậy, hành lễ với đối phương, nói: "Giờ không còn sớm, ta lại đi dạo xung quanh, tìm nơi dừng chân. Nếu ngày mai tiên sinh có thời gian rảnh, ta lại đến tìm ngươi."
Thư sinh thình lình bị kêu tiên sinh, càng hớn hở ra mặt, nửa sợ hãi nửa cực kỳ vui mừng: "Không không không, tiên sinh không dám nhận, ta đã thi rất nhiều lần, đến tú tài cũng không được, ta... Ai..."
Mặc Nhiên cười nói: "Phẩm học cao thấp, không ở lợi lộc công danh, mà ở tâm."
Thư sinh rất giật mình: "Ngươi, ngươi có thể nói ra những lời như vậy?"
"Đây là sư tôn ta nói, thập nhân nha phong mà thôi."
Thư sinh: "... Thập nhân nha tuệ."
(*Bắt chước lời của người khác.)
"Vậy sao? Ha ha ha ha." Mặc Nhiên cười gãi đầu, "Nhớ sai rồi."
Thư sinh thấy không còn sớm nữa, nghĩ hôm nay cũng không còn ai đến hỏi vẽ, liền thu dọn giỏ tráp hầu bao, nói: "Rảnh rỗi không việc gì, khó gặp được người có thể nói chuyện. Tuy nói quân tử chi giao nhạt như nước, nhưng cũng coi trọng rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, ta thấy..."
Thấy gã lại bắt đầu lôi ra đống văn vẻ, Mặc Nhiên cười chặn gã lại, nói: "Có phải ngươi muốn nói, ta thấy sắc trời không còn sớm, không bằng chúng ta tìm một chỗ uống một chén hay không?"
"A, đúng, đúng, uống rượu di tình, có được không?"
"Được." Mặc Nhiên gật gật đầu, "Tiên sinh trả tiền."
Thư sinh: "......"
Trên cái bàn nhỏ sạch bóng bày biện một đĩa lạc, vụn vặt tầm mười viên, hai ly rượu nhỏ, chỉ rót nửa chén. Trong tửu quán chỉ thắp một cây nến, nhỏ bé keo kiệt đốt lên, ông chủ xấu xí sau tủ lau bát.
"Nơi này hơi tệ chút." Thư sinh có vẻ hơi bất an, "Nhưng ta cũng chưa nhận được tiền giấy gì, đi qua mấy cửa hàng, nhà này không có gì kém..."
"Rất tốt." Mặc Nhiên cầm ly rượu lên, cẩn thận nhìn, "Quỷ cũng ăn được sao?"
"Đều là giả, giống như tế phẩm." Thư sinh chép miệng ăn một hạt lạc, nhưng lạc lại không biến mất, gã nói, "Ngươi xem, như vậy đó. Nếm được vị thôi."
Mặc Nhiên bất động thanh sắc buông ly xuống, hắn không phải người chết, ăn gì đó sẽ lộ ra sơ hở.
Thư sinh rượu quá tam tuần, tâm cảnh âu sầu thất bại tựa hồ tốt hơn chút, hàn huyên cùng Mặc Nhiên một hồi, gã hỏi: "Trước đó Mặc công tử muốn tiểu sinh giúp vẽ một người, là ý trung nhân hả?"
Mặc Nhiên vội vàng xua tay: "Không phải không phải, là sư tôn của ta."
"A." Thư sinh sững sờ, "Ta ở âm phủ bày hàng rất nhiều năm, gặp qua đều muốn vẽ mỹ nhân, lại không gặp qua muốn ta vẽ sư tôn. Sư tôn của ngươi đối xử với ngươi rất tốt à?"
Mặc Nhiên cảm thấy hổ thẹn, nói: "Tốt, đặc biệt tốt."
"Khó trách." Thư sinh gật gật đầu, "Vẽ người đó làm cái gì?"
"Tìm người."
Thư sinh lại "A" một tiếng, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Người đó cũng ở địa phủ?"
"Ừm." Mặc Nhiên nói, "Ta nghe nói người chết phải đợi ở Nam Kha Hương trên mười năm tám năm, ta không yên lòng về người, muốn tìm người, làm bạn với người."
Thư sinh hoàn toàn không nghi ngờ, thậm chí còn có mấy phần cảm động, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Khó thấy được đào lý tình thâm. Được! Mặc công tử, ta giúp ngươi!" Nói rồi đứng dậy đi mở rương tráp, lấy dụng cụ vẽ tranh.
Mặc Nhiên vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm tạ với gã, lại hỏi tên gã, âm thầm ghi nhớ trong lòng, nghĩ đến khi quay về dương gian nhất định phải đốt ít nhiều vàng mã cho vị huynh đệ cùng khổ này.
Hai người ngươi cảm hoài, ta kích động, vô cùng náo nhiệt bày giấy mài mực.
Kết quả sau khi bắt đầu không nói được hai câu, sặc luôn.
"Sư tôn ta... Người..." Tay Mặc Nhiên nắm thành quyền, gõ lên đầu gối mấy cái, vẫn không gõ ra cái gì, nhẫn nhịn nửa ngày, người này ngôn từ cằn cỗi cuối cùng xuất ra một câu, "Tóm lại người là mỹ nhân, ngươi vẽ đi."
Thư sinh nhìn hắn chằm chằm.
Mặc Nhiên: "Vẽ đi."
"...Đẹp thế nào?"
"Không phải rất đơn giản à, chính là đẹp, hướng đẹp mà vẽ."
"Ta biết hướng đẹp mà vẽ, nhưng... Được rồi được rồi, ngươi nói, gương mặt người đó thế nào?"
"Gương mặt gì?" Mặc Nhiên sững sờ, kinh ngạc nói, "... Mặt chính là mặt đó."
Thư sinh có chút tức giận: "Hạt dưa hạnh nhân trứng ngỗng, ngươi phải nói một cái chứ?"
"Ta không biết những cái này, dù sao cũng là rất tuấn."
Thư sinh: "......"
Mặc Nhiên: "Được rồi, ngươi không biết thì dựa vào mặt ta mà vẽ, khuôn mặt hai bọn ta không khác nhau nhiều lắm đâu."
Thư sinh: "......"
Sau đó là mắt.
"Mắt gì?"
Thấy Mặc Nhiên muốn mở miệng, chợt ngừng hắn lại, bổ sung.
"Đừng nói mắt chính là mắt."
Mặc Nhiên xua tay nói: "Ta hiểu ý ngươi mà, ánh mắt của người... Này, nói thế nào đây? Vừa hung vừa... Mị? Vừa lạnh lùng vừa ôn nhu."
Thư sinh ném bút, cả giận nói: "Ta không vẽ! Ngươi mời cao minh khác đi!"
"Đừng mà!" Mặc Nhiên vội vàng kéo gã, "Những người khác không vẽ đẹp như ngươi."
Thư sinh nhịn một chút, nhìn hắn chằm chằm, thấy mặt mũi Mặc Nhiên tràn đầy chân thành, liền cứng rắn nói: "Vậy ngươi nói rõ, ta hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó."
Mặc Nhiên cũng ủy khuất, lòng hắn nghĩ không phải vừa rồi mình đáp rất tốt sao? Không phải là người ta hỏi cái gì hắn đáp cái đó sao? Nhưng có chuyện cầu người thì phải mềm ba phần, thế là đành phải khéo léo gật đầu, tội nghiệp ôm chặt Dẫn Hồn Đăng trong ngực mình.
Thư sinh nói: "Vẫn là mắt. Người đó có mắt báo? Tam bạch nhãn? Mắt hạnh? Mắt phượng? Hay là..."
Mặc Nhiên nghe mà choáng váng, lắc đầu nói: "Mắt phùng? Đây chẳng phải rất nhỏ à, không phải, mắt của người hơi chếch lên, ta cũng không biết gọi là gì, tóm lại chính là... Ách, chính là chếch lên, còn rất đẹp mắt..."
"Đó là mắt phượng."
Mặc Nhiên há hốc mồm, nhưng thấy sắc mặt thư sinh không vui, thế là hậm hực ngậm miệng: "Được, ngươi nói mắt phùng thì là mắt phùng."
Thư sinh hỏi tiếp: "Mũi cao hay thấp?"
"Cao."
"Môi mỏng hay dày?"
"Mỏng."
"Lông mày đậm hay nhạt?"
"Đậm."
"Mày gì?"
"May ghê... Lông mày thì ta biết, là mày kiếm."
"Được." Thư sinh vẽ thêm mấy nét, hỏi lại, "Trên mặt có nốt ruồi không?"
Mặc Nhiên quay đầu nghĩ nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, mặt lại đỏ lên, ngập ngừng nói: "Có..."
"Ở đâu?"
"Cạnh tai trái." Mặc Nhiên chậm rãi nói, "Nhỏ nhỏ một chút, màu sắc rất nhạt, sau đó..."
Sau đó đây là nơi trên người y, càng mẫn cảm.
Thư sinh nhíu mày: "Sau đó?"
"Không có." Mặc Nhiên lắc đầu như đánh trống lảng, mặt càng đỏ hơn, "Không có sau đó."
Thư sinh có chút kỳ quái nhìn hắn một chút, may mà tia sáng ảm đạm, không nhìn thấy huyết sắc trên mặt hắn. Ngòi bút thấm mực, lại hỏi: "Trang phục?"
"Người thích mặc y phục trắng. Cột thanh ngọc quan, hoặc là buộc cao đuôi ngựa." Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, bổ sung, "Cũng có khi hất lên, khi hất lên, đặc biệt..."
"Đừng có nói dễ nhìn!" Thư sinh có chút chịu không nổi.
"Ừm, vậy thì tuấn tú đi."
Thư sinh: "......"
Thật vất vả nửa ngày, cuối cùng cũng vẽ xong. Mặc Nhiên thổi thổi mực, giơ lên nhìn kỹ, cảm thấy dù không tuấn mỹ bằng Sở Vãn Ninh, cũng không giống y hệt, nhưng miễn cưỡng có thể dùng, cười nói: "Đa tạ tiên sinh. Rất đẹp."
"Ta chỉ kém vẽ Phan An Phạm Lãi, Tây Tử Điêu Thuyền."
"Ha ha ha." Mặc Nhiên vui vẻ, nói, "Đợi ta tìm được sư tôn, nhất định cảm ơn ngươi cẩn thận."
Lại cùng thư sinh uống chút rượu, hàn huyên một hồi, đợi sắc trời càng tối, trước tửu quán hai người mỗi người một ngả, Mặc Nhiên cất chân dung của Sở Vãn Ninh, theo thư sinh nói, phố thứ năm của Nam Kha Hương có một tòa nhà, gọi là "Thuận Phong Lâu", chuyên cho cô hồn dã quỷ mới tới nghe ngóng các loại tin tức.
Hắn chuẩn bị đi xem một chút.
Ngoài Thuận Phong Lâu bày bảng hiệu đỏ nhạt, trên vẽ một đồ đằng hình rắn màu đen. Mặc Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy một quầy hàng dài ngang qua trong đại sảnh, sau quầy có mười mấy yêu quỷ mặc áo bào đỏ đang ngồi, đều mang mặt nạ trợn mắt, thấy không rõ dung mạo thực. Đằng trước những quỷ mặt nạ này, đều có cho mình một đội ngũ uốn lượn thật dài, vẻ mặt khác nhau, khác người chết sở cầu.
Đỉnh lâu lơ lửng mấy trăm ngọn nến màu trắng, ánh đèn chồng chất chiếu vào vong người chồng chất. Quỷ đến quỷ đi, quả nhiên phi thường bận rộn.
"Tiểu sư phó, ngài có thể giúp ta điều tra xem đệ đệ của ta ở nơi nào không? Nó tên Trương Bát Nhất, người Cô Tô, chết lúc hai mươi mốt tuổi..."
"Có chân dung không?"
"Không, không có."
"Không có chân dung cũng có thể tìm, phí trả cần gấp mười."
"Đại ca—— "
Người đeo mặt nạ tằng hắng một cái, âm thanh thanh thúy.
"A, xin lỗi, hóa ra là đại muội tử. Đại muội tử à, là như vậy, lúc ta chết, nương tử nhà ta nói với ta nàng tuyệt sẽ không tái giá, nhưng ta nhìn thấy nàng và đệ đệ ta mắt đi mày lại rất lâu, ta chết cũng nuốt không trôi cục tức này, ngươi có thể giúp ta tìm hiểu một chút, xem nàng ở dương gian có thật sự quy củ thủ tiết, hay là đã cùng đệ đệ tốt của ta lên giường hay không!"
"Tra chuyện dương gian, bảng giá ghi rõ, ngài nhìn trước đi."
"Làm phiền rồi, kiếp trước tiểu sinh thích một vị cô nương, nhưng nàng là thiên kim quý thể, coi thường người đọc sách không thi đậu. Tiểu sinh nhát gan, không dám lộ ra dấu vết đa nghi nào cho nàng. Sau này nàng lập gia đình, tiểu sinh cũng mừng thay cho nàng. Ai ngờ nàng gửi gắm sai người, đó lại là nam nhân đã thành thân... Ai, về sau xảy ra biến cố, nàng... Đi trước tiểu sinh một bước. Bởi vậy tiểu sinh muốn tra hai chuyện, thứ nhất chính là cô nương này hiện tại ở đâu, thứ hai là muốn... Muốn biết duyên phận kiếp sau của hai người bọn ta..."
"Chuyện kiếp sau, muốn tìm hiểu, không lấy tiền. Dùng tuổi thọ kiếp sau đổi lấy. Còn cô nương ở chỗ nào, làm phiền công tử báo danh tính, đưa chân dung."
"A, được, được. Có chân dung, ở đây. Cô nương họ Diêu, tên chỉ có một chữ Lan..."
Trước mỗi quầy đều chi chít quỷ, thân thể đã mục nát, chấp niệm lại không bỏ xuống được.
Mặc Nhiên ôm đèn, nhìn trái nhìn phải đi một vòng, phát hiện hỏi cái gì cũng có, người Thuận Phong Lâu lấy tiền tài, hoặc là thu tuổi thọ.
Hắn không có tiền, nếu để cho bọn họ thu tuổi thọ, sẽ bị phát giác ra mình là vong nhân lẫn vào âm tào địa phủ. Nhất thời lo sợ, cũng không khỏi thầm mắng Hoài Tội đại sư không có não, không biết nhét tiền giấy nguyên bảo vào túi cho mình.
Nhưng nhìn bảng giá, hỏi thăm người khác cũng không mắc. Mặc Nhiên quyết tâm liều mạng, chạy về chỗ gần tửu quán, thật vất vả đuổi kịp thư sinh kia. Nói hết lời mới mượn được chút ít ngân lượng, lại trở lại Thuận Phong Lâu.
Đợi nửa ngày, thật vất vả mới tới lượt hắn.
Mặc Nhiên vội vã nói: "Ta tìm người. Đây là chân dung."
Hắn đưa chân dung Sở Vãn Ninh cho đối phương, đang muốn nói tiếp. Nào đoán được sau khi người kia nhìn xong, khẽ cười một tiếng, gập bức tranh lại, hỏi: "Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Hả?" Mặc Nhiên khẽ giật mình, "Chỉ nhìn tranh, ngươi đã biết người ở đâu rồi?"
"Đúng vậy. Nhưng mà ngươi nói cho ta biết trước, ngươi tìm hắn làm gì?"
"Người là một cố nhân của ta."
Đối phương liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: "Ngươi chờ một chút." Sau đó cúi người, thấp giọng nói nhỏ vài câu với đồng liêu bên cạnh. Chờ hắn quay lại, ngữ khí hiền lành không ít.
"Nếu là cố nhân của Sở tiên sinh, vậy thì không nhận tiền." Người kia đứng dậy, hướng hắn vẫy tay, "Ngươi theo ta lên lầu đi."
Đối với việc giả vờ nghe giảng, Mặc Nhiên có dáng vẻ rất giống.
Lúc đầu "A?" một tiếng, cau mày, tựa hồ không hiểu, còn nghi vấn.
Đợi đối phương giảng thêm một lát, lại một tiếng "A...", mi tâm hơi giãn, tựa hồ đã hơi hiểu được, dần dần lĩnh hội.
Cuối cùng nhớ kỹ nhất định phải mở to hai mắt, ánh mắt sáng rực, một tiếng "A ~" ắt không thể thiếu, muốn để người nói chuyện hiểu, mình được hắn dạy bảo đã hiểu ra, thể hồ quán đỉnh.
Ba cái "A" này, hắn cũng không ít lần dùng trên khóa dạy của Sở Vãn Ninh.
Đáng tiếc Sở Vãn Ninh không ăn dạng này, lạnh lùng nhìn hắn, bảo hắn ngậm miệng.
Nhưng mọt sách nhỏ đâu chịu nổi lễ đãi như vậy, giảng đến hết, hai mắt phát sáng, nhảy cẫng không thôi, rất có ý hận gặp Mặc Nhiên quá muộn, không còn chút thận trọng cao ngạo.
"Ta hiểu rồi." Mặc Nhiên cười nói, "Nghe ngươi nói xong, lại xem sơn thủy đồ này, mới biết được sử sách đáng ngưỡng mộ, thiên kim không đổi."
Nếu mọt sách nhỏ vẫn là người sống, tất nhiên mặt đỏ tới mang tai, nhưng hiện tại gã trừ đỏ mặt ra, hưng phấn khác không hề kém, gã cao hứng đến nỗi múa tay múa chân, giống như trẻ con mà cười cười, khuôn mặt gầy tràn đầy quang mang.
Lần đầu tiên Mặc Nhiên nhìn thấy làm quỷ mà lại vui vẻ như vậy.
Không khác lắm, hắn đứng dậy, hành lễ với đối phương, nói: "Giờ không còn sớm, ta lại đi dạo xung quanh, tìm nơi dừng chân. Nếu ngày mai tiên sinh có thời gian rảnh, ta lại đến tìm ngươi."
Thư sinh thình lình bị kêu tiên sinh, càng hớn hở ra mặt, nửa sợ hãi nửa cực kỳ vui mừng: "Không không không, tiên sinh không dám nhận, ta đã thi rất nhiều lần, đến tú tài cũng không được, ta... Ai..."
Mặc Nhiên cười nói: "Phẩm học cao thấp, không ở lợi lộc công danh, mà ở tâm."
Thư sinh rất giật mình: "Ngươi, ngươi có thể nói ra những lời như vậy?"
"Đây là sư tôn ta nói, thập nhân nha phong mà thôi."
Thư sinh: "... Thập nhân nha tuệ."
(*Bắt chước lời của người khác.)
"Vậy sao? Ha ha ha ha." Mặc Nhiên cười gãi đầu, "Nhớ sai rồi."
Thư sinh thấy không còn sớm nữa, nghĩ hôm nay cũng không còn ai đến hỏi vẽ, liền thu dọn giỏ tráp hầu bao, nói: "Rảnh rỗi không việc gì, khó gặp được người có thể nói chuyện. Tuy nói quân tử chi giao nhạt như nước, nhưng cũng coi trọng rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, ta thấy..."
Thấy gã lại bắt đầu lôi ra đống văn vẻ, Mặc Nhiên cười chặn gã lại, nói: "Có phải ngươi muốn nói, ta thấy sắc trời không còn sớm, không bằng chúng ta tìm một chỗ uống một chén hay không?"
"A, đúng, đúng, uống rượu di tình, có được không?"
"Được." Mặc Nhiên gật gật đầu, "Tiên sinh trả tiền."
Thư sinh: "......"
Trên cái bàn nhỏ sạch bóng bày biện một đĩa lạc, vụn vặt tầm mười viên, hai ly rượu nhỏ, chỉ rót nửa chén. Trong tửu quán chỉ thắp một cây nến, nhỏ bé keo kiệt đốt lên, ông chủ xấu xí sau tủ lau bát.
"Nơi này hơi tệ chút." Thư sinh có vẻ hơi bất an, "Nhưng ta cũng chưa nhận được tiền giấy gì, đi qua mấy cửa hàng, nhà này không có gì kém..."
"Rất tốt." Mặc Nhiên cầm ly rượu lên, cẩn thận nhìn, "Quỷ cũng ăn được sao?"
"Đều là giả, giống như tế phẩm." Thư sinh chép miệng ăn một hạt lạc, nhưng lạc lại không biến mất, gã nói, "Ngươi xem, như vậy đó. Nếm được vị thôi."
Mặc Nhiên bất động thanh sắc buông ly xuống, hắn không phải người chết, ăn gì đó sẽ lộ ra sơ hở.
Thư sinh rượu quá tam tuần, tâm cảnh âu sầu thất bại tựa hồ tốt hơn chút, hàn huyên cùng Mặc Nhiên một hồi, gã hỏi: "Trước đó Mặc công tử muốn tiểu sinh giúp vẽ một người, là ý trung nhân hả?"
Mặc Nhiên vội vàng xua tay: "Không phải không phải, là sư tôn của ta."
"A." Thư sinh sững sờ, "Ta ở âm phủ bày hàng rất nhiều năm, gặp qua đều muốn vẽ mỹ nhân, lại không gặp qua muốn ta vẽ sư tôn. Sư tôn của ngươi đối xử với ngươi rất tốt à?"
Mặc Nhiên cảm thấy hổ thẹn, nói: "Tốt, đặc biệt tốt."
"Khó trách." Thư sinh gật gật đầu, "Vẽ người đó làm cái gì?"
"Tìm người."
Thư sinh lại "A" một tiếng, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Người đó cũng ở địa phủ?"
"Ừm." Mặc Nhiên nói, "Ta nghe nói người chết phải đợi ở Nam Kha Hương trên mười năm tám năm, ta không yên lòng về người, muốn tìm người, làm bạn với người."
Thư sinh hoàn toàn không nghi ngờ, thậm chí còn có mấy phần cảm động, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Khó thấy được đào lý tình thâm. Được! Mặc công tử, ta giúp ngươi!" Nói rồi đứng dậy đi mở rương tráp, lấy dụng cụ vẽ tranh.
Mặc Nhiên vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm tạ với gã, lại hỏi tên gã, âm thầm ghi nhớ trong lòng, nghĩ đến khi quay về dương gian nhất định phải đốt ít nhiều vàng mã cho vị huynh đệ cùng khổ này.
Hai người ngươi cảm hoài, ta kích động, vô cùng náo nhiệt bày giấy mài mực.
Kết quả sau khi bắt đầu không nói được hai câu, sặc luôn.
"Sư tôn ta... Người..." Tay Mặc Nhiên nắm thành quyền, gõ lên đầu gối mấy cái, vẫn không gõ ra cái gì, nhẫn nhịn nửa ngày, người này ngôn từ cằn cỗi cuối cùng xuất ra một câu, "Tóm lại người là mỹ nhân, ngươi vẽ đi."
Thư sinh nhìn hắn chằm chằm.
Mặc Nhiên: "Vẽ đi."
"...Đẹp thế nào?"
"Không phải rất đơn giản à, chính là đẹp, hướng đẹp mà vẽ."
"Ta biết hướng đẹp mà vẽ, nhưng... Được rồi được rồi, ngươi nói, gương mặt người đó thế nào?"
"Gương mặt gì?" Mặc Nhiên sững sờ, kinh ngạc nói, "... Mặt chính là mặt đó."
Thư sinh có chút tức giận: "Hạt dưa hạnh nhân trứng ngỗng, ngươi phải nói một cái chứ?"
"Ta không biết những cái này, dù sao cũng là rất tuấn."
Thư sinh: "......"
Mặc Nhiên: "Được rồi, ngươi không biết thì dựa vào mặt ta mà vẽ, khuôn mặt hai bọn ta không khác nhau nhiều lắm đâu."
Thư sinh: "......"
Sau đó là mắt.
"Mắt gì?"
Thấy Mặc Nhiên muốn mở miệng, chợt ngừng hắn lại, bổ sung.
"Đừng nói mắt chính là mắt."
Mặc Nhiên xua tay nói: "Ta hiểu ý ngươi mà, ánh mắt của người... Này, nói thế nào đây? Vừa hung vừa... Mị? Vừa lạnh lùng vừa ôn nhu."
Thư sinh ném bút, cả giận nói: "Ta không vẽ! Ngươi mời cao minh khác đi!"
"Đừng mà!" Mặc Nhiên vội vàng kéo gã, "Những người khác không vẽ đẹp như ngươi."
Thư sinh nhịn một chút, nhìn hắn chằm chằm, thấy mặt mũi Mặc Nhiên tràn đầy chân thành, liền cứng rắn nói: "Vậy ngươi nói rõ, ta hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó."
Mặc Nhiên cũng ủy khuất, lòng hắn nghĩ không phải vừa rồi mình đáp rất tốt sao? Không phải là người ta hỏi cái gì hắn đáp cái đó sao? Nhưng có chuyện cầu người thì phải mềm ba phần, thế là đành phải khéo léo gật đầu, tội nghiệp ôm chặt Dẫn Hồn Đăng trong ngực mình.
Thư sinh nói: "Vẫn là mắt. Người đó có mắt báo? Tam bạch nhãn? Mắt hạnh? Mắt phượng? Hay là..."
Mặc Nhiên nghe mà choáng váng, lắc đầu nói: "Mắt phùng? Đây chẳng phải rất nhỏ à, không phải, mắt của người hơi chếch lên, ta cũng không biết gọi là gì, tóm lại chính là... Ách, chính là chếch lên, còn rất đẹp mắt..."
"Đó là mắt phượng."
Mặc Nhiên há hốc mồm, nhưng thấy sắc mặt thư sinh không vui, thế là hậm hực ngậm miệng: "Được, ngươi nói mắt phùng thì là mắt phùng."
Thư sinh hỏi tiếp: "Mũi cao hay thấp?"
"Cao."
"Môi mỏng hay dày?"
"Mỏng."
"Lông mày đậm hay nhạt?"
"Đậm."
"Mày gì?"
"May ghê... Lông mày thì ta biết, là mày kiếm."
"Được." Thư sinh vẽ thêm mấy nét, hỏi lại, "Trên mặt có nốt ruồi không?"
Mặc Nhiên quay đầu nghĩ nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, mặt lại đỏ lên, ngập ngừng nói: "Có..."
"Ở đâu?"
"Cạnh tai trái." Mặc Nhiên chậm rãi nói, "Nhỏ nhỏ một chút, màu sắc rất nhạt, sau đó..."
Sau đó đây là nơi trên người y, càng mẫn cảm.
Thư sinh nhíu mày: "Sau đó?"
"Không có." Mặc Nhiên lắc đầu như đánh trống lảng, mặt càng đỏ hơn, "Không có sau đó."
Thư sinh có chút kỳ quái nhìn hắn một chút, may mà tia sáng ảm đạm, không nhìn thấy huyết sắc trên mặt hắn. Ngòi bút thấm mực, lại hỏi: "Trang phục?"
"Người thích mặc y phục trắng. Cột thanh ngọc quan, hoặc là buộc cao đuôi ngựa." Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, bổ sung, "Cũng có khi hất lên, khi hất lên, đặc biệt..."
"Đừng có nói dễ nhìn!" Thư sinh có chút chịu không nổi.
"Ừm, vậy thì tuấn tú đi."
Thư sinh: "......"
Thật vất vả nửa ngày, cuối cùng cũng vẽ xong. Mặc Nhiên thổi thổi mực, giơ lên nhìn kỹ, cảm thấy dù không tuấn mỹ bằng Sở Vãn Ninh, cũng không giống y hệt, nhưng miễn cưỡng có thể dùng, cười nói: "Đa tạ tiên sinh. Rất đẹp."
"Ta chỉ kém vẽ Phan An Phạm Lãi, Tây Tử Điêu Thuyền."
"Ha ha ha." Mặc Nhiên vui vẻ, nói, "Đợi ta tìm được sư tôn, nhất định cảm ơn ngươi cẩn thận."
Lại cùng thư sinh uống chút rượu, hàn huyên một hồi, đợi sắc trời càng tối, trước tửu quán hai người mỗi người một ngả, Mặc Nhiên cất chân dung của Sở Vãn Ninh, theo thư sinh nói, phố thứ năm của Nam Kha Hương có một tòa nhà, gọi là "Thuận Phong Lâu", chuyên cho cô hồn dã quỷ mới tới nghe ngóng các loại tin tức.
Hắn chuẩn bị đi xem một chút.
Ngoài Thuận Phong Lâu bày bảng hiệu đỏ nhạt, trên vẽ một đồ đằng hình rắn màu đen. Mặc Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy một quầy hàng dài ngang qua trong đại sảnh, sau quầy có mười mấy yêu quỷ mặc áo bào đỏ đang ngồi, đều mang mặt nạ trợn mắt, thấy không rõ dung mạo thực. Đằng trước những quỷ mặt nạ này, đều có cho mình một đội ngũ uốn lượn thật dài, vẻ mặt khác nhau, khác người chết sở cầu.
Đỉnh lâu lơ lửng mấy trăm ngọn nến màu trắng, ánh đèn chồng chất chiếu vào vong người chồng chất. Quỷ đến quỷ đi, quả nhiên phi thường bận rộn.
"Tiểu sư phó, ngài có thể giúp ta điều tra xem đệ đệ của ta ở nơi nào không? Nó tên Trương Bát Nhất, người Cô Tô, chết lúc hai mươi mốt tuổi..."
"Có chân dung không?"
"Không, không có."
"Không có chân dung cũng có thể tìm, phí trả cần gấp mười."
"Đại ca—— "
Người đeo mặt nạ tằng hắng một cái, âm thanh thanh thúy.
"A, xin lỗi, hóa ra là đại muội tử. Đại muội tử à, là như vậy, lúc ta chết, nương tử nhà ta nói với ta nàng tuyệt sẽ không tái giá, nhưng ta nhìn thấy nàng và đệ đệ ta mắt đi mày lại rất lâu, ta chết cũng nuốt không trôi cục tức này, ngươi có thể giúp ta tìm hiểu một chút, xem nàng ở dương gian có thật sự quy củ thủ tiết, hay là đã cùng đệ đệ tốt của ta lên giường hay không!"
"Tra chuyện dương gian, bảng giá ghi rõ, ngài nhìn trước đi."
"Làm phiền rồi, kiếp trước tiểu sinh thích một vị cô nương, nhưng nàng là thiên kim quý thể, coi thường người đọc sách không thi đậu. Tiểu sinh nhát gan, không dám lộ ra dấu vết đa nghi nào cho nàng. Sau này nàng lập gia đình, tiểu sinh cũng mừng thay cho nàng. Ai ngờ nàng gửi gắm sai người, đó lại là nam nhân đã thành thân... Ai, về sau xảy ra biến cố, nàng... Đi trước tiểu sinh một bước. Bởi vậy tiểu sinh muốn tra hai chuyện, thứ nhất chính là cô nương này hiện tại ở đâu, thứ hai là muốn... Muốn biết duyên phận kiếp sau của hai người bọn ta..."
"Chuyện kiếp sau, muốn tìm hiểu, không lấy tiền. Dùng tuổi thọ kiếp sau đổi lấy. Còn cô nương ở chỗ nào, làm phiền công tử báo danh tính, đưa chân dung."
"A, được, được. Có chân dung, ở đây. Cô nương họ Diêu, tên chỉ có một chữ Lan..."
Trước mỗi quầy đều chi chít quỷ, thân thể đã mục nát, chấp niệm lại không bỏ xuống được.
Mặc Nhiên ôm đèn, nhìn trái nhìn phải đi một vòng, phát hiện hỏi cái gì cũng có, người Thuận Phong Lâu lấy tiền tài, hoặc là thu tuổi thọ.
Hắn không có tiền, nếu để cho bọn họ thu tuổi thọ, sẽ bị phát giác ra mình là vong nhân lẫn vào âm tào địa phủ. Nhất thời lo sợ, cũng không khỏi thầm mắng Hoài Tội đại sư không có não, không biết nhét tiền giấy nguyên bảo vào túi cho mình.
Nhưng nhìn bảng giá, hỏi thăm người khác cũng không mắc. Mặc Nhiên quyết tâm liều mạng, chạy về chỗ gần tửu quán, thật vất vả đuổi kịp thư sinh kia. Nói hết lời mới mượn được chút ít ngân lượng, lại trở lại Thuận Phong Lâu.
Đợi nửa ngày, thật vất vả mới tới lượt hắn.
Mặc Nhiên vội vã nói: "Ta tìm người. Đây là chân dung."
Hắn đưa chân dung Sở Vãn Ninh cho đối phương, đang muốn nói tiếp. Nào đoán được sau khi người kia nhìn xong, khẽ cười một tiếng, gập bức tranh lại, hỏi: "Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Hả?" Mặc Nhiên khẽ giật mình, "Chỉ nhìn tranh, ngươi đã biết người ở đâu rồi?"
"Đúng vậy. Nhưng mà ngươi nói cho ta biết trước, ngươi tìm hắn làm gì?"
"Người là một cố nhân của ta."
Đối phương liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: "Ngươi chờ một chút." Sau đó cúi người, thấp giọng nói nhỏ vài câu với đồng liêu bên cạnh. Chờ hắn quay lại, ngữ khí hiền lành không ít.
"Nếu là cố nhân của Sở tiên sinh, vậy thì không nhận tiền." Người kia đứng dậy, hướng hắn vẫy tay, "Ngươi theo ta lên lầu đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất