Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 127: Sư tôn, cẩn thận đất trơn

Trước Sau
Sở Vãn Ninh không hỏi, Tiết Chính Ung cũng không nói.

Tôn chủ Tử Sinh Đỉnh uống hơi nhiều, nhức đầu chóng mặt, nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn nữa.

Ông bỗng kề sát đầu tới, nhìn Sở Vãn Ninh nói: "Ngọc Hành, ngươi không vui."

"Không có."

"Ngươi giận."

"Không có."

"Là ai làm ngươi không vui rồi?"

Sở Vãn Ninh: "..."

Hỏi không?

Hỏi một câu, trong lòng mình sẽ thoải mái hơn nhiều, có lẽ Mặc Nhiên căn bản không nói đêm nay nhất định sẽ trở về, có lẽ hắn nói đêm nay cố gắng về thôi, chỉ là Tiết Chính Ung kể lại sai rồi, hoặc là Tiết Chính Ung nhớ nhầm...

Sở Vãn Ninh nhìn ra ngoài cửa xa xa, bóng đêm tối đen.

Náo nhiệt hoà tan, vui vẻ đã lạnh.

Ngày đầu tiên y xuất quan, Mặc Nhiên không vội vàng quay về.

Toàn bộ đệ tử Tử Sinh Đỉnh đều tới đủ, kể cả những người y không biết danh tự, thậm chí có người chưa từng gặp cũng tới, chỉ không có hắn.

Thiếu hắn, buổi tiệc cũng thiếu hụt.

Thật sự nhiều thịt viên gạch cua, hoa quế đường ngó sen, rượu lê hoa bạch hương tuyết như vậy, vẫn cảm thấy bất mãn.

Sở Vãn Ninh nhắm mắt, bỗng nghe thấy ở nơi xa, dựa bên ngoài cửa chính Mạnh Bà Đường, có đệ tử bắt đầu ồn ào.

"Ôi chao——! Nhìn đi! Bên ngoài là cái gì thế?"

"Trên trời có gì kìa!"

Càng lúc càng nhiều người tụ tới, người trong phòng đều nghe thấy, tiếng đùng đùng vang lên náo nhiệt ồn ào làm loạn, hết đợt này tới đợt khác như sấm mùa xuân mà vang lớn.

Mọi người ra khỏi phòng, đứng trên bãi cỏ trước Mạnh Bà Đường ngửa đầu nhìn, xem pháo hoa rực rỡ giữa đêm, ngân hà tan thành ngàn đốm sáng nhỏ, nở rộ giữa không trung mênh mang, lệch hướng rơi xuống.

"Bắn pháo hoa rồi!" Những đệ tử trẻ tuổi vui ra mặt, khuôn mặt thanh xuân non nớt được ánh lửa chiếu sáng, ánh mắt chứa ngàn sao trời.

Sở Vãn Ninh cũng chậm rì rì mà đi từ nhà ăn ra, tâm tình y cũng không quá tốt, mặc dù Tiết Chính Ung bắn nhiều pháo hoa chúc mừng như thế, y tuy cảm kích, lại vẫn không thoát khỏi cảm giác nặng nề trong lòng.

"Viu——"

Một tiếng xé gió xuyên mây thấu trăng xanh sáng ngời.

Y nhàn nhạt ngẩng đầu, một chùm sáng màu vàng đỏ như mũi tên rời cung, bay vút lên trời cao.

Thật đẹp.

Nếu người kia cũng ở...

"Đoàng!"

Ánh sáng loá mắt sánh vai với trăng tròn, ầm ầm nổ vang, ngàn vạn ánh sáng trong suốt vàng rực tụ thành hàng, làm cho ngân hà nhạt màu, Nguyệt Cung không sáng.

Pháo hoa như gốc cây lạc hải đường, tựa vạn vùng sông nước dậy sóng. Sở Vãn Ninh giữa lưu quang lộng lẫy náo nhiệt, chậm rãi nhắm mắt.



"Đệ tử Mặc Nhiên, cung chúc sư tôn xuất quan."

Đột nhiên có người nói vậy sau lưng y, từng chữ rõ ràng, từng chữ như thiêu đốt.

Sở Vãn Ninh bỗng hơi run, lưng như bị kim đâm, cổ như có than nóng. Tim y đập nhanh, máu dồn lên, hô hấp y hơi ngừng, bỗng quay đầu lại——

Phía sau có mấy đệ tử đi ra từ Mạnh Bà Đường, đều kinh ngạc nhìn bầu trời, có người thì thầm như vậy.

Dần dần, đọc không chỉ có một người.

Tất cả mọi người đều thấy mới mẻ, những tiểu đệ tử đó, nam nữ, đứng một mình, tốp năm tốp ba, đều nhìn màn đêm huy hoàng, đọc lên câu này.

Đệ tử Mặc Nhiên.

Cung chúc sư tôn xuất quan.

Từng tiếng ôn nhu như sóng gợn, giống như nói mơ, từng câu kiên quyết như bàn đá, như ngàn quân trên núi cao. Sở Vãn Ninh đột nhiên ngẩng đầu, trong trời đêm hoa hoả có linh lực mà chảy xuôi, lập loè, dùng ánh sáng rực rỡ, tạo thành câu này.

Hoa hoả kia ngưng tụ thành chữ có khi cách mấy trăm dặm cũng thấy long trọng như sóng sông, ánh sáng như sao ngũ quang thập sắc kia tựa cách vạn dặm trời đất, cách chuyện cũ năm xưa, chưa bao giờ chạy tới bên y trong đêm dài, người kia vui sướng bi thương, nhớ nhung áy náy, cũng tại đây chạy tới ngay bên cạnh y.

Y cảm thấy mình thành khúc gỗ nổi trên biển, nước biển là khi y ở âm tào địa phủ, ở trước điện Quỷ Vương, Mặc Nhiên bỗng dùng đôi mắt kia ôm lấy y, ôn nhu, nóng bỏng, quyết tuyệt.

Y không có chỗ trốn.

Chung quanh đều là những người thầm đọc, người kia vui cười, người kia thâm tình.

Sở Vãn Ninh không muốn quan tâm đó là dạng thâm tình gì, sư đồ, hay là gì khác.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Mặc Nhiên vẫn không về kịp, tiệc tối đã tàn.

Chẳng sợ một nắng hai sương, cho dù mã bất đình đề*, hay là quan ải đường xa.

(Mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước)

May mà trong túi còn có pháo hoa đưa tin Toàn Cơ trưởng lão làm, sợ hắn ở ngoài có bệnh nhẹ, gấp gáp thì dùng, xảo đoạt thiên công*, ngưng tụ linh lực viết thành chữ trên giấy, để vào giữa pháo rồi châm, sau đó có thể bắn câu chữ ấy lên thành pháo hoa lớn, cho dù cách xa nhau thật xa, ở Tử Sinh Đỉnh cũng có thể thấy được.

(Xảo đoạt thiên công: vô cùng khéo léo)

Pháo hoa này có giá ngàn kim, cực kỳ khó chế, Mặc Nhiên vẫn không thèm để ý, chỉ mong sư tôn của hắn đừng giận.

Chẳng lo cách thiên sơn vạn thuỷ, chẳng lo năm tháng chia xa.

Hắn cũng muốn Sở Vãn Ninh nghe được một câu như thế.

"Đệ tử Mặc Nhiên, cung chúc sư tôn xuất quan."

Hai canh giờ sau, tiệc rượu cũng tan. Quay về Hồng Liên Thuỷ Tạ, đêm đã khuya.

Trên người Sở Vãn Ninh có mùi rượu, cảm thấy không thoải mái, muốn tắm rửa sạch sẽ, nhưng trời đã chuyển lạnh, hồ sen trong Hồng Liên Thuỷ Tạ quá lạnh rồi, hôm qua tắm một lần, suýt nữa tự làm mình lạnh tới ốm. Y nghĩ nghĩ, về lấy mấy thứ để tắm rửa cùng y phục, một chậu gỗ, đến Diệu Âm Trì.

Diệu Âm Trì là chỗ tắm rửa của cả phái, lúc y mới đến Tử Sinh Đỉnh có vài tháng, mới tắm ở đây.

Lúc này đã khuya, không có mấy người tắm rửa ở trong. Sở Vãn Ninh nâng tay lên, xốc mành tắm tế cát đi vào. Tử Sinh Đỉnh tu sửa lại rất nhiều nơi, Diệu Âm Trì lại không thay đổi gì, ngói lớn tường cao, bước vào đại môn, phải qua một đoạn hành lang gấp khúc che màn lụa, đến cuối, mới thấy bậc gỗ nhỏ sơn dầu trẩu.

Những người tắm ở đây đều sẽ tới bậc gỗ cởi giày cởi tất, nên chỉ cần nhìn ở đây, sẽ biết có bao nhiêu người ngâm mình trong hồ.

Sở Vãn Ninh lúc cởi giày và tất cũng để ý chút, nhận ra ở đó chỉ có một đôi giày lẻ loi, giày rất lớn, hơi bẩn, nhưng rất chỉnh tề đặt một góc, không bị ném tuỳ tiện.

Sở Vãn Ninh thầm nghĩ, là ai? Muộn vậy rồi còn đi tắm...

Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, ôm chậu gỗ nhỏ của y đi xuống bậc thang, vén lên tấm màn nặng che tầm nhìn cuối cùng, đến trong viện.



Trong đình viện hơi nước mờ ảo, trời quang mây tạnh, nơi này có một suối nước nóng và hồ lớn, địa thế gồ ghề, tạo thành một thác nước lớn, phát ra tiếng rào rào trầm đục. Trong hơi nóng mông lung, vòng eo mềm mãi giãn ra trong khói trắng mờ mịt, nhanh chóng bay lên giữa không trung, tụ thành một đám, không một kẽ hở.

Vì hơi nước quá dày, kỳ thật hết thảy đều không nhìn rõ, người với người phải tiến tới rất gần, mới có thể nhìn rõ gương mặt đối phương.

Sở Vãn Ninh dẫm lên đường mòn đá vũ hoa láng mịn, đi qua yêu đào trùng điệp, mới vào hồ tắm gần nhất. Nơi đó để những giá đá xanh thấp, chuyên dùng để đặt mấy thứ trong phòng tắm. Y đặt chậu gỗ nhỏ cùng y phục mới ở trên, sau đó cởi y phục, chậm rãi bước vào hồ.

Thật ấm.

Y không nhịn được khẽ thở dài thoả mãn.

Nếu không phải không muốn tắm cùng nhiều người, lại không thích ngày nào cũng phải nửa đêm mới có thể tắm, y thật sự hơi ngại Hồng Liên Thuỷ Tạ lạnh lại đơn sơ.

Tiết Chính Ung với chuyện này rất toàn diện, suy nghĩ chu toàn. Diệu Âm Trì là ông trông coi, cạnh hồ có hoa, quanh năm nở rộ, cuối thác nước, dùng để kỳ cọ. Nếu ngâm mệt, có thể nằm ở đình gỗ nhỏ, dùng nhiệt độ của đá để kinh lạc huyệt vị.

So với hôm qua tắm vội vội vàng vàng ở Hồng Liên Thuỷ Tạ, nơi này thật sự quá thoải mái.

Sở Vãn Ninh nhất thời quên mất, có hơi thoải mái, thấy bốn phía vắng lặng, đã thả lỏng dáng người cao lại thon, lập tức lặn xuống bên thác nước.

"Rào rạt!"

Y vừa lên mặt nước, lau mặt, tươi cười nhàn nhạt bên môi chưa tan, đột nhiên thấy nam nhân gần trong gang tấc quay lưng về phía y, ở dưới thác nước ầm ầm chảy xuống tắm rửa, tiếng vang ở thác nước quá lớn, nên Sở Vãn Ninh cách gần như vậy, cũng không nghe thấy động tĩnh của người khác.

Chỉ sợ nếu y phát hiện muộn hơn, tiếp tục lên phía trước, đầu ngón tay có thể chạm tới chân nam nhân kia.

May mà dừng cương trước vực, không chạm tới người ta, nhưng khoảng cách này vẫn quá mức vô lễ đường đột. Y gần như đứng ngay sau nam nhân kia, nam nhân rất cao, cao hơn hẳn so với Sở Vãn Ninh, làn da màu mật, có vẻ rất sơn dã. Bả vai thật rộng, theo động tác của cánh tay, như núi cao nhuộm ánh kim, ẩn chứa lực có thể nghiền nát bẻ gãy.

Cơ bắp hắn không khoa trương, nhưng cân xứng rắn chắc, dòng nước ào ào chảy lên người hắn, dòng nước nơi dương cương rộng lớn tụ lại thành dòng chảy xuống phía dưới, có khi bắn ra tứ phía, có lúc như quấn quýt si mê thân thể này, cam nguyện hoá thành làn hơi nước mỏng quanh quẩn bên người hắn, khó xá khó phân bên hắn.

Sở Vãn Ninh là người thanh lãnh, làm sao có thể từng gặp thân thể nóng bỏng như vậy, nhất thời bên tai đỏ lên, vội xoay người đi.

Nhưng đáy hồ quá trơn, vẫn là bước chân y có hơi không ổn, lảo đảo một cái, đột nhiên ngã vào trong nước hồ, bọt nước bắn tung toé!

"Khụ khụ!!"

Lúc này Sở Vãn Ninh đã xấu hổ đỏ hết mặt, vì hoảng hốt, sặc mấy ngụm nước, nghĩ tới là nước sau lưng tên kia tắm, càng bực mình lại ghê tởm, y bất chấp cái gì gọi là thong dong, vùng vẫy vội vã muốn đứng dậy từ trong nước.

Y đường đường là Ngọc Hành trưởng lão, làm sao có thể——

Bỗng có một đường cong lưu loát, rắn chắc hữu lực đỡ lấy y, đỡ Sở Vãn Ninh tay vội chân loạn mất hết mặt mũi lên, đưa ra khỏi dòng nước siết, nam nhân kia hiển nhiên bị động tĩnh của y làm ngạc nhiên rồi.

"Ngươi không sao chứ?"

Nam nhân đỡ lấy tay y, giọng trầm thấp, chiều cao họ chênh lệch, đúng lúc nam nhân kia cúi đầu nói chuyện, hơi thở quanh quẩn bên tai Sở Vãn Ninh, "Đá ở đây rất trơn, phải cẩn thận chút."

Tai Sở Vãn Ninh càng đỏ hơn, y gần như cảm thấy ngực người nọ dán sát lên lưng y, cực kỳ gần, phập phồng, phập phồng, lúc nhân từ nương tay, tha cho tính mạng y, lại quay về giương cung bạt kiếm, dán sát lên lưng y như vậy.

Sở Vãn Ninh nhất thời xấu hổ đan xen giận dữ, y bao lâu không tiếp xúc với người khác như vậy rồi?

Đột nhiên hất tay nam nhân đi, mặt Sở Vãn Ninh âm trầm, mắt lại né tránh: "Ta không sao."

Tiếng nước chảy rất lớn, làm giọng Sở Vãn Ninh bị nhấn chìm không quá rõ ràng.

Nhưng không biết vì sao, nghe thấy y nói chuyện, nam nhân kia bỗng hơi chấn động, lập tức ngẩn cả người, hắn hơi nâng tay lên, như muốn nói gì đó, nhưng lại không có dũng khí nói ra...

Trong lúc do dự, Sở Vãn Ninh đã muốn chạy tới chỗ khác xa hơn một chút, rảo bước tiến lên, hoặc là nói trốn tới phía sau màn nước chảy loạn ầm ầm.

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc Nhiên: Hừm... Tiêu đề đã nhắc sư tôn cẩn thận đất trơn, sao sư tôn vẫn trượt chân chứ? (cười)

Sở Vãn Ninh:... Cái này cũng đâu có nói cẩn thận đá trơn?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau