Chương 11: Từ đại tướng quân
Đến cuối tháng lúc mọi người bắt đầu thu hoạch thì tử quả nhà Văn Quý cũng đã chín hết.
Thóc nhà Văn Quý thì còn phải hai, ba ngày nữa mới có thể thu hoạch được, chậm hơn vài ngày so với mọi người. Ban đầu hạt thóc của hắn không khác gì của mọi người, gần đến ngày thu hoạch Văn Quý kiểm tra cũng không phát hiện có gì khác thường, nhưng mà hạt nào hạt nấy thơm phức, làm say lòng người.
Văn Quý đến nhà Hạ Hoa để hỗ trợ thu hoạch thóc. Ha Hoa nhìn thấy thân thể đơn bạc của Văn Quý, cũng không dám nhờ hắn làm việc nặng, chỉ nhờ hắn phụ nấu cơm.
Văn Quý sờ sờ cái mũi, nói thầm: “Nhìn tôi gầy vậy thôi chứ mạnh mẽ lắm đấy.” Nhưng mà Hạ Hoa đã nhờ hắn làm cơm thì hắn chuyên tâm làm là được rồi, tay nghề của hắn của hắn cũng không tệ lắm.
Hạ Hoa nghe xong ha ha cười, chỉ vào Văn Hổ, “Khí lực của ngươi ấy hả, so với Hổ tử nhà ta, không tính chuyện tửu lượng thì đấu lực hay đấu trí đều hơn ngươi đó Văn Quý.” Văn Quý bất lực không nói lại được, người hắn khỏe là theo chuẩn của người địa cầu a, làm sao so với người ở đây được chứ! Hạ Hoa là á thú nhân mà khí lực còn mạnh hơn quán quân cử tạ, huống chi là mấy bán thú nhân đó! Văn Quý khóc ròng.
Gặt thóc là một việc rất tốn sức, bởi vì cây lúa ở đây đã cao lại còn vừa cứng vừa nặng, không dùng sức thì không cách nào gặt được, ngay đến bán thú nhân làm cũng sẽ cảm thấy mệt.
Văn Quý chỉ cần ngoan ngoãn nấu cơm, Hạ Hoa đã mua không ít thịt, là loại thịt dã thú phổ thông, hàm lượng năng lượng không cao, bán thú nhân thì sức ăn lại lớn, Văn Quý lúc cắt thịt cũng phải cắt thành từng mảng lớn. Văn Quý sau khi làm xong cho họ thì giao lại cho Hạ Hoa, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà, hắn không muốn tiếp xúc nhiều với bán thú nhân nhà Hạ Hoa.
Từ khi ý thức hắn phải thực hiện vai trò giống nữ nhân ở thế giới này, rồi còn chuyện mấy vị bán thú nhân cho rằng thái độ lịch sự của hắn là hành động câu dẫn thì thái độ của Văn Quý với bán thú lãnh đạm hẳn đi, thậm chí còn có ý né tránh. Hắn cũng nhìn ra được, vài đứa con trai đã vị thành niên của Hạ Hoa đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, cho nên Văn Quý cũng không đâu đi rước nhục vào thân.
Ngoại trừ với Văn Hổ vẫn trước sau nhiệt tình thân thiết với Văn Quý, thì hắn đối với một đứa bé chưa đến mười tuổi vẫn tương đối khoan dung, lúc mang một ít thực vật biếu cho Hạ Hoa cũng không quên mang tiểu hồng quả tặng cho tiểu Hổ. Tử quả thì Văn Quý không dám mang ra tặng, dù sao đám tử quả sau núi còn chưa có dấu hiệu mọc lại mà, nếu mà hắn đem ra tặng, thể nào cũng kéo theo vô số chuyện xấu, hắn còn chưa đến nỗi ngu như vậy.
Văn Hổ rất thích ăn tiểu hồng quả, Hạ Hoa ngạc nhiên: “Đây là hồng quả sao? Sao mà khác với loại sau núi vậy, là dinh dưỡng không đủ sao?”
Văn Quý nhìn trời mắt đẫm lệ囧, đây là tinh hoa, là tinh hoa đó, chỉ đành tìm đại lý do nói: ” Hôm trước con có ra sau núi đem một cây về nhà trồng, nhưng mà không được tốt lắm, trồng lên thì trái thành ra nhỏ như vầy.” Hạ Hoa nghe xong ha ha mỉm cười, nhưng mà khi ăn xong thì có cảm giác sảng khoái hơn ăn hồng quả nhiều. Bán thú nhân nhà Hạ Hoa thì lại không thích ăn hồng quả, cho nên không lấy, vì thếcũng không biết điểm đặc biệt của tiểu hồng quả.
Văn Quý trong lòng đắc ý, không ăn thì càng hay, đây là đồ tốt, mới không cho các người!
Hiện tại Lỗ Đạt muốn mua nhiều Văn Quý lại không cho mua, chỉ giới hạn trong phạm vi năm cân, giá tiền thì tăng gấp đôi, hai trăm khối một cân. Bởi vì lão Đại của Lỗ Đạt đã xác nhận tiểu hồng quả này cải thiện được thể chất, ăn một lượng nhất định có thể bài trừ hết tạp chất trong cơ thể, có trợ giúp tương đối với việc thăng cấp của bán thú nhân hệ chiến đấu.
Những thứ khác tốt thì bán thú nhân không để ý lắm, thể chất đối với bán thú nhân là tương đối quan trọng nhưng mà chuyện thăng cấp với bán thú nhân mà nói chính là chuyện đại sự. Lên cấp hai với cấp ba rồi giống như một bước thăng thiên, cũng không cần mỗi ngày phải đánh cược mạng mình trong rừng ma thú nữa…
Cho dù Văn Quý có nâng giá lên cực cao, lại còn giới hạn số lượng, Lỗ Đạt vẫn là nghiến răng nghiến lợi mua.
Văn Quý mừng rỡ, sau nhà hắn chỉ có ba gốc tiểu hồng quả, Văn Quý cũng không tính toán trồng thêm nhiều loại, khoảng đất trống sau nhà hắn không lớn lắm, hai gian phòng lớn nhỏ, giàn tử quả đã chiếm gần hết chỗ. Nhưng mà hắn định trồng thêm chút đồ ăn, cây tỏi, cây ớt mấy cây nhỏ nhỏ linh tinh gì đó để làm gia vị. Hắn muốn nâng cao chất lượng cuộc sống của mình bây giờ lên một chút.
Văn Quý bây giờ bán nhiều nhất là tử quả, giá tử quả đã muốn lên đến chóng mặt, mấy chùm tử quả nhà hắn thu hoạch trên bề mặt còn có hình lốc xoáy màu bạc nhìn rất xinh đẹp, Văn Quý đã hái ăn thử, rất ngọt, hương vị không khác nhiều lắm so với tử quả trước kia, nhưng hình như cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Hắn là á thú nhân căn bản không biết biến hóa này có tốt hay không, không còn cách nào khác, Văn Quý tìm tới Lỗ Đạt, Lỗ Đạt lúc này không có mặt, đã đi săn thú với lão Đại của hắn. Nghe đâu tháng này mua trái cây hoa quả tốn quá nhiều tiền nên phải đi săn thú trước đã.
Văn Quý chột dạ một lúc sau đó bỏ ra sau đầu, đem tử quả nhà hắn bày ra sạp bán, một viên hai mươi khối. Dù sao người bán từ quả đã giảm hơn phân nửa, lại thêm bán túh nhân đang lùng mua tử quả, cung không đủ cầu cho nên giá cả tăng lên, đây là hiện tượng kinh tế tự nhiên, Văn Quý cũng không có áy náy gì mấy, hơn nữa chất lượng tử quả nhà hắn có thể đưa cùng giá với tử quả sau núi sao! (Bạn nào học kinh tế chắc sẽ biết, cung không đủ cầu là hiện tượng rất nhiều người muốn mua một mặt hàng nhưng lại không có nhiều nơi bán)
Văn Quý trước khi thu hoạch thóc đã kiếm được kha khá, trực tiếp tiêu tiền mau chăn bông mới, hắn thật sự không thể chịu nổi mỗi đêm lại ngửi cái mùi thối mốc đó nữa, cho dù buổi sáng có đem phơi nắng, tối đến vẫn như cũ bốc mùi. Làm tối nào Văn Quý cũng không yên.
Bây giờ cuối cùng có thể thoát khỏi, buổi tối có thể ngon giấc rồi!
Thời điểm mà Văn Quý định mời người nhà Hạ Hoa đến nhà hỗ trợ thu hoạch thóc, thì trong thôn xuất hiện một đại nhân vật. Người này họ Từ, có gen của chó sói, là người quyền uy nhất Từ gia, đang nắm giữ chức đại tướng, nghe nói người này trong một trận chiến thì quân địch đánh trọng thương, tuy cuối cùng trận đó Từ đại tướng giành chiến thắng nhưng đã chịu thương tích không nhẹ, lại còn mất đi cha mẹ huynh đệ trong trận chiến đó. Sau đó lại còn biết được ngày đó bọn họ có thể bị quân địch tấn công, bởi vì trong quân ngũ có người bán đứng, mà người này lại chính là phó thủ mà Từ đại tướng tin tưởng nhất.
Vì thế sau khi trị liệu xong đại tướng nản lòng thoái chí quyết định lui về ở ẩn, mẹ của người này là một á thú nhân người làng Xuân Thủy cho nên cuối cùng điểm đến được chọn chính là Xuân Thủy thôn.
Trong thôn tự nhiên xuất hiện một đại nhân vật, ai nấy cũng vừa sợ hãi vừa phấn khích, nhà nào cũng khẽ đóng cửa tò mò nghị luận.
Văn Quý lúc đến nhà Văn Hổ cũng có nghe nói, nghe đâu mẹ của Từ đại tướng là người Văn gia, nhưng mà bối phận hơi cao, xem như là tổ cô nãi nãi, là thân thích năm đời trước Văn Quý. Cũng là thân thích của Văn Hào, lúc trước ông ta có thể thuận lợi lên làm thôn trưởng cũng là nhờ vị tổ cô nãi nãi này trở thành vợ của Từ thượng tướng, Văn gia lúc đó nổi bật lên hẳn, cho nên Hạ gia chỉ có thể chịu thua.
Nếu không có vị tổ cô nãi nãi này, Văn Hào cũng sẽ không có chỗ dựa lớn như vậy, nhưng mà vị này đã sớm qua đờ, thanh danh của ông lúc trước lại bị hủy. Không ít người muốn nhảy vào thay thế, cha của Văn Hổ lại thêm sầu muộn, dù sao Văn Hào làm trưởng thôn thì đối với Văn gia mới là chuyện tốt, nhà họ Văn có địa vị cao, ôngmới có thể có tiếng nói trong cái thôn này được.
Cho nên có chút giận chó đánh mèo với Văn Quý, lúc Văn Quý tới sắc mặt ông không được tốt. Hạ Hoa xấu hổ, đẩy tay chồng mình: “Mình làm cái gì vậy, Văn Quý cũng đâu làm gì sai, mẹ hắn không công bằng cũng không phải lỗi của hắn, thôn trưởng mặc kệ cũng đâu phải lỗi của hắn, mình nhìn Văn Quý hằm hằm như vậy là sao chứ?”
Văn Đạt trong lòng nói thầm người Hạ gia lên làm thôn trưởng dĩ nhiên vợ mình phải vui rồi, cho nên xụ mặt không nói gì, Hạ Hoa lại nói: “Việc này còn chưa quyết mà, tuy là Văn gia tổ cô nãi nãi không còn nữa nhưng con người ta vẫn đang là đại tướng, lại còn ở trong thôn chúng ta nữa, chuyện thôn trưởng đã ai nói gì đâu mà, người Hạ gia muốn tranh thì còn phải xem tâm tình của đại tướng nữa mà!”
Cũng là Hạ Hoa thật tâm đau lòng thay cho Văn Quý, con hắn sinh ra đều là bán thú nhân, tính đứa nào cũng giống cha nó, trừ bỏ đứa út thì những đứa con lớn không đứa nào thân cận hắn. Hắn lúc trước gả cho Văn Đạt, Hạ gia bất mãn hắn, không ai chúc phúc cho hắn, người Văn thì lại bài xích vì hắn mang họ Hạ. Nhiều năm như vậy, hắn không thân thiết được với ai, khó lắm mới gặp một đứa nhỏ hiểu chuyện như Văn Quý, nhưng hoàn cảnh lại rất đánh thương, cho nên hắn khó tránh khỏi đau lòng thay cho Văn Quý.
Văn Quý ở một bên xấu hổ, đối với việc Hạ Hoa giúp mình giải vây cảm kích rất lớn. Nhưng vì hắn mà Hạ Hoa với chồng mình bất hòa, cho nên hắn rất đáng trách. Ai cũng muốn quan tâm cho bản thân mình trước, Hạ Hoa với hắn cũng không tính là thân thuộc nhưng người ta lại ra sức bảo vệ hắn như vậy, Văn Quý thực sự rất cảm động, vốn định nhờ nhà Hạ Hoa hỗ trợ thu hoạch thóc, cuối cùng bỏ xuống ý định đó. Hắn không muốn làm khó Hạ Hoa nữa.
Lúc Hạ Hoa tiển Văn Quý về vẫn còn hậm hực, cười khổ nói với Văn Quý: “Ta gả cho hắn cũng đã nhiều năm như vậy, vậy mà hắn vẫn xem ta là người Hạ gia, ta nói gì cũng đều vô ích rồi.”
Văn Quý không biết nên như thế nào để an ủi Hạ Hoa, hắn biết khi tin tưởng người yêu, chưa bao giờ xem người đó là người ngoài, lúc bị phản bội nội tâm đau đớn đến cỡ nào.
Hắn vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hạ Hoa an ủi, “Văn Đạt thúc về sau sẽ thông suốt thôi, lại nói dù ai làm thôn trưởng chúng ta vẫn phải sống tiếp không phải sao, mấy chuyện khác chỉ để cho lâu lâu có chút uy phong với người ta thôi, cũng đâu phải cứ như thế là cuộc sống tốt lên đâu, Hạ thúc thúc đừng quá để ý.”
Hạ Hoa nghẹn ngào gật gật đầu, chỉ có thể chờ cho chồng mình thông suốt đạo lý đó, không tiếp tục sĩ diện ngu ngốc kia nữa.
Văn Quý thở dài, mấy chuyện mặt mũi này có ai có thể nói trước được, kiếp trước không phải cha mình cũng coi trọng mặt mũi nên mới cắt đứt quan hệ với một đứa con trai tồi tệ như hắn đấy thôi!
Từ Lang ngày đầu tiên xuất hiện, cuộc sống của Văn Quý ngay lập tức đã chịu ảnh hưởng.
Thóc nhà Văn Quý thì còn phải hai, ba ngày nữa mới có thể thu hoạch được, chậm hơn vài ngày so với mọi người. Ban đầu hạt thóc của hắn không khác gì của mọi người, gần đến ngày thu hoạch Văn Quý kiểm tra cũng không phát hiện có gì khác thường, nhưng mà hạt nào hạt nấy thơm phức, làm say lòng người.
Văn Quý đến nhà Hạ Hoa để hỗ trợ thu hoạch thóc. Ha Hoa nhìn thấy thân thể đơn bạc của Văn Quý, cũng không dám nhờ hắn làm việc nặng, chỉ nhờ hắn phụ nấu cơm.
Văn Quý sờ sờ cái mũi, nói thầm: “Nhìn tôi gầy vậy thôi chứ mạnh mẽ lắm đấy.” Nhưng mà Hạ Hoa đã nhờ hắn làm cơm thì hắn chuyên tâm làm là được rồi, tay nghề của hắn của hắn cũng không tệ lắm.
Hạ Hoa nghe xong ha ha cười, chỉ vào Văn Hổ, “Khí lực của ngươi ấy hả, so với Hổ tử nhà ta, không tính chuyện tửu lượng thì đấu lực hay đấu trí đều hơn ngươi đó Văn Quý.” Văn Quý bất lực không nói lại được, người hắn khỏe là theo chuẩn của người địa cầu a, làm sao so với người ở đây được chứ! Hạ Hoa là á thú nhân mà khí lực còn mạnh hơn quán quân cử tạ, huống chi là mấy bán thú nhân đó! Văn Quý khóc ròng.
Gặt thóc là một việc rất tốn sức, bởi vì cây lúa ở đây đã cao lại còn vừa cứng vừa nặng, không dùng sức thì không cách nào gặt được, ngay đến bán thú nhân làm cũng sẽ cảm thấy mệt.
Văn Quý chỉ cần ngoan ngoãn nấu cơm, Hạ Hoa đã mua không ít thịt, là loại thịt dã thú phổ thông, hàm lượng năng lượng không cao, bán thú nhân thì sức ăn lại lớn, Văn Quý lúc cắt thịt cũng phải cắt thành từng mảng lớn. Văn Quý sau khi làm xong cho họ thì giao lại cho Hạ Hoa, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà, hắn không muốn tiếp xúc nhiều với bán thú nhân nhà Hạ Hoa.
Từ khi ý thức hắn phải thực hiện vai trò giống nữ nhân ở thế giới này, rồi còn chuyện mấy vị bán thú nhân cho rằng thái độ lịch sự của hắn là hành động câu dẫn thì thái độ của Văn Quý với bán thú lãnh đạm hẳn đi, thậm chí còn có ý né tránh. Hắn cũng nhìn ra được, vài đứa con trai đã vị thành niên của Hạ Hoa đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, cho nên Văn Quý cũng không đâu đi rước nhục vào thân.
Ngoại trừ với Văn Hổ vẫn trước sau nhiệt tình thân thiết với Văn Quý, thì hắn đối với một đứa bé chưa đến mười tuổi vẫn tương đối khoan dung, lúc mang một ít thực vật biếu cho Hạ Hoa cũng không quên mang tiểu hồng quả tặng cho tiểu Hổ. Tử quả thì Văn Quý không dám mang ra tặng, dù sao đám tử quả sau núi còn chưa có dấu hiệu mọc lại mà, nếu mà hắn đem ra tặng, thể nào cũng kéo theo vô số chuyện xấu, hắn còn chưa đến nỗi ngu như vậy.
Văn Hổ rất thích ăn tiểu hồng quả, Hạ Hoa ngạc nhiên: “Đây là hồng quả sao? Sao mà khác với loại sau núi vậy, là dinh dưỡng không đủ sao?”
Văn Quý nhìn trời mắt đẫm lệ囧, đây là tinh hoa, là tinh hoa đó, chỉ đành tìm đại lý do nói: ” Hôm trước con có ra sau núi đem một cây về nhà trồng, nhưng mà không được tốt lắm, trồng lên thì trái thành ra nhỏ như vầy.” Hạ Hoa nghe xong ha ha mỉm cười, nhưng mà khi ăn xong thì có cảm giác sảng khoái hơn ăn hồng quả nhiều. Bán thú nhân nhà Hạ Hoa thì lại không thích ăn hồng quả, cho nên không lấy, vì thếcũng không biết điểm đặc biệt của tiểu hồng quả.
Văn Quý trong lòng đắc ý, không ăn thì càng hay, đây là đồ tốt, mới không cho các người!
Hiện tại Lỗ Đạt muốn mua nhiều Văn Quý lại không cho mua, chỉ giới hạn trong phạm vi năm cân, giá tiền thì tăng gấp đôi, hai trăm khối một cân. Bởi vì lão Đại của Lỗ Đạt đã xác nhận tiểu hồng quả này cải thiện được thể chất, ăn một lượng nhất định có thể bài trừ hết tạp chất trong cơ thể, có trợ giúp tương đối với việc thăng cấp của bán thú nhân hệ chiến đấu.
Những thứ khác tốt thì bán thú nhân không để ý lắm, thể chất đối với bán thú nhân là tương đối quan trọng nhưng mà chuyện thăng cấp với bán thú nhân mà nói chính là chuyện đại sự. Lên cấp hai với cấp ba rồi giống như một bước thăng thiên, cũng không cần mỗi ngày phải đánh cược mạng mình trong rừng ma thú nữa…
Cho dù Văn Quý có nâng giá lên cực cao, lại còn giới hạn số lượng, Lỗ Đạt vẫn là nghiến răng nghiến lợi mua.
Văn Quý mừng rỡ, sau nhà hắn chỉ có ba gốc tiểu hồng quả, Văn Quý cũng không tính toán trồng thêm nhiều loại, khoảng đất trống sau nhà hắn không lớn lắm, hai gian phòng lớn nhỏ, giàn tử quả đã chiếm gần hết chỗ. Nhưng mà hắn định trồng thêm chút đồ ăn, cây tỏi, cây ớt mấy cây nhỏ nhỏ linh tinh gì đó để làm gia vị. Hắn muốn nâng cao chất lượng cuộc sống của mình bây giờ lên một chút.
Văn Quý bây giờ bán nhiều nhất là tử quả, giá tử quả đã muốn lên đến chóng mặt, mấy chùm tử quả nhà hắn thu hoạch trên bề mặt còn có hình lốc xoáy màu bạc nhìn rất xinh đẹp, Văn Quý đã hái ăn thử, rất ngọt, hương vị không khác nhiều lắm so với tử quả trước kia, nhưng hình như cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Hắn là á thú nhân căn bản không biết biến hóa này có tốt hay không, không còn cách nào khác, Văn Quý tìm tới Lỗ Đạt, Lỗ Đạt lúc này không có mặt, đã đi săn thú với lão Đại của hắn. Nghe đâu tháng này mua trái cây hoa quả tốn quá nhiều tiền nên phải đi săn thú trước đã.
Văn Quý chột dạ một lúc sau đó bỏ ra sau đầu, đem tử quả nhà hắn bày ra sạp bán, một viên hai mươi khối. Dù sao người bán từ quả đã giảm hơn phân nửa, lại thêm bán túh nhân đang lùng mua tử quả, cung không đủ cầu cho nên giá cả tăng lên, đây là hiện tượng kinh tế tự nhiên, Văn Quý cũng không có áy náy gì mấy, hơn nữa chất lượng tử quả nhà hắn có thể đưa cùng giá với tử quả sau núi sao! (Bạn nào học kinh tế chắc sẽ biết, cung không đủ cầu là hiện tượng rất nhiều người muốn mua một mặt hàng nhưng lại không có nhiều nơi bán)
Văn Quý trước khi thu hoạch thóc đã kiếm được kha khá, trực tiếp tiêu tiền mau chăn bông mới, hắn thật sự không thể chịu nổi mỗi đêm lại ngửi cái mùi thối mốc đó nữa, cho dù buổi sáng có đem phơi nắng, tối đến vẫn như cũ bốc mùi. Làm tối nào Văn Quý cũng không yên.
Bây giờ cuối cùng có thể thoát khỏi, buổi tối có thể ngon giấc rồi!
Thời điểm mà Văn Quý định mời người nhà Hạ Hoa đến nhà hỗ trợ thu hoạch thóc, thì trong thôn xuất hiện một đại nhân vật. Người này họ Từ, có gen của chó sói, là người quyền uy nhất Từ gia, đang nắm giữ chức đại tướng, nghe nói người này trong một trận chiến thì quân địch đánh trọng thương, tuy cuối cùng trận đó Từ đại tướng giành chiến thắng nhưng đã chịu thương tích không nhẹ, lại còn mất đi cha mẹ huynh đệ trong trận chiến đó. Sau đó lại còn biết được ngày đó bọn họ có thể bị quân địch tấn công, bởi vì trong quân ngũ có người bán đứng, mà người này lại chính là phó thủ mà Từ đại tướng tin tưởng nhất.
Vì thế sau khi trị liệu xong đại tướng nản lòng thoái chí quyết định lui về ở ẩn, mẹ của người này là một á thú nhân người làng Xuân Thủy cho nên cuối cùng điểm đến được chọn chính là Xuân Thủy thôn.
Trong thôn tự nhiên xuất hiện một đại nhân vật, ai nấy cũng vừa sợ hãi vừa phấn khích, nhà nào cũng khẽ đóng cửa tò mò nghị luận.
Văn Quý lúc đến nhà Văn Hổ cũng có nghe nói, nghe đâu mẹ của Từ đại tướng là người Văn gia, nhưng mà bối phận hơi cao, xem như là tổ cô nãi nãi, là thân thích năm đời trước Văn Quý. Cũng là thân thích của Văn Hào, lúc trước ông ta có thể thuận lợi lên làm thôn trưởng cũng là nhờ vị tổ cô nãi nãi này trở thành vợ của Từ thượng tướng, Văn gia lúc đó nổi bật lên hẳn, cho nên Hạ gia chỉ có thể chịu thua.
Nếu không có vị tổ cô nãi nãi này, Văn Hào cũng sẽ không có chỗ dựa lớn như vậy, nhưng mà vị này đã sớm qua đờ, thanh danh của ông lúc trước lại bị hủy. Không ít người muốn nhảy vào thay thế, cha của Văn Hổ lại thêm sầu muộn, dù sao Văn Hào làm trưởng thôn thì đối với Văn gia mới là chuyện tốt, nhà họ Văn có địa vị cao, ôngmới có thể có tiếng nói trong cái thôn này được.
Cho nên có chút giận chó đánh mèo với Văn Quý, lúc Văn Quý tới sắc mặt ông không được tốt. Hạ Hoa xấu hổ, đẩy tay chồng mình: “Mình làm cái gì vậy, Văn Quý cũng đâu làm gì sai, mẹ hắn không công bằng cũng không phải lỗi của hắn, thôn trưởng mặc kệ cũng đâu phải lỗi của hắn, mình nhìn Văn Quý hằm hằm như vậy là sao chứ?”
Văn Đạt trong lòng nói thầm người Hạ gia lên làm thôn trưởng dĩ nhiên vợ mình phải vui rồi, cho nên xụ mặt không nói gì, Hạ Hoa lại nói: “Việc này còn chưa quyết mà, tuy là Văn gia tổ cô nãi nãi không còn nữa nhưng con người ta vẫn đang là đại tướng, lại còn ở trong thôn chúng ta nữa, chuyện thôn trưởng đã ai nói gì đâu mà, người Hạ gia muốn tranh thì còn phải xem tâm tình của đại tướng nữa mà!”
Cũng là Hạ Hoa thật tâm đau lòng thay cho Văn Quý, con hắn sinh ra đều là bán thú nhân, tính đứa nào cũng giống cha nó, trừ bỏ đứa út thì những đứa con lớn không đứa nào thân cận hắn. Hắn lúc trước gả cho Văn Đạt, Hạ gia bất mãn hắn, không ai chúc phúc cho hắn, người Văn thì lại bài xích vì hắn mang họ Hạ. Nhiều năm như vậy, hắn không thân thiết được với ai, khó lắm mới gặp một đứa nhỏ hiểu chuyện như Văn Quý, nhưng hoàn cảnh lại rất đánh thương, cho nên hắn khó tránh khỏi đau lòng thay cho Văn Quý.
Văn Quý ở một bên xấu hổ, đối với việc Hạ Hoa giúp mình giải vây cảm kích rất lớn. Nhưng vì hắn mà Hạ Hoa với chồng mình bất hòa, cho nên hắn rất đáng trách. Ai cũng muốn quan tâm cho bản thân mình trước, Hạ Hoa với hắn cũng không tính là thân thuộc nhưng người ta lại ra sức bảo vệ hắn như vậy, Văn Quý thực sự rất cảm động, vốn định nhờ nhà Hạ Hoa hỗ trợ thu hoạch thóc, cuối cùng bỏ xuống ý định đó. Hắn không muốn làm khó Hạ Hoa nữa.
Lúc Hạ Hoa tiển Văn Quý về vẫn còn hậm hực, cười khổ nói với Văn Quý: “Ta gả cho hắn cũng đã nhiều năm như vậy, vậy mà hắn vẫn xem ta là người Hạ gia, ta nói gì cũng đều vô ích rồi.”
Văn Quý không biết nên như thế nào để an ủi Hạ Hoa, hắn biết khi tin tưởng người yêu, chưa bao giờ xem người đó là người ngoài, lúc bị phản bội nội tâm đau đớn đến cỡ nào.
Hắn vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hạ Hoa an ủi, “Văn Đạt thúc về sau sẽ thông suốt thôi, lại nói dù ai làm thôn trưởng chúng ta vẫn phải sống tiếp không phải sao, mấy chuyện khác chỉ để cho lâu lâu có chút uy phong với người ta thôi, cũng đâu phải cứ như thế là cuộc sống tốt lên đâu, Hạ thúc thúc đừng quá để ý.”
Hạ Hoa nghẹn ngào gật gật đầu, chỉ có thể chờ cho chồng mình thông suốt đạo lý đó, không tiếp tục sĩ diện ngu ngốc kia nữa.
Văn Quý thở dài, mấy chuyện mặt mũi này có ai có thể nói trước được, kiếp trước không phải cha mình cũng coi trọng mặt mũi nên mới cắt đứt quan hệ với một đứa con trai tồi tệ như hắn đấy thôi!
Từ Lang ngày đầu tiên xuất hiện, cuộc sống của Văn Quý ngay lập tức đã chịu ảnh hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất