Chương 50
Văn Quý đánh Nông Lịch một đòn, Nông Lịch từ bệnh viện trở về liền không chậm trễ chạy lên tòa án tố cáo Văn Quý, kết quả Văn lão thái gia chạy đến nhà Hạ lão thái gia một chuyến, sau đó Hạ lão thái gia lôi chủ quản Hạ gia đến thóa mạ cho một trận, chủ quản Hạ gia tìm Nông Lịch nói chuyện một lần, cuối cùng Nông Lịch hoàn toàn héo luôn.
Không còn cách nào, Hạ gia đã lên tiếng cảnh cáo hắn: “Còn dám gây chuyện thì một nhà của ngươi liền bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Xuân Thủy thôn!”
Nông Lịch lần đầu tiên chân chính hiểu được Văn Quý đã không còn là một tên á thú nhân nhu nhược như trước nữa, người này đã có danh vọng nhất định trong thôn, cần thì có người dân trong thôn đến ra lực hỗ trợ, nếu ai dám chọc đến thì Văn Quý tên này sẽ đem người đánh đến gần chết, nhưng dù cho là như vậy thì vẫn có Văn lão thái gia ra mặt nói giúp cho!
Mà Văn lão thái gia là ai? Nói thật ra, có lẽ người trên toàn thế giới này đều biết đến Từ tướng quân, biết Từ tướng quân chiến công hiển hách ra sao, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất xứng đáng được người đời sùng kính bội phục, nhưng ngay tại cái thôn nhỏ này của bọn họ, thì người bọn họ đều sùng bái sợ hãi nhất, lại chính là Văn lão thái gia!,
Vài thập niên trước đây, Xuân Thủy thôn cùng với Dung Đông thôn gần đó xảy ra một trận bạo động. Xuân Thủy thôn lúc đó thiếu chút nữa đã bị Dung Đông thôn chiếm được không ít đất ruộng thưởng đẳng, mà ngay cả Xuân Thủy thôn cũng sắp bị mấ. Những á thú nhân hay bán thú nhân đã ra khỏi thôn khi đó, chạy được đến nơi nào có chút tiền đồ thì đều sôi nổi tìm người có quyền thế đến hỗ trợ, đáng tiếc người ngoài biết được việc này là việc của hai bên cấp tranh đấu nhau, người trong thôn đều đã là cá trong chậu chờ bị định đoạt, người khác trốn còn không kịp, chứ nói chi là xuất đầu giúp bọn họ?
Trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc đó, vẫn là nhờ Văn lão thái gia ra tay, rút củi dưới đáy nồi không biết ông làm thế nào mà đã nắm được nhược điểm của một vị đại quý tộc, đem tin tức này bán cho phe đối đầu của tên đó, từ đây mới đổi được một phần nhân tình, cứu được toàn bộ Xuân Thủy thôn.
(Rút củi dưới đáy nồi hay “Phủ để trừu tân” là một trong 36 Binh pháp Tôn Tử, ý nghĩa của câu này chính là khi có việc xảy ra thì nên tìm cách làm cho nó dịu đi)
Văn lão thái gia ngoại trừ việc trước kia là một tiểu tướng quân lâu năm nhiều thành tựu thì việc mà người trong thôn cảm động và luôn tưởng nhớ về nhất chính là việc ông đã cứu được tất cả mọi người trong thôn!
Đây là loại ân tình gì? Nếu như không có Văn lão thái gia thì hiện giờ không biết Xuân Thủy thôn đã trở thành bộ dáng gì nữa, cũng không biết mọi người đã phải trải qua cuộc sống địa ngục gì nữa? Ai cũng không biết. Bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở nơi Xuân Thủy thôn này, cho dù có ra ngoài lập nghiệp thì vẫn có một nơi để quay về, bọn họ cũng không phải là lục bình! Nếu không có Xuân Thủy thôn chốn đỡ sau lưng, thì đi ra bên ngoài, trước tiên khoan nói về việc người bên ngoài luôn bài xích những kẻ ngoại lai, chỉ cần biết người không có gốc rễ luôn yếu thế hơn người khác rất nhiều, chỉ sợ bọn họ làm lụng vất vả cả đời cuối cùng cũng không thể nào tranh lại được với người ta.
Cho nên mới nói, trong Xuân Thủy thôn này, ai có thể có uy vọng bằng Văn lão thái gia đây?
Vì thế Nông Lịch sợ, hắn thứ nhất sợ Văn Quý, thứ hai sợ Văn lão thái gia.
Thời điểm Văn Quý đánh hắn, hắn có thể cảm giác rành mạch được Văn Quý nổi lên sát khí với hắn, nếu như không có mấy người kia đến ngăn cản, chỉ sợ hắn thật sự đã nằm lại nơi đó. Hắn thật sự không cách nào hiểu nổi tại sao ngay cả một Văn Quý nhỏ nhoi mà hắn cũng đánh không lại? Hắn cũng không phải là thiên hạ vô địch gì, nhưng giá trị vũ lực của hắn trong đám bán thú nhân cũng không tính là yếu!
Vậy mà khi Văn Quý bắt lấy cổ tay hắn, lúc hắn phản kháng có thể cảm giác được nơi cổ tay có một luồng năng lượng xa lạ xông vào trong gân mạch, phân tán năng lượng trong cơ thể hắn, khiến cho hắn không cách nào giãy dụa, chẳng khác nào con chó đã chết tùy ý Văn Quý quyền đấm cước đá, luồng năng lượng xa lạ đó xâm nhập vào người hắn mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo vô tình tàn sát bừa bãi khắp nơi, Nông Lịch nghĩ tới đây đã cảm thấy hoảng hốt không thở được.
Từ đó về sau, Nông Lịch nhìn thấy Văn Quý đều vòng đi đường khác, chỉ dám xa xa trộm nhìn bộ dáng Từ tướng quân bị Văn Quý sủng đến vô biên vô hạn mà xót xa trong lòng.
Tên côn đồ hung hãn nhất trong thôn là Nông Lịch còn sợ Văn Quý như vậy, chứ nói chi là mấy tên côn đồ khác. Trong thôn cũng có không ít mấy tên côn đồ hết ăn lại nằm, bình thường hay trộm thóc gạo đem về ăn, hoặc là chạy tới nhà người khác ăn ké uống ké, hoặc là thấy á thú nhân nhà nào tuấn tú xinh đẹp thì tới trêu vài câu, nói chung là cũng không làm mấy chuyện thương thiên hại lý thì.
Vốn là bọn họ thấy Văn Quý yếu ớt kém đến thế vậy mà Từ tướng quân còn muốn gả cho hắn, cho nên đã lén lút tính toán không ít kế sách để phá hoại, nhưng mà chỉ là mang ác tâm, không tên nào có gan đi làm.
Bọn chúng đều không ngờ Nông Lịch cái tên kia ỷ vào việc có cha mẹ chống lưng cho, ngang nhiên đứng ra động người, lại bị người ta giáo huấn cho một trận. Những tên côn đồ này sau khi nhìn thấy Văn Quý cường hãn ra sao thì đều hoảng sợ, về sau cũng không dám nổi tâm tư xằng bậy gì với Từ Lang nữa, mà có ai tự nhận mình là người xâu đâu? Đành phải trưng ra bộ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, chứng minh là bọn họ thông minh cỡ nào, nhìn xa trông rộng ra sao!
Văn Quý nghe Hạ Hoa kể lại mấy lời ngụy biện của mấy tên côn đồ trong thôn mà tức cười muốn chết, Hạ Hoa thấy thế tức giận liếc hắn một cái: “Ngươi thật là, đừng có mà vội cười người ta, may là có Văn lão thái gia hướng về phía ngươi, nếu không thì để ta coi ngươi giải quyết chuyện này ra sao. Phụ thân Nông Lịch làm quan trấn trên đấy, tuy là chức vụ không lớn, nhưng muốn trị ngươi thì cũng có thể đấy!”
Văn Quý ha hả đáp, “Lúc đó thì cùng lắm con mang mấy hũ mứt trái cây biếu Tạ lão thái gia thôi.”
Hạ Hoa cảm thấy Văn Quý về phương diện này vẫn là rất cường ngạnh, không khỏi đánh giá lại người trước mặt một phen, vui vẻ nở nụ cười: “Ngươi bình thường nhìn ôn hòa lễ độ như vậy, khó trách dễ khiến người khác xem thường, đúng là nhìn người không nên nhìn tướng mạo. Nông Lịch bình thường sống cái kiểu hoang đường không nể nang ai, lại bị ngươi đá cho ngã lăn như vậy.” Sau, Hạ Hoa nói nhỏ bên tai Văn Quý, vẻ mặt bát quái: “Này, ngươi đánh thắng được Từ tướng quân không?”
Hạ Hoa trước giờ luôn cho rằng Văn Quý là bên nằm dưới a, nhưng hiện tại biết Văn Quý dũng mãnh như vậy, liền không khỏi tò mò Văn Quý có thể đánh ngã Từ tướng quân phản công hay không.
Văn Quý ý vị sâu sa nhìn Hạ Hoa liếc mắt một cái, thật sự muốn nói ra Từ Lang đã sớm định trước là bên nằm dưới, nhưng vấn đề tư mật thế này, lại liên quan đến danh dự của Từ Lang, cho nên hắn chỉ hừ một tiếng.
Hạ Hoa nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đoán trúng rồi, Văn Quý thật sự phản công được Từ tướng quân rồi?! Khóe miệng không khỏi nhếch lên thật lớn a. Lát sau hắn nhìn thấy Từ Lang, sắc mặt Hạ Hoa biểu hiện lạ dị thường, cẩn thận đánh giá Từ tướng quân từ đầu đến chân, lại quay qua nhìn Văn Quý một cái. Văn Quý lúc này đã rất cao rồi, chỉ thua Từ Lang có nửa cái đầu nữa thôi, cao cao gầy gầy. Tuy rằng có ốm đó, nhìn qua không có bao nhiêu thịt trên người, nhưng khi nhìn kĩ lại thì ai cũng có thể cảm nhận được trên người Văn Quý có một loại khí tức ổn trọng khiến người khác tin phục. Từ tướng quân cũng luôn lấy Văn Quý làm trung tâm, chuyện gì cũng là do Văn Quý làm chủ, từ đây có thể rõ ràng nhìn thấy Văn Quý chính là nhất gia chi chủ a.
Thật sự là đâu còn cách nghĩ nào khác được. Nếu là Từ tướng quân ngài bình thường đừng có dùng ánh mắt cầu vuốt cầu ôm một cái nhìn Văn Quý, thì Từ tướng quân ngài cũng sẽ khiến người khác thật tin phục nha…
Bởi vì Nông Lịch thiếu chút nữa thành công ăn đậu hũ Từ Lang, cho nên gầu đâu Văn Quý coi chừng cái vị nhà mình rất nghiêm, chỉ còn thiếu việc đem người khóa lại bên người thôi. Từ Lang lại không vì như thế mà có nửa câu oán hận, ngược lại còn tỏ ra rất thích thú. Văn Khoan thật sự rất bội phục hai người này, chủ nhà hắn mà dán hắn suốt ngày thế này, hắn phỏng chừng nhịn chưa được tới một ngày đã có thể cuồng bạo rồi.
Văn đốc công chứng kiến màn bạo lực của Văn Quý, thật ra trong lòng có chút ít ngượng ngùng. Lúc trước hắn cũng không coi trọng một á thú nhân như Văn Quý, yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua là bay mất. Nếu Văn lão thái gia không đi tìm ông, mà ông cũng không thể từ chối Văn lão thái gia thì ông cũng sẽ hông đáp ứng đi xây sửa gì cho Văn Quý đâu. Không ngờ được là nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo người ta, vì thế ông cũng không dám chậm trễ gì với Văn Quý, hơn nữa Văn Quý người này nhân phẩm tốt, lại hào phóng hết mức, bọn họ làm việc thì chuẩn bị nước trà, thức ăn, mỗi ngày ông còn có thể mang về một hũ mứt trái cây về cho bạn lữ, con cái mình…
Thái độ của đốc công sẽ ảnh hưởng đến thái độ của công nhân, chính vì vậy mà tiến độ công việc ngày càng lưu loát, hiệu quả, đẩy tốc độ xây sửa ngày càng nhanh.
Công trình vốn phải tiêu tốn hơn một tháng mới có thể xong, vậy mà công nhân tăng ca ngày đêm cuối cùng chỉ nửa tháng đã hoàn thành. Văn Quý nhìn trong ngoài một vòng, bố cục không có thay đổi gì mấy. Chỉ khác là gian phòng lớn nhất trong nhà được xây lại thành phòng tân phòng, tách phòng bếp thành một gian riêng. Văn đốc công nói nhà của hắn đã quá cũ rồi, vì phòng ngừa sự cố sập đổ gì đó nên đã gia cố phần tường cho chắc, kho lương thực cũng đã thay mới một lượt, mái ngói cũng đã sửa, trần nhà cũng đã được sơn mới, cả căn nhà trông rực rỡ hẳn lên.
Văn Quý lôi kéo Từ Lang đi xem tân phòng của họ, trong phòng vẫn còn có mùi sơn thoang thoảng, nhưng Văn Quý và Từ Lang đều rất hưng phấn. Từ Lang còn có chút ngượng ngùng, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy một cái giường thật lớn, đầu giường có một cái gối dài màu đỏ thẫm, dưới giường đặt hai đôi dép lên song song nhau, nhìn sơ qua là biết đây là phòng của hai vợ chồng ở.
Văn Quý đến kiểm tra cửa sổ, đã đổi mới phần gỗ bên trong, sờ lên trơn nhẵn rất êm tay, màn cửa chính là dùng gỗ bào thành một loại giấy ráp. Loại giấy ráp thật sự rất thần kì, ở ngoài nhìn thì không thấy bên trong, nhưng đứng từ bên trong phòng thì lại có thể nhìn thấy hết rõ ràng bên ngoài,Văn Quý nghĩ đến sau này mình với Từ Lang làm chút chuyện thân mật thì cũng không cần kéo phải tốn công kéo màn, cho nên cứ để nguyên màn đóng như vậy luôn đi!
Vừa quay đầu lại Văn Quý đã nhìn thấy Từ Lang cẩn thận ngồi trên giường, ôm chiếc gối đầu, trộm cười vui vẻ. Văn Quý hiểu được tâm tư của Từ Lang, cũng vui vẻ nở nụ cười.
Nhà mới Văn Quý cùng Từ Lang đều phi thường thích, nơi này sẽ là nơi họ ở cùng nhau đến hết nửa đời sau. Văn Quý mừng rỡ cấp tặng cho đốc công một bao lì xì đỏ thẫm, còn theo yêu cầu của ông, tặng thêm mấy bao lá trà, mấy hũ mứt trái cây, thêm mấy rổ rau dưa mới thu hoạch được để ông mang về cho vợ con.
Được rồi, lá trà nhà hắn thật ra cũng là mua được trên mạng thôi. Nhưng trà nhà hắn nấu lại uống ngon hơn nơi khác, đây thực ra là vì lúc pha trà có bỏ thêm ít linh tuyền, nước trà bên trong chứa linh khí tinh thuần, hương vị dĩ nhiên là tăng thêm mấy bậc.
Có mấy người công nhân ngại phải về nhà pha trà phiền toái nên trực tiếp xách bình đến đựng trà lạnh về uống.
Văn Quý đột nhiên nhận ra hình như hắn lại tìm được mối làm ăn mới rồi! Là đồ uống a! Trước kia trên địa cầu không phải có loại nước gọi là trà xanh hay sao? Hắn có thể làm theo giống như thế a! Lại nói nếu bán nước trà ra nhất định sẽ kiếm được không ngừng, bởi vì với ai cũng có lợi a. Tuy rằng trong nước trà có ít linh khí, nhưng lại rất tinh thuần, vì thế càng nhiều nước trà thì không chỉ tốt cho bán thú nhân, mà còn có thể giúp á thú nhân bảo vệ sức khỏe, đây thật sự là thứ quý hiếm.
Linh khí tinh thuần có thể tẩy trừ những năng lượng tiêu cực trong cơ thể, đem chúng tống ra ngoài, vì thế, có thể nói là công dụng của nước trà thậm chí còn hơn hẳn gấp mấy lần so với mấy loại thực phẩm được gọi là để bảo vệ sức khỏe gì đó nữa!
Văn Quý vừa có ý tưởng lập tức bắt tay vào công tác chuẩn bị, suy nghĩ kế hoạch rồi nói cho Từ Lang biết. Từ Lang đang ăn mứt trái cây, ăn nhiều cảm thấy khát nước liền uống một hơi trà lạnh, hương trái cây cùng vị trà lượn lờ trong khoang miệng, hưởng thụ vô cùng, mặc kệ Văn Quý nói cái gì Từ Lang đều ngoan ngoãn gật gật đầu.
Văn Quý thấy thế nở nụ cười, nâng cằm Từ Lang cúi xuống gặm cắn hai cái, Từ Lang hừ hừ vài tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ đầu lưỡi Văn Quý thân mật liếm liếm mặt mình, Văn Quý dĩ nhiên so với mứt trái cây ăn ngon hơn.
Văn Quý sau khi dời khỏi mặt Từ Lang vẫn còn liếm liếm miệng luyến tiếc, cuối cùng vẫn quay ngược trở lại, Văn Quý đã không còn cách nào khác để biểu đạt tâm ý của mình với người này sâu đến thế nào, ôm Từ Lang chà đạp người trong lòng một hồi mới đi đến nhà Lưu Tam thúc, hỏi một chút xem có thể sản xuất được chai giữ trà tươi mà hắn muốn hay không.
Lưu Tam thúc cũng không rõ lắm nhưng vẫn đáp ứng làm thử xem. Thợ mộc dưới tay hắn phần lớn đều bận rộn chế tác lưỡi cày, nhưng về sau có thêm người đến hỗ trợ nên mọi việc cũng dễ dàng hơn. Lưu Tam thúc cũng không cần tự mình động thủ, chỉ cần ngẫu nhiên đến kiểm tra hiệu quả công việc là được, bình thường cũng khá nhàn rỗi.
Thuận tiện lấy ra kiện quần áo lúc trước đã đáp ứng làm cho Văn Quý, giương cằm đắc ý nói: “Thế nào? So với quần áo ta đang mặc còn tốt hơn nữa đó!”
Văn Quý sờ sờ hai bộ áo ngủ tơ tằm màu sắc tựa như ngọn lửa đỏ thắm. Văn Quý trong đầu hiện lên hình ảnh của Từ Lang sau khi tắm rửa xong khoác bộ áo này hướng lại chỗ hắn, áo ngủ sắc màu rạo rực không đủ che chắn phần ngực trắng nõn phía trước, vài chỗ còn ướt đẫm nước chưa kịp khô khiến làn da như trong suốt, xương quai xanh khêu gợi khiến đầu óc hắn rối thành đoàn, hai hạt đậu đỏ như ẩn như hiện, cũng không biết là do chiếc áo ngủ đó khiến cho chúng trở nên hồng rực xinh đẹp, hay là tự bản thân chúng nở rộ bằng chính ngọn lửa của mình nữa, yêu diễm đến hai mắt hắn cũng muốn nhuộm đỏ theo.
Lưu Tam thúc kinh hô một tiếng, “Văn Quý, ngươi chảy máu mũi!” Vội lấy khăn lông ướt đưa cho hắn.
Văn Quý xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh, Lưu Tam thúc bừng tỉnh đại ngộ, “Tay nghề của ta quả thật quá cao siêu, cư nhiên có thể làm người ta cảm thấy hấp dẫn đến chảy máu mũi luôn.” Không khỏi cười càng thêm đắc ý, “Chỉ có người tài năng như ta mới làm ra được như thế thôi nha!”
Văn Quý thực mất mặt chạy về nhà, thấy Từ Lang còn đang ở trong nhà xúc mấy muỗng mứt trái cây ăn, mứt trái cây hồng hồng còn dính ở khóe miệng. Vừa thấy Văn Quý trở lại, liền vội vàng liếm quanh miệng, cảm thấy sạch sẽ rồi mới hướng về phía Văn Quý cười, bộ dáng ngốc hồ hồ như thế khiến Văn Quý đột nhiên cảm thấy hắn chỉ nhìn có một bộ áo ngủ thôi đó, mà đã động dục nhớ tới Từ Lang, quả nhiên hắn đã thật hết thuốc cứu rồi.
Không còn cách nào, Hạ gia đã lên tiếng cảnh cáo hắn: “Còn dám gây chuyện thì một nhà của ngươi liền bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Xuân Thủy thôn!”
Nông Lịch lần đầu tiên chân chính hiểu được Văn Quý đã không còn là một tên á thú nhân nhu nhược như trước nữa, người này đã có danh vọng nhất định trong thôn, cần thì có người dân trong thôn đến ra lực hỗ trợ, nếu ai dám chọc đến thì Văn Quý tên này sẽ đem người đánh đến gần chết, nhưng dù cho là như vậy thì vẫn có Văn lão thái gia ra mặt nói giúp cho!
Mà Văn lão thái gia là ai? Nói thật ra, có lẽ người trên toàn thế giới này đều biết đến Từ tướng quân, biết Từ tướng quân chiến công hiển hách ra sao, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất xứng đáng được người đời sùng kính bội phục, nhưng ngay tại cái thôn nhỏ này của bọn họ, thì người bọn họ đều sùng bái sợ hãi nhất, lại chính là Văn lão thái gia!,
Vài thập niên trước đây, Xuân Thủy thôn cùng với Dung Đông thôn gần đó xảy ra một trận bạo động. Xuân Thủy thôn lúc đó thiếu chút nữa đã bị Dung Đông thôn chiếm được không ít đất ruộng thưởng đẳng, mà ngay cả Xuân Thủy thôn cũng sắp bị mấ. Những á thú nhân hay bán thú nhân đã ra khỏi thôn khi đó, chạy được đến nơi nào có chút tiền đồ thì đều sôi nổi tìm người có quyền thế đến hỗ trợ, đáng tiếc người ngoài biết được việc này là việc của hai bên cấp tranh đấu nhau, người trong thôn đều đã là cá trong chậu chờ bị định đoạt, người khác trốn còn không kịp, chứ nói chi là xuất đầu giúp bọn họ?
Trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc đó, vẫn là nhờ Văn lão thái gia ra tay, rút củi dưới đáy nồi không biết ông làm thế nào mà đã nắm được nhược điểm của một vị đại quý tộc, đem tin tức này bán cho phe đối đầu của tên đó, từ đây mới đổi được một phần nhân tình, cứu được toàn bộ Xuân Thủy thôn.
(Rút củi dưới đáy nồi hay “Phủ để trừu tân” là một trong 36 Binh pháp Tôn Tử, ý nghĩa của câu này chính là khi có việc xảy ra thì nên tìm cách làm cho nó dịu đi)
Văn lão thái gia ngoại trừ việc trước kia là một tiểu tướng quân lâu năm nhiều thành tựu thì việc mà người trong thôn cảm động và luôn tưởng nhớ về nhất chính là việc ông đã cứu được tất cả mọi người trong thôn!
Đây là loại ân tình gì? Nếu như không có Văn lão thái gia thì hiện giờ không biết Xuân Thủy thôn đã trở thành bộ dáng gì nữa, cũng không biết mọi người đã phải trải qua cuộc sống địa ngục gì nữa? Ai cũng không biết. Bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở nơi Xuân Thủy thôn này, cho dù có ra ngoài lập nghiệp thì vẫn có một nơi để quay về, bọn họ cũng không phải là lục bình! Nếu không có Xuân Thủy thôn chốn đỡ sau lưng, thì đi ra bên ngoài, trước tiên khoan nói về việc người bên ngoài luôn bài xích những kẻ ngoại lai, chỉ cần biết người không có gốc rễ luôn yếu thế hơn người khác rất nhiều, chỉ sợ bọn họ làm lụng vất vả cả đời cuối cùng cũng không thể nào tranh lại được với người ta.
Cho nên mới nói, trong Xuân Thủy thôn này, ai có thể có uy vọng bằng Văn lão thái gia đây?
Vì thế Nông Lịch sợ, hắn thứ nhất sợ Văn Quý, thứ hai sợ Văn lão thái gia.
Thời điểm Văn Quý đánh hắn, hắn có thể cảm giác rành mạch được Văn Quý nổi lên sát khí với hắn, nếu như không có mấy người kia đến ngăn cản, chỉ sợ hắn thật sự đã nằm lại nơi đó. Hắn thật sự không cách nào hiểu nổi tại sao ngay cả một Văn Quý nhỏ nhoi mà hắn cũng đánh không lại? Hắn cũng không phải là thiên hạ vô địch gì, nhưng giá trị vũ lực của hắn trong đám bán thú nhân cũng không tính là yếu!
Vậy mà khi Văn Quý bắt lấy cổ tay hắn, lúc hắn phản kháng có thể cảm giác được nơi cổ tay có một luồng năng lượng xa lạ xông vào trong gân mạch, phân tán năng lượng trong cơ thể hắn, khiến cho hắn không cách nào giãy dụa, chẳng khác nào con chó đã chết tùy ý Văn Quý quyền đấm cước đá, luồng năng lượng xa lạ đó xâm nhập vào người hắn mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo vô tình tàn sát bừa bãi khắp nơi, Nông Lịch nghĩ tới đây đã cảm thấy hoảng hốt không thở được.
Từ đó về sau, Nông Lịch nhìn thấy Văn Quý đều vòng đi đường khác, chỉ dám xa xa trộm nhìn bộ dáng Từ tướng quân bị Văn Quý sủng đến vô biên vô hạn mà xót xa trong lòng.
Tên côn đồ hung hãn nhất trong thôn là Nông Lịch còn sợ Văn Quý như vậy, chứ nói chi là mấy tên côn đồ khác. Trong thôn cũng có không ít mấy tên côn đồ hết ăn lại nằm, bình thường hay trộm thóc gạo đem về ăn, hoặc là chạy tới nhà người khác ăn ké uống ké, hoặc là thấy á thú nhân nhà nào tuấn tú xinh đẹp thì tới trêu vài câu, nói chung là cũng không làm mấy chuyện thương thiên hại lý thì.
Vốn là bọn họ thấy Văn Quý yếu ớt kém đến thế vậy mà Từ tướng quân còn muốn gả cho hắn, cho nên đã lén lút tính toán không ít kế sách để phá hoại, nhưng mà chỉ là mang ác tâm, không tên nào có gan đi làm.
Bọn chúng đều không ngờ Nông Lịch cái tên kia ỷ vào việc có cha mẹ chống lưng cho, ngang nhiên đứng ra động người, lại bị người ta giáo huấn cho một trận. Những tên côn đồ này sau khi nhìn thấy Văn Quý cường hãn ra sao thì đều hoảng sợ, về sau cũng không dám nổi tâm tư xằng bậy gì với Từ Lang nữa, mà có ai tự nhận mình là người xâu đâu? Đành phải trưng ra bộ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, chứng minh là bọn họ thông minh cỡ nào, nhìn xa trông rộng ra sao!
Văn Quý nghe Hạ Hoa kể lại mấy lời ngụy biện của mấy tên côn đồ trong thôn mà tức cười muốn chết, Hạ Hoa thấy thế tức giận liếc hắn một cái: “Ngươi thật là, đừng có mà vội cười người ta, may là có Văn lão thái gia hướng về phía ngươi, nếu không thì để ta coi ngươi giải quyết chuyện này ra sao. Phụ thân Nông Lịch làm quan trấn trên đấy, tuy là chức vụ không lớn, nhưng muốn trị ngươi thì cũng có thể đấy!”
Văn Quý ha hả đáp, “Lúc đó thì cùng lắm con mang mấy hũ mứt trái cây biếu Tạ lão thái gia thôi.”
Hạ Hoa cảm thấy Văn Quý về phương diện này vẫn là rất cường ngạnh, không khỏi đánh giá lại người trước mặt một phen, vui vẻ nở nụ cười: “Ngươi bình thường nhìn ôn hòa lễ độ như vậy, khó trách dễ khiến người khác xem thường, đúng là nhìn người không nên nhìn tướng mạo. Nông Lịch bình thường sống cái kiểu hoang đường không nể nang ai, lại bị ngươi đá cho ngã lăn như vậy.” Sau, Hạ Hoa nói nhỏ bên tai Văn Quý, vẻ mặt bát quái: “Này, ngươi đánh thắng được Từ tướng quân không?”
Hạ Hoa trước giờ luôn cho rằng Văn Quý là bên nằm dưới a, nhưng hiện tại biết Văn Quý dũng mãnh như vậy, liền không khỏi tò mò Văn Quý có thể đánh ngã Từ tướng quân phản công hay không.
Văn Quý ý vị sâu sa nhìn Hạ Hoa liếc mắt một cái, thật sự muốn nói ra Từ Lang đã sớm định trước là bên nằm dưới, nhưng vấn đề tư mật thế này, lại liên quan đến danh dự của Từ Lang, cho nên hắn chỉ hừ một tiếng.
Hạ Hoa nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đoán trúng rồi, Văn Quý thật sự phản công được Từ tướng quân rồi?! Khóe miệng không khỏi nhếch lên thật lớn a. Lát sau hắn nhìn thấy Từ Lang, sắc mặt Hạ Hoa biểu hiện lạ dị thường, cẩn thận đánh giá Từ tướng quân từ đầu đến chân, lại quay qua nhìn Văn Quý một cái. Văn Quý lúc này đã rất cao rồi, chỉ thua Từ Lang có nửa cái đầu nữa thôi, cao cao gầy gầy. Tuy rằng có ốm đó, nhìn qua không có bao nhiêu thịt trên người, nhưng khi nhìn kĩ lại thì ai cũng có thể cảm nhận được trên người Văn Quý có một loại khí tức ổn trọng khiến người khác tin phục. Từ tướng quân cũng luôn lấy Văn Quý làm trung tâm, chuyện gì cũng là do Văn Quý làm chủ, từ đây có thể rõ ràng nhìn thấy Văn Quý chính là nhất gia chi chủ a.
Thật sự là đâu còn cách nghĩ nào khác được. Nếu là Từ tướng quân ngài bình thường đừng có dùng ánh mắt cầu vuốt cầu ôm một cái nhìn Văn Quý, thì Từ tướng quân ngài cũng sẽ khiến người khác thật tin phục nha…
Bởi vì Nông Lịch thiếu chút nữa thành công ăn đậu hũ Từ Lang, cho nên gầu đâu Văn Quý coi chừng cái vị nhà mình rất nghiêm, chỉ còn thiếu việc đem người khóa lại bên người thôi. Từ Lang lại không vì như thế mà có nửa câu oán hận, ngược lại còn tỏ ra rất thích thú. Văn Khoan thật sự rất bội phục hai người này, chủ nhà hắn mà dán hắn suốt ngày thế này, hắn phỏng chừng nhịn chưa được tới một ngày đã có thể cuồng bạo rồi.
Văn đốc công chứng kiến màn bạo lực của Văn Quý, thật ra trong lòng có chút ít ngượng ngùng. Lúc trước hắn cũng không coi trọng một á thú nhân như Văn Quý, yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua là bay mất. Nếu Văn lão thái gia không đi tìm ông, mà ông cũng không thể từ chối Văn lão thái gia thì ông cũng sẽ hông đáp ứng đi xây sửa gì cho Văn Quý đâu. Không ngờ được là nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo người ta, vì thế ông cũng không dám chậm trễ gì với Văn Quý, hơn nữa Văn Quý người này nhân phẩm tốt, lại hào phóng hết mức, bọn họ làm việc thì chuẩn bị nước trà, thức ăn, mỗi ngày ông còn có thể mang về một hũ mứt trái cây về cho bạn lữ, con cái mình…
Thái độ của đốc công sẽ ảnh hưởng đến thái độ của công nhân, chính vì vậy mà tiến độ công việc ngày càng lưu loát, hiệu quả, đẩy tốc độ xây sửa ngày càng nhanh.
Công trình vốn phải tiêu tốn hơn một tháng mới có thể xong, vậy mà công nhân tăng ca ngày đêm cuối cùng chỉ nửa tháng đã hoàn thành. Văn Quý nhìn trong ngoài một vòng, bố cục không có thay đổi gì mấy. Chỉ khác là gian phòng lớn nhất trong nhà được xây lại thành phòng tân phòng, tách phòng bếp thành một gian riêng. Văn đốc công nói nhà của hắn đã quá cũ rồi, vì phòng ngừa sự cố sập đổ gì đó nên đã gia cố phần tường cho chắc, kho lương thực cũng đã thay mới một lượt, mái ngói cũng đã sửa, trần nhà cũng đã được sơn mới, cả căn nhà trông rực rỡ hẳn lên.
Văn Quý lôi kéo Từ Lang đi xem tân phòng của họ, trong phòng vẫn còn có mùi sơn thoang thoảng, nhưng Văn Quý và Từ Lang đều rất hưng phấn. Từ Lang còn có chút ngượng ngùng, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy một cái giường thật lớn, đầu giường có một cái gối dài màu đỏ thẫm, dưới giường đặt hai đôi dép lên song song nhau, nhìn sơ qua là biết đây là phòng của hai vợ chồng ở.
Văn Quý đến kiểm tra cửa sổ, đã đổi mới phần gỗ bên trong, sờ lên trơn nhẵn rất êm tay, màn cửa chính là dùng gỗ bào thành một loại giấy ráp. Loại giấy ráp thật sự rất thần kì, ở ngoài nhìn thì không thấy bên trong, nhưng đứng từ bên trong phòng thì lại có thể nhìn thấy hết rõ ràng bên ngoài,Văn Quý nghĩ đến sau này mình với Từ Lang làm chút chuyện thân mật thì cũng không cần kéo phải tốn công kéo màn, cho nên cứ để nguyên màn đóng như vậy luôn đi!
Vừa quay đầu lại Văn Quý đã nhìn thấy Từ Lang cẩn thận ngồi trên giường, ôm chiếc gối đầu, trộm cười vui vẻ. Văn Quý hiểu được tâm tư của Từ Lang, cũng vui vẻ nở nụ cười.
Nhà mới Văn Quý cùng Từ Lang đều phi thường thích, nơi này sẽ là nơi họ ở cùng nhau đến hết nửa đời sau. Văn Quý mừng rỡ cấp tặng cho đốc công một bao lì xì đỏ thẫm, còn theo yêu cầu của ông, tặng thêm mấy bao lá trà, mấy hũ mứt trái cây, thêm mấy rổ rau dưa mới thu hoạch được để ông mang về cho vợ con.
Được rồi, lá trà nhà hắn thật ra cũng là mua được trên mạng thôi. Nhưng trà nhà hắn nấu lại uống ngon hơn nơi khác, đây thực ra là vì lúc pha trà có bỏ thêm ít linh tuyền, nước trà bên trong chứa linh khí tinh thuần, hương vị dĩ nhiên là tăng thêm mấy bậc.
Có mấy người công nhân ngại phải về nhà pha trà phiền toái nên trực tiếp xách bình đến đựng trà lạnh về uống.
Văn Quý đột nhiên nhận ra hình như hắn lại tìm được mối làm ăn mới rồi! Là đồ uống a! Trước kia trên địa cầu không phải có loại nước gọi là trà xanh hay sao? Hắn có thể làm theo giống như thế a! Lại nói nếu bán nước trà ra nhất định sẽ kiếm được không ngừng, bởi vì với ai cũng có lợi a. Tuy rằng trong nước trà có ít linh khí, nhưng lại rất tinh thuần, vì thế càng nhiều nước trà thì không chỉ tốt cho bán thú nhân, mà còn có thể giúp á thú nhân bảo vệ sức khỏe, đây thật sự là thứ quý hiếm.
Linh khí tinh thuần có thể tẩy trừ những năng lượng tiêu cực trong cơ thể, đem chúng tống ra ngoài, vì thế, có thể nói là công dụng của nước trà thậm chí còn hơn hẳn gấp mấy lần so với mấy loại thực phẩm được gọi là để bảo vệ sức khỏe gì đó nữa!
Văn Quý vừa có ý tưởng lập tức bắt tay vào công tác chuẩn bị, suy nghĩ kế hoạch rồi nói cho Từ Lang biết. Từ Lang đang ăn mứt trái cây, ăn nhiều cảm thấy khát nước liền uống một hơi trà lạnh, hương trái cây cùng vị trà lượn lờ trong khoang miệng, hưởng thụ vô cùng, mặc kệ Văn Quý nói cái gì Từ Lang đều ngoan ngoãn gật gật đầu.
Văn Quý thấy thế nở nụ cười, nâng cằm Từ Lang cúi xuống gặm cắn hai cái, Từ Lang hừ hừ vài tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ đầu lưỡi Văn Quý thân mật liếm liếm mặt mình, Văn Quý dĩ nhiên so với mứt trái cây ăn ngon hơn.
Văn Quý sau khi dời khỏi mặt Từ Lang vẫn còn liếm liếm miệng luyến tiếc, cuối cùng vẫn quay ngược trở lại, Văn Quý đã không còn cách nào khác để biểu đạt tâm ý của mình với người này sâu đến thế nào, ôm Từ Lang chà đạp người trong lòng một hồi mới đi đến nhà Lưu Tam thúc, hỏi một chút xem có thể sản xuất được chai giữ trà tươi mà hắn muốn hay không.
Lưu Tam thúc cũng không rõ lắm nhưng vẫn đáp ứng làm thử xem. Thợ mộc dưới tay hắn phần lớn đều bận rộn chế tác lưỡi cày, nhưng về sau có thêm người đến hỗ trợ nên mọi việc cũng dễ dàng hơn. Lưu Tam thúc cũng không cần tự mình động thủ, chỉ cần ngẫu nhiên đến kiểm tra hiệu quả công việc là được, bình thường cũng khá nhàn rỗi.
Thuận tiện lấy ra kiện quần áo lúc trước đã đáp ứng làm cho Văn Quý, giương cằm đắc ý nói: “Thế nào? So với quần áo ta đang mặc còn tốt hơn nữa đó!”
Văn Quý sờ sờ hai bộ áo ngủ tơ tằm màu sắc tựa như ngọn lửa đỏ thắm. Văn Quý trong đầu hiện lên hình ảnh của Từ Lang sau khi tắm rửa xong khoác bộ áo này hướng lại chỗ hắn, áo ngủ sắc màu rạo rực không đủ che chắn phần ngực trắng nõn phía trước, vài chỗ còn ướt đẫm nước chưa kịp khô khiến làn da như trong suốt, xương quai xanh khêu gợi khiến đầu óc hắn rối thành đoàn, hai hạt đậu đỏ như ẩn như hiện, cũng không biết là do chiếc áo ngủ đó khiến cho chúng trở nên hồng rực xinh đẹp, hay là tự bản thân chúng nở rộ bằng chính ngọn lửa của mình nữa, yêu diễm đến hai mắt hắn cũng muốn nhuộm đỏ theo.
Lưu Tam thúc kinh hô một tiếng, “Văn Quý, ngươi chảy máu mũi!” Vội lấy khăn lông ướt đưa cho hắn.
Văn Quý xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh, Lưu Tam thúc bừng tỉnh đại ngộ, “Tay nghề của ta quả thật quá cao siêu, cư nhiên có thể làm người ta cảm thấy hấp dẫn đến chảy máu mũi luôn.” Không khỏi cười càng thêm đắc ý, “Chỉ có người tài năng như ta mới làm ra được như thế thôi nha!”
Văn Quý thực mất mặt chạy về nhà, thấy Từ Lang còn đang ở trong nhà xúc mấy muỗng mứt trái cây ăn, mứt trái cây hồng hồng còn dính ở khóe miệng. Vừa thấy Văn Quý trở lại, liền vội vàng liếm quanh miệng, cảm thấy sạch sẽ rồi mới hướng về phía Văn Quý cười, bộ dáng ngốc hồ hồ như thế khiến Văn Quý đột nhiên cảm thấy hắn chỉ nhìn có một bộ áo ngủ thôi đó, mà đã động dục nhớ tới Từ Lang, quả nhiên hắn đã thật hết thuốc cứu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất