Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 60

Trước
So với tối hôm qua, phát ban đỏ trên lưng Tống Mân rõ ràng đã thuyên giảm đi nhiều, chẳng qua vẫn còn mảng lớn ửng đỏ, nhìn vào thấy có chút giật mình.

“Để tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.” Mạnh Trì buông tay ra, bảo Tống Mân vén áo xuống.

“Không cần đâu,” Tống Mân nói, “Không phải anh nói không nghiêm trọng sao?”

“Tôi lại không phải bác sĩ, vẫn nên đến bệnh viện khám một chút thì sẽ yên tâm hơn.” Mạnh Trì nói.

Tống Mân ngồi yên không nhúc nhích, cúi đầu trầm mặc một lát, bỗng ngẩng đầu hỏi Mạnh Trì: “Anh Mạnh, sao anh lại quan tâm em như vậy?”

“Hả?” Mạnh Trì bị vấn đề bất thình lình này của cậu làm cho thoáng sửng sốt, chợt ý thức được tuy rằng Tống Mân rất đơn thuần nhưng cũng không phải đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu. Sợ cậu chàng nghĩ nhiều, Mạnh Trì liền cười, “Cậu cũng gọi tôi một tiếng “anh” rồi, tôi quan tâm đến cậu một chút không phải rất bình thường sao?”

Trên mặt Tống Mân không phải là vẻ thả lỏng, ngược lại còn hơi nhíu mày, như là không hài lòng với câu trả lời này của Mạnh Trì.

“Hơn nữa trước khi đi anh trai cậu còn nhờ chúng tôi để ý cậu nhiều chút, khi đến thì khoẻ mạnh, khi về cả người phát ban thì không tốt lắm.”

“Là do bản thân em không thích ứng với khí hậu nơi này, anh trai em sẽ không trách anh.” Mi tâm Tống Mân vẫn nhíu lại không buông, trong ánh mắt như nai con vẫn ẩn ẩn chút không vui.

Mạnh Trì nhìn thoáng qua Tống Mân, nhạy cảm nhận ra tâm trạng Tống Mân có hơi kỳ kỳ. Không đợi Mạnh Trì mở miệng, Tống Mân lại hỏi: “Anh, anh có còn thích em không?”

Tốc độ nói của cậu chàng rất nhanh, ngoại trừ lúc mở miệng có hơi lắp bắp đoạn đầu, mấy chữ sau nói vừa nhanh vừa gấp, như là lấy hết dũng khí được ăn cả ngã về không.

Lần này Mạnh Trì thật sự là ngây ngẩn cả người, cậu nhìn đôi mắt tràn đầy chờ mong của Tống Mân, bỗng lờ mờ cảm thấy, sao chuyện này lại phát triển theo hướng ảo ma thế?

“Không đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” Mạnh Trì nói.

Nghe vậy ánh mắt Tống Mân hiện lên chút mất mát, Mạnh Trì càng mông lung, trong lòng tự nhủ, từ sau đêm ở quán bar, hẳn là mình không làm chuyện gì có thể khiến người ta hiểu lầm mà.

“Không phải anh thích em sao?” Tống Mân đáng thương nhìn cậu, “Sao anh lại ở bên Đình Chi ca ca?”

Nhìn vẻ mặt ấm ức của Tống Mân, Mạnh Trì xem như hiểu rõ.

Có lẽ là lần trước ở Tây Trì biết được chuyện của cậu và Úc Đình Chi, trong lòng Tống Mân vẫn nén trong lòng, gia giáo tu dưỡng khiến cậu đè nén tâm trạng bình tĩnh ứng đối, nhưng giờ đây khi sức khoẻ không tốt, tâm trạng yếu đuối, tư tưởng có hơi chạy lệch, liền bộc phát.

Tống Mân đơn thuần lương thiện, trên người có một sức hút rất riêng, rất dễ khiến người ta muốn gần gũi. Mặc dù lúc này Mạnh Trì đã không còn bất cứ suy nghĩ nào khác với Tống Mân, nhưng cũng không đành lòng nhìn cậu chàng khổ sở.

Cậu ngồi xuống sô pha cách Tống Mân nửa mét, đang muốn cân nhắc nên nói thế nào thì Tống Mân lại mở miệng.

“Em nói em thích anh, anh có muốn ở bên em không?”

Hả???

Đuôi lông mày Mạnh Trì giật giật, bị lời tỏ tình bất ngờ của cậu úp sọt, chết máy.

Cùng bị chết máy còn có Úc Đình Chi và Xà Sơn đứng ở cửa phòng nghỉ.

Nhìn thấy Úc Đình Chi toan đưa tay mở cửa, Xà Sơn lại đột nhiên đè lại bàn tay anh, hạ giọng nói: “Đừng nóng vội, cậu không muốn nghe Mạnh Trì trả lời thế nào à?”

Rũ mắt nhìn vẻ mặt Xà Sơn như đang xem kịch vui, Úc Đình Chi suy nghĩ một lát rồi thu tay lại, tiếp tục đứng đây nghe lỏm.

Mạnh Trì sửng sốt ba bốn giây mới nói một câu: “Đừng đùa nữa.”

Tống Mân: “Em không đùa, em nghiêm túc.”

Nhìn biểu cảm có chút trang trọng của Tống Mân, Mạnh Trì đau răng khẽ hắng giọng một cái, hàng lông mày đen nhánh nhíu lại, trầm giọng: “Cho dù là cậu nghiêm túc, tôi cũng sẽ không đồng ý.”

“Tại sao?” Tống Mân sững sờ nhìn cậu.

Mạnh Trì nói: “Bởi vì cậu không thực sự thích tôi, mà bây giờ tôi cũng không thích cậu.”

Tống Mân trực tiếp bỏ qua nửa câu sau: “Vậy nếu em thực sự thích anh, anh sẽ ở bên em chứ?”

Mạnh Trì: “…”

Cậu thực sự không giỏi xử lý tình huống kiểu này, cũng không giỏi an ủi người khác, cho nên cậu đã không nhận ra mấy lời mình vừa nói có sơ hở gì, gần như là cậu bị Tống Mân quay vòng vòng.

“Mấu chốt không phải cái này, mấu chốt là tôi không thích cậu.” Mạnh Trì nói.

Tống Mân hơi thất thần nhìn cậu: “Anh thích Đình Chi ca ca ư?”

“Ừm.” Mạnh Trì gật đầu, sợ không đủ thuyết phục lại bổ sung thêm, “Cực kỳ thích.”

Thấy vẻ mặt Tống Mân phức tạp, như là muốn nói thêm gì đó, Mạnh Trì mở miệng trước một bước: “Tôi không biết cậu nghĩ thế nào, đột nhiên muốn như vậy. Nhưng cái tôi muốn nói là, tôi thừa nhận trước kia mình từng có hảo cảm với cậu, nhưng bây giờ đã không còn nữa.”

“Anh thay lòng đổi dạ.” Tống Mân nói.

Mạnh Trì: “…”

Sao càng nói càng thấy mình giống một tên trai đểu thế này?

“Vậy nếu anh có thể chuyển từ thích em sang thích Đình Chi ca ca, cũng không phải là không có khả năng thích ngược trở lại.” Tống Mân bĩu môi, hoàn toàn là vẻ làm loạn.



Mạnh Trì đau đầu đỡ trán, cậu cảm thấy bệnh chàm của Tống Mân có thể đã phát triển đến trong đầu rồi.

Giữa lúc suy nghĩ cuồn cuộn, Mạnh Trì bỗng nghĩ đến một đoạn cậu từng thấy trong một quyển sách nào đó, vì thế bèn hỏi: “Tống Mân, cậu có biết sự khác biệt giữa cảm nắng và động lòng không?”

Tống Mân không rõ nguyên nhân: “Ý anh là sao?”

“Cảm nắng giống như ý loạn tình mê trong thoáng chốc, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Còn động lòng, chính là vô số thời khắc cảm nắng đan cài lên nhau, mãi đến khi một bước trầm mê trong đó, đến nhanh nhưng không đi được.” Vẻ mặt Mạnh Trì trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng mang theo vài phần trang trọng, nói, “Cậu là người trước, thầy Úc là người sau.”

Biểu cảm Tống Mân không có gì thay đổi, vẫn lộ ra chút cô đơn và buồn bã rất nhỏ, nhưng so với vừa rồi đã không còn cố chấp như vậy nữa, dường như đã nghe hiểu ý tứ của Mạnh Trì.

Người trong phòng im lặng không nói gì, ngoài cửa Xà Sơn lại bị chua đến đau răng, chậc chậc nói: “Hay lắm, một tên đàn ông con trai sao lại buồn nôn như vậy!”

Vốn định đến xem kịch hay, ai ngờ lại nghe được một lời tỏ tình như thế. Xà Sơn không nghe nổi muốn đi, lại bị Úc Đình Chi kéo tay áo.

“Đừng đi vội, nghe tiếp chút.” Úc Đình Chi nhíu mày nói với hắn.

Thấy Úc Đình Chi cong khoé miệng, vẻ mặt xuân phong đắc ý, Xà Sơn mắng thầm một câu: “Đệch mợ.”

Trong phòng im lặng hồi lâu, Mạnh Trì nhìn thoáng qua Tống Mân vẻ mặt sa sút: “Cậu đột nhiên xuất hiện như vậy, là vì anh trai cậu đúng không?”

Tống Mân vốn đang cúi đầu mất mát chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Mạnh Trì.

Mạnh Trì không phải kẻ ngốc, lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng học được cách quan sát sắc mặt người khác. Chút tâm tư của Tống Mân, cậu hơi động não một chút là đã hiểu được.

Cậu không cảm thấy tức giận, chỉ là có hơi trầm tư.

“Anh có biết chuyện của anh trai em và Đình Chi ca ca không?” Tống Mân hỏi.

“Biết một chút.”

“Đình Chi ca ca nói cho anh biết sao?”

“Không,” Mạnh Trì nói, “Đây không phải chuyện quan trọng gì, không cần thiết phải nhắc đến.”

Có lẽ là giọng điệu Mạnh Trì khá hờ hững khiến trong lòng Tống Mân không thoải mái, cậu chàng khẽ nhíu mày trề môi.

“Đình Chi và anh trai cậu đã là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ anh ấy thích tôi, là bạn trai của tôi.” Mạnh Trì suy nghĩ một chút, trực tiếp nói thẳng, “Bất kể là vì cậu, hay là anh trai cậu, chúng tôi đều sẽ không chia tay.”

Tống Mân không phải đứa nhỏ không hiểu chuyện, trong lòng cậu chàng chỉ có chút không cam lòng, vì mình, cũng vì anh trai Tống Sâm. Cảm xúc đè nén quá lâu đột nhiên bộc phát, khiến cậu nhất thời làm ra chuyện ngày hôm nay.

Khi nhìn thấy Mạnh Trì tự tin về tình cảm của cậu và Úc Đình Chi như thế, không thèm để ý đến quá khứ của Tống Sâm và Úc Đình Chi, Tống Mân đã biết mình làm như thế chỉ là uổng phí mà thôi, chút không cam lòng cũng dần dần tản đi, hoá thành xấu hổ.

“Còn chưa nghe đủ à?” Xà Sơn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Úc Đình Chi một cái, “Cậu đứng ở đây làm quái gì, muốn nghe lời tình tứ, thì về hai người từ từ nói không được à?”

Úc Đình Chi gật đầu, nâng cằm với hắn: “Mở cửa đi.”

Xà Sơn: “…”

Xà Sơn không nói gì “phốc” một cái, vươn tay về chỗ nắm cửa, ngay khi định mở ra thì ánh mắt chợt sáng loè loè, cánh tay xoay một phát trực tiếp đẩy Úc Đình Chi vào.

Úc Đình Chi bất ngờ không kịp đề phòng, cứ thế va phải cánh cửa phòng khép hờ.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Mạnh Trì và Tống Mân sửng sốt quay đầu lại thì thấy Úc Đình Chi đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này đạp cửa ngã vào.

Bầu không khí nhất thời lúng túng vô cùng.

Khoé mắt luôn luôn lạnh lùng của Úc Đình Chi cũng không nhịn được giật giật, căm căm nhìn Xà Sơn đang điên cuồng cười trộm ở đằng sau.

Giữa lúc im lặng khiến người ta khó xử này, Mạnh Trì là người đầu tiên tỉnh táo lại, gọi “Thầy Úc?”

Úc Đình Chi cúi đầu chỉnh lại ống tay áo không hề bị lộn xộn, “Ừ” một tiếng.

Ánh mắt Mạnh Trì xoay qua xoay lại giữa Xà Sơn và Úc Đình Chi, chút kinh ngạc trên mặt bị ý cười thay thế, nháy mắt hiểu ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cậu đứng dậy đi đến chỗ Úc Đình Chi: “Sao đột nhiên lại đến đây thế anh?”

Úc Đình Chi khôi phục vẻ xa cách thường ngày, nhìn Tống Mân vẫn đang ngồi ngây ngốc, bình tĩnh mở miệng: “Nhớ em, cho nên đến đón em.”

“Tôi đệch!” Xà Sơn trợn trắng mắt, “Thật đúng là nổi hết cả da gà da vịt!”

Mạnh Trì nghe thế thì liếc mắt nhìn Úc Đình Chi bình tĩnh thong dong, lại nhìn Xà Sơn đang làm ra vẻ ghét bỏ, không nhịn được bật cười.

Tuy rằng vừa rồi Tống Mân làm sai chuyện, nhưng dù sao cũng là em trai nhà hàng xóm, Úc Đình Chi nhìn vết phát ban đỏ trên người cậu, bảo Xà Sơn dẫn người đến bệnh viện kiểm tra.

Xà Sơn: “…”

Rõ ràng hắn đến để theo đuổi vợ cơ mà, sao lại trở thành công cụ của ba tên gay này thế?

Tuy Xà Sơn phẫn nộ, nhưng cũng rất lo lắng cho cơ thể Tống Mân, nên đành đưa người đi.



Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Dương Du Nhiên gửi wechat cho Mạnh Trì bảo cậu nhớ rõ, Mạnh Trì và Úc Đình Chi cũng không nán lại phòng nghỉ nữa, cùng nhau đi ra ngoài.

“Thật sự là em không nghĩ anh lại đột nhiên đến đây đó.” Mạnh Trì híp mắt nhìn thoáng qua ánh mặt trời quá mức nóng bỏng, lôi Úc Đình Chi đi đến dưới bóng râm, “Nghe lỏm được nhiêu rồi?”

Úc Đình Chi: “…”

“Không nhiều lắm, bắt đầu từ lúc em bảo cậu ta cởi quần áo.”

Lông mày Mạnh Trì nhướng lên, khoé miệng khẽ nhếch thành nụ cười, từ tốn nói: “Vậy thật đúng là những gì nên nghe, không nên nghe anh đều nghe được nha.”

Úc Đình Chi nghiêng mắt nhìn cậu: “Cái gì gọi là anh không nên nghe?”

Mạnh Trì bất đắc dĩ bật cười: “Thầy Úc này, anh lo về em thế cơ à?”

Úc Đình Chi: “Anh yên tâm về em với chuyện anh sẽ ghen tuông, không hề mâu thuẫn nhau.”

Có lẽ là không nghĩ đến Úc Đình Chi lại thản nhiên thừa nhận mình ghen tuông như vậy, Mạnh Trì sững sờ một lát mới nở nụ cười.

“Nể tình anh chạy thật xa đến đây đón em, em sẽ không giận anh nữa.” Mạnh Trì nói.

Úc Đình Chi nhướng mày: “Em giận ư?”

Mạnh Trì cũng nhướng mày: “Thầy Úc, tối qua anh ức hiếp em như thế, chẳng lẽ em không nên tức giận sao?”

Lúc cậu hứng thú dạt dào nhất thì ngắt video, bắt ghìm cương ngựa trước vách núi, tiến không được lùi không xong, quả thực quá đáng cực kỳ.

“Nếu lỡ mà sau này em không cứng lên được thì làm sao bây giờ?”

Úc Đình Chi rũ mắt đảo qua thân dưới Mạnh Trì: “Nó rất kiên cường, anh biết.”

Mạnh Trì: “…”

“Không nói lại anh.”

Úc Đình Chi cong khoé miệng, im lặng một lát, bỗng nói: “Chuyện của Tống Mân, là anh không xử lý tốt.”

“Hả?” Mạnh Trì nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, cười một cái nói: “Anh xử lý thế nào? Cậu ấy không tỏ tình với anh mà.”

Đúng là lúc trước Úc Đình Chi biết tâm tư Tống Mân, chính vì anh không hề đâm thủng, cho nên mới xử lý lạnh. Chẳng qua không nghĩ đến đứa nhỏ Tống Mân này lại thích khoan sừng trâu, đánh chủ ý lên người Mạnh Trì.

“Chuyện này em đã xử lý xong rồi, hẳn là cậu ấy sẽ không khoan sừng trâu nữa đâu.” Mạnh Trì nói.

*khoan sừng trâu: nghiên cứu một vấn đề không đáng kẻ hay không thể giải quyết được, kiểu như đâm đầu vào ngõ cụt ấy.

Úc Đình Chi nhìn cậu một cái, Mạnh Trì nghiêng đầu nói: “Vừa nãy trước lúc lên xe, cậu ấy hỏi em vì sao lại khẳng định anh sẽ không bao giờ rời khỏi em như thế. Em nói rằng, anh đã từng nhìn thấy ảnh của em từ 7 năm trước, và anh nhận thấy khuynh hướng tính dục của anh khác với người bình thường, cũng bởi vì em.”

Về phản ứng của mình sau khi nhìn thấy bộ ảnh Dã Xuân kia, Úc Đình Chi chỉ nói với Xà Sơn ngay sau đêm anh bị hạ thuốc. Xà Sơn không rõ tại sao anh lại đột nhiên coi trọng Mạnh Trì, bị hỏi đến phiền, Úc Đình Chi bèn nói Mạnh Trì là đối tượng khai sáng tình dục của mình.

Úc Đình Chi gật đầu: “Xà Sơn nói cho em biết à?”

Đúng ra mà nói là Xà Sơn lỡ miệng, lúc Mạnh Trì hỏi hắn vì sao lại nói Úc Đình Chi là kẻ nhỏ nhen. Xà Sơn nói cho cậu biết, bộ Dã Xuân kia bị Úc Đình Chi mua đứt, còn không cho phép hắn được triển lãm ở bất cứ nơi nào khác.

Mạnh Trì gật gật đầu, nhìn chăm chú Úc Đình Chi, ánh mắt sáng ngời ra chiều đắc ý lắm: “Cho nên em biết, không ai có thể thay thế địa vị của em trong lòng anh.”

“Ừ, không ai có thể thay thế em được.” Úc Đình Chi nói.

Mạnh Trì nhìn anh, cúi đầu nở nụ cười, ánh mặt trời vụn vặt nhảy nhót nơi khoé mắt cậu, cậu nhìn con ngươi dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt của Úc Đình Chi, trong lòng là sự thoả mãn trước nay chưa từng có.

Một lát sau, cậu đột nhiên hỏi: “Nếu năm đó Xà Sơn không gặp được em thì sao? Nếu như anh nhìn thấy trong Dã Xuân là một chàng trai khác thì sẽ thế nào? Vậy…”

“Tưởng tượng có rất nhiều khả năng,” Không đợi Mạnh Trì nói xong, Úc Đình Chi đã cắt đứt cậu, “Nhưng anh chỉ nhìn thấy em thôi.”

Đó là em, không phải bất cứ ai khác.

Úc Đình Chi đứng dưới bóng râm, ánh mặt trời cũng rải rác trên người anh, khiến Mạnh Trì nhớ lại cảnh tượng lần đầu mình nhìn thấy Úc Đình Chi.

Cái loại filter mộng ảo này lại xuất hiện, bao trùm lên khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc của anh, trở nên bắt mắt vô cùng. Nhất là đôi đồng tử sáng màu kia, tựa như mặt biển lấp lánh, vừa yên lặng lại mãnh liệt, khi nhìn chăm chú vào Mạnh Trì, như muốn bảo bọc lấy cậu.

Giờ phút này, Mạnh Trì hình như thật sự cảm giác được “tình yêu” thật sự hữu hình, lắng đọng trong đôi mắt Úc Đình Chi đang nhìn lấy cậu.

“Vừa rồi có một câu có lẽ em nói không đúng,” Mạnh Trì bỗng cất lời, “Đối với anh, em không chỉ là cực kỳ thích thôi đâu.”

Cậu bước lên một bước, hai tay ôm lấy Úc Đình Chi, đồng thời cũng khẽ ngẩng đầu hôn lên môi anh, hai người hôn nhau giữa tiếng người huyên náo.

Lần đầu gặp gỡ, bầu trời trong xanh, gió nhẹ yên bình, Mạnh Trì cảm thấy không nên ra ngoài, không nên hẹn hò.

Hôm nay thời tiết cũng thế, bầu trời trong xanh, gió nhẹ yên bình.

Thích hợp để đi du lịch, nên hẹn hò, tốt hơn cả là hôn lên người mình yêu, tỏ tình với người sẽ cùng mình gắn bó quãng đời còn lại.

“Em yêu anh, yêu anh rất nhiều.”HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước