Chương 51: Sự tiến bộ đáng sợ
Âm thanh ầm ầm của động cơ trong khoang xe đóng kín nhu hòa và đơn điệu, máy điều hòa lặng lẽ phả ra luồng gió ấm áp ôn hòa, ánh trăng thỉnh thoảng chiếu qua ngọn cây làm khoang xe được bao phủ một lớp ánh sáng mờ ảo dễ chịu.
Hàn Lệ quay đầu nhìn Mạnh Minh Hiên.
Anh nhắm hai mắt lại, cái trán tựa vào cửa sổ xe, hô hấp đều đặn, hình như là ngủ thiếp đi rồi.
Mái tóc nâu ngắn mềm mại xõa tung bên gò má, khẽ rung rung khi xe đi, quần áo trên người anh đã khô gần hết nhưng lông mày vẫn cứ nhíu chặt, như là vĩnh viễn không thể mở ra vậy.
Anh dựa vào cửa xe ngủ yên, dưới ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, trông anh có vẻ bình yên và vô hại biết bao.
Khi xe chạy vào nơi có nhiều cây cối thì trong xe đột nhiên tối đen, chỉ có thể nhìn thấy đường nét gương mặt mơ hồ của thanh niên, vừa như vô cùng quen thuộc, vừa như hoàn toàn xa lạ.
Trong bóng tối, khó có thể tính được thời gian đã trôi qua bao lâu, mỗi một giây một phút đều kéo dài vô tận, thời gian dài đằng đẵng lại bị cô đọng thành khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đầu gối Hàn Lệ đau nhức.
Tuy hắn không thể nhìn thấy gì hết nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được sức nóng truyền tới từ thanh niên ngủ bên cạnh. Trong đầu vô thức hồi tưởng lại khoảnh khắc đối phương đỡ lấy mình ban nãy, tầm mắt bất ngờ giao nhau, cặp mắt màu hổ phách im lặng nhìn chăm chú vào hắn, cứ như là có thể nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu của mình phản chiếu trong sâu thẳm đôi mắt đối phương.
Hắn hơi nhăn mày, hình như trong mắt có sự quan tâm và gìn giữ mơ hồ.
Hàn Lệ bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay ra, mò sang khoảng tối bên cạnh.
Đầu ngón tay vừa chạm phải gò má mềm mại lạnh lẽo của đối phương thì hắn đã rụt tay về như đỉa phải vôi vậy, ngón tay thon dài chậm rãi siết thành đấm trên đầu gối, tâm trạng loạn cào cào.
Tốc độ xe từ từ chậm lại, ánh đèn khách sạn sáng sủa xán lạn xuất hiện ở đằng trước, chiếu xuyên qua cửa sổ xe vào đây.
Thẩm Không mở hai mắt ra, đôi mắt thanh tỉnh ngay lập tức.
Giọng nói của Hàn Lệ phát ra từ bên người anh, dường như dưới sự bình tĩnh lạnh nhạt ẩn chứa một loại tâm trạng bất ổn nào đó:
“Chờ lát nữa sẽ có người đưa cậu thẻ phòng, quần áo sạch và nhu yếu phẩm đã đặt vào trong… Tôi còn có việc cần làm.”
Nói xong, hắn kéo cửa xe xuống luôn, bóng lưng thẳng tắp mang theo ý vị thảng thốt vội vã.
Thẩm Không ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Lệ bị ánh đèn sáng choang từ trong khách sạn bắn ra nuốt chửng qua cửa sổ xe. Anh do dự một giây rồi giơ tay sờ sờ gò má mình cái, dường như nơi đó còn giữ lại chút lạnh lẽo, như là ảo giác thoáng qua hay xíu cảnh mơ chiếu vào hiện thực vậy.
Lạ thật…
·
Thẩm Không hung hăng ngủ bù một giấc trên giường lớn khách sạn, đến lúc anh tỉnh dậy thì đã chiều muộn rồi, cuối cùng thần kinh và cơ bắp căng thẳng mọi lúc mọi nơi trên núi cũng được thư giãn, lúc này chân tay mới cảm nhận được sự bủn rủn và đau đớn lan tràn từ trong xương tủy.
Mãi sau anh mới biết, sáng hôm nay, Hàn Lệ đã đáp chuyến máy bay sớm nhất về thành phố A, hình như là giải quyết công việc ở thành phố E xong rồi nên không cần phải ở lại nữa.
Thẩm Không còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem mình nên đi bước tiếp theo như thế nào, thì những việc cần xử lý ngay sau sự kiện mắc kẹt ở dãy núi Vân Vụ đã làm anh bận tối mắt tối mũi. Không chỉ đến các bộ ngành liên quan để lập hồ sơ theo lệ, mà còn phải đề phòng các phóng viên báo đài chen nhau đến vì biết tin toàn bộ số người bị mắc kẹt đã được cứu ra, thậm chí phải mất thêm thời gian để “giải quyết” mấy nhân chứng trên núi.
Nhưng bất ngờ là chuyện này dễ hơn tưởng tượng của Thẩm Không rất nhiều.
Hình như bọn họ đã bị loại tưởng tượng nào đó của bản thân hù sợ nên Thẩm Không chưa kịp mở miệng, chỉ cần mỉm cười đi trước mặt họ một vòng là có thể thấy họ chỉ tay lên trời xin thề chắc chắn mình sẽ không để lộ chút tin tức nào ra ngoài.
Mặc dù chả hiểu gì nhưng Thẩm Không vẫn rất vui vẻ khi thấy kết quả.
Dù sao thân phận tạm thời của anh bây giờ cũng coi như là người của công chúng, đương nhiên nhiều một việc không bằng bớt một việc là tốt nhất.
Sự cố này cũng làm chương trình《 Thử thách bảy ngày nơi hoang dã 》gây tranh cãi lớn trên mạng. Tuy tất cả những người mắc kẹt đều được cứu ra an toàn, nhưng không thể bỏ qua việc ekip chương trình tắc trách. Điều này cũng làm người tổ chức chương trình và đội ngũ quản lý cấp cao có liên quan phải sứt đầu mẻ trán để xử lý cuộc khủng hoảng dư luận và nhu cầu điều tra của cảnh sát. Hơn nữa mấy cái máy quay phim đã bị bỏ lại trên núi, nên việc xử lý hậu kỳ và cắt nối biên tập chương trình ít nhất phải đợi đến tận khi sương mù tan hết mới có thể bắt đầu, không thể làm gì khác hơn là hoãn phát sóng lại.
Thẩm Không còn chưa chờ được kết quả xử lý ra lò thì đã bị người đại diện giục về gấp.
Anh vừa về thành phố, hơi chưa kịp lấy, chân chưa chạm đất đã phải vào đoàn phim rồi.
《 Tháp Quy Nguyên 》bắt đầu quay từ sớm, Thẩm Không trì hoãn mấy ngày ở thành phố E nên sau khi vào đoàn làm phim phải bắt kịp tiến độ của mọi người, hơn nữa Bùi Tu Nhiên gần như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thành ra là Thẩm Không vừa vào đoàn phim đã phải chịu huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc.
Bùi Tu Nhiên đặc cách cho Thẩm Không làm Thẩm Quy Nguyên vì một loại tính chất đặc biệt nào đó trong người anh, nhưng dù sao Thẩm Không cũng chưa từng đóng phim chứ đừng nói gì đến việc trải qua bất kỳ đào tạo chuyên nghiệp nào. Tuy anh bắt chước khá giỏi nhưng làm diễn viên là phải thể hiện được một nhân vật chưa từng xuất hiện, có nghĩa là kỹ năng bắt chước của Thẩm Không không có tí đất dụng võ nào, mà còn trở thành chướng ngại vật của anh ở một mức độ nào đó.
Nếu là bất kỳ đạo diễn nào khác dễ tính thì sẽ không phát hiện điểm khác biệt nhỏ bé trong đó, nhưng Bùi Tu Nhiên không giống vậy. Y cut cảnh của Thẩm Không từng lần từng lần một rồi quay đi quay lại nhiều lần, không tiếc kéo chậm tiến độ quay chụp của cả đoàn ở đây luôn. Tất cả thành viên đều mệt mỏi và hốt hoảng, mỗi một lần qua là một lần được đại xá. Trong lúc quay phim Bùi Tu Nhiên phát hiện ra Thẩm Không còn thiếu những kĩ năng diễn xuất cơ bản nên đã đích thân sắp xếp giáo viên và huấn luyện viên cho anh, chiếm cứ không sót chút thời gian rảnh nào của Thẩm Không.
Thẩm Không đang bận sứt đầu mẻ trán vẫn phân ra một chút thời gian và sức lực chú ý đến hướng đi của sản nghiệp dưới cờ Hàn Lệ và nhà họ Hàn, để phòng ngừa xuất hiện biến động to lớn. Nhưng trong khoảng thời gian này, hai phe lại sóng yên biển lặng. Hàn Lệ vẫn vẫn duy trì sự phát triển ổn định và có xu hướng tăng lên, mà Hàn thị làm doanh nghiệp đầu rồng lâu năm vẫn vượt xa trong các lĩnh vực khác, một nhà độc đại. Hai người như thể nước sông không phạm nước giếng, nhìn mặt ngoài thì không thấy mâu thuẫn ẩn sâu bên trong.
Trong đoàn làm phim, Bùi Tu Nhiên vẫn nghiêm khắc như trước, mắt điếc tai ngơ trước những lời than thở của mọi người, mài đi mài lại kỹ năng diễn xuất của tất cả các diễn viên, chỉ cần có tí gì không hài lòng hay ống kính không đạt được hiệu quả trong lòng y thì y sẽ quay lại không chút lưu tình. Cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này làm cả đoàn phim phải khốn khổ —
Mà Thẩm Không còn là đối tượng được ” chăm sóc đặc biệt “.
Tuy anh không có nhiều cảnh quay trong cả phim nhưng lại là diễn viên bị cut nhiều nhất, cả tháng nay, gần như lần nào ló mặt cũng sẽ được Bùi Tu Nhiên tập trung hỏa lực ” chăm sóc đặc biệt “, cho dù là thời gian nghỉ ngơi cũng không buông tha.
Bầu không khí trong trường quay căng thẳng cứ như là nó đã toát lên mùi khói thuốc súng rồi ấy. Thân camera nóng bỏng tay vì phải làm việc miệt mài, giữa sân im ắng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng máy chạy ù ù và tiếng vang nhỏ bé khi bộ phận máy chuyển đổi, tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang quay bên trong.
Bùi Tu Nhiên ngồi ở rìa trường quay, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào hình ảnh từ từ quay gần trên màn hình.
Giữa sân đang quay cảnh quan trọng trong phim.
Thẩm Quy Nguyên lẳng lặng ngồi ngay ngắn giữa “Hồng Môn yến”*, bóng dáng của anh bị đám đông nhấn chìm, chỉ như một người nhỏ bé tầm thường trong đó thôi nhưng ống tay áo anh của anh lại cất giấu lưỡi dao trí mạng, cứ như là ngay giây sau có thể xé rách vải vóc, cắt đứt cuống họng mềm mại của người mua vui trên sân, nếm được mùi máu tanh nồng nặc, bắt đầu một hồi tàn sát dài dằng dặc.
[ Hồng Môn yến: tình cảnh trông vui vẻ nhưng thật ra rất nguy hiểm. ]
Tất cả kịch tính đều tập trung vào thời khắc này, sức bật mạnh mẽ chạm một cái là bùng nổ đang ẩn chứa trong giây phút thoáng qua đó.
Mọi cảm xúc đều được tích tụ trên bề mặt tưởng như bình lặng, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, dường như ngay giây tiếp theo đây nó có thể xuyên thủng lớp vỏ mỏng manh của Trái Đất và đổ lớp dung nham nóng cháy xuống đó.
Nhưng ngay trong khoảng khắc này, Bùi Tu Nhiên lại hô “Cut”.
Tất cả mọi người trong đoàn phim đều khó nén tiếng thở dài thất vọng.
Cảnh này đã được quay đi quay lại 87 lần cả thảy, loại công việc vô ích lặp đi lặp lại gần như đã đẩy mọi thành viên trong đoàn đến bên bờ vực sụp đổ.
Nhưng lần này không giống lần trước, Bùi Tu Nhiên không gọi Thẩm Không đến ngay lúc dừng mà là cau mày thật chặt nhìn chằm chằm màn hình nhỏ hẹp trước mắt, phát đi phát lại mấy phút lúc nãy, hình như là đang nghĩ ngợi cái gì.
Tuy ban đầu Mạnh Minh Hiên biểu diễn trên cơ sở lý thuyết nghèo nàn đáng kinh ngạc làm y sợ hết hồn nhưng y cũng không bất ngờ gì.
— Dù sao những đoạn clip web drama mà anh tham diễn trước đây đã bị phát tán khắp nơi trên mạng rồi, kỹ năng diễn xuất vụng về và trúc trắc kia gần như làm y không đành lòng nhìn thằng luôn.
Vậy nên Bùi Tu Nhiên đã chuẩn bị tôi luyện lại Mạnh Minh Hiên từ đầu.
Nhưng lúc thật sự quay rồi, Bùi Tu Nhiên không ngờ, sau khi bước qua giai đoạn trúc trắc ngắn ngủi, tiềm năng phát triển trong người Mạnh Minh Hiên còn làm y mơ hồ hoảng sợ nữa.
Tuy y chẳng quan tâm cái nhìn của giới truyền thông bên ngoài, nhưng y cũng biết một, hai về sự nghiêm khắc vượt qua người thường của mình trên trường quay. Nhưng Mạnh Minh Hiên lại không hề phàn nàn với mức độ huấn luyện ma quỷ này, cùng với đó, Bùi Tu Nhiên khiếp sợ nhất là…
Cứ quay lại một lần, anh sẽ tiến bộ một chút.
Cứ như là thú dữ học hỏi kinh nghiệm trong những lần đi săn vậy, Mạnh Minh Hiên lấy loại tốc độ đáng sợ này cướp lấy nhiều chất dinh dưỡng hơn nữa, mỗi một lần quay lại sẽ mang đến sự thay đổi mới cho cảnh này, tiếp thêm sức mạnh mới, thậm chí là mang đến nguồn cảm hứng mới cho Bùi Tu Nhiên.
Cảnh này đã quay đi quay lại mấy chục lần. Nếu ban đầu Bùi Tu Nhiên hô cut vì không hài lòng thì sau dần lại là vì muốn xem có thể ép Mạnh Minh Hiên đến mức nào, muốn xem tiềm lực của anh lớn cỡ nào.
Mà cho đến bây giờ, dù là Bùi Tu Nhiên soi xét và đánh giá anh bằng tiêu chuẩn khắt khe nhất của mình thì cũng không tìm được chỗ nào không hài lòng.
Y hít sâu một hơi, trong ánh mắt lập loè thần thái kinh người —
Đây là hạt giống tốt.
Bùi Tu Nhiên thu lại tiếng lòng, giơ tay chọt lên màn hình nóng rẫy, chọn đúng mấy diễn viên có trạng thái không ổn lắm ra rồi quay đầu dặn dò:
“Đặt lại vị trí camera, quay bù những người này.”
Phó đạo diễn bên cạnh hơi ngạc nhiên: “Vậy… Mạnh Minh Hiên…?”
Bùi Tu Nhiên đưa mắt sang màn hình lần thứ hai, nói: “Mạnh Minh Hiên qua, để cậu ta chuẩn bị một lát.”
Hàn Lệ quay đầu nhìn Mạnh Minh Hiên.
Anh nhắm hai mắt lại, cái trán tựa vào cửa sổ xe, hô hấp đều đặn, hình như là ngủ thiếp đi rồi.
Mái tóc nâu ngắn mềm mại xõa tung bên gò má, khẽ rung rung khi xe đi, quần áo trên người anh đã khô gần hết nhưng lông mày vẫn cứ nhíu chặt, như là vĩnh viễn không thể mở ra vậy.
Anh dựa vào cửa xe ngủ yên, dưới ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, trông anh có vẻ bình yên và vô hại biết bao.
Khi xe chạy vào nơi có nhiều cây cối thì trong xe đột nhiên tối đen, chỉ có thể nhìn thấy đường nét gương mặt mơ hồ của thanh niên, vừa như vô cùng quen thuộc, vừa như hoàn toàn xa lạ.
Trong bóng tối, khó có thể tính được thời gian đã trôi qua bao lâu, mỗi một giây một phút đều kéo dài vô tận, thời gian dài đằng đẵng lại bị cô đọng thành khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đầu gối Hàn Lệ đau nhức.
Tuy hắn không thể nhìn thấy gì hết nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được sức nóng truyền tới từ thanh niên ngủ bên cạnh. Trong đầu vô thức hồi tưởng lại khoảnh khắc đối phương đỡ lấy mình ban nãy, tầm mắt bất ngờ giao nhau, cặp mắt màu hổ phách im lặng nhìn chăm chú vào hắn, cứ như là có thể nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu của mình phản chiếu trong sâu thẳm đôi mắt đối phương.
Hắn hơi nhăn mày, hình như trong mắt có sự quan tâm và gìn giữ mơ hồ.
Hàn Lệ bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay ra, mò sang khoảng tối bên cạnh.
Đầu ngón tay vừa chạm phải gò má mềm mại lạnh lẽo của đối phương thì hắn đã rụt tay về như đỉa phải vôi vậy, ngón tay thon dài chậm rãi siết thành đấm trên đầu gối, tâm trạng loạn cào cào.
Tốc độ xe từ từ chậm lại, ánh đèn khách sạn sáng sủa xán lạn xuất hiện ở đằng trước, chiếu xuyên qua cửa sổ xe vào đây.
Thẩm Không mở hai mắt ra, đôi mắt thanh tỉnh ngay lập tức.
Giọng nói của Hàn Lệ phát ra từ bên người anh, dường như dưới sự bình tĩnh lạnh nhạt ẩn chứa một loại tâm trạng bất ổn nào đó:
“Chờ lát nữa sẽ có người đưa cậu thẻ phòng, quần áo sạch và nhu yếu phẩm đã đặt vào trong… Tôi còn có việc cần làm.”
Nói xong, hắn kéo cửa xe xuống luôn, bóng lưng thẳng tắp mang theo ý vị thảng thốt vội vã.
Thẩm Không ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Lệ bị ánh đèn sáng choang từ trong khách sạn bắn ra nuốt chửng qua cửa sổ xe. Anh do dự một giây rồi giơ tay sờ sờ gò má mình cái, dường như nơi đó còn giữ lại chút lạnh lẽo, như là ảo giác thoáng qua hay xíu cảnh mơ chiếu vào hiện thực vậy.
Lạ thật…
·
Thẩm Không hung hăng ngủ bù một giấc trên giường lớn khách sạn, đến lúc anh tỉnh dậy thì đã chiều muộn rồi, cuối cùng thần kinh và cơ bắp căng thẳng mọi lúc mọi nơi trên núi cũng được thư giãn, lúc này chân tay mới cảm nhận được sự bủn rủn và đau đớn lan tràn từ trong xương tủy.
Mãi sau anh mới biết, sáng hôm nay, Hàn Lệ đã đáp chuyến máy bay sớm nhất về thành phố A, hình như là giải quyết công việc ở thành phố E xong rồi nên không cần phải ở lại nữa.
Thẩm Không còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem mình nên đi bước tiếp theo như thế nào, thì những việc cần xử lý ngay sau sự kiện mắc kẹt ở dãy núi Vân Vụ đã làm anh bận tối mắt tối mũi. Không chỉ đến các bộ ngành liên quan để lập hồ sơ theo lệ, mà còn phải đề phòng các phóng viên báo đài chen nhau đến vì biết tin toàn bộ số người bị mắc kẹt đã được cứu ra, thậm chí phải mất thêm thời gian để “giải quyết” mấy nhân chứng trên núi.
Nhưng bất ngờ là chuyện này dễ hơn tưởng tượng của Thẩm Không rất nhiều.
Hình như bọn họ đã bị loại tưởng tượng nào đó của bản thân hù sợ nên Thẩm Không chưa kịp mở miệng, chỉ cần mỉm cười đi trước mặt họ một vòng là có thể thấy họ chỉ tay lên trời xin thề chắc chắn mình sẽ không để lộ chút tin tức nào ra ngoài.
Mặc dù chả hiểu gì nhưng Thẩm Không vẫn rất vui vẻ khi thấy kết quả.
Dù sao thân phận tạm thời của anh bây giờ cũng coi như là người của công chúng, đương nhiên nhiều một việc không bằng bớt một việc là tốt nhất.
Sự cố này cũng làm chương trình《 Thử thách bảy ngày nơi hoang dã 》gây tranh cãi lớn trên mạng. Tuy tất cả những người mắc kẹt đều được cứu ra an toàn, nhưng không thể bỏ qua việc ekip chương trình tắc trách. Điều này cũng làm người tổ chức chương trình và đội ngũ quản lý cấp cao có liên quan phải sứt đầu mẻ trán để xử lý cuộc khủng hoảng dư luận và nhu cầu điều tra của cảnh sát. Hơn nữa mấy cái máy quay phim đã bị bỏ lại trên núi, nên việc xử lý hậu kỳ và cắt nối biên tập chương trình ít nhất phải đợi đến tận khi sương mù tan hết mới có thể bắt đầu, không thể làm gì khác hơn là hoãn phát sóng lại.
Thẩm Không còn chưa chờ được kết quả xử lý ra lò thì đã bị người đại diện giục về gấp.
Anh vừa về thành phố, hơi chưa kịp lấy, chân chưa chạm đất đã phải vào đoàn phim rồi.
《 Tháp Quy Nguyên 》bắt đầu quay từ sớm, Thẩm Không trì hoãn mấy ngày ở thành phố E nên sau khi vào đoàn làm phim phải bắt kịp tiến độ của mọi người, hơn nữa Bùi Tu Nhiên gần như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thành ra là Thẩm Không vừa vào đoàn phim đã phải chịu huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc.
Bùi Tu Nhiên đặc cách cho Thẩm Không làm Thẩm Quy Nguyên vì một loại tính chất đặc biệt nào đó trong người anh, nhưng dù sao Thẩm Không cũng chưa từng đóng phim chứ đừng nói gì đến việc trải qua bất kỳ đào tạo chuyên nghiệp nào. Tuy anh bắt chước khá giỏi nhưng làm diễn viên là phải thể hiện được một nhân vật chưa từng xuất hiện, có nghĩa là kỹ năng bắt chước của Thẩm Không không có tí đất dụng võ nào, mà còn trở thành chướng ngại vật của anh ở một mức độ nào đó.
Nếu là bất kỳ đạo diễn nào khác dễ tính thì sẽ không phát hiện điểm khác biệt nhỏ bé trong đó, nhưng Bùi Tu Nhiên không giống vậy. Y cut cảnh của Thẩm Không từng lần từng lần một rồi quay đi quay lại nhiều lần, không tiếc kéo chậm tiến độ quay chụp của cả đoàn ở đây luôn. Tất cả thành viên đều mệt mỏi và hốt hoảng, mỗi một lần qua là một lần được đại xá. Trong lúc quay phim Bùi Tu Nhiên phát hiện ra Thẩm Không còn thiếu những kĩ năng diễn xuất cơ bản nên đã đích thân sắp xếp giáo viên và huấn luyện viên cho anh, chiếm cứ không sót chút thời gian rảnh nào của Thẩm Không.
Thẩm Không đang bận sứt đầu mẻ trán vẫn phân ra một chút thời gian và sức lực chú ý đến hướng đi của sản nghiệp dưới cờ Hàn Lệ và nhà họ Hàn, để phòng ngừa xuất hiện biến động to lớn. Nhưng trong khoảng thời gian này, hai phe lại sóng yên biển lặng. Hàn Lệ vẫn vẫn duy trì sự phát triển ổn định và có xu hướng tăng lên, mà Hàn thị làm doanh nghiệp đầu rồng lâu năm vẫn vượt xa trong các lĩnh vực khác, một nhà độc đại. Hai người như thể nước sông không phạm nước giếng, nhìn mặt ngoài thì không thấy mâu thuẫn ẩn sâu bên trong.
Trong đoàn làm phim, Bùi Tu Nhiên vẫn nghiêm khắc như trước, mắt điếc tai ngơ trước những lời than thở của mọi người, mài đi mài lại kỹ năng diễn xuất của tất cả các diễn viên, chỉ cần có tí gì không hài lòng hay ống kính không đạt được hiệu quả trong lòng y thì y sẽ quay lại không chút lưu tình. Cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này làm cả đoàn phim phải khốn khổ —
Mà Thẩm Không còn là đối tượng được ” chăm sóc đặc biệt “.
Tuy anh không có nhiều cảnh quay trong cả phim nhưng lại là diễn viên bị cut nhiều nhất, cả tháng nay, gần như lần nào ló mặt cũng sẽ được Bùi Tu Nhiên tập trung hỏa lực ” chăm sóc đặc biệt “, cho dù là thời gian nghỉ ngơi cũng không buông tha.
Bầu không khí trong trường quay căng thẳng cứ như là nó đã toát lên mùi khói thuốc súng rồi ấy. Thân camera nóng bỏng tay vì phải làm việc miệt mài, giữa sân im ắng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng máy chạy ù ù và tiếng vang nhỏ bé khi bộ phận máy chuyển đổi, tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang quay bên trong.
Bùi Tu Nhiên ngồi ở rìa trường quay, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào hình ảnh từ từ quay gần trên màn hình.
Giữa sân đang quay cảnh quan trọng trong phim.
Thẩm Quy Nguyên lẳng lặng ngồi ngay ngắn giữa “Hồng Môn yến”*, bóng dáng của anh bị đám đông nhấn chìm, chỉ như một người nhỏ bé tầm thường trong đó thôi nhưng ống tay áo anh của anh lại cất giấu lưỡi dao trí mạng, cứ như là ngay giây sau có thể xé rách vải vóc, cắt đứt cuống họng mềm mại của người mua vui trên sân, nếm được mùi máu tanh nồng nặc, bắt đầu một hồi tàn sát dài dằng dặc.
[ Hồng Môn yến: tình cảnh trông vui vẻ nhưng thật ra rất nguy hiểm. ]
Tất cả kịch tính đều tập trung vào thời khắc này, sức bật mạnh mẽ chạm một cái là bùng nổ đang ẩn chứa trong giây phút thoáng qua đó.
Mọi cảm xúc đều được tích tụ trên bề mặt tưởng như bình lặng, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, dường như ngay giây tiếp theo đây nó có thể xuyên thủng lớp vỏ mỏng manh của Trái Đất và đổ lớp dung nham nóng cháy xuống đó.
Nhưng ngay trong khoảng khắc này, Bùi Tu Nhiên lại hô “Cut”.
Tất cả mọi người trong đoàn phim đều khó nén tiếng thở dài thất vọng.
Cảnh này đã được quay đi quay lại 87 lần cả thảy, loại công việc vô ích lặp đi lặp lại gần như đã đẩy mọi thành viên trong đoàn đến bên bờ vực sụp đổ.
Nhưng lần này không giống lần trước, Bùi Tu Nhiên không gọi Thẩm Không đến ngay lúc dừng mà là cau mày thật chặt nhìn chằm chằm màn hình nhỏ hẹp trước mắt, phát đi phát lại mấy phút lúc nãy, hình như là đang nghĩ ngợi cái gì.
Tuy ban đầu Mạnh Minh Hiên biểu diễn trên cơ sở lý thuyết nghèo nàn đáng kinh ngạc làm y sợ hết hồn nhưng y cũng không bất ngờ gì.
— Dù sao những đoạn clip web drama mà anh tham diễn trước đây đã bị phát tán khắp nơi trên mạng rồi, kỹ năng diễn xuất vụng về và trúc trắc kia gần như làm y không đành lòng nhìn thằng luôn.
Vậy nên Bùi Tu Nhiên đã chuẩn bị tôi luyện lại Mạnh Minh Hiên từ đầu.
Nhưng lúc thật sự quay rồi, Bùi Tu Nhiên không ngờ, sau khi bước qua giai đoạn trúc trắc ngắn ngủi, tiềm năng phát triển trong người Mạnh Minh Hiên còn làm y mơ hồ hoảng sợ nữa.
Tuy y chẳng quan tâm cái nhìn của giới truyền thông bên ngoài, nhưng y cũng biết một, hai về sự nghiêm khắc vượt qua người thường của mình trên trường quay. Nhưng Mạnh Minh Hiên lại không hề phàn nàn với mức độ huấn luyện ma quỷ này, cùng với đó, Bùi Tu Nhiên khiếp sợ nhất là…
Cứ quay lại một lần, anh sẽ tiến bộ một chút.
Cứ như là thú dữ học hỏi kinh nghiệm trong những lần đi săn vậy, Mạnh Minh Hiên lấy loại tốc độ đáng sợ này cướp lấy nhiều chất dinh dưỡng hơn nữa, mỗi một lần quay lại sẽ mang đến sự thay đổi mới cho cảnh này, tiếp thêm sức mạnh mới, thậm chí là mang đến nguồn cảm hứng mới cho Bùi Tu Nhiên.
Cảnh này đã quay đi quay lại mấy chục lần. Nếu ban đầu Bùi Tu Nhiên hô cut vì không hài lòng thì sau dần lại là vì muốn xem có thể ép Mạnh Minh Hiên đến mức nào, muốn xem tiềm lực của anh lớn cỡ nào.
Mà cho đến bây giờ, dù là Bùi Tu Nhiên soi xét và đánh giá anh bằng tiêu chuẩn khắt khe nhất của mình thì cũng không tìm được chỗ nào không hài lòng.
Y hít sâu một hơi, trong ánh mắt lập loè thần thái kinh người —
Đây là hạt giống tốt.
Bùi Tu Nhiên thu lại tiếng lòng, giơ tay chọt lên màn hình nóng rẫy, chọn đúng mấy diễn viên có trạng thái không ổn lắm ra rồi quay đầu dặn dò:
“Đặt lại vị trí camera, quay bù những người này.”
Phó đạo diễn bên cạnh hơi ngạc nhiên: “Vậy… Mạnh Minh Hiên…?”
Bùi Tu Nhiên đưa mắt sang màn hình lần thứ hai, nói: “Mạnh Minh Hiên qua, để cậu ta chuẩn bị một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất