Chương 27
Trải qua một đêm như vậy, Diệp Minh thì thỏa mãn ngủ say, Lưu Tuệ thì trằn trọc cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau liền trốn đi thăm Phùng thị, mỗi lần thấy mặt Diệp Minh kí ức tối qua lại ùa về. Lưu Tuệ thực sự ngượng ngùng không dám nhìn mặt tướng công ngốc nữa.
Diệp Minh dù ngốc cũng phát hiện tức phụ mình có điểm không bình thường, sắc mặt không tốt lắm lại còn không rửa mặt chải đầu cho mình như mọi khi. Diệp Minh đầy đầu chấm hỏi tự hỏi tại sao? Rõ ràng hôm qua thoải mái như vậy tại sao tức phụ lại không vui?
Bởi vậy Diệp Minh mang cái môi trề ra và hai cái má phụng phịu ăn sáng tâm trạng phải dùng hai từ u uất để hình dung. Diệp lão phu nhân bèn hỏi : " Tiểu Minh hôm nay sao vậy? "
Diệp Minh buông đũa to mắt nhìn mẫu thân mình rồi nói : " Mẫu thân hôm qua con và tức phụ chơi vuốt vuốt rất vui, cũng rất thoải mái. Tại sao sáng nay tức phụ lại giận con? Lại không vui nữa? "
Diệp lão thái khó hiểu hỏi: " Chơi vuốt ve? "
Diệp Minh đúng tình hợp lí gật đầu chỉ chỉ bụng mình rồi nói : "vuốt cái này nè, thích lắm"
Nói xong thì cả bàn ăn đều nghẹn thức ăn, tiếng ho khan khắp phòng. Diệp Huân ho tới nỗi vài hạt cơm lên tận mũi, Trần Hảo hiếm khi ngượng ngùng cúi đầu ho khan, Triệu Mai cứng mặt không nói nên lời, Diệp Húc đáng thương mắc một miếng thịt ở họng mãi mới xuống được.
Sự thật chứng minh Diệp lão phu nhân Triệu Mai là người trâu bò nhất nhà này, nói : " Tiểu Minh tức phụ con đó là ngượng ngùng, những lúc như vậy con phải dỗ tức phụ con hiểu không? "
Diệp Minh mang bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ, ra là như thế rồi vui vẻ ăn sáng. Bỏ lại một nhà mặt đỏ tai hồng, Diệp lão phu nhân suy nghĩ có lẽ là kĩ năng của con trai không tốt nên làm con dâu giận.
Sau khi Diệp Minh đến xưởng gốm, Diệp Húc và Diệp Huân bị Triệu Mai gọi vào phòng bàn chuyện. Trần Hảo khó hiểu lui ra ngoài, khi phòng chỉ còn lại ba người Diệp lão phu nhân nói : " Hai người cũng thấy chuyện hôm nay rồi, hai người cũng thật là trong nhà có hai người đàn ông. Một người là phụ thân, một người là ca ca vậy mà không để ý đến nhi tử, đến đệ đệ mình"
Diệp Huân và Diệp Húc không hiểu lí do bị lôi vào đây mắng là không quan tâm Diệp Minh. Nhưng xưa nay trong nhà này Triệu Mai là lớn nhất nên chỉ đành im lặng nghe nàng nói. Triệu Mai nói : " Hai người thu xếp thời gian dạy Minh nhi một chút, nó không được như người ta. Mấy chuyện này cũng phải có người chỉ dạy mới có thể tốt lên được"
Diệp Húc và phụ thân mình bốn mắt nhìn nhau không hiểu Triệu Mai muốn gì. Triệu Mai tức giận nói : " Còn phải để ta nói rõ ra, vốn tưởng là Minh nhi và tức phụ nó đã viên phòng. Nhưng hôm nay xem ra hai đứa mới chỉ đến mức độ ấy thôi, các người không định dạy cho Minh nhi biết một chút. Để cho hai phu phu nó được hòa thuận sao? Nam nhân khác với nữ nhân không thể chịu được cô quạnh. Bây giờ thì không sao nhưng nếu Minh nhi cứ ngẩn ngơ không biết gì thì sẽ có chuyện về sau, hiểu chưa? "
Sau khi biết Triệu Mai là muốn họ dạy Diệp Minh cách thức viên phòng thì hai đại nam nhân ở đây mặt đỏ tới mang tai. Diệp Huân khụ một tiếng nói : " Phu nhân chuyện này...dù sao thì ta cũng đã lớn tuổi không thích hợp lắm... "
Nói xong lại nhìn sang Diệp Húc : " Húc Nhi hai đứa con không cách biệt tuổi mấy, con bớt chút thời gian dạy đệ đệ đi"
Diệp Húc lắc đầu như trống bỏi, hiếm khi lộ ra sự bối rối nói : " Chuyện này...dù sao đệ đệ và đệ tức cũng khác trường hợp của con. Đệ tức là nam nhân con...con đâu biết gì để chỉ.. "
Triệu Mai đứng dậy đi ra ngoài, rồi nói vọng lại : " Ta không biết hai người làm sao thì làm không xong chuyện này thì Diệp Huân ông ngủ ở phòng khách"
Triệu Mai đi rồi bỏ lại hai cha con mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi thở dài. Chuyện này...thực sự là làm khó họ rồi aiz... Diệp lão gia từng tuổi này còn đau thương bị lão bà bắt ngủ ở phòng sách.
Hai người ở đây lo nghĩ đến đau đầu,không hề biết là nguy cơ của mình đã được giải. Vì hôm nay Diệp Minh may mắn gặp được xảo ngộ cực tốt. Chuyện là hôm nay Diệp Minh mang tâm trạng tốt tới xưởng gốm phát hiện lão sư Tiết Vinh cũng hiếm khi có tâm trạng tốt.
Tiết Vinh nói : " Tiểu Minh hôm nay khách sẽ đến lấy cái bình hôm nọ chúng ta làm, nhớ phải ngoan đó"
Từ thái độ của Tiết Vinh là biết lão nhân gia ưa thích vị khách này, nếu không cũng sẽ không cho người ta vào tận chỗ làm của mình để lấy đồ. Khách đến là một nam nhân cao lớn, tuấn mĩ khí chất rất mạnh mẽ đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Diệp Minh có chút sợ ngồi sát vào trong góc, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân lại. Chỉ là sau đó Diệp Minh lại không nhịn được ngoái cổ nhìn vị khách kia. Bởi vì khuôn mặt lạnh lùng ấy lập tức tan ra trở nên nhu hòa khi một người nam nhân khác đến.
Người đến sau là một nam nhân thanh tú, nhỏ nhắn nhưng không gầy yếu. Ánh mắt tinh tường, đôi mắt hoa cong cong, nam nhân này vừa tới liền đan bàn tay mình vào tay của nam nhân đến trước rồi nói : " Đại Tráng ban nãy đệ thấy bán cá rất tươi, chiều sẽ nấu cá chua ngọt cho huynh"
Nam nhân tên Đại Tráng kia lúc này hoàn toàn không có sự lạnh lùng ban nãy. Ánh mắt toàn là yêu thương, hai người đứng cạnh nhau phấn hồng khắp nơi bắn, Diệp Minh to mắt nhìn họ. Ngay lập tức đoán được hai người này là một đôi, đây là lần đầu tiên thấy có một đôi phu phu khác nên Diệp Minh cứ thi thoảng lại ngó qua hai người kia.
Diệp Minh dù ngốc cũng phát hiện tức phụ mình có điểm không bình thường, sắc mặt không tốt lắm lại còn không rửa mặt chải đầu cho mình như mọi khi. Diệp Minh đầy đầu chấm hỏi tự hỏi tại sao? Rõ ràng hôm qua thoải mái như vậy tại sao tức phụ lại không vui?
Bởi vậy Diệp Minh mang cái môi trề ra và hai cái má phụng phịu ăn sáng tâm trạng phải dùng hai từ u uất để hình dung. Diệp lão phu nhân bèn hỏi : " Tiểu Minh hôm nay sao vậy? "
Diệp Minh buông đũa to mắt nhìn mẫu thân mình rồi nói : " Mẫu thân hôm qua con và tức phụ chơi vuốt vuốt rất vui, cũng rất thoải mái. Tại sao sáng nay tức phụ lại giận con? Lại không vui nữa? "
Diệp lão thái khó hiểu hỏi: " Chơi vuốt ve? "
Diệp Minh đúng tình hợp lí gật đầu chỉ chỉ bụng mình rồi nói : "vuốt cái này nè, thích lắm"
Nói xong thì cả bàn ăn đều nghẹn thức ăn, tiếng ho khan khắp phòng. Diệp Huân ho tới nỗi vài hạt cơm lên tận mũi, Trần Hảo hiếm khi ngượng ngùng cúi đầu ho khan, Triệu Mai cứng mặt không nói nên lời, Diệp Húc đáng thương mắc một miếng thịt ở họng mãi mới xuống được.
Sự thật chứng minh Diệp lão phu nhân Triệu Mai là người trâu bò nhất nhà này, nói : " Tiểu Minh tức phụ con đó là ngượng ngùng, những lúc như vậy con phải dỗ tức phụ con hiểu không? "
Diệp Minh mang bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ, ra là như thế rồi vui vẻ ăn sáng. Bỏ lại một nhà mặt đỏ tai hồng, Diệp lão phu nhân suy nghĩ có lẽ là kĩ năng của con trai không tốt nên làm con dâu giận.
Sau khi Diệp Minh đến xưởng gốm, Diệp Húc và Diệp Huân bị Triệu Mai gọi vào phòng bàn chuyện. Trần Hảo khó hiểu lui ra ngoài, khi phòng chỉ còn lại ba người Diệp lão phu nhân nói : " Hai người cũng thấy chuyện hôm nay rồi, hai người cũng thật là trong nhà có hai người đàn ông. Một người là phụ thân, một người là ca ca vậy mà không để ý đến nhi tử, đến đệ đệ mình"
Diệp Huân và Diệp Húc không hiểu lí do bị lôi vào đây mắng là không quan tâm Diệp Minh. Nhưng xưa nay trong nhà này Triệu Mai là lớn nhất nên chỉ đành im lặng nghe nàng nói. Triệu Mai nói : " Hai người thu xếp thời gian dạy Minh nhi một chút, nó không được như người ta. Mấy chuyện này cũng phải có người chỉ dạy mới có thể tốt lên được"
Diệp Húc và phụ thân mình bốn mắt nhìn nhau không hiểu Triệu Mai muốn gì. Triệu Mai tức giận nói : " Còn phải để ta nói rõ ra, vốn tưởng là Minh nhi và tức phụ nó đã viên phòng. Nhưng hôm nay xem ra hai đứa mới chỉ đến mức độ ấy thôi, các người không định dạy cho Minh nhi biết một chút. Để cho hai phu phu nó được hòa thuận sao? Nam nhân khác với nữ nhân không thể chịu được cô quạnh. Bây giờ thì không sao nhưng nếu Minh nhi cứ ngẩn ngơ không biết gì thì sẽ có chuyện về sau, hiểu chưa? "
Sau khi biết Triệu Mai là muốn họ dạy Diệp Minh cách thức viên phòng thì hai đại nam nhân ở đây mặt đỏ tới mang tai. Diệp Huân khụ một tiếng nói : " Phu nhân chuyện này...dù sao thì ta cũng đã lớn tuổi không thích hợp lắm... "
Nói xong lại nhìn sang Diệp Húc : " Húc Nhi hai đứa con không cách biệt tuổi mấy, con bớt chút thời gian dạy đệ đệ đi"
Diệp Húc lắc đầu như trống bỏi, hiếm khi lộ ra sự bối rối nói : " Chuyện này...dù sao đệ đệ và đệ tức cũng khác trường hợp của con. Đệ tức là nam nhân con...con đâu biết gì để chỉ.. "
Triệu Mai đứng dậy đi ra ngoài, rồi nói vọng lại : " Ta không biết hai người làm sao thì làm không xong chuyện này thì Diệp Huân ông ngủ ở phòng khách"
Triệu Mai đi rồi bỏ lại hai cha con mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi thở dài. Chuyện này...thực sự là làm khó họ rồi aiz... Diệp lão gia từng tuổi này còn đau thương bị lão bà bắt ngủ ở phòng sách.
Hai người ở đây lo nghĩ đến đau đầu,không hề biết là nguy cơ của mình đã được giải. Vì hôm nay Diệp Minh may mắn gặp được xảo ngộ cực tốt. Chuyện là hôm nay Diệp Minh mang tâm trạng tốt tới xưởng gốm phát hiện lão sư Tiết Vinh cũng hiếm khi có tâm trạng tốt.
Tiết Vinh nói : " Tiểu Minh hôm nay khách sẽ đến lấy cái bình hôm nọ chúng ta làm, nhớ phải ngoan đó"
Từ thái độ của Tiết Vinh là biết lão nhân gia ưa thích vị khách này, nếu không cũng sẽ không cho người ta vào tận chỗ làm của mình để lấy đồ. Khách đến là một nam nhân cao lớn, tuấn mĩ khí chất rất mạnh mẽ đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Diệp Minh có chút sợ ngồi sát vào trong góc, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân lại. Chỉ là sau đó Diệp Minh lại không nhịn được ngoái cổ nhìn vị khách kia. Bởi vì khuôn mặt lạnh lùng ấy lập tức tan ra trở nên nhu hòa khi một người nam nhân khác đến.
Người đến sau là một nam nhân thanh tú, nhỏ nhắn nhưng không gầy yếu. Ánh mắt tinh tường, đôi mắt hoa cong cong, nam nhân này vừa tới liền đan bàn tay mình vào tay của nam nhân đến trước rồi nói : " Đại Tráng ban nãy đệ thấy bán cá rất tươi, chiều sẽ nấu cá chua ngọt cho huynh"
Nam nhân tên Đại Tráng kia lúc này hoàn toàn không có sự lạnh lùng ban nãy. Ánh mắt toàn là yêu thương, hai người đứng cạnh nhau phấn hồng khắp nơi bắn, Diệp Minh to mắt nhìn họ. Ngay lập tức đoán được hai người này là một đôi, đây là lần đầu tiên thấy có một đôi phu phu khác nên Diệp Minh cứ thi thoảng lại ngó qua hai người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất