Chương 42
Diệp lão phu nhân trong lòng có nghi ngờ, cảm thấy bản thân mình có phải đã quá tin tưởng Trần Hảo rồi hay không? Nếu không phải lần này Lưu Tuệ tình cờ mua được bộ trang sức đó, Diệp gia bị đào rỗng rồi nàng cũng không biết gì.
Mang tâm trạng phức tạp Diệp lão phu nhân lấy sổ sách thu chi trong nhà ra xem. Rất sạch sẽ, các khoản thu chi ghi đầy đủ, nhưng mà quá sạch sẽ cũng khiến người khác phải suy nghĩ. Diệp lão phu nhân dù sao cũng đã quản lí Diệp gia bao nhiêu năm, chút thủ đoạn che mắt này làm sao mà qua được mắt bà.
Sau hai hôm yên hơi lặng tiếng, lão phu nhân mời mọi người ra sảnh nhà trước mặt tất cả mọi người ném sổ sách xuống đất. Hai bộ trang sức thì để ở trên bàn sắc mặt khó xem ngồi trên ghế. Trần Hảo thấy như vậy liền biết sự việc đã bại lộ ngay lập tức quỳ xuống nói : " Mẫu thân người đừng tức giận con đã sai rồi"
Diệp lão phu nhân tức giận chỉ nàng nói : " Nếu không phải ta vô tình mua được bộ trang sức này, Diệp gia bị cô đào rỗng lúc nào ta cũng không biết"
Diệp Húc trấn an mẫu thân mình rồi hỏi : " Mẫu thân người bình tĩnh trước đã, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? "
Diệp lão phu nhân nói : " Con tự xem đi, xem thê tử tốt của con đã làm gì"
Diệp Húc đành nhặt sổ sách trên đất lên xem, lật vài tờ liền thấy không ổn càng xem sắc mặt càng tối đi. Trần Hảo nước mắt như mưa nói : " Mẫu thân là con nhất thời hồ đồ, đệ đệ của con không nên thân nợ nần rất nhiều tiền. Con cũng muốn mặc kệ hắn, nhưng chuyện này còn liên quan đến phụ mẫu con, con không thể để phụ mẫu mình phải chịu khổ a. Xin người hãy trách phạt con thật nặng nề"
Trần Hải sướt mướt khóc như mưa, Trần Khôn không nên nết mọi người đều biết. Thấy nàng như vậy cũng có chút không đành lòng. Tuy vậy trong phòng vẫn còn hai người không bị nước mắt của nàng đả động. Lời nàng ta nói cũng chỉ là lấp liếm, sổ sách cho thấy nàng ta đã lén lấy tiền từ Diệp gia lâu rồi. Diệp Húc âm trầm nhìn sổ sách, Lưu Tuệ nhíu mày nhìn Trần Hảo quỳ khóc trên đất.
Thấy Diệp lão phu nhân có dấu hiệu hòa hoãn lại, Lưu Tuệ nhướng mày đi lại chỗ bà, rót một tách trà rồi nói : " Mẫu thân người đừng giận quá, không tốt cho sức khỏe của người "
Diệp lão phu nhân thở dài nhận tách trà của Lưu Tuệ uống liền mấy ngụm mới đỡ hơn chút. Lưu Tuệ nhìn Trần Hảo nói : " Đại tẩu, tẩu cũng thật là đều là người trong nhà cả tẩu nói ra phụ mẫu có thể giúp tẩu hà tất phải làm như vậy? "
Trần Hảo nghe Lưu Tuệ nói xong, siết chặt khăn tay nói : " Đệ ấy không nên thân ta nào có mặt mũi cầu cạnh mọi người nhiều như vậy"
Lưu Tuệ híp mắt nói : " Tẩu làm vậy lộ ra cũng không tốt cho thanh danh của tẩu. Đệ đệ tẩu có người trả tiền giúp sẽ không biết sợ, hắn sẽ cảm thấy có làm chuyện gì cũng có người bỏ tiền ra giải quyết cho mình rồi"
Lần này Trần Hảo cúi đầu không nói được gì, Diệp lão phu nhân nghe Lưu Tuệ nói thấy cũng có lí mệt mỏi nhìn trên ghế. Diệp Húc ném quyển sổ ngay cạnh chân Trần Hảo ,nói : " Sổ sách này đã có vấn đề được vài năm rồi, vài năm nay Trần gia sinh hoạt tương đối tốt chắc đều nhờ ơn con gái tốt của mình"
Trần Hảo nghe mà mặt mũi trắng bệch nói : " Tướng công chàng nghe ta giải thích"
Diệp Húc phất tay áo không cho nàng ta chạm vào người mình, nói : " Từ ngày ngươi gả cho ta, ta tự cảm thấy mình lo lắng cho nhà vợ đủ đầy mặc dù đó chẳng phải trách nhiệm của ta. Được một tấc lại muốn một thước, số này chắc không chỉ có dùng cho nhà đẻ mà còn dùng để tư lợi nhỉ? "
Trần Hảo bị nói trúng tim đen sợ hãi vô cùng, nước mắt tuôn rơi cố gắng giải thích rằng mình không có như thế. Nhưng Diệp Húc không cho nàng ta cơ hội nói gì nữa mà hướng Diệp lão phu nhân nói : " Mẫu thân nàng ta đã như vậy rồi thì không thể tin tưởng cho nàng ta quản lí sự vụ trong nhà nữa. Sổ sách này người hãy nhân lại, hài nhi bất hiếu để người đến tuổi này rồi mà còn phải lo nghĩ "
Diệp lão phu nhân thở dài nói : " Đành vậy.."
Trần Hảo xụi lợ ngồi xuống đất, quỳ xuống nói : " Là con đã phụ sự tin tưởng của người, con xin lỗi"
Trần Hảo trông quá đáng thương, Diệp lão phu nhân cũng không phạt nặng nàng mà nói : " Con về đóng cửa suy ngẫm lại những hành động của mình đi"
Diệp lão phu nhân cuối cùng là vẫn mềm lòng, nghĩ rằng Trần Hảo mắc sai lầm cũng vì lòng hiếu thảo. Cũng không còn tức giận muốn truy vẫn như lúc ban đầu nữa. Trần Hảo cũng biết Diệp lão phu nhân hay mềm lòng lúc này biểu hiện thấu tình đạt lí may ra sau này còn có cơ hội ngóc đầu dậy.
Trong phủ này cũng chẳng còn ai ngoài nàng có thể đảm đương được trách nhiệm trong nhà. Chỉ cần chú ý một chút, rồi mọi chuyện sẽ về lại bên nàng thôi. Trần Hảo nghĩ tốt đẹp là thế nhưng đến khi được nha hoàn đỡ dậy, nhìn thấy Lưu Tuệ vẫn luốn đứng bên Diệp lão phu nhân nãy giờ thì liền cảm thấy tức ngực.
Khi ánh mắt hai bị chạm nhau, Lưu Tuệ cười hai mắt cong cong tựa diếu phi tiêu nhìn nàng. Trần Hảo cảm thấy cả người lạnh buốt, mọi chuyện có vẻ vượt qua tầm kiểm soát của nàng rồi
Mang tâm trạng phức tạp Diệp lão phu nhân lấy sổ sách thu chi trong nhà ra xem. Rất sạch sẽ, các khoản thu chi ghi đầy đủ, nhưng mà quá sạch sẽ cũng khiến người khác phải suy nghĩ. Diệp lão phu nhân dù sao cũng đã quản lí Diệp gia bao nhiêu năm, chút thủ đoạn che mắt này làm sao mà qua được mắt bà.
Sau hai hôm yên hơi lặng tiếng, lão phu nhân mời mọi người ra sảnh nhà trước mặt tất cả mọi người ném sổ sách xuống đất. Hai bộ trang sức thì để ở trên bàn sắc mặt khó xem ngồi trên ghế. Trần Hảo thấy như vậy liền biết sự việc đã bại lộ ngay lập tức quỳ xuống nói : " Mẫu thân người đừng tức giận con đã sai rồi"
Diệp lão phu nhân tức giận chỉ nàng nói : " Nếu không phải ta vô tình mua được bộ trang sức này, Diệp gia bị cô đào rỗng lúc nào ta cũng không biết"
Diệp Húc trấn an mẫu thân mình rồi hỏi : " Mẫu thân người bình tĩnh trước đã, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? "
Diệp lão phu nhân nói : " Con tự xem đi, xem thê tử tốt của con đã làm gì"
Diệp Húc đành nhặt sổ sách trên đất lên xem, lật vài tờ liền thấy không ổn càng xem sắc mặt càng tối đi. Trần Hảo nước mắt như mưa nói : " Mẫu thân là con nhất thời hồ đồ, đệ đệ của con không nên thân nợ nần rất nhiều tiền. Con cũng muốn mặc kệ hắn, nhưng chuyện này còn liên quan đến phụ mẫu con, con không thể để phụ mẫu mình phải chịu khổ a. Xin người hãy trách phạt con thật nặng nề"
Trần Hải sướt mướt khóc như mưa, Trần Khôn không nên nết mọi người đều biết. Thấy nàng như vậy cũng có chút không đành lòng. Tuy vậy trong phòng vẫn còn hai người không bị nước mắt của nàng đả động. Lời nàng ta nói cũng chỉ là lấp liếm, sổ sách cho thấy nàng ta đã lén lấy tiền từ Diệp gia lâu rồi. Diệp Húc âm trầm nhìn sổ sách, Lưu Tuệ nhíu mày nhìn Trần Hảo quỳ khóc trên đất.
Thấy Diệp lão phu nhân có dấu hiệu hòa hoãn lại, Lưu Tuệ nhướng mày đi lại chỗ bà, rót một tách trà rồi nói : " Mẫu thân người đừng giận quá, không tốt cho sức khỏe của người "
Diệp lão phu nhân thở dài nhận tách trà của Lưu Tuệ uống liền mấy ngụm mới đỡ hơn chút. Lưu Tuệ nhìn Trần Hảo nói : " Đại tẩu, tẩu cũng thật là đều là người trong nhà cả tẩu nói ra phụ mẫu có thể giúp tẩu hà tất phải làm như vậy? "
Trần Hảo nghe Lưu Tuệ nói xong, siết chặt khăn tay nói : " Đệ ấy không nên thân ta nào có mặt mũi cầu cạnh mọi người nhiều như vậy"
Lưu Tuệ híp mắt nói : " Tẩu làm vậy lộ ra cũng không tốt cho thanh danh của tẩu. Đệ đệ tẩu có người trả tiền giúp sẽ không biết sợ, hắn sẽ cảm thấy có làm chuyện gì cũng có người bỏ tiền ra giải quyết cho mình rồi"
Lần này Trần Hảo cúi đầu không nói được gì, Diệp lão phu nhân nghe Lưu Tuệ nói thấy cũng có lí mệt mỏi nhìn trên ghế. Diệp Húc ném quyển sổ ngay cạnh chân Trần Hảo ,nói : " Sổ sách này đã có vấn đề được vài năm rồi, vài năm nay Trần gia sinh hoạt tương đối tốt chắc đều nhờ ơn con gái tốt của mình"
Trần Hảo nghe mà mặt mũi trắng bệch nói : " Tướng công chàng nghe ta giải thích"
Diệp Húc phất tay áo không cho nàng ta chạm vào người mình, nói : " Từ ngày ngươi gả cho ta, ta tự cảm thấy mình lo lắng cho nhà vợ đủ đầy mặc dù đó chẳng phải trách nhiệm của ta. Được một tấc lại muốn một thước, số này chắc không chỉ có dùng cho nhà đẻ mà còn dùng để tư lợi nhỉ? "
Trần Hảo bị nói trúng tim đen sợ hãi vô cùng, nước mắt tuôn rơi cố gắng giải thích rằng mình không có như thế. Nhưng Diệp Húc không cho nàng ta cơ hội nói gì nữa mà hướng Diệp lão phu nhân nói : " Mẫu thân nàng ta đã như vậy rồi thì không thể tin tưởng cho nàng ta quản lí sự vụ trong nhà nữa. Sổ sách này người hãy nhân lại, hài nhi bất hiếu để người đến tuổi này rồi mà còn phải lo nghĩ "
Diệp lão phu nhân thở dài nói : " Đành vậy.."
Trần Hảo xụi lợ ngồi xuống đất, quỳ xuống nói : " Là con đã phụ sự tin tưởng của người, con xin lỗi"
Trần Hảo trông quá đáng thương, Diệp lão phu nhân cũng không phạt nặng nàng mà nói : " Con về đóng cửa suy ngẫm lại những hành động của mình đi"
Diệp lão phu nhân cuối cùng là vẫn mềm lòng, nghĩ rằng Trần Hảo mắc sai lầm cũng vì lòng hiếu thảo. Cũng không còn tức giận muốn truy vẫn như lúc ban đầu nữa. Trần Hảo cũng biết Diệp lão phu nhân hay mềm lòng lúc này biểu hiện thấu tình đạt lí may ra sau này còn có cơ hội ngóc đầu dậy.
Trong phủ này cũng chẳng còn ai ngoài nàng có thể đảm đương được trách nhiệm trong nhà. Chỉ cần chú ý một chút, rồi mọi chuyện sẽ về lại bên nàng thôi. Trần Hảo nghĩ tốt đẹp là thế nhưng đến khi được nha hoàn đỡ dậy, nhìn thấy Lưu Tuệ vẫn luốn đứng bên Diệp lão phu nhân nãy giờ thì liền cảm thấy tức ngực.
Khi ánh mắt hai bị chạm nhau, Lưu Tuệ cười hai mắt cong cong tựa diếu phi tiêu nhìn nàng. Trần Hảo cảm thấy cả người lạnh buốt, mọi chuyện có vẻ vượt qua tầm kiểm soát của nàng rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất