Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 16: Cùng nghề
Editor: Aubrey.
Quán ăn vặt đông khách như vậy, khiến cho mấy quán hàng rong bên cạnh đỏ mắt vô cùng, đặc biệt là nhóm lão bản của mấy quán mì có tiếng trên phố. Bọn họ sôi nổi phái người mua mì lạnh và bánh ướt về để nghiên cứu cách làm, chuẩn bị mang hai món ăn này về quán của mình để bán.
Mấy món đó được hoan nghênh như vậy, sao bọn họ có thể buông tha cơ hội tốt này!
Quán mì Vương Ký, Vương lão bản vừa làm xong một chén mì lạnh. Trong chén mì lạnh này cũng có dưa chuột thái sợi, đậu que và củ cải muối chua, hai thứ này là bọn họ mua được từ quán ăn vặt Dư Ký. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chén mì lạnh này cũng không kém mì lạnh của Dư Ký.
Vương lão bản hỏi phu lang của ông: "Thế nào? Mùi vị thế nào?"
Phu lang lão bản ăn một ngụm mì, lắc đầu: "Không giống mùi vị của bọn họ, ta nghĩ là sa tế có vấn đề, trong sa tế của bọn họ có mùi rất đặc biệt. Ngoại trừ hạt mè, đậu phộng, còn có mùi khác."
Vương lão bản nhíu mày, trước đó ông đã từng đến Dư Ký để quan sát sa tế của bọn họ, nhưng chỉ có thể nhìn ra bên trong có bột ớt, hạt mè và đậu phộng. Những nguyên liệu còn lại không nhìn ra được, ông cũng nếm không ra.
Thật sự quá khó làm.
"Còn bánh ướt và đậu que muối chua, ngươi có nghiên cứu ra được cách làm chưa?" Vương lão bản hỏi.
Phu lang của ông lại lắc đầu, nói: "Bánh ướt thì có thể dùng bột mì làm, nhưng cách làm thì ta không rõ. Còn đậu que và củ cải muối chua, có thể dùng giấm để ngâm, trước đó ta đã ngâm thử một ít đậu que, nhưng mùi vị vẫn không giống, màu sắc cũng hoàn toàn khác."
"Nếu có thể biết được phương pháp chế biến của bọn họ, hoặc được xem bọn họ làm một lần thì tốt rồi." Vương lão bản lẩm bẩm.
Phu lang của ông nói: "Độc môn bí phương của người ta, sao có thể để cho ngươi nhìn?"
Bàn bạc nghiên cứu nửa ngày, kết quả vẫn không có gì tiến triển, phu phu Vương lão bản sầu não vô cùng.
Đồng dạng, chuyện như vậy cũng diễn ra ở nhà bếp của quán mì Lưu Ký. Có điều, không khí ở đây càng nghiêm trọng hơn, nguyên nhân chủ yếu là Lưu lão bản, ông vốn là một người vô cùng khó tính, còn rất háo thắng.
Hôm nay, lượng khách đến quán mì của ông còn thấp hơn hôm qua. Mà số lượng khách của quán ăn vặt bên kia, đã qua mấy ngày, vẫn không thấy giảm xuống, ngược lại còn tăng lên. Điều này làm cho quán mì nổi danh hơn hai mươi năm của ông vô cùng chướng mắt, Lưu lão bản buồn bực.
Đặc biệt, ông còn tự xưng trong khắp triều Đại Thịnh này, không có món mì nào là ông không biết làm. Giờ phút này, ông vậy mà bị một chén bánh ướt chọc tức!
Thoạt nhìn, mấy cái bánh ướt này khá mềm, có độ co dãn, không quá cứng, tinh tế nhẹ nhàng, nhưng không có màu vàng nhạt và mùi hương nồng đậm của mì sợi!
Không thể nghi ngờ, đây chính là bánh bột!
Cho nên mới nói, cái thứ quỷ quái này rốt cuộc là làm như thế nào?!
Lưu lão bản nhìn chằm chằm bánh ướt, như muốn nhìn cho đến khi nó ra hoa.
Trong nhà bếp còn có hai đồ đệ của ông, cũng là con của ông, ngay cả thở hắt một hơi cũng không dám, bọn họ chỉ yên lặng làm mì, động tĩnh phát ra cũng nhỏ hơn mọi khi, bọn họ sợ cha sẽ mắng banh đầu bọn họ.
Lưu lão bản đen mặt nhìn chằm chằm chén bánh ướt một hồi, đột ngột đứng dậy, trầm mặc đi ra ngoài.
Trên đường cái.
Dư Thanh Trạch nhìn vị hán tử trung niên cao gầy đang đứng ở trước mặt, hắn hỏi: "Vị khách quan này, ngài muốn ăn mì lạnh hay bánh ướt? Hay là muốn mua đậu que, củ cải muối chua?"
Từ nãy đến giờ, người này chỉ đứng ở trước quán của hắn nhìn chằm chằm. Không ăn gì, cũng chẳng mua gì, không biết ông muốn làm gì.
Hán tử trung niên nghe vậy, hơi ngẩn ra. Sau đó, ông lập tức đen mặt, không nói gì, chỉ nhanh chóng rời đi.
Dư Thanh Trạch: "..." Người kỳ lạ.
Dư Thanh Trạch không hiểu nổi, mì trong nồi đã chín, hắn nhanh chóng vớt ra rồi để vào nước lạnh. Lúc này, góc áo của hắn chợt bị kéo, hắn quay đầu lại, Thường Nhạc chỉ sang một bên, bảo hắn nhìn xem.
Dư Thanh Trạch nhìn theo ngón tay của y, phát hiện hán tử trung niên kia đi vào quán mì Lưu Ký ở đối diện.
Quán mì Lưu Ký?
Dư Thanh Trạch nhíu mày, vậy là... Gặp được một đồng nghiệp?
Thường Nhạc khoa tay.
Dư Thanh Trạch đoán hẳn là Thường Nhạc cũng nghĩ gặp được đồng nghiệp, sợ có chuyện phiền toái, hắn lắc đầu, an ủi y: "Không có gì đâu, có lẽ ông ấy chỉ đến để xem cách làm của món bánh ướt thôi. Chúng ta vẫn còn phương pháp bí mật, không sợ ông ấy."
Thường Nhạc nghe hắn nói như vậy, y mới thoáng yên tâm, tiếp tục làm việc.
Dư Thanh Trạch nghĩ đến thái độ của hán tử trung niên vừa rồi, hắn nhíu mày.
Đồng nghiệp cạnh tranh, trước kia hắn đã từng gặp không ít, có tốt có xấu. Nếu là cạnh tranh công bằng thì hắn rất hoan nghênh, hắn không sợ, chỉ sợ những kẻ chuyên âm thầm ra tay.
Đặc biệt là ở một thế giới xa lạ như thế này, hắn không có chỗ dựa, cũng không rõ quan phủ ở nơi này có thanh liêm hay không. Nếu đã như vậy, hắn chỉ có thể làm việc cẩn thận một chút.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng có một chuyện mà bọn họ không nghĩ tới, đến chiều về nhà thì đột ngột gặp phải.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Chiều nay bọn họ dọn quán sớm, lúc mới bước vào cửa thôn, bọn họ đã thấy có nhiều người đang tụ tập ở trong sân nhà mình. Không biết có phải là gia gia ở nhà đã xảy ra chuyện không? Bọn họ lập tức tăng nhanh tốc độ chạy về.
Đến khi bọn họ về nhà, phát hiện có một hán tử trẻ tuổi đang bị trói ở trong sân, Thường gia gia đang ngồi ở trên ghế, ông vô cùng tức giận nhìn chằm chằm hán tử kia.
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì?" Thường Hạo hỏi.
Thường gia gia thấy bọn họ đã trở lại, đáp: "Người này tới đây để trộm bánh ướt, còn lén lút lục lọi trong bếp của chúng ta. Lúc bị ta phát hiện thì lập tức bỏ chạy, cũng may có Đại Giang đuổi theo bắt kịp."
"Trộm bánh ướt?" Dư Thanh Trạch sửng sốt, không trộm tiền, cũng không trộm lương thực, mà lại trộm bánh ướt?
Thường gia gia gật đầu, ông khom người nhặt cái túi ở trên mặt đất lên: "Ngươi nhìn xem, mấy thứ này không phải là bánh ướt sao?"
Dư Thanh Trạch nhìn vào túi, quả thực là bánh ướt, hắn lại nhìn về phía hán tử kia, tên trộm này...
Người dân trong thôn vẫn chưa biết chuyện bánh ướt đã gây nên sóng gió ở thành Đồng Sơn, bọn họ chỉ thấy ngày nào Thường Nhạc cũng mang chúng ra sân phơi khô, có người hỏi: "Bánh ướt này có gì tốt để trộm?"
Trước đó, Thường gia gia đã giải thích với người trong thôn, bánh ướt là một loại thức ăn giống với mì sợi, Dư Thanh Trạch làm ra để bán.
Người dân trong thôn nghe không khác gì mì sợi, có người về nhà nấu thử, nhưng chẳng có mùi vị gì, cũng không ngon bằng mì sợi, nên bọn họ đều không cảm thấy hứng thú.
Có một thôn dân nghe hai chữ bánh ướt, lập tức nhớ tới tin đồn trong hai ngày nay mà hắn nghe được khi vào thành bán đồ ăn, hắn vỗ tay nói: "A! Ta nhớ ra rồi, gần đây trong thành có món ăn mới, gọi là mì lạnh và bánh ướt, nghe nói ăn rất ngon, có phải là cái này không?"
"Ta cũng có nghe nói, hình như là ở phố Bắc Đại. A Trạch huynh đệ, đừng bảo ngươi là người đã làm cái này nhé?" Một thôn dân khác hỏi.
Dư Thanh Trạch nghe vậy, gật đầu: "Đúng vậy."
"À! Ra là vậy!"
"Sao vậy? Cái này thật sự ăn ngon sao? Trước đó ta có ăn thử rồi, chẳng có mùi vị gì, cũng không ngon bằng mì sợi."
"Người thành thị rất thích ăn, ta cũng định đi xem, nhưng vì thời tiết quá nóng nên không đi."
"Cái này thật sự có thể kiếm tiền sao?"
"Nhiều người thích ăn như vậy, chắc chắn là có thể kiếm được tiền."
...
Các thôn dân bắt đầu thảo luận sôi nổi, lực chú ý đã chuyển đến việc bánh ướt có ngon hay không và có kiếm được tiền hay không.
"Vì sao ngươi muốn trộm bánh ướt? Ai phái ngươi tới? Tại sao ngươi biết bọn ta ở chỗ này? Theo dõi bọn ta bao lâu rồi?" Dư Thanh Trạch ngồi xổm trước mặt người kia, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt của tên trộm nhìn đông nhìn tây, né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Thanh Trạch. Bị nhiều người bao vây như vậy, hắn hận không thể cuộn tròn lại trốn tránh, đến khi nghe thấy câu hỏi của Dư Thanh Trạch, hắn lắp bắp trả lời: "Ta... Không... Không có ai phái ta tới cả, chỉ là ta thấy các ngươi làm ăn tốt quá, nên mới cướp về... Cướp về để tự bán."
"Hửm? Phải không? Vậy tại sao ta thấy ngươi thường xuyên ra vào một quán mì ở phố Bắc Đại?" Dư Thanh Trạch chậm rãi nói, muốn lừa hắn.
Người nọ vừa nghe 'một quán mì ở phố Bắc Đại', ánh mắt lập tức trở nên luống cuống: "Quán... Quán mì gì chứ? Ta chỉ là... Thấy các ngươi buôn bán ở phố Bắc Đại quá tốt, nên mới trộm về tự mình kiếm tiền."
Đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, Dư Thanh Trạch đã nhìn ra được rồi, hắn duỗi tay bóp chặt cổ người nọ, trên tay hơi dùng sức, nắm chặt động mạch trên cổ đối phương, ánh mắt hung ác hỏi: "Lão bản của ngươi đã sai ngươi làm gì? Trộm bánh ướt? Nhìn lén phương pháp làm bánh ướt? Hay nhìn lén cách làm sa tế của ta?!"
Dư Thanh Trạch dùng lực khá lớn, cổ tên ăn trộm bị nắm chặt, sắc mặt của hắn nhanh chóng đỏ lên, hít thở không thông, thở dốc hồng hộc.
Các thôn dân đang ở một bên thảo luận thấy biểu tình hung ác của Dư Thanh Trạch, bọn họ đều ngẩn ra, rồi nhanh chóng im lặng. Thường ngày, bọn họ chỉ thấy hắn là một người rất ôn hoà, mà quên mất hắn còn là một người biết võ.
Ngay cả Thường Nhạc và Thường Hạo cũng sửng sốt.
Bọn họ đã quen với một Dư đại ca luôn ôn hoà, thân thiện, cười tủm tỉm suốt ngày. Nhưng Dư đại ca có biểu tình hung ác hiện tại, là lần đầu tiên mà bọn họ chứng kiến. Lần trước, lúc bắt trộm trâu, Dư đại ca vẫn có thể mỉm cười mà chế trụ thành công tên trộm kia.
Có điều, hai người cũng không vì Dư Thanh Trạch trở nên như vậy mà sợ. Ngược lại, bọn họ càng thêm tin phục và tôn kính hắn, đối với những kẻ không có ý tốt với mình, thì nên làm như vậy!
"Nói!" Dư Thanh Trạch cả giận, lực đạo trên tay càng tăng thêm.
Tên trộm này không phải một kẻ cắp chuyên nghiệp, hắn đã hoang moang quá độ rồi, cổ thì đang bị nắm, hít thở không thông. Hắn đã sợ chết khiếp rồi, chỉ có thể run rẩy đáp: "Ta... Ta nói."
Dư Thanh Trạch nới lỏng lực đạo, hỏi tiếp: "Nói! Ai đã phái ngươi tới?!"
Người nọ thở hổn hển hai ngụm, ánh mắt hơi dao động, ấp a ấp úng nói: "Là... Là lão bản quán mì Lưu Ký."
Lão bản quán mì Lưu Ký?
Trong đầu Dư Thanh Trạch nhanh chóng lướt qua khuôn mặt của hán tử trung niên kia, hắn nhíu mày.
"Lưu Ký? Ngươi không nhớ lầm chứ?" Dư Thanh Trạch vỗ vài cái lên mặt tên trộm, hỏi.
Vẻ mặt của đối phương trở nên như đưa đám: "Đại ca, sao ta có thể nhớ lầm lão bản của mình được? Ta đã khai rồi, cầu ngươi buông tha ta, ta chỉ nghe lệnh hành sự, bất đắc dĩ. Nếu ta không đi, ông ấy sẽ đuổi việc ta, nhà ta trên có cha già dưới có con nhỏ, nếu ta không kiếm tiền được nữa, chỉ có nước cạp đất mà ăn..."
"Được rồi, được rồi, nói hươu nói vượn cũng có giới hạn thôi." Dư Thanh Trạch không kiên nhẫn cắt ngang mấy câu nói nghiệp dư của hắn, sau đó đứng lên.
Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên trưởng thôn cũng có mặt. Ông quan sát tình hình một hồi, hỏi Dư Thanh Trạch: "Ngươi định làm gì với tên trộm này?"
"Trưởng thôn, thường thường trong thôn bắt được trộm thì sẽ xử lý như thế nào? Giống như vầy, tội không nặng như trộm trâu, có cần đưa lên quan phủ không? Quan phủ sẽ xử lý như thế nào?" Dư Thanh Trạch không biết hình thức xử lý ở nơi này như thế nào, hắn phải hỏi trưởng thôn trước.
Trưởng thôn đáp: "Đưa lên quan phủ thì sẽ bị đánh vài chục bản tử, xem như là cảnh cáo."
"Không nhốt lại sao?"
Trưởng thôn đáp: "Còn phải xem bánh ướt mà hắn trộm có giá trị bao nhiêu tiền."
Dư Thanh Trạch nhìn vào túi, nói: "Không đến một trăm văn."
"Vậy thì sẽ bị đánh bằng trượng hình."
Dư Thanh Trạch liếc tên trộm kia, hắn thấy khi người nọ nghe đến hai chữ quan phủ thì không có phản ứng gì lớn, hình như đối phương không sợ bị đưa lên quan phủ, hắn nói: "Trói ở trên cây một đêm!"
Thường gia gia hỏi: "Không đưa lên quan phủ sao?"
Dư Thanh Trạch nhíu mày suy nghĩ, cân nhắc một chút giữa lợi và hại, hắn lắc đầu: "Không đưa, để giải quyết riêng."
Có thể mở một quán ăn ở một nơi phồn hoa như phố Bắc Đại, còn làm ăn nhiều năm như vậy, phỏng chừng sau lưng có quan hệ. Kết hợp với phản ứng vừa rồi của tên trộm, nếu đưa lên quan phủ, rất có thể hắn sẽ không chiếm được lợi, còn có thể đắc tội với những người chống lưng kia, sau này muốn mở thêm quán ở trong thành, e rằng sẽ có rất nhiều phiền toái.
Chi bằng, để tên trộm ở lại đây giáo huấn, mượn cơ hội nhắc nhở kẻ đứng sau chuyện này, hắn đã biết đối phương là ai rồi, chỉ cần không phải là một kẻ ngu xuẩn, hẳn sẽ biết thu liễm lại.
Sáng hôm sau, tên trộm hôm qua chẳng những bị đánh một trận, mà còn bị muỗi đốt sưng hết cả người, hắn sợ đến nỗi tè ra quần bò ra khỏi thôn Ngưu Đầu.
Quán ăn vặt đông khách như vậy, khiến cho mấy quán hàng rong bên cạnh đỏ mắt vô cùng, đặc biệt là nhóm lão bản của mấy quán mì có tiếng trên phố. Bọn họ sôi nổi phái người mua mì lạnh và bánh ướt về để nghiên cứu cách làm, chuẩn bị mang hai món ăn này về quán của mình để bán.
Mấy món đó được hoan nghênh như vậy, sao bọn họ có thể buông tha cơ hội tốt này!
Quán mì Vương Ký, Vương lão bản vừa làm xong một chén mì lạnh. Trong chén mì lạnh này cũng có dưa chuột thái sợi, đậu que và củ cải muối chua, hai thứ này là bọn họ mua được từ quán ăn vặt Dư Ký. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chén mì lạnh này cũng không kém mì lạnh của Dư Ký.
Vương lão bản hỏi phu lang của ông: "Thế nào? Mùi vị thế nào?"
Phu lang lão bản ăn một ngụm mì, lắc đầu: "Không giống mùi vị của bọn họ, ta nghĩ là sa tế có vấn đề, trong sa tế của bọn họ có mùi rất đặc biệt. Ngoại trừ hạt mè, đậu phộng, còn có mùi khác."
Vương lão bản nhíu mày, trước đó ông đã từng đến Dư Ký để quan sát sa tế của bọn họ, nhưng chỉ có thể nhìn ra bên trong có bột ớt, hạt mè và đậu phộng. Những nguyên liệu còn lại không nhìn ra được, ông cũng nếm không ra.
Thật sự quá khó làm.
"Còn bánh ướt và đậu que muối chua, ngươi có nghiên cứu ra được cách làm chưa?" Vương lão bản hỏi.
Phu lang của ông lại lắc đầu, nói: "Bánh ướt thì có thể dùng bột mì làm, nhưng cách làm thì ta không rõ. Còn đậu que và củ cải muối chua, có thể dùng giấm để ngâm, trước đó ta đã ngâm thử một ít đậu que, nhưng mùi vị vẫn không giống, màu sắc cũng hoàn toàn khác."
"Nếu có thể biết được phương pháp chế biến của bọn họ, hoặc được xem bọn họ làm một lần thì tốt rồi." Vương lão bản lẩm bẩm.
Phu lang của ông nói: "Độc môn bí phương của người ta, sao có thể để cho ngươi nhìn?"
Bàn bạc nghiên cứu nửa ngày, kết quả vẫn không có gì tiến triển, phu phu Vương lão bản sầu não vô cùng.
Đồng dạng, chuyện như vậy cũng diễn ra ở nhà bếp của quán mì Lưu Ký. Có điều, không khí ở đây càng nghiêm trọng hơn, nguyên nhân chủ yếu là Lưu lão bản, ông vốn là một người vô cùng khó tính, còn rất háo thắng.
Hôm nay, lượng khách đến quán mì của ông còn thấp hơn hôm qua. Mà số lượng khách của quán ăn vặt bên kia, đã qua mấy ngày, vẫn không thấy giảm xuống, ngược lại còn tăng lên. Điều này làm cho quán mì nổi danh hơn hai mươi năm của ông vô cùng chướng mắt, Lưu lão bản buồn bực.
Đặc biệt, ông còn tự xưng trong khắp triều Đại Thịnh này, không có món mì nào là ông không biết làm. Giờ phút này, ông vậy mà bị một chén bánh ướt chọc tức!
Thoạt nhìn, mấy cái bánh ướt này khá mềm, có độ co dãn, không quá cứng, tinh tế nhẹ nhàng, nhưng không có màu vàng nhạt và mùi hương nồng đậm của mì sợi!
Không thể nghi ngờ, đây chính là bánh bột!
Cho nên mới nói, cái thứ quỷ quái này rốt cuộc là làm như thế nào?!
Lưu lão bản nhìn chằm chằm bánh ướt, như muốn nhìn cho đến khi nó ra hoa.
Trong nhà bếp còn có hai đồ đệ của ông, cũng là con của ông, ngay cả thở hắt một hơi cũng không dám, bọn họ chỉ yên lặng làm mì, động tĩnh phát ra cũng nhỏ hơn mọi khi, bọn họ sợ cha sẽ mắng banh đầu bọn họ.
Lưu lão bản đen mặt nhìn chằm chằm chén bánh ướt một hồi, đột ngột đứng dậy, trầm mặc đi ra ngoài.
Trên đường cái.
Dư Thanh Trạch nhìn vị hán tử trung niên cao gầy đang đứng ở trước mặt, hắn hỏi: "Vị khách quan này, ngài muốn ăn mì lạnh hay bánh ướt? Hay là muốn mua đậu que, củ cải muối chua?"
Từ nãy đến giờ, người này chỉ đứng ở trước quán của hắn nhìn chằm chằm. Không ăn gì, cũng chẳng mua gì, không biết ông muốn làm gì.
Hán tử trung niên nghe vậy, hơi ngẩn ra. Sau đó, ông lập tức đen mặt, không nói gì, chỉ nhanh chóng rời đi.
Dư Thanh Trạch: "..." Người kỳ lạ.
Dư Thanh Trạch không hiểu nổi, mì trong nồi đã chín, hắn nhanh chóng vớt ra rồi để vào nước lạnh. Lúc này, góc áo của hắn chợt bị kéo, hắn quay đầu lại, Thường Nhạc chỉ sang một bên, bảo hắn nhìn xem.
Dư Thanh Trạch nhìn theo ngón tay của y, phát hiện hán tử trung niên kia đi vào quán mì Lưu Ký ở đối diện.
Quán mì Lưu Ký?
Dư Thanh Trạch nhíu mày, vậy là... Gặp được một đồng nghiệp?
Thường Nhạc khoa tay.
Dư Thanh Trạch đoán hẳn là Thường Nhạc cũng nghĩ gặp được đồng nghiệp, sợ có chuyện phiền toái, hắn lắc đầu, an ủi y: "Không có gì đâu, có lẽ ông ấy chỉ đến để xem cách làm của món bánh ướt thôi. Chúng ta vẫn còn phương pháp bí mật, không sợ ông ấy."
Thường Nhạc nghe hắn nói như vậy, y mới thoáng yên tâm, tiếp tục làm việc.
Dư Thanh Trạch nghĩ đến thái độ của hán tử trung niên vừa rồi, hắn nhíu mày.
Đồng nghiệp cạnh tranh, trước kia hắn đã từng gặp không ít, có tốt có xấu. Nếu là cạnh tranh công bằng thì hắn rất hoan nghênh, hắn không sợ, chỉ sợ những kẻ chuyên âm thầm ra tay.
Đặc biệt là ở một thế giới xa lạ như thế này, hắn không có chỗ dựa, cũng không rõ quan phủ ở nơi này có thanh liêm hay không. Nếu đã như vậy, hắn chỉ có thể làm việc cẩn thận một chút.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng có một chuyện mà bọn họ không nghĩ tới, đến chiều về nhà thì đột ngột gặp phải.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Chiều nay bọn họ dọn quán sớm, lúc mới bước vào cửa thôn, bọn họ đã thấy có nhiều người đang tụ tập ở trong sân nhà mình. Không biết có phải là gia gia ở nhà đã xảy ra chuyện không? Bọn họ lập tức tăng nhanh tốc độ chạy về.
Đến khi bọn họ về nhà, phát hiện có một hán tử trẻ tuổi đang bị trói ở trong sân, Thường gia gia đang ngồi ở trên ghế, ông vô cùng tức giận nhìn chằm chằm hán tử kia.
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì?" Thường Hạo hỏi.
Thường gia gia thấy bọn họ đã trở lại, đáp: "Người này tới đây để trộm bánh ướt, còn lén lút lục lọi trong bếp của chúng ta. Lúc bị ta phát hiện thì lập tức bỏ chạy, cũng may có Đại Giang đuổi theo bắt kịp."
"Trộm bánh ướt?" Dư Thanh Trạch sửng sốt, không trộm tiền, cũng không trộm lương thực, mà lại trộm bánh ướt?
Thường gia gia gật đầu, ông khom người nhặt cái túi ở trên mặt đất lên: "Ngươi nhìn xem, mấy thứ này không phải là bánh ướt sao?"
Dư Thanh Trạch nhìn vào túi, quả thực là bánh ướt, hắn lại nhìn về phía hán tử kia, tên trộm này...
Người dân trong thôn vẫn chưa biết chuyện bánh ướt đã gây nên sóng gió ở thành Đồng Sơn, bọn họ chỉ thấy ngày nào Thường Nhạc cũng mang chúng ra sân phơi khô, có người hỏi: "Bánh ướt này có gì tốt để trộm?"
Trước đó, Thường gia gia đã giải thích với người trong thôn, bánh ướt là một loại thức ăn giống với mì sợi, Dư Thanh Trạch làm ra để bán.
Người dân trong thôn nghe không khác gì mì sợi, có người về nhà nấu thử, nhưng chẳng có mùi vị gì, cũng không ngon bằng mì sợi, nên bọn họ đều không cảm thấy hứng thú.
Có một thôn dân nghe hai chữ bánh ướt, lập tức nhớ tới tin đồn trong hai ngày nay mà hắn nghe được khi vào thành bán đồ ăn, hắn vỗ tay nói: "A! Ta nhớ ra rồi, gần đây trong thành có món ăn mới, gọi là mì lạnh và bánh ướt, nghe nói ăn rất ngon, có phải là cái này không?"
"Ta cũng có nghe nói, hình như là ở phố Bắc Đại. A Trạch huynh đệ, đừng bảo ngươi là người đã làm cái này nhé?" Một thôn dân khác hỏi.
Dư Thanh Trạch nghe vậy, gật đầu: "Đúng vậy."
"À! Ra là vậy!"
"Sao vậy? Cái này thật sự ăn ngon sao? Trước đó ta có ăn thử rồi, chẳng có mùi vị gì, cũng không ngon bằng mì sợi."
"Người thành thị rất thích ăn, ta cũng định đi xem, nhưng vì thời tiết quá nóng nên không đi."
"Cái này thật sự có thể kiếm tiền sao?"
"Nhiều người thích ăn như vậy, chắc chắn là có thể kiếm được tiền."
...
Các thôn dân bắt đầu thảo luận sôi nổi, lực chú ý đã chuyển đến việc bánh ướt có ngon hay không và có kiếm được tiền hay không.
"Vì sao ngươi muốn trộm bánh ướt? Ai phái ngươi tới? Tại sao ngươi biết bọn ta ở chỗ này? Theo dõi bọn ta bao lâu rồi?" Dư Thanh Trạch ngồi xổm trước mặt người kia, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt của tên trộm nhìn đông nhìn tây, né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Thanh Trạch. Bị nhiều người bao vây như vậy, hắn hận không thể cuộn tròn lại trốn tránh, đến khi nghe thấy câu hỏi của Dư Thanh Trạch, hắn lắp bắp trả lời: "Ta... Không... Không có ai phái ta tới cả, chỉ là ta thấy các ngươi làm ăn tốt quá, nên mới cướp về... Cướp về để tự bán."
"Hửm? Phải không? Vậy tại sao ta thấy ngươi thường xuyên ra vào một quán mì ở phố Bắc Đại?" Dư Thanh Trạch chậm rãi nói, muốn lừa hắn.
Người nọ vừa nghe 'một quán mì ở phố Bắc Đại', ánh mắt lập tức trở nên luống cuống: "Quán... Quán mì gì chứ? Ta chỉ là... Thấy các ngươi buôn bán ở phố Bắc Đại quá tốt, nên mới trộm về tự mình kiếm tiền."
Đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, Dư Thanh Trạch đã nhìn ra được rồi, hắn duỗi tay bóp chặt cổ người nọ, trên tay hơi dùng sức, nắm chặt động mạch trên cổ đối phương, ánh mắt hung ác hỏi: "Lão bản của ngươi đã sai ngươi làm gì? Trộm bánh ướt? Nhìn lén phương pháp làm bánh ướt? Hay nhìn lén cách làm sa tế của ta?!"
Dư Thanh Trạch dùng lực khá lớn, cổ tên ăn trộm bị nắm chặt, sắc mặt của hắn nhanh chóng đỏ lên, hít thở không thông, thở dốc hồng hộc.
Các thôn dân đang ở một bên thảo luận thấy biểu tình hung ác của Dư Thanh Trạch, bọn họ đều ngẩn ra, rồi nhanh chóng im lặng. Thường ngày, bọn họ chỉ thấy hắn là một người rất ôn hoà, mà quên mất hắn còn là một người biết võ.
Ngay cả Thường Nhạc và Thường Hạo cũng sửng sốt.
Bọn họ đã quen với một Dư đại ca luôn ôn hoà, thân thiện, cười tủm tỉm suốt ngày. Nhưng Dư đại ca có biểu tình hung ác hiện tại, là lần đầu tiên mà bọn họ chứng kiến. Lần trước, lúc bắt trộm trâu, Dư đại ca vẫn có thể mỉm cười mà chế trụ thành công tên trộm kia.
Có điều, hai người cũng không vì Dư Thanh Trạch trở nên như vậy mà sợ. Ngược lại, bọn họ càng thêm tin phục và tôn kính hắn, đối với những kẻ không có ý tốt với mình, thì nên làm như vậy!
"Nói!" Dư Thanh Trạch cả giận, lực đạo trên tay càng tăng thêm.
Tên trộm này không phải một kẻ cắp chuyên nghiệp, hắn đã hoang moang quá độ rồi, cổ thì đang bị nắm, hít thở không thông. Hắn đã sợ chết khiếp rồi, chỉ có thể run rẩy đáp: "Ta... Ta nói."
Dư Thanh Trạch nới lỏng lực đạo, hỏi tiếp: "Nói! Ai đã phái ngươi tới?!"
Người nọ thở hổn hển hai ngụm, ánh mắt hơi dao động, ấp a ấp úng nói: "Là... Là lão bản quán mì Lưu Ký."
Lão bản quán mì Lưu Ký?
Trong đầu Dư Thanh Trạch nhanh chóng lướt qua khuôn mặt của hán tử trung niên kia, hắn nhíu mày.
"Lưu Ký? Ngươi không nhớ lầm chứ?" Dư Thanh Trạch vỗ vài cái lên mặt tên trộm, hỏi.
Vẻ mặt của đối phương trở nên như đưa đám: "Đại ca, sao ta có thể nhớ lầm lão bản của mình được? Ta đã khai rồi, cầu ngươi buông tha ta, ta chỉ nghe lệnh hành sự, bất đắc dĩ. Nếu ta không đi, ông ấy sẽ đuổi việc ta, nhà ta trên có cha già dưới có con nhỏ, nếu ta không kiếm tiền được nữa, chỉ có nước cạp đất mà ăn..."
"Được rồi, được rồi, nói hươu nói vượn cũng có giới hạn thôi." Dư Thanh Trạch không kiên nhẫn cắt ngang mấy câu nói nghiệp dư của hắn, sau đó đứng lên.
Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên trưởng thôn cũng có mặt. Ông quan sát tình hình một hồi, hỏi Dư Thanh Trạch: "Ngươi định làm gì với tên trộm này?"
"Trưởng thôn, thường thường trong thôn bắt được trộm thì sẽ xử lý như thế nào? Giống như vầy, tội không nặng như trộm trâu, có cần đưa lên quan phủ không? Quan phủ sẽ xử lý như thế nào?" Dư Thanh Trạch không biết hình thức xử lý ở nơi này như thế nào, hắn phải hỏi trưởng thôn trước.
Trưởng thôn đáp: "Đưa lên quan phủ thì sẽ bị đánh vài chục bản tử, xem như là cảnh cáo."
"Không nhốt lại sao?"
Trưởng thôn đáp: "Còn phải xem bánh ướt mà hắn trộm có giá trị bao nhiêu tiền."
Dư Thanh Trạch nhìn vào túi, nói: "Không đến một trăm văn."
"Vậy thì sẽ bị đánh bằng trượng hình."
Dư Thanh Trạch liếc tên trộm kia, hắn thấy khi người nọ nghe đến hai chữ quan phủ thì không có phản ứng gì lớn, hình như đối phương không sợ bị đưa lên quan phủ, hắn nói: "Trói ở trên cây một đêm!"
Thường gia gia hỏi: "Không đưa lên quan phủ sao?"
Dư Thanh Trạch nhíu mày suy nghĩ, cân nhắc một chút giữa lợi và hại, hắn lắc đầu: "Không đưa, để giải quyết riêng."
Có thể mở một quán ăn ở một nơi phồn hoa như phố Bắc Đại, còn làm ăn nhiều năm như vậy, phỏng chừng sau lưng có quan hệ. Kết hợp với phản ứng vừa rồi của tên trộm, nếu đưa lên quan phủ, rất có thể hắn sẽ không chiếm được lợi, còn có thể đắc tội với những người chống lưng kia, sau này muốn mở thêm quán ở trong thành, e rằng sẽ có rất nhiều phiền toái.
Chi bằng, để tên trộm ở lại đây giáo huấn, mượn cơ hội nhắc nhở kẻ đứng sau chuyện này, hắn đã biết đối phương là ai rồi, chỉ cần không phải là một kẻ ngu xuẩn, hẳn sẽ biết thu liễm lại.
Sáng hôm sau, tên trộm hôm qua chẳng những bị đánh một trận, mà còn bị muỗi đốt sưng hết cả người, hắn sợ đến nỗi tè ra quần bò ra khỏi thôn Ngưu Đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất