Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 35: Phiền toái

Trước Sau
Chỉ chốc lát, Toàn Hiểu Vũ mang theo đám người bác sĩ đi vào. Trước khi vào, cậu đã giải thích sơ qua với tên bác sĩ về tình hình trong thánh đường. Sở Thiên đã chọn được một vị trí tốt vẫy tay với mọi người. Vừa thấy mặt, Sở Thiên liền cười cười với Toàn Hiểu Vũ sau đó lôi kéo tên bác sĩ, hai người đi ra một bên nói nhỏ. Những người khác thì không quá rõ tình hình trong thánh đường, nhưng mà xuất phát từ sự phục tùng đối với tên bác sĩ, cũng phi thường tự giác mang theo hành trang của bản thân không hỏi nhiều.

Toàn Hiểu Vũ cũng không biết dùng từ gì để diễn tả tâm tình trong lòng như hiện tại. Vốn cậu cho rằng, dựa theo sự khác biệt về quỹ tích giữa kiếp này với kiếp trước, có thể mọi người đời này cũng sẽ không gặp nhau. Không nghĩ tới, trong sự tối tăm này vẫn có một ngày định mệnh. Đây là cơ hội mà ông trời cho cậu để chấm dứt mọi khúc mắc của cậu sao?

“Toàn tiểu tiên sinh, là cậu sao? A! Là cậu! Thật sự là cậu!” Một bóng người nháo tới bên cạnh Toàn Hiểu Vũ, đánh gãy suy nghĩ của cậu, bởi vì bản năng chiến đấu được mạt thế nuôi dưỡng thành, cậu thiếu chút nữa là rút đao ra. Sau đó nhớ tới đây là thánh đường mà cha xứ thu nhận người sống, thêm vào đó giọng nói này khá là quen thuộc, cậu mới kìm chế cảm giác muốn rút đao. Bất quá cậu vẫn đưa tay cản lại, đem người có ý đồ bổ nhào tới ôm lấy người của cậu đẩy ra.

Toàn Hiểu Vũ không dùng mười phần lực, hiện tại cậu đã có thể kiểm soát lực đạo của bản thân. Nhưng mà người nọ vẫn lảo đảo một chút.

“Toàn tiểu tiên sinh, cậu không sao hết? Thật tốt quá! Cậu không có sao! Cậu còn sống.” Toàn Hiểu Vũ nhăn mày, trừng mắt nhìn chàn trai đang hưng phấn hoa tay múa chận, rốt cục cũng nhận ra hắn là ai.

Tạ Minh Hiên, luật sư đại diện mà cha cậu từng chỉ định. Cũng là luật sư từng cùng Lí Thuận Vĩ cùng nhau cố gắng giúp cạnh tranh đoạt tài sản. Kỳ thật, Toàn Hiểu Vũ trước đây vẫn cảm thấy người này hấp ta hấp tấp, rất không đáng tin. Chỉ là cha cậu đã quyết định mời Tạ Minh Hiên làm luật sư đại diện cho bọn họ, tuy rằng cậu không rõ cái người tên Tạ Minh Hiên này và cha có quan hệ sâu xa gì, nhưng mà cậu chưa bao giờ phản đối ý kiến của cha, tài sản cái loại này, cậu từ trước đến giờ cũng không để ý.

Chỉ là cậu không nghĩ tới, sau khi cha qua đời, luật sư nhỏ không quen biết này vô cớ lại nỗ lực muốn giúp cậu như thế. Không chỉ là tài sản, kiếp trước, luật sư nhỏ ngây ngốc không tâm cơ này, hắn khăng khăng phải đi theo Toàn Hiểu Vũ, thề cả đời chiếu cố cậu. Chỉ là sau này, Tạ Minh Hiên bị chính lòng hảo tâm tràn lan của hắn dẫn đến việc tự tìm đường chết.

Kiếp trước, trước khi mạt thế đến, Tạ Minh Hiên vừa lúc đang làm công ích ở thánh đường, mạt thế bùng nổ thì ở lại đó trợ giúp cha xứ cùng nhau cứu giúp người sống sót và đời này cũng vậy. Không bao lâu, Toàn Hiểu Vũ ở đây gặp được hắn, hắn cũng giống như bây giờ vậy rất vui mừng, cố chấp đơn phương quyết định, nhất định phải chiếu cố Toàn Hiểu Vũ. Kiếp trước của Toàn Hiểu Vũ so với bây giờ còn quái gở hơn nhiều nên không thèm để ý đến hắn.

Sau này, Toàn Hiểu Vũ bị diễn thuyết của Lôi Sư làm cảm động, quyết định đi theo Lôi Sư rời đi, Tạ Minh Hiên vẫn luôn tính ở lại thánh đường với cha xứ nghe thấy Toàn Hiểu Vũ đi liền khăng khăng đòi đi theo. Toàn Hiểu Vũ cũng không có biện pháp cứ mặc hắn đi theo cậu. Bắt đầu thì còn tàm tạm, tang thi sơ kỳ dễ đối phó, phần lớn người rời đi đều sống sót. Là một người thường, Tạ Minh Hiên cũng gắt gao đi theo đội ngũ. Có lẽ hắn bị cha xứ ảnh hưởng đi, dọc đường đi hắn luôn tận sức giúp đỡ kẻ khác, đối với Toàn Hiểu Vũ càng chăm sóc.

Sau này ngay cả Toàn Hiểu Vũ cũng nhịn không được nhiều lần nhắc nhở hắn, không nên quá mức hảo tâm như vậy, trước đây và mạt thế không giống nhau. Nhưng mà hắn luôn cười ha hả đồng ý, quay đầu lại thì vẫn cứ tính nào tật đó. Điển hình cho việc khiêm tốn tiếp thu, vĩnh viễn không đổi. Sau này, hắn quả nhiên khiến bản thân phải chịu chết.

Lúc đó, trong đội ngũ cũng không hề ít người thường, đối với người già, phụ nữ và trẻ em cần trợ giúp, Tạ Minh Hiên luôn vui lòng cho bọn họ sự trợ giúp lớn nhất. Một lần kia, đại khái là nửa tháng sau khi rời khỏi giáo đường, tang thi đã tiến hóa thành tang thi cấp một, nhưng mà, trong đội ngũ, trong quá trình tang thi tiến hóa, lại có vài dị năng giả thức tỉnh.

Ngày đó, mọi người dừng xe chỉnh đốn nghỉ ngơi, đột nhiên xuất hiện một sóng tang thi nhỏ, nhóm dị năng giả đã có kinh nghiệm đối phó với loại đàn tang thi này cũng không quá để ý, vì thế tập thể tiến lên chặn đánh, chỉ cầu tốc chiến tốc thắng, để dành ra nhiều thời gian hơn để ăn cơm và nghỉ ngơi. Chỉ là không ngờ được, có mấy tang thi thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị, cư nhiên đụng đến khu vực nghỉ ngơi của người thường, tập kích một người phụ nữ. Mà thân là mẹ của cô gái, vậy mà bà ta lại có thể đẩy con gái ruột của mình ra cản tang thi, tự mình chạy trốn, Tạ Minh Hiên thì bổ nhào tới cứu cô gái đó.

Lúc ấy, Toàn Hiểu Vũ đang cùng một dị năng giả khác chặn đánh đàn tang thi nhỏ, đợi khi tin tức bên kia truyền đến, cậu và vài dị năng giả chạy về thì thấy Tạ Minh Hiên và cô gái đều bị tang thi kéo đi. Vì thế, không đến thời gian một tháng, Tạ Minh Hiên đã tự tay kết thúc sinh mạng của bản thân. Có đôi khi Toàn Hiểu Vũ nghĩ, nếu hắn không gặp cậu, mà vẫn đi theo cha xứ, có khi nào sẽ có một loại kết cục khác. Hiện tại xem ra, quả nhiên là như thế.



Toàn Hiểu Vũ đối với người này, có một loại cảm giác không biết làm thế nào. “Luật sư Tạ, đã lâu không gặp.” Toàn Hiểu Vũ thản nhiên nói. Cậu cảm thấy quyết định tìm một cơ hội nói chuyện với cha xứ, đem chuyện S thị sắp bị tàn phá nói cho cha xứ. Nói chuyện với người trong thánh đường, chỉ cần nói là thần dụ là có thể, đã nói là gợi ý mà Chúa đưa cho, cha xứ hẳn sẽ không hỏi nhiều.

“Đúng, đúng, Toàn tiểu tiên sinh, cậu không có việc gì thì tốt rồi, tôi còn muốn đi tìm cậu, tôi sợ cậu..... Tạ ơn chúa! Tạ ơn chúa đã phù hộ cậu bình an vô sự!” Tạ Minh Hiên ôm lấy tay của Toàn Hiểu Vũ, bộ dạng cảm kích hận không thể lập tức nhào tới ôm lấy Toàn Hiểu Vũ vậy. Tạ Minh Hiên vẫn xưng hô cha của Toàn Hiểu Vũ là Toàn tiên sinh, từng có một lần Toàn Hiểu Vũ đối với hắn— một người chỉ lớn hơn mình vài tuổi hơn nữa cũng không gọi tên cậu, biểu hiện phản cảm mãnh liệt, cho nên sau này, Tạ Minh Hiên liền đổi thành “Toàn tiểu tiên sinh”.

Tình cảnh giống hệt với kiếp trước, điều này làm cho Toàn Hiểu Vũ rất xấu hổ. Nhưng cậu lại không biết nên đuổi Tạ Minh Hiên đi như thế nào, tràng diện này thoạt nhìn như Tạ Minh Hiên đang quấy rầy Toàn Hiểu Vũ vậy. Cho nên, Sở Thiên rất nhanh đã đi tới. Hắn bất động thanh sắc kéo Toàn Hiểu Vũ lôi đến bên cạnh mình, đem hai người ngăn cách, sau đó như cười như không nói với Tạ Minh Hiên: “Luật sư tiên sinh, anh đây là làm sao vậy? Đồng bạn của tôi mạo phạm anh sao?” Vừa rồi khi nói chuyện với người ta thì khách khách sáo sáo, Sở Thiên nhất khẩu nhất cú bảo là huynh đệ tốt, đảo mắt một cái thì thành luật sư tiên sinh.

“Ấy ấy ấy!” Tạ Minh Hiên cũng không phải rất ngu, hắn rất nhanh ý thức được bản thân đang làm phiền người khác, có chút xấu hổ chà chà tay nói: “Thật ngại quá, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là rất cao hứng! Thật sự rất cao hứng!”

“Cao hứng?” Tuy rằng ngữ khí của Sở Thiên là nghi ngờ, nhưng mà, hắn rất nhanh đã nghĩ tới “ân nhân” mà Tạ Minh Hiên từng nhắc qua. Không phải trùng hợp đến như vậy chứ? Hắn xoay đầu lại nhìn thoáng qua Toàn Hiểu Vũ đang được mình che chở ở bên người. Vẻ mặt của Toàn Hiểu Vũ bất đắc dĩ. Cậu thật sự sợ cái người tên Tạ Minh Hiên này, người này giống như vĩnh viễn không dùng hết sự nhiệt tình vậy, đối với nhân tính và nhân sinh tràn ngập huyễn tưởng tốt đẹp, cho dù trong mạt thế cũng vậy.

Kiếp trước, Toàn Hiểu Vũ từ chối qua rất nhiều lần, không cho hắn đi theo, hắn không nên đi theo. Cũng khuyên qua hắn rất nhiều lần, không nên quá mức thiện tâm, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Cuối cùng mạng cũng mất luôn. Cho nên đối với hắn, Toàn Hiểu Vũ không hề có biện pháp. Chỉ hy vọng hắn lúc này đây có thể cùng cha xứ cùng nhau rời khỏi chỗ này, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy, cha xứ thật có thể là người có được sự che chở của chúa, đi theo cha xứ, có thể sẽ an toàn một chút.

Nếu Tạ Minh Hiên đi theo cậu thì cái bộ dạng lòng tốt tràn lan của hắn, tên bác sĩ sẽ là người đầu tiên không đồng ý, huống chi còn có một Sở Thiên ở đây. “Đúng vậy, người anh em Sở Thiên, Toàn tiểu tiên sinh là con trai của ân nhân tôi! Thật sự quá tốt! Nhất định các người đã cứu cậu ấy, đúng không? Rất cảm tạ! Cảm tạ các người, cảm tạ sự thiện lương của các người, chúa nhất định sẽ phù hộ các người!” Cũng không biết Tạ Minh Hiên đang bổ não cái gì, một phen đi tới nắm lấy tay Sở Thiên, cảm kích loạng choạng.

Toàn Hiểu Vũ trợn tròn mắt, cậu không cách nào hình dung được cảm nhận trong lòng mình giờ phút này. Mà Sở Thiên đột nhiên nhớ tới đánh giá của Tạ Minh Hiên đối với “con trai ân nhân”, hắn nói con trai ân nhân an tĩnh thiện lương, tay trói gà không chặt, không có khả năng sinh hoạt, không biết chăm sóc bản thân. Cho nên hắn đối với tình trạng sinh tồn của “con trai ân nhân” tràn ngập lo lắng.

Trói gà không chặt? Sở Thiên liếc nhìn thanh đao trong tay Toàn Hiểu Vũ, nhớ tới khi cậu ở trong đàn tang thi, bình tĩnh tự nhiên cắt đầu tang thi, lại nhịn không được “xì xì” cười ra tiếng. Mà tên bác sĩ giờ phút này đứng một bên vốn dùng một loại ánh mắt kỳ quá nhìn Tạ Minh Hiên nửa ngày, sau đó lại dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh nhìn Sở Thiên.

Da mặt dày của Sở Thiên lúc này phát huy tác dụng, hắn một chút cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, hắn gật đầu, rút tay của mình về: “Thật trùng hợp, không nghĩ tới, người chúng tôi cứu lại là người mà luật sư Tạ đang tìm! Thật là có duyên có phận.” Sở Thiên có chủ ý, hắn tính toán ở chỗ này hai ngày, Tạ Minh Hiên này có thể sẽ phát huy chút tác dụng.

Chuyện ở hai ngày là quyết định vừa nghĩ của hắn và tên bác sĩ, muốn nhân cơ hội này nghe ngóng thêm một chút về thực lực của người khác, thuận tiện nhìn xem có thể từ trong miệng những người sống sót khác thu hoạch thêm một vài tin tức có giá trị. Toàn Hiểu Vũ trừng mắt nhìn Sở Thiên một cái: Anh muốn gì?

Sở Thiên cười, cho cậu một ánh mắt: Yên tâm đi, sau này sẽ giải thích với cậu. Toàn Hiểu Vũ bất đắc dĩ, đành phải làm theo, tính toán chỉ làm một tên đầu gỗ, không để ý bọn họ, tùy bọn họ vậy.

Bên này vừa không thèm để ý đến thì Gia Luân Hủ bên kia lại đi tới đây. Hắn hình như đã quan sát bên này một hồi, nên lúc này mới đi qua đây. Toàn Hiểu Vũ nhất thời cảm thấy buồn bực, có thể để người ta nghỉ ngơi một chút hay không, hết chuyện này đến chuyện khác ùn ùn kéo đến, thật náo nhiệt a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau