Châm Phong Đối Quyết

Chương 17

Trước Sau
CHƯƠNG 17

Cố Thanh Bùi lúc này vẫn còn có thể nhận ra người vừa tiến vào là ai, chính là thân thể cảm giác như thiêu như đốt, so với cảm giác xấu hổ nhục nhã bị Nguyên Dương nhìn thấy tình cảnh này hoàn toàn không sánh bằng. Nguyên Dương có thể xuất hiện ở trong này, hắn cái gì cũng đều đã hiểu rõ, hắn vươn tay muốn nắm lấy chăn, kết quả phát hiện chăn đã bị đạp xuống mặt đất. hắn run rẩy giữ lấy áo choàng tắm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyên Dương, “Là do cậu sắp đặt. . . . . .”

Nguyên Dương vẫn còn ở trong sự kinh hoàng chưa hồi thần trí lại. Sự trấn định y luyện thành trong quân ngũ cư nhiên thiếu chút nữa sụp đổ tại nơi đây. Y nhìn Cố Thanh Bùi, nhìn cơ thể phiếm hồng của Cố Thanh Bùi, đôi mắt ướt át, mái tóc hỗn độn, phần thân trần trụi như ẩn như hiện dưới lớp áo choàng tắm, còn có tính khí cứng rắn lộ ra dưới áo choàng kia của Cố Thanh Bùi, liền cảm thấy tình cảnh này thật quá bất bình thường.

Cố Thanh Bùi sao có thể là bộ dạng này chứ!

Cố Thanh Bùi hẳn phải là cái tên khốn kiếp trên mặt luôn mang theo nụ cười giả dối khiến kẻ khác chán ghét, chứ không phải người đàn ông trước mắt vặn vẹo tấm thân nửa trần trụi, toàn thân giống như đang ngâm mình trong một vại vang đỏ, khắp người tỏa ra khí tức tính dục cường liệt.

Nếu có bất luận kẻ nào nhìn đến Cố Thanh Bùi hiện tại, cũng sẽ đều không thể đem hắn liên hệ với cùng Cố tổng trẻ trung đầy triển vọng trên thương trường kia.

Bộ dạng này của Cố Thanh Bùi, thật sự là. . . . . . thật sự là. . . . . .

Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương nhìn đến toàn thân càng thêm nóng. Hắn nghĩ muốn lôi ga giường bị hắn lăn đến nhăn nhúm che phủ lên trên người, song mép ga giường lại bị đè bên dưới đệm, bình thường chỉ cần đưa tay nhẹ nhàng kéo một cái là liền xong, lúc này Cố Thanh Bùi cảm giác bản thân hao hết khí lực cũng không có cách nào lôi một tấm ga giường mỏng manh lên nổi. Hắn vừa cáu vừa sốt ruột, thân thể lại khó chịu, quả thực nghĩ muốn đập đầu một cái cho ngất xỉu đi, hắn khàn khàn giọng khẽ gầm, “Còn chưa cút ra ngoài sao!”

Bộ dáng phẫn nộ kết hợp với gương mặt bị dục vọng hoàn toàn xâm nhập như vậy, khiến một tiếng “Cút” kia quả thực tựa như đang làm nũng.

Nguyên Dương rốt cục nhìn được thứ y muốn nhìn đến .

Cố Thanh Bùi rốt cuộc không còn sự kiềm chế bình tĩnh thường nhật nữa, không còn phong thái ung dung ngày thường nữa, toàn thân hiển lộ vẻ thảm hại không chịu nổi.

Chính là Nguyên Dương phát hiện, sau khi nhìn được một màn bản thân kỳ vọng, phản ứng của y lại không giống với những gì bản thân đã từng nghĩ.

Y hiện tại hẳn là nên cầm di động nhanh chóng chụp lại một màn mất thể diện hiện tại của Cố Thanh Bùi, về sau là có thể bình chân như vại, không bao giờ phải e ngại Cố Thanh Bùi gây phiền hà cho y nữa, chứ không phải là đứng đờ một chỗ do dự.

Cố Thanh Bùi bị y nhìn đến tâm sinh phẫn nộ, nhưng lại không biết làm thế nào. Hắn cả đời này cũng chưa từng trải qua thời khắc gian nan đến như vậy, hắn chẳng ngờ Nguyên Dương vì đối phó hắn, mà có thể đê tiện đến mức độ này. Tuy nói binh bất yếm trá, song thời điểm người gặp xui xẻo chính là bản thân hắn, hắn cũng không có rảnh rỗi mà tán thưởng thủ đoạn giỏi giang của Nguyên Dương.

Binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa.

Hắn hiện tại chỉ hy vọng Nguyên Dương cuốn xéo đi!

Bởi vì loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, kỹ càng chi tiết của Nguyên Dương, làm tim hắn loạn nhịp.

Cố Thanh Bùi gắng sức trở mình, kết quả trực tiếp từ trên giường ngã lăn xuống, quá sức nhục nhã, khiến hắn phẫn uất đến thật muốn cứ như vậy mà biến mất.

Dược lực đấu đá bừa bãi trong cơ thể hắn, hắn cảm giác phía dưới trướng đau đến lợi hại. hắn nghĩ muốn đưa tay an ủi, lại hiềm ngại Nguyên Dương đang hiện diện, hắn còn không có mất hết lý trí.

Hắn chống đỡ thân thể muốn đứng dậy đi vào phòng tắm, tay chân lại như đậu phụ một chút khí lực cũng đều không có. Đột nhiên một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt hắn, hắn ngẩng đầu, liền thấy Nguyên Dương từ cao nhìn xuống quan sát hắn, hắn thậm chí có thể nhìn ra ngọn lửa trêu tức toát ra trong ánh mắt Nguyên Dương.

Nguyên Dương ngồi xổm xuống, cơ hồ nhìn thẳng Cố Thanh Bùi, y mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc tiến vào phòng, “Chỉ sợ không ai dám tin tưởng, Cố tổng ngày thường đạo mạo nghiêm trang, cũng có một mặt *** đãng như vậy.”

Cố Thanh Bùi lúc này lửa giận công tâm, vung tay nghĩ muốn đấm y, tiếc rằng nắm tay mềm nhũn, thoáng cái bị Nguyên Dương chộp vào trong tay.

Nguyên Dương nhếch miệng cười, “Tôi chờ đợi được nhìn bộ dáng bất lực này của ông, đã lâu lắm rồi đấy.”

Cố Thanh Bùi cố gắng muốn khiến cho bản thân tỉnh táo lại, trên trán cũng không ngừng đổ mồ hôi, “Nguyên Dương, cậu hiện tại lập tức ra ngoài cho tôi. Tôi mặc kệ cậu muốn làm gì, hiện tại, lập tức đi ra ngoài.”

Hắn muốn rút tay về, lại bị Nguyên Dương giữ lấy không buông.

Hắn trừng đôi mắt đỏ hồng nhìn Nguyên Dương.

Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, nheo mắt đánh giá khuôn mặt hắn, “Cố Thanh Bùi, tôi xem ông về sau còn dám kêu đến hét đi với tôi nữa hay không.”

Cố Thanh Bùi cắn răng nói: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì.”

Bàn tay Nguyên Dương chạm đến đầu ngón tay của Cố Thanh Bùi, có chút khẽ run rẩy.

Làn da thật nóng, thật sự là quá nóng.

Nguyên Dương cảm giác thân thể của bản thân đã phát sinh biến hóa mà ngay cả y cũng không dám tin.

Đây là chuyện gì vậy!

Y hẳn nên chụp hình rồi lập tức bỏ đi, chứ không phải, chứ không phải là nhìn trân trân vào khuôn mặt này của Cố Thanh Bùi, thưởng thức biểu tình hoàn toàn bất đồng so với ngày thường, tựa như hai người khác hẳn.

Nguyên Dương giống như bị ma chướng vươn tay ra, mò mẫn vào trong ***g ngực nóng bỏng của Cố Thanh Bùi. Làn da chạm vào vừa trơn nhẵn lại rắn chắc, xúc cảm hoàn toàn bất đồng so với phụ nữ, song y thế nhưng chẳng hề thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy được làn da kia tựa hồ như có từ trường, gắt gao hút lấy tay y. Đặc biệt là khi y nhìn đến vẻ sửng sốt chợt lóe qua, song cũng rất nhanh bị biểu tình nhục nhã thay thế trên khuôn mặt Cố Thanh Bùi, một loại khoái cảm chinh phục nháy mắt liền trào dâng.

Nguyên Dương không biết bản thân hôm nay phải chăng có phần điên rồi hay không, cư nhiên lại sinh ra ý tưởng như vậy, song nếu Cố Thanh Bùi có thể ngủ cùng bất luận kẻ không quen biết nào, vì cái gì y lại không được?



Y cũng không phải có hứng thú quan hệ với đàn ông, nhưng y thật sự rất muốn nhìn xem thời điểm Cố Thanh Bùi bị y xâm phạm, sẽ là cái bộ dáng gì.

Nếu Cố Thanh Bùi mở đùi ra cho y, sau này còn có khí thế vênh mặt hất hàm sai khiến, còn có năng lực hạnh họe y khắp chốn nữa hay không?

Điều này so với chụp ảnh uy hiếp Cố Thanh Bùi còn có hiệu quả gấp bội.

Huống hồ, y thật sự có chút khống chế không nổi, ngay từ lúc bước vào phòng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thanh Bùi, y đã liền muốn đem người đàn ông này xâm phạm đến phát khóc. Y rõ ràng không thích đàn ông, dục vọng đối với Cố Thanh Bùi, chỉ e cũng là ham muốn chinh phục chiếm đa số, nhưng vô luận như thế nào, loại kích thích mãnh liệt như vậy khiến y không thể nào trốn tránh.

Đánh một trận, chửi một trận, cũng không đủ để cho y giải hận, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng thực sự gì đối với người đàn ông đó. Nhưng nếu bản thân hung hăng cưỡng bức hắn một trận, làm cho hắn khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân mình, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, đã khiến cho người nhiệt huyết sôi trào.

Nguyên Dương ôm thắt lưng Cố Thanh Bùi, ấn ngã người xuống giường.

Cố Thanh Bùi hoảng loạn đầy mắt, không dám tin nhìn Nguyên Dương, “Cậu. . . . . .”

Nguyên Dương lấn át đè thân lên trên, lộ ra răng nanh tuyết trắng, lành lạnh cười, “Cố tổng, cái đồ chơi kia của ngài chọc vào tôi kìa.”

Thân thể Cố Thanh Bùi càng lúc càng hồng, càng lúc càng nóng, mùi thuốc lá nam tính tinh khiết trên thân Nguyên Dương tựa như hương khí mê người, khiến toàn thân Cố Thanh Bùi ngứa ngáy, thật giống như con nghiện phát tác ngửi được hương vị độc dược. Nếu không phải hắn vẫn còn có lý trí, hắn quả thực nghĩ muốn đem Nguyên Dương nuốt vào trong bụng.

Nguyên Dương nhìn người dưới thân mình, vẻ kinh hoảng cùng biểu tình bị dục vọng tra tấn trên mặt Cố Thanh Bùi khiến y nhìn đến thư thái không thôi.

Rõ ràng là một người đàn ông, rõ ràng là một người đàn ông giống như y, vì cái gì nhìn qua lại lẳng lơ như thế, vì cái gì lại có bộ dáng khát tình như vậy, vì cái gì lại khiến người ta muốn hung hăng chà đạp đến vậy.

Nguyên Dương vươn tay kéo một cái, áo choàng tắm của Cố Thanh Bùi hoàn toàn mở tung, thân thể trần trụi dưới ánh sáng mờ mịt hiển lộ không sót một thứ gì. Cơ thịt rắn chắc mà mềm dẻo, vòng eo nhỏ gầy, đôi chân thon dài, đây là một vóc dáng vô luận là nam hay nữ cũng sẽ đều tán thưởng.

Nguyên Dương vuốt ve làn da nóng bỏng của Cố Thanh Bùi, trong yết hầu Cố Thanh Bùi phát ra tiếng rên rỉ khó lòng kiềm nén, một tiếng rên thấp khàn khàn kia biến ánh mắt Nguyên Dương trở nên đỏ hồng.

Trong mắt Cố Thanh Bùi tràn đầy xấu hổ và giận dữ, vươn tay muốn đẩy ngực Nguyên Dương ra, nhưng lại không có chút khí lực gì, bị Nguyên Dương dùng sức đè lại trên giường.

Nguyên Dương thở gấp gáp nói: “Tôi chưa từng ngủ qua với đàn ông. . . . . .” Tay y chuyển qua cánh mông Cố Thanh Bùi, xúc cảm tràn ngập tính co dãn kia cư nhiên so với sờ mông đàn bà còn thích hơn, “Là từ chỗ này đi vào hả?”

Cố Thanh Bùi khàn khàn nói: “Đồ khốn kiếp. . . . . .”

Nguyên Dương thật sự không biết nên làm như thế nào, chính là càng không ngừng vuốt ve thân thể Cố Thanh Bùi. Y cảm thấy thực mới lạ, thực kích thích, y lần đầu tiên cảm thấy được vuốt ve một người đàn ông cũng không phải chuyện ghê tởm gì, ngược lại làm cho huyết mạch y phun trào.

Cố Thanh Bùi chịu không nổi y châm lửa khắp chốn như vậy, ý thức càng lúc càng không rõ ràng, thuận theo sự vuốt ve của Nguyên Dương mà không được tự nhiên vặn vẹo thân thể, vô ý thức áp sát lên người Nguyên Dương.

Sau khi bị hạ dược, tất cả giác quan kích thích đều bị phóng đại đến vô hạn, hắn cảm thấy hương vị đàn ông trên thân Nguyên Dương thật dễ chịu, ***g ngực rắn chắc của Nguyên Dương gợi cảm vô cùng, còn có khuôn mặt kia. . . . . .

Song hắn vẫn chưa quên mất Nguyên Dương là ai, bản thân hắn là ai.

Nguyên Dương đem áo choàng của hắn quẳng xuống mặt đất, ngay khi nhìn đến tính khí của Cố Thanh Bùi, nhíu nhíu đầu mày, tựa hồ vẫn không thể quen nổi, y đơn giản lật người Cố Thanh Bùi, dùng hạ thể chọc chọc mông Cố Thanh Bùi, khàn giọng nói: “Nghe nói chỗ này của đàn ông còn chặt hơn cả đàn bà.”

Cố Thanh Bùi liều mạng giãy dụa cánh tay, muốn vùng thoát khỏi sự trói buộc của Nguyên Dương, nhưng thân thể cũng không chịu sự khống chế mà muốn dựa sát vào Nguyên Dương, muốn hấp thụ càng nhiều đụng chạm hơn.

Hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.

Nguyên Dương cảm giác hạ thân đã muốn trướng đến phát đau, chướng ngại làm tình cùng đàn ông trong lòng, hoàn toàn đánh không lại dục vọng muốn chinh phục Cố Thanh Bùi.

Y cầm lấy bao đã chuẩn bị sẵn tại đầu giường, cởi bỏ khóa quần, trùm ra ngoài côn thịt đã sớm cương đến không thể tưởng tượng nổi.

Cố Thanh Bùi quay đầu trông thấy động tác của y, kinh hoàng nói: “Không được. . . . . . Nguyên Dương, cậu dám. . . . . .”

“Làm sao? Thằng đàn ông nào cũng có thể ngủ với ông, vì sao tôi lại không được? bộ dạng tôi kém cỏi so với bọn họ? Hay là phân thân tôi không lớn bằng bọn họ?” Nguyên Dương cố ý diễu võ dương oai vung vẩy tính khí của mình, kích thước kia làm cho sắc mặt Cố Thanh Bùi đại biến.

Đừng nói hắn chưa từng làm 0, cho dù hắn là thân kinh bách chiến, cũng không chịu nổi tình huống chưa chuẩn bị gì đã bị thứ đồ chơi lớn như vậy của Nguyên Dương cắm thẳng vào. Nghe nói 0 sợ nhất đụng phải xử nam, không có kỹ xảo chưa nói, còn không khống chế được bản thân, thực dễ dàng gây ra thương tổn. Cố Thanh Bùi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới bản thân có một ngày lại phải lưu lạc đến mảnh đất này !

Nguyên Dương căn bản cũng sẽ không làm dạo đầu chi hết, đổ một đống bôi trơn lên trên bao, vạch kẽ mông Cố Thanh Bùi ra, nâng tính khí của mình đâm thẳng vào trong, y hô hấp trầm trọng, hiển nhiên cũng thực khẩn trương.

“Ách a. . . . . .” Cố Thanh Bùi đau đớn kêu lên một tiếng, hữu khí vô lực mắng chửi: “Đồ ngu ngốc này, cút ngay!”

Nguyên Dương chính vì tiến vào không được mà phừng phừng căm tức, bị Cố Thanh Bùi mắng lại càng thêm phát cáu, “Tôi ngu ư? Vậy người bị một thằng ngu chơi như ông thì là thứ gì hả?” Y cũng chẳng buồn để tâm đến tâm lý chán ghét, dùng một ngón tay thấm chút dầu bôi trơn, đẩy vào trong động thịt của Cố Thanh Bùi.

“Đừng. . . . . .” Cố Thanh Bùi khẽ rên một tiếng, hắn không dám tin, bản thân chẳng những bị một gã MB hạ dược, cư nhiên còn muốn bị một thằng ranh con nhỏ hơn hắn mười một tuổi cưỡng gian.

Mục đích của Nguyên Dương đã đạt được, khi ngón tay của Nguyên Dương ở trong nơi tư mật nhất của hắn không chút khách khí quấy đảo khuếch trương, thể diện của hắn đã mất sạch sẽ.

Toàn thân Cố Thanh Bùi vô lực, thân thể thậm chí cực độ khát cầu sự đối đãi thô bạo của Nguyên Dương, tất cả đau đớn đều bị *** mãnh liệt thay thế. Càng đau, hắn càng cảm thấy thân thể được thỏa mãn, hắn tìm đủ mọi cách vùng vẫy trong lòng, hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, thật hy vọng đây là chỉ một hồi ác mộng.



Nhưng mà cảnh trong mơ không nên thống khổ đến như vậy. Ngay lúc Nguyên Dương lấy ngón tay dùng sức mở banh thịt huyệt của hắn ra, tính khí thô dài cứng nóng không chút khách khí đâm vào trong mảnh đất mềm mại kia, hắn cảm thấy đau đớn đến tê liệt.

Trong thống khổ kia trộn lẫn khuất nhục cùng khoái cảm biến thái, làm cho thân thể hắn điên cuồng mà vặn vẹo.

Nguyên Dương mở to hai mắt nhìn, mãi đến khi bị vách thịt lửa nóng kia gắt gao bao bọc, y vẫn còn tràn ngập cảm xúc không chân thực. Y thật sự đang quan hệ với một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này lại còn là Cố Thanh Bùi kia.

Như thế nào lại nóng như vậy, như thế nào lại chặt như vậy. . . . . . Mẹ nó, như thế nào lại sướng như vậy. Nguyên Dương ở trong lòng tán thưởng không ngừng, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn.

Cảm thụ hoàn toàn bất đồng so với làm tình cùng nữ giới, động thịt trên thân thể đàn ông vừa ẩm ướt vừa nóng lại vừa siết chặt, tràng đạo giống như thành lũy ấm áp, gắt bao bao bọc đè nén tính khí của y. Thời điểm y thử di chuyển, tràng đạo kia cũng theo động tác của y mà nhu động, vẻn vẹn chỉ là ma sát cực nhỏ, liền mang lại cho Nguyên Dương khoái cảm cực đại.

Cố Thanh Bùi đã sắp mất đi ý thức, thân thể hắn hiện tại cực kỳ mẫn cảm, dù cho chỉ là đụng chạm rất nhỏ cũng có thể đưa tới cơn run rẩy kịch liệt, huống chi Nguyên Dương lại thô bạo xỏ xuyên như vậy. Hắn đem mặt chôn vùi trong ga giường, cúi đầu nức nở, phân không rõ là tiếng khóc hay là rên rỉ.

Nguyên Dương há lớn miệng thở hổn hển, vỗ “Bốp” một cái vào mông Cố Thanh Bùi, khàn khàn nói: “Đừng có cắn chặt như thế, để tôi tiến vào.”

Cố Thanh Bùi hỗn loạn lắc đầu, thần trí càng thêm mơ hồ.

Nguyên Dương ôm thắt lưng Cố Thanh Bùi, ở trong thân thể hắn gian nan cắm rút, mỗi một lần ra vào, cả hai đều vì khoái cảm mà run rẩy không ngừng. Thịt huyệt siết chặt kia của Cố Thanh Bùi chậm rãi trở nên mềm mại, Nguyên Dương mỗi một lần lại cắm càng thêm sâu, mãi đến khi toàn bộ côn thịt thô dài bị chìm ngập đến tận gốc.

Nguyên Dương tùy tiện vuốt ve eo mông Cố Thanh Bùi, một bên gia tăng tốc độ trừu sáp, một bên không quên giễu cợt Cố Thanh Bùi, “Thật chẳng ngờ cái lỗ đ của Cố tổng lại chặt đến như vậy, quả thực là trời sinh chuẩn bị cho đàn ông. Sớm biết rằng Cố tổng cuốn hút đến như vậy, tôi trước kia nhất định sẽ đối tốt với ngài một chút.”

Ý thức của Cố Thanh Bùi hỗn độn, lời Nguyên Dương nói hắn nghe câu được câu chăng, mỗi một lần Nguyên Dương xâm phạm đều đâm cho hắn toàn thân tê dại, hắn đã muốn không còn khí lực để mà nổi giận hoặc tranh cãi cái gì nữa.

Nguyên Dương chỉ cảm thấy sảng khoái đến sắp tiết ra, y cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới cùng đàn ông làm tình lại là một chuyện quá nghiện đến vậy. Ngoại trừ khoái cảm tăng lên gấp bội trên thân thẻ, có thể nhục nhã được Cố Thanh Bùi, cũng mang đến cho tinh thần của y sự thỏa mãn cực đại.

Cái cảm giác xả được hận này, con mẹ nó thật quá sướng.

Nguyên Dương dùng lực va chạm, đâm cho thịt huyệt của Cố Thanh Bùi co rút mãnh liệt, Nguyên Dương thiếu chút nữa không khống chế nổi muốn bắn ra, y lại hung hăng vỗ mông Cố Thanh Bùi , “Mẹ nó, tôi đã nói là đừng có cắn chặt như vậy, tôi chơi ông còn chưa đủ đâu.”

Y đem côn thịt nhổ ra khỏi nơi khiến cho người mất hồn kia, đem thân thể Cố Thanh Bùi đảo lộn lại.

Mới nãy y còn không muốn nhìn thấy ***g ngực bằng phẳng cùng tính khí nơi hạ thân của Cố Thanh Bùi, e ngại bản thân nhìn đến cái thứ đồ kia của đàn ông liền xịt luôn giữa đường. Song y hiện tại cơ hồ không còn chướng ngại tâm lý, y chỉ muốn hung hăng xâm phạm người đàn ông dưới thân, y muốn cho Cố Thanh Bùi mở đùi ra vì y, y muốn xem Cố Thanh Bùi bị y chơi mà cầu xin tha thứ.

Cố Thanh Bùi cơ hồ bị dục vọng cuộn trào mãnh liệt hoàn toàn chiếm đóng, chỉ có một tia lý trí còn sót lại, khiến hắn muốn nâng cánh tay hư nhuyễn vô lực lên, che tầm mắt lại.

Nguyên Dương lại không cho phép hắn làm như vậy, y chụp mở tay Cố Thanh Bùi, thậm chí vén lên tóc mái ẩm ướt vương trên trán hắn, lộ ra nụ cười ác liệt, “Cố tổng, ông che cái gì chứ? Nhìn cho rõ ràng kỹ lưỡng đi, hiện tại người đàn ông đang thượng ông là ai.”

Thanh âm của Cố Thanh Bùi hữu khí vô lực, “Đmẹ mày ”

Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, “Ông mẹ nó nói cái gì.”

Cố Thanh Bùi gom hết chút khí tàn, nâng cao âm điệu, “Tao nói, đ mẹ mày.”

Nguyên Dương dùng sức tách đùi hắn ra, tính khí thô cứng hung hãn cắm vào trong thịt huyệt bị xỏ xuyên đến vô pháp khép lại của Cố Thanh Bùi, phập một tiếng, nước đọng bắn tung tóe.

Cố Thanh Bùi điên cuồng kêu lên một tiếng ngắn ngủi, ngón tay vô lực nắm chặt vào ga giường.

Nguyên Dương nhếch miệng cười, “Ông đời này cũng không có cơ hội mà chơi mẹ tôi đâu, nhưng tôi thì chính là có cơ hội để chơi ông. Cố tổng, không biết tôi so với những gã GAY mà ông đã từng ngủ qua trước kia thì như thế nào?” Y một bên nhục nhã Cố Thanh Bùi, một bên gia tăng khí lực cùng tốc độ tàn nhẫn tiến xuất trong cơ thể Cố Thanh Bùi, mỗi một lần đâm vào đều ngập đến tận gốc, hành hạ Cố Thanh Bùi đến sắp phát điên.

Cố Thanh Bùi đã muốn bị y giày vò đến nói không ra lời, ánh mắt hắn tan rã, toàn thân vô lực. Hắn cho tới bây giờ chưa nếm qua loại khoái cảm giống như có thể giết chết người như vậy, hắn hoài nghi bản thân có lẽ cũng sẽ vì cái loại khoái cảm muốn lấy mạng người mà toi đời mất.

“Bọn họ có thể chơi ông đến sướng thế này không? Ông coi phía trước ông cương đến thế này, nói ra chắc chẳng ai tin, Cố tổng của chúng ta cư nhiên bởi vì bị đàn ông xâm phạm mà có thể cương thành như vậy.” Nguyên Dương lấy ngón tay gảy một cái lên tính khí vẫn luôn rỉ nước ra ngoài của Cố Thanh Bùi, y nhịn không được đưa tay nắm lấy, cư nhiên không có bất cứ cảm giác chán ghét gì. Ngược lại bởi vì có thể khống chế thân thể của Cố Thanh Bùi khiến cho y hưng phấn gấp bội.

Y một bên vỗ về chơi đùa tính khí trướng đại của Cố Thanh Bùi, một bên đâm vào mông hắn. Dưới tình huống tiền hậu giáp kích, Cố Thanh Bùi cơ hồ sụp đổ, liều mạng lắc đầu, trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ thống khổ mà ngọt ngào.

Sức lực kia thật quá lớn, Cố Thanh Bùi cảm thấy giác quan từng chỗ trên thân thể đều mẫn cảm đến không thể tưởng nổi, chỉ cần một chút kích thích, cũng có thể làm cho hắn cùng toàn thân như bị điện giật. Sự chinh phạt của Nguyên Dương lại càng khiến cho hắn vùi sâu trong bể dục, loại khoái cảm tra tấn này dường như sắp lấy đi mạng hắn.

Nguyên Dương chuyển động vòng eo, đao thịt giống như đóng cọc đánh sâu vào hậu huyệt của Cố Thanh Bùi, làn sóng khoái cảm mạnh dần theo từng đợt, y thật sự vô pháp miêu tả trải nghiệm tuyệt diệu này. Y vân vê cánh mông vểnh lên của Cố Thanh, lỗ mãng nói: “Cố tổng, phía sau ngài thật sự là quá chặt, có bao nhiêu người đã được nếm qua rồi? Hử? Có bao nhiêu?”

Nghĩ đến có lẽ cũng có gã đàn ông nào khác đã từng trải nghiệm qua điều y hiện tại đang trải nghiệm, y liền cảm thấy một trận lửa giận cuồn cuộn quét đến, hận không thể đem tất cả đám đàn ông đã từng chạm vào Cố Thanh Bùi đi thiến hết.

Cố Thanh Bùi chẳng nói được một lời, lại càng khiến y lửa giận công tâm, lực đạo va chạm cực mạnh, cực nhanh, làm cho Cố Thanh Bùi thậm chí phát không ra nổi một tiếng rên rỉ hoàn chỉnh. Nguyên Dương đã muốn rơi vào trạng thái điên cuồng trước nay chưa có, mỗi một giây mỗi một phút xâm phạm Cố Thanh Bùi, đối với y mà nói đều như thuốc phiện làm cho người ta nghiện ngập, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Y không biết vì cái gì trận đấu sức giữa y cùng Cố Thanh Bùi đến cuối cùng lại phát triển thành như vậy, nhưng chí ít y chiếm thế thượng phong, hơn nữa là chiếm hết tiện nghi, điều này khiến cho cả thể xác và tinh thần y đều chiếm được thỏa mãn cực đại.

Y quả thực luyến tiếc bắn ra.

Thể lực Nguyên Dương tốt đến kinh người, biến hóa đủ loại tư thế tàn ác mà xâm phạm Cố Thanh Bùi. Đến cuối cùng, Cố Thanh Bùi đã muốn thần chí mơ hồ, trong miệng phát ra đủ loại rên rỉ khó nhịn vô nghĩa, tứ chi hai người điên cuồng mà quấn quýt một chỗ, âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng nước nhớp nháp khó lòng miêu tả. Cố Thanh Bùi đã muốn bị dục vọng khống chế, Nguyên Dương cũng giống một con mãnh thú không biết mệt mỏi, bá đạo ở trên thân con mồi lưu lại ấn ký vĩnh viễn không phai mờ.

Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau