Chương 59: Ứng chiến
“Ngươi không biết đâu, chuyện này rất quan trọng đối với ta.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
“Tà ma ngoại đạo, ắt có âm mưu!”
“Thiếu Sơn suy nghĩ cho kỹ không được đồng ý!”
“Sao lại không được đồng ý? Ma đầu kia đã nói bất kể cách gì, chỉ cần thắng y thì sẽ mặc cho chúng ta xâu xé! Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để trừ ma!”
“Thế Phật Tàng thì sao?”
“Ma đầu chắc chắn đã có chuẩn bị mới tới, chúng ta quyết không thể đồng ý…”
……
Cả sảnh gần như láo loạn hết cả lên, sau khi đám người kịp phản ứng lại, có tán thành cũng có phản đối, châm biếm có mà kêu gào cũng có.
Một mực không phản ứng gì, vẫn là mấy vị nhân vật có máu mặt.
Kẻ đầu têu là Thẩm Độc đương nhiên không có gì để nói nhiều, bày ra vẻ mặt xem kịch vui. Trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phàm vẫn đứng một bên trầm ngâm như nước, nhìn chằm chằm Thẩm Độc, cứ như muốn nhìn thấu toan tính của y. Còn Cố Chiêu, hắn rũ mắt, yên lặng chẳng nói chẳng rằng, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Bao gồm cả Thẩm Độc.
Không thể nghi ngờ, đây đúng là một trận cá cược thực sự.
Nếu thua tất sẽ thân bại danh liệt, thắng cũng chưa chắc đã được toàn bộ sảnh đường tung hô.
Cố Chiêu tự hỏi trước giờ hợp tác với Thẩm Độc, trừ những lúc đâm chọt nhau thì cũng được coi là “quan hệ thân mật”, nhưng lúc này đây, rốt cuộc Thẩm Độc muốn giữ quan hệ hợp tác với hắn, hay muốn mượn cơ hội đâm hắn một dao?
Kế hoạch ban đầu là hai người bọn họ đều muốn có được Phật Tàng, trong tay Cố Chiêu có Lâu Chương nhưng không muốn vì việc này mà bị chính đạo lên án, muốn tiếp tục giữ hình tượng chính nhân quân tử, cho nên mới tìm Thẩm Độc hợp tác. Đầu tiên Thẩm Độc cướp Lâu Chương, sau đó đến Thiên Hạ hội, thông qua trao đổi hoặc dùng cách thức khác, ép chính đạo cùng y lên thiền viện Thiên Cơ, không làm vậy thì không thể danh chính ngôn thuận.
Dù sao Thẩm Độc cũng là yêu ma.
Chỉ khi chính đạo cùng y lên núi, hình thành tình huống hai phe chính tà đồng nhất ý kiến, Thiền Viện Thiên Cơ mới không có lựa chọn nào khác, giao Phật Tàng cho Thẩm Độc.
Nhưng mấy ngày nay, Thẩm Độc bị Huyền Hạc Sinh dụ đi Bát Trận Đồ, hoàn toàn quăng ước định với hắn ra đằng sau gáy, cho nên hai người vẫn chưa quyết định được thời gian kế hoạch.
Hiện giờ Thẩm Độc còn chưa bàn bạc qua với hắn đã đột nhiên đưa ra trận cá cược này…
Hắn rốt cuộc có nên tin tưởng y, tiếp tục hợp tác hay không?
Nhất thời Cố Chiêu nhìn không thấu, cũng không quyết định được chủ ý.
Còn Lục Phàm có vẻ chẳng ưa gì Thẩm Độc, không muốn phí lời với y, mắt thấy mọi người cãi nhau ầm ĩ mà bên nào cũng cho rằng mình đúng, ông liền nói: “Việc này trọng đại, vả lại ý kiến nội bộ chính đạo ta không đồng nhất, Thẩm đạo chủ hỏi một mình Cố Thiếu Sơn cũng vô dụng. Nếu không ngại thì đợi chúng ta bàn bạc thêm, sau đó sẽ trả lời Đạo chủ.”
“Lục trang chủ nói quá lời rồi, ngài cứ tự nhiên.”
Thẩm Độc đương nhiên không có ý kiến gì, dưới cái nhìn của y chính đạo có đồng ý hay không không quan trọng, y chỉ đột nhiên có hứng thú muốn trêu chọc Cố Chiêu mà thôi. Nhìn thấy vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất đang sôi trào dậy sóng của Cố Chiêu, trong lòng y vui sướng biết bao.
Thế là mấy kẻ có tiếng nói trong đám chính đạo đi theo Lục Phàm sang phòng bên cạnh, Cố Chiêu đương nhiên cũng đi cùng.
Trước khi đi hắn còn liếc Thẩm Độc một cái.
Nhưng Thẩm Độc không đáp lại hắn, khóe môi nở nụ cười giễu cợt xấu xa.
Đám người này vừa đi bên trong sảnh lập tức trở nên an tĩnh hơn.
Thẩm Độc không chút hoảng hốt ngồi ở ghế chủ vị, giống như nơi này chẳng phải Tà Phong sơn trang mà chính là Yêu Ma đạo của y.
Mọi người thấy dáng vẻ của y khó tránh khỏi tức giận nhưng không dám nói gì.
Duy chỉ có Lục Phi Thiền từ đầu chí cuối không nói chuyện có lá gan ấy, nhìn mọi người sang phòng bên bàn bạc chẳng biết sẽ có kết quả gì, thong thả tới gần, thân thể nghiêng nghiêng, nhẹ nhàng dựa vào tay vịn trên ghế thái sư y đang ngồi, khẽ giọng nói: “Thẩm Độc, ngươi điên à? Cược lớn như thế chẳng may lật thuyền thì sao?”
Giọng nói của Lục Phi Thiền rất đặc biệt.
Âm sắc mềm mại, mang đến cảm giác của nữ tử yếu đuối, nhưng bất kể là từ ngữ hay giọng điệu thì đều có khí chất của người không sợ trời không sợ đất.
Chỉ cần nghe không cần nhìn, Thẩm Độc cũng biết là nàng.
Y cười: “Sao, Thiếu trang chủ muốn hiến kế cho ta?”
“Xùy, ngươi xứng?” Lục Phi Thiền giả vờ phỉ nhổ vào mặt y, cùng y nhìn đám người trong sảnh đường, nói tiếp: “Nói thật, cha ta với Cố Chiêu chẳng phải đèn cạn dầu. Ta biết ngươi nhất định muốn chiếm cho bằng được ba quyển Phật Tàng cho nên không thể không ép chính đạo cùng ngươi lên núi, muốn sớm ràng buộc bọn họ. Nhưng giá tiền đặt cược phen này quá lớn. Chẳng may mà thua, người ở đây sẽ không chịu bỏ qua cho ngươi đâu. Ngươi đang dùng mạng để đánh cược đấy.”
“Ta có lúc nào không dùng tính mạng để đánh cược đâu?”
Vượt khỏi dự liệu của Lục Phi Thiền, Thẩm Độc thế mà cực kỳ bình tĩnh, thậm chí nụ cười trên mặt không hề suy suyển, còn nhẹ nhàng đưa mắt nhìn nàng.
“Ngươi không biết đâu, chuyện này rất quan trọng đối với ta.”
Phật Tàng à?
Lục Phi Thiền nghĩ ngay đến nó.
Nàng lặng yên nhíu mày, nhớ tới tình hình của Thẩm Độc mà Nghê Thiên Thiên từng nói trước kia, không biết vì sao không đành lòng nhắc lại, chỉ hừ một tiếng: “Vậy ngươi phải xem thử xem “Không từ thủ đoạn” của người chính đạo là như thế nào, chỉ mong đừng thua.”
Thực ra lúc này, Thẩm Độc cũng muốn trả lời nàng: Người chính đạo trước giờ không phải đều “không từ thủ đoạn” sao?
Nhưng nghĩ lại vẫn không nói ra.
Trên giang hồ này, cái gọi là phân chia chính tà thực ra không quá rõ ràng. Chính đạo không hẳn không có kẻ ác, Yêu Ma đạo không phải không có người tốt, nhiều khi chỉ là đi nhầm đường hoặc lập trường khác biệt, cho nên mới phải một mất một còn mà thôi.
Y thu tầm mắt, gật đầu một cái thật khẽ khàng, xem như đồng ý câu nói này của Lục Phi Thiền.
Không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân.
Mấy nhân vật tai to mặt lớn của chính đạo quay về rồi, một lần nữa trở lại “công đường”, chẳng qua vẻ mặt mỗi người không giống nhau, có vênh vang đắc ý, có cau mày âm trầm.
Thẩm Độc không đứng dậy, vô cùng khiến người khác căm ghét mà ngồi ở đó, cười hỏi: “Lục trang chủ, Cố Thiếu Sơn, bàn bạc xong chưa?”
Lục Phàm không lên tiếng, chỉ nhìn Cố Chiêu một cái.
Cố Chiêu một thân áo xanh anh tuấn kiệt xuất, khí chất đầy người, hắn hơi nghiêng người một cái, phất tay chỉ võ đài luận võ được sắp xếp hai ngày trước bên ngoài, giọng nói ôn hòa bình tĩnh: “Vậy mời Thẩm đạo chủ chỉ giáo.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
“Tà ma ngoại đạo, ắt có âm mưu!”
“Thiếu Sơn suy nghĩ cho kỹ không được đồng ý!”
“Sao lại không được đồng ý? Ma đầu kia đã nói bất kể cách gì, chỉ cần thắng y thì sẽ mặc cho chúng ta xâu xé! Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để trừ ma!”
“Thế Phật Tàng thì sao?”
“Ma đầu chắc chắn đã có chuẩn bị mới tới, chúng ta quyết không thể đồng ý…”
……
Cả sảnh gần như láo loạn hết cả lên, sau khi đám người kịp phản ứng lại, có tán thành cũng có phản đối, châm biếm có mà kêu gào cũng có.
Một mực không phản ứng gì, vẫn là mấy vị nhân vật có máu mặt.
Kẻ đầu têu là Thẩm Độc đương nhiên không có gì để nói nhiều, bày ra vẻ mặt xem kịch vui. Trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phàm vẫn đứng một bên trầm ngâm như nước, nhìn chằm chằm Thẩm Độc, cứ như muốn nhìn thấu toan tính của y. Còn Cố Chiêu, hắn rũ mắt, yên lặng chẳng nói chẳng rằng, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Bao gồm cả Thẩm Độc.
Không thể nghi ngờ, đây đúng là một trận cá cược thực sự.
Nếu thua tất sẽ thân bại danh liệt, thắng cũng chưa chắc đã được toàn bộ sảnh đường tung hô.
Cố Chiêu tự hỏi trước giờ hợp tác với Thẩm Độc, trừ những lúc đâm chọt nhau thì cũng được coi là “quan hệ thân mật”, nhưng lúc này đây, rốt cuộc Thẩm Độc muốn giữ quan hệ hợp tác với hắn, hay muốn mượn cơ hội đâm hắn một dao?
Kế hoạch ban đầu là hai người bọn họ đều muốn có được Phật Tàng, trong tay Cố Chiêu có Lâu Chương nhưng không muốn vì việc này mà bị chính đạo lên án, muốn tiếp tục giữ hình tượng chính nhân quân tử, cho nên mới tìm Thẩm Độc hợp tác. Đầu tiên Thẩm Độc cướp Lâu Chương, sau đó đến Thiên Hạ hội, thông qua trao đổi hoặc dùng cách thức khác, ép chính đạo cùng y lên thiền viện Thiên Cơ, không làm vậy thì không thể danh chính ngôn thuận.
Dù sao Thẩm Độc cũng là yêu ma.
Chỉ khi chính đạo cùng y lên núi, hình thành tình huống hai phe chính tà đồng nhất ý kiến, Thiền Viện Thiên Cơ mới không có lựa chọn nào khác, giao Phật Tàng cho Thẩm Độc.
Nhưng mấy ngày nay, Thẩm Độc bị Huyền Hạc Sinh dụ đi Bát Trận Đồ, hoàn toàn quăng ước định với hắn ra đằng sau gáy, cho nên hai người vẫn chưa quyết định được thời gian kế hoạch.
Hiện giờ Thẩm Độc còn chưa bàn bạc qua với hắn đã đột nhiên đưa ra trận cá cược này…
Hắn rốt cuộc có nên tin tưởng y, tiếp tục hợp tác hay không?
Nhất thời Cố Chiêu nhìn không thấu, cũng không quyết định được chủ ý.
Còn Lục Phàm có vẻ chẳng ưa gì Thẩm Độc, không muốn phí lời với y, mắt thấy mọi người cãi nhau ầm ĩ mà bên nào cũng cho rằng mình đúng, ông liền nói: “Việc này trọng đại, vả lại ý kiến nội bộ chính đạo ta không đồng nhất, Thẩm đạo chủ hỏi một mình Cố Thiếu Sơn cũng vô dụng. Nếu không ngại thì đợi chúng ta bàn bạc thêm, sau đó sẽ trả lời Đạo chủ.”
“Lục trang chủ nói quá lời rồi, ngài cứ tự nhiên.”
Thẩm Độc đương nhiên không có ý kiến gì, dưới cái nhìn của y chính đạo có đồng ý hay không không quan trọng, y chỉ đột nhiên có hứng thú muốn trêu chọc Cố Chiêu mà thôi. Nhìn thấy vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất đang sôi trào dậy sóng của Cố Chiêu, trong lòng y vui sướng biết bao.
Thế là mấy kẻ có tiếng nói trong đám chính đạo đi theo Lục Phàm sang phòng bên cạnh, Cố Chiêu đương nhiên cũng đi cùng.
Trước khi đi hắn còn liếc Thẩm Độc một cái.
Nhưng Thẩm Độc không đáp lại hắn, khóe môi nở nụ cười giễu cợt xấu xa.
Đám người này vừa đi bên trong sảnh lập tức trở nên an tĩnh hơn.
Thẩm Độc không chút hoảng hốt ngồi ở ghế chủ vị, giống như nơi này chẳng phải Tà Phong sơn trang mà chính là Yêu Ma đạo của y.
Mọi người thấy dáng vẻ của y khó tránh khỏi tức giận nhưng không dám nói gì.
Duy chỉ có Lục Phi Thiền từ đầu chí cuối không nói chuyện có lá gan ấy, nhìn mọi người sang phòng bên bàn bạc chẳng biết sẽ có kết quả gì, thong thả tới gần, thân thể nghiêng nghiêng, nhẹ nhàng dựa vào tay vịn trên ghế thái sư y đang ngồi, khẽ giọng nói: “Thẩm Độc, ngươi điên à? Cược lớn như thế chẳng may lật thuyền thì sao?”
Giọng nói của Lục Phi Thiền rất đặc biệt.
Âm sắc mềm mại, mang đến cảm giác của nữ tử yếu đuối, nhưng bất kể là từ ngữ hay giọng điệu thì đều có khí chất của người không sợ trời không sợ đất.
Chỉ cần nghe không cần nhìn, Thẩm Độc cũng biết là nàng.
Y cười: “Sao, Thiếu trang chủ muốn hiến kế cho ta?”
“Xùy, ngươi xứng?” Lục Phi Thiền giả vờ phỉ nhổ vào mặt y, cùng y nhìn đám người trong sảnh đường, nói tiếp: “Nói thật, cha ta với Cố Chiêu chẳng phải đèn cạn dầu. Ta biết ngươi nhất định muốn chiếm cho bằng được ba quyển Phật Tàng cho nên không thể không ép chính đạo cùng ngươi lên núi, muốn sớm ràng buộc bọn họ. Nhưng giá tiền đặt cược phen này quá lớn. Chẳng may mà thua, người ở đây sẽ không chịu bỏ qua cho ngươi đâu. Ngươi đang dùng mạng để đánh cược đấy.”
“Ta có lúc nào không dùng tính mạng để đánh cược đâu?”
Vượt khỏi dự liệu của Lục Phi Thiền, Thẩm Độc thế mà cực kỳ bình tĩnh, thậm chí nụ cười trên mặt không hề suy suyển, còn nhẹ nhàng đưa mắt nhìn nàng.
“Ngươi không biết đâu, chuyện này rất quan trọng đối với ta.”
Phật Tàng à?
Lục Phi Thiền nghĩ ngay đến nó.
Nàng lặng yên nhíu mày, nhớ tới tình hình của Thẩm Độc mà Nghê Thiên Thiên từng nói trước kia, không biết vì sao không đành lòng nhắc lại, chỉ hừ một tiếng: “Vậy ngươi phải xem thử xem “Không từ thủ đoạn” của người chính đạo là như thế nào, chỉ mong đừng thua.”
Thực ra lúc này, Thẩm Độc cũng muốn trả lời nàng: Người chính đạo trước giờ không phải đều “không từ thủ đoạn” sao?
Nhưng nghĩ lại vẫn không nói ra.
Trên giang hồ này, cái gọi là phân chia chính tà thực ra không quá rõ ràng. Chính đạo không hẳn không có kẻ ác, Yêu Ma đạo không phải không có người tốt, nhiều khi chỉ là đi nhầm đường hoặc lập trường khác biệt, cho nên mới phải một mất một còn mà thôi.
Y thu tầm mắt, gật đầu một cái thật khẽ khàng, xem như đồng ý câu nói này của Lục Phi Thiền.
Không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân.
Mấy nhân vật tai to mặt lớn của chính đạo quay về rồi, một lần nữa trở lại “công đường”, chẳng qua vẻ mặt mỗi người không giống nhau, có vênh vang đắc ý, có cau mày âm trầm.
Thẩm Độc không đứng dậy, vô cùng khiến người khác căm ghét mà ngồi ở đó, cười hỏi: “Lục trang chủ, Cố Thiếu Sơn, bàn bạc xong chưa?”
Lục Phàm không lên tiếng, chỉ nhìn Cố Chiêu một cái.
Cố Chiêu một thân áo xanh anh tuấn kiệt xuất, khí chất đầy người, hắn hơi nghiêng người một cái, phất tay chỉ võ đài luận võ được sắp xếp hai ngày trước bên ngoài, giọng nói ôn hòa bình tĩnh: “Vậy mời Thẩm đạo chủ chỉ giáo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất