Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 17

Trước Sau
Một câu "Trò hay" của Lục Bạch lại làm hệ thống vô cùng khẩn trương.

Hệ thống: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Hắn thật sự lo lắng, Lục Bạch giống như là bug trong hệ thống xuyên nhanh, ký chủ nhà người khác thì cẩn trọng lấy lòng đối tượng công lược, Lục Bạch lại từng giây từng phút đều đang tính toán làm thế nào để giết chết đối tượng công lược.

Nghĩ vậy, hệ thống nhịn không được khuyên bảo tận tình, "Nghe tiền bối khuyên một chút đi! Ngươi nhìn xem thành tích hiện tại của ngươi, giá trị hảo cảm của ba đối tượng công lược độ tất cả đều là không."

"Không quan trọng." Lục Bạch vô cùng bình tĩnh.

Hệ thống: "Vậy cái gì mới quan trọng?"

"Ta cảm thấy tình cảm của ba huynh đệ Lục Du đối với Lục Quỳnh càng quan trọng hơn." Nhắc tới chuyện này, Lục Bạch cũng có hứng thú, "Ngươi nói xem, vì sao Lục Du lại đối xử tốt vô điều kiện với Lục Quỳnh như vậy?"

"Nguyên tác quy định...... là như vậy?" Hệ thống bị hỏi đến hoài nghi nhân sinh.

Lục Bạch lại trực tiếp phủ định cách nói của hắn, "Nguyên tác được viết trên góc nhìn của Lục Quỳnh, nhưng xét đến cùng, cũng phải có logic cơ bản nhất. Ít nhất nam phụ này dù bị quầng sáng của vai chính ảnh hưởng, cũng vẫn là một người bình thường."

Hệ thống không rõ: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ba huynh đệ Lục gia ngu xuẩn, ác độc có vẻ không được chân thật lắm." Lục Bạch nói ra phân tích của chính mình cho hệ thống, "Ba huynh đệ, lão nhị Lục Diễm tính cách táo bạo, lại vô cùng bênh vực người mình. Lục Quỳnh muốn lợi dụng hắn để nhằm vào ta, thì dễ như trở bàn tay. Nhưng rốt cuộc Lục gia cũng là hào môn thế gia, cho dù là không bồi dưỡng trọng điểm để trở thành người thừa kế, bản thân Lục Diễm cũng không phải bao cỏ. Một lần hai lần thì thôi, năm lần bảy lượt gây sự, Lục Diễm thật sự nhìn không ra sao?"

"Nhưng, nhưng không phải hắn thường xuyên không ở nhà sao?"

"Đúng vậy, nhưng cũng là bởi vì hắn không thường xuyên ở nhà, cho nên hắn giữ gìn Lục Quỳnh như vậy liền càng có vẻ không thích hợp. Hơn nữa không chỉ có hắn, còn có Lục Can."

"Lục Can không có vấn đề gì đi! Hắn chỉ lớn hơn Lục Quỳnh một tuổi, hai người gần như là lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm hậu cũng là đương nhiên."

"Nhưng hắn đối xử quá tốt với Lục Quỳnh! Lục Quỳnh gần như 24 giờ đều muốn hắn ôm, nếu ngươi là ca ca, ngươi có một đệ đệ chỉ nhỏ hơn ngươi một tuổi nhưng lại giống như một em bé to xác, ngươi sẽ làm như thế nào? Tính tình Lục Can cũng không phải là ôn nhu, săn sóc a!"

"Vậy, là vì cái gì?"

"Thói quen. Chiếu cố Lục Quỳnh đối với Lục Can mà nói là một loại thói quen. Rất nhiều thời điểm đều là hắn phản xạ có điều kiện phụng hiến vì Lục Quỳnh."

"Không, không thể nào! Bọn họ không phải là huynh đệ sao?" Hệ thống nghe được mà sởn tóc gáy.

Lục Bạch nhẹ giọng cười, "Chính bởi vì là huynh đệ a! Mới càng dễ tính kế."

"Lục Du, có vấn đề." Lục Bạch kết luận.

Dựa theo phỏng đoán của hắn, tư duy của Lục Diễm cùng Lục Can không có khả năng bỗng dưng xuất hiện, mà là có một người ở bên ngoài cùng Lục Quỳnh nội ứng ngoại hợp, cùng nhau dẫn dắt thì mới được như vậy.

Nếu lời đồn không sai, như vậy hai vợ chồng Lục gia sẽ không làm loại chuyện này. Như vậy chỉ còn dư lại Lục Du.

Khác với hai huynh đệ khác của Lục gia, Lục Du là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, lại lớn hơn 7 tuổi so với Lục Quỳnh. Sự chênh lệch tuổi này dẫn tới tình cảm giữa hắn cùng Lục Quỳnh hoàn toàn không thể so được với hai người đệ đệ. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dạy dỗ, sửa lại suy nghĩ của Lục Can cùng Lục Diễm.

Còn vì cái gì...... Chỉ sợ là bởi vì hắn có tâm tư không bình thường đối với Lục Quỳnh.

Hệ thống đại kinh thất sắc, "Này, chuyện này không có khả năng a! Bọn họ là huynh đệ!"

"Vì cái gì không có khả năng?" Lục Bạch nheo mắt, "Nếu hắn không có tâm tư khác, dựa theo quỹ đạo nhân sinh của Lục Du, nếu hắn lo lắng cho đệ đệ như vậy, thì nên liên hôn, cưới một thê tử hào môn hiền huệ. Bên ngoài hai nhà liên thủ, làm Lục thị nâng cao một bước, đối nội chiếu cố đệ đệ."

"Lục Quỳnh yếu ớt, không có chủ kiến. Nữ hài cẩn thận, nữ tử hào môn càng có thể tiếp quản, chăm lo việc nhà, trưởng tẩu như mẹ, về sau cũng là cho Lục Quỳnh nhiều thêm một chỗ dựa."

"Ngươi nói xem, nếu hắn không có tâm tư khác, vì cái gì hắn còn chưa đính hôn? Thậm chí liền ý định đính hôn đều không có?"

Lục Bạch nghĩ đến một cái chi tiết, ngày hắn mới gặp bốn huynh đệ Lục gia, Lục Du cùng Lục Quỳnh mặc y phục là giống nhau. Hơn nữa lúc ấy Lục Diễm đi đỗ xe, Lục Can tiếp đón chính mình. Mà ở nơi xa, Lục Du đang an ủi Lục Quỳnh không cần phải sợ hãi, lại là dùng một loại tư thái hôn môi tình nhân, hôn lên chóp mũi của Lục Quỳnh.

Mà chi tiết nhỏ này, mặc dù không phải quan trọng nhất. Nhưng nó lại có thể xác minh ý nghĩ Lục Bạch, cũng là thái độ của Lục Du đối với Lục Quỳnh.

"Trong người ta chảy dòng máu của Lục gia, không cao hứng, tùy tiện cho chút tiền để ta tự sinh tự diệt là được. Vì sao Lục Du nhất định phải dồn ta vào chỗ chết?"

"Thậm chí còn dẫn dắt Lục Diễm cùng Lục Can, hận không thể làm ta tan xương nát thịt, chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này?"

"Này......" Hệ thống không trả lời được.

Lục Bạch cũng không quá quan tâm đến đáp án của hắn.

"Không sao, hôm nay chúng ta sẽ biết."

Nói xong, Lục Bạch cầm áo khoác, tùy tiện khoác lên trên người. Đúng lúc này, điện thoại trong tay rung lên, Lục Bạch mở ra xem, là tin nhắn của Lục Du.

"Lục Bạch, ta là đại ca. Ta chờ ngươi ở hẻm nhỏ bên ngoài cửa bắc, đại ca có việc muốn nói với ngươi."

Khác với Lục Can lạnh nhạt cùng với Lục Diễm táo bạo, Lục Du bên ngoài vĩnh viễn đều là bộ dáng ôn hòa trầm ổn. Nói chuyện cũng mang theo một loại thân mật như có như không.

Đáng tiếc lại có mục đích không tốt.

Lục Bạch nhắn lại một từ "Được" Sau đó liền ra khỏi phòng ngủ, đi về phía địa điểm gặp mặt.

Khi Lục Bạch đến, Lục Du đang dựa vào bên cạnh xe, chờ hắn.

Người Lục gia đều có vẻ ngoài rất đẹp. Lục Du văn nhã tuấn mỹ, tuổi lớn lại làm trên người Lục Du có thêm một loại khí chất vô cùng độc đáo khí định thần nhàn. Trong mắt luôn luôn hàm chứa ý cười ôn hòa, giống như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, cũng không có chuyện gì có thể làm thay đổi cảm xúc của hắn. Hết thảy đều ở trong tầm khống chế.



Không hổ là người cầm quyền đương nhiệm của Lục gia.

Lục Bạch dừng ở trước mặt hắn, gật đầu coi như là chào hỏi.

"Đã tới?" Lục Du cười cười, ánh mắt sủng nịch, như là đang nhìn đệ đệ nghịch ngợm. Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lục Bạch, đánh giá một lúc, "Ngươi gầy đi một chút, nhưng tinh thần lại tốt hơn trước nhiều."

"Đại ca vẫn như vậy."

"Mỗi ngày đều phải lo cho các ngươi, ta làm sao vẫn giống như trước được?" Lục Du như có như không oán giận, "Lục Bạch, hiện tại ngươi thật là tùy hứng, giận dỗi ca ca một chút, liền dọn đi, ở nhà người khác?"

"Ta nghe nói gần đây ngươi đang chơi thân với tiểu tử Hạ gia và Tiêu gia?"

"Đúng vậy, đại ca có chỉ thị gì?"

"Chỉ thị thì chưa tới mức đó, chỉ là khuyên nhủ ngươi thôi." Lục Du châm điếu thuốc, kẹp ở trong tay, nửa khuôn mặt mờ ảo trong sương khói, cảm giác áp bách cũng đột nhiên ập đến, " Tiểu tử Hạ gia không phải tầm thường, Tiêu gia thì ngoài mặt rộng lượng, nhưng tâm tư thâm trầm. Ngươi không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

"Xảy ra chuyện? Ngài đang muốn nói đến chuyện ta đi gặp Hạ lão gia tử sao?" Lục Bạch nghe được ý tứ cảnh cáo trong lời nói của Lục Du, nhưng Lục Bạch cũng không muốn nghe theo hắn, trực tiếp phản bac lại, "Như thế nào? Tiểu A Quỳnh yêu cầu ta giúp hắn làm mối sao?"

"Hắn còn thích Hạ Cẩm Thiên?" Lục Bạch cẩn thận quan sát biểu tình của Lục Du, "Nếu thật là như vậy thì có thể sẽ không được rồi, dù sao học trưởng cũng phi thường phi thường chán ghét Lục Quỳnh a!"

Lục Du bất động thanh sắc, "Ta cho rằng ngươi hiểu được ý tứ của ta."

"Biết thì biết, nhưng ta không làm được chuyện dẫn mối như này." Lục Bạch cũng không cắn câu, "Dù sao ta còn có lương tri, ai đối tốt với ta, ta không thể bán đứng người đó."

"Thì ra là thế, xem ra Lục Bạch nhà chúng ta thực sự đã có chỗ dựa rồi." Lục Du trầm giọng, để sát vào bên tai Lục Bạch nhẹ giọng nói một câu, "Tâm tư của ngươi ta đều hiểu. Bất quá là cảm thấy đồ vật của chính mình bị đoạt, cho nên mới muốn trả thù Tiểu Quỳnh, cũng trả thù Lục gia chúng ta đúng không?"

"Hà tất phải hỏi lại."

"Chỉ là muốn xác định một chút. Rốt cuộc Lục Can không ngu, hắn sẽ không vô duyên vô cớ ra tay. Ngươi to gan lớn mật, nói không chừng ngươi đã cố ý kích thích hắn."

"Chỉ là ta rất tò mò, ngươi muốn làm cái gì trong khoảng thời gian này? Nghỉ ngơi lấy lại sức sau đó báo thù sao?" Lục Du gõ gõ cửa sổ xe, ý bảo Lục Bạch nhìn vào bên trong xem.

Lục Bạch nhìn vào, ở trên ghế sau đang để một bức tranh. Quả táo màu đỏ vừa mới hái xuống mang theo giọt sương, tùy tiện bày ở trên mâm đựng trái cây tinh xảo, nhìn vào làm người thèm nhỏ dãi. Đúng là bức tranh mà Lục Bạch đã vẽ khi vừa tới thế giới này.

"Vẽ tốt như vậy, nhưng vẫn luôn che giấu. Đừng nói là người trong nhà, ngay cả trường học cũng không ai biết đi!"

"Ta nghe nói ngươi báo danh tham gia học viện thi đấu hạng mục thi vẽ tranh? Định nhất minh kinh nhân sao?" Tầm mắt Lục Du dừng ở trên tay phải của Lục Bạch, như là đang cảm thán, "Quả nhiên là người Lục gia, năm đó tổ mẫu cũng rất có thiên phú hội họa."

Lục Du là đang báo cho Lục Bạch làm gì cũng vô dụng thôi. Hắn muốn tra, tự nhiên sẽ có biện pháp bất động thanh sắc điều tra, bao gồm hiện tại, hắn muốn bức bách Lục Bạch, chẳng sợ Lục Bạch có Hạ gia bảo hộ, hắn cũng có biện pháp nhổ lên gốc rễ của Lục Bạch. Cũng là lấy chuyện dự thi Lục Bạch để uy hiếp. Cũng là muốn hoàn toàn cắt đứt kế hoạch của Lục Bạch.

Lục Du bá đạo, chuyện gì cũng phải khống chế trong tay. Lục Bạch biết vẽ, khả năng Lục Can không biết rõ lắm, nhưng Lục Du lại biết rành mạch. Lúc trước ở Lục gia nửa năm, hắn để cho Lục Can áp chế Lục Bạch, muốn vẫn luôn áp chế hắn. Rốt cuộc ở trong lòng Lục Du, ai cũng không thể vượt qua Lục Quỳnh. Đó là tâm can bảo bối của hắn.

Nhưng Lục Bạch lại đột nhiên cười, "Ai là các người Lục gia?"

"Ta chỉ là tiểu tử nghèo xuất thân từ một gia đình bình thường. Về phần tính toán của Lục tiên sinh, nếu ngài có thể nhìn thấy bức tranh của ta, vậy ngài có biết hay không, hai bức tranh ta nộp để lấy tư cách dự thi, trong đó một bức đã bị Hạ lão gia mua đi rồi."

"Ngươi đang ám chỉ ta?"

"Chỉ là ăn ngay nói thật." Lục Bạch nhìn chằm chằm Lục Du, ánh mắt sắc bén như đao, dường như động một chút liền có thể đả thương người.

Một giây bỏ xuống lớp ngụy trang, Lục Bạch đột nhiên bùng nổ khí thế làm Lục Du cũng âm thầm khiếp sợ.

"Lục Du, có một việc ngươi vẫn luôn hiểu lầm. Lục gia cùng ta có quan hệ hay không, trước nay đều không phải các ngươi đơn phương quyết định. Mà là ta làm chủ."

"Điều tra ta?"

"Muốn nhổ lên gốc rễ của ta?"

"Thấy được át chủ bài của ta?"

"Ngươi đang cảm thấy chính mình đã nắm chắc thắng lợi rồi đúng không?"

"Nhưng ngươi lại không nghĩ tới, chính át chủ bài của ngươi cũng bại lộ a."

"Lục Quỳnh chỉ là con nuôi Lục gia, thiên phú bình thường, diện mạo trung thượng, cho dù là tính cách có chút thú vị, có thể dụ dỗ Lục Can cùng Lục Diễm mắc mưu, vì cái gì Lục Du ngươi cũng vui vẻ chịu đựng đối với hắn?"

"Ngay cả chuyện vung tiền như rác để mỹ nhân cười cũng đều làm ra được, đây là bộ dáng của người làm đại ca sao, có phải đã quá OOC rồi không?"

"Ngươi muốn nói cái gì?" Lục Du bất động thanh sắc.

Lục Bạch đột nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu, "Ca ca, ta sợ hãi."

Thanh tuyến của Lục Bạch hoa lệ dễ nghe, đột nhiên nâng cao lên, âm cuối run rẩy, vậy mà lại cùng Lục Quỳnh có chín phần tương tự.

Nhiều năm Lục Bạch làm chức nghiệp thế thân, am hiểu nhất, chính là đem chính mình biến thành bộ dáng mà đối phương khát vọng nhất.

Không chỉ là ngữ khí, thanh tuyến, bao gồm cả biểu tình. Mặc dù hai người không có điểm gì chung, nhưng Lục Bạch cũng có thể làm linh hồn của đối phương ở trong dáng vẻ yếu ớt của chính mình.

Lục Du đột nhiên trợn to mắt.

Không, không chỉ có là thanh âm, ngay cả biểu tình, động tác, đều giống hệt với Lục Quỳnh. Đặc biệt là trong bóng đêm, thế nhưng trong nháy mắt hắn không phân biệt được người đang tới gần chính mình rốt cuộc là Lục Bạch hay vẫn là người mà mỉnh sủng ái hơn hai mươi năm- Lục Quỳnh!

Lục Du đột nhiên biến sắc, Lục Bạch lại càng tới gần hắn, giống như muốn ôm lấy hắn, gắt gao mà dán vào lòng ngực của Lục Du.



"Ca, trái tim của ngươi đập thật nhanh." Lục Bạch liền áp tai lên ngực Lục Du.

Người trong lòng ngược cười đến làm càn, kiêu ngạo lại không kiêng nể gì.

Hắn thử thăm dò điểm mấu chốt của Lục Du, rồi lại trào phúng tâm tư rõ như ban ngày của hắn.

"Kỳ thật, chuyện nhận tổ quy tông, vốn dĩ ta và ngươi hẳn là đứng ở cùng vị trí."

"Ngươi cất giấu tâm tư gì đối với Lục Quỳnh, chỉ là ỷ vào thân phận ca ca để che giấu thôi, nếu lộ ra, liền trở thành bê bối trong hào môn."

"Cho nên, ngươi càng không nên ngăn trở ta, để ai về chỗ người nấy."

"Nhưng ngươi vẫn luyến tiếc."

"Bởi vì ngươi biết Lục Quỳnh nếu không có thân phận Lục gia tiểu thiếu gia, sẽ sông như thế nào."

"Trừ thời gian đi học, gần như toàn bộ thời gian đều là đi làm công. Hắn không có tiền, mặc dù thích học tập, cũng không có thời gian để học. Trong ký túc xá, bởi vì nghèo và tính tình quái gở nên sẽ bị xa lánh. Mà càng khủng bố hơn chính là kỳ nghỉ."

"Rời khỏi ký túc xá của học sinh, hắn sẽ không có nhà để về."

Cuối cùng Lục Du cũng bị làm cho tức giận, "Ngươi một vừa hai phải thôi."

"Một vừa hai phải?" Lục Bạch cười lạnh, "Chẳng lẽ không phải đại ca mới là người nên khắc chế sao?"

"Thân là huynh trưởng, lại mơ ước đệ đệ. Tâm tư đó của ngươi vốn dĩ đã đủ làm người cảm thấy ghê tởm. Mà càng ghê tởm hơn vẫn là tính toán của ngươi sau khi biết được chân tướng."

"Dù sao ai về chỗ người nấy cũng là điều đương nhiên. Nhưng ngươi lại dốc hết sức cưỡng chế, nếu nói ngươi luyến tiếc làm Lục Quỳnh chịu khổ, không bằng nói là ngươi không muốn Lục Quỳnh thoát ly khỏi sự khống chế của ngươi."

"Ngươi thiết kế một bàn cờ, người Lục gia biến thành quân cờ của ngươi."

"Ngươi muốn cho Lục Quỳnh trăm phần trăm dựa vào ngươi. Cho nên ngươi liền đưa cha mẹ đi du lịch nước ngoài, lại bức tử ta. Lợi dụng cái chết của ta, làm cha mẹ sinh ra sự ngăn cách với Lục Quỳnh."

"Mà ta sau khi chết, Lục Can cùng Lục Diễm cũng sẽ bởi vì đã giúp ngươi đối phó với ta, mà lâm vào hối hận. Dù sao bọn họ tuy rằng không phải người, nhưng lại không phải hoàn toàn không có lương tâm. Tuyệt đối không thể tiếp tục đối xử với Lục Quỳnh như trước."

"Như vậy sau khi chân tướng lộ ra, Lục Quỳnh sẽ đồng thời mất đi thân phận cùng người nhà."

"Lục Quỳnh là cái thố ti hoa, chỉ có thể dựa vào người khác. Mà ngươi, sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, làm Lục Quỳnh cam tâm tình nguyện đi vào trong lòng ngực của ngươi."

"Ta nói đúng sao? Huynh trưởng tốt của ta."

"Ngươi nói ta một vừa hai phải, nhưng ngươi lại tính kế thân sinh huynh đệ và cha mẹ, chỉ vì muốn thỏa mãn tư dục của bản thân!"

"Lục Du, ngươi chính là tiểu nhân xấu xa đến cực điểm."

Lục Bạch từng câu từng chữ, đều như lưỡi dao sắc bén, cắt đứt tấm màn che dấu nội tâm Lục Du. Làm tâm tư âm u của hắn hoàn toàn bại lộ dưới ánh sáng, giống như mặc bộ đồ mới của quốc vương.

Lục Du rốt cuộc hiểu được vì sao Lục Can mất khống chế, cho dù là hắn cũng khó có thể kìm nén được.

Trong nháy mắt, hắn cũng khống không chế được muốn bóp chặt cổ Lục Bạch làm hắn câm miệng.

Nhưng Lục Bạch cũng mở di động ra cho hắn nhìn một bức ảnh chụp, là bức ảnh mà Lục phu nhân mới chụp gần đây. Mà bức ảnh này, Lục Du cũng mới nhìn thấy vào ngày hôm qua trên trang cá nhân Lục phu nhân.

Lục Bạch đang muốn nói cho Lục Du, nếu muốn cá chết lưới rách, hắn cũng có biện pháp để Lục phu nhân biết được chân tướng.

Tốt, rất tốt, quả nhiên đã lộ ra cái đuôi hồ ly. Nửa năm trước hắn thế nhưng bị Lục Bạch lừa gạt.

Nhưng Lục Bạch lại giống như không nhận thấy Lục Du, như cũ dùng ngữ khí ôn ôn nhu nhu của Lục Quỳnh khuyên hắn, "Ca ca, ta chỉ là con kiến nhỏ bé, những gì có thể làm chỉ có âm thầm rình coi. Ngài vẫn là nên bảo trọng thân thể, khí đại thương thân. Tiểu A Quỳnh còn chờ ngươi chiếu cố nha!"

Nói xong, Lục Bạch xoay người rời đi.

Lần này Lục Du không có ngăn cản hắn, chỉ là đứng ở tại chỗ một lúc lâu không nói gì. Mặt hắn trầm như nước, ánh mắt cũng âm trầm đến đáng sợ. Thật lâu sau, hắn hút xong điếu thuốc trong tay, mới lên xe, nghênh ngang mà đi. Giống như hôm nay hắn căn bản không có tới nơi này.

Nhưng tại chỗ hắn vừa đứng, đầu lọc thuốc lá bị cắn nát lại nói lên Lục Du cũng không thong dong như vẻ bề ngoài.

Trong lần giao phong này, hắn không chỉ không thắng được Lục Bạch, mà còn bị Lục Bạch nhìn thấu bí mật ở sâu nhất trong lòng hắn.

Lục Bạch quá nguy hiểm, người này tuyệt đối không thể lưu lại! Lục Du cân nhắc, muốn đem kế hoạch đẩy nhanh hơn.

Không thể đợi, trước khi mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn muốn xử lý xong Lục Bạch. Về phía Lục Bạch, hệ thống đã hoàn toàn héo.

" Đối tượng công lược Lục Du, giá trị hảo cảm bằng không." Hệ thống lăn qua lộn lại ở trong não Lục Bạch, "A a a a a! May là giá trị hảo cảm không thể tụt xuống số âm, nếu không hiện tại Lục Du đối với ngươi, phỏng chừng phải âm vài ngàn."

Lục Bạch an ủi hắn, "Tự tin lên, bỏ từ phỏng chừng đi."

"......" Hệ thống không được an ủi, trực tiếp tự bế, hơn nữa tỏ vẻ muốn dỗi Lục Bạch một giờ.

Mà ở một chỗ khác, ở cửa bắc trường học, sau khi Lục Bạch cùng Lục Du tan rã trong không vui, từ một góc tường cách đó không xa, một bóng người bước ra.

Vóc dáng rất cao, một đầu tóc ngắn, kiệt ngạo khó thuần, ngũ quan tuấn mỹ cùng Lục Du có sáu phần tương tự, đúng là Lục Diễm thần sắc phức tạp.

Không hề nghi ngờ, mới vừa rồi Lục Bạch cùng Lục Du đối thoại, vừa khéo để hắn nghe được.

Hơn nữa là một chữ không lọt, tất cả đều nghe vào trong tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau