Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 38: Bạch nguyệt quang trở về, phát hiện chính mình liếm cẩu tìm thế thân
Cái tên này cũng dài quá đi, hơn nữa chỉ nhìn tên thôi cũng đã khiến cho người ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Lại đọc nội dung cụ thể, Lục Bạch chỉ có thể cảm thán, bối cảnh này thật là trái ngược với cậu.
Lục Bạch đời này, chức nghiệp làm tốt nhất chính là thế thân. Lúc ấy trong giới có một câu, chỉ có ngươi không chi đủ tiền, chứ không có người Lục Bạch không diễn được.
Lục Bạch không cần chỉnh dung, không cần hoá trang, thậm chí cũng không cần giả giọng, mà lại có thể làm người mà đối phương muốn nhìn thấy, sống sờ sờ khắc trong xương cốt, mượn thân thể của chính mình để trọng sinh.
Đáng tiếc thế thân trong tiểu thuyết này, kỹ thuật diễn không bằng Lục Bạch, thủ đoạn càng không bằng.
Nói đơn giản, đây là một câu chuyện về một si tình si hán điên cuồng công, yêu thầm nhiều năm, trăm ngàn cay đắng theo đuổi bạch nguyệt quang trong lòng.
Quá trình đại khái giống với loại ta yêu ngươi, ngươi sợ ta. Ta không nỡ thương tổn ngươi, vì thế tìm thế thân. Ngươi nhiều năm sau phát hiện sự tồn tại của thế thân, bắt đầu ghen, chúng ta vẫn là HE.
Mà vai thụ chính Dịch Văn Trác, là bạch nguyệt quang của toàn giới giải trí, có thể nói y là tập hợp của tất cả những từ ngữ đẹp nhất.
Vĩnh viễn tích cực hướng về phía trước, có tâm tình cường đại, năng lực nghiệp vụ vô cùng tốt, có thể dẫn dắt fans theo đuổi idol đúng đắn, có thể nói là idol chân chính, mẫu mực.
Mà khi y đi, si hán điên cuồng công Từ Duệ tìm được thế thân tốt nhất, Lục Bạch chính là người đơn thuần dựa vào vài phần giống với Dịch Văn Trác, mạnh mẽ thượng vị, hút máu fan, phế vật low đến mức không lên được mặt bàn.
Dịch Văn Trác là thiên tài sáng tác, Lục Bạch lại hoàn toàn không biết chút gì về nhạc lý, chỉ có thể dựa vào người ở phía sau viết thay. Kỹ thuật diễn của Dịch Văn Trác rất tinh vi, Lục Bạch lại diễn cái gì cũng giống như đang bắt chước Dịch Văn Trác.
Nếu Dịch Văn Trác không trở lại, Lục Bạch còn có thể gặp may, dựa vào danh xưng tiểu Dịch Văn Trác mà hô mưa gọi gió ở trong giới. Mà khi Dịch Văn Trác một lần nữa trở về, những fan từng coi Lục Bạch thành người thay thế cho idol của họ, không đến một giây đều sôi nổi trở về phía chính chủ.
Mà người đã từng đứng sau lưng Lục Bạch, đưa tiền, cho tài nguyên, đại lão thần bí Từ Duệ, cũng tự nhiên thu hồi hết thảy.
Ngay ngày Bạch nguyệt quang tuyên bố trở về, Từ Duệ gọi Lục Bạch vào văn phòng của mình.
Ném một tấm thẻ ngân hàng và một chìa khóa một căn bất động sản xuống dưới chân cậu.
"Cầm lấy cút đi! Nhớ kỹ, không được để bất kỳ người nào biết được quan hệ trước đây giữa tôi và cậu."
Mặt ngoài chỉ là giải trừ quan hệ bao dưỡng, nhưng trên thực tế, Từ Duệ biết Dịch Văn Trác có thói ở sạch, sao có thể để y biết chính mình đã ô uế?
Bởi vậy, Lục Bạch rất nhanh đã lâm vào tuyệt cảnh.
Những bài đăng bôi nhọ lúc trước bị áp xuống bây giờ nháy mắt bị tung lên internet. Bản thân Lục Bạch cũng không bớt lo. Ghen ghét, hãm hại Dịch Văn Trác, Lục Bạch gần như không có một ngày nào là không tìm đường chết. Vốn dĩ còn có một ít người còn lưu luyến cậu, nhưng sau khi chính chủ nhận thương tổn, thì cũng thấy rõ bản chất quỷ hút máu của cậu, hận không thể lập tức đuổi cậu cút ra khỏi giới giải trí.
Về phần người đại diện đã đi theo Lục Bạch 6 năm này, cũng là một kẻ hai mặt.
Hắn vốn dĩ là người đại diện của bạch nguyệt quang. Lúc trước do tiết mục chớ khinh thiếu niên nghèo làm hắn tuột mất vị thần tượng quốc dân này. Đáp ứng Từ Duệ mang Lục Bạch chính là để đền bù tiếc nuối của bản thân.
Trước mắt, chủ nhân cũ đã trở về, hắn nhìn Lục Bạch liền cảm thấy chính mình bị vả mặt, thái độ đối với Lục Bạch vô cùng rác rưởi.
Giống như bây giờ, hắn biết rõ kim chủ sau lưng Lục Bạch, cũng chính là Từ Duệ Từ tổng, đã vứt bỏ cậu, hắn vì lấy lòng bạch nguyệt quang, quyết định trừng phạt Lục Bạch không biết tốt xấu.
Tin nhắn nói ngày mai thức thời chút, chính là chương trình tổng nghệ cuối cùng của Lục Bạch, tham gia xong, cậu sẽ bị đóng băng.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Lục Bạch quyết định xem kỹ tính chất của tổng nghệ này, sau đó sẽ quyết định cách làm.
Kết quả vừa mới mở Weibo đã bị hàng loạt tin nhắn đập vào mắt.
"Rác rưởi, cút ra khỏi giới giải trí!"
"Học người khác xem khi nào có thể không hút máu, thật khiến người ghê tởm mà."
"Ngốc cẩu, cút!"
Cơ bản đều đang mắng cậu, một đám nữ sinh theo đuổi thần tượng, tuổi đều không lớn, nhưng lời nói lại câu sau còn ác độc hơn câu trước.
Lục Bạch đại khái nhìn qua một chút. Trực tiếp mở tìm kiếm, tra tìm tiết mục tổng nghệ mà mình sắp tham gia.
Thế nhưng tiết mục hiện lên đầu tiên, có tên ai là người sáng tác tốt nhất.
Đơn giản mà nói, chính là mời những ca sĩ chuyên nghiệp trong tiết mục tiến hành thi đấu. Sáu người tham gia sáng tác, đào thải lần lượt. Trong mỗi kỳ có người phải rời đi, liền sẽ có thêm một người thách thức tham gia đối đầu với hắn, nếu người thách đấu thắng, sẽ trở thành người thường trú và cùng với năm người còn lại đi tiếp vào vòng sau. Nếu người thách đấu thua, thì phải trực tiếp rời khỏi.
Có thể nói đây là thời điểm kích thích nhất.
Mà Lục Bạch chính là người được mời trở thành người thách đấu ở vòng thứ nhất.
Chỉ tiếc, dựa theo hiệp chế hiện tại, sáu người sáng tác đầu tiên còn chưa đến thời điểm bị thay thế, cho nên mục đích tồn tại của Lục Bạch chỉ có một, chính là pháo hôi.
Dù sao lúc trước phong cách của Lục Bạch vẫn luôn là tình ca ôn nhu. Giống với phong cách của bạch nguyệt quang Dịch Văn Trác.
Nếu đổi thành lúc Dịch Văn Trác vừa mới trở về, thì sẽ có chút hương vị lớn nhỏ bạch nguyệt quang tranh phong, nhưng trước mắt Lục Bạch đã bị lột da, loại quyết đấu như này chính là một hồi chê cười. Hiện tại, rất nhiều người đang bình luận dưới bài viết của tài khoản tiết mục tổng nghệ, chờ xem cậu bị chê cười.
"Tôi mẹ nó muốn phun ra, Lục Bạch tới tham gia người sáng tác? Sao, nhóm tay súng của cậu ta cũng theo tới?"
"Cũng không phải là theo tới? Ngươi đã quên sao? Phát đầu chính là Nhiếp Hữu Lâm đó! Lúc trước Lục Bạch chính là đoạt ca khúc của cậu ấy để xuất đạo."
"Thật kỳ quái, vì sao loại người ngu ngốc này còn có thể xuất hiện trên sân khấu? Cậu ta đã hố bao nhiêu người rồi?"
"Gọi kim chủ ba ba của Lục Bạch, nhanh thu đám rác rưởi nhà ngươi về!"
Nơi này cái gì cũng có, nhưng tin tức bại lộ ra rất ý vị thâm trường.
Dịch Văn Trác tự nhiên không cần phải nói, hiện tại Lục Bạch bị phản phệ, theo đại chúng nói, chính là do hút máu quá nhiều, bây giờ phải trả giá cho tội nghiệt.
Nhưng Nhiếp Hữu Lâm này cũng có thể bám theo để nổi lên liền thực sự rất buồn cười.
Lục Bạch nheo mắt, cười lạnh một tiếng, "Loại sinh vật như súc sinh này, quả nhiên mỗi thế giới đều sẽ có không ít."
Khác với tin đồn trên mạng.
Lục Bạch và Nhiếp Hữu Lâm kỳ thật là anh em tốt, Lục Bạch vô cùng quan tâm hắn. Gia cảnh Nhiếp Hữu Lâm nghèo khó, Lục Bạch tình nguyện chính mình không ăn cơm, cũng muốn tiết kiệm tiền để giúp Nhiếp Hữu Lâm mua một chiếc đàn ghi-ta tốt.
Về chuyện Nhiếp Hữu Lâm bị ép làm người viết thay cho Lục Bạch, cũng chưa bao giờ là do Lục Bạch hại, thậm chí có thể nói, là Lục Bạch đội nồi cho hắn.
Mười năm trước, Lục Bạch là học sinh của Học viện điện ảnh, vốn dĩ không muốn theo con đường ca hát. Khi đó Nhiếp Hữu Lâm ở phương diện viết nhạc rất có linh khí, nhưng không được công nhận, giọng hát cũng rất bình thường. Vì thế, khi hắn phát hiện thanh âm của Lục Bạch giống với thần tượng đã rời khỏi giới giải trí Dịch Văn Trác, hắn đã có ý niệm, hắn muốn Lục hát bài hát của hắn, là mánh lới hút máu Dịch Văn Trác.
Khi đó, Dịch Văn Trác vừa mới tuyên bố tạm lui giới giải trí, muốn ra nước ngoài du học. Đây là thời điểm trong giới tưởng niệm y nhất. Vì thế, Nhiếp Hữu Lâm cho rằng biện pháp này nhất định sẽ khiến hai người bọn họ một lần là nổi tiếng.
"Lục Bạch, cầu xin cậu, cậu hãy giúp tôi. Đây là hy vọng cuối cùng của tôi, cậu đã thấy gia đình tôi rồi đấy, thân thể ba mẹ tôi đều không tốt, nuôi tôi đọc sách đã là cực hạn. Nếu tôi cả đời cũng không thể nổi danh, thì cả nhà tôi cũng sẽ suy sụp."
Cuối cùng Lục Bạch cũng đáp ứng. Nhưng kết quả lại bởi vì rất giống Dịch Văn Trác mà bị Từ Duệ phát hiện, cưỡng bách cậu tới bên người, trở thành thế thân.
Mà người khởi xướng Nhiếp Hữu Lâm cũng tự nhiên trở thành người viết thay sau lưng cậu.
Vốn dĩ chuyện này Nhiếp Hữu Lâm cũng không dám nói ra bên ngoài. Nhưng Dịch Văn Trác trở về, Lục Bạch bị lột da, đúng là thời điểm tốt để bỏ đá xuống giếng. Vì thế Nhiếp Hữu Lâm nhanh chóng lợi dụng tin nóng, mà sự khẩn cầu lúc trước cũng biến thành Lục Bạch ép buộc hắn.
Từng bồn nước bẩn hắt lên, Lục Bạch liền trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa.
Thế giới này thật sự quá thú vị. Lục Bạch ngửi mùi ngon, nhìn vào cốt truyện cẩu huyết đó. Di động trong tay vang lên, vẫn là tin nhắn của người đại diện.
"Lá gan lớn rồi? Dám không trả lời tin nhắn?" Rõ ràng đối phương không vừa lòng khi Lục Bạch im lặng.
Lục Bạch nghĩ nghĩ, châm chước từ ngữ, uyển chuyển nhắn lại một chữ cho hắn, "Cút."
Sau đó Lục Bạch tắt di động, đi vào trong phòng.
Căn nhà này là lúc trước Từ Duệ mạnh mẽ yêu cầu cậu vào ở, cũng là nơi mà Dịch Văn Trác từng ở khi còn là thực tập sinh.
Bởi vì yêu cầu cậu phải sắm vai Dịch Văn Trác, cho nên mỗi loại đồ vật ở nơi này đều không phải thứ mà Lục Bạch yêu thích, mà là Dịch Văn Trác yêu thích. Quần áo cũng đều là phong cách năm đó của Dịch Văn Trác.
Lục Bạch nhìn nhìn, đi đến bên cạnh giá sách, tay dùng sức, đẩy toàn bộ kệ sách xuống. Toàn bộ đồ vật rơi trên mặt đất, nát bấy. Bao gồm cả những chiếc cúp vàng trên đó.
Tiếp theo, Lục Bạch đi đến phòng ngủ, cũng làm tương tự, đập một hồi.
Nửa giờ sau, Lục Bạch đã dọn không sai biệt lắm những đồ vật có quan hệ đến Dịch Văn Trác, trên mặt đất cũng là một mảnh hỗn độn, rõ ràng không thể tiếp tục ở.
Lục Bạch chưa bao giờ ủy khuất chính mình, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo nhìn thuận mắt, thay vào, sau đó xoay người rời khỏi phòng ở, tính toán đi tìm một khách sạn thoải mái.
Trước đó, Lục Bạch còn có một việc khác phải làm, cậu đến trước gương, sửa lại quần áo mới của chính mình. Nhìn những bộ quần áo màu trắng trong tủ, cậu liền cảm thấy đau đầu.
Nguyên thân 25 tuổi, đúng là thời điểm tươi sáng nhất, mỗi ngày đều mặc như thể cha mất vậy, hà tất phải thế!
Hệ thống ý đồ khuyên bảo lần nữa, "Cái kia, tuy rằng thế giới trước rất thành công, nhưng độ khó ở thế giới này đã tăng lên nhiều. Cậu thật sự không suy xét một chút về phương pháp công lược của hệ thống sao?"
"Đừng ngớ ngẩn, bảo bối" Ngữ khí Lục Bạch tràn ngập sủng nịch, "Giúp tôi tra một chút tiệm làm tóc tương đối tốt là ở đâu? Cần cửa hàng không phải hẹn trước."
Hệ thống: "...... Ở phố Trung Sơn."
Lục Bạch: "Tốt."
Lục Bạch đeo kính râm lên, ra cửa gọi taxi, báo địa chỉ, bắt đầu sinh hoạt bận rộn ở ngày đầu tiên sau khi xuyên qua.
Vì thế, nửa ngày sau, Lục Bạch đi ra từ phòng làm việc, mái tóc dài đã được cắt ngắn một ít, càng thêm lưu loát, hiện ra ngũ quan tuấn mỹ. Áo lông trắng rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh tinh xảo, quần jean bó sát người làm đôi chân càng thêm phá lệ thon dài.
Lục Bạch đối với tạo hình hiện tại vô cùng vừa lòng. Đeo kính râm lên, cậu đùa nghịch một tấm thẻ ngân hàng trong tay, như là đang suy tư gì đó.
Hệ thống theo bản năng cảm thấy cậu là đang chưa nghĩ ra chuyện để làm.
Quả nhiên, Lục Bạch hỏi vấn đề tiếp theo là: "Bảo bối, nơi nghệ sĩ mua quần áo là ở chỗ nào?"
Hệ thống vô lực phun tào: "Tôi cho rằng tôi không phải Baidu."
Lục Bạch vô tâm vô phế an ủi hắn: "Đúng, cậu đương nhiên không phải, cậu chuẩn xác hơn nhiều so với Baidu."
Hệ thống hỏng mất nói ra một cái địa điểm, sau đó bắt đầu tự bế.
Lục Bạch lại lần nữa vẫy tay gọi xe, nói ra địa chỉ, sau đó đi đến chỗ đó.
Thời điểm bị áp lực quá lớn, phương thức giải tỏa tốt nhất chính là mua mua mua. Đạo lý này Lục Bạch đã hiểu được từ rất sớm. Đặc biệt là tiêu tiền của người khác, mua đồ vật đắt nhất.
Bên kia, Từ Duệ vừa mới họp xong, di động truyền đến một chuỗi tin nhắn thông báo từ tài khoản ngân hàng.
Hắn click mở xem tin nhắn, phát hiện là từ thẻ ngân hàng mà lúc trước đưa cho Lục Bạch làm phí chia tay. Mà chỗ ký tên người mua hàng, hết thảy đều là hai chữ Lục Bạch to đùng, dùng một loại chữ viết đặc biệt kiêu ngạo, rồng bay phượng múa viết ra.
Lại đọc nội dung cụ thể, Lục Bạch chỉ có thể cảm thán, bối cảnh này thật là trái ngược với cậu.
Lục Bạch đời này, chức nghiệp làm tốt nhất chính là thế thân. Lúc ấy trong giới có một câu, chỉ có ngươi không chi đủ tiền, chứ không có người Lục Bạch không diễn được.
Lục Bạch không cần chỉnh dung, không cần hoá trang, thậm chí cũng không cần giả giọng, mà lại có thể làm người mà đối phương muốn nhìn thấy, sống sờ sờ khắc trong xương cốt, mượn thân thể của chính mình để trọng sinh.
Đáng tiếc thế thân trong tiểu thuyết này, kỹ thuật diễn không bằng Lục Bạch, thủ đoạn càng không bằng.
Nói đơn giản, đây là một câu chuyện về một si tình si hán điên cuồng công, yêu thầm nhiều năm, trăm ngàn cay đắng theo đuổi bạch nguyệt quang trong lòng.
Quá trình đại khái giống với loại ta yêu ngươi, ngươi sợ ta. Ta không nỡ thương tổn ngươi, vì thế tìm thế thân. Ngươi nhiều năm sau phát hiện sự tồn tại của thế thân, bắt đầu ghen, chúng ta vẫn là HE.
Mà vai thụ chính Dịch Văn Trác, là bạch nguyệt quang của toàn giới giải trí, có thể nói y là tập hợp của tất cả những từ ngữ đẹp nhất.
Vĩnh viễn tích cực hướng về phía trước, có tâm tình cường đại, năng lực nghiệp vụ vô cùng tốt, có thể dẫn dắt fans theo đuổi idol đúng đắn, có thể nói là idol chân chính, mẫu mực.
Mà khi y đi, si hán điên cuồng công Từ Duệ tìm được thế thân tốt nhất, Lục Bạch chính là người đơn thuần dựa vào vài phần giống với Dịch Văn Trác, mạnh mẽ thượng vị, hút máu fan, phế vật low đến mức không lên được mặt bàn.
Dịch Văn Trác là thiên tài sáng tác, Lục Bạch lại hoàn toàn không biết chút gì về nhạc lý, chỉ có thể dựa vào người ở phía sau viết thay. Kỹ thuật diễn của Dịch Văn Trác rất tinh vi, Lục Bạch lại diễn cái gì cũng giống như đang bắt chước Dịch Văn Trác.
Nếu Dịch Văn Trác không trở lại, Lục Bạch còn có thể gặp may, dựa vào danh xưng tiểu Dịch Văn Trác mà hô mưa gọi gió ở trong giới. Mà khi Dịch Văn Trác một lần nữa trở về, những fan từng coi Lục Bạch thành người thay thế cho idol của họ, không đến một giây đều sôi nổi trở về phía chính chủ.
Mà người đã từng đứng sau lưng Lục Bạch, đưa tiền, cho tài nguyên, đại lão thần bí Từ Duệ, cũng tự nhiên thu hồi hết thảy.
Ngay ngày Bạch nguyệt quang tuyên bố trở về, Từ Duệ gọi Lục Bạch vào văn phòng của mình.
Ném một tấm thẻ ngân hàng và một chìa khóa một căn bất động sản xuống dưới chân cậu.
"Cầm lấy cút đi! Nhớ kỹ, không được để bất kỳ người nào biết được quan hệ trước đây giữa tôi và cậu."
Mặt ngoài chỉ là giải trừ quan hệ bao dưỡng, nhưng trên thực tế, Từ Duệ biết Dịch Văn Trác có thói ở sạch, sao có thể để y biết chính mình đã ô uế?
Bởi vậy, Lục Bạch rất nhanh đã lâm vào tuyệt cảnh.
Những bài đăng bôi nhọ lúc trước bị áp xuống bây giờ nháy mắt bị tung lên internet. Bản thân Lục Bạch cũng không bớt lo. Ghen ghét, hãm hại Dịch Văn Trác, Lục Bạch gần như không có một ngày nào là không tìm đường chết. Vốn dĩ còn có một ít người còn lưu luyến cậu, nhưng sau khi chính chủ nhận thương tổn, thì cũng thấy rõ bản chất quỷ hút máu của cậu, hận không thể lập tức đuổi cậu cút ra khỏi giới giải trí.
Về phần người đại diện đã đi theo Lục Bạch 6 năm này, cũng là một kẻ hai mặt.
Hắn vốn dĩ là người đại diện của bạch nguyệt quang. Lúc trước do tiết mục chớ khinh thiếu niên nghèo làm hắn tuột mất vị thần tượng quốc dân này. Đáp ứng Từ Duệ mang Lục Bạch chính là để đền bù tiếc nuối của bản thân.
Trước mắt, chủ nhân cũ đã trở về, hắn nhìn Lục Bạch liền cảm thấy chính mình bị vả mặt, thái độ đối với Lục Bạch vô cùng rác rưởi.
Giống như bây giờ, hắn biết rõ kim chủ sau lưng Lục Bạch, cũng chính là Từ Duệ Từ tổng, đã vứt bỏ cậu, hắn vì lấy lòng bạch nguyệt quang, quyết định trừng phạt Lục Bạch không biết tốt xấu.
Tin nhắn nói ngày mai thức thời chút, chính là chương trình tổng nghệ cuối cùng của Lục Bạch, tham gia xong, cậu sẽ bị đóng băng.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Lục Bạch quyết định xem kỹ tính chất của tổng nghệ này, sau đó sẽ quyết định cách làm.
Kết quả vừa mới mở Weibo đã bị hàng loạt tin nhắn đập vào mắt.
"Rác rưởi, cút ra khỏi giới giải trí!"
"Học người khác xem khi nào có thể không hút máu, thật khiến người ghê tởm mà."
"Ngốc cẩu, cút!"
Cơ bản đều đang mắng cậu, một đám nữ sinh theo đuổi thần tượng, tuổi đều không lớn, nhưng lời nói lại câu sau còn ác độc hơn câu trước.
Lục Bạch đại khái nhìn qua một chút. Trực tiếp mở tìm kiếm, tra tìm tiết mục tổng nghệ mà mình sắp tham gia.
Thế nhưng tiết mục hiện lên đầu tiên, có tên ai là người sáng tác tốt nhất.
Đơn giản mà nói, chính là mời những ca sĩ chuyên nghiệp trong tiết mục tiến hành thi đấu. Sáu người tham gia sáng tác, đào thải lần lượt. Trong mỗi kỳ có người phải rời đi, liền sẽ có thêm một người thách thức tham gia đối đầu với hắn, nếu người thách đấu thắng, sẽ trở thành người thường trú và cùng với năm người còn lại đi tiếp vào vòng sau. Nếu người thách đấu thua, thì phải trực tiếp rời khỏi.
Có thể nói đây là thời điểm kích thích nhất.
Mà Lục Bạch chính là người được mời trở thành người thách đấu ở vòng thứ nhất.
Chỉ tiếc, dựa theo hiệp chế hiện tại, sáu người sáng tác đầu tiên còn chưa đến thời điểm bị thay thế, cho nên mục đích tồn tại của Lục Bạch chỉ có một, chính là pháo hôi.
Dù sao lúc trước phong cách của Lục Bạch vẫn luôn là tình ca ôn nhu. Giống với phong cách của bạch nguyệt quang Dịch Văn Trác.
Nếu đổi thành lúc Dịch Văn Trác vừa mới trở về, thì sẽ có chút hương vị lớn nhỏ bạch nguyệt quang tranh phong, nhưng trước mắt Lục Bạch đã bị lột da, loại quyết đấu như này chính là một hồi chê cười. Hiện tại, rất nhiều người đang bình luận dưới bài viết của tài khoản tiết mục tổng nghệ, chờ xem cậu bị chê cười.
"Tôi mẹ nó muốn phun ra, Lục Bạch tới tham gia người sáng tác? Sao, nhóm tay súng của cậu ta cũng theo tới?"
"Cũng không phải là theo tới? Ngươi đã quên sao? Phát đầu chính là Nhiếp Hữu Lâm đó! Lúc trước Lục Bạch chính là đoạt ca khúc của cậu ấy để xuất đạo."
"Thật kỳ quái, vì sao loại người ngu ngốc này còn có thể xuất hiện trên sân khấu? Cậu ta đã hố bao nhiêu người rồi?"
"Gọi kim chủ ba ba của Lục Bạch, nhanh thu đám rác rưởi nhà ngươi về!"
Nơi này cái gì cũng có, nhưng tin tức bại lộ ra rất ý vị thâm trường.
Dịch Văn Trác tự nhiên không cần phải nói, hiện tại Lục Bạch bị phản phệ, theo đại chúng nói, chính là do hút máu quá nhiều, bây giờ phải trả giá cho tội nghiệt.
Nhưng Nhiếp Hữu Lâm này cũng có thể bám theo để nổi lên liền thực sự rất buồn cười.
Lục Bạch nheo mắt, cười lạnh một tiếng, "Loại sinh vật như súc sinh này, quả nhiên mỗi thế giới đều sẽ có không ít."
Khác với tin đồn trên mạng.
Lục Bạch và Nhiếp Hữu Lâm kỳ thật là anh em tốt, Lục Bạch vô cùng quan tâm hắn. Gia cảnh Nhiếp Hữu Lâm nghèo khó, Lục Bạch tình nguyện chính mình không ăn cơm, cũng muốn tiết kiệm tiền để giúp Nhiếp Hữu Lâm mua một chiếc đàn ghi-ta tốt.
Về chuyện Nhiếp Hữu Lâm bị ép làm người viết thay cho Lục Bạch, cũng chưa bao giờ là do Lục Bạch hại, thậm chí có thể nói, là Lục Bạch đội nồi cho hắn.
Mười năm trước, Lục Bạch là học sinh của Học viện điện ảnh, vốn dĩ không muốn theo con đường ca hát. Khi đó Nhiếp Hữu Lâm ở phương diện viết nhạc rất có linh khí, nhưng không được công nhận, giọng hát cũng rất bình thường. Vì thế, khi hắn phát hiện thanh âm của Lục Bạch giống với thần tượng đã rời khỏi giới giải trí Dịch Văn Trác, hắn đã có ý niệm, hắn muốn Lục hát bài hát của hắn, là mánh lới hút máu Dịch Văn Trác.
Khi đó, Dịch Văn Trác vừa mới tuyên bố tạm lui giới giải trí, muốn ra nước ngoài du học. Đây là thời điểm trong giới tưởng niệm y nhất. Vì thế, Nhiếp Hữu Lâm cho rằng biện pháp này nhất định sẽ khiến hai người bọn họ một lần là nổi tiếng.
"Lục Bạch, cầu xin cậu, cậu hãy giúp tôi. Đây là hy vọng cuối cùng của tôi, cậu đã thấy gia đình tôi rồi đấy, thân thể ba mẹ tôi đều không tốt, nuôi tôi đọc sách đã là cực hạn. Nếu tôi cả đời cũng không thể nổi danh, thì cả nhà tôi cũng sẽ suy sụp."
Cuối cùng Lục Bạch cũng đáp ứng. Nhưng kết quả lại bởi vì rất giống Dịch Văn Trác mà bị Từ Duệ phát hiện, cưỡng bách cậu tới bên người, trở thành thế thân.
Mà người khởi xướng Nhiếp Hữu Lâm cũng tự nhiên trở thành người viết thay sau lưng cậu.
Vốn dĩ chuyện này Nhiếp Hữu Lâm cũng không dám nói ra bên ngoài. Nhưng Dịch Văn Trác trở về, Lục Bạch bị lột da, đúng là thời điểm tốt để bỏ đá xuống giếng. Vì thế Nhiếp Hữu Lâm nhanh chóng lợi dụng tin nóng, mà sự khẩn cầu lúc trước cũng biến thành Lục Bạch ép buộc hắn.
Từng bồn nước bẩn hắt lên, Lục Bạch liền trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa.
Thế giới này thật sự quá thú vị. Lục Bạch ngửi mùi ngon, nhìn vào cốt truyện cẩu huyết đó. Di động trong tay vang lên, vẫn là tin nhắn của người đại diện.
"Lá gan lớn rồi? Dám không trả lời tin nhắn?" Rõ ràng đối phương không vừa lòng khi Lục Bạch im lặng.
Lục Bạch nghĩ nghĩ, châm chước từ ngữ, uyển chuyển nhắn lại một chữ cho hắn, "Cút."
Sau đó Lục Bạch tắt di động, đi vào trong phòng.
Căn nhà này là lúc trước Từ Duệ mạnh mẽ yêu cầu cậu vào ở, cũng là nơi mà Dịch Văn Trác từng ở khi còn là thực tập sinh.
Bởi vì yêu cầu cậu phải sắm vai Dịch Văn Trác, cho nên mỗi loại đồ vật ở nơi này đều không phải thứ mà Lục Bạch yêu thích, mà là Dịch Văn Trác yêu thích. Quần áo cũng đều là phong cách năm đó của Dịch Văn Trác.
Lục Bạch nhìn nhìn, đi đến bên cạnh giá sách, tay dùng sức, đẩy toàn bộ kệ sách xuống. Toàn bộ đồ vật rơi trên mặt đất, nát bấy. Bao gồm cả những chiếc cúp vàng trên đó.
Tiếp theo, Lục Bạch đi đến phòng ngủ, cũng làm tương tự, đập một hồi.
Nửa giờ sau, Lục Bạch đã dọn không sai biệt lắm những đồ vật có quan hệ đến Dịch Văn Trác, trên mặt đất cũng là một mảnh hỗn độn, rõ ràng không thể tiếp tục ở.
Lục Bạch chưa bao giờ ủy khuất chính mình, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo nhìn thuận mắt, thay vào, sau đó xoay người rời khỏi phòng ở, tính toán đi tìm một khách sạn thoải mái.
Trước đó, Lục Bạch còn có một việc khác phải làm, cậu đến trước gương, sửa lại quần áo mới của chính mình. Nhìn những bộ quần áo màu trắng trong tủ, cậu liền cảm thấy đau đầu.
Nguyên thân 25 tuổi, đúng là thời điểm tươi sáng nhất, mỗi ngày đều mặc như thể cha mất vậy, hà tất phải thế!
Hệ thống ý đồ khuyên bảo lần nữa, "Cái kia, tuy rằng thế giới trước rất thành công, nhưng độ khó ở thế giới này đã tăng lên nhiều. Cậu thật sự không suy xét một chút về phương pháp công lược của hệ thống sao?"
"Đừng ngớ ngẩn, bảo bối" Ngữ khí Lục Bạch tràn ngập sủng nịch, "Giúp tôi tra một chút tiệm làm tóc tương đối tốt là ở đâu? Cần cửa hàng không phải hẹn trước."
Hệ thống: "...... Ở phố Trung Sơn."
Lục Bạch: "Tốt."
Lục Bạch đeo kính râm lên, ra cửa gọi taxi, báo địa chỉ, bắt đầu sinh hoạt bận rộn ở ngày đầu tiên sau khi xuyên qua.
Vì thế, nửa ngày sau, Lục Bạch đi ra từ phòng làm việc, mái tóc dài đã được cắt ngắn một ít, càng thêm lưu loát, hiện ra ngũ quan tuấn mỹ. Áo lông trắng rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh tinh xảo, quần jean bó sát người làm đôi chân càng thêm phá lệ thon dài.
Lục Bạch đối với tạo hình hiện tại vô cùng vừa lòng. Đeo kính râm lên, cậu đùa nghịch một tấm thẻ ngân hàng trong tay, như là đang suy tư gì đó.
Hệ thống theo bản năng cảm thấy cậu là đang chưa nghĩ ra chuyện để làm.
Quả nhiên, Lục Bạch hỏi vấn đề tiếp theo là: "Bảo bối, nơi nghệ sĩ mua quần áo là ở chỗ nào?"
Hệ thống vô lực phun tào: "Tôi cho rằng tôi không phải Baidu."
Lục Bạch vô tâm vô phế an ủi hắn: "Đúng, cậu đương nhiên không phải, cậu chuẩn xác hơn nhiều so với Baidu."
Hệ thống hỏng mất nói ra một cái địa điểm, sau đó bắt đầu tự bế.
Lục Bạch lại lần nữa vẫy tay gọi xe, nói ra địa chỉ, sau đó đi đến chỗ đó.
Thời điểm bị áp lực quá lớn, phương thức giải tỏa tốt nhất chính là mua mua mua. Đạo lý này Lục Bạch đã hiểu được từ rất sớm. Đặc biệt là tiêu tiền của người khác, mua đồ vật đắt nhất.
Bên kia, Từ Duệ vừa mới họp xong, di động truyền đến một chuỗi tin nhắn thông báo từ tài khoản ngân hàng.
Hắn click mở xem tin nhắn, phát hiện là từ thẻ ngân hàng mà lúc trước đưa cho Lục Bạch làm phí chia tay. Mà chỗ ký tên người mua hàng, hết thảy đều là hai chữ Lục Bạch to đùng, dùng một loại chữ viết đặc biệt kiêu ngạo, rồng bay phượng múa viết ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất