Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 79

Trước Sau
Video cắt nối biên tập bắt đầu từ khi Lục Bạch xuất đạo.

Người cắt nối biên tập đưa người xem ngược về quá khứ mỗi lần Lục Bạch lên sân khấu. Suốt 6 năm, trước khi Dịch Văn Trác quay trở về, Lục Bạch chưa bao giờ xuất hiện bất cứ một sai lầm nào trên sân khấu.

Bị thương bệnh nặng hay thậm chí là nửa cái quần đều nhiễm màu máu, cậu đều không bỏ lỡ một động tác vũ đạo nào. Càng miễn bàn mỗi lần cậu xuất hiện trước mặt mọi người, luôn là một bộ dạng hoàn mỹ phong độ nhẹ nhàng ôn nhu.

Nhưng như vậy thì sao chứ?

Trong video hiện lên một câu như vậy, tràn ngập châm chọc đối với công chúng.

Dịch Văn Trác trở về, làm mấy chuyện hãm hại rõ ràng, khiến Lục Bạch từ chỗ cao ngã xuống, một lần lại một lần biến thành vai hề cho Dịch Văn Trác thượng vị, phụ trợ cho sự hoàn mỹ của Dịch Văn Trác.

Mà những fan từng theo đuổi hâm mộ Lục Bạch, chạy theo phía sau gọi cậu là ca ca, quay đầu liền hết lòng hết dạ dẫm đạp cậu dưới lòng bàn chân, bừa bãi nhục mạ.

[ Lục Bạch là quỷ hút máu, lòng lang dạ sói đến con chó cũng không bằng!! ]

[ Chính mình không có nhân cách sao hả? Không biết xấu hổ cũng nên có giới hạn thôi chứ, chính chủ người ta đã trở về rồi, đồ vật mày trộm đi cũng nên trả lại rồi đấy! ]

[ Hát cái quần què gì vậy, xách giày cho ca ca tao cũng không xứng.]

Những lời chửi rủa khó nghe đó, ước chừng đi theo Lục Bạch suốt một năm. Mà càng làm cho công chúng phẫn nộ, vẫn là sân khấu của Lục Bạch ở chương trình "Người sáng tác" lần đó.

Sân khấu toàn một màu đen nhánh. Rõ ràng trên tay mỗi người xem đều có gậy huỳnh quang, rõ ràng bọn họ dù bất luận là ca sĩ hay minh tinh nào lên sân khấu đều sẽ thắp sáng một mảnh biển sao, nhưng bọn họ đối đãi với Lục Bạch, lại hà khắc tới tàn nhẫn.

Sau đó lại bại lộ lịch sử trò chuyện của fans cùng ngày trước khi bắt đầu thi đấu, hóa ra bọn họ chính là cố ý, trước tiên đã bàn bạc tốt, mục đích là để Lục Bạch nhục nhã.

[ Đ*t mẹ! Cái đám fan này không phải là điên cuồng nữa rồi, mà mẹ nó là một đám tà đạo!! ]

[ Tôi tò mò có phải Lục Bạch sống tốt sẽ cướp miếng cơm nhà bọn họ hay không, chứ sao đám trẻ trâu kia cứ phải liều mạng bám lấy Lục Bạch không bỏ vậy? ]

[ Khẳng định còn có Từ Duệ ở sau lưng tác động. Mọi người xem Lục Bạch lúc trước đến lời nói cũng không dám nói tùy tiện.]

[ Chắc chắn có liên quan, nhưng bôi đen một cách ngốc nghếch như vậy, khả năng thời điểm cha mẹ sinh ra quên không sinh cả não cho bọn hắn! ]

Một hồi oanh động toàn võng thi nhau kháng nghị, từ khóa #mau xin lỗi Lục Bạch# cũng cùng nhau lên hot search.

Đáng tiếc chính là, con người chính là như vậy, thời điểm chửi đổng đều cảm thấy bản thân mình chính là anh hùng khoác áo giáp sắt, thời điểm nhận sai, lại như là ốc sên, giấu mặt ở sau màn hình, đổi tên tài khoản mới liền coi như không có chuyện gì xảy ra.

Quả thực chính là chuyện cười khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Sầm Khê Nghiễm vừa lúc ở công ty Phó Chiêu liền cùng anh nói chuyện này. Nói xong sự tình, hắn muốn trước tiên báo cho Phó Chiêu một tiếng, tháng sau hắn có một bộ phim muốn bắt đầu quay, là phim song nam chủ.

Trong đó một vai đã định là Sầm Khê Nghiễm đóng, một vai khác còn chưa có chọn được người. Đạo diễn vẫn luôn không tìm được diễn viên thích hợp. Sầm Khê Nghiễm tính toán tiến cử Lục Bạch đi thử vai.

Bất quá nhân vật kia ngoại hình bên ngoài còn có yêu cầu, nếu Lục Bạch tính toán tiếp nhận vai diễn này, như vậy từ giờ trở đi phải sớm an bài cho cậu.

"Em ấy hẳn là sẽ nhận, anh trực tiếp đi tìm người đại diện của em ấy nói không phải được rồi sao?"

Sầm Khê Nghiễm nhịn không được cười "Người đại diện khi nhận công tác cho em ấy, không phải cũng cần được em xét duyệt mới có thể bắt đầu an bài hay sao hả?"

"Ai mà không biết em bảo vệ em ấy vô cùng, mấy tài nguyên lung tung rối loạn căn bản không dám đem tới trước mặt em ấy."

Phó Chiêu lắc đầu "Em sẽ không ngăn cản ý tưởng của em ấy. Chỉ cần em ấy nguyện ý là được."

Sầm Khê Nghiễm không thèm cãi cọ, hai người nói xong, liền thuận thế mở điện thoại lên lướt Weibo. Thời điểm nhìn thấy từ khóa mới nhảy lên hot search trên Weibo, Sầm Khê Nghiễm sửng sốt một chút, tiếp theo cười lạnh nói "Những người này vẫn là giống y như nhau. Sau khi thương tổn người khác, liền không khác gì rùa đen rụt đầu."

Phó Chiêu lại không kinh ngạc "Rất bình thường, đại đa số mọi người đều không muốn bỏ đi dáng vẻ "chính nghĩa" của mình, mặc dù là sai, nhưng dựa vào sự thiện lương của người khác, liền không cần xin lỗi."

Sầm Khê Nghiễm thở dài "May mắn là Lục Bạch cũng không cần mấy thứ này."

Phó Chiêu nhìn nhìn thời gian, chuẩn bị đưa Sầm Khê Nghiễm ra cửa.

"Tý nữa em có việc à?"



"Vâng. Lục Bạch kêu em đi đón em ấy." Nghĩ đến tin nhắn Lục Bạch gửi lúc trước, trong mắt Phó Chiêu cũng nhiều thêm ý cười.

Lục Bạch so với trước kia càng thêm tín nhiệm anh, đây là một chuyện tốt.

Huống chi, Lục Bạch nguyện ý để anh đi nơi đó đón cậu, cũng đại biểu cho việc Lục Bạch đã có thể vứt bỏ quá khứ, nỗ lực đi về phía trước. Đây là sự tình tốt nhất mà gần đây anh nghe được.

Vì thế, sau khi tiễn Sầm Khê Nghiễm rời đi, Phó Chiêu lái xe xuất phát. Trên đường, anh ở cửa hàng bán hoa bên cạnh mua một bó bách hợp màu trắng, đặt ở trên ghế phụ rồi tiếp tục chạy xe.

Hai giờ sau, xe của Phó Chiêu dừng lại ở trước cửa nghĩa trang tư nhân. Anh cầm theo hoa đi vào đường nhỏ, ở cuối đường nhỏ, Lục Bạch đang chuyên tâm lau một cái bia mộ.

Từ góc độ của Phó Chiêu nhìn lại, mười chín bia mộ chỉnh chỉnh tề tề, mà những cái đó là các thiếu niên vô tội bị đánh số khi còn sống, rốt cuộc sau khi chết cũng tìm về lại được tên họ của mình.

Lục Bạch nghe thấy tiếng động, đứng lên quay đầu nhìn về phía Phó Chiêu.

"Tới rồi?"

"Ừm." Phó Chiêu đi đến bên người Lục Bạch, đem hoa đặt ở trước bia mộ "Anh tới đón em trở về."

Lục Bạch gật gật đầu, đem đồ đạc chà lau bia mộ thu thập cẩn thận, sau đó cùng Phó Chiêu xuống núi.

Trên đường xuống núi, Phó Chiêu và Lục Bạch nói về tình huống huấn luyện hiện tại của năm nghệ sĩ mà cậu đã an bài lúc trước, sau đó lại nói đến việc Sầm Khê Nghiễm muốn mời cậu tham gia thử vai cho bộ phim mà hắn đóng.

Lục Bạch nghe vô cùng cẩn thận, trả lời cũng nghiêm túc.

Hai người cứ như vậy một đường trò chuyện xuống núi, còn về phần những phân tranh ở trên mạng, còn có Từ Duệ bị phán tử hình, từ đầu đến cuối đều không một lần xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa hai người.

Hệ thống: "Các ngươi như này là đang lảng tránh sao?"

Lục Bạch cười: "Không, là bởi vì thật sự không để bụng."

Cả đời của người này, tổng hội trải qua khá nhiều sóng to gió lớn, Lục Bạch niên thiếu nhấp nhô, trải qua một lần như vậy đã thương gân động cốt. Hiện tại có thể hướng tới ánh sáng, vậy thì cũng không cần nhớ lại hồi ức trong quá khứ. Chỉ cần ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo tiến về phía trước là tốt rồi.

Còn về Từ Duệ cũng được, Dịch Văn Trác cũng thế, bao gồm cả những người đã từng thương tổn cậu, cũng đã theo cái chết của Từ Duệ, công ty của Từ Duệ hủy diệt mà hoàn toàn chôn vùi.

Từ nay về sau, con đường thần tượng của Lục Bạch đã chú định là một con đường bình thản. Cậu đã chú định là một ngôi sao trời tỏa sáng nhất trong giới giải trí, mặc dù nổi lên chậm mấy năm, cũng vẫn lộng lẫy như cũ thả ánh sáng đầy trời.

Một năm sau, Sầm Khê Nghiễm và Lục Bạch hợp tác đóng phim điện ảnh, doanh thu phòng vé tăng nhanh từ trước đến nay chưa từng thấy. Nhảy lên trở thành phim điện ảnh có doanh thu phòng vé bán chạy nhất Trung Quốc.

Cùng năm đó, Lục Bạch được đề danh ảnh đế, trở thành người lần đầu tiên đề danh liền lấy được giải thưởng, lại lần nữa chứng minh tài hoa của Lục Bạch.

Mà đồng dạng một năm này, năm nghệ sĩ mà phòng làm việc của Lục Bạch ký hợp đồng rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện trước công chúng. Mặc dù trên lưng bọn họ vẫn còn đeo theo quá khứ, thường xuyên tiếp thu ánh mắt khác thường của người qua đường. Nhưng trải qua những chuyện ngoài ý muốn như vậy, ở trên người bọn họ lắng đọng lại đặc tính càng thêm trầm ổn. Cũng làm cho tác phẩm của bọn họ trở nên càng thêm tinh tế, trình tự phong phú.

Những người bị hại trong án kiện Từ Duệ năm đó, còn sống, rốt cuộc cũng dần dần đứng lên.

Hai năm sau, Tam kim ảnh đế tới tay Lục Bạch, so với ba trăm triệu đánh cuộc với Phó Chiêu càng là hoàn thành vượt mức.

Đứng ở trên đài trao giải, cậu lần đầu tiên chủ động nói ra lời cảm ơn với Phó Chiêu "Cảm ơn những người đã từng trợ giúp tôi, đặc biệt là Phó tiên sinh, anh ấy ở thời điểm tôi khó khăn nhất, cầm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi thống khổ trầm luân."

Màn hình lớn đều phóng đại mỗi một chi tiết trên người Lục Bạch, có người phát hiện, chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lục Bạch, từ ba năm trước, vẫn luôn không có tháo xuống.

Có người suy đoán, Lục Bạch và Phó Chiêu sắp có chuyện tốt. Nhưng Phó Chiêu lại ngửi được hương vị của điềm xấu.

Quả nhiên, buổi tối sau khi lễ trao giải kết thúc, Lục Bạch ở tiệc khánh công đột nhiên té xỉu.

Thời điểm đưa đi bệnh viện, suy tim nghiêm trọng, đã không có thuốc chữa.

Phó Chiêu canh giữ ở bên người Lục Bạch, cố nén không có đau khóc thành tiếng.

Lục Bạch chống lại một hơi, an ủi Phó Chiêu "Thân thể của em...... thời điểm gặp anh cũng đã không cứu được rồi, chống đỡ lâu như vậy, cũng chỉ là đánh cuộc một hơi, muốn đem đồ vật đã mất đi của mình lấy về lại mà thôi."

"Đừng khổ sở, về sau......" Lục Bạch muốn bảo Phó Chiêu tìm một người để sau này lo lắng cho sinh hoạt của anh, đừng cứ mãi nhớ nhung về cậu.



Nhưng lời nói đã tới bên miệng, cậu lại nói không ra.

Mà hành động của Phó Chiêu lại càng làm cậu khiếp sợ, Phó Chiêu sau giây phút ngơ ngẩn ngắn ngủi, thế nhưng cúi đầu ở trên trán Lục Bạch đặt xuống một cái hôn nhẹ nhàng.

"Anh......"

Phó Chiêu nắm lấy tay Lục Bạch, ở bên tai cậu nói hai chữ "Chờ anh."

Trong lòng Lục Bạch khẽ run một cái, đột nhiên cảm thấy hai chữ này ý vị thâm trường. Chẳng lẽ Phó Chiêu muốn chết cùng cậu?

Lục Bạch vội vàng đi xem thần sắc của Phó Chiêu, lại đối diện với ánh nhìn tràn đầy ôn nhu của anh.

"Thế giới tiếp theo chờ anh." Phó Chiêu dùng khẩu hình không tiếng động nói ra những lời này.

Lục Bạch phân biệt không rõ ràng lắm anh là muốn cùng mình hứa nguyện kiếp sau, hay là muốn biểu đạt nói anh sẽ đi theo mình cùng tới thế giới tiếp theo. Nhưng thời gian dừng lại ở thế giới này của Lục Bạch đã hết, nháy mắt linh hồn bị hệ thống hút đi, trở lại không gian Chủ Thần.

Trong não bộ truyền đến lời nhắc nhở của hệ thống: [ Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thế giới thứ hai hoàn thành, cấp bậc hoàn thành SSS, độ vừa ý của người hứa nguyện SSS. ]

Lục Bạch cũng không để ý cái này, mà là bừng tỉnh dò hỏi hệ thống "Phó Chiêu mới vừa nói là có ý tứ gì? Anh ấy và Hạ Cẩm Thiên ở thế giới thứ nhất có phải là cùng một người hay không?"

Hệ thống cũng ngây ngốc, kiểm tra vài lần, lại tìm không ra được đáp án.

Lục Bạch cũng thấy nó không có cách nào trả lời, nhưng hạt giống nghi hoặc đã gieo xuống tâm trí, chỉ sợ chỉ có tới thế giới sau mới có thể xác minh.

"Đi thôi! Mở ra thế giới tiếp theo!!" Lục Bạch cũng không muốn nghỉ ngơi, cậu nóng lòng muốn biết phỏng đoán của mình liệu có chính xác hay không.

Hệ thống cũng không chậm trễ, lập tức mở ra truyền tống.

Không gian lại một lần nữa bắt đầu thay đổi, nhưng mà lần này, thời điểm Lục Bạch mở mắt ra, lại phát hiện mình đang ở trong một con ngõ nhỏ dơ dáy bẩn thỉu.

Thùng rác cách đó không xa tản mác ra mùi vị hôi thối dày đặc, cậu cúi đầu nhìn quần áo của chính mình, vừa dơ vừa cũ nát, so với ăn xin cũng không khác biệt lắm.

Mà cách đó không xa có một đám thiếu niên đang vây quang gào khóc. Trong đó có một người ôm một vị lão nhân, cơ hồ muốn khóc đến ngất xỉu.

Sẽ ra, mạng người.......

Cần thiết phải lập tức cấp cứu.

Trong não bộ Lục Bạch xuất hiện bản năng phán đoán, cậu đột nhiên phát hiện thân thể này của mình, tựa hồ là một bác sĩ.

Đối với người bệnh, cùng sắp mất đi sinh mệnh cũng không có cách nào chống lại bản năng muốn đi cứu người.

Vì thế, Lục Bạch từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo đi tới chỗ lão nhân.

"Để tôi nhìn xem." Lục Bạch muốn đẩy ra thiếu niên vây quanh lão nhân lúc trước, lại bị một thiếu niên khác đẩy ngã trên mặt đất.

"Cút! Mày chính là kẻ điên! Nếu không phải mày nói có thể chạy ra ngoài, ông nội tao cũng sẽ không có chuyện này!"

"Mày chính là đồ phế vật, ở bệnh viện cũng chỉ biết đi theo phía sau chúng tao hưởng thụ che chở. Chạy trốn cũng vậy, không có bất cứ tác dụng gì."

"Nếu không phải tin tức tố của mày bị những Alpha đó phát hiện, chúng tao đều là Beta, làm sao có thể bị bắt được?"

"Tao cảnh cáo mày Lục Bạch, nếu ông nội của tao chết, tao sẽ khiến cho mày phải đền mạng!"

Lục Bạch bị thiếu niên hung hăng bóp cổ, chỗ sau cổ phảng phất như có một khối da phá lệ yếu ớt, ngón tay của thiếu niên hãm sâu trong đó mang đến đau đớn tê tâm liệt phế, cho dù là Lục Bạch, cũng nhịn không được kêu rên ra tiếng.

Cùng lúc đó, Lục Bạch rốt cuộc cũng thấy rõ ràng quần áo mặc trên người bọn họ, là trang phục bệnh nhân. Túi trên ngực trái mơ hồ viết tên bệnh viện ----- Bệnh viện tâm thần thứ sáu.

Mà hệ thống trong não bộ Lục Bạch cũng đúng lúc đem tên tiểu thuyết của thế giới này cung cấp ra tới.

Lục Bạch vô cùng hoài nghi, những tiểu thuyết kia có phải đều là cùng một tác giả viết ra hay không, bởi vì tên của tiểu thuyết đều đặc biệt dài.

Mà tên của thế giới này là << Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của ta kết hôn rồi >>.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau